Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa – Chương 5: – Botruyen

Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa - Chương 5:

Chương năm: Đen thôi, đỏ quên đi.

Phòng số 69, thuộc dãy kí túc xá giản đơn.

“Móa, cái phòng như cái ổ chuột vậy trời”. Từ lúc nhận phòng, Chí Bình liên tục than thở về căn phòng. Trong khi đó hắn không hề phụ một tay thu dọn với Kiều Phong và Lâm Khang.

Đối với Tiêu Phong, hắn đã quen sống ở căn phòng như vậy rồi. Có khi căn phòng này còn tốt hơn cái phòng ổ chuột của hắn lúc trước đấy chứ. Với hai tên con nhà quý tộc quen ăn sung mặc sướng, giờ chịu cảnh này chịu sao nổi.

Tiêu Phong và hai tên kia cùng ở một phòng, còn Như Ý được chia ở phòng kế bên. Cũng đúng, không chia như vậy, khác nào thử thách tinh thần thép của Kiều Phong. Để những con nai tơ trước một con hổ đói lâu năm, sớm muộn gì cũng có đại họa. Dọn dẹp tất cả xong xuôi, cũng là lúc mặt trăng thay phiên mặt trời chế ngự.

Từ lúc tên Chí Bình vào căn phòng, tay hắn cứ ôm balô mãi không buông. Mãi tới giờ tự do, thời gian được tư do làm việc riêng thõa thích ngoại trừ đánh nhau, Chí Bình lôi trong balô hai trai nước trắng đục đục.

“Nước gì đấy?” Tiêu Phong tiến lại xem xét loại nước trong chai.

“Hà Hà, ngửi thử xem”. Chí Bình mặt gian xảo đưa một chai cho Tiêu Phong.

Cầm chai nước từ từ vặn nắm, mùi nồng nồng thoai thoảng với độ cồn bay vào mũi Kiều Phong. Càng ngửi càng khiến con người ta lưng lưng chơi vơi, cảm giác nóng rực dần dần chạy ngang dọc trong cơ thể.

Là rượu. Kiều Phong đã từng bương trãi lăn lội, uống không biết loại rượu. Nhưng loại rượu có mùi kích thích như thế thì hắn chưa bao giờ thử qua.

“Rượu gì đấy”. Tay cầm chai rượu đưa lên ngửi mấy lần mà vẫn chưa phân biệt được.

“Xưa nay mày có uống rượu đâu? Hỏi làm gì”. Chí Bình thắc mắc nhìn Kiều Phong. Vốn dĩ thân xác trước đây của Kiều Phong chưa bao giờ dám uống rượu, mỗi dịp Chí Bình, Lâm Khang mời là hắn tìm cớ khước từ.

“Không biết thì giờ biết”. Bị tên Chí Bình khích tướng, Tiêu Phong đáp trả.

“Vậy thử xem đô mày tới đâu? Lâm Khang mang đồ nhậu ra nào”. Hôm nay đột nhiên Tiêu Phong nổi hứng uống rượu, làm tinh thần của Chí Bình cũng tăng theo.

“Mày có bảo tao mang đồ nhậu à”. Nãy giờ ngồi xem hai tên này bàn luận, bị Chí Bình bắt mang đồ nhậu, Lâm Khang biết mang gì bây giờ. Tên này có báo cho mình một tiếng nào đâu, giờ bắt mang mồi, tìm đâu ra.

Nghe Lâm Khang nói làm Chí Bình ngẩn tò tí te vài phút. Sặc, bây giờ hắn mới nhận ra mình quên báo tên Lâm Khang mang mồi rồi.

“Hôm tao đi vội quá nên chỉ chôm được hai chai rượu của cha tao, còn mồi chưa kịp bỏ vào balô”. Đặt chai rượu trên bàn, Chí Bình chỉ biết ngắm nhìn, chứ không có mồi làm sao mà nhậu.

Nhìn hai tên đang cao hứng đột ngột ngồi bần thần, Tiêu Phong trong đầu nảy ra một ý tưởng, liền dẫn dụ hai tên thực hiện.

“Nãy đi qua khu vườn thảo dược, tao để ý có mấy trái cây đỏ mọng, mang về làm mồi được đấy”. Tiêu Phong vẽ đường dẫn lối cho hai tên kia.

