– Ta biết rõ đối phó với Kiêu Hùng bang các ngươi cũng có dự định, chi bằng
gia nhập Phá Quân bang đi, có bốn người các ngươi gia nhập, thực lực của Phá
Quân Bang nhất định sẽ được tăng lên rất nhiều.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
– Nhạc Thành, ngươi để bốn người chúng ta gia nhập cũng không sao, chỉ là
chúng ta muốn làm bang chủ.
Âu Dương Phiên Tình chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
Nhạc Thành khẽ cười nói:
– Không có vấn đề gì, các ngươi là phó bang chủ, về sau có vấn đề gì, các
ngươi tự định đoạt.
Nhìn thấy bộ dạng của Âu Dương Phiên Tình, Nhạc Thành liền khẽ cười.
– Là phó bang chủ sao?
Đỗ Mật Nhi liền cười nói:
– Được rồi, Phó Bang chủ là phó bang chủ, ngươi không phải muốn chúng ta tăng
cường thực lực cho ngươi, chúng ta sẽ vừa ý ngươi.
Đỗ Mật Nhi nhìn Nhạc Thành, không hiểu tại sao trong lòng lại hồi hộp.
Nhạc Thành cười cười, không ngờ tâm tư của mình Đỗ Mật Nhi lại nhìn thấy rõ
ràng. Hai người Đỗ Mật Nhi và Âu Dương Phiên Tình gia nhập Phá Quân Bang, hai
người này có thực lực ngũ phẩm trung cấp Luyện Dược sư, thực lực của bang phái
sẽ mạnh hơn rất nhiều, đồng thời cũng sẽ thu hút rất nhiều người gia nhập.
Cùng bốn cô gái hàn huyên, Nhạc Thành đã trở về phòng của mình, sau khi đi vào
trong gian phòng, Nhạc Thành phát hiện ra trong phòng của mình tất cả các vật
phẩm đều không thấy đâu, hắn đang nghi hoặc thì Quách Dương bỗng nhiên âm thầm
tiến tới từ đằng sau mà nói:
– Bang chủ, chúng ta trở lại thì chưa thấy bang chủ trở về cho nên chúng ta
đem những thứ ở trong phòng của bang chủ tới phòng kia tốt hơn.
– Nhanh như vậy, chúng ta mau đi xem.
Nhạc Thành không ngờ Quách Dương lại xử lý mọi chuyện như vậy thì hơi quan tâm
tới Phá Quân bang.
Một lát sau tiến tới đình viện, Quách Dương dẫn Nhạc Thành tới. Đình viện này
quả nhiên là lớn hơn nơi ở của hắn, nhìn trong đình viện, ở chừng một trăm
người cũng không có vấn đề gì.
Bang chủ, về sau chúng ta có thể ở đây mua bán đan dược và dược liệu, còn có
thể mua bán binh khí và đấu kỹ nữa.
Quách Dương hưng phấn giới thiệu đình viện cho Nhạc Thành.
Nhìn thấy cái đình viện này giống như là cái cửa hàng ở trên đường, cách thức
quản lý của học viện thật không thể tưởng tượng nổi.
– Đồ vật trong này từ sau sẽ là bang quỹ của Phá Quân bang.
Nhạc Thành lấy những thứ đoạt được từ trong tay Thanh Long Bang đưa cho Quách
Dương, những đồ vật này không tệ, về sau Phá Quân Bang cũng cần chúng.
– Đúng rồi, ngươi gọi người phao tin tức ra, nói người cướp thẻ linh của các
ngươi nếu như không chủ động trả lại thì ngày mai ta sẽ tìm bọn họ.
Nhạc Thành nói với Quách Dương.
Sau đó Nhạc Thành giao cho Yên Nhiên, Đỗ Mật Nhi, Âu Dương Phiên Tình, có bốn
cô gái này, Nhạc Thành cũng yên tâm một chút.
