Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa – Chương 6: – Botruyen

Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa - Chương 6:

Chương Sáu: Quyển sách thiên địa ?

Hội trường hệ Lôi.

Đứng trước cửa phòng học, Kiều Phong ngước đôi mắt còn đỏ ngầu nhìn bảng tên.

Chuyện là hôm qua, sau khi mò về phòng, người Kiều Phong cứ âm ĩ khó chịu như nội tại đốt cháy. Nằm vật vờ mãi mới chập mắt một chút, mở mắt ra thì đã trễ học mất rồi. Khốn nạn thay, hai tên Chí Bình, Lâm Khang không đánh thức hắn dậy, mà chuồn đi học trước.

Nên vào không nhỉ ?, hay bỏ tiết hôm nay về ngủ cho lành. Mà không được, học chưa được gì mà nghỉ toi mất. Phải học để chuẩn bị kì thi khảo sát khỉ kho cò gáy của trường đề ra nữa chứ.

Mãi suy nghĩ đắn đo có nên vào hay không ?. Một tia lôi phóng từ phía trong lớp thẳng tới người Kiều Phong. Hắn chỉ thoáng thấy tia điện màu tím đầy âm khí bay với vận tốc bàn thờ, thoáng cái nó đã chạm vào thân thể Kiều Phong.

Ối mẹ ơi, một luồng điện lan truyền khắp dây thần kinh, và lập tức truyền tới não bộ. Các cơ tay cơ chân không ngừng tự động co giựt mất kiểm soát, nhìn Kiều Phong lùc này không khác gì đang lên động kinh.

“Tư chất đã kém, còn không có tố chất cần cù”. Giọng nói khinh thường, âm u ở trong phòng phát ra làm Kiều Phong sởn hết tai óc.

Khẽ liếc đôi mắt xem đứa khốn nạn dám đánh lén mình. Một cô gái đang nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, cô nàng khoảng 26, 27 tuổi, sở hữu khuôn khiêu gợi, xin xắn như mời gọi con người ta tới cảm dỗ. Nàng ta khoác lên mình bộ váy đen ôm sát thân hình, bầu vú săn chắc bị bó sát căng phồng khủng khiếp. Thêm cái eo thon gọn, hòa với cái mông khỏa lồ, làm hắn nuốt nước miếng liên tục.

Cái vú to thế kia, được bóp một lần chắc sướng cả tay, cái eo lẫn cái mông được ôm chơi đằng sau phải khít cả dương vật mất.

Thấy tên nhóc khá điển trai bất động mà đôi mắt cứ săm soi người mình, Hồng Thủy có chút hứng thú khi có người săm soi thân thể đầy đặn của mình.

Nhưng phải dạy ở dãy nguyên tố giản đơn đã khiến nàng khó chịu. Giờ lại thêm những đứa vô phép vô tắc như Kiều Phong, càng làm nàng khó ưa cái lớp này.

“Còn không mau vào học”.

Ngay lập tức Hồng Thủy vận linh lực lên đầu ngón tay, tại đó tích tụ thành một tia điện, nhẹ nhàng phóng ra bay về phía Kiều Phong.

Rút kinh nghiệm, lần này thấy Hồng Thủy vừa giơ ngón tay lên, Tiêu Phong đã ôm đầu chạy vào lớp. Bị một lần nếm thử mùi vị sét đánh trúng, không dại gì lại muốn nếm thử lần hai.

Những đòn vừa rồi, Hồng Thủy chỉ tích tụ một ít linh lực để ra đòn, đáng lẽ người bình thường trúng phải chỉ bị tê tê. Nhưng khổ thay, Tiêu Phong vẫn chưa biết cách sử dụng linh lực để phòng ngự, nên mới bị đau đớn như thế.

Thấy tên nhóc mới vào cắm đầu cắm cổ chạy như ăn cướp, khiến Hồng Thủy cố nhịn cười, chưng ra bộ mặt đầy hắc ám. Mặt nàng có chút ửng đỏ, lúc Tiêu Phong cứ trân mắt nhìn ngực và đít mình, phía dưới dương vật đã cộm lên một khối. Mặt nàng lập tức nóng cả lên, dương vật chắc chắn sẽ rất to và dài, để giải vây tình huống, nàng phóng tia điện hù dọa hắn.

