Chương bốn: Nguyên tố giản đơn hay nguyên tố bá vương.
Trước mặt Kiều Phong, Lâm Khang, Chí Bình và Như Ý, tấm đá hùng vĩ, hoành tráng được khắc trên tấm đá dòng chữ 'Trường đào tạo linh lực miền nam'.
Đào tạo linh lực?, nó thuộc trường đạo tạo chính quy hay không chính quy vậy. Ôi, suy cho cùng mình phải vác dép đến trường để đi học lần hai ư ?.
Dòng chữ đào tạo linh lực luôn khiến Kiều Phong thắc mắc nó mang ý nghĩa gì.
Người ta thường bảo khó quá cho qua, Kiều Phong loại bỏ thắc mắc trong đầu cho bớt tốn nếp nhăn, bước chân vào bên trong trường. Không gian trường rộng đến khó tin, đi bộ đến trung tâm trường cũng mất vài phút. Những cây cổ thụ mọc rãi rác khắp sân tạo cảm giác yên tĩnh và nguyên sơ. Đối diện nơi Kiều Phong, dãy phòng uy nga đồ sộ làm cho người nhìn cảm giác bản thân thật nhỏ bé. Theo suy đoán ắt hẳn đó là khu nội bộ của nhà trường, và dãy phòng của giảng viên. Bên mạn trái và phải kéo dài hai dãy phòng học kết hợp tạo thành dãy chữ U khủng lồ. Không chỉ mỗi Tiêu Phong có cảm giác choáng ngợp khi lần đầu tiên thấy, mà cả ba người đi cùng hắn lẫn toàn thể tân binh mới vào trường đều như vậy.
Vẻ đẹp ngôi trường tạo cảm giác ma mị cuốn hút người xem vào không gian rộng lớn của nó. Tất cả mọi tân binh trở về thực tại, khi giọng nhẹ nhàng, êm dịu mà vang vọng khắp ngôi trường cất lên.
“Chào mừng các em đến với trường đào tạo Linh Lực”.
Kiều Phong quan sát khắp sân trường nhưng không có bóng dáng ai vừa cất giọng, cố rà soát khắp sân trường một lần nữa để xác minh ai vừa cất giọng.
Quái lạ, rõ ràng không có ai, mọi tân binh đều ngơ ngác nhìn nhau lắc đầu không biết âm thanh vừa nãy xuất phát từ đâu. Vài người phát hiện ra gì đó, chỉ tay lên bầu trời và rồi tất cả đồng loại đều hướng về phía trên trời. Kiều Phong cũng đưa mắt theo hướng mọi người đang nhìn, một điều hết sức phi lí, cứ ngỡ chỉ ở trong phim hay tưởng tượng.
Ơ Ơ Ơ Đù, người.. người bay, một người phụ nữ đứng trên không khí, giọng nói ắt hẳn từ người phụ nữ đó phát ra. Vóc dáng tấm 30-35 tuổi, bầu ngực vẫn săn chắc, to tròn. Eo người nay thon gọn mẫy mà, cộng thêm cái mông đẩy đà chắc nịch. Hoang đường, làm sao con người mà đứng trên bề mặt không khí ?, khác nào người này chọi cục đá thẳng mặt vào ông NiuTon à.
Lần đầu Kiều Phong thấy cảnh phi lí, càng khó hiểu hơn tại sao không ai tỏ vẻ ngạc nhiên hay sửng sốt.
“Ê ê, người.. bay… bay kìa”. Do kinh ngạc tột cùng, giọng nói Kiều Phong rung rung nhìn Chí Bình.
“Có gì đâu mà ngạc nhiên dữ vậy, người đó vận linh lực xuống chân để giảm lực hút địa cầu, đồng thời giảm khối lượng cơ thể và tạo lực đẩy để bay thôi” Chí Bình ôn tồn giải thích cho Tiêu Phong, mặc dù cái này chắc chắn ai cũng đã biết từ nhỏ.
“Linh Lực là cái gì?, chân người đó phát ánh màu xanh dương kìa”. Thông tin Chí Bình mang đến càng làm Kiều Phong bối rối.
