Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa – Chương 18: – Botruyen

Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa - Chương 18:

Chương 18: Bảo vật Thánh Sư ?.
Khi bóng dáng con Mãng Xà Vương thấp thoáng trong khu rừng, Tiêu Phong chỉ thấy được thân hình khủng lồ đầy rẫy nguy hiểm. Nhưng khi nó tiến hẳn ra khỏi khu rừng, bộ dạng kinh khủng thật sự làm Tiêu Phong rụn rời tay chân.

Cặp mắt đục ngầu thiêu cháy mọi thứ nó nhìn qua trông vô cùng giận dữ, miệng nó liên tục kêu gào như sắp hóa điên tới nơi. Tiêu Phong sợ muốn chết ngất khi đối diện với nó, nếu hắn gục ngã thì khác nào tự nguyện chui vào bụng làm thức ăn cho nó. Điều đó khiến hắn không được ngã khụy dưới mọi tình huống, phải bình tĩnh thật bình tĩnh để tìm cách đối phó.

Phía sau lưng Tiêu Phong, cô gái đã ngồi thiền điều hòa lượng linh lực trong người để có thể hồi phục nhanh nhất có thể. Quanh người nàng bao phũ bỡi ánh sáng tím đôi chút chóe ra tia sét của hệ Lôi, ánh sáng lập lừng uốn éo thành nhiều hình dạng trong hư không. Hắn cần biết muốn sống phải kéo dài thời gian cho cô ta, mạng sống của mình đều phụ thuộc vào người đó.

Con mãng xà thấy Tiêu Phong đứng ra trước nghênh chiến đối diện, nó cũng chuyển mục tiêu từ cô gái kia sang hắn. Nhanh như chớp nó lao đến một cách điên cuống khiến cát trên biển bị thổi tung cả lên, tiếng thét của nó xé gió làm con người ta kinh hoàng. Lượng hơi thở nó khè ra như một cơn gió xoáy tạt thẳng vào người Tiêu Phong, thân hình Tiêu Phong cũng sắp bị cơn lốc gió thổi bay đi rồi.

Chưa kịp chuẩn bị tâm lí để đối phó thì nó bất ngờ tấn công làm tâm trí của hắn trở nên rối bời hơn bao giờ. Cái miệng với hàm răng nhọn và ngã ố ghê tởm đầy rẫy nước dãi nhiểu xuống nhắm thằng người hắn mà ngoạm lấy, cũng may Tiêu Phong kịp vận linh lực né khỏi đòn tấn công vừa rồi. Con Mãng Xà phóng đến thì Tiêu Phong đã né sang một bên khiến cả đầu nó lao thẳng xuống đất, tạo thành một lỗ lớn kinh hoàng. Một cảm giác ớn lạnh sống lưng lan truyền khắp cơ thể, xém tí nữa thì bị con quái vật khốn khiếp đó xơi tái.

Chưa kịp hoàn hồn bởi tốc độ di chuyển kinh khủng của con Mãng Xà Vương thì bất chợt cái đuôi của nó vụt vào bụng hắn, không kịp phản ứng Tiêu Phong lãnh chọn đòn. Đòn đánh của một con quái vật mang trong mình Á Thần 5 cũng đủ tiễn một gã titan 3 xuống âm phủ chầu diêm vương. Cả người hắn vang ra một khoảng cách xa, máu từ miệng liên tục trào ra không ngừng. Toàn thân thể vô cùng đau nhức khi mới trúng một đòn của nó, mặc dù không né được đòn nhưng hắn đã kịp vận linh để phòng ngự hoàn toàn vô tác dụng với nó. Dĩ nhiên Tiêu Phong không hề biết con quái thú này đã đạt tới Á Thần, chênh lệnh sức mạnh quá lớn giữa hắn và Mãng Xà Vương.

