Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa – Chương 19: – Botruyen

Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa - Chương 19:

Chương 19: Ỷ Thiên Kiếm.
Một thanh kiếm lấp lánh áng sáng được ánh trăng chiếu vào lóa lên một vùng, những viền nét trên thanh kiếm được khắc họa cung phu và vô cùng chi tiết. Lần đầu tiên Tiêu Phong được chứng kiến phép triệu hồi bảo vật, món bảo vật thuộc loại Siêu Cấp khiến hắn bừng tĩnh sững sốt.

-“Làm quái nào mà cô có được thanh kiếm trên tay vậy ?, tôi để ý khi nãy cô có mang theo cái gì đâu ?”. Tiêu Phong ngơ ngác nhìn thanh kiếm Ỷ Thiên Kiếm trên tay Y Phụng.

-“Hả ?. Cậu thật sự không biết sao ?. Đây là phép triệu hồi bảo vật, một phép cơ bản không cần học cũng phải biết rồi chứ”.

-“Triệu hồi bảo vật ?”

Khi nghe Y Phụng giải thích càng làm Tiêu Phong không hiểu cái quái gì đang diễn ra, hắn chưa bao giờ nghe đến triệu hồi bảo vật.

-“Khi cậu đi chiến đấu, cậu có thể mang hết tất cả vũ khí đeo trên người rồi tấn công kẻ thù được không ?. Khi đó ta có thể sử dụng linh lực liên kết với món vũ khí mang theo, khi đó nó món vũ khí đã được liên kết hóa thành linh lực đi vào cơ thể. Ta có thể liên kết bao nhiêu món bảo vật tùy ý, khi cần sử dụng chỉ cần dùng linh lực trong cơ thể giải phóng như vừa rồi thôi”.

Một mớ kiến thức về cái thế giới huyền ảo lại được truyền đến não Tiêu Phong khi được nghe Y Phụng giảng giải nãy giờ, hắn càng lúc càng thấm câu 'càng học càng ngu mà'. Sau khi kết thúc đợt huấn luyện lần này, hắn quyết tâm về học càng nhiều kiến thức ở thế giới này càng tốt. Chứ đến vào thời khắc sinh tử mà những điều cơ bản hắn còn chưa biết thì khác nào chết mà không biết nguyên do cơ chứ.

-“Mau cầm lấy Ỷ Thiên Kiếm gạ gục con quái vật đó đi, tôi không còn sức lực nữa rồi”.

Do vết thương trên bả vai mặc dù đã khống chế máu nhưng cảm giác đau nhói truyền đến khắp người, khiến thế lực của Y Phụng một lúc cạn kiệt và chìm vào hôn mê từ lúc nào.

Con Mãng Xà Vương một lúc khát máu và điên cuống, nó nhanh chóng xác định được vị trí của Tiêu Phong và Y Phụng. Đôi mắt nó hiện lên những vằn sọc đỏ chứng tỏ nó đang trong trạng thái mất kiểm soát, tích tụ một lượng linh lực lớn lan tỏa đột biến đến tứ chi quanh người Mãng Xà Vương. Nó lao đến chỗ 2 người với vận tốc kinh khủng, Tiêu Phong không tin nó to lớn như vậy mà di chuyển một cách khó tin bằng 4 chi. Bây giờ nó không còn như con Thủy Qúai nữa mà trở thành một con dã thú 4 chân rồi, những chi của nó như những móng vuốt rồng vô cùng nhọn và cứng cáp.

Mặc dù tim muốn rụng ra ngoài khi thấy con quái vật lao đến điên cuồng như vậy, Tiêu Phong cố tập trung tinh thần để đối diện với nó, bây giờ hắn hoảng sợ thì coi như xong. Không đợi gì nữa Tiêu Phong chạy lại sát Y Phụng, nhặt thanh Ỷ Thiên Kiếm trên tay nàng. Nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, tay hắn không cầm được thanh kiếm trên tay nàng.

Khốn nạn. Sao thanh kiếm lại nặng như vậy chứ, cầm lên còn không xong thì sao mà nghĩ tới chuyện giết nó đây. Cầm một tay không nhấc được thanh kiếm lên, Tiêu Phong lấy tay gồng hết sức cầm thanh kiếm lên. Nó vẫn trơ trơ trên tay nàng không nhúc nhích gì cả, trong khi đó con mãng xà sắp lao đến hỗ hắn rồi. Bà mẹ nhà nó, cái thanh kiếm nhìn thon gọn như vậy sao mà nặng vãi đái ra thế này. Vừa gồng đít nhấc thanh kiếm, đôi mắt của hắn liếc nhìn khoảng cách con Mãng Xà Vương đang đến một lúc một gần khiến mồ hôi chạy lạnh cả sống lưng rồi.

