Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa – Chương 20: – Botruyen

Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa - Chương 20:

Trước khi vào truyện, ta hãy xem lại những thông tin về thế giới linh thuật.
7 Hệ nguyên tố – Màu sắc đặc trưng.
Bá Vương (BV)- Gỉan đơn (GĐ)
Kim – Trắng (BV)
Hỏa – Đỏ (Bv)
Thủy – Xanh Dương (BV)
Không Thuật – Đen (BV)
Mộc + Thổ – Nâu (GĐ)
Phong – Xanh Lá (GĐ)
Lôi – Tím (GĐ).

Các cấp độ linh lực cơ bản.
Titan (1-8) -> Á Thần (1-8) -> Thần (1-8) -> Á Thánh (1-8) -> Thánh (1-8). Khi đạt đến cấp 8 trong mỗi cấp bậc, sẽ phá linh lên cấp bậc khác. Ví dụ từ titan 8 lên Á Thần phải phá linh. Phá linh chỉ xuất hiện khi giao chiến hoặc tới cực của chịu đựng.

Các cấp độ linh lực nâng cao.
Thánh Linh -> Tiên Vĩ -> Tứ Trượng .
Thánh Linh -> Qủy Vương -> Tứ Chi.

Các cấp độ của giả sư (chế tạo bảo vật, dược liệu).
Á Thần Sư -> Thần Sư -> Á Thánh Sư -> Thánh Sư

Chương 20: Tiên Vĩ Evor và thành phố Hải Dương.
Tọa lạc giữa lòng đại dương mênh mông, nằm dưới độ sâu tận cùng của biển cả. Thành phố Hải Dương từ bao giờ đã yên vị từ đó, theo người ta kể lại thành phố này được tạo ra bởi một vị thánh sư nào đó. Nơi đây vô số toàn nhà kiên cố mọc lên, trở thành nơi giao dịch quan trọng bậc nhất của cả nước về các loại đá, dược liệu và bảo vật. Bởi từ khi chưa có thành phố này, việc mua bán các vật liệu vô cùng khó khăn và phức tạp. Họ phải thông qua các cửa khẩu của 3 miền Nam Trung Bác mới được phép trao đổi, nếu các thống lãnh của 3 miền chưa cấp phép thì bọn họ không thể đi qua được các ranh giới. Việc này dẫn đến hình thành các vụ giao dịch trong bóng tối gọi cách khác là chợ đen, không biết bao kẻ đã bỏ mạng sau các phi vụ quan trọng. Do đó 3 vị thống lãnh của 3 miền đã tụ họp lại, một việc chưa từng xảy ra trước đây. Sau cuộc họ đó cả 3 đã thống nhất xây dựng một nơi mua bán trao đổi tự do mà không một vị thống lãnh nào có thể can trở vào được. Và thành phố Hải Dương được xây dựng làm cho các vụ giao dịch không cần qua các thống lãnh trị vì 3 miền nữa, họ được phép công khai mua bán những bảo vật và dược liệu một cách tự do.

Thành phố Bạch Dương không nằm trên đất liền mà phải nằm tận sâu dưới đấy đại dương cũng có nguyên do của nó. Dự tính ban đầu nơi tọa lạc của thành phố này nằm ở miền Trung Bộ cho dễ dàng qua lại giữa 3 miền. Nhưng 2 vị thống lãnh còn lại thì không nhất trí trước quyết định này, bởi như thế sau này sẽ lệ thuộc quá nhiều vào Trung Bộ. Ba vùng của đất nước vốn đã bất hòa mối quan hệ với nhau từ trước, bên nào cũng cho rằng sức mạnh và giàu sang của vùng mình là nhất. Nên việc xây dựng thành phố Hải Dương ở miền Trung Bộ hoàn toàn bị gạt bỏ, dẫn đến mối quan hệ của 3 vị thống lãnh càng gay gắt. Những vị thống lãnh đa số đều đã đạt tới cấp độ Thánh chỉ cần 2 trong 3 có bất hòa, một cuộc chiến long trời lỡ đất sẽ xảy ra mất.