“Não mày bị hư một nữa rồi hả ? Linh lực có thể hiểu như tố chất linh hồn trong cơ thể mang lại. Mỗi linh hồn đều mang một tố chất riêng đặc trưng cho người đó. Có thể chia linh lực thành bảy hệ nguyên tố”. Hơi khó hiểu tại sao Kiều Phong như từ sao Hỏa rơi xuống, những điều cơ bản cũng không biết.
“Bảy hệ nguyên tố ?” Càng nghe càng làm đầu óc hoang mang mù lối, Kiều Phong ngạc nhiên mở to mắt nhìn Chí Bình.
“Vâng, thưa ông nội. Bảy hệ nguyên tố gồm Kim Thủy Hỏa Mộc Thổ Lôi Phong và Không thuật (ma thuật)”. Chí Bình bực mình đáp.
“Ngầu thế, vậy tao có linh lực không?”
“Vậy tao hỏi mày, MÀY CÓ LINH HỒN HAY KHÔNG?” Chí Bình mất bình tĩnh hét ầm cả lên.
Kiều Phong chuẩn bị hỏi thêm để nắm rõ hơn, tiếng còi tập chung vang lên cắt cuộc trò chuyện giữa Kiều Phong và Chí Bình.
Cũng may tiếng còi kết thúc cuộc đối thoại, không mình đã đá tên Kiều Phong về sao hỏa rồi. Chí Bình nhanh chóng kéo Lâm Khang cách li xa Kiều Phong tránh hắn hỏi mấy câu vớ vẩn.
“Tôi Kim Khánh, hiệu trưởng trường mà các bạn đang hiện diện”. Kim Khánh nhẹ nhàng đáp xuống sân khấu, miệng nàng nở nụ cười nhẹ rất duyên.
Sau đó, đồng loạt mấy chục giáo viên từ dãy hiệu bộ nhảy từ các lầu đáp xuống sân khấu.
Tạo nên khung cảnh khí thế áp đảo tinh thần bọn mới vào trường như Kiều Phong. Hầu hết dàn ngũ giảng viên đều thuộc phái nữ, trong lúc vận linh lực để bay xuống, xung quanh cơ thể họ có những màu sắc bao quanh cơ thể. Mổi người đều mang màu riêng, đếm tới đếm lui có đúng bảy máu.
Giờ đây, trong đầu Kiều Phong thắc mắc mỗi màu sắc bao quanh lấy những giáo viên kia có ý nghĩa gì ?. Để ý vị trí, hắn đứng ở cuối hàng, may thay cô em gái Như Ý vẫn đứng bên cạnh. Trong lúc tập hợp, hình như mình lạc mất hai tên kia thì phải, bên cạnh hắn giờ chỉ còn Như Ý.
“Em gái, màu sắc xung quanh người họ là sao vậy ?”“Mỗi màu sắc biểu tượng cho một nguyên tố mà linh hồn họ sở hữu. Linh lực hệ Kim mang màu trắng, hệ Hỏa mang màu đỏ, hệ Thủy mang màu xanh dương, hệ Không Thuật mang màu đen, hệ Mộc- Thổ mang màu Nâu, hệ Phong mang màu xanh lá và hệ Lôi mang màu Tím”. Như Ý mắt hướng về sân khấu, miệng trả lời đều đặn cho Kiều Phong.
“Hồi sáng sao anh bị tụi kia đánh vậy ?”. Chợt nhớ đến vụ bị đánh hội đồng, Kiều Phong muốn biết nguyên nhân tại sao mình bị ăn hành.
“Tên Đình Cẩu thích em mà em không thích hắn. Sáng nay tụi nó chặn đường bắt em làm bạn gái. Cũng may có anh giải vây hộ em”. Vừa kể vừa diễn tả hành động rất ngây ngô, đáng yêu làm Tiêu Phong mãi mê ngắm nhìn.
Kể xong Như Ý mới để nhận ra ông anh nhìn mình say đắm nên e dè ngoảnh mặt lên phía trước tiếp tục nghe phát biểu của hiệu trưởng.
