Huyền thiên địa lục, đây là nơi mà thế giới ma pháp và đấu khí tung hoành,
toàn bộ đại lục vô cùng rộng lớn, không ai biết Huyền Thiên Đại Lục lớn bao
nhiêu, chỉ biết ở nơi này có nhân tộc, thú tộc còn có một số cổ tộc siêu cấp.
Bây giờ là giữa mùa thu, lá cây cũng đã vàng yêu, ở khắp nơi lá phong theo gió
mà rơi, thoạt nhìn tạo ra một cảm giác tiêu điều. Lúc này ở trong tiều trấn,
trong một đình viện bỗng nhiên truyền ra một tiếng khóc, tiếng khóc khiến cho
người ta phải thương cảm và đau lòng.
Ở trong sân rộng có hàng chục người, nam có nữ có, ăn mặc cho thấy bọn họ đều
là hạ nhân. Trong bọn họ có một trung niên nam nhân, sắc mặt tuy tức giận
nhưng cũng đành chịu không biết phải làm gì.
Trung niên nam nhân này có tên là Nhạc Tử Sơn, là chủ nhân của đình viện này.
Nhạc gia rơi vào trong tay của hắn thì ngoại trừ mấy cửa hàng nửa chết nửa
sống ở bên ngoài thì Nhạc gia cũng chẳng hề có tiền nào khác thu vào, khiến
cho Nhạc gia ngày càng lụn bại địa vị ở cái trấn nhỏ này.
Nhạc Tử Sơn thở ra một hơi, nếu như là mấy trăn năm trước thì làm sao có thể
có chuyện như vậy phát sinh được. Khi đó Nhạc gia vô cùng mạnh mẽ, là một nhân
tộc cường hãn ở trong Huyền Thiên đại lục. Chỉ trách thực lực của hắn quá
thấp, không có cách nào khiến Nhạc gia được như năm xưa.
Bên cạnh Nhạc Tử Sơn là một cỗ thi thể, đó chính là thi thể của nhi tử Nhạc
Thành của hắn. Mới cách đây không lâu, Nhạc Thành còn quỳ gối trước hắn, vậy
mà sau đó bỗng nhiên lại lao đầu ***ng vào tường, lúc hắn muốn cứu thì đã không
còn kịp.
Ngồi khóc bên cạnh Nhạc Thành chính là lão người hầu Phùng Tẩu chứng kiến Nhạc
Thành lớn lên từ nhỏ đến lớn và tiểu muội Tô Hân Nhi quan hệ rất tốt với y.
Nhìn đứa con chết ở cạnh mình, hốc mắt của Nhạc Tử Sơn cũng đã sớm ứa nước
mắt.
Ở trên mặt đất, Nhạc Thành tuổi tác chừng mười sáu mười bảy, bộ dáng cũng coi
như là tuấn lãng, thân cao khoảng một thước bảy, thể trạng tuy không tính là
to lớn nhưng rất rắn chắc. Lúc hắn nhắm mắt lại, cũng không còn khó coi như
trạng thái uể oải của hắn khi còn sống.
– Tiểu thiếu gia, thiếu gia tại sao lại ngu ngốc như vậy, thiếu gia còn trẻ
như thế, từ hôn thì đã sao chứ, phu nhân đem thiếu gia giao phó cho tiểu nhân,
thiếu gia đi, sau này tiểu nhân biết đối mặt với phu nhân thế nào.
Phùng Tẩu ôm thi thể của Nhạc Thành mà không ngừng khóc lóc. Bà từ nhỏ đến lớn
đã chăm sóc cho Nhạc Thành, sớm coi Nhạc Thành như đứa con của mình, lúc này
bà đau lòng thế nào không cần nói cũng biết.
– Biểu ca, huynh thật là ngu ngốc, huynh đáp ứng muội rồi mà vẫn không làm.
Tiểu muội Tô Hân Nhi mười sáu tuổi của y cũng khóc nức nở.
Không ít người hầu cũng khóc thút thít, tiểu thiếu gia này từ nhỏ đối với bọn
họ rất tốt, đối đãi bọn họ cũng không giống như là đối với người hầu.
– Phùng Tẩu, được rồi, ngươi hãy an táng cho tiểu thiếu gia thật tốt đi.
Nhạc Tử Sơn cố nén nước mắt, lúc này trong lòng của hắn giống như là bị dao
cắt. Tuy nhiên hắn không thể rơi lệ, bởi vì Nhạc gia từ nay về sau còn phải
dựa vào hán chèo chống. Nói xong câu này, Nhạc Tử Sơn đi vào bên trong, có
thương tâm hơn hắn cũng khong rớt nước mắt, vì Nhạc gia hắn nhất định không
thể rơi lệ.
Nhạc Tử Sơn từ từ đi tới mật thất của Nhạc gia khẽ đóng cửa lại. Giờ phút này
hắn cuối cùng cũng nhịn không được mà ứa nước mắt ra, cả người co quắp trên
mặt đất. Chỉ thấy bàn tay của hắn nắm chặt lại, đôi mắt ửng đỏ lẩm bẩm:
– Thành Nhi, ta thực xin lỗi con, xin lỗi mẹ của con, chỉ trách ta vô dụng.
