Chương tám: Ta sẽ trả lời tất cả nếu ta thích.
Trong lúc trở về phòng, tư duy về lẽ sống và tiềm thức của Tiêu Phong đã thay đổi. Hắn biết bản thân cần phải mạnh mẽ hơn nữa, mới có tư cách bảo vệ người thân và người hắn yêu, quan trọng nhất là tồn tại ở thế giới này. Đứng nhìn người thân hay bạn bè gặp nguy hiểm, mà bản thân không làm được gì, e rằng còn phải để người khác bảo vệ. Điều đó còn xấu hổ hơn tự đi tìm cái chết, với suy nghĩ hướng thiện có lẽ linh hồn và thể xác đã hòa làm một. Sống ở thế giới mới nên tập thích nghi với nó, Tiêu Phong đang dần tập chấp nhận mình là Hoàng Tiêu Phong.
Cánh cửa phòng 69 hé ra và đóng lại, hai tên đực rựa kia đã phiêu theo giấc mộng tự lúc nào. Căn phòng tối mù không chút ánh sáng do Tiêu Phong không bật đèn, với lại hắn cũng chả muốn bật. Bất chợt ở một góc phòng tối tăm của căn phòng, một luống sáng huyền ảo kì dị phát ra.
Ối, không lẽ là ma à. Mà ở cái thế giới này có cái gì mà không xảy ra được, mọi thứ hoàn toàn bị đảo lộn tráo trở. Tiến lại xem coi đó là thứ gì mới được, biết đâu lại gặp cái gì đó tốt lành.
Chút bỏ vài nổi sợ trong lòng, Tiêu Phong từng bước tiếp cận luống sáng kì dị, mông lung ở góc phòng.
Là cuốn sách, xung quanh nó liên tục tạo ra luống sáng mờ ảo, sao cuốn sách lại phát quang được. Mà đó không phải mà mình nhặt trong thư viện sao, ta biết ngay nó là bảo bối mà.
Tay nhặt cuốn sách đem lại cái bàn học của mình, đôi mắt Kiều Phong chăm chú xem xét mọi ngóc ngách của cuốn sách kì lạ này. Trước đây Chí Bình và Lâm Khang đã kiểm tra qua, quả đúng là cuốn sách cổ nhưng bên trong hoàn toàn không có nét mực, trống trơn. Tiêu Phong cẩn thận lật ra trang sách đầu tiên, lòng đầy vui mừng cứ ngỡ phát hiện ra bên trong bí kíp gì đó.
Cái khỉ gì vậy ?, sao vẫn là trang sách rách nát cơ chú, khác lạ là nó phát quang thôi ư. Má nhà nó, chẳng lẽ ngay cả cuốn sách cũng trêu chọc ta ư.
Thất vọng khi bên trong trống rỗng, hi vọng mong manh chở nên mạnh lên, bất ngờ bị dùi tắt một cách phũ phàng. Trong lúc cơn nóng giật bùng phát, bàn tay Tiêu Phong làm ngã lộ mực đen lên trang sách cổ quái kia. Dòng mực đen vương vãi trên trang sách, nó làm lem lấm cả một vùng. Lạ thay dòng mực dần dần tan biến và để lại trang sách trắng như ban đầu.
Dòng mực đen đâu rồi, quái lạ, không lẽ sách biết nuốt mực à. Nghi ngờ lẫn khó hiểu, lần này Tiêu Phong cầm hẳn lọ mực dốc xuống hoàn toàn, dòng mực đen nhầy nhụa chảy lênh láng khắp bàn và quyển sách.
Lại như lần trước, vết mực nhầy nhựa in trên trang giấy lần nữa thấm sâu vào trong và biến mất. Điều kì lạ hơn khiến Tiêu Phong há hốc mồm kinh ngạc.
Trang sách bất chợt in lên dòng chữ:
” Thằng ngu này, muốn giết ta à”.
Hở, dòng chữ kì lạ này đâu ra vậy. Không lẽ mình mớ ngủ viết ra à, không đúng, chữ mình đâu có đẹp như thế.
Ngầm hiểu chuyện gì xảy ra, Tiêu Phong cầm lấy cây bút chấm mực viết lại lên dòng giấy. Giống như vài bộ phim Tiêu Phong trước đây từng xem, viết cái gì vào sẽ có người đáp lại, thay vì ngồi vấn đáp bằng miệng.