Quan sát một vòng lớp, chỗ nào cũng có người ngồi. Một phần Kiều Phong kiếm chỗ ngồi, một phần hắn muốn ngắm nhìn các em xinh đẹp. Ánh mắt Kiều Phong dừng lại ở vị trí cuối bàn, một cô nàng xinh xắn, sở hữu làn da trắng mướt.

“Kẻ hèn mọn này xin ngồi chung được không ạ”. Kiều Phong lập tức thả thính, kết thúc câu hắn nở nụ cười như ong mật.

Mãi chăm chú xem sách, giọng của Kiều Phong làm nàng giật mình ngước lên nhìn hắn.

“Ờ, cậu thích thì ngồi đi”. Mai Hồng thân thiện khẽ cười đáp, sau đó tiếp tục xem sách.

Khuôn mặt đã dễ thương, trắng mịn hòa thêm cặp răng khểnh càng làm người ta say đắm. Phía dưới bầu vú không to bằng Như Ý, nhưng cũng căng mọng cuốn hút. Từ khe hở của cúc áo, Khiều Phong có thể thấy thấp thoáng cái nịch vú ren trắng, làn da non khẽ trồi ra khỏi các nịch vú làm hắn nhỏ rãi thềm muốn.

Vừa đặt mông xuống ghế, hai con mắt Kiều Phong khẽ nhắm lại. Mãi đến khi giọng nhỏ nhẹ kế bên mới làm mi mắt Kiều Phong mở ra.

“Hết tiết học rồi cậu ơi”. Mai Hồng bước ra cửa phòng không quên đánh thức Kiều Phong.

Cứ thế, Kiều Phong đến lớp mà không hiểu của cô Hồng Thủy đang nói cái gì. Chỉ biết linh lực có được do linh hồn tích tụ qua năm tháng, những người mới tu luyện gọi là Titan. Khi đã đạt tới Titan 10 sẽ đột phá lên Á thần cứ thế mà tu luyện sẽ lên cấp cao hơn. Nhưng cách sử dụng linh lực trong cơ thể ra làm sao thì Hồng Thủy không hề nói qua.

“Hôm nay tôi kiểm tra sách, ai không mang sách đứng lên cho tôi”. Vừa bước vào lớp, Hồng Thủy phán một hơi đầy âm khí khiến mọi người khiếp vía.

Phù, cũng may sáng thấy quyển sách đại cương linh lực trên bàn, Kiều Phong bèn gom luôn vào balô. Chứ thằng nào mà không mang thì đọc kinh cầu nguyện đi là vừa.

Bên cạnh, Mai Hồng cứ lục lọi cái balô tới rồi xem dưới ngăn bàn rồi lại tìm balô. Khuôn mặt nàng một lúc xanh xao khi nghe giọng cô Hồng Thủy hối thúc. Do hôm qua thức khuya đọc sách, sáng dậy trễ nên vội vàng đi mà quên bỏ sách vào balô.

Thấy tình hình không mấy khả quan, liếc nhìn bà cô Hồng Thủy rồi đến Mai Hồng, Tiêu Phong nhanh tay xé nhãn tên quyển sách của mình. Lúc vội vàng xé đi, Kiều Phong cũng không quan tâm quyển sách đó là của ai.

Mai Hồng ngập ngừng chuẩn bị đứng lên, đã bị bàn tay ai đè ngồi xuống, quyển sách của ai cũng đã được đặt lên bàn mình.

“Tôi không mang sách”. Kiều Phong cứ ngỡ mình ở giảng trường đại học xưng tôi ngon lành với Hồng Thủy.

“Tên nhóc kia, xưng tôi với ai đấy”. Đã không mang sách còn dám xưng tôi, Hồng Thủy máu dồn lên não nhìn Tiêu Phong.