Sắp xếp xong tất cả mọi chuyện thì bầu trời đã về đêm Nhạc Thành bắt đầu tiến
vào trong gian phòng mà tu luyện, bất kể ở đâu Nhạc Thành cũng không quên
chuyện này, hắn muốn mau chóng khôi phục thực lực.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Thành từ trong đan điền dọc theo yết hầu thả ra
một ngụm trọc khí thật dài rồi mới ngừng tu luyện lại. Kết quả tu luyện đã
thấy Nhạc Thành có tiến bộ, chỉ là so với việc tu luyện ở trong phòng tu luyện
kia thì vẫn kém xa vạn dặm, xem ra mình xử lý hết tất cả mọi chuyện phải vào
trong đó bế quan.
– Nhạc Thành, Nhạc Thành ngươi có ở trong phòng không?
Một thanh âm yêu kiều truyền tới, nghe thanh âm là biết đây là một người đẹp
tuyệt sắc.
– Kiều tỷ, ta ở đây, tỷ vào đi.
Nhạc Thành đứng lên từ trên giường, nghe thanh âm hắn biết đây chính là Nhạc
Kiều.
– Cọt kẹt.
Cửa phong bị đẩy ra, Nhạc Kiều nhanh chóng đi vào mà nói:
– Ngươi đi chặt tay chặt chân người Thanh Long Bang phải không?
Nghe thấy ở khu học viện cũ mọi người đang xôn xao chuyện này, Nhạc Kiều biết
được cũng không tin, vì vậy nhanh chóng đi tìm Nhạc Thành hỏi thì biết được
Nhạc Thành đã thành lập Phá Quân bang. Thanh Long Bang nàng cũng biết, bang
chủ chính là một ngũ tinh Đấu vương, những người khác thực lực cũng không kém,
đều là đấu vương, Nhạc Kiều không ngờ bây giờ thực lực của Nhạc Thành lại
khủng bố như vậy.
– Đúng vậy, Kiều tỷ, là bọn chúng đả thương Hân nhi và Yên Nhiên, cho nên đệ
mới cho bọn chúng một bài học.
Nhạc Thành trả lời.
– Đúng là ngươi làm sao, tên tiểu tử nhà ngươi thật là hung ác.
Nghe thấy Nhạc Thành đích thân thừa nhận, Nhạc Kiều cũng không nhịn được mà
rùng mình một cái.
– Kiều tỷ, tỷ đột phá Đấu vương rồi sao?
Cảm thấy khí tức trên người của Nhạc Kiều, Nhạc Thành cất tiếng hỏi, Nhạc Kiều
hẳn là đã đột phá tu vi tới Đấu Vương.
Nhạc Kiều nói:
– Chính là nhờ đan dược của ngươi, đột phá rồi.
Nhạc Kiều cũng biết là nhờ đan dược của Nhạc Thành mà mình mới được như vậy,
khó trách Hân Nhi tiểu ny tử này lại thần tốc như thế, hóa ra toàn bộ là do
Nhạc Thành giở trò quỷ.
Kiêu Hùng bang chính là bang phái có thực lực lớn nhất ở Đấu Khí học viện, ở
trong bang có tới hai trăm người, mỗi người có thực lực đã đạt tới ít nhất là
nhất tinh Đấu Vương, về phần Thập Tinh đấu linh và Cửu Tinh Đấu Linh, Kiêu
Hùng Bang không để ý tới, không thu nhận.
Nhắc tới Bang chủ Kiêu Hùng Bang, Lương Hùng, khu học viên cũ không ai không
biết, ở trong học viện rất nhiều trưởng lão cũng không có thực lực này.
– Đại ca, chúng ta bây giờ phải làm sao?
Lương Ngọc lo lắng hỏi thanh niên ở bên cạnh mình.
Thanh niên này mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt, trong mắt hiện ra một khí
tức âm hàn, người này chính là đại ca của Lương Ngọc, Lương Hùng.
– Nhị đệ, tên Nhạc Thành kia đã biết sự tồn tại của Kiêu Hùng bang chút ta,
nhưng hắn vẫn chưa tới tìm, ta cũng không biết hắn rốt cục muốn làm gì, bất
quả đệ cùng với hắn từng có quan hệ, Lương gia chúng ta cũng có thù với hắn,
ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lương Ngọc khẽ ngẩng đầu lên nói:
– Tạm thời Kiêu Hùng bang chúng ta không ***ng tới hắn, nhìn tình huống rồi
tính sau.