“Người là ai”. Dòng chữ nghệch ngoạc trong phát tởm in lên mặt giấy.
Một giât, hai giây, ba giây, vẫn dòng chữ xấu đui in của Kiều Phong in hằn lên mặt giấy, nó vẫn nằm ngay đó.
Bà mẹ nó, xem phim riếc ảo tưởng mất rồi, làm chó gì có vụ viết vào rồi trả lời ngay chứ.
Thất vọng tiếp nối thất vọng, toan tính gập nó lại, quang vào một góc rồi đi ngủ cho yên chuyện.
Dòng chữ vẫn ướt mực dần dần biến mất, và in lên mặt giấy dòng chữ khác.”Chữ của ngươi xấu quá, dịch mãi mới ra”.
Đọc dòng chữ khiến Tiêu Phong nữa khóc nữa cười, hắn không ngờ chữ của mình đẹp thế mà nó bảo xấu không đọc ra.
“Ta gặp ngươi là duyên số, không cần phải hỏi thêm thông tin về ta. Nhưng ta lại cho ngươi bất cứ thông tin nào, nếu ta thích”
Đọc đến đât, suýt nữa Tiêu Phong bật ngữa, ngay cả quyển sách cũng muốn trêu đùa hắn, tưởng ngon cơm hỏi cái gì trả lời cái đó. Nhưng trong đầu hắn lại lóe lên một ánh sáng hi vọng chập chờn, có thể nó là nguồn thông tin có ích cho hắn.
“Ta muốn mạnh lên phải tu luyện như thế nào”. Rút kinh nghiệm Tiêu Phong nắn nót viết từng chữ, bởi nó còn quan trọng đến sống còn của mình.
Dòng chữ lập tức ngấm xuống, đồng thời cũng hiện ra dòng chữ khác đầy trang sách.
“Trong cơ thể mỗi con người chỉ có một linh hồn mang một tố chất đặc trưng. Nhưng cũng có một số trường hợp linh hồn mang hai tố chất riêng biệt. Tất nhiên con người mang hai tố chất sẽ có lợi song nó cũng có hại. Mang hai hệ nguyên tố sẽ trở nên mạnh mẽ vô cùng, nhưng lại ngăn cản sự tu luyện. Càng lên cao tu luyện càng khó lên bậc, bởi hai nguyên tố sẽ cản trở lưu thông mạch linh lực khiến không thể giải phóng linh hồn để hấp thụ nguyên khí. Cần phải dung hợp hai thể chất này lại thành một luồng linh khí để giải phóng qua mạch linh lực…”.
Càng đọc càng khó hiểu thông tin nó mang lại, bởi lẽ chưa từng có ai dạy hắn con người có thể mang hai tố chất. Một nguyên tố mà mình còn sống dở chết dở, mang hai nguyên tố chắc khỏi tập luyện cho rồi
“Ý ngươi nói là ta???”. Nghi ngờ thông tin thật hay giả, Tiêu Phong viết tiếp lên sách.
“Ngươi á, mắc cười. Hồng Thủy”. Trước câu hỏi ảo tưởng của Kiều Phong, nó trả lời cũng không kém phần ngắn ngũi, xúc tích thêm phần nhạo báng.
Tuy câu trả lời ngắn gọn xúc tích khó hiểu nhưng với trí óc của Tiêu Phong cũng hiểu đôi chút về việc này. Chợt nhớ lại ý định hắn muốn hỏi cuốn sách cách tu luyện chứ không phải cách dung hợp.
Bà nội nhà nó, hỏi một đường nó trả lời một nẻo. Chuyện của bà cô khó ưa đó thì kệ bả, mắc mớ gì tới mình.
Tay cầm bút đặt xuống viết tiếp, nhưng quái lạ, không có dòng mực nào hiện lên trang sách. Viết tới cỡ nào đi nữa cũng không in mực lên được, ánh sáng quanh quyển sách cũng chợt biến mất để lại bình thường vốn có.
*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
Đặt chiếc balô lên bàn học, Tiêu Phong lập tức thăng thiên chốn nơi nào. Hôm qua quá cuồng nhiệt với Như Ý, thêm quyển sách kì lạ làm hắn ngủ được một tiếng đã phải đi học. Mãi say đắm với bao giấc mộng ngọt ngào, bỗng âm thanh bình yên đến lạ lùng, cảm giác không ổn bất chợt xâm chiếm.
