Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa – Chương 3: – Botruyen

Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa - Chương 3:

Chương ba: Tên ngươi là Hoàng Tiêu Phong.

“Hoàng Tiêu Phong, thằng chó, đang đánh nhau mà dám đứng ngủ gật à”.

Hắn vẫn trong cơn mê ngủ sau hành trình xuyên không đến khi được nhập thân thể mới. Bỗng nhiên giọng nói của thằng nhóc nào đó đã kéo mi mắt hắn mở ra.

Sao mọi thứ yên bình quá, có thể cảm nhận được từng con gió nhẹ thổi qua tán lá xanh rì, hương thơm của sự nguyên thủy. Không tiếng còi xe, không tiếng hò hét buôn bán ồn ào. Hắn từ từ mở đôi mắt chiêm ngưỡng khung cảnh mới, hắn thật sự đã được tái sinh. Và một nấm đấm lao thẳng vào giữa mặt hắn, nó tiến tới với tốc độ kinh hoàng.

Bốp.

Chó má nhà nó, chuyện gì đang diễn ra với mình với vậy. Con mắt chưa kịp thích nghi ánh sáng, lại lãnh thêm cú đấm càng làm đôi mắt hắn tối lại.

“Anh hai, anh có làm sao không?.” Cô gái đằng sau lưng hắn chạy lại xem người anh của mình sau khi thử sức với nắm đấm của tên Đình Cẩu.

Anh hai?, Hoàng Tiêu Phong?, là thằng chó nào, sao mình lại bị tụi nhóc cho ăn hành thế này. Gia đình mình chỉ có mỗi mình thôi mà, không lẽ ông bà già ngoại tình nên mình mới có em gái. Không đúng cho lắm, dfôi mắt hắn cố khẽ mở từ từ ra quan sát tình hình, một bóng hình cô gái khuôn mặt nhỏ nhắn, kiều diễm khoảng 16 tuổi. Cô bé khoác cái áo học sinh ôm sát bầu vú săn chắc và to lớn, từ khe áo có thể thấy thấp thoáng cái nịch vú trắng muốt ôm gọn bầu vú. Đôi mắt cô nàng đã long lanh sắp rơi nước mắt khi thấy hắn hộc máu mồm tới nơi.

Sau khi chiêm ngưỡng sắc tuyệt đẹp và bầu vú quyến rủ của cô nhóc gọi mình bằng anh?. Hắn mới đưa đôi mắt thâm tím vẫn còn đau rát, quan sát tình hình hiện tại. Trước mặt có bốn đứa nhóc mới độ khoảng 15, 16 tuổi đang hổ báo nhìn hắn, có vẻ tụi này quyết tâm cho hắn ăn cháo hành rồi.

Tụi nhóc sữu nhi bây giờ không coi ai ra gì rồi, hôm nay mình quyết thay trời hành đạo xử lý bọn chúng. Lăn lộn hơn 25 năm trên đời, đánh đấm không biết bao nhiêu thằng chảy máu mồm, hộc máu mũi. Không lẽ vài đứa nhóc này mà không xử lý được thì quá mắt mặt.

“Em đừng khóc, anh vẫn dư sức cho tụi nhóc này ăn hành”. Có cô gái yếu đuối cần sự bảo vệ kế bên, máu anh hùng đã nổi lên tới não. Hắn khuyên cô gái nhận mình là anh, rời ra xa tránh vướng tay, vướng chân trong lúc hắn dạy dỗ lũ nhóc này.

Hoàng Như Ý khẽ nhíu mày nhìn Hoàng Tiêu Phong, khi thấy người anh vốn dĩ nhút nhát, hiền lành hôm nay lại trở thành một người hoàn toàn khác. Tuy vẫn đang thắc mắc chưa hiểu tại sao, Hoàng Như Ý cũng tiến ra xa theo lời ông anh.

“Thằng này hôm nay lớn lối thật, anh em thịt nó nào”. Thằng ngáo đá có vẻ đại ca lớn tiếng ra lệnh cho tụi đàn em chuẩn bị nghênh chiến.

Hừ, để xem hôm nay ai thịt ai nào, bố nhất quyết thông nát đít tụi bây. Tức thì hắn dậm chân lấy đà, lao nhanh về tụi nhóc để tránh mất lợi thế. Đồng thời tay chuẩn bị nắm đấm rắn chắc lao như vũ bão. Nhưng hắn có cảm giác kì kì không đúng, mặc kệ, tay hắn vận sức tung cú đấm thẳng vào mặt tên nhóc gần hắn nhất.

Rắc.

Tên nhóc bị một phen há hốc mồm chưa hiểu ra chuyện gì, sao hôm nay thằng Hoàng Tiêu Phong nhanh nhẹn và hổ báo thế. Thì đã thấy hắn đang nằm sắp mặt dưới đất, nấm đấm trên tay vẫn còn chưa buông. Cũng như Hoàng Như Ý (em gái của Hoàng Tiêu Phong) đang bất ngờ khi thấy ông anh mình lại bất ngờ tấn công trước.