“Dạ em lỡ miệng, em để quên sách ạ”. Thấy mình lỡ miệng, Hồng Thủy lại đang nổi điên nên nhịn, chứ không hắn đã cãi tay đôi rồi. Chí ít linh hồn hắn cũng đã 25, 26 ngang tuổi với Hồng Thủy, xưng em quả mất mặt mà.

Mấy năm dạy ở trường, chưa có tên nhóc nào ngổ ngược như tên này. Giờ đây, nàng muốn thử tên nhóc này một chút, ai ngờ cũng chỉ tên hèn, mới đe dọa một chút đã cụp đuôi. Thất vọng trước tên nhóc láu cá này, Hồng Thủy yêu cầu Kiều Phong lau chùi phòng thư viện.

Bóng dáng Tiêu Phong khuất sau lớp học, Mai Hồng mới hoàn hồn trở lại. Thì ra người chịu thay số phận mình là cậu ấy, phải đấu khẩu với Hồng Thủy chắc cô chết sớm, lật cuốn sách đầy lòng biết ơn và nể phục.

Mặt Mai Hồng liền biến sắc, từ trắng sang xám rồi sang đỏ. Những hình vẽ đầy mặt giấy, hai người đang quan hệ tư thế doggy, những núm vú, âm hộ chi chít trên trang đầu quyển sách. Mai Hồng vội lật sang trang kế, nàng nhìn quanh xem có ai vừa thấy những ảnh đó không. Mọi người vẫn đang tập chung nghe giảng, Mai Hồng mới thở phào nhẹ nhỏm, đôi môi nhỏ bé nàng khẽ mỉm cười.

Cái chết vì gái là cái chết tê tái quả không sai mà. Không không phải vác khăn đi lau chùi từng bệ sách, phòng thư viện rộng khủng khiếp quá đi mà. Đi thăm quan thôi cũng đã mỏi chân, huống chi phải lau chùi cái sàn nhà nữa chứ.

Không vội gì phải lau chùi, Kiều Phong thong thả tham quan từng góc gách thư viện. Mãi suy tư về cái thế giới lạ kì này, Kiều Phong tới gần góc cuối của thư viện từ bao giờ.

RẦm.

Đang dạo bước, Kiều Phong chợt chân ngã chới với, cả đầu cắm xuống đất, một cơn đau nhói từ đầu phát ra tê buốt.

Cái gì mà xui vậy nè, Kiều Phong ôm đầu than thở số phận trớ trêu của mình. Giờ mới để ý, dưới chân Kiều Phong có một vũng nước nhớt nhớt. Đưa tay chấm ít nước đưa lên mũi ngửi, một mùi thoang thoái tanh tưởi quen thuộc. Chính vũng nước chết tiệt này làm Kiều Phong trượt chân.

Quái lạ, sao lại có mùi tinh dịch nhỉ ?, không lẽ có người vào đây lén phịch nhau. Đảo mắt nhìn quanh không ai ngoài mình với không gian yên tĩnh, có lẽ thủ phạm đã rút ra ngoài từ sớm rồi.

Kế bên bãi chiến trường, những quyển sách rơi vãi lung tung, chắc do va chạm tronh lúc làm tình đây mà. Nhặt đống sách đặt lên kệ, cũng chỉ vài quyển sách nói về đại cương và lịch sử của các linh lực. Cuối cùng, chỉ còn một quyển sách màu đen kì lạ không ghi tên sách, trông như sách cổ khác hoàn toàn với những sách kia.

Hà ha, không chừng ta lại nhặt được bí kíp võ công hay tu luyện. Vội nhét quyển sách kì lạ vào balô, Tiêu Phong tiếp tục công cuộc lau dọn.

7 PM. Phòng 69.

Vừa đặt chân tới dãy kí túc xá, giọng của tên Chí Bình vang vọng tới tai Tiêu Phong.

“Thằng khỉ nào lấy sách của tao, tao phải đá bây đít nó”. Mặt Chí Bình đỏ như đít gà, liên tục chửi rủa.

“Có chuyện gì mà Chí Bình điên máu lên thế”. Tiêu Phong vào phòng thắc mắc, hỏi Lâm Khang đang ôm bụng cười.