Ối ối, cả người chở nên tê dại, các cơ bắp thi nhau rung chuyển, các cơ máu thi nhau chạy đua trong mạch. Đau rát toàn thân khiến Tiêu Phong tỉnh hẳn giấc ngủ, nhìn quanh lớp xem thằng khốn nào phá giấc ngủ của mình.
“Em nhìn cái gì ?. Tôi dùng lôi điện gọi em dậy đấy”. Phía trên Hồng Thủy khoanh tay nhìn tên nhóc dám ngủ trong tiết của mình.
Tiêu Phong liếc mắt nhìn Mai Hồng ngồi bên cạnh, ánh mắt như muốn hỏi: Sao không gọi tớ dậy. Như hiểu được ý của Tiêu Phong, Như Ý khẽ nhún nhẹ bờ vai tỏ ý chịu thua. Tiêu Phong vào lớp đã ngủ miên man đến nổi cô Hồng Thủy vào dạy được 15 phút mà hắn không hay biết. Mai Hồng đã cố đánh thức hắn dậy, đáp lại chỉ tiếng ngáy khò khò bướng bỉnh. Mãi khi cô Hồng Thủy vận linh lực đánh Kiều Phong, hắn mới tĩnh dậy.
“Nãy giờ tôi dạy cái gì ?, em nhắc lại cho tôi”. Giọng Hồng Thủy nói đầy sát thương, khiến ai cũng ngầm hiểu cấm nhắc bài dưới mọi hình thức.
Biết mình không thể cầu cứu được ai, nãy giờ lo ngủ có lọt tai được câu nào đâu mà nhắc lại. Khẽ liếc mắt nhìn sắc mặt Hồng Thủy, hắn biết nếu không nói được chắc chắn sống không bằng chết rồi đây.
Trong lúc gian nan mới ló cái khôn, Tiêu Phong đành mang vấn đề linh hồn mang hai nguyên tố ra nói, tất nhiên hắn không dại gì tiết lộ nguyên tắc dung hợp.
Càng nghe Tiêu Phong cả lớp càng cười lớn, có kẻ cho hắn ảo tưởng, có đứa nói hắn hút lá đu đủ chưa tĩnh. Dĩ nhiên không một thằng điên nào tin những điều hắn nói, vì chưa ai từng sở hữu hai tố chất cả. Chỉ có nét mặt Hồng Thủy dần dần biến sắc.
Hồng Thủy im lặng lắng nghe từng chữ mà Tiêu Phong phát ra, nàng không ngờ tên nhóc vô dụng này có thể biết tới khả năng đặc biệt này. Không khẳng định cũng không phũ định trước lời của Tiêu Phong, Hồng Thủy chỉ ra hiệu cho hắn ngồi xuống và tiếp tục bài giảng. Trước quyết đinh của Hồng Thủy, tên nào trong lớp cũng trố mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có Tiêu Phong ung dung tiếp tục theo đuổi giấc mộng của mình.
“Tất cả mọi người đều về hết rồi, em không cần phải giả vờ nữa”. Hồng Thủy tiến lại gần đến chỗ hắn đang nằm ngủ.
Không ngờ bị Hồng Thủy biết mình giả ngủ, Tiêu Phong đành mở mắt tươi cười nhìn nàng.
Trước lúc có tín hiệu kết thúc tiết học, Mai Hồng đã đánh thức hắn dậy để ra về, nhưng hắn muốn ở lại nên ám chỉ cho Mai Hồng về trước. Tất nhiên tất cả hành động trên đều lọt vào ánh mắt của Hồng Thủy.
“Dạ, em cũng xin phép ra về”. Tiêu Phong giả vờ đeo balô lên vai, hấp tấp đòi về.
“Em ngồi đó đã, tôi còn vài vấn đề còn muốn hỏi em”. Thấy tên nhóc tỏ ý muốn về, Hồng Thủy lập tức ngăn cản.
“Em có tài cán gì để cô hỏi ạ”. Biết mình đã đánh trúng trọng tâm, đã mang tiếng giả tạo nên giả tạo tới cùng.
“Về việc dung hợp hai linh lực, đặc biệt nguyên tố Lôi và nguyên tố Hỏa”. Không mất thời gian, nàng vào thẳng vấn đề.
