Chương 21: Giải Đấu Anh hùng Tranh Bá.Khi thành phố Bạch Dương được xây dựng hoàn tất việc mua bán và trao đổi diễn ra nhộn nhịp và sôi nổi vô cùng. Cũng như trung tâm đào tạo các Giả Sư cũng được thành lập, những người muốn học và đăng kí trở thành Gỉa Sư vô cùng đông đúc. Bởi có những người không đam mê theo đuổi sức mạnh hay không có tố chất tiếp thu linh lực, họ có thể theo ngành Gỉa Sư để học tập và được mọi người kính nể khi có bằng giả sư trong tay. Mọi bảo vật đều được từ đây mà xuất hiện, khi các Gỉa Sư chế tạo ra và được làm giải thưởng cho các cuộc thi hoặc mua bán cho các thương gia.
Tại tòa sảnh đường của trung tâm thành phố, một cuộc họp hội nghị giữa các Giả Sư tối cao được bắt đầu. Mọi người trong đây đều thuộc các Á Thánh Sư cả, học tới Á Thánh cũng phải mất cả mấy chục năm kiên trì và đầu óc cũng thuộc dạng siêu đẳng chứ không phải tầm thường. Bởi thế cuộc họp năm nay chỉ vỏn vẹn tám người được coi tám vị bô lão trực tiếp cai quản nơi này, không có một bóng dáng của sức trẻ hiện diện ở đây cả.
-“Sắp tới là cuộc thi anh hùng tranh tài giữa 4 vùng sẽ nổ ra, 4 vị thũ lãnh đều đã gửi thư nhờ hội Giả Sư đưa ra một món bảo vật thuộc Cao Cấp và dược liệu Cao Cấp. Bình thường chúng ta chỉ có 3 vùng tham gia dự đấu, nhưng năm nay có thêm vùng Đảo Bộ cũng tham gia.Chúng ta sẽ cùng nhất trí đưa ra quyết định, xin mời mọi người đưa ra ý kiến”. Ông lão râu trắng dài đứng ra đại diện phát biểu.
-“Năm nào chúng ta cũng mất vài món bảo vật và dược liệu cho các cuộc thi này. Tốn kém không biết bao chi phí mà”. Một trong tám vị tổng lãnh lên tiếng.
Qủa đúng các vị bô lão hội họp mà, mới ý kiến đầu tiên đã nói lên con người bô sỉ rồi mà.
-“Đúng đấy. Lần này chúng ta phải đề xuất món ít giá trị thôi, ngân sách để vận hành hội Giả Sư đâu phải không đáy”.
-“Nói vậy cũng đúng. Nhưng việc này phải cân nhắc kĩ càng, bởi có các vị thủ lãnh ra mặt trong cuộc thi này. Chúng ta không chọn những món tầm thường để qua mặt trước các vị được, nói không trừng hội Gỉa Sư bị xóa sổ cũng nên”.
-“Lần trước trong cuộc khảo cổ ở Ngũ Hành Sơn, chúng ta tìm được Đinh Hải Thần Châm của Lão Tôn. Chúng ta có thể dùng nó làm phần thưởng cho cuộc thi, dù gì nó cũng món thánh vật Siêu Cấp”.
-“Nhưng nó cũng chỉ là cái xác mà thôi. Tinh Linh của bảo vật đã không còn thì khác gì cây gậy sắt không hơn không kém”.
Bọn họ nói không sai, vào lần khảo cổ khu núi Ngũ Hành Sơn thì bất ngờ họ phát hiện ra thánh vật Đinh Hải Thần Châm của Lão Tôn để lại sau khi quy y nhà Phật. Tưởng chừng sẽ làm thành một chấn động cho ngành khảo cổ học lẫn bảo vật của toàn nước, khi nghiên cứu thì họ mới biết món bảo vật đã mất Tinh Linh. Một thánh vật luôn có thể chọn chủ nhân và tuân phục duy nhất chỉ một, khi chủ nhân không còn hay từ bỏ nó cũng là lúc Tinh Linh của bảo vật biến mất. Giờ Đinh Hải Thần Châm danh tiếng thiên hạ chỉ còn mãi cây gậy sắt không hơn không kém.