Đang quẩn chí lại được chỉ đường, Chí Bình và Lâm Khang gật đầu liên tục tán thành. Cả hai đâu biết mình đang chuẩn bị rơi vào cái bẫy mà Tiêu Phong đang liên tục mời gọi.

Khu vườn thảo dược.

Lúc về dãy kí túc xá, Tiêu Phong nghe được khu vườn thảo dược nổi tiếng với trái cây bổ dưỡng thơm ngon, chứa nhiều bí ẩn, từ vài tên lớp trên trò chuyện. Nhưng kẹt một nổi người chịu trách nhiệm vườn cây lại là giảng viên Hồng Nhung, một người nổi tiếng với tính nóng nảy và nguy hiểm. Trước đây có vài tên ăn trộm trái thảo dược đã bị bắt, thế là mấy tên đó phải mất vài tuần sau mới đi học lại được. Lý do cũng nghe thoáng qua, là mụ ta cho uống độc dược và bị đánh lên bờ xuống ruộng đành ở nhà dưỡng thương. Kể từ đó không ai dám bén mảng tới khu này nữa, chỉ có tên Chí Bình và Lâm Khang chưa biết nên mới bị Tiêu Phong lừa tới đây.

Đối diện cả ba là dãy hàng rào sắt được truyền linh lực Lôi, nó liên tục phóng tia sét tím đầy ghê rợn như uy hiếp kẻ muốn xâm phạm. Tiêu Phong mới lần đầu thấy cảnh tượng này nên sởn cả tai óc, giờ hắn muốn rút lui càng sớm càng tốt.

“Như mọi khi, chuẩn bị hành động”. Đang tìm cớ thoái lui, bất ngờ tên Chí Bình chỉ huy làm Tiêu Phong giật bắn người.

“Tao…tao… trèo vô không được”. Những tia điện liên tục phóng ra làm Tiêu Phong bàng hoàng nói lắp bắp cả lên.

“Ai mà không biết, mày chỉ cần đứng ngoài trông chừng, tao và Lâm Khang sẽ vào hái”. Chí Bình vừa nói vừa ngắm nhìn khu vườn để chọn mục tiêu.

Hú hồn, tưởng mình phải luồn qua cái hàng rào kia, thì toi mạng là cái chắc. Mới sống lại chưa bao lâu, ngu gì chơi dại cơ chứ, biết đâu chết ngu nữa thì nguy.

Thoắt cái Chí Bình và Lâm Khang nhún người nhảy qua cái hàng rào dễ như ăn cháo. Cũng không ngạc nhiên mấy, bởi Kiều Phong đã dần quen với thế giới kì lạ này rồi.

Bộp Bộp Bộp.

Từ phía bên trong những trái cây đủ màu sắc hình dạng liên tục ném ra. Vội vàng gom trái cây bỏ vào cái balô đã chuẩn bị từ trước, cái balô đã chật ních. Kiều Phong thấy gần đó có căn phòng vẫn sáng đèn, ắt hẳn bà cô Hồng Nhung ở bên trong rồi.

Hà Hà, có trò vui để xem rồi. Người anh em, tớ xin lỗi. Hắn quay người hướng về phía phòng Hồng Nhung, tay bịt mũi gào lớn:

“Bớ người ta, có đứa ăn cắp trái cây”.

Gào xong hắn cắm đầu cắm cổ chạy về phòng, mặc hai tên kia vẫn mãi mê trong vườn.

Mới chạy một khúc hắn nghe thoáng tiếng cô Hồng Nhung.

“Bà nội cha chúng mày, đợi 10 năm cái cây mới ra quả, thế mà … “.

Tiếp đó những trùm tia điện máu tím từ tay bà cô Hồng Nhung liên tục phóng thẳng vào khu vườn, khu vườn lóe sáng tạo thành tiếng nổ vang vọng. Càng nhìn càng rợn người, hắn nghĩ thử đặt mình vào hai đứa kia chắc té ra quần mất thôi.

Vào tới phòng, Tiêu Phong nhanh chóng nhét cái balô xuống gầm giường, tráng trường hợp bà cô nổi điên đi lục soát từng phòng thì nguy mất.

15 phút sau

“Bố tổ tiên sư nhà nó, thằng chó nào báo động”.