Lồm cồm bò dậy sau pha vừa rồi hắn không hiểu đã vận linh phòng ngự sao cơ thể vẫn đau nhói, đôi mắt của hắn vừa ngước lên đã thấy một tia sáng khủng khiếp lao tới hắn. Hoàn hồn, lập tức Tiêu Phong vận linh sử dụng Cấp Tốc di chuyển ra một bên. Khi tia sáng vừa chạm vào đất tạo thành tiếng nổ lớn làm cát bay tung tóe, lại một lần khuôn mặt hắn xuất hiện miệng chữa A mắt chữ O. Không thể tin một con quái vật đã khỏe mạnh, nhanh nhẹn, lại còn sỡ hữu linh lực kinh khủng như vậy.

Né tránh chỉ được một lúc rồi vì cơ thể phải sử dụng linh lực để di chuyển, sẽ đến một lúc linh lực trong cơ thể cạn kiệt và lúc đó sẽ không thể né được nữa. Cũng như Tiêu Phong bây giờ, dù hắn có né được vài chiêu đầu tiên nhưng không có nghĩa hắn sẽ né được mãi. Dù chỉ trúng một đòn nữa thì hắn cũng khó mà toàn thây trước con quái vật hung tợn này. Tấn công cũng là một cách phòng thủ, ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu hắn. Đúng vậy, lúc này hắn cần dành sự chủ động để còn có thể linh hoạt tấn công hoặc tránh né, chứ để nó ra đòn trước hắn không thể lường trước được.

Linh lực trong người được giải phóng từ tâm điền sáng cách điểm của cơ thể, một luồng khí màu tím bao phũ quanh người hắn. Nhưng mới chỉ đạt tới titan 3, khi so với lớp khí quanh người cô gái phía sau thì hắn thật hổ thẹn. Nhanh chóng hắn sử dụng linh lực chạy nhanh về phía con rắn, thấy con mồi tiến lại nó liên tục phóng tia sáng vào Tiêu Phong. Kịp thời né sang một bên thoát khỏi đòn vừa rồi, Tiêu Phong nhận ra không thể cứ di chuyển thẳng tới người nó được. Hắn đổi hướng chạy sáng hướng khác, từ xa có thể thấy hắn đang cố chạy quanh hình tròn con rắn để chọn nơi thích hợp để tấn công. Quanh người con rắn bao phũ lớp vẫy vững chắc, Tiêu Phong biết mình không thể tấn công xuyên qua lớp vẫy đó được. Lớp vẫy được bao phũ từ đuôi đến cổ con rắn, riêng cái đầu ghê tỡm của nó thì không được che phũ. Nhận ra điều đó, Tiêu Phong biết nơi tấn công duy nhất của mình là ở nơi nào rồi.

Thấy Tiêu Phong cứ chạy quanh người làm con mãng xà một lúc một điên màu, đôi mắt đục ngầu của nó dần dần hiện ra những mạch máu làm đôi mắt chuyển màu vàng sang màu đỏ từ lúc nào. Cái đuôi to lớn liên tục nhắm tới phía hắn mà quật tới, mỗi lần như thế đều lắm đất cát nơi đó loang lỗ cả lên.

Khi Tiêu Phong chạy ra phía sau người nó, buộc nó phải quanh người lại để nhìn hắn. Cấp Tốc lại một lần nữa kích hoạt, toàn thân thể Tiêu Phong di chuyển cực nhanh trên mình con rắn tới tận đỉnh đầu. Khi tới nơi Tiêu Phong biết mình phải hành động càng nhanh càng tốt, chậm trễ một giây cũng khiến hắn tiêu đời. Linh lực quanh người hắn lại một lần nữa bùng phát, cánh tay hắn tràn đầy linh lực khiến lớp khí màu tím đậm đặc hơn rất nhiều. Giơ nằm đấm lên không trung, tập trung tinh thần chuyển toàn bộ linh lực về nằm đấm càng nhanh càng tốt.

“Chết đi đồ chó chết, PHÓNG LINH”.

Lớp khí màu tìm quanh nắm đấm giải phóng thành những tia lôi bao phũ lấy, một lực cực lớn giáng thẳng vào giữa đầu con rắn.

“Ầm”.