“Cái này em chỉ nói cho vui thôi, chứ em biết gì đâu”. Tiêu Phong vẫn ngu ngơ nhìn Hồng Thủy.
Mặc dù biết tên nhóc này cố giả ngu giả ngơ, nhưng nàng không thể bỏ lỡ cơ hội này. Cũng vì mang hai tố chất nên nàng vẫn cứ mãi ở Á Thần 5 chưa lên được cấp bậc. Từ khi bắt đầu tu luyện, nàng đã cảm thấy linh hồn mình khác biệt so với người khác, bởi nó mang hai nguyên tố Lôi và Hỏa. Ban đầu nàng giải phóng linh hồn để hấp thụ nguyên khí, dĩ nhiên nó hấp thụ cả hai nguyên tố. Khi tiến vào trong cơ thể, hai nguồn linh lực này luôn đối chọi lẫn nhau, khi sử dụng linh lực luôn bị cản trở. Càng về sau, việc giải phóng linh hồn để hấp thụ càng khó khăn, do đó nàng không đủ linh lực để thăng cấp. Bởi linh lực hệ Lôi chiếm ưu thế hơn so với hệ hỏa, nên nàng công khai mình mang hệ Lôi để vào trường giảng dạy. Có thể đứa nhóc này là nút thắt gỡ bở nổi ưu phiền bấy lâu của nàng.
“Em muốn luyện lên titan 2 hay không ?, đợt khảo sát sắp tới rồi đấy”. Biết trên đời này không ai cho không ai cái gì, nên nàng đành mở kèo thương lượng với Tiêu Phong.
Mãi hả hê trước sự khẩn trương của Hồng Thủy, câu nói của nàng khiến Tiêu Phong nghiêm túc trở lại. Đó không phải điều mình đang cần sao, không ngờ vận may đến với mình một cách vô duyên như vậy.
Quan sát thực hư biểu cảm khuôn mặt Hồng Thủy, Tiêu Phong cũng nên đề phòng trường hợp đổi trắng thay đen. Hắn nhận ra đôi mắt Hồng Thủy sáng rực vững vàng khiến người nhìn có sự tin tưởng ngay, cộng thêm hơi thở gấp gáp chứng minh lời nói đó là thật.
Tiêu Phong sắp gật đầu đồng ý tới nơi, thì bầu vú mẫy mà săn trắng sau lớp áo đen huyền ập vào mắt hắn. Khẽ liếc trộm cặp mông khủng bố cong hẳn ra phía sau, càng nhìn càng không cầm lòng được mà. Trong đầu Tiêu Phong bất chợt nãy ra một con đường khác, đôi lúc dục vọng mới tiềm thức to lớn bên trong.
“Công nhận là em cần lên cấp để thông qua đợt khảo sát kia thật, nhưng em vẫn cảm thấy không thõa”. Cách nói lập lừng mông lung một phần diễn tả ý nghĩa sâu xa trong lời nói.
“Chứ em muốn cái gì nừa mới ổn”. Không ngờ trước điều này, Hồng Thủy ngạc nhiên nhìn tên nhóc.
“Việc có được bí kíp dung hợp hai nguyên tố rất khó khăn, nên cô phải đáp ứng ba nguyện vọng của em đã”. Trước đây Tiêu Phong từng bon chen lăn lội ở đời, nên hắn biết nên tận dụng cơ hội càng nhiều càng tốt.
Cái khỉ gì thế này ?. Thằng nhóc răn mà dám ra điều kiện với mình ư. Không lẽ mình vặn cổ hắn cho xong chuyện, bình tĩnh bình tĩnh.
“Ba nguyện vọng ?”.
“Nguyện vọng thứ nhất cô giúp em luyện lên titan 2, còn thứ hai thì … cho em bóp bầu vú của cô”. Bây giờ Tiêu Phong phải bắt Hồng Thủy trả giá về sự khinh bỉ với hắn.
“Ngươi… ngươi dám”. Không thể tin vào tai mình, hắn dám nói ra lời thô bỉ như thế.
Lòng tự tôn của Hồng Thủy mách bảo không thể chấp nhận yêu sách đồi bại này được, nhưng cả cơ thể nàng không muốn nàng rời đi, cơ hội không đến lần hai nàng không muốn bỏ qua. Hồng Thủy đã hao tâm tổn sức biết bao lần để tìm cách vượt cấp, nhưng hoàn toàn thất bại. Chán nản, buông xuôi giờ đây lại được thắp lên ánh sáng loe lói, dại gì nàng không nắm bắt.