Chí Bình người ướt đẩm mồ môi, khuôn mặt hắn tới nhợt như xác chết. Quần áo trên người rách rưới đủ chổ, dưới mông còn để lại vết xẹt điện trên cái quần đùi. Tay chân đầy vết xước như mới bị truy đuổi, đặc biệt tay phải hắn vẫn giữ được một trái nhỏ như trái ớt trong lúc hái.

Thấy tên Chí Bình thê thảm như vậy, Tiêu Phong muốn bật phá lên cười, nhưng hắn phải cố kìm nén không thì mọi nghi ngờ đổ lên đầu hắn mất.

“Tao cũng không biết, tao nghe thấy tiếng hét ồm ồm của đứa nào nên tao xách balô chạy để bảo đảm chiến công”. Tiêu Phong cố nén cười, trương khuôn mặt ngây thơ như người bị hại.

“Cũng may còn giữ được chiến lợi phẩm”. Thấy Kiều Phong thành khẩn như vậy nên hắn tin ngay. Với lại lúc trong vườn hắn nghe giọng báo động ồm ồm chứ không như của Kiều Phong.

“Lâm Khang đâu? Có chuyện gì xảy ra vậy ?”. Kiều Phong tò mò muốn biết diễn biến tiếp theo.

“Má nó, tao với Lâm Khang đang vặt trộm, thì bà cô nguyền rủa đâu ra bắn linh lực vào chỗ tụi tao. Cấp độ của bả đạt tới Á Thần 4, ăn một đòn cũng phải nằm viện mấy ngày như chơi”. Nghỉ một chút để kiềm cơn tức, Chí Bình tiếp tục kể.

“Tao với Lâm Khang đành chia nhau ra chạy, thằng nào xui thì bị bả rượt, bà mẹ nhà nó, bả dí theo tao mới đau. Vừa dí bả vừa chửi vừa tung đòn chí mạng, may là tao chạy vòng vòng rồi mới thoát được, cây gai với lá xước thi nhau vẽ lên người”. Vừa kể vừa chỉ vào những vết thương trên người, cũng may hắn không bị bắt, không thì còn thê thảm hơn nhiều.

“Tụi mày không bị sao chứ ?”. Một lúc sau Lâm Khang cũng quay về phòng.

“Sao về muộn thế ?” Tiêu Phong giả vờ quan tâm, đánh lạc hướng hai tên ngốc này.

“Tao bị lạc đường, trường gì rộng thấy ớn” Lâm Khang gãi đầu chịu thua với cái trường này.

Sau pha suýt chết trong gang tất, bù lại cũng kiếm được mồi nhậu. Người ta nói không sai mà, muốn ăn phải lăn vào bếp.

Hú hồn, để hai tên này biết mình chơi tụi nó, chắc tụi nó lột da mình mất. Vừa nghĩ vừa bày biện các thứ chuẩn bị ra bàn, còn hai tên kia đã đi thay quần áo rồi. Coi như chuộc lỗi cho hai tên kia vậy, không thì mình áy náy chết.

Ngồi nhâm nhi vài tiếng đồng hồ, hai chai rượu đầy ắp đã vơi gần hết. Chí Bình mới uống hết chai đầu đã lăn đùng ra ngủ, một phần do chạy vòng vòng sức đã đuối, chỉ còn Lâm Khang ngồi chiến với Tiêu Phong. Nhưng cũng vài ly nữa Lâm Khang cũng bật ngửa tại chổ, chỉ còn mình Tiêu Phong uống nốt chỗ còn lại.

Hờ, lũ yếu đuối này. Mới có mấy chai đã lăn đùng ra ngủ, còn bày đặt hạ gục anh mày. Tiêu Phong nhìn hai tên bất tĩnh nằm la liệt lắc đầu.

Đã ngà ngà say, tay Tiêu Phong đang cầm một quả như quả ớt, uống hết ly cuối, cho luôn thứ quả trên tay vào miệng nhai ngon lành.

Cảm giác mắc tiểu đột ngột xâm chiếm cơ thể, mình Tiêu Phong uống gần một chai, cộng thêm ăn toàn quả ứ nước, giờ mới mắc tiểu chứng minh thận hắn tốt lắm rồi.

Mắt nhắm mắt mở, Kiều Phong cũng lết được vào nhà vệ sinh gần đó nhất.

Quái lạ, sao bồn tiểu cho con trai không có nhỉ ?. Chẳng mấy bận tâm, hắn tung cẳng đạp cửa phòng gần nhất.