Một cảm giác đau nhói từ ngòn tay chuyền ngược về não Tiêu Phong, con rắn vẫn không một chút tổn thương trái lại ngón tay của hắn. Lúc đấm vào đầu con rắn mà Tiêu Phong cữ ngỡ mình đấm vào cục đá, lực dội lại khiến các ngón tay hắn đau nhói. Lúc này con rắn đã nhận ra hắn ở trên đầu của mình, khi nó lắc đầu cả người Tiêu Phong mất thăng bằng rơi xuống đất. Cả thân hình nhở bé từ từ rơi xuống đất, cái đuôi to lớn lại một lần quật ngang người hắn. Lồng ngực buốt lên từng cơn nhói, miệng hắn lại tứa ra những dòng mầu đỏ thẫm. Khoảng khắc cả thân hình chạm xuống đất, Tiêu Phong cữ ngỡ hắn đã chết tới nơi.

Nằm im trên đất không thể cử động được nữa, hắn cảm thấy thân hình mình được nhấc bỗng lên. Có cái gì đó đang quấn quanh người hắn thì phải, mở mắt ra Tiêu Phong đã bị con rắn quấn chặt quanh người. Từng khớp xương như muốn vỡ mụn khi nó dùng sức quấn, không khí trong lồng ngực càng ít đi. Càng lúc con rắn càng siếc chặt hơn, cả người Tiêu Phong bị ép gần ra hết nước như xác phơi khô tới nơi rồi.

Một tia chớm màu tím lạnh lành bay đến đâm thẳng vào thân hình con rắn, cả người nó tiếp nhận một luống điện cực cao. Các mạch máu liên tục co giật truyền sóng điện loan tỏa khắp các cơ, dần dần tiến về não bộ nơi trung tâm điều khiển cơ thể. Con rắn cảm nhận được cơ thể đau đớn bị điện giật, nó rống lên phát cuồng, cả người dãy dụa liên tục làm Tiêu Phong có cơ hội giải thoát khỏi nó. Nhanh chóng di chuyển ra xa khỏi tầm tấn công, giờ Tiêu Phong mới có thể nhìn xem ai vừa cứu hắn khỏi con quái vật khốn nạn này.

Từ phía xa một bóng hình thước tha đứng ở trên không trung lặng lẽ nhìn con Mãng Xà Vương đang chật vật với dòng điện vừa rồi, quanh người nàng vẫn bốc ra lượng khí màu Tím hác ám vô cùng. Không ai khác, chính là cô gái khi nãy đã kéo hắn vào trò chơi khốn khổ này. Chỉ cần chậm 1s nữa thôi, có lẽ hắn đã về âm phũ chầu ông bà ở phía dưới rồi.

Con rắn đang mãi đùa nghịch với Tiêu Phong không hề có sự đề phòng nào, vừa lúc đó Y Phụng cũng hồi phục đầy đủ lượng linh lực trong người. Nhanh chóng vận linh lực sử dụng Kết Linh phóng ra một luống điện thẳng tới con Mãng Xà Vương, do không đề phòng nên nó ăn trọn một đòn giờ nằm vùng vẫy. Luống điện cao áp trong người quái vật to lớn cũng dần tan biến, Mãng Xà Vương dần dần bình phục trở lại. Có vẻ sau pha vừa rồi nó càng điên tiết hơn thì phải, đôi mắt của nó một lúc chết chóc và đầy nguy hiểm, hơi thở của nó cũng nhanh hơn khi nãy.

Đến lúc thay đổi đối tượng tấn công, Mãng Xà Vương phóng một luống linh lực thẳng tới Y Phụng đang đứng trên không. Một luồng sáng màu tím từ Y Phụng cũng phóng ra đối đối với tia sáng của con quái vật, 2 tia chạm nhau giữa không trung tạo nên tiếng nổ lớn. 2 tia sáng sau khi chạm nhau cũng tan biến vào hư vô, chỉ để lại lớp sương khói của dư trần tàn đọng vừa rồi. Lại một lần nữa Y Phụng triệu hồi bảo vật thiên kiếm của mình, lớp khí màu tìm lan tỏa khắp cây kiếm tạo thêm uy lực hơn và sắc bén hơn rất nhiều. Tay nàng cầm kiếm đầy anh dũng hào khí, lướt nhanh trên không khí thẳng tới con quái vật. Nàng vung tay chém một lưỡi kiếm lên thân hình nó, mặc dù khoảng cách chém không thể để lưỡi kiếm chạm vào thân hình con mãng xà được. Nhưng do đã bao phũ bởi linh lực Lôi của nàng, khi nàng vung tay chém từ mũi kiếm xuất hiện một luống khí sắc bén như thanh kiếm lao thẳng tới thân hình con rắn.