-“Bọn họ thì làm sao mà biết được thánh vật đã mất Tinh Linh. Khi kẻ đoạt được giải thưởng không sử dụng được thì ta cứ bảo thánh vật không chọn hắn. Khi đem thánh vật ra làm giải thưởng thì uy tiếng của hội giả sư chúng ta càng vang danh thiên hạ hay sao”.
Cả bọn đều đồng nhất trước quyết định này, không phải ai cũng biết được thánh vật còn Tinh Linh hay không. Và mọi chuyện cũng được định đoạt, thông báo giải thưởng cho cuộc thi anh hùng tranh bá là món thánh vật siêu cấp được gửi đi các thủ lãnh của 4 vùng.
Trong màn đêm u tối bao phũ toàn quốc, ánh trăng rằm loe sáng khắp nẻo đường của sân trường làn gió mát thổi nhè nhẹ những chiếc lá. Y Phụng lẵng lặng rời căn phòng của Kim Khánh trở về với giấc ngủ say nồng của mình. Chỉ còn mỗi Kim Khánh nhắm mắt ngồi im trầm tư suy nghĩ trên chiếc ghế, điều kì lạ về tên tiểu tử Tiêu Phong cứ quẩn quanh trong đầu nàng.
-“Em gái suy nghĩ về chàng trai nào mà trầm tư vậy ?”.
Hơi giật mình bởi tiếng nói của người lạ trong phòng mình, Kim Khánh giật mình mở to đôi đồng tử nhìn xung quanh căn phòng.
-“Chị hai sao lại xuất hiện ở đây. Ở Sài Thành dạo này yên bình không có việc gì làm hay sao mà tới đây vậy”.
Hóa ra là chị hai của mình, Kim Khánh trú bỏ phần hơi nặng trong lòng mà thở nhẹ nhàng. Khi nàng nhắm mắt nghe giọng nói và cảm nhận được bá linh thì nàng cũng một phần đoán ra rồi.
-“Chị nhớ tới em nên thăm em không được sao. Chí ít chị cũng là chị họ của em đấy nhé”.
-“Một thống lãnh của Nam Bộ lại đến thăm hiệu trưởng của trường đạo tạo linh lực thì không ai biết được đâu. Chị muốn nói gì cứ việc nói thẳng ra đi. Không cần phải vòng vo chi phí lời đâu”.
“Dẫu sao cũng phải mời khách ngồi xuống đã chứ. Có cần đuổi chị đi gấp như vậy không cô nương”.
Bích Trâm tuy là thống lãnh cả Nam bộ xét về cấp độ và oai vị đều hơn Kim Khánh cả, nhưng về mối quan hệ lại là chị em họ với nhau nên đều thân thuộc không lạ lẫm gì với nhau cả. Còn về việc Bích Trâm ghé thăm Kim Khánh là cứ ý rằng có chuyện không lành sẽ ập đến, không thì cũng ghé qua mượn bảo vật, vật dụng. Riếc nhà kho vật liệu của trường đều bị Bích Trâm lấy sạch đi, chỉ còn lại vài món bảo vật thô sơ cũ kỹ.
-“Chị là thống lãnh của miền Nam Bộ, không chu cấp kinh tế cho trường mà còn lấy đi tài sản của trường, Đến khi nào chị mới chịu trả lại những vật dụng lẫn bảo vật mà chị mượn đây”.
Kim Khánh chỉ tay về phía bàn họp của nàng hướng Bích Trâm tiến về đó ngồi thảo luận bàn bạc.
-“Chị em với nhau sao mà em cứ tính kĩ thế. Công trình xây dựng quốc lộ giao tuyến cũng sắp hoàn thành rồi, khi đó chị trả không sót một món. Còn về tiền vật chất của trường thì chị cũng xem qua, cũng sắp có rồi”.
-“Từ sắp của chị thì tới lúc đó trường em cũng sụp nát vì cũ kĩ rồi. Điều kiện đào tạo nhân lực cũng không đủ, hỏi đâu ra kiếm được nhân tài”.
Không ngờ bị đứa em họ mình chèn ép về đề tài mà nàng luôn lẫn tránh này, không phải nàng cung cấp mà tại tài chính của đất nước đang dồn toàn bộ vào công trình lưu thông cả rồi.
Nàng phải nhanh chóng đi vào vấn đề chính khi tới đây rồi đánh lui gấp, chứ không nàng khó mà thoát khỏi đêm nay rồi.
