Đối mặt với Ma pháp sư cấp năm vài hai đấu vương, bọn hong binh giống như là
những kiến hôi vậy, không có khả năng phản kháng, Dương Cương vừa mới qua
chiêu đã bị Đấu vương áo vàng đánh chết trên mặt đất.
Nhạc Thành ở sau lưng Yêu Huyên không dám manh động, trong lòng hắn đã nghĩ
tới vài phương pháp chạy trốn nhưng không thực hiện được. Nếu như mà mình ngự
kiếm tuy nói rằng tốc độ của mình nhanh nhưng đối phương còn có một ma pháp sư
phong hệ, tốc độ nhất định sẽ không kém.
– Tiểu Lân, ngươi bảo trọng.
Yêu Huyên từ từ thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu lanh lùng nhìn về phía lão
giả áo lam nói:
– Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
– Ta nói rồi, ngươi không có cơ hội.
Lão giả áo lam chú thị nhìn Yêu Huyên, với thực lực của bốn người bọn hắn mà
nói, Yêu Huyên nhất định sẽ không chạy thoát.
– Nực cười, ngươi không thể tưởng tượng ta đã tiến hóa tới giai đoạn nào đâu.
Yêu Huyên lạnh lùng cười, sau đó nàng phát ra mọt màn sáng trắng quỷ dị, trong
sự kinh ngạc của Nhạc Thành, một màn trắng sáng lọt vào mi tâm của hắn.
– Hừ, lão bất tử ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi.
Thân hình Nhạc Thành bỗng nhiên bay lên trên không trung, thân ảnh hóa thành
một đạo thiểm điện.
– Mau ngăn nàng lại.
Lão giả áo lam oán hận, hai cánh nhanh chóng đuổi theo về phía Nhạc Thành. Y
không ngờ rằng Yêu Huyên lại tiến hóa nhanh như vậy, hơn nữa còn cam lòng vứt
bỏ thân thể, đây chính là ảnh hưởng vô cùng lớn với nàng, nếu lần này để Yêu
Huyên chạy mất, hậu quả sẽ thê thảm.
Ba người ở dưới mặt đất nhìn thấy biến cố như vậy cũng nhanh chóng hướng về
phía Nhạc Thành mà đuổi theo, mà lúc này bọn dong binh cũng toàn bộ bị giết
chết, ngược lại Tiểu Lân thì không bị sao.
Thân hình của Nhạc Thành cấp tốc phi hành trên không trung, kỳ thật Nhạc Thành
hiện tại cũng không phải là Nhạc Thành, Nhạc Thành hiện tại đã bị linh hồn của
Yêu Huyên khống chế, một lúc sau bốn người đuổi giết Nhạc Thành đã biến mất ở
phía đằng xa không còn thấy bóng dáng, sắc mặt của Nhạc Thành cũng trở nên tái
nhợt.
“Xích” Nhạc Thành quay đầu nhìn lại sau lưng, lập tức một màn núi non trập
trùng hiện ra, trong đó có một đại thụ, tiến vào đó chẳng khác nào vào biển
rộng mà tìm kim.
Có lẽ vì nguyên nhân phi hành quá lâu mà Nhạc Thành đã rơi vào trong một cái
sườn núi mà ngất đi. Mà không bao lâu sau đám người đuổi giết Nhạc Thành đã
bay về phía xa.
Cũng không biết bao lâu, Nhạc Thành từ từ mở mắt ra, nhìn về phía trước mắt mà
lẩm bẩm nói:
– Ta tại sao lại ở chỗ này.
Nhạc Thành vỗ vỗ đầu nhớ lại chuyện xảy ra trước kia chỉ thấy có một đám khí
xanh chui vào mũi mình, sau đó mất đi mất giác, hắn một lần nữa lẩm bẩm:
– Hóa ra ta đã bị đoạt xá.
Đoạt xá Nhạc Thành vốc hiểu rõ, đó chính là một linh hồn cưỡng chế tiến vào cơ
thể của mình, đoạt xá cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm, người đoạt xá phải
có linh hồn lực vô cùng mạnh, nếu như linh hồn của người bị đoạt xá còn mạnh
hơn thì sẽ phản hồi, bị thôn phệ, tan thành mây khói.