-“Cuộc họp này tổ chức ở Trung Bộ của ta điều này cũng một phần nói lên sức mạnh và độ phát triển kinh tế ở đây tới mức nào thì 2 ngươi cũng đã thấy rõ. Cho nên thành phố Hải Dương đặt ở đây là một việc hoàn toàn hợp lý, thuận tiện cho đi lại giữa người dân trong 3 vùng”.

Người vừa lên tiếng đó là Vô Nhai Săc cũng là thống lãnh của vùng đất Trung Bộ, nơi mà cuộc họp của 3 vị thống lãnh đang hiện diện. Ba người ngồi trong gian phòng đã hơn 30 phút mà không một ai lên tiếng, bọn họ chỉ ngồi nhìn nhau phát ra một luống bá linh cực lớn. Cứ kéo dài mãi như vậy thì không biết bao giờ mới chấm dứt, một phần cũng là chủ nhà nên Vô Nhai Sắc lên tiếng trước.

Đã có kẻ lên tiếng đầu tiêng cũng như phá vỡ cục trận chiến tranh lạnh, không thể mọi quyền chủ động kéo về Vô Nhai Sắc. Bởi nếu không có ai phản đối thì việc xây dựng thành phố Hải Dương lập tức ấn định nơi Trung Bộ, có được thành phố Hải Dương thì như nắm được thế thượng phong trong cuộc đấu đá của 3 vùng suốt mấy trăm năm nay.

-“Có cái rằm nè. Khi nãy ta đi qua vùng đất nơi đây lẽ nào ta không nhận ra được. Một vùng đất khô héo và cằn cỗi, các mỏ đá quí thì không, dược liệu cũng không, con người tài năng cũng không. Thì ngươi lấy cái quái gì dám đặt thành phố Hải Dương ở đây”.

Thần Phong Tử liền đả kích Vô Nhai Sắc một đòn trí mạng, điều Thần Phong Tử nói ra hoàn toán chính xác không sai một tí nào. Sở dĩ trước đây Trung Bộ cũng một nơi màu mở và trù phú cho đến khi xảy ra cuộc chiến của các bộ tộc tập chung chủ yếu nơi đây. Sau cuộc chiến đẫm máu và tàn khốc đã biến Trung Bộ thành nơi hoang vu và cằn cõi bởi các thuật và linh lực. Mãi cho đến khi Vô Nhai Sắc đứng ra dẹp bỏ những tàn dư thuật của các gia tộc để lại, và sử dụng thuật tái tạo biến vùng đất có thể sinh hoa kết trái như trước đây. Nhưng Vô Nhai Sắc cũng chỉ là Thánh Linh 4 không phải Tiên Vĩ có thể tái tạo được mọi thứ, do đó vùng đất này cũng chỉ hồi phục được một phần.

-“Bắc Bộ ngươi cũng không kém gì Trung Bộ của ta. Sau mấy trăm năm cũng không kiếm đâu ra một nhân tài xuất chúng. Nói đến bảo vật ngươi có thể kể cho ta có thằng oắt nào đạt tới Thánh Sư chưa hả”.

Đúng vậy. Sau khi kết thúc thời đại Khai Sáng thì không hề có thêm một Thánh Sư nào xuất hiện cả, 12 thánh sư đương thời lúc đó để lại những bảo vật Siêu Cấp phong ấn chúng lại và ẩn mình nơi nào không ai biết.

-“Ngươi tin ta san bằng địa nơi đây không ?”.

-“Ngon thì nhào vô. Ta sợ con cóc ghẻ nhà ngươi à”.

Cả người Thần Phong Tử phát ra luống sát khí lấn áp cả căn phòng, những cảnh binh ở các cấp Thần cũng phải rùng mình trước uy lực của hắn.

Thấy Thần Phong Tử muốn chơi khô máu với mình, Vô Nhai Sắc cũng liên tục phát ra luống khí áp đảo lại luống khí của Phong Tử. Căn phòng lúc này tràn ngập sự nguy hiểm sắp bùng nổ, 2 luống khí trong căn phòng liên tục đẩy đưa khẳng định sức mạnh của mình. Những kẻ xung quanh để bảo vệ các thủ lãnh cũng chảy mồ hôi hột khắp lưng rồi, chỉ cần phát ra chân khí cũng bá đạo cỡ này rồi khi đánh nhau thật sự căn phòng này ra sao đây.