Biết nàng không có ý định phản bác hay từ chối, chỉ đứng im bất động nhìn mình. Tiêu Phong tiến từng bước sát tới Hồng Thủy, tiến khuôn mặt đầy dâm tà lại gần mặt nàng. Bờ môi Tiêu Phong sắt chạm vào cái môi nóng bỏng, thì nàng quay mặt đi. Đấu tranh tư tưởng thoáng qua, cuối cùng nàng buông xuôi mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, đôi mắt nàng nhắm chặt.
Ngay lập tức hai đôi môi hòa quyện vào nhau, cả phút giây như đóng băng không nhúc nhích. Lần hơi nóng ẩm, bờ môi ngọt ngào đấm thắm, lưỡi hắn nhanh chóng lách qua hàm răng xâm nhập bên trong miệng. Hai lưỡi hòa quyện, quấn quít uyển chuyển trong miệng nàng, tuyến nước bọt liên tục ứa ra đều bị Tiêu Phong nếm trọn. Thoáng chốc cả đầu óc của nàng lâng lâng ở nơi nào.
Tiêu Phong luồn bàn tay qua lớp áo của nàng, không ngừng xoa nắn cặp vú bên trong. Mặc dù ngăn cách lớp áo lót, nhưng hắn cảm nhận được sự mềm mại và to lớn của cặp vú Hồng Thủy.
Cả người Hồng Thủy vẫn đang phiêu bạt giờ cặp vú bị kích thích càng làm nàng mất đi ý trí. Trong lúc sơ ý, bàn tay nàng chạm phải khúc gân nóng hỏi và to lớn của Tiêu Phong, khuôn mặt nàng bất chợt đỏ bừng, phía dưới âm hộ đã rỉ vài giọt âm dịch.
Trong đầu nàng hiện giờ cũng có vài mâu thuẫn biện hộ, nàng không ngờ bị tên nhóc cưỡng hôn, xàm sỡ lại khiến nàng sung sướng như vậy.
Thấy Hồng Thủy mãi hưởng thụ không còn biết trăng sao, bàn tay hắn khẽ cỡi bỏ từng khuya cúc trên cái áo nàng.
Không được, sao mình để hắn săm soi cặp vú được. Hắn chỉ đáng vai về học trò của mình thôi mà, nhưng lâu rồi mình mới thấy thoải mái như thế này. Vì tương lai mình nên tập chấp nhận số phận, đôi khi phải từ bỏ một số thứ để nhận lại thứ khác to lớn hơn.
Mãi suy nghĩ đấu tranh, cái áo sơ mi lẫn áo lót nàng đều bị Tiêu Phong cỡi bỏ. Cặp vú không còn hồng hào như Như Ý, nhưng cũng mềm mại to lớn hấp dẫn vô cùng. Không thể ngờ một ngày mình lại xâm chiếm được cặp vú người phụ nữ này, bàn tay hắn không ngừng đè bóp bầu vú trắng ngần. Từng dây thần kinh nơi đầu vú liên tục truyền tải cảm giác tê dại mãnh liệt, Hồng Thủy vẫn nhắm mẳ không dám nhìn hiện tại.
Tiêu Phong đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh hai đầu ti của nàng, mùi thơm da thịt lẫn hương thơm của nàng khiến Tiêu Phong bốc dục tới nơi.
Đầu ti bất chợt tiếp xúc cái lưỡi nham nhầm, nóng ẩm làm nàng không kiếm chế được rên nhẹ.
“Ưm”.
Không ngần ngại, Tiêu Phong ngậm lấy bầu vú căng tròn mà liếm láp, quét lưỡi quanh hai cặp anh đào mềm mềm. Nghịch ngợp cặp vú căng tròn, tay hắn đưa dần xuống tới eo rồi đến cặp mông mẫy mà.
Cặp mông săn tròn bị đụng chạm, Hồng Thủy mở mắt nhìn xuống tên Tiêu Phong mãi mê úp mặt vào bầu vú khủng của mình. Hơi ngượng ngùng khi thấy hắn cứ đăm chìm vào cặp vú bỏ lâu của nàng, xen lẫn cảm giác thích thú rạo rực. Bầu vú đã nãy nở căng phồng, đều bị nhầy nhụa nước bọt.