-“Chuyện đó tính sau đi. Bây giờ chị đến thông báo cho em một tin quan trọng, không những liên quan đến danh tiếng của trường mà còn cả vùng Nam Bộ này nữa đấy”.
Bích Trâm đột ngột nghiêm túc nói khiến Kim Khánh đôi chút nhăn mặt.
-“Là chuyện gì mà quan trọng đến thế”.
-“Sắp tới đến dịp đại hội anh hùng tranh tài diễn ra với qui mô toàn bộ cả nước nhắm tới các học linh trong các trường đào tạo. Phải đến 50 năm thì mới nổ ra một lần, nhịp này cũng chứng minh miền nào mới có những nhân tố bá chủ. Em biết trong miền Nam mình chưa năm nào dành được chiến thắng, ngay cả vào tứ kết còn khó khăn nữa mà. Làm cho tụi thống lãnh kia luôn tự hào khoe khoang sức mạnh của bọn họ”.
-“Chuyện này em cũng đang sắp xếp mở lớp dạy đám tân binh có triển vọng để tham dự đây. Qua cuộc thi khảo sát titan năm nay, em chắc chắn sẽ có những nhân tố nắm chắc cuộc thi này. Chỉ còn 6 tháng nữa sẽ đến ngày tổ chức mà cơ sở vật chất ở trường còn quá tệ, em e rằng ?”.
Câu này đã quá rõ dụng ý của Kim Khánh muốn gì rồi, lần này nàng bắt buộc phải cho bên trên rót tiền xuống để tu dưỡng toàn bộ vật chất lẫn nhân tài của trường. Nếu bên trên không đưa tiền xuống thì nàng cũng không phải tốn công mất sức đứng ra đào tạo lũ tân binh làm chi. Cứ để chúng tự luyện tập rồi đến ngày cho chúng đi thi, thắng thua cũng mặc chúng nàng cũng không nhất thiết quan tâm. Sỡ dĩ chưa lần nào Nam Bộ dành vô địch nên đến lượt nàng làm hiệu trưởng cũng không dành vô địch cũng không mất mát gì. Có mất mát thì chỉ có danh tiếng của Nam Bộ chung cả miền mà thôi, khi đó bên bộ thũ lãnh chỉ huy miền chịu chứ nàng không liên can.
-“Được rồi. Chị sẽ cố sắp xếp việc này cho em. Lần thi này vô cùng đặc biệt bởi phần thưởng của nó, không giống như mọi khi chỉ là bảo vật Cao Cấp mà lần này là một thánh vật Siêu Cấp”.
-“Không đời nào mà bên hội Gỉa Sư lại chịu chi ra như vậy. Chị cũng biết bên họ trùm sò của nào mà, 50 năm mới nôn ra một món bảo vật Cao Cấp mà bọn chúng còn than lên than xuống”.
-“Chị cũng không biết tại sao năm nay họ lại chơi lớn như vậy. Trong thư ngõ đên các thống lãnh đã ghi rõ là một thánh vật Siêu Cấp sẽ được làm giải thưởng. Chị cũng đã cho một số người đi thám hình thật hư ra sao, kết quả đúng là như vậy”.
Thánh vật không phải món đồ muốn cho là cho, bởi mỗi thánh vật Siêu Cấp trên đời này đếm trên đầu ngón tay.
-“Dạo gần đây bên tình báo của chị cũng cho biết những làn khí hắc ám đang dần xuất hiện trở lại. Có vẻ tụi ma giới đang dần thức tĩnh trở lại rồi, em nên đề phòng tăng thuật bảo vệ trường đi. Sắp tới sẽ có cuộc họp của 4 miền bàn về vấn đề này, những năm tháng yên bình sắp bị đe dọa rồi đấy”.
Làn sắc của Bích Trâm một lúc căng thẳng khi nhắc đến việc này, cũng đúng thôi đứng trên cương vị của thống lãnh việc thiếc lập duy trì hòa bình và đánh đuổi bọn Ma Giới là một sứ mệnh mà.
Kim Khánh cũng cảm thấy dạo gần đây có điều gì không ổn sắp xảy ra, khi Bích Trâm xác thực lại nàng mới chắc chắn cảm nhận mình là đúng.