Cảm nhận được nguy hiểm Mãng Xà Vương chuyển đổi lớp vẫy trên người thành những ngọn gai sắc bén và cứng cáp ra ngòa, lưỡi kiếm khí vừa chỉ có thể chạm tới lớp gai trên người nó đã tan biến. Sau khi hóa giải được lưỡi kiếm khí con mãng xà liên tung đòn đáp trả, cái đuôi to lớn thêm lớp gai phóng thẳng tới người nàng với vận tốc cực nhanh. Do đã lường trước tình huống này, Y Phụng sử dụng Bức Tốc phóng nhanh ra khỏi chỗ nàng đứng. Tiêu Phong đứng quan sát mà không biết từ lúc nào Y Phụng đã xuất hiện trên đầu Mãng Xà Vương, cắm lưỡi kiếm khí xuống đầu nó. Nhưng nó đã kịp thời lắc cái đầu qua một bên, lưỡi kiếm khí bay thẳng xuống mặt đất tạo nên một trấn động làm rung mặt đất nhẹ. Cái đầu của nó gần sát nàng từ miệng phát ra luống sáng bắn thẳng tới Y Phụng, khoảng cách quá gần nàng chỉ kịp dùng Bức Tốc thoát đi nhưng cánh vai nàng đã bị bắn sượt qua.

Ôm cánh vai đau nhức sau khi trúng đòn đứng sát bên người Tiêu Phong, cả người nàng cúi xuống thở gấp để lấy lại sức. Mặc dù đã tung ra biết bao nhiêu đòn nhưng không hề chạm tới thân thể nó được, thân thể to lớn nhưng nó vẫn nhanh nhẹn.

-“Tôi không thể đánh bại nó được rồi. Nó không hề có yếu điểm nào cả”.

Bất ngờ âm thanh từ cô gái kế bên phát ra làm Tiêu Phong có chút giật mình nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh quan sát vấn đề.

-“Mặc dù to lớn nhưng nó di chuyển quá nhanh, sức mạnh cũng ghê gớm. Nó thuộc loại con gì thế ?”. Tiêu Phong nhận định về con quái vật này.

-“Nó là Mãng Xà Vương. Thuộc loại Tiểu Yêu trong tự nhiên, do sống lâu năm nên thành Tinh rồi dần dần hấp thụ linh khí đã biến thành Tiểu Yêu. Trình độ của nó đã đạt tới Á Thần 5-6 rồi”.

Thông tin từ Y Phụng càng Tiêu Phong hoang mang và không thể tin vào sự thật, một con quái vật có thể hấp thụ linh khí và đã đạt tới Á Thần trong khi hắn mới chỉ tàn tạ ở Titan. Cảm giác mình không bằng một con nghiệt súc càng làm Tiêu Phong đau đớn ở trong lòng.

-“Cô có thể tiêu diệt được nó không ?”.

-“Cái này tôi không chắc. Tuy nhiên tôi không thể chiến đấu một mình với nó, tôi cần cậu thay tôi thu hút sự chú ý từ nó, tôi sẽ tận dụng thời khác để tấn công”.

-“Cái này có vẻ không ổn lắm. Tôi chỉ mới đạt tới titan 3 thì làm gì được nó cơ chứ ?”.

Mới thoát chết từ con quái vật khốn nạn này, giờ đây nàng ta lại bắt mình chui vào chỗ chết lần nữa. Tất nhiên bản tính con người không dại gì mà muốn chết ngu như vậy, Tiêu Phong liền từ chối không cần nhìn sắc mặt của Y Phục.

-“Vậy tôi sẽ thu hút sự chú ý, còn cậu sẽ tấn công nó”.