“Không được làm bậy, ngươi chỉ nói dừng lại ở bầu vú thôi mà”.
“Thân hình cô hấp dẫn quá, đặc biệt cặp mông đẫy đà cứ kích thích. Cho em thử xem một chút thôi”.
Xuống giọng vài xin, mặc chưa được chấp thuật của Hồng Thủy, bàn tay của hắn đã sờ soạn khắp cái mông nàng rồi. Lòng nàng giờ tràn đầy rạo rực, cơn dục vọng xâm chiếm cơ thể nàng mất rồi. Đã lâu rồi nàng chưa được hưởng sung sướng và thoải mái như thế này, cơn thèm khát tình dục đã bùng cháy dữ dội. Phía dưới dịch nhờn tiết ra thắm đẳm cả quần lót nàng rồi, cảm giác ngứa ngáy khiến nàng khó chịu vô cùng. Cố kìm nén cơn sướng trong lòng, một ít lí trí còn đọng lại tâm trí Hồng Thủy.
“Ngừng lại đi, em là học sinh của cô đấy”
Đạo đức vẫn không cho phép nàng buông thả như vậy, Hồng Thủy đành đòn tâm lí với hắn.
Nghĩ tới việc được gian thông với cô giáo càng khiến thú tình trong người bùng phát. Cái váy đen ôm sát khiến ở giữa khe đít hằn lên âm đạo sưng phồng, vài giọt tinh dịch thấm qua lớp váy lọt vào tấm mắt chó của Tiêu Phong.
“Cô thật sự muốn dừng, phía dưới nó chảy nước hết rồi nè”.
Để nàng chống tay lên bàn gần đó, Tiêu Phong kéo cái váy nàng xuống. Mặc dù gặp chút kháng cự từ nàng, rồi nàng cũng quyết định từ bỏ ý định phản kháng. Cái quần ren hồng ẩm ước bởi dòng dịch nhờn từ âm đạo, mùi nồng nồng tanh tanh sộc vào mũi hắn.
Giờ trưa chỉ nghỉ hai tiếng rồi bắt đầu lại vào học, hắn phải tranh thủ không thì có người bắt gặp thì nguy.
Kéo quần lót nàng qua một bên, hai mép âm đạo đã phồng đỏ cả lên, nước nhờn bên trong đã ứa ra ướt nhẹp.
Hồng Thủy quai đầu lại bắt gặp ngay dương vật khủng khiếp của hắn vừa giải phóng. Nó to phải gần bắp tay của nàng, từng sợi gân xang in ngoằn nghèo. Quá to và dài so với những khúc dương vật cô gặp, ướm thử nó với âm đạo của mình, càng khiến nàng si mê.
Tay cầm dương vật quệt qua lại hai mép âm đạo nàng, nước nhờn đã tươm ra ướt đầu khấc hắn. Có thể cảm nhận được hơi nóng và kích cỡ của đầu khấc, âm đạo của nàng đã ngứa ngáy không thôi. Mặc kệ cái gọi đạo lí hay danh phận, giờ nàng chỉ muốn giải tỏa được cái lỗ âm đạo âm ĩ khao khát được thõa mãn. Nhắm chặt đôi mắt tận hưởng khoảng khắc giao hợp, nhưng Tiêu Phong vẫn chỉ khê đầu dương vật ngay cửa mà không đẩy vào. Hơi thở nàng một lúc tăng nhanh, như sắp không chịu nổi được nữa, nàng ngượng ngùng nhìn hắn.
“Đẩy dương vật vào em đi”. Cơn ngứa ngáy làm đầu óc nàng loạn hết cả lên.
Một khi đàn bà đã bùng phát dục vọng thì không ai lường trước được, lúc nãy còn ngập ngừng giờ lại táo bạo van xin. Tiêu Phong cũng muốn chơi bà cô này lập tức cho hả cơn giận với dương vật đã nứng lắm rồi. Cửa âm đạo đã hé rộng đón chờ hắn, mà hắn chỉ để ngoài cửa thật khó cầm lòng được. Khi đã xé nát lòng tự tôn của nàng thành công, Tiêu Phong lấy sức hẩy mông cắm dương vật tới tận hoa tâm.
