– Đây là ý của Dịch huynh?
Tuy sớm biết tin tức từ hôn của Dịch gia nhưng Nhạc Tử Sơn không có cách nào
tiếp nhận, trên khuôn mặt không khỏi tức giận lên.
– Đúng vậy, xinh Nhạc huynh thứ lỗi.
Dịch Bằng hơi thở dài trả lời Nhạc Tử Sơn.
Mọi người ở Nhạc gia nghe thấy lời nói của Dịch Bằng thì trong lòng không kìm
nổi mà bốc lửa giận lên, Nhạc Tử Phong không nhịn được mà quát:
– Nếu Nhạc gia chúng ta không đồng ý thì sao?
– Thế nào, Nhạc gia các ngươi rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu
phạt sao?
Nghe thấy lời nói của Nhạc Tử Phong, Liệt Sơn vỗ mạnh cái bàn một cái, thần
sắc lạnh lùng nhìn Nhạc Tử Phong. Mà những đệ tử Thanh Dương môn nhìn thấy sự
tức giận của Liệt Sơn thì trên người cũng xuất ra đấu khí tràn ngập.
– Phụ thân, Phong thúc.
Đúng lúc này Nhạc Thành đi vào trong phòng khách, Nhạc Thành trở lại thấy cả
Nhạc gia không thấy sai sau đó nhìn thấy bọn họ tập trung ở phòng khách hắn
còn tưởng có chuyện gì liền đi đến.
– Thành Nhi, sao con lại trở về?
Nhìn thấy Nhạc Thành Nhạc Tử Sơn liền biến sắc, hắn lo rằng đứa con của mình
lại không chịu nổi kích động, làm chuyện điên rồ thì nguy.
Nhạc Thành vừa đi vào cửa thì nhìn thấy bọn người của Thanh Dương môn, ở trong
trí nhớ Nhạc Thành cũng nhận ra được Dịch Thiến cùng với Dịch Bằng, lại nhìn
hào khí ở trong sảnh thì hắn cũng đoán ra chuyện gì. Nhạc Thành không kìm được
đánh giá bọn người Liệt Sơn, trong lòng hắn cảm thấy thực lực của bọn người
này rất mạnh thì không kìm được mà khẽ giật mình.
Cuối cùng Nhạc Thành đánh giá Dịch Thiến, Dịch Thiến rất xinh đẹp, mái tóc đen
nhánh búi ở sau gáy, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, trên người mặc
một chiếc quần dài màu đỏ, ở trước ngực mềm mại, eo nhỏ nhắn như liễu, chiếc
quần dài màu đỏ cũng không che giấu được kiều đồn rắn chắc, hai chân thoạt
nhìn cũng thon dài, dáng vẻ không hề kém Tô Hân Nhi, đều là mỹ nhân khuynh
nước khuynh thành.
Nhạc Thành vừa tiến đến, người của Thanh Dương môn cũng đưa mắt nhìn và đánh
giá hắn. Liệt Sơn lúc này cũng đã ngồi trở lại vị trí.
– Phụ thân bọn họ đến từ hôn sao?
Nhìn thấy dáng vẻ của mọi người sắc mặt của Nhạc Thành cũng hơi biến đổi mà
hỏi Nhạc Tử Sơn.
– Ừ, Thành nhi, con ra ngoài trước đi.
Nhạc Tử Sơn gật đầu mở miệng nói, lão muốn Nhạc Thành đi ra ngòai trước, tránh
cho việc bị khuất nhục.
– Phụ thân con không sao, việc này giao cho con.
Nhạc Thành cất tiếng nói sau đó hắn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn người của Thanh
Dương môn.
Bị ánh mắt của Nhạc Thành nhìn người của Thanh Dương môn nhịn không được mà
khẽ run lên, cuối cùng Nhạc Thành nhìn Dịch Thiên mà nói:
– Là cô nương muốn từ hôn với ta?
– Cái này…
Bị ánh mắt của Nhạc Thành nhìn toàn thân của Dịch Thiến không kìm được mà khẽ
run lên, nhất thời không nói nên lời, giống như là bị một ma thú nhìn vậy,
trên người đấu khí không cách nào lưu động được.
– Tiểu tử, chỉ bằng vào phế vật nhà người mà có thể xứng với đệ tử thân
truyền của ta hay sao? Chúng ta đến chính là để từ hôn, trong này có một nghìn
kim tệ xem như là đền bù tổn thất cho ngươi.
Liệt Sơn nhìn Nhạc Thành mà mỉm cười nói sau đó lập tức lấy ra một hộp gấm mở
hộp gấm ra, bên trong là kim tệ lấp lánh. Một nghìn kim tệ quả nhiên là một
con số không ít, một viên đan dược tứ phẩm cũng chỉ có giá trị năm trăm kim tệ
mà thôi.