-“Thằng ngu, ngươi không vận linh thì làm sao mà nhấc lên được cơ chứ”.

Chuẩn bị quăng cây Ỷ Thiên Kiếm mà co giò để chạy thì âm thanh bất chợt vọng lên trong đầu Tiêu Phong, quay qua nhìn xung quanh không có bóng hình ai chỉ thấy mỗi con rắn khốn nạn đang đến. Khi con rắn hổ báo lao lên làm Tiêu Phong khiếp hãi quên mất vận linh, với sức người bình thường cầm một thanh kiếm 100 tạ rất khó nhưng khi có linh lực bổ trợ thì mọi chuyện đều dễ dàng. Cầm trên tay thanh Ỷ Thiên Kiếm khiến Tiêu Phong cảm thấy mình như một vị anh hùng xuất binh, lòng tự tin và hung hãn một lúc dâng lên. Cảnh này làm hắn nhớ đến những đoạn các vị anh hùng hảo hán chuẩn bị xung trận trong các bộ phim bom tấn của Trung Hoa.

“AAAAAAAAA”.

Hét lên một hơi thật lớn vang vụng cả bầu trời, Tiêu Phong lao đến với thanh kiếm đối đầu với con Mãng Xà Vương hung bạo. Do cả hai cùng tiến lại nên khoảng cách một lúc một gần, Mãng Xà Vương vận linh bắn tia sáng thẳng người hắn. Nhanh chóng kích hoạt Cấp Tốc Tiêu Phong dễ dàng né sang một bay, nhảy cao lên đến đỉnh đầu của nó. Linh lực Lôi trong cơ thể tích tụ lại một điểm rồi bùng phát ra 2 cánh tay, chưa thể sử dụng liên kết bảo vật nên linh lực Lôi không truyền vào thanh kiếm chỉ sử dụng lực chém ở tay.

-“Phóng Linh”.

Một luồng khí tím dữ dội bùng phát quanh 2 cánh tay, vung lực chém mạnh thanh Ỷ Thiên Kiếm giữa đầu Mãng Xà Vương. Lưỡi kiếm sắc bén xé không khí khi nó đi qua, vừa chạm đến da con quái vật thì thanh kiếm đã bật ra như có sự đàn hồi. Con Mãng Xà Vương vẫn trơ trơ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhát chém chưa đủ để gãi ngứa cho nó nữa mà.

Để đáp trả lại đòn vừa rồi của Tiêu Phong, con Mãng Xà Vương tung chiếc đuôi quật vào giữa người Tiêu Phong đang lơ lửng trong không trung. Cơ bụng tiếp nhận một lực tác động vô cùng lớn, máu từ bụng ứ đọng truyền đến lồng ngực tạo cảm giác vô cùng khó chịu ở đó. Cả thân hình Tiêu Phong như chiếc lá thu nhẹ nhàng rơi thì bị làn gió xoáy quấn bay đi và vùi dập dưới đất. Sau khi tiếp đất không trọng lực, lồng ngực Tiêu Phong như bị thiêu đốt, một vài giây sau máu từ miệng liên tục ứa ra khi lồng ngực quá sức chịu đựng.

Cái quái gì đang diễn ra vậy, sao nó không đúng như kịch bản mà cô gái kia vẽ ra cơ chứ. Theo lời ả thì nhát chém của món bảo vật siêu cấp này phải bữa đôi đầu nó rồi chứ, vậy mà nó không hề hấn trái lại mình bị thân tàn ma dại nữa chứ. Đàn bà là cái thể loại đéo thể tin trong lúc nguy nan được, Tiêu Phong tự nhũ với lòng câu nói đó suốt đời.

Sau khi đánh bay con mồi một khoảng cách, thấy Tiêu Phong cố sức chống thanh kiếm xuống đất để lấy thế mà đứng dậy. Từ miệng nó phát ra luống sáng mạnh mẽ nhắm thẳng tới Tiêu Phong, nó không để hắn có thời gian hồi phục.