Thấy Chí Bình nổi điên như thú, Lâm Khang càng cười lớn chọc tức hắn.

“Buổi sáng hôm nay, bà cô lớp Mộc của Chí Bình kiểm tra sách”. Lâm Khang dừng lại để cười rồi mới kể tiếp.

“Không ngờ sách của Chí Bình không cánh mà bay, bà cô nổi điên và bắt nó đi lau nhà vệ sinh”.

Kể tới đây, Lâm Khang chỉ biết ôm bụng cười, mặc cho Chí Bình sắp phát điên tới nơi.

“Con bà nó, rõ ràng tao có sách, đến lúc tìm không thấy đâu. Mày thấy mặt tao có đáng đi lau bồn cầu không ?”. Thấy Tiêu Phong trầm ngâm suy nghĩ, Chí Bình liền kéo hắn về phe đồng minh.

Ôi thôi, thì ra quyển sách mình cho Mai Hồng mượn là của Chí Bình. Nó mà biết mình lấy sách cho gái mượn, nó lột da mình mất. Trong 36 kế, dương dông kích tây có lẽ hợp tình hợp lí với tình hình hiện tại nhất.

“Tao cũng quên sách như mày, thế là phải đi lau chùi thư viện giờ mới về né”. Kiều Phong lập tức kiếm bằng chứng ngoại phạm tốt nhất cho mình.

Có người cùng chịu cảnh ngộ, hỏa trong người của Chí Bình cũng dịu đi phần nào. Có người anh em chịu nạn cùng, tâm trạng tốt hẳn lên, Chí Bình tiến lại ôm Tiêu Phong như người anh em.

“Có phải phòng của bạn Tiêu Phong không ?”. Cả ba đồng loại nhìn ra cửa phòng, nơi vừa phát ra âm thanh êm dịu.

Thôi chết, là Mai Hồng. Sao lại đến lúc này cơ chứ, còn biết được phòng của mình mới ghê. Cầu trời đừng cho cô nàng nói mình cho mượn sách, không thì no đòn với Chí Bình mất.

Chí Bình ngó qua Tiêu Phong, thấy tên này đứng im như hóa đá, liền thay hắn tiếp chuyện Mai Hồng.

“Bạn đây là ?”

“Mình Hồng Mai, học cùng lớp Tiêu Phong”. Cô nàng vừa nói vừa nở nụ cười chết người.

“Kiếm.. kiếm tớ, à nhầm kiếm Tiêu Phong có gì không ?”. Nụ cười như thiên thần tỏa sáng trước mặt làm Chí Bình nói lắp bắp cả lên.

“Hì, tớ qua cảm ơn Tiêu Phong với trả cậu ấy quyển sách”

Lúc này, một cơn ớn lạnh chảy dọc sống lưng làm lạnh buốt cả người Tiêu Phong. Không xong rồi, kiếm đường rút kẻo chậm chân thì toi mạng.

Tay nhận cuốn sách từ tay Mai Hồng, quyển sách truyền tới tay Chí Bình một làn hơi ấm lẫn sự quen thuộc. Cảm giác quen thuộc này Chí Bình từng gặp ở đâu rồi nhỉ, bất chợt con gió thổi qua làm quyển sách trên tay Chí Bình mở ngay trang đầu.

Hơ, đây không phải nét vẽ của mình sao, không lẽ không lẽ. Vừa thầm nghĩ vừa liếc mắt nhìn về phía Tiêu Phong, thấy hắn cứ ngây ngô như không có chuyện gì càng làm Chí Bình phát hỏa trở lại.

Chờ Mai Hồng quay bước ra về, Chí Bình mới giơ giơ quyển sách trước Tiêu Phong.

“Mày còn lời gì để bào chữa không”.

“Hế, khoan xử tao đã, tao có cái này hay lắm”. Tiêu Phong vội đổi chủ đề đánh lạc hướng Chí Bình.

Tiêu Phong tiến lại balô, lôi ra quyển sách nhặt được ở thư viện cho Chí Bình và Lâm Khang xem.