Có vẻ đã thông suốt cái người ta gọi là linh lực và nguyên nhân được ăn hành sáng nay, Kiều Phong gật đầu lia lịa. Vô tình mắt hắn thấy bầu vú thấp thỏm sau mỗi lần thở của cô em gái Như Ý. Do trời nắng cộng thêm phải chen lấn, mồ hôi thấm ướt cả cái áo học sinh của Như Ý, cặp vú tròn trịa và trắng ngọc ngà dần hiện ra. Tuy Kiều Phong và Như Ý là hai anh em sinh đôi nhưng Kiều Phong cao hơn em gái mình cả cái đầu. Mùi thơm từ người con gái mới lớn phảng phất làm Kiều Phong tê dại. Hắn chỉ cần liếc qua cả bầu vú đã hiện ra từ khe hở của cổ áo. Lúc đầu hắn chỉ dám liếc trộm vài cái, càng liếc càng kích thích, dục vọng vốn có trong linh hồn hắn lúc này dâng trào hơn hết.
Lúc này, linh hồn Kiều Phong lại đào thải tư tưởng lẫn nhau. Không được Kiều Phong ạ, lúc trước mày chết một lần chưa sợ à. Nhưng hàng tơ non ngon thế kia bỏ sao được, cộng thêm đó là em gái của mình nữa chứ, nhìn vài cái có là gì. Dĩ diên, sự mời gọi quá hấp dẫn của cấm dỗ đã thúc đẩy thú tính trong người hắn.
Ánh mắt hắn soi từng da thịt trên thân thể cô nàng Như Ý, nó dừng lại trên cái cổ trắng ngần. Phía dưới bầu vú trắng ngần ẩn hiện sau lớp áo ngực khó ưa. Cái vú tròn trịa vừa lòng bàn tay, vài cộng lông măng trên bầu vú đung đưa mỗi nhịp thở. Những cọng tóc vô tính dính vào cái vú xinh xắn, cùng giọt mồ hôi chảy dọc từ cổ xuống cái vú căng phồng, khoảng khắc hoàn mỹ của tạo hóa làm mê mẩn lòng người.
Cổ họng hắn khô rát, từng mặt máu chảy rần rần trong người. Nuốt từng đợt nước miếng thèm khát đầy khó khăn, mắt hắn không chớp như sợ bỏ lở phút giây này. Phía dưới thằng em liên tục biểu tình đấu tranh đòi tự do. Không kiềm chế được hành động, bàn tay hắn sờ nhẹ lên cặp mông mềm mại của Như Ý.
Cảm giác mông mình bị ai sờ qua, Như Ý vội giật mình nhìn xung quanh, quanh nàng không có ai chỉ có mỗi Tiêu Phong. Lúc này nàng mới biết ai đã sờ lén cặp mông của mình, chỉ có ông anh mình chứ không ai khác. Khuôn mặt Như Ý ửng đỏ thêm khi thấy ông anh còn trơ trẽn nháy mắt với mình. Nghĩ đến ông anh mất nết dám sờ đít mình nơi đông người, cảm giác kích thích lạ thường trong người nàng dâng trào. Càng suy nghĩ càng làm cô chỉ biết cúi mặt xấu hổ.
Thấy cô nàng không phản ứng mạnh mẽ, hay trách mắng chỉ cúi đầu e thẹn. Kinh nghiệm chăn rau mấy năm trên thiendia, điều này chứng tỏ cô em gái này đã bật đèn xanh rồi.
Được nước làm tới, bàn tay nham nhở của Kiều Phong lại một nữa lần mò đến cái mông mềm mại quyến rủ. Lần này hắn không chỉ sờ, hắn xoa nhẹ nhàng khắp bờ mông mịn màng sau lớp váy. Như Ý hơi bất ngờ trước hành động lỗ mãn này, nhìn quanh không ai để ý cô nàng mới nhẹ nhỏm thờ phào. Sự kích thích dưới mông dần tăng làm nước dâm thủy trong âm hộ nàng ứa ra vài giọt in lên quần lót. Thỉnh thoảng hắn bóp bờ mông làm nàng giật bắn người, bàn tay dần lần mò đến khu vực nhạy cảm.
“Thôi anh, người ta thấy bây giờ. Đến giờ phân loại linh lực rồi kìa”. Mặc dù bị kích thích cái đít, Như Ý vẫn giữ được ý thức, nhẹ nhàng nhắc nhở Kiều Phong.