Nước dịch nhờn sớm tiết ra từ trước khiến dương vật chui vào dễ dàng hơn, hơi nóng và hai thành âm đạo cạ vào dương vật làm Tiêu Phong khoái cảm vô cùng.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần khi nhét cái khúc thịt khủng lồ vào âm đạo mình, nhưng nàng vẫn không ngờ âm đạo mình vẫn bị thốn thốn. Mọi suy nghĩ cảm xúc như vỡ tung ra hàng vạn mảnh, đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.
“Ưm.. từ từ thôi.. âm đạo em vẫn chưa thích nghi.. ưm”.
Dương vật từ từ được rút ra khỏi âm đạo, hai thành âm đạo kéo giản tới mức tối đa nhưng tạo cảm giác rất sướng.
Hà hà, không ngờ lại được chơi gái ngon như vậy, đút vô cái lỗ âm đạo kia sướng tê cả chim. Tuy đã 26 tuổi nhưng cái âm đạo vẫn còn khít và êm vô cùng, hôm nay mình phải làm cho nàng tê dại mới được.
Cảm giác được chơi cô giáo, làm Tiêu Phong hăng sức hơn bao giờ hết, rút dương vật ra một nữa, dịch nhờn từ âm đạo nàng ước đẩm khúc thịt hắn. Liền cắm hẳn vô lại, tốc độ đẩy một lúc được gia tăng, với thế chơi kiểu này làm dương vật hắn bót vô cùng.
Mỗi lần dương vật đâm lút cán, người nàng sướng rân cả lên, hơi thở của nàng một lúc một nặng.
“Aaaa Mạnh nữa lên, đâm nát âm đạo cô đi aa”
“Âm đạo cô mót quá, sướng quá cô ơi.. ưm”.
Tiếng va chạm da thịt giữa mông và háng vang lên khắp lớp học, dâm thủy ứa ra khắp lênh láng một vùng. Bất chợt âm đạo nàng co thắt liên tục, như hút lấy dương vật hắn vào tận trong cùng. Từng đợi âm dịch tuôn xã lên đầu khấc Tiêu Phong, hơi thở nàng ngắt đặn từng khúc, người nàng run run theo từng cơn phóng âm dịch của mình.
Mép âm đạo trào ra dòng âm tinh trắng đục, dương vật vẫn còn cắm sâu ở âm hộ nàng. Đợi khoái cảm của cơn cực đỉnh qua đi, Tiêu Phong chuẩn bị tiếp cuộc chiến. Nào ngờ, phần tâm điền như lừa đốt bên trong, nóng hừng hực, từng hơi thở một lúc khó khăn. Cả người hắn khụy xuống, khúc dương vật cũng bị kéo ra và thu nhỏ lại, cả người đau rát như thế này tâm trạng đâu mà cứng lên.
Bất ngờ âm đạo trống rổng, sững người quay lại thì thấy Tiêu Phong nằm co quoặn dưới đất. Cả bầu trước mặt Tiêu Phong như xoay vòng vòng, cuống họng hắn khô rát như lửa thiêu, không còn sức chịu đựng mắt hắn nhắm chặt lại bất tĩnh. Như sực tĩnh sau giấc mộng, Hồng Thủy vội kéo lại cái váy xuống che lấp cặp mong mẫy mà, mặc nhanh lại cái áo sơ mi vang gần đó. Tuy hơi hụt hẩng đoi chút, lâu lắm rồi nàng mới hưởng thụ dương vật to khỏe như vậy, thế mà chủ nhân lại nằm ra bất tĩnh dân sự. Nàng ôm tên nhóc đưa về phòng mình, lúc này Hồng Thủy mới có cơ hội quan sát kĩ tên nhóc này. Mặt mày cũng khôi ngô điển trai, chỉ đôi lúc hơi dâm dê nhưng nàng lại thích loại người như thế. Bởi những kẻ ngoan hiền luôn sống trong khuôn khổ chẳng bao giờ làm được chuyện lớn, chỉ có những kẻ đi lại nguyên tắc mới thành công. Điển hình như hắn cả gan cưỡng dâm cô giáo của mình, càng nghĩ tâm can nàng càng dao động thích thú.
*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
Tâm tư của thằng mẹt tác giả.
-Khụ Khụ, xin lỗi bà con, khụ khụ, dạo này công việc của mình khá nhiều, khụ khụ, với lại thời tiết trở trời nên mình bị cảm mấy ngày nay. Do đó ra chap hơi chậm, khụ khụ, ace thông cảm đừng bơ tui tôi. tội -.-“.