Những kẻ có mặt trong căn phòng một lúc căn thẳng bất thường bởi 2 thủ lãnh bất trị này, riêng có dáng người phụ nữ vẫn bình thản ngồi nếm vị tắc trà thơm nồng. Khoác trên mình bộ áo dài trắng với nhiều nét hoa văn cường điệu tỏa ra khí chất của một bá vương, không ai khác đó là Bích Trâm thủ lãnh của miên Nam Bộ. Nàng sở hữu nét mặt thanh tú xem lẫn điền đạm của thống lãnh, thân hình nàng khiêu gợi với cặp ngực to lớn và săn chắc.

-“Hai ngươi có câm mồm vô cho ta thưởng thức trà không ?. Làm cái đéo gì mà sồn sồn như lũ chó dại ngoài đường thế”.

Nhìn Bích Trâm với dáng vẻ kiêu sa và hùng vĩ như vậy, không ngờ nàng lại phát ngôn khiến cho lũ hạ bệ quanh phòng há hốc mồm nhìn người. Hai tên thủ lãnh xém nữa đã bay vào xúc nhau, khi nghe âm thanh Bích Trâm phát ra thì cả hai quanh sang nhìn nàng.

-“Nhìn cái quần què hai nhà ngươi. Bà móc 2 con mắt ghẻ chó đẻ của hai chúng mày giờ”.

Khi nãy Bích Trâm còn điềm đạm ngồi ném tách trà, giờ đây nhìn nàng như bạo chúa lâu năm mới xuất hiện. Khí bốc đồng xuất ra đột ngột đến không ngờ, hai tên thủ lãnh vẫn ngơ ngác nhìn nàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

-“Bà mẹ tụi mày. Tụi mày bị điếc hay bị mù vậy hả. Bà nói đéo nghe à”.

Cơn bùng phát đẫ đạt đến đỉnh điểm, Bích Trâm máu điên trong người đã đạt đến nóc khi hai tên mắt lồi cứ nhìn đến mình mãi như vậy. Dứt lời nàng vung tay đập mạnh xuống cái bàn đá vũng chắc để chuẩn bị cho các cuộc hội họp quan trọng. Nơi bàn tay Bích Trâm hạ bệ xuất hiện những lằn nứt xung quanh rồi dần dần lan tỏa khắp bàn.

'Ầm'.

Chiếc bàn đá uy nghiêm vững trãi bao đời nay của thủ lãnh Trung Bộ tàn tã vỡ vụn, để lại những ánh mắt tiếc nuối lẫn sợ hãi trước sự hiện diện của Bích Trâm. Đòn vừa rồi Bích Trâm chỉ dùng lực của bản thân đập nhẹ lên, chưa hề sử dụng tới bá linh nào cả. Vậy mà nó đã vỡ vụn tan tành, cảm thấy mình hơi chơi dại sau pha vừa rồi nhưng đã lỡ rồi thì sợ cái quái gì nữa. Không cần phải xuống lời xin lỗi hay nhường bộ, nàng vẫn giơ ra cái bộ mặt vô cùng hách dịch.

Vô Nhai Sắc sắc mặt trắng bệch một cách rỗ rệt, cái bàn đá cỗ được truyền qua suốt 18 đời thống lãnh. Không ngờ nó vẫn uy nghiêm như một lòng tưởng nhớ đến các vị qua thời gian, vậy mà đến đời của mình đã vỡ vụn tan tành như thế này. Khi mới bước vào cuộc họp hắn thấy thũ lãnh của Nam Bộ là con gái, tưởng nàng ta sẽ không dám lấn áp tranh giành tới việc sắp tới. Lúc nãy vẫn điềm đạm bình tĩnh đến không ngờ, chỉ mới 2 giây sau thì nàng ta thay đổi một cách đột ngột chở thành con người bốc đồng và nóng nãy đến kinh ngạc.

-“Cái bà già thối tha kia. Cái bàn cổ gia truyền của bao đời thống lãnh của Trung Bộ mà ngươi dám phá như vậy ư ?. Bà thích chơi thì ta chơi tới với bà”.

Trên người Vô Nhai Sắc phát ra luồng linh lực của Không Thuật Linh tỏa ra khắp căn phòng, một luống khí màu đen từ người hắn xâm chiếm toàn căn phòng.