Nhạc Thành khoanh chân lại, kiểm tra xem có biến hóa gì không, sau một lát
thần sắc của hắn trở nên vô cùng ngưng trọng, hóa ra trong đầu của mình có một
khí xanh, cái này không thuộc về linh hồn của mình mà là linh hồn của Yêu
Huyên.
Linh hồn của Yêu Huyên vốn bị trọng thương, cộng thêm thân thể bị trọng
thương, hiện tại đã bị suy yếu cho nên Nhạc Thành mới có thể khôi phục lại
quyền khống chế.
– Yêu Huyên không phải nhân loại.
Lúc này Nhạc Thành mới cảm nhận khí tức phát ra từ linh hồn của Yêu Huyên
không phải là khí tức của nhân loại mà là của một ma thú.
– Muốn đoạt xá ta, đúng là muốn chết.
Nhạc Thành lẩm bẩm nói, lúc nãy hắn không chú ý nên mới bị Yêu Huyên tiến nhập
vào cơ thể, nếu như mà hắn đề phòng thì Yêu Huyên chắc chắn không có cơ hội
tiến vào cơ thể của mình chứ đừng nói là đoạt xá mình.
Nhạc Thành đắm chìm trong khí tức, trong tay ngưng kết một thủ ấn, một thanh
mang rậm rạp bao vây lấy lục mang của Yêu Huyên.
– Tiểu tử ngươi muốn làm gì?
Lục mang đã bị Nhạc Thành làm cho bừng tỉnh, thanh âm của Yêu Huyên vang lên
trong đầu Nhạc Thành, tâm tư của Nhạc Thành đã bị nàng phát giác.
– Ngươi muốn đoạt xá ta, ta dĩ nhiên không cho ngươi đạt được mong muối.
Thanh âm của Nhạc Thành nói ra từ trong đầu, lúc này hai người toàn bộ dùng
linh hồn trao đổi.
– Chỉ bằng tu vi của ngươi có thể làm được gì ta sao.
Yêu Huyên nói.
– Vậy cứ thử xem.
Trong cơ thể của mình có linh hồn lực của người khác nt dĩ nhiên là không thể
yên ồn, thanh mang bắt đầu bao trùm lục mang, Nhạc Thành tính toán sẽ nuốt
sạch linh hồn lực của Yêu Huyên, sau khi làm điều đó xong thân thể của hắn sẽ
có không ít chỗ tốt.
“Xích”Hai luồng linh hồn trong đầu Nhạc Thành nhanh chóng vận chuyển, trong
nhất thời không luồng linh hồn nào làm gì được đối phương. Nhạc Thành tuy chỉ
có tu vi Khai Quang Trung kỳ nhưng linh hồn lực của hắn thì không chỉ ở cảnh
giới này, ở kiếp trước hắn đã có tu vi nghìn năm, tuy rằng Yêu Huyên cường hãn
nhưng vì nguyên nhân bị trọng thương và các nguyên nhân đặc thù khác cho nên
hai linh hồn của hai người tạo nên cục diện kẻ tám lạng người nửa cân.
Thần sắc của Nhạc Thành trở nên ngưng trọng vài phần, không ngờ linh hồn của
Yêu Huyên mạnh hơn tưởng tượng của mình, nếu như Yêu Huyên không ở trạng thái
suy yếu thì mình tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng, xem ra phải thừa
dịp linh hồn của nàng chưa kịp khôi phục mà thanh trừ, nếu không sẽ rất nguy
hiểm.
Yêu Huyên tựa hồ cũng không ngờ linh hồn lực của Nhạc Thành lại cường đại như
vậy, nàng nghĩ rằng sau khi khống chế thân thể của Nhạc Thành sẽ đem linh hồn
của mình khôi phục rồi rời đi, nếu như biết linh hồn lực của Nhạc Thành mạnh
như vậy thì nàng cũng không dám ẩn thân trong cơ thể của hắn, vạn nhất bị đối
phương thôn phệ thì không còn gì.
Hai người cứ như vây mà dây dưa với nhau, ai cũng không dám buông lỏng, trong
lòng ai cũng biết, nếu như bị thua thì kết cục chính là tan thành mây khói,
linh hồn sẽ bị đối phương thôn phệ.
Ba ngày sau, Nhạc Thành và Linh hồn của Yêu Huyên bắt đầu trở nên suy yếu, hai
người kẻ tám lạng người nửa cân, Yêu Huyên không làm gì được Nhạc Thành mà
Nhạc Thành cũng không làm gì được Yêu Huyên.