Vật vã lắm Tiêu Phong mới đứng dậy vẫn còn chưa vũng, bất chợt hắn cảm thấy có gì đó không ổm. Ngước đôi mắt ngơ dại lên thì tia sáng đã bay sát gần tới mình rồi, hắn chỉ biết nhắm đôi mắt lại đọc kinh cầu nguyện mà thôi.

'Uỳnh'

Ăn trọn một đòn chí mạng từ con quái thú kia, cả thân thể Tiêu Phong đau nhói như bị hàng vạn kim chích thấu gan. Những vết thương trên người loang lỗ vệt máu đẫm tương ra, ánh mắt của hắn một lúc mờ dần. Hoàn toàn kiệt sức và thân thể chịu đựng quá giới hạn, Tiêu Phong lâm vào trạng thái hôn mê một cách nhanh chóng. Trước khi nhắm mắt lần cuối tiễn biệt sự đời hắn chỉ kịp thốt lên những âm thanh ngắt quãng yếu ớt.

-“Hậ…n Đ…à…n B…à”.

Cũng đúng cả thôi, không vì cô gái kia xuất hiện kéo theo con quái thú này thì hắn vẫn nhỡn nhơ tu luyện rồi. Chật vật chiến đấu với nó tiêu hao không biết bao linh lực, cũng do cô gái kia nên hắn không nỡ co giò mặc kệ bà sống chết của cô ta. Có lẽ bây giờ hắn không tàn tạ như vậy, rồi chuẩn bị nó sơi tái chết mà xác không toàn thây cơ chứ. Nghĩ tới đây Tiêu Phong chỉ lẵng lặng thốt ra những từ đó rồi lẵng lặng chìm vào hôn mê.

Lượng linh lực hệ Lôi trong người đã dùng tới mức tối đa nên chúng tự di chuyển tích tự lại ở tâm điền đồng thời chuyển sang trạng thái vô hiệu hóa trong cơ thể Tiêu Phong. Trên tay Tiêu Phong thanh Ỷ Thiên Kiếm vẫn được nằm giữ không buông, một điều kì diệu đã xuất hiện.

Thanh Ỷ Thiên Kiếm phát ra luồng khí của Hỏa Lôi đỏ rực và mạnh mẽ, dần dần lớp khí trên thanh kiếm di chuyển dần về trên tay Tiêu Phong đang nắm. Luồng khí Hỏa Lôi thông qua tay hắn xâm nhập khắp cơ thể, dòng khí Hỏa Lôi di chuyển qua các tâm điểm dần dần tích tụ ở tâm điền. Khi nó đi qua và di chuyển về tâm điền cũng kéo theo những tàn dư Hỏa Linh trong người hắn từ trước về tâm điền. Trong tâm điền của hắn lúc này hiện diện 2 nguồn linh lực khác nhau. Linh lực hệ Lôi vẫn đang tích tụ dần dần hồi phục, trong khi đó linh lực Hỏa dần tích tụ một lượng lớn trong tâm điền. Thanh Ỷ Thiên Kiếm vẫn không ngừng truyền linh khí Hỏa Linh lên người Tiêu Phong, lượng linh lực Hỏa một lúc tích tụ càng lớn khiến lòng ngực giãn nở một cách kinh khủng.

Uỳnh.

Thanh Ỷ Thiên Kiếm tự động kích hoạt sử dụng, luồng khí đỏ bao quanh nó giờ đã phát triển thành dòng lữa bao quanh. Cả người Tiêu Phong cũng phát ra luồng khí đỏ rực bao quanh, linh lực Hỏa trong người hắn tự động bùng phát và di chuyển mà không thông qua quyết đinh của Tiêu Phong.

Giờ đây một bóng thanh niên tay cầm kiếm đứng giữ không trung phát ra luồng khí uy lực và bá đạo hơn bao giờ hết, lưỡi kiếm liên tục phát cháy với nhiệt độ có thể đốt mọi thứ nó chạm phải. Đôi mắt của Tiêu Phong đang mở ra nhìn về phía con Mãng Xà Vương, nhưng không phải đôi mắt bình thường hằng ngày nữa. Mà đôi mắt Tiêu Phong lúc này chuyển hóa sang màu đỏ rực và bốc cháy bên trong.

