– Hân Nhi, lần trước đưa cho muội đan dược, muội có ăn không?
Nhạc Thành hỏi, bị Tô Hân Nhi dụ dỗ như vậy, Nhạc Thành càng rung động, dưới
bụng hắn đã có một cảm giác lửa nóng.
– Đúng rồi, muội còn chưa cám ơn biểu ca, đan dược đó muội ăn vào thật sự rất
thần kỳ, sau khi ăn vào muội đã đột phá tới cảnh giới tứ tinh đấu sư.
Tô Hân Nhi cao hứng nói với Nhạc Thành, đã vượt tới tu vi tứ tinh, khó trách
nàng lại cao hứng như vậy.
Vượt qua tam tinh tu vi quả là chuyện đáng mừng chỉ là hắn cũng biết Trúc Cơ
đan từ nay về sau đối với tu vi của nàng còn có nhiều tác dụng, những điều này
từ nay về sau nàng sẽ tự tìm được.
– Trong này còn có một viên đan dược, muội cầm lấy nó mà ăn vào đi.
Nhạc Thành liền cầm lấy viên Thông Kim Đan lấy được từ tay của Nhạc Tử Sơn mà
đưa cho Tô hân Nhi. Tuy nó không có tác dụng với mình nhưng nó đối với Tô Hân
Nhi mà nói có tác dụng rất lớn.
– Đa tạ biểu ca.
Tô Hân Nhi cầm lấy viên đan dược trong tay Nhạc Thành, nàng làm sao biết được
viên đan dược này có giá trị nửa nhạc gia.
Ở trên phố người đi hối hả, Nhạc gia tốt xấu gì cũng là một gia tộc lớn cho
nên rất nhiều người biết tới Nhạc Thành và Tô Hân Nhi. Ở trên đường có không
ít người nghị luận về Nhạc Thành, chủ đều trên cơ bản đều là ước hẹn ba năm
với Thanh Dương môn.
– A, đây không phải là tiểu thiếu gia của Nhạc gia sao?
Nhạc Thành đang đi trên đường náo nhiệt thì đột nhiên bị một thân ảnh chặn
lại, chính là một trong ba thiếu niên, hai người bên cạnh hắn tuổi tác khá
lớn, hẳn hai người kia chính là bảo tiêu của hắn.
Nhạc Thành đánh giá ba người ngăn cản trước mặt mình, thiếu niên kia mặc một
bộ đồ hoa lệ, bộ dáng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, tu vi đấu khí thật
không kém, xem ra chính là cửu tinh đấu sư.Hai bảo tiên ở bên cạnh đều có tu
vi tứ tinh đấu sư.
– Hoàng Chí Lương, ngươi ngăn đường chúng ta làm gì? Mau tránh ra.
Nhìn thấy thiêu niên hoa lệ trước mắt, Tô Hân Nhi không kìm được mà trầm mặt
nói với hắn.
– Hân Nhi muội muội muội càng lớn càng xinh đẹp không bằng gả cho ta rồi hãy
tính, chúng ta xem hiện tại thành hôn được không
Hoàng Chí Lương đưa mắt nhìn chằm chằm vào ngực của Tô Hân Nhi, trong mắt hiện
ra một vẻ cười tà.
Nhạc Thành từ trong trí nhớ thì biết rõ đây chính là thiếu gia của Hoàng gia
bình thường khi dễ Nhạc Thành không ít. Hoàng gia cũng chính là đối thủ của
Nhạc gia, binh phô đối diện binh phô của Nhạc gia chính là Hoàng gia mở ra để
cạnh tranh.
– Hân Nhi, chúng ta đừng để ý đến hắn.
Nhìn thấy Tô Hân Nhi tức giận, Nhạc Thành liền giữ nàng lại.
– Aizz, ta vẫn còn chưa cho ngươi đi.
Hoàng Chí Lương thấy Nhạc Thành hôm nay không thèm để ý tới mình thì ngăn
trước mặt hắn.
Lúc này ở trên đường đã có rất nhiều người vây quanh, không có ít người đối
với Nhạc Thành và Hoàng Chí Lương đều quen biết. Đối với Hoàng Chí Lương mọi
người bình thường đều vô cùng phản cảm, tuy nhiên trước thế lực của Hoàng gia
bọn họ cũng không biết phải nói gì.
– Hoàng Chí Lương ngươi nhanh chóng tránh ra nếu không đừng trách ta khách
khí.
Tô Hân Nhi khẽ nói với Hoàng Chí Lương, nếu không phải vì sợ liên lụy tới biểu
ca nàng đã sớm động thủ. Biểu ca không biet ma pháp cùng với đấu khí, nếu động
thủ thì không chừng sẽ làm bị thương biểu ca.
– Hân Nhi muội muội, ta hi vọng muội đừng khách khí với ta.
Hoàng Chí lương có hai bảo tiêu bên cạnh cho nên tuyệt đối không sợ Tô hân Ni.