“Cái này là tao phát hiện ra ở thư viện, trong đó chắc chắn có võ công hay cái gì thần bí đây”. Tiêu Phong tỏ ra vô cùng bí hiểm.

Chí Bình cùng Lâm Khang chăm chú quan sát quyển sách của Tiêu Phong. Ở thế giới này, những bí kíp võ học hay tu luyện của các cao thủ để lại trong sách vở không ít, quan trọng là bạn có cơ duyên gặp nó hay không ?. Bởi những thứ này đều là tâm huyết cả đời người, nó được ấn những lời người ẩn dấu, nó chọn chủ nhân chứ không phải chủ nhân chọn nó.

Cầm quyển sách từ tay Tiêu Phong, Chí Bình thận trọng đặt sách lên bàn, từ từ tiến ra xa. Bởi những quyển sách bí hiểm như thế này, rất có thể bên trong chứa đựng ám khí hay lời nguyền hác ám. Cách tốt nhất cứ đứng từ xa mà dùng linh lực mở ra. Nhắm mắt tích tụ linh lực từ các tâm điểm trên cơ thể, như đã đủ Chí Bình tung chưởng vào quyển sách.

Một giây, hai giây, ba giây, quyển sách vẫn nằm yên trên bàn không nhúc nhích.

“Wow, quả là sách thần, bị chưởng như thế mà không si nhê”. Tiêu Phong vỗ tay rầm rầm, đề cao quyển sách kì lạ đó.

” Quyển sách lợi hại hay Chí Bình vô dụng”. Lâm Khang lên tiếng làm Chí Bình quê muốn độn thổ.

Như chợt hiểu ra, thì ra Chí Bình chưa lãnh hội được tụ linh lực để đẩy ra ngoài. Mới vào học có hai tuần, lãnh hội cao siêu lắm mới dùng được những đòn cơ bản như thế.

Thấy ánh mắt Chí Bình như muốn nói: Mày giỏi làm thử tao xem, Lâm Khang tiến tới vị trí của Chí Bình. Đôi mắt nhắm lại như tập chung vận linh lực, không khí giữa lòng bàn tay Lâm Khang biến động không ngừng. Những không khí uyển chuyển có pha chút màu xanh lá mờ mờ không rõ, do mới tập luyện nên linh lực chưa đủ, màu sắc đặc trưng của linh lực Phong rõ nét hay mờ cũng phản ánh được.

Đã tới giới hạn linh lực non yếy trong cơ thể, Lâm Khang mở mắt tung chưởng vào quyển sách. Một luồng gió không có sát thương, làm quyển sách lật ra giữa trang. Một phút yên lặng như chờ đợi có gì lạ sẽ phát ra nơi quyển sách kia. Chí Bình cẩn thận tiến gần tới, không có gì ngoài trang sách cũ nát trống không.

Tưởng như mình bị thằng khốn Tiêu Phong xí gạt, Chí Bình ném quyển sách vào góc tường. Điên cuồng lao vào Tiêu Phong đang ngây ra nhìn quyển sách bị Chí Bình ném.

Tối hôm đó, từ căn phòng 69 những tiếng la hét thảm thương vang vọng khắp các phòng, làm ai nghe cũng sởn tai óc.

Ba tháng sau.

Tất cả các titan (tân binh) trong trường đều đã thăng cấp từ titan 1 lên titan 2, có vài người tư chất thông minh và thiên bẩm nên đã vượt cấp lên titan 3. Có thiên bẩm cũng có loại kém hiểu biết, ví dụ điển hình như Tiêu Phong, vẫn nguyên hiện trạng titan 1 không biến chuyển. Cuộc sống ở đâu cũng thế, những kẻ không tiến bộ sẽ bị đào thải. Do đó trường đã đặt ra quy đinh, 6 tháng một lần trường sẽ khảo sát cấp bậc của mọi người. Những người không có tư chất sẽ bị đuổi khỏi trường, làm tiểu yêu thấp kém. Tất nhiên suốt hàn thập kỉ qua, chưa ai bị tuột suất ra khỏi trường, có lẽ Kiều Phong là kẻ đầu tiên ?.