Thần Phong Tử cũng ngạc nhiên không kém trước Bích Trâm, cuộc chiến giữa hắn và Vô Nhai Sắc chưa bắt đầu. Lại bị đảo ngược lại trở thành cuộc chiến của Vô Nhai Sắc và Bích Trâm, lại còn bị cô chửi vô duyên vô cớ Phong Tử cũng vận linh tham gia cuộc chiến. Một luống khí xanh dương phát ra hòa lẫn với khí đen của Vô Nhai Sắc, cả người của Phong Tử tỏa ra bá linh của hệ Thủy đậm đặc kinh hồn.

Thấy cuộc chơi càng lúc thêm thú vị, Bích Trâm nhìn hai tên vận linh vô cùng thích thú. Đã đánh thì phải đánh cho tới, chứ gườm gừ nhau làm quái gì cho mệt.

-“Chúng mày vô cả đây, bà cho các ngươi về bú sữa mẹ cả lũ”. Hai tay của nàng giơ ra ngoắc ngoắc hai tên thủ lãnh đang phát nộ kia.

Mặc dù đang rất căng thẳng nhưng đám cảnh binh cũng phì cười trước câu nói của Bích Trâm. Nhìn thấy đám cảnh binh nhìn mình mà cười, trong lòng của hai thủ lãnh một lúc bùng phát. Cả hai mặt như ăn tươi nuốt sống nhìn nhau rồi nhẹ gật đầu, như hiểu ý nhau cả hai cùng lúc lao lên quyết đấu với Bích Trâm.

Cũng dễ hiểu cả thôi, thủ lãnh của Trung Bộ và Bắc Bộ chỉ mới đạt tới Thánh Linh 4 còn Bích Trâm đã đạt tới Thánh Linh 5. Ở cấp độ Thánh hơn nhau 1-2 cấp độ cũng là vấn đề rất lớn, để lên 1 cấp ích nhất phải tu luyện gần 5 năm mới đạt được. Công lực 5 năm tu luyện đó có thể hủy diệt Thánh Linh cấp dưới dù chỉ dưới 1 cấp thành tro rồi. Đấu 1-1 với ả là chuyện bất khả thi, bởi vậy cả hai mới hợp sức tấn công thì phần thắng nghiêng về phía họ nhiều hơn.

Cả hai chưa kịp đến gần người Bích Trâm đã bị luống khí đánh bật ra, rõ ràng không phải từ Bích Trâm phát ra. Bởi nàng cũng ngạc nhiên khi thấy 2 tên ngu si này bị đánh bật ra trong khi nàng con chưa vận Bá Linh hay Giới Thuật đánh trả.

Phòng họp của 3 vị thủ lãnh nằm ở lầu 3 của tòa nhà to lớn của trung tâm Đà Nẵng, tòa nhà uy nghiêm cao lớn nhất thành phố đừng từ 1km cũng có thể thấy rõ được nó. Âm thanh 'ầm' phát ra ở giữa tòa nhà khiến nó rung động như muốn sụp đổ, Vô Nhai Sắc giật mình quan sát tòa nhà của mình bị chuyện quái quỉ gì.

-“Thưa ngài, bức tường đá ở lầu hai đã bị thủng một lỗ và có bóng người xuất hiện ở đó. Chưa biết kẻ lạ mặt đó ai ?”. Một tên cảnh binh bất ngờ xuất hiện báo cáo tình hình hiện tại của Lầu Ngưng Bích.

-“Thằng khốn nào dám đụng đến tòa lâu đài này khi có mặt của ta ở đây cơ chứ. Hết đứa này phá đến đứa khác phá đồ của ta. Một lũ khốn nạn khi đưa ra ý kiến đặt cuộc họp ở đây”.

Thật ra chuyện họp mặt ở trung tâm thành phố Đà Nẵng tại Lầu Ngưng Bích không phải chủ kiến của ba người trong căn phòng hiện tại. Trước ngày đó cả ba đều được đưa vào Mộng Giới, một thuật tối cao liên kết giữa hai người ở khoảng cách bất cứ đâu. Cả ba gặp nhau chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì có giọng nói vang đến khiến cả ba chỉ im lặng lắng nghe.