Ở Lập Anh trấn Tô Hân Nhi chính là cô nương xinh nhất trong lòng hắn đã thầm
nhớ thương.
– Hoàng Chí Lương, ngươi tốt nhất là cút ngay cho ta, nếu không ta sẽ cho
ngươi hối hận.
Nhạc Thành lạnh lùng nói với Hoàng Chí Lương.
– Thế nào, tên phế vật nhà ngươi mà cũng dám to tiếng trước mặt tiểu thiếu
gia sao? Có phải ngươi muốn tìm cái chết không?
Hoàng Chí lương nhìn Nhạc Thành, ánh mắt trở nên hung hăng, hắn không ngờ một
tên phế vật của Nhạc gia lại dám kêu gào trước mặt mình.
– Chính ngươi muốn tìm cái chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Nhạc Thành đã sớm không còn là phế vật, trong mắt hắn liền lóe lên tinh quang,
bàn tay liền ngưng thành một thủ ấn quỷ dị, một thanh mang nồng đậm nhanh
chóng ấn trên ngực Hoàng Chí Lương.
– Ầm
Một tiếng vang lên, cả thân hình Hoàng Chí Lương bay ngược trở lại, văng tới
hoăn mười miệng, miệng hắn há hốc phun ra một ngụm mauss tươi.
Sát na này cả hai bảo tiêu không có phản ứng kịp, nhìn thấy thiếu gia của mình
bay ra ngoài, bọn họ hoảng sợ tới mức tái nhợt, cả hai vội vàng chạy tới xem
tiểu thiếu gia của mình có chuyện gì không, nếu có thì bọn họ sẽ rất thê thảm.
Mọi người vây xem cũng choáng váng, không phải Nhạc Thành của Nhạc gia là một
phế nhân sao, tại sao lại có thể đánh bay Hoàng Chí Lương, Hoàng Chí Lương dù
sao cũng là cửu tinh đấu sư, một đại đấu sư muốn một chưởng đánh hắn cũng
không phải là một chuyện dễ dàng.
– Hoàng Chí Lương được hai bảo tiêu nâng lên, hắn không tưởng tượng được mà
nhìn Nhạc Thành, một lần nữa lại phun một ngụm máu tươi ra.
– Các ngươi giết hắn cho ta, giết hắn rồi tính sau.
Hoàng Chí Lương hiện tại đã vô tùng tức giận, hung hăng nói với hai bảo tiêu,
hắn bị một chưởng đánh cho trọng thương, làm sao có thể nuốt được cục tức này.
Hai bảo tiêu đưa mắt nhìn nhìn Nhạc Thành, bọn họ hơi do dự, Nhạc Thành dù sao
cũng là tiểu thiếu gia của Nhạc gia, nếu như bị mình đánh chết thì Nhạc gia
nhất định không bỏ qua. Dù sao Nhạc Thành cũng có thực lực thần bí, công thêm
Tô Hân Nhi cũng là tứ tinh đại đấu sư, bọn họ cũng không nắm chắc có thể đánh
chết Nhạc Thành.
– Các ngươi tại sao còn không đi? Mau giết tên phế vật này cho ta.
Nhìn thấy hai bảo tiêu không ra tay, Hoàng Chí Lương không kìm được mà quát
lớn.
Hai bảo tiên nhìn nhìn Hoàng Chí Lương, bọn họ cũng chỉ có thể đứng dậy, người
bên trái cầm trường côn đánh về phía Nhạc Thành người bên phải cầm một cây đại
đao bổ về phía Tô Hân Nhi. Đấu khí trên người bọn họ dịch truyển, trên binh
khí mang theo một đấu khí nồng đậm.
– Biểu ca, huynh cẩn thận một chút.
Tô Hân Nhi nhìn thấy Nhạc Thành đánh bay Hoàng Chí lương nàng cũng chỉ cho
rằng Nhạc Thành nhất thời lập kỳ tích mà thôi, nhìn thấy hai bảo tiêu đánh tới
nàng vội vàng tiến lên trước Nhạc Thành, biểu ca không biết đấu khí và ma pháp
không thể trở thành đối thủ của bọn chúng.
– Hân nhi, muội đối phó với một tên là được rồi, ta không sao.
Sắc mặt của Nhạc Thành trở nên âm trầm, Tô Hân Nhi cũng chỉ có tu vi tứ tinh
Đại đấu sư, không thể đối phó một lúc với hai người, hắn vội vàng khẽ đẩy Tô
Hân Nhi phía trước ra, hôm nay hắn muốn biết mình với những người biết đấu
khí, ai mạnh ai yếu.
Tô Hân Nhi còn muốn nói thêm nữa nhưng đối thủ công kích của nàng đã tiến tới
nàng không dám khinh thường lập tức cử động đấu khí trên người của mình, bàn
tay cầm lấy một thanh trường kiếm cổ tay khẽ nhấc lên, trường kiếm xoẹt một
đường vòng cung, hướng về phía đối thủ mà lao tới.