Sắc mặt của Y Phục vô cùng lạnh lùng và quyết đoán, không giống một chút nào có ý đùa giỡn với hắn. Vào thời khắc sinh tử này không có ai mà còn cảm hứng để đùa giỡn, Tiêu Phong biết mình không thể trốn tránh lần này rồi. Việc thu hút sự chú ý từ nó thì Tiêu Phong còn có thể làm được, chứ tấn công nó khác gì lấy trứng trọi với đá cơ chứ. Một tên Titan kém cõi thì có thể gãi ngứa cho một con quái vật Á Thần mà thôi.

-“Vậy tôi thu hút sự chú ý từ nó, cô chớp thời cơ mà tấn công nó. Mà nói trước nhé, tôi không kéo dài được lâu đâu, lỡ may tôi có mệnh hệ gì thì gữi lời hỏi thăm của tôi đến mọi người trong trường nhé”.

Thấy tên nhóc chưa chiến đấu mà đã để lại lời chăn trối khiến Y Phụng nở thoáng nụ cười trên môi, hắn quả có khiếu hài hước mà nàng có chút ấn tượng với hắn rồi.

Chưa kịp nói hết lơi chăn trối thì một luống sáng bay thẳng đến chỗ 2 người đang đứng, cũng may Y Phục đẩy hắn vang ra thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Y Phục ra tín hiệu bắt đầu thực hiện kế hoạch, cả 2 tản ra 2 hướng như kế hoạch đã vạch ra khi nãy. Tiêu Phong di chuyển nhanh đến trước mặt con quái vật khủng khiếp, 2 tên hắn liên tực giơ ngón trỏ lên mặt con quái thú mà mắng.

-“Bổ tố tiên sư nhà mày, mày ngon thì lại đây chơi bố nè. Hôm này bố cho mày biết sống không bằng chết. Lại đây con quái vật khốn khiếp kia”.

Mặc dù Mãng Xà Vương không hiểu tên nhóc dưới kia đang nói cái quái gì, nhưng hắn cứ nhoi nhoi trước mặt nó khiến nó vô cùng trướng mắt. Cái đuôi cái nó nhắm thẳng đến Tiêu Phong vụt một phát khủng khiếp xuống đất. Khoảng khắc cái đuôi sắp đến Tiêu Phong đã vận linh dùng Cấp Tốc né sang một phía, dùng linh đến cánh tay bẻ lấy cái gai nhọn trên đuôi nó. Bị bóc vẩy càng làm nó phát điên, cái miệng nhờm nhúa há to lao thẳng đến Tiêu Phong như muốn nuốt hắn vào bụng. Qúa hoảng hồn trước cảnh tượng như vậy, hắn chỉ biết quanh chiếc vẩy trên tay vào cái miệng hôi hám của nó. Chiếc sừng cắm thẳng vào lưỡi nhàm nhợt khiến màu từ miệng ứa ra liên tục, đau đớn nhìn con mồi bé xíu đôi mắt một lúc thêm nhiệt độ. Miệng nó phóng liên tục tia sáng đến người Tiêu Phong, lúc này hắn chỉ biết cắm đầu chạy càng nhanh càng tốt. Con rắn khốn khiếp này đã bị mình chọc điên tiết tới nơi rồi, giờ nó bắt được thì thành bã trong bụng nó mất.

Mãi điên cuống tấn công Tiêu Phong mà quên đi sự hiện của Y Phụng, lúc này nàng đã đứng sau người con mãng xà. Vận linh lực trong cơ thể dùng Phóng Linh phát ra một luống khí cực lớn tới thanh kiếm, chém mạnh một phát đến cổ con Mãng Xà Vương. Thanh Kiếm cộng lớp khí dữ dội phá nát lớp vẫy nhọn trên cỗ, đi đến lớp da dày cứa một phát trên cỗ nó. Lưỡi kiếm mới chém nhẹ trên lớp da của nó thì đã bị bất ra ngoài, một ít máu tím tím ứa ra từ vết cắt trên cổ. Nó rống lên một hơi điên cuống, bất ngờ bị thương trên cổ làm nó hoàn toàn điên cuồng.