Nhạc gia mọi người nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Liệt Sơn thì không
kìm được mà nổi lửa giận. Bọn họ muốn phát tác thì thấy Nhạc Thành đi tới nhặt
từng khối kim tệ trong hộp, mà ngay cả Nhạc Tử Sơn cũng choáng váng không biết
là Nhạc Thành muốn gì.
– Lão gia này, kim tệ này ông giữ lại cho tốt, ông nhớ kỹ cho ta, ba năm sau
ta sẽ đích thân đến Thanh Dương môn giải quyết hôn sự này đến lúc đó không
phải ông muốn từ hôn mà là ta muốn từ hôn. Ba năm sau ta sẽ đem cái gì goi là
đệ tử thân truyền của ông dẫm nát dưới chân.
Nhạc Thành cầm cái hộp gấm trả lại cho Liệt Sơn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
L:iệt Sơn thế nào cũng không ngờ Nhạc Thành lại đem kim tệ mang đến trước mặt
y, y kìm không được mà nổi lựa giận, toàn thân tràn ngập đấu khí, một khí tức
vô cùng hung hãn bao phủ Nhạc Thành.
Trước khí tức cường hãn này Nhạc Tử Sơn và Nhạc Tử Phong cũng khẽ giật mình,
đấu khí trong cơ thể không cách nào ngưng tụ được, trứ sự uy áp của Đấu Vương
Đấu Linh không cách nào phản kháng được.
Nhạc Thành vẫn y như cũ lạnh lùng nhìn Liệt Sơn. Thực lực của Liệt Sơn đúng là
rất mạnh, dựa vào khí tức của Nhạc Thành thì mười phần không thể chống đỡ. Tuy
nhiên với tu vi nghìn năm của hắn tuy thực lực bị tàn phế nhưng cảnh giới siêu
cấp vẫn còn, đừng nói là một Đấu Vương cho dù là một Đấu Tông cũng vô phương
áp đảo hắn.
Nhìn cảnh tượng trước mặt mọi người kinh ngạc không thôi, có thể trước mặt một
Đấu Vương mà khuôn mặt vẫn không đổi sắt khiến cho tất cả mọi người đặc biệt
là Nhạc Tử Sơn kinh hãi không thôi. Biểu hiện của Nhạc Thành thật là ngoài
tưởng tượng của lão.
– Được, Thanh Dương môn ta chờ ngươi ba năm.
Liệt Sơn đỏ bừng cả khuôn mặt, trước uy áp đấu khí của mình mà tên tiểu tử này
vẫn không khiếp sợ thì y cũng không dám ra tay nếu không truyền ra ngoài thì
thật mất mặt.
– Mang kim tệ của ngươi đi!
Nhạc Thành lại nhìn vào người của Thanh Dương môn, thần sắc của hắn vẫn lạnh
như băng.
Một đệ tử Thanh Dương môn nhìn Liệt Sơn rồi chạy tới cầm cái hộp gấm. Dịch
Thiến lúc theo Liệt Sơn đi ra khỏi cửa không kìm được mà quay đầu nhìn Nhạc
Thành, sau đó lập tức cùng với Liệt Sơn rời khỏi Nhạc gia.
– Biểu ca huynh đừng nóng giận.
Nhìn thấy biểu lộ lạnh lùng của Nhạc Thành, Tô Hân Nhi tới gần hắn mà nói,
nàng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nhìn thấy sự tức giận của biểu ca như vậy,
ánh mắt của biểu ca thật là dọa người.
– Thành nhi, con không sao chứ?
Nhạc Tử Sơn đi đến bên cạnh Nhạc Thành, lão cảm thấy đứa con của mình tựa như
đã thay đổi thành một người khác, từ trước đến nay lão chưa bao giờ thấy.
– Con không sao.
Nhạc Thành trả lời hai người, ánh mắt sau đó cũng khôi phục lại được vẻ bình
thường.
– Thành nhi ba năm sau con muốn lên Thanh Dương môn mạo hiểm sao?
Nhạc Tử Sơn thở dài, biểu hiện của đứa con này của lão thật là khiến cho lão
chấn động, cuộc ước hẹn ba năm khiến lão lo lắng không thôi, lần này Nhạc gia
đắc tội với Thanh Dương môn đến lúc đó Thanh Dương môn chắc chắn sẽ không đơn
giản mà dừng tay.
– Đại ca, đệ sẽ ủng hộ Thành nhi, Thanh Dương môn cũng thật khinh người quá
đáng. Thanh Nhi có chuyện gì cần giúp thì cứ nói với Phong thúc.
Nhạc Tử Phong cất tiếng nói, hắn đã biết chuyện luyện đan của Nhạc Thành, một
Luyện Dược sư hoàn toàn có tiền vốn để đấu với người ta.