– Bang chủ, gần đây Nạp Duy tư phái người tìm chúng ta, nói là muốn hợp tác
với Kiêu Hùng Bang.
Một ngũ tinh đấu vương mỉm cười nói.
– Nạp Duy Tư.
Lương Hùng nói:
– Nghe nói hoàng tử Tuyết Lâm đế quốc của bọn hắn bị Nhạc Thành đánh, xem
chừng bọn họ muốn hợp tác với chúng ta một lần.
Tư Mã Yên Nhiên ở trong phòng, Nhạc Thành cũng ngồi ở đó, nhìn Tư Mã Yên Nhiên
mà nói:
– Yên Nhiên, lần này ta muốn bế quan nửa năm, nửa năm nay muội phải giữ thân
thể cho tốt.
– Ngươi lại sắp bế quan dài như vậy sao?
Tư Mã Yên Nhiên dường như không muốn, lại nửa năm không được nhìn thấy hắn.
Nàng cũng biết thực lực chính là thứ quan trọng nhất, Nhạc Thành có thực lực
hôm nay chính là nhờ tu luyện mà thành.
– Đúng vậy, kỳ thật nửa năm cũng không dài.
Nhạc Thành mỉm cười thầm nghĩ trong lòng:
– Trước kia ở hoa hạ, một lần ta bế quan vài chục năm cũng là điều bình
thường.
Tư Mã Yên Nhiên vũ mị nhì Nhạc Thành:
– Nửa năm còn không lâu sao, ngươi tới học viện cũng chưa tới một tháng.
– Yên Nhiên.
Nhìn thấy ánh mắt vũ mị của Tư Mã Yên Nhiên, Nhạc Thành không kìm được mà ôm
nàng vào lòng.
– Ngươi muốn gì, đây chính là học viện.
Bị Nhạc Thành ôm vào lòng, Tư Mã Yên Nhiên không kìm được mà tim đập thình
thịch, khuôn mặt ửng đỏ. Nàng cảm nhận khí tức của Nhạc Thành tràn lân không
thôi, trong lòng không kìm được mà cảm thấy say mê, không muốn rời khỏi hắn.
– Ta không nói ta muốn gì, ta giúp muội luyện chế một số viên đan dược ngũ
phẩm, đối với linh hồn lực của muội có trợ giúp rất lớn, chờ sau khi ta xuất
quan, thực lực của muội nhất định sẽ tương đương với Mật Nhi Phiên Tình.
Nhạc Thành lấy ra một bình ngọc đưa cho Tư Mã Yên Nhiên.
– Mật Nhi, Phiên Tình cũng thân mật với ngươi, ngươi không thích các nàng
sao?
Tư Mã Yên Nhiên hờn dỗn trừng mắt nhìn Nhạc Thành, cầm lấy bình đan dược bỏ
qua một bên mà nói:
– Ta nghe Hân Nhi nói có một tiểu cô nương là Yến Hiểu Kỳ cũng thích ngươi
phải không?
– Thì sao, muội ghen tị sao?
Nhạc Thành khẽ mỉm cười, sau đó khẽ ôm Yên Nhiên vào lòng.
– Ai nói ta ăn dấm chua?
Tư Mã Yên Nhiên tránh khỏi ngực của Nhạc Thành mà nói:
– Ta mặc kệ những chuyện này, chỉ là Mật Nhi và Phiên Tình hình như cũng thật
sự thích ngươi, ngươi xử lý đi, chuyện của ngươi ta không thể lo nhiều, ta
cũng biết trên đời này không chỉ có mình ta thích ngươi.
– Ta biết rồi Yên Nhiên.