Sau khi hạ gục con Mãng Xà Vương, Y Phụng đã gần như lấy mạng Tiêu Phong để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nàng nào ngờ trong lúc tấn công với Mãng Xà Vương đã vô tình trúng nọc độc trên chiếc răng năng của nó. Trong lúc nàng vung tay đưa lưỡi kiếm xuống thì nọc độc trong người mới phát tán khiến toàn thân nàng tê liệt các cơ co cứng lại. Nọc độc của Mãng Xà Vương gây tê liệt toàn cơ thể trong một thời gian dài, khi đó toàn bộ linh lực trong cơ thể đều bị vô hiệu hóa. Nếu không có biện pháp ngăn chặn thì nọc động tiếp tục đi vào mạch vào đẫn đến tim, khiến các cơ tim tê liệt thì hết đường sống.
-“Tôi đã giúp cô tiêu diệt con Mãng Xà Vương, chí ít cũng xem như vào sinh ra tử. Vậy mà trong lúc tôi bất tĩnh cô nỡ xuống tay sát hại ta ư”.
Sống trong tháng ngày bon chen, mai sống mốt chết khiến Tiêu Phong một lúc trân trọng mạng sống và những người bạn quanh mình. Một người cũng đã vào sinh ra tử với mình, thế mà lại nở tay sát hại hắn làm tim hắn một lần nhói đâu mà. Thử nghĩ xem thằng nào thấy lưỡi kiếm đưa lên tận cổ của mình mà tim không nhói lên chứ.
Y Phụng từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ trong cuộc đấu đá của gia tộc, nàng phải tự mình lăn lội trong cuộc sống mà không cần ai nâng đỡ. Khi Y Phụng bắt đầu tìm hiểu linh lực muốn học tập báo thù cho cha mẹ, nàng không thể theo học chính quy bởi tài chính không cho phép. Cuối cùng nàng đã gia nhập vào hội “Tử Thần” để được chỉ dạy và phát huy hết các kỹ năng ở mức cao nhất. Sau đó nàng buộc phải tuân theo các nhiệm vụ thủ tiêu do hội đưa ra, đã biến tâm hồn của cô gái trẻ ra chai đá từ lúc nào không hay. Nhiệm vụ không hoàn thành thì hình phạt đưa ra cũng khiến họ sống không bằng chết, khi Y Phục bước vào trường trong đầu nàng đã nghĩ tới hắn sống hoặc mình chết.
-“Không nhất thiết phải nhiều lời, muốn chém muốn giết cứ việc”. Y Phụng tuy không cử động được, nhưng ngữ điệu và sắc mặt nàng vô lùng băng giá.
-“Ta với ngươi không thù không oán, cớ chi ta phải sát hại ngươi. Với lại bản thân không cho phép ta xuống tay với một người xinh đẹp như cô”.
Lúc này Tiêu Phong mới có thể chiêm ngưỡng được cô gái đem đến cho hắn bao rắc rồi một cách kĩ càng. Khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp với làn da trắng mọng, đôi môi nhỏ nhắn đầy nước thu hút bao ánh nhìn. Phía dưới cặp ngực nở nang ôm trọm lấy cơ thể nàng, từ những rách do chiến đấu với con quái vật để lại thấy được những làn da trắng mịn của nàng. Chiếc nịt vú màu đỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong hơi thở của nàng, mỗi lần nàng thở ra như muốn xé tung chiếc áo. Phía dưới cái âm hộ phì nhiêu ôm sát lấy đấy quần, những vết hằn của chiếc quần lót hiện ra sau bờ mông đầy đặn của nàng.
Lần đầu có kẻ khen mình đẹp mặc dù luôn tỏ ra lạnh lùng và sắt đá nhưng trong lòng nàng cũng có chút dao động khi có kẻ khác giới khen mình. Tuy hắn cứ chằm chằm nhìn ào thân thể nàng như muốn ăn tươi nuốt sống khiến nàng bực bội xem lẫn gì đó hứng thú.
Thấy Y Phụng vẫn không có động tĩnh gì muốn trò chuyện với hắn.
-“Ta tên là Tiêu Phong. Ta cũng không nhớ mình sinh ra ở đâu và lớn lên bằng cách nào. Ba mẹ người thân hay họ hàng đối với ta đều là con số 0 tròn chĩnh. Khi ta mở mắt ra thì đã ở thế giới này, bạn bè của ta thì rất ít ỏi nhưng kẻ thù có vẻ khá là nhiều”.
