Chương 17: Mãng Xà Vương.Bóng hình người thanh niên ngã nghiêng trên bãi cát biển đang dần dần tiến vào trong khu rừng ẩm ướt, nơi mà chưa ai đặt trên đến, không ai biết trong đó đang chờ đợi Tiêu Phong cả.
Tiêu Phong cũng không muốn vào cái nơi quỷ dị như này cả, biết đâu sơ sẩy một chút có thể toi mạng như chơi. Nhưng cái bụng cứ còn cào im ỏi khiến hắn không thể không vào cả, phải kiếm được cái gì ăn thõa lấp cái bụng phản chủ là điều kiên quyết không thể trần trừ.
Cứ thế hắn nhìn lên những tán cây cổ thụ cao trút ngút để kiếm trái gì có thể ăn được, hắn phải ngước cổ lên mới thấy được ngọn của nó. Nhưng khổ nổi chung quanh nơi này toàn cây cổ thụ lâu năm thì lấy đâu ra quả cơ chứ,nó không hề có hoa chứ ở đó mà quả. Mãi kiếm tìm trên những cành cây xum xuê cao vời kia mà Tiêu Phong đã đi xâu vào khu rừng lúc nào không hay.Hiện tại hắn đã lạc vào tận trung tâm của khu rừng mất rồi, giờ bảo hắn tìm đường ra để quay trở lại còn bất khả thi.
Quái lạ, cả khu rừng rộng lớn thế mà không có quả nào cho mình, lang thang từ nãy đến giờ cũng khiến hắn khát nước lắm rồi. Tiếng nước chảy róc rách từ đâu đó vọng đến tai hắn, đi vòng vòng khiến cả người hắn mất sức cần nạp thêm nước thì may ra mới kiếm tìm trái cây tiếp được. Men theo tiếng nước vọng về, Tiêu Phong định hướng được nơi phát ra mà đi thẳng tới đo, càng gần tiếng nước chảy càng rõ chứng minh hắn không nhầm hướng. Một dòng suối xanh ngát quấn theo những chiếc lá vàng rơi xuống mặt nước, quanh 2 bờ xuống những bãi cỏ xanh ngát tươi xanh trãi dài. Tranh thủ uống vài ngụm nước cho thõa cơn khát, dòng nước ngọt chạy vào cơ thể khiến tinh thần Tiêu Phong hồi phục được vài phần trăm.
Mệt mỏi lang thang trong khu rừng, Tiêu Phong thả mình xuống bãi cỏ dại tính chợt mắt một chút cho khỏe khắn tinh thần. Từ xa xa tiếng động vang lại làm đôi mắt Tiêu Phong đảo quanh liên tục không màng nào ngủ được, cả khu rừng này ai biết có thứ gì bên trong đâu chứ, cảnh giác một chút sẽ tốt hơn. Tiếng sột soạt cành lá từ một phía phát ra khiến Tiêu Phong có chút tò mò, hắn dần dần tiến về cái bụi phát ra tiếng động.
Đến gần hắn mới thở phào nhẹ nhỏm, thì ra chỉ là một con thỏ trắng nhỏ bé đang ngặm nhấm từng chiếc lá cỏ non, mỗi khi nó nhảy kiếm chỗ thức ăn tạo ra tiếng động nên Tiêu Phong cứ ngỡ gặp dã thú. Cái bụng lại liên tục phát ra tiếng cồn cào, chợt đôi mắt Tiêu Phong lóe lên một cách bất thường khi thấy con thỏ đang ngặm nhấm thức ăn.
Tối hôm nay Tiêu Phong không phải ăn chay bằng trái cây nữa, hắn quyết định chuyển sang ăn mặn với con thỏ trước mặt từ lúc nào. Giải phóng nguồn Linh Lôi trong người, nhanh chóng vận sức chuyển linh lực về phía tay và chân, tất cả đều đã sẵn sàng tấn công con thỏ nhỏ bé xinh xắn kia.
Trong lúc chuẩn bị ra tay thì một cảnh tượng xuất hiện hắn đơ người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, việc tấn công nó cũng tiêu tan.
Con thỏ trắng tinh ngồi ăn bữa tối của mình bất chợt trong bụi một con báo nhảy ra với hàm răng nanh khỏe mạnh có thể cắn cả sắt đá, hắn nhớ không nhầm nó là báo săn mồi đã bị tiệt chủng từ lâu rồi, sao lại còn ở đây. Điều đó không ngạc nhiên bằng cảnh tượng tiếp theo, con thỏ vẫn thản nhiên ngồi ăn như không có chuyện xảy ra. Khi hàm răng sắt bén của con báo tới gần thân hình nhỏ bé kia, con thỏ bất chợt hóa thành khổng lồ to gấp đôi con báo. Cặp mắt đen lánh long lanh khi nãy của con thỏ đã biến thành màu đỏ đục ngầu trong rất dữ tợn, hàm răng tự lúc nào đã mọc dài và săc bén hơn nhiều với con báo.
Con báo khi nãy vẫn đang còn dữ tợn tấn công con mồi, thấy cảnh tượng vừa rồi làm nó trợn mắt đứng đơ người nhìn con mồi của mình đã thành con dã thú to lớn hung tợn từ lúc nào. Trong khi vẫn con ngơ ngác đã bị cái chân con thỏ đạp một phát bất tĩnh, con thỏ nhanh chóng ngoặm lấy đầu con báo