Tiếng rống nhức não của nó làm Tiêu Phong và Y Phục phải bịt tai để kiềm hãm lại âm thanh, bất ngờ cả người nó lao đến nơi Y Phụng cách đó không xa. Cặp răng nanh sắc nhọn tiến sát lại thân thể nàng, Y Phụng không thể làm gì ngoài vận linh phòng ngự chống lại lực của con quái vật này. Cặp nanh dài nhọn của Mãng Xà Vương sắp chạm vào bả vai của Y Phục đã bị lớp khí bảo vệ cản lại, do đã sử dụng nhiều linh lực nên lượng linh phòng ngự một lúc một yếu. Cộng thêm con quái vật lúc này đã điên cuồng nên sưc lực của nó vô cùng lớn, cái răng nanh phá vỡ lớp khí bảo vệ cắm thẳng vào da thịt nàng. Cảm giác đau xót từ bả vai truyền khắp cơ thể nàng, dòng màu đỏ thầm tử đó tứa ra không ít.

Sau khi bị trúng đòn Y Phụng vội di chuyển tiến về chỗ Tiêu Phong cầm cự, tay nàng bịt vết thương ngăn máu phun ra. Vì nàng đã sử dụng linh lực khống chế lượng vào phun ra nên một lúc sau đã không còn máu tràn ra, nhưng cảm giác đau nhói vẫn âm ĩ trong người nàng. Lúc này nàng không thể tấn công nó được nữa, sức tấn công của nàng giờ ở con số 0.

-“Tôi không còn sức đánh nó nữa rồi. Chỉ đành hy vọng vào cậu”.

-“Cô bị mê sảng hay hút khí đá vậy. Tôi chỉ thằng cóc ghẻ titan 3 có thể làm gì nó cơ chứ. Cô như vậy mà còn thành ra như vậy, tôi lên chưa đầy 3 giây đã nằm gói gọn trong bụng nó rồi”.

Vết thương một lúc đau rát khiến các nếp nhăn trên mặt nàng xuất hiện càng nhiều.

-“Tôi biết cậu sẽ làm được mà. Tôi có thanh kiếm Siêu Cấp thuộc các món bảo vật do các vị Thánh Sư xa xưa chế tạo, chỉ người thuộc dòng dõi mang trong mình hệ Hỏa mới có thể kích hoạt được nó. Tuy ngươi không thể kích hoạt được sức mạnh trong của nó, nhưng người vẫn có thể dùng độ bén của thanh kiếm để giết con quái vật kia”.

Các món bảo vật được chia ra nhiều cấp độ khác nhau, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, 3 cấp độ này thuộc những người dưới cấp Thần Sư chế tạo hoặc Thần Sư chế tạo ra. Các món bảo vật này sẽ tùy thuộc vào sức mạnh của người sử dụng để phát huy được bảo vật đó. Còn có một cấp độ cao hơn đó là Siêu Cấp do các bị Thánh Sư chế tạo, nhưng để đạt được Thánh Sư thì đếm trên đầu ngón tay. Do đó các món bảo vật từ các vị này chế tạo vô cùng hiếm và chứa vô cùng sức mạnh tiềm tàng trong đó. Sức mạnh của nó không phụ thuộc vào người sử dụng ở cấp độ nào, miễn món bảo vật đó chọn người sử dụng thì người sử dụng có thể kích hoạt được sức mạnh của nó. Những thông tin này chỉ là một phần kiến thức trong đầu của Tiêu Phong do hắn học ở trên trường mà thôi.

Nói xong từ tay nàng một lượng khí tích tụ ở đó, dần dần hình thành một thanh kiếm từ lớp khí tay nàng phá ra. Dần dần hình hài lưỡi kiếm dần hiện rõ, sau khi triệu hồi thành công thì món bảo vật dần hiện ra trên tay nàng. Một thanh kiếm vàng óng ánh sắc bạch kim tựa trên tay nàng, lưỡi kiếm tóe ra ánh sáng như cắt đứt mọi thứ đi qua. Trên lưỡi kiếm có dòng chữ được khắc in sâu vào trong thân kiếm, 'Ỷ Thiên Kiếm'.


 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.