Bà mẹ nhà nó, đang ngon lành không không cái chân bị chật khớp. Không thì thằng nhóc đó phải rơi 3,4 cái răng là ít. Giờ mới để ý thân thể bây giờ cũng không giống như thân thể trước kia, nó dường như bị thu nhỏ kích thước thì phải. Mới hoạt động chút xíu mà các cơ như muốn rã ra, có vẻ lâu ngày không hoạt động mạnh thì phải.

“Ahaha, thằng Phong như mới hút lá đu đủ thì phải”. Thằng Đình Cẩu thấy tên Hoàng Tiêu Phong đang lồm cồm bồ trên đất thì cười như điên dại.

Sau đó cả đám không hẹn mà bay vào hội đồng Hoàng Tiêu Phong, vẫn còn đau vì cú ngã vừa rồi, giờ lại thêm những cú đạp liên tục nhắm vào mình hắn.

Hoàng Tiêu Phong tưởng như sắp phải chết thêm lần nữa bởi cú đạp chí mạng vào bụng và đầu. Cả tai giờ đã ù ù không còn nghe rõ nữa rồi, các dây thần kinh cảm giác trên thân thể thi nhau truyền cảm giác đau nhói lên não bộ. Trong cơn đau đớn, hắn thoáng nghe tiếng bước chân chạy đến.

” Bà mẹ tụi mày, chơi hội đồng bạn tao à”. Lâm Khang và Chí Bình tay vác gậy hổ báo lao vào đám Đình Cẩu.

Đánh chưa đã tay đã thấy cứu viện mang vũ khí xông đến, cả đám vội vàng ngừng chiến xách dép bỏ chạy vào trường. Chỉ còn lại Hoàng Tiêu Phong nằm thoi thóp thở dưới đất.

” Vẫn sống chứ”. Lâm Khang đưa tay kéo hắn đứng lên.

“Mày là ai”. Hắn vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nhìn hai tên vừa cứu mình hỏi.

“Đầu mày bị đánh mất trí rồi à, tao Lâm Khang, và Chí Bình đây”. Lâm Khang ngạc nhiên vỗ mấy cái lên đầu hắn xem nó còn hoạt động không.

“Ờ, nhớ rồi, nãy tao bị đánh hơi choáng nên quên”. Mặc dù không biết hai thằng này là ai, nên ờ cho qua chuyện cho khỏi rắc rối.

Trong đầu hắn đang vội sắp xếp lại mọi sự kiện xảy ra, suy nghĩ tới suy nghĩ lui hắn vẫn chưa hiểu được gì. Hắn chỉ biết trong lúc hắn bị ăn hành thì Hoàng Như Ý đã chạy đi tìm cứu viện. Và hai tên nhóc này có lẻ là bạn thân của mình nên mới mau chóng chạy đến cứu nguy. Điều đó không quan trọng, bây giờ tại sao mình lại ở trong thân xác của đứa nhóc 16 tuổi, và mình đang ở đâu, hàng loạt câu hỏi trong đầu hiện lên.

Giọng nói lúc trước lại một lần nữa vang lên trong đầu hắn.

“Chào mừng ngươi trở về vũ trụ thứ hai này”.

“Sao ta lại trong thân xác này?” Hắn đã quen với giọng nói bất ngờ này, nên hỏi ngay vấn đề đang thắc mắc.

“Sau khi đưa ngươi về vũ trụ thứ hai.Ta vẫn đang tìm thân thể thích hợp cho ngươi nhập vào, may thay thấy tên Hoàng Tiêu Phong đột ngột lên cơn đau tim mà chết, ta liền đưa linh hồn ngươi vào thân thể và sau này tên ngươi là Hoàng Tiêu Phong. Hãy sống dưới thân phận này đi, ngươi có người em tên Hoàng Như Ý và hai người bạn thân là Chí Bình và Lâm Khang”.

“Hiện tại đây là đâu?, ta thấy thế giới này nó là lạ”. Hắn đã hiểu đôi chút về thân xác hiện tại, nhưng hắn cảm thấy thế giới này không bình thường cho lắm.

“Đây là năm 2017 Trước Con Người, người đang đứng trên khu vực miền Nam. Thế giới này đối lập với thế giới trước kia, hãy tập thích ứng”.

“Ta phải làm gì? và sao ta không thấy ngươi?”.

“Trước tiên ngươi phải đi học, còn khi nào ngươi đủ sức mạnh và có duyên sẽ gặp lại ta”.

Lâm Khang, Chí Bình và Hoàng Như Ý chuyển bị vào trường để kịp giờ khai giảng, vẫn thấy Hoàng Tiêu Phong ngơ ngác đứng yên như hóa đá.

“Đang mơ tưởng gì đấy, đi nhanh không kẻo trễ giờ, ngày đầu đến trường cũng kì”. Lâm Khang lớn tiếng hối thúc Hoàng Tiêu Phong.

*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*

-Mình đã tái sinh sau một hành trình dài đi xuyên việt, do bận rộn với chuyến đi dài nên không có thời gian ra chap. Nay mình đã về nên sẽ tiếp tục viết và up liên tục ạ.
-Chuyện mày như shit, có hay không bọn ta ứ quan tâm.
– Ấy da, thì ace đọc rồi góp ý rồi tay nghề em mới cao lên được chứ.
-Mày dẻo mồm vler, được rồi ace cố gắng đọc góp ý cho mày.
-Đa tạ sư huynh đài.
-Miễn lễ.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.