– Phùng Tẩu, bà đừng quá thương tâm, chúng ta trước hết đem thiếu gia đi an
táng đi.
Một người hầu trung niên nói với Phùng Tẩu.
– Đúng thế, đem thiếu gia đi an táng cho tốt.
Phùng Tẩu khóc đến nỗi lệ tràn đày mặt mũi, nghe thấy người hầu kia nói vậy
liền trả lời. Tiểu thiếu gia dù sao cũng chết rồi, bà có khóc cũng vô dụng,
không bằng trước hết đem thiếu gia đi nhập thổ.
– Khoan đã Phùng Tẩu, người mau nhìn kia, biểu ca mới cử động, biểu ca chưa
chết, biểu ca còn sống.
Tô Hân Nhi đột nhiên nói, nàng vừa thấy rõ ràng bàn tay của biểu ca nhúc
nhích, tuyệt đối không phải là ảo giác.
– Biểu tiểu thư, tiểu thiếu gia đã chết rồi, tiểu thư cũng đừng quá thương
tâm.
Phùng Tẩu đau lòng nhìn Tô Hân Nhi, bề ngoài mệnh của tiểu thư so với thiếu
gia còn khổ hơn, lúc mới ra đời không có cha mẹ, lão gia mang đến Nhạc gia
nuôi dưỡng, từ nhỏ thiếu gia đối với nàng tốt nhất, đối đãi với nàng như với
muội muội.
– Không Phùng tẩu, ta thật sự nhìn thấy tay của biểu ca cử động, bà tin tưởng
ta, thật đó.
Tô Hân Nhi sốt ruột nói với Phùng Tẩu.
Nhìn thấy biểu lộ của Tô Hân nhi, Phùng Tẩu cũng bán tín bán nghi kiểm tra thi
thể của tiểu thiếu gia, bỗng nhiên Phùng Tẩu lớn tiếng nói:
– Mau đưa thiếu gia lên trên phòng, nói với lão gia, nhịp tim của tiểu thiếu
gia vẫn còn đập, tiểu thiếu gia không chết, người đã sống lại, sống lại.
Trong lúc đạo thiên lôi bổ về phía Lục Phong, Lục Phong cuối cùng cũng dùng
hết chân khí trong linh hồn xuất ra. Ngay lập tức tia chớp của thiên lôi khủng
bố đã nuốt hắn đưa vào trong lỗ đen vô biên, mặc kệ hắn giãy dụa thế nào cũng
không thoát ra được sự trói buộc. Hắn thậm chí cảm thấy rõ ràng nhục thể của
mình bị phá thành từng mảnh nhỏ, linh hồn lực cũng dần dần suy yếu, tiến nhập
vào trong hư không hắc ám.
Cũng không biết bao lâu, Lục Phong từ từ mở mắt ra, trong đầu vô cùng đau đớn,
toàn thân cảm thấy khó chịu.
– Biểu ca huynh đã tỉnh rồi, Phùng Tẩu mau tới đây, biểu ca đã tỉnh.
Lục Phong mở mắt ra thì nhìn thấy một khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.
– Tiểu thiếu gia, người cuối cùng cũng tỉnh, người hù chết Phùng mẫu, thế
nào, có đói bụng không, để Phùng mẫu đi làm thức ăn cho ngươi.
Trên khuôn mặt già nua của Phùng mẫu đã hiện lên một chút vui mừng và cao
hứng.
– A.
Đầu của Lục Phong kịch liệt đau nhức, giống như bị chùy đánh vào vậy, người
cũng ngất đi.
– Ta không chết, đây là nơi nào, tu vi của ta tại sao toàn bộ không còn nữa
mà lại tới nơi này.
Lục Phong suy nghĩ tại sao lại xảy ra chuyện này, hắn chỉ biết vốn định bảo vệ
linh hồn thoát khỏi thiên lôi, ai ngờ Thiên lôi nuốt linh hồn rồi tiến nhập
vào trong hư không, khi tỉnh lại thì mọi chuyện đã thay đổi.
– Lúc này lại có một linh hồn rất yếu, vừa vặn ta hiện tại cũng rất suy yếu,
trước hết hay nuốt linh hồn này rồi nói sau.
Lục Phong khống chế linh hồn của mình, từ từ hướng về một linh hồn khác mà
nuốt đi.
Một lúc lâu sau, Lục Phong cũng phải mất không ít công phu mới nuốt được linh
hồn kia, trí nhớ của linh hồn này cũng toàn bộ quán chú vào trong đầu của hắn.
– Hóa ra nơi này đã không còn là Hoa Hạ, đây là Huyền Thiên đại lục, là một
thế giới khác, linh hồn bất diệt của ta đã xuyên tới dị giới.
Lục Phong lẩm bẩm nói.
Đúng thế, ta độ kiếp thất bại đã có kỳ tích xuyên qua, hơn nữa nhờ thân thể
này, từ nay về sau ta có thể ở trên Huyền Thiên lục địa mà khai sáng ra một
truyền kỳ mới.