Sống trong thế giới này một thời gian hắn dần hòa nhịp với thân xác này mất rồi, cảm xúc lẫn thân trí hắn dần dần thay đổi khi trãi qua các biến cố đặc.
Y Phụng vẫn đứng bất động nghe tên tiểu tử nằm dưới đất ngước nhìn đôi mắt lên bầu trời xa xăm kể về mình. Nàng cũng không cha không mẹ cũng giống hoàn cảnh của hắn, bạn bè thì nàng không có ngoài những kẻ máu lạnh quanh mình mà thôi. Những lời của hắn đã động đến những tâm tình mà nàng đã chôn vùi xuống suốt bao năm tháng qua.
-“Ta không biết cô là ai ?. Nhưng ta có thể làm bằng hữu với cô được không ?. Ta sống hay chết cũng đã lâu không màng tới rồi, bởi cuộc sống này đâu còn gì ta vấn vương”. Đối với những kẻ nguy hiểm như thế này, hắn phải chơi đòn tâm lí thì may ra mới thắng được.
Đôi môi của hắn khẽ mở để lộ hàm răng trắng cười tươi nhìn cô gái đang muốn diệt trừ hắn, hắn đưa tay lên ngụ ý muốn bắt tay làm bạn với nàng. Nhưng Y Phụng cứ đứng đó không hề đã động đến, thôi chết hắn quên mất nàng đang bị bất động.
-“Ta đang muốn giết ngươi sao ngươi lại muốn kết giao với ta ?. Đầu óc ngươi đang có vấn đề à. Không có một kẻ nào muốn làm bạn với kẻ thù cả, nếu là ta ngươi thì đã đã giết chết kẻ thù trước mặt ngươi rồi”.
-“Haha, ta biết chắc chắn ngươi còn điều muốn làm ở thế giới này, khi con người còn nhịp tim chắc chắn họ còn ước vọng và tâm hồn. Bởi vậy ta sẽ không giết ngươi để ngươi thực hiện ước muốn, thay vào đó ngươi có thể lấy mạng ta thay vào ngươi”.
Chưa bao giờ nàng thấy một tên nào điên rồ như vậy cả, nhưng hắn nói hoàn toàn đúng nàng còn nguyện vọng phải báo thù cho dòng tộc đã bị diệt vong của mình. Nàng không thể nào cứ mà thế chết ở đây được, công ngày đêm học tập tu luyện và ý chí sống của nàng đều đổ sông đổ biển cả à.
Thấy mình nói hơi lỡ lời, nếu cô ta trở mặt quay sang giết mình thật thì lúc đó ăn cám mất. Nhưng đâm lao phải theo lao thôi, không nói thế thì làm sao cho cô nàng dao động được. Mặt dù Tiêu Phong nằm xuống như ngắm nhìn bầu trời, nhưng ánh mắt hắn vẫn quan sát từng nét mặt của nàng để đoán trừng tâm lí của nàng. Nét mặt nàng lúc này đã có chút thay đổi, mặt dù rất nhỏ nhưng hắn biết mình đã đã động đến con người bên trong đã bị chôn vùi sâu thẳm.
Ý chí sống nàng trổi dậy chưa được bao lâu thì lại một lần nữa dập tắt trước cảnh mà nàng đang thấy.
Tiêu Phong đã đứng dậy đi tới dành lấy thanh Ỷ Thiên Kiếm tay nàng, tay hắn cầm thanh kiếm chỉa thẳng vào người nàng.
-“Muốn giết ta thì cứ ra tay, không cần phải dài dòng như vậy cả”.
Cả người nàng nhẹ nhàng thả lỏng như đã trút bỏ tất cả ân oán trông người nàng, khi hắn ra tay nàng không còn phải lo nghĩ đến chuyện về sau nữa rồi. Khi nàng nhắm mắt xuôi tay thì còn gì phải lưu luyến ân oán nữa cơ chứ, không phải mọi chuyện sẽ được giải quyết từ đây sao. Cả tâm trạng nàng như gỡ được tảng đá đè nặng bấy lâu, đôi mi nàng đã nhắm lại chờ đón nhát chém không hề lo sợ.