Nhạc Thành nghe Yên Nhiên nói thì trong lòng vui mừng, sau này chuyện của Mộ
Dung Hiểu Hiểu không biết cô nàng này có chủ ý không? b
Vừa nghĩ tới Mộ Dung Hiểu Hiểu, Nhạc Thành lại nhớ tới Yến Hiểu Kỳ, mình đáp
ứng đi thăm nàng ta, hiện tại đã ở trong cự thành, cũng nên nghĩ biện pháp.
Bất kẻ thế nào nàng ta hiện tại cũng là hôn thê của mình.
Nhạc Thành một lần nữa ôm Tư Mã Yên Nhiên vào trong lòng, cảm nhận u hương của
nàng truyền vào trong mũi.
Tâm thần của hắn khẽ giật mình, dưới bụng truyền tới một luồng lửa nóng, mấy
cô gái tuyệt sắc như vậy ngồi vào trong lòng của mình, chỉ sợ Liễu Hạ Huệ cũng
không kìm được mà hoảng loạn trong lòng.
Nhạc Thành để yên cho Tư Mã Yên Nhiên ở trong ***g ngực của mình, hắn đánh giá
cô gái ôn nhu này, chỉ thấy Tư Mã Yên Nhiên trong làn tóc mai thẹn thùng, làn
da trắng mịn, đôi môi nhỏ nhắn, vô cùng kiều diễm và phong tình. Nhạc Thành
nhịn không được, khẽ chạm vào bờ môi anh đào của nàng.
– Ngươi…
Tư Mã Yên Nhiên bị Nhạc Thành nhìn chằm chằm về phía Nhạc Thành, muốn há miệng
ra nói gì đó cả người mềm nhũn ra.
Sau nửa canh giờ, Nhạc Thành cố gắng kìm chế đi ra khỏi phòng của Tư Mã Yên
Nhiên, trong lòng mang theo một dục hỏa, thiếu chút nữa thì không kìm chế
được.
Không phải là Nhạc Thành muốn nhẫn nhịn mà đêm nay hắn có việc phải làm cho
nên cần phải kìm nén. Nhạc Thành tính rằng hôm nay tới tìm Yến Hiểu Kỳ sau đó
sáng mai sẽ bắt đầu bế quan nửa năm.
– Yêu Huyên, Yêu Huyên.
Nhạc Thành cất tiếng gọi linh hồn của Yêu Huyên, hắn muốn đi ma pháp học viện,
cần phải sự hỗ trợ của Yêu Huyên.
– Ngươi gọi ta cái gì, vừa mới rồi ngươi kìm chế có phải vì sợ ta nhìn thấy
không, ta xin lỗi ngươi.
Yêu Huyên lười biếng trả lời Nhạc Thành.
– Đúng vậy, chờ ngươi tiến hóa ta nhìn thấy nhất định là không nhịn được.
Nhạc Thành tức giận trả lời, Yêu Huyên trước kia bộ dạng còn vũ mị hơn cả Tư
Mã Yên Nhiên, đặc biệt là thiên sinh mị đồng không nam nhân nào có thể nhịn
được.
– Ngươi là một tên hạ lưu sắc quỷ.
Yêu Huyên mắng một tiếng:
– Gọi ta có chuyện gì?
Nhạc Thành nói:
– Ta muốn mượn linh hồn lực của cô nương một chút, ta muốn đi tới ma pháp học
viện, nếu ta đã ra dạng này thì rất dễ dàng bị người khác phát hiện.
Nhạc Thành bây giờ đã dùng ẩn thân phù, ma pháp sư không phát hiện ra hắn
nhưng ma pháp sư cấp sáu thì rất khó nói, nếu như có Yêu Huyên hỗ trợ thì ma
pháp sư cấp sáu cũng không phát hiện ra.
– Cái gì, ngươi muốn gì, ngươi đừng làm loạn, lần trước gì giúp người mà đã
dẫn ra một đấu tông, thiếu chút nữa là cùng chết với ngươi.
Yêu Huyên trả lời, lần trước Thanh Dương môn đi ra một cường giả đấu tông siêu
cấp, may mà chạy trốn nhanh được.
– Ta đi tìm người mà thôi, lại là ở ma pháp học viện cho nên sợ phiền toái.