Đang chơi đùa cặp mông thon thả, sắp khám phá vùng đất thần bí của Như Ý. Hắn cũng biết đang ở nơi đông người không nên liều mạng, nên dừng lại đúng lúc. Tuy chưa thõa con dục vọng đang cháy trong người, nhưng hắn biết cô em gái đã thuộc quyền sở hữu về hắn.
“Kiều Phong, hai tụi tao ở đây này”. Sau khi kết thúc phần diễn văn khai mạc nhàm chán, tiếp đến phần khảo sát linh lực. Các tân binh cũng nhanh chóng dồn về phòng phân loại, thấy Kiều Phong và Như Ý, Chí Bình vẫy tay gọi hai bọn họ.
“Mày thuộc linh lực gì?” Kiều Phong vừa bước đến, Chí Bình phấn khích hỏi.
“Là sao?”. Nãy giờ lo mò mẫm cái đít huyền bí của Như Ý, hắn nào có để ý đến lời phía trên nói cái gì.
“Đệch, mày vô phòng phân loại chỉ cần đội cái nón phân loại lên, cái nón sẽ cho mày biết mày thuộc hệ nào”. Chí Bình như bị dội gào nước lạnh, bực mình chỉ vào phòng đang bu đông người.
Cả bốn đều đưa hướng mắt về phía phòng phân loại.
“Thằng Đình Cẩu đang thử kìa, ra xem nó thuộc hệ nào”. Nói xong Lâm Khang bước nhanh đến phòng phân loại
Kiều Phong nhận ra tên Đình Cẩu không ai khác, cái thằng cho hắn ăn cháo hành hồi sáng. Tên Đình Cẩu đặt lên đầu cái nón hình dạng quái dị như trong phim Harry Poster. Cái nón đung đưa suy nghĩ năm giây đưa ra kết quả.
“Lê Đình Cẩu, thuộc nhân tố bá vương, hệ Hỏa”. Cái nón phán làm tất cả mọi người ồ lên.
“Khỏi cần đội nón phân loại tao cũng biết mình thuộc nhân tố vương bá rồi”. Tên Đình Cẩu lớn tiếng nổ với tụi đàn em.
Kiều Phong cũng biết hệ Hỏa, Kim, Không,Thủy thuộc nhân tố bá vương, những nhân tố đó luôn được đánh giá cao. Còn hệ Phong, Lôi, Mộc- Thổ chỉ thuộc nhân tố giản đơn, những loại nhân tố kém cỏi và được đánh đánh giá thấp. Do đó trường cũng xây hai dãy kí túc xá và phòng học riêng biệt cho hai nhân tố. Dãy trái sang trọng quý phái dành cho nhân tố Bá Vương, còn dãy phải cũ kĩ, u ám dành cho nhân tố giản đơn. Dĩ diên trả có thằng điên nào mà muốn học ở dãy phải cả. Những anh hùng đều từ nhân tố bá vương xuất thân mà ra, nên luôn được kính nể và ưu tiên để đào tạo.
Lúc đội nón lên tên Đình Cẩu lo sợ mình thuộc nhân tố giản đơn nên xanh cả mặt, xém tí đái ra quầb. May sao, hắn được sở hữu nhân tố bá vương, hắn hổ báo vương vương tự đắc đi ra khỏi phòng. Đám Đình Cẩu đi qua Kiều Phong không quên để lại nụ cười nữa mép môi cho Kiều Phong.
Bố láo ăn cức, bố mà nhân tố bá vương nhất định vạch dái đái mồm cả đám bọn mày. Chỉ tiếc mình ở cơ thể mới, chưa kịp thích nghi, không anh mày cân cả lũ nhóc này rồi. Tuy linh hồn Tiêu Phong đã 25 tuổi, nhưng tồn tại trong thân thể 16 tuổi. Cảm xúc và suy nghĩ đôi lúc chưa hòa hợp, vẫn tính nóng nảy bồng bột của tuổi mới lớn.
Nhìn tên Đình Cầu còn được thuộc nguyên tố bá vương, không lẽ Doãn Chí Bình như ta không bằng nó sao.
“Để tao thử trước, tao biết tao có tiềm năng mà, tụi mày chuẩn bị chúc mừng tao đi”. Doãn Chí Bình hô hào xung phong ra trận đầu tiên.