Rầm. Á á á á…

Tiếng hét làm Kiều Phong tĩnh rượu hẳn. Trước mặt hắn, không phải Như Ý, em gái của mình hay sao.

Nữa đêm đang yên giấc sau một ngày mệt mỏi, cơn đau bụng làm Như Ý thức giấc. Đành kiếm nhà vệ sinh giải quyết tâm sự, sau khi giải quyết xong xuôi. Bổng cánh cửa bật tung làm cô nàng giật mình thét lên. Cũng may âm thanh đã được kìm nén khi thấy đó là Kiều Phong nên không làm ai thức giấc.

“Sao anh lại vào nhà vệ sinh nữ ?”. Như Ý ngượng ngùng hỏi ông anh mất nết này.

Hơ, đây là nhà vệ sinh nữ?. Hèn gì thấy có chút kì lạ, ngập ngừng tính bước ra khỏi phòng.

Cơn say rượu vẫn đang còn làm người hắn nóng lên, cộng thêm một cảm giác nóng rực từ bụng lan tỏa khắp người. Thì ra trái hắn vừa nãy ăn, có công dụng kích thích dục tính, nóng càng thêm nóng, dục hỏa bắt đầu âm ỉ nổi lên.

Bầu vú ẩn hiện mờ mờ ảo ảo sau lớp áo thun, rõ ràng có thể thấy đầu ti hằn trên áo. Vòng eo thon thả cuốn hút với cái quần bó sát đít, chú ý kĩ có thể thấy quần lót in trên đó, thấp thoáng cái mu cao cao giữa háng. Kiều Phong say mê ngắm nhìn thân thể em gái mình không bỏ sót từng cho tiết.

Cảm giác bất an khi nhìn thấy ánh mắt dâm dục của Kiều Phong, Như Ý lùi bước lại tránh ông anh nguy hiểm này. Cô lùi một bước, Kiều Phong cũng tiến một bước, không lâu sau chân cô không thể lùi thêm nữa bởi đã đụng bức tường.

Bầu vú căng mịn to tròn, vài hình ảnh nhìn trộm ban sáng hiện về càng làm tâm can Kiều Phong phát cuồng. Miệng bỗng khô khát muốn cháy tới nơi, lí trí bây giờ chỉ còn dục vọng và dục vọng.

“Anh đừng … “.

Chưa kịp nói hết câu đã bị chặn lại bởi cái miệng của Kiều Phong, cái lưỡi tham lam nút chọn cặp môi mọng nước nhỏ bé. Lưỡi Kiều Phong rà soát từng da thịt ở môi bé bỏng mà nút, lưỡi vẫn chưa tiến vào trong bởi hàm răng Như Ý đã chặn lại. Với kim nghiệm vốn có, Kiều Phong thay đổi hướng tấn công, cái lưỡi ướt át tiến đến liếm khuôn mặt nàng, rà đến vành tanh nút nhẹ.

Cái lưỡi nhám nhám ẩm ước rà soát khắp khuôn mặt Như Ý, cảm giác kích thích lan tỏa khắp cơ thể nàng. Như Ý nhắm mắt dựa lưng vào tường, mặc cho Kiều Phong liếm láp, miệng nàng kiên quyết không mở.

Bàn tay Kiều Phong nhẹ nhàng đưa lên bờ ngực xoa nhè nhẹ, mền mại, âm ấm, rất đàn hồi là cảm giác mà Tiêu Phong nhận được qua lớp áo, cái lưỡi vẫn liên tục hoạt động trên bờ môi nàng.

Cặp vú to tròn đột nhiên bị tiếp xúc làm người nàng nổi hết da gà. Bàn tay quái quỷ kia liên tục nhào nặn cái vú to tròn mềm mại, Kiều Phong luồn tay vào trong áo. Như Ý không mặc áo lót, bàn tay Kiều Phong có thể cảm nhận sự mềm mại, săn chắc từ bầu vú mới lớn này.

“A..”

Bị đôi bàn tay Tiêu Phong liên tục nắn bóp làm Như Ý khẽ rên nhẹ thoải mái. Tuy rằng bị ông anh cưỡng đoạt nhưng cảm giác này làm nàng thích thú và hưng phấn. Với lại Như Ý đã có cảm tình với Tiêu Phong, ban sáng lại bị kích thích cặp mông khiến nàng đê mê.