-“Cả nước ta mấy trăm nay chưa đào tạo ra một Giả học hay Đấng nhân tài nào cả, thời gian hồi sinh của tụi chúng đã sắp tới. Chúng ta cần phải đào tạo ra những kẻ có thể chống lại bọn chúng, không thể kéo dài hơn nữa”.

Giọng nào phát ra khiến ba vị thống lãnh oai nghi giờ nào cũng phải cúi mình lắng nghe, không ai dám lên tiếng chen ngang lời nói vừa rồi. Cả ba đều biết ai đã dùng thuật Mộng Giới kết nối với bọn họ, đặc biệt giọng nói êm thấm nhẹ nhàng này. Không ai khác đó Tiên Vĩ Evor, một trong những vị Tiên Vĩ sáng tạo hệ Kin và ánh sáng ở trần gian hoạt động đều thông qua nàng. Tiên Vĩ tồn tại ở vùng đất Thánh Địa Sapa nơi không một ai dám đặt chân tới, và không thể xâm nhập vào được bởi những Thuật bảo vệ tối cao. Họ rất ít xuất hiện trước mặt con người, khi đất nước có mệnh hệ sinh tồn thì bọn họ mới ra mặt. Trên hiện tại con người ta dự tính có 7 hệ nguyên tố ước tính cũng có 7 vị Tiên Vĩ cai quản hệ đó, nhưng con số chính xác hiện tại thì không ai biết được chưa một sách vỡ nào ghi chép điều này cả. Có những tài liệu ghi chép ở trên Tiên Vĩ là 5 Đấng cai quản 4 phương của vũ trụ, không ai khác là Tứ Trượng (Tứ Linh).

-“Muốn có những thế hệ tài giỏi và kiệt suất phải có một nơi đào tạo riêng biệt cũng như trao đổi giữa 3 vùng các ngươi. Ta đề nghị các ngươi thành lập một thành phố để dành ra đào tạo các Giả học và trao đổi mua bán các linh kiện”.

Mặc dù Tiên Vĩ Evor đề nghị nhưng ai dám chống lại nàng cơ chứ, 3 tên thủ lãnh của 3 vùng chỉ đạt tới Thánh Linh. Chỉ cần một vẫy tay nhẹ cũng đủ tiễn 3 bọn họ về chầu diêm vương rồi, có cho vàng bọn họ cũng không dám chống lệnh.

-“Chuyện này tôi cũng có nghĩ đến từ trước. Nay có được Tiên Vĩ Evor cho ý kiến cũng là dịp tốt để thực hiện”.

Bích Trâm nói không sai, việc này trong đầu mỗi thủ lãnh đều đã nghĩ qua việc xây dựng một nơi như thế. Nhưng vì sĩ diện nên cả ba không muốn ngỏ lời trước, thế nên việc này quả một cơ hội tốt.

-“Các ngươi im lặng tức là đồng ý với đề nghị này của ta. Vậy ngày mai các ngươi hãy họp nhau tại Trung Bộ tại dãy Lầu Ngưng Bích”.

-“Nhưng … “.

Vô Nhai Sắc chưa kịp lên tiếng về việc sắp đặt quá nhanh này thì đã bị Tiên Vĩ Evor hủy Mộng giới đưa 3 người về với thực tại.

Điều mà Vô Nhai Sắc lo sợ cũng đã đến, khốn khiếp công trình mấy ngàn năm giờ bị tụi tiểu giặc này phá hết cả rồi.

Từ nền nhà lầu 3 của Lầu Ngưng Bích nơi mà cả 3 thủ lãnh đang hiện diện xuất hiện những vết nứt loang lỗ. Từ nền nhà một lổ lớn bị đục thủng từ phía dưới, bóng hình của kẻ lạ mặt cũng dần xuất hiện.

'Đậu má tụi này. Chúng tính phá banh cái Lầu Ngưng Bích này chắc. Tao thề hôm nay tao lột da từng đứa, một lũ súc sinh'. Vô Nhai Sắc mặt biến sắc vì vết thủng trên sàn nhà.