Lòng đầy tự tin, danh dự ước mơ tất cả đều thuộc vào nguyên tố bá hay giãn. Chí Bình cầm chiếc nòn đặt lên đầu, tay chống nạnh hiên ngang chờ kết quả. Cả bốn người đều hồi hợp nín thở chờ kết quả từ cái nón kì bí kia.
“Doãn Chí Bình, thuộc nhân tố giản đơn, hệ Mộc- Thổ”.
Ôi cái méo gì thế này, bố mày mà thuộc hệ giản đơn á. Mặt mũi để đâu nhìn dòng tộc, bạn bè bây giờ. Chí Bình tay cầm cái nón như muốn cắn nát nó ra làm vạn mảnh.
“Sô trời đã định, làm người nên tập chấp nhận, nhìn tao đây này. Ahaha” Thấy Chí Bình đi ra khuôn mặt u sầu, lòng tự tin đã trôi vào dĩ vãng. Lâm Khang liền châm chọc Chí Bình và đi đến thử linh lực.
Tuy Lâm Khang không thích thể hiện với người khác, riêng với Chí Bình lại khác, Lâm Khang luôn muốn hơn Chí Bình. Một mặt Lâm Khang lấy Chí Bình làm mức vạch để mình phấn đấu hơn, mặt khác Lâm Khang cũng muốn Chí Bình lấy mình làm mức vạch.
“Lâm Khang, thuộc nhân tố giản đơn, hệ Phong”. Lời phán từ chiếc nón phũ phàng cất lên.
Người đời nói không sai, cười người hôm trước hôm sau người cười mà.
Lời phán từ cái nón đã lần lượt cướp đi ước mơ của Chí Bình và Lâm Khang. Như Ý cũng không ngoại lệ trong danh sách đen đủi này. Cô nàng cũng thuộc nguyên tố giản đơn, hệ Phong.
“Kiều Phong đến lượt mày kìa, không lẽ nhóm mình không ai trong nguyên tố bá vương ư”. Đặt bàn tay lên vai Kiều Phong, Chí Bình như đặt tất cả ước mơ lên Kiều Phong.
Kiều Phong tay đặt chiếc mũ quái đảng lên đầu, tiếng tim đập thình thịnh trong lồng ngực. Cả căn phòng im lặng để lắng nghe số phận người tiếp theo. Một phút, hai phút, ba phút vẫn chưa nghe âm thanh nào phát ra. Ai cũng nhìn Kiều Phong bằng ánh mắt khó hiểu, cả giảng viên phân loại cũng nhíu mày, trường hợp đầu tiên mà nón kiểm định cho ra lâu kết quả như vậy.
Khi đội cái nón lên, trong đầu Kiều Phong vọng đến giọng nói ồ ồ.
“Ta không biết nên xếp ngươi vào nguyên tố gì nữa”
“Hơ, ngươi nói chuyện với ta trong suy nghĩ à”
“Đúng vậy”
“Ta thuộc nguyên tố nào”
“Ta cho ngươi quyết định”
“Vậy ta chọn nguyên tố bá vương, hệ gì do ngươi chọn”
“Được thôi”
Cuộc trò chuyện trong đầu Kiều Phong, không ai biết trong đầu hắn đang đàm thoại với nhau.
“Hoàng Kiều Phong, hệ Lôi”. Chiếc nón không phán như mọi khi, làm giảng viên kiểm định phân loại linh lực có chút khó hiểu.
Haha, biết ngay mà, ta thuộc nguyên tố bá vương mà. Hả, cái gì!. Sao lại hệ Lôi ?. Bà mẹ nó, bị cái nón xỏ mũi trâu rồi.
Thấy Kiều Phong cùng chung số phận, cả đám cũng không mấy quan trọng thuộc hệ nào nữa. Bởi lẽ họ biết sức mạnh không phụ thuộc vào bá vương hay giản đơn. Mà nó phụ thuộc vào cách bạn sử dụng và tập luyện nó ra sao. Chỉ có những người không tin tưởng vào bản thân mới thất bại. Họ buồn vì phải ở cái kí túc và dãy phòng học tồi tàn kia.