Thấy miệng nàng vừa mở ra rên nhẹ, Tiêu Phong nhanh chóng đưa lưỡi xâm chiếm hang động ẩm ước. Đầu lưỡi Tiêu Phong chui tọt vào trong đã đụng phải lưỡi Như Ý, hai lưỡi hòa quyện vào nhau.

Hắn cố nút hết từng giọt nước miếng mà Như Ý tiết ra, hương vị ngọt ngào ẩm ướt làm hỏa dục trong người Kiều Phong tăng cao. Hắn điên cuồng nút mạnh đầu lưỡi nàng đầy cuồng nhiệt, từng đợt nước miếng ứa ra đều bị hắn nuốt sạch. Bàn tay phía dưới liên tục xoa bóp, bầu vú trắng nỏn, căng tròn bị hắn bóp biến đủ hình dạng.

“Ư.. Ưmm… Ưm.. Ư”.

Đột nhiên khoang miệng bị xâm chiếm, cái lưỡi Kiều Phong liên tục tạo cho nàng thoải mái, cả người nàng như mất hết ý chí, bay bổng phương nào. Phía dưới bầu vú đã bị bóp căng cứng đỏ au, âm hộ phía dưới cũng bắt đầu co thắt rỉ nước nhờn ra ngoài.

Sau khi nuốt trọn tinh hoa từ miệng nàng, Kiều Phong tham lam đưa miệng tới bầu vú đã nhô cao và căng cứng. Lưỡi hắn chạm nhẹ đầu ti hồng hồng nhỏ nhắn, mùi thơm da thịt gái 16 làm say mê con người

“Á…a.. Đừng liếm..a..a Nhột anh .a..a”.

Cảm giác đầu vú nhột nhột bởi cái lười nhám và nóng ẩm tiếp xúc, làm nàng sướng điên liên. Đây là lần đầu tiên Như Ý biết đến cảm giác sung sướng, kích thích là như thế nào. Nàng nhẹ mở mắt đã thấy cái đầu Kiều Phong đã úp vào bầu ngực thon thả của mình rồi. Giây thần kinh nơi bầu vú liên tục truyền đến não bộ, làm chúng như tê liệt. Cái áo thun đã được Kiều Phong cởi bỏ rơi xuống sàn nhà, bầu vú nỏn nà săn chắc đã ướt đẩm nước bọt của hắn, tấm lưng mịn màng thon thả bị bàn tay Kiều Phong vuốt ve.

Cơn sướng đê mê lần đầu nàng trãi nghiệm đã làm nàng cạn kiệt sức lực. Như Ý khụy xuống sàn nhà mất hết năng lượng, người nàng bây giờ lâng lâng.

Mặc dù trong cơn kích thích từ rượu và trái kì lạ kia, Tiêu Phong vẫn còn còn nghĩ ngợi được vài thứ. Lần đầu hắn được bú bóp, thưởng thức mùi vị cái vú và lưỡi của gái mới lớn, còn kích thích hơn đó còn là em gái mình trong danh phận. Thân thể tuyệt vời, cái âm hộ còn trinh đang chờ đợi hắn khám phá. Nghĩ tới đó, dương vật trong quần Kiều Phong đã căng phồng sắp nổ tung, hắn cảm thấy đứa em mình khác xa trước đây.

Vội vàng tuột cái quần lẫn quần lót vướng víu ra, dương vật bị chèn ép được giải phóng. Cả Kiều Phong và Như Ý đều trợn to mắt khi thấy dương vật của mình. Nó to lớn sần sùi đầy gân xanh như bắp tay, Kiều Phong không thể tin dương vật mình dài và khủng như thế.

Lần đầu tiên thấy dương vật đàn ông làm Như Ý đầy ngượng ngùng không dám nhìn, nhưng sự tò mò và rạo rực trong người nàng thúc đẩy nàng phải xem. Trước mặt nàng, một dương vật đầy gân xanh và đầu khấc đỏ thẩm tiết ra dịch nhờn trắng đục, nghĩ tới lúc bị dương vật này cắm vào âm hộ nhỏ bé của mình, làm nàng lại thấy kích thích lạ lùng. Tay nàng chạm nhẹ vào đầu khấc, cảm giác nóng lan tỏa khắp tay, mùi tanh tanh thoang thoảng vào mũi làm nàng hưng phấn. Như bị thôi miên, Như Ý khẽ thè lưỡi chạm nhẹ vào đầu khấc, mằn mặn tanh tanh lấn áp suy nghĩ. Nàng nhắm mắt đưa toàn bộ đầu khấc to lớn vào miệng, cảm giác như bị nhét cục than nóng và lớn vào miệng làm nàng cảm thấy buồn nôn và lập tức nhả ra.