Nhạc Thành nói:
– Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
– Muốn ta hỗ trợ cũng được, ta vừa nghe nói ngươi muốn bế quan sáu tháng,
nhưng ta cảm giác được mấy tháng này sẽ tiến hóa, lần trước ngươi giúp ta
luyện chế hộ thần đan ta vẫn để ở trong lòng, lần này ngươi đi bế quan, phải
luyện chế giúp ta một viên hộ thần đan nữa.
Yêu Huyên liền đòi hỏi Nhạc Thành.
– Cái gì, ngươi tiến hóa nữa sao? Không phải nói là nửa năm nữa sao?
Nhạc Thành không phải là tính toán với Yêu Huyên nhưng hắn vẫn muốn nửa năm
sau mới luyện chế đan dược cho nàng, nhưng nếu nửa năm sau thực lực của mình
tiến bộ thì sẽ hiệu quả hơn rất nhiều.
– Ta cũng không ngờ lại khôi phục nhanh như vậy, bởi vì linh hồn lực của
ngươi rất mạnh cho nên trợ giúp ta khôi phục rất nhiều.
Nhạc Thành nói:
– Nếu như ngươi tiến hóa thì ngày mai ta sẽ luyện chế hộ thần đan cho ngươi,
sau đó sẽ bế quan.
– Ừ, coi như ngươi còn chút lương tâm.
Yêu Huyên khẽ mỉm cười:
– Ngươi muốn đi ma pháp học viện làm gì, ở trong đó có mấy lão gia rất lợi
hại, ngay cả ta cũng không dám ***ng vào, ngươi thực sự muốn chọc tới bọn hắn
sao?
– Ta chỉ đi thăm một người mà thôi.
Nhạc Thành cũng biết rằng ma pháp học viện nhất định không tệ, Yêu Huyên nói
mấy lão gia ở đó lợi hại hắn cũng không kinh ngạc. Đường đường ma pháp học
viện nếu như không có mấy lão gia này tọa trấn thì mới là chuyện lạ.
– Xoẹt.
Một thanh âm chấn động vang lên, Nhạc Thành biến mất ở trên không trung, ở
trong đấu khí học viện cũng không ai phát hiện ra.
Ở trong học viện ma pháp, một cô gái tuyệt sắc đang đứng ở trước cửa sổ. Chỉ
thấy cô gái này trên người mặc một bộ đồ màu đỏ thẫm, cổ áo mở ra, hiện ra một
khe núi thật sâu, khuôn mặt giống như bông sen, lông mày như lá liễu.
Da thịt trắng như tuyết, mái tóc đen búi lên, đôi môi đỏ tươi thân hình mang
theo một hương vị yêu kiều, quả là một cô gái tuyệt đẹp.
– Hắn nói hắn đến thăm ta, đã hơn hai năm rồi mà vẫn chưa, aizzz…
Cô gái tuyệt sắc khẽ lẩm bẩm nói:
– Tuy nhiên cho dù hắn đến đây thì không lẽ từ trên trời rơi xuống trước mặt
ta sao, hắn lại là phong hệ ma pháp sư.
Nghĩ đến đây trên khuôn mặt của cô gái xuất hiện một má lúm đồng tiền.
– Than ôi, hay là tu luyện thôi, không nghĩ tới hắn nữa.
Yến Hiểu Kỳ hít một hơi thật sâu, phảng phất cả người thanh thản hơn rất
nhiều, lập tức muốn đóng cửa sổ lại.
– Ngươi thật sự không muốn ta sao, mặc dù ta không phải là phong hệ ma pháp
sư nhưng ta vẫn có thể từ trên trời giáng xuống.
Trong lúc Yến Hiểu Kỳ muốn đóng cửa sổ lại, một người mang một thân hình xuất
hiện trước mặt nàng.
– Ngươi, ngươi…
Yến Hiểu Kỳ lúc này sợ hãi đến nhảy dựng, không tin nổi hai mắt của mình, thân
ảnh quen thuộc kia hiện ngay trước mặt của mình.