Không phải Tiêu Phong kém lãnh hội, chỉ vì Tiêu Phong mới đến thế giới này, chưa hiểu nguyên tắc trong lĩnh hội linh lực, linh lực còn lả điều rất mơ hồ trong đầu hắn. Điều quan trọng hơn nữa, Tiêu Phong lại học ngay dãy nguyên tố giản đơn. Không phải vì nguyên tố bá vương có tố chất tốt hơn nên lĩnh ngộ tốt hơn, chỉ vì giảng viên bên Tiêu Phong chỉ mới đạt cấp á thần 4, 5. Còn dãy nguyên tố bá vương được sự chỉ dạy bởi dàn giảng viên đều đạt á thần 9,10, kinh nghiệm lẫn sức mạnh đều vượt trội.

Cũng là được đào tạo bởi các á thần 4, 5 như nhau, sao các bạn của mình đều đạt titan 2. Cuối cùng, Tiêu Phong cũng biết lí do từ nhỏ bọn họ đã được tiếp xúc và làm quen với linh lực. Như Chí Bình và Lâm Khang, từ nhỏ đã được đã thông tư tưởng, và tập một số bộ võ pháp nên chuyện khảo sát lần này là chuyện nhỏ. Còn Tiêu Phong là một chuyện hoàn toàn lớn, được Lâm Khang hướng dẫn nhưng hắn vẫn mù tịt.

Nào là linh lực có được nhờ sự hấp thụ của linh hồn, muốn mạnh lên phải giải phóng linh hồn để nó hấp thụ linh khí thiên địa. Rồi sau khi linh khí được linh hồn hấp thụ nó được mã hóa thành linh lực ẩn sâu trong cơ thể. Muốn sử dụng nó phải tập hợp linh lực trên toàn cơ thể lại một chổ, rồi mới vận lấy sử dụng làm sức mạnh. Về phần sức mạnh linh lực mang lại Kiều Phong có thể nắm rõ được, những người linh lực yếu có thể chuyển đến các cơ bắp tăng tiến sức mạnh. Một nắm đấm bình thường đấm vào tường, tay bạn có thể tím hoặc gãy cả ngón tay. Khi ta vận linh lực đến các cơ, một đấm có thể làn nứt tường, mạnh hơn là thủng một lỗ. Càng lên cấp cao, linh lực còn được áp dụng linh hoạt tùy vào người sử dụng.

Lý thuyết có vẻ hay đấy, nhưng làm sao để giải phóng linh hồn và tập chung linh lực lại như thế nào, huống chi là sử dụng nó ra làm sao. Những thắc mắc đó cả Lâm Khang và Chí Bình đều bó tay, bởi những cái đó bẩm sinh đã biết, phân tích nguyên tắc hoạt động thì chưa bao giờ ai nghĩ đến. Có lần Kiều Phong hỏi những thắc trên với cô Hồng Thủy, hắn nhận lại được chỉ sự khinh thường và phế vật từ Hồng Thủy.

Haha, được rồi, ta sẽ chứng minh cho các ngươi sáng mắt, rồi có ngày ngươi sẽ quỳ dưới chân phục vụ ta. Tiêu Phong thầm nghĩ và chờ ngày báo thù với Hồng Thủy.
************************

-Kính chào anh chị em cô dù chú bác.
-Alo, Alo.
-Có ai không ?, hú à.

-Mày có câm mồm vào không, hú cái mã cha mày à.
-Em tưởng mấy chị bơ em rồi, huhu.
-Chị thằng cha mày, đọc hết truyện hay rồi, không có chuyện gì đọc nữa nên mới đọc truyện này thôi.
-ô, vậy chị thuộc vai bác em luôn à.
-ô shit, biến chỗ khác cho tao đọc truyện.
-Vâng ạ, cám ơn bác đã ủng hộ con cháu trong nhà.
-Má nó, lắm lời thế.
-Dạ dạ, em đi ngay ạ. Đọc vui vẻ nhá bác.
Cạn lời


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.