Bóng người mảnh mai xuất hiện giữa 3 người, với bộ y phục xiêm y tỏa ra khí chất của một bá vương. Nụ cười tỏa nắng xuất hiện trên khuôn mặt xinh xắn làm bao kẻ chết mê chết mệt.

-“Hóa ra là Lăng Sam thủ lãnh của Đảo bộ. Ta tưởng ngươi cắt đứt mọi mối quan hệ với đất liền rồi cơ chứ. Mấy trăm nay đất liền không phạm biển đảo, cớ gì ngươi lại xuất hiện quấy phá nơi đây”. Thần Phong Tử khẽ liếc nhìn Lăng Sam.

Lúc mới xuất hiện trần động ở lầu 2, Thần Phong Tử đã cảm nhận được linh khí từ người này phát ra, không ngoài phán đoán chính là Lăng Sam.

-“Ta đến để giảng hòa giữa các ngươi thôi. Vì ý tốt cả, các ngươi yên tâm”. Lăng Sam quay qua ba người nở nụ cười thân thiện để giảng hòa bọn họ.

-“Ngươi đến đây phá hoại thì có. Cả Lầu Ngưng Bích bị ngươi phá tan tành cả rồi, ngươi nhìn lại thử xem”. Vô Nhai Sắc mặt hầm hầm.

-“Hì Hì. Khi nãy ta đi vội quá nên đi đường tắt không cần thông qua cửa chính. Nào đâu lại đâm vô lầu 2 mà các ngươi lại ở lầu 3. Nên một lần nữa ta phải mạn phép đi lối tắt lên đây”. Tay nàng chỉ xuống lỗ thủng trên nền nhà cười cười.

Mối quan hệ giữa Vô Nhai Sắc và Lăng Sam cũng không có gì bất hòa cho lắm. Bởi Đảo bộ mấy ngàn năm qua có qua lại với đất liền đâu, nên việc so đo sức mạnh hay vị thế giữa bọn họ cũng không có. Nên việc nàng ta lỡ tay phá hoại công trình ngàn xưa của hắn cũng không làm hắn nổi điên cho lắm, chứ một trong hai của thủ lãnh trên đất liền phá thử xem, hắn có lột da bọn chúng không chứ.

-“Việc nội bộ trên đất liền của bọn ta không liên quan tới biển cả ngươi. Cớ gì lần này ngươi lại can thiệp vào”.

-“Ta cũng không muốn giao du gì với các ngươi. Chỉ là mệnh lệnh của Tiên Vĩ Evor ta khống dám kháng lệnh mà thôi”.

Lăng Sam thở dài khi nhớ đến lúc bị Tiên Vĩ Evor bắt nàng qua lại với tụi này, toàn một lũ không não hành động lỗ mãng.

-“Tiên Vĩ Evor cũng chỉ thị cho ngươi ?”. Bích Trâm khẽ ngạc nhiên nhìn Lăng Sam.

-“Chứ ta đâu có điên bay từ giữa đại dương đên đây. Nói không giờ này ta đang ngủ trưa rồi đấy”.

-“Vậy thì tốt thôi. Tất cả cũng ngồi xuống bàn bạc việc đặt nơi đào tạo và mua bán này ở đâu”. Vô Nhai Sắc biết mình chủ nhà nên chủ ý được đặt ra trước.

-“Không cần đâu. Các ngươi phá banh chỗ này rồi còn gì mà ngồi bàn bạc. Ta đến chỉ thông báo việc đặt nơi đó đã có quyết định của Tiên Vĩ Evor rồi, không cần các ngươi phải đấu đá nhau nữa. Nơi đó được đặt ở dưới đáy đại dương lưu thông cả 4 vùng Nam bộ, Trung bộ, Bắc bộ và Đảo bộ lại làm một, nó sẽ có tên là thành phố Hải Dương. Đây là chỉ thị của Tiên Vĩ”.

Lăng Sam móc từ trong ngực ra một tờ giấy có ghi y như lời nói của nàng, cả 3 thoáng giật mình khi nhận ra nét chữ của Evor trên đó. Vậy việc đặt thành phố Hải Dương đã được xác định từ trước, còn bày đặt họp hành chi cho tốn công. Cả 3 gật đầu chấp nhận những lời nói của Lăng Sam thì tờ giấy tự bốc cháy trên tay của Lăng Sam.


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.