Tiêu Phong cầm thay kiếm căn đúng khoảng cách của hắn và Y Phụng, vung tay chém một nhát nhẹ nhàng âm thanh “xoẹt” vang lên giữa không gian êm lắng. Lưỡi kiếm đi qua lớp áo trên thân thể nàng mặc, lộ ra khoảng da thịt ngay trên bả vai của nàng.
Cứ ngỡ mình đã sang thế giới bên kia, nhưng Y Phụng vẫn không cảm thấy gì cả chỉ thấy bờ vai mình có cảm giác gió lùa vào mát rượi. Đôi mi mở khi khiến mặt nàng tái sấm, một vết rách trên bả vai nàng sau khi hắn đưa lưỡi kiếm qua. Chưa hiểu chuyện gì diễn ra với mình, đã bị Tiêu Phong đưa tay đặt thân hình nàng xuống đất. Cánh tay to lớn bất ngờ đụng vào phần eo khiến nàng giật mình xấu hổ, cả người nàng như có dòng điện chạy tứ tung đôi mắt nàng lại nhắm chặt.
Trong trường hợp này Tiêu Phong biết mình phải làm gì với nọc độc của một con rắn, phải giải trừ ra khỏi người cô gái càng nhanh càng tốt không lại nguy tới cô ta. Nhưng làn da trắng mướt từ trên cổ áo nàng cứ khiến hắn đờ đẩn đi, trong lúc đặt nàng xuống tay hắn khẽ vuốt qua cặp ngực căng tròn.
Đôi môi hắn đưa lên bờ vai nõn nà nơi vết thương từ năng độc con Mãng Xà để lại, máu độc từ vết thương liên tục được Tiêu Phong hút vào rồi nhã ra trên bãi cát trắng. Thấy vết thương từ vai một lúc một nhẹ đi, đôi mắt nàng mở ra thì thấy đầu hắn đang cắm vào vai nàng mà hút độc từ người ra.
Máu độc cũng dần dần được Tiêu Phong giải thoát ra ngoài, giờ đây hắn lảo đảo nhìn xung quanh khi uống không ít trong lúc hút máu ra. Cả người Tiêu Phong một lúc tê dại vì nọc độc mặc dù đã loang đi nhưng vẫn khiến hắn chìm vào cơn mê.
Khốn khiếp, mình đâu ngờ đến trường hợp mình bị ngất xỉu cơ chứ. Không trừng trong lúc mình ngủ ả ta lại cầm kiếm chém lìa cổ mình mất, lại chầu diêm vương với quỷ không đầu rồi.
Y Phụng thấy tên Tiêu Phong lăn đùng ra đất bất tĩnh, trên khóe miệng vẫn còn loang ít vết máu đỏ đẫm. Linh lực trong người nàng cũng bắt đầu kiểm soát dần lại được, nàng vận linh đẩy toàn bộ nộc độc từ trong cơ thể sót lại ra ngoài ra vết thương khi nãy. Giờ toàn thân thể nàng đã cử động lại được hơi khó khăn chứ không linh hoạt như ban đầu, tại các cơ trên cơ thể nàng vẫn chưa thích ứng kịp thời với cơ thể.
Trong tâm trí nàng không biết phải làm sao với tên tiểu tử này, hắn đã 2 lần hi sinh cứu mình giờ bảo nàng ra tay khiến nàng không nỡ mà. Lẵng lặng nhìn khuôn mặt đôi chút dễ nhìn của hắn ngủ ngon lành trên cát, tim nàng bất chợt đập loạn xạ cả lên khuôn mặt cũng ủng đỏ. Sau một vài giây quyết định nàng cho hắn sống thêm lần này, coi như ông trời chưa muốn mạng hắn tận. Còn về nàng phải lui ẩn ra một nơi khác để trú ẩn khỏi hội đồng thời có thời gian truy lùng về vết tích năm xưa của dòng tộc nàng.
Ánh bình minh cũng sắp bắt đầu lóe trên bầu trời u tối, thu hồi Ỷ Thiên Kiếm về dạng linh khí rồi truyền vào trong cơ thể, nàng khẽ đạp không khí bay lên rồi lướt nhẹ về vết nứt nàng tạo ra ở vòng Kết Giới. Nàng khẽ quay mặt nhìn hắn lần cuối trong lòng thấy bồi hồi không rõ lý do, khóe môi nàng khẽ cười rồi lẫn vào khu rừng.