Tiêu Phong vẫn đang bất ngờ về thằng em mình, lại bị cô em gái chủ động cầm lên và ngậm vào miệng. Cảm giác tê tê đầu khấc chạy rần rần trong người, cái miệng bé xinh ôm khít dương vật, cảm giác nóng hỏa trong người cũng dịu bớt.

Đột ngột Như Ý nhả ra không bú nữa, Kiều Phong tay cầm dương vật chỉa thẳng vào miệng Như Ý, nàng đưa mắt ngước nhìn anh trai và khẽ gật đầu. Cảm giác dần quen với mùi vị tanh tưởi và độ lớn của nó, nàng cố đưa toàn bộ dương vật vào miệng, nó đâm tới cuống họng khi kèo ra nước miếng cũng tràn ra ngoài. Cứ như vậy, miệng nàng cứ ngậm dương vật của Kiều Phong mà nhấp.

Dương vật đâm thọt vào miệng nàng, nó chạm vào các cơ miệng làm Kiều Phong sướng phát điên. Mỗi lần âm vật tiến sâu vào cuống họng, mặt nàng lại áo vào hai hòn bi tạo tiếng lạch bạch đầy gợi tình.

“Em gái..ư.. em có mỏi miệng.. ưm.. không?”

Như Ý mãi mê bú liếm dương vật Kiều Phong, ban đầu vận tốc còn nhanh càng về sau tốc độ càng giảm, có vẻ cơ miệng nàng đã quá tải rồi.

Nhả dương vật khủng khiếp kia ra, khuôn mặt Như Ý ửng hồng nhẹ nhàng gật đầu. Kéo Như Ý đứng chống tay vào tướng, cái đít và âm hộ hướng về phía mặt Tiêu Phong đầy kích thích.
Cái âm đạo non tơ đây rồi, mình sắp được chiêm ngưỡng cái âm đạo còn trinh rồi. Tiêu Phong liếm một đường dài trên lưng trắng ngần, từ cổ nàng xuống tận thắt lưng quần. Cơn kích dục điên cuống đã qua, giờ đây Tiêu Phong đã lấy lại bình tĩnh để chiêm ngưỡng phút giây hạnh phúc này.

Cảm giác nhờn nhợt, ẩm ước chảy dài trên lưng, làm Như Ý bất chợt rung lên. Bàn tay của Tiêu Phong nhẹ nhàng kéo từ từ cái quần ngắn của nàng xuống, cái quần lót ren màu trắng quyến rũ đã hiện một nữa. Cái mông múp đang ẩn hiện sau cái quần lót, vào cộng lông mu đen ẩn hiện đầy gợi cảm.

Chợt nhận ra một điều quan trọng, Như Ý cố gắng chế ngự cảm xúc, mặc dù nàng đã bắt đầu lên cơn nứng, âm hộ nàng bắt đầu ngứa ngáy khắp cả lên.
Nàng đẩy Kiều Phong ra xa, vộ kéo cái quần và mặc nhanh cái áo bước vội ra ngoài.

Đang chím đắm trong sự say mê khám phá cái nơi tuyệt đẹp nhất, bất ngờ bị khước từ cái nơi đó. Tiêu Phong ngỡ ngàng nhìn đứa em Như Ý mặc lại cái áo che lấp bầu vú trắng ngần, cô nàng đi ngang qua người hắn, cúi đầu e thẹn nói làm hắn giở khóc giở cười.

“Hôm nay em tới tháng”.


Tâm sự: Để đáp trả lại sự mong chờ của các bác. Nay em mạo muội gộp hai chương thành một cho các bác đọc nhiều hơn.
-Anh em ai thấy thằng tác giả nó tự kỉ giơ tay lên nào.
– * 501 ae giơ tay *
-Mình nhớ anh em tụi mình có 500 người thôi mà.
-Có em nữa ạ(tác giả).
-Cạn lời, tiếp tục viết đi, ae lót dép hóng.
-Hẹn tập sau ạ.(Kaioshin Tự Kỉ).
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.