Thanh Ỷ Thiên Kiếm một trong những món bảo vật Siêu Cấp của thánh sư đã tự chọn chủ nhân, do Tiêu Phong không đủ năng lực kiểm soát nên đã để thanh kiếm có mọi quyền quyết định hành động của hắn. Nói cách khác chính thanh kiếm đang cầm trên tay Tiêu Phong lúc này đang điều khiển hắn, nguồn linh lực khủng khiếp hắn đang sở hữu cũng mượn từ Ỷ Thiên Kiếm. Bởi điều căn bản duy nhất để sử dụng các món siêu cấp phải sỡ hữu nguồn linh lực khủng khiếp đã, có thể nói linh lực hiện tại ngang với Á Thánh 1 rồi.

Cảm nhận được sức mạnh từ Tiêu Phong phát ra một cách bá đạo dữ dội làm Mãng Xà Vương có chút hoang mang. Cấp độ của nó giờ cũng chỉ là Á Thần 5 mà thôi, làm sao địch lại một tên có sức mạnh của thánh cơ chứ. Biết bản thân không phải đối thủ Mãng Xà Vương cũng không dại gì mà lao vào tấn công Tiêu Phong nữa. Nó liền vận linh phóng nhanh vào khu rừng trước khi hắn ra đòn tấn công mình.

Thấy con Mãng Xà Vương di chuyển về khu rừng, Tiêu Phong vẫn không có ý định di chuyển phòng theo để truy sát nó. Biết kẻ thù không truy cùng diệt tận mình, Mãng Xà Vương thở phào thoát được một kiếp nạn. Khi cái đầu của nó sắp chui vào khu rừng thì cả thân hình nó bất động không di chuyển được nữa. Tiêu Phong không có ý định di chuyển mà hắn chỉ đứng ở trên không trừng đôi mắt về Mãng Xà Vương. Khiến con quái vật to lớn đang di chuyển nhanh nhẹn kia đột ngột dừng lại mà không hiểu chuyện gì diễn ra với mình.

Đó là sức mạnh của cấp bậc Thánh, có thể sử dụng nguồn linh lực phát ra mà điều khiển đồ vật xung quanh. Lần này Tiêu Phong sử dụng ánh nhìn phát ra nguồn linh lực kinh thiên bao trùm lấy con Mãng Xà Vương buộc nó dừng lại. Tất nhiên Tiêu Phong hiện tại không biết chuyện diễn ra với mình, lúc này hắn vẫn đang trong trại thái hôn mê.

Vẫn nét mặt lạnh lùng vô cảm, Tiêu Phong giơ thanh kiếm chỉ lên trời phát quang một khoảng vùng tối tăm. Lúc này Y Phụng đã dần hồi phục linh lực và mở mắt ra quan sát tình hình thì thấy cảnh Tiêu Phong lúc này. Nàng biết Tiêu Phong không có sức mạnh kinh khủng như vậy chắn chắn từ Ỷ Thiên Kiếm, nhưng sao hắn có thể kích hoạt được sức mạnh của nó cơ chứ. Món bảo vật đã được cô liên kết một khoảng thời gian dài, thế nhưng cô chưa lần nào kích hoạt để sử dụng nó cả. Bởi lí do đơn giản cô không sở hữu linh lực hệ Hỏa và không mang trong mình dòng máu của tộc được chọn.
Thanh kiếm phát ra một lượng khí Hỏa Linh cực lớn, làm dòng lửa bao phũ bùng cháy dữ dội hơn rất nhiều. Ở khoảng cách từ vị trí Tiêu Phong đang đứng với con Mãng Xà Vương đang đứng yên kia khá xa. Y Phụng không thể nào vận linh để chém khí giết con Mãng Xà Vương được, còn chưa biết lưỡi kiếm khí có thể bay tới con rắn hay không. Tiêu Phong trừng đôi mắt bốc cháy dữ dội vung tay chém dứt khoát tới con quái vật khốn khổ kia.

Từ thanh kiếm phát ra một lưỡi kiếm khí đỏ rực xé không khí ra làm đôi khi nó đi qua, quanh vùng lưỡi kiếm khí đi qua để lại luồng khói do chênh lệnh nhiệt độ quá lớn. Lưỡi kiếm sắc bén và nhiệt độ cực cao bay đến cổ con Mãng Xà Vương, khoảng khắc lưỡi kiếm chạm vào da nó không phát ra âm thanh to lớn nào cả.

Y Phụng chỉ nghe mập mờ âm thanh

Xoẹt

Cái đầu con rắn đã rơi ra khỏi thân hình to lớn của mình, máu từ cổ phun trào ước đẩm một vùng đất quanh nó. Đôi mắt nó vẫn mở trừng trừng khi cảm nhận được nhát chém đi qua cổ mình, tu luyện mấy trăm năm giờ tan tành thành mây khói trong một phút nông nổi.

Khi đầu con rắn chạm đất cả thân hình Tiêu Phong cũng rớt xuống đất, thanh kiếm trên tay hắn rơi ra khỏi bàn tay nằm kế bên. Nguồn sức mạnh khi nãy cũng tan biến vào hư không, linh lực Lôi bá đạo trong cơ thể cũng tan biến theo khi Ỷ Thiên Kiếm thu hồi lại sức mạnh. Trong tâm điền hắn vẫn còn nguồn linh lực hệ Hỏa tích tụ ở đó, không phải là linh lực từ thanh kiếm còn sót lại mà chính là tàn dư của Hỏa Linh trong cơ thể từ trước đã di chuyển về tâm điền.

Trả lại không gian tối yên bình cho nơi đây, ánh trăng khẽ chạm lên mặt Tiêu Phong khi hắn vẫn đang nằm miên man bất tĩnh. Đôi mắt của hắn khẽ động đậy khi có ánh sáng kích thích, mi mắt chậm rãi mở cho đến mở hẳn ra thì lưỡi kiếm từ đâu chém đến sát bên cổ hắn rồi. Đôi mắt vừa mở ra thì lại một lần nữa nhắm chặt lại, trong đầu của hắn vẫn chưa hiểu tại sao mình còn sống và chuẩn bị chết một lần nữa. Hắn có thể cảm nhận được luồn gió từ thanh kiếm phát ra trên từng cộng lông cổ mình, vài cộng lông khẽ rơi xuống khi lưỡi kiếm đi qua.

Một giây hai giây ba giây vẫn không có chuyện gì xảy ra với Tiêu Phong, hắn vẫn còn sống thì phải. Mở mắt ra xem chuyện quái gì với mình, bóng dáng người con gái thước tha đang đứng trước mặt hắn. Trên tay nàng vẫn cằm chặt thanh kiếm đang kề sát cổ mình, đôi mắt nàng vô cùng tỏ ra vẻ ngạc nhiên.

Nhanh chóng ngồi nhận và di chuyển ra khỏi lưỡi kiếm xém lấy mạng hắn.

-“Bà mẹ nó. Tôi giúp cô đánh đuổi con quái vật chó má kia, bây giờ cô quay sang giết tôi là thế quái nào ?”.

-“Nhiệm vụ của ta không phải giết con Mãng Xà Vương, mà chính là giết ngươi đấy. Xui xéo thay ta lại vướng vào con quái vật khốn nạn đấy, không thì ngươi về chầu ông bà từ lúc nào không hay rồi”.

Một cảm giác lạnh sống lưng truyền từ cổ xuống hông rồi lại từ hông lên cổ, mồ hôi lạnh cũng chảy trên chán hắn rồi. Tiêu Phong nhìn lại sắc mặc cô nàng xem có nói giỡn hay không, nhưng thái độ lạnh lùng và kiên quyết như vậy chứng tỏ cô ta không hề giỡn chơi.

-“Bà mẹ nó. Tôi với cô có thù oán gì với nhau ?. Nước sông không phạm nước giếng, cớ gì cô phải lấy mạng tàn này của tôi”.
-“Ngươi phải đi hỏi người ngươi đắc tội đấy. Bọn ta chỉ nhận theo chỉ thị từ đối tác đưa ra rồi tuân theo hành động đi trừ khử thôi”.

Không ngờ có kẻ muốn tiêu diệt mình, lại mướn sát thủ mới ghê cơ chứ. Điều này làm Tiêu Phong có chút hoang mang, suy nghĩ tới lui hắn vẫn không biết kẻ nào lại muốn tiệt con đường sống của mình.

-“Thế sao cô còn không ra tay khi nãy ?. Không lẽ cô không nỡ xuống tay với một người có nhan sắc vẹn toàn như ta”.

Nãy giờ Tiêu Phong mới để ý đến cô gái này, cô ta hoàn toàn bất động khi nói chuyện với hắn.

-“Không bởi độc từ con Mãng Xà Vương thì cái đầu ngươi ta đem cho chó ăn rồi. Chứ không để ngươi ở đây khua môi múa mép đâu nhãi răn ạ”.

Xem ra đêm nay hắn phải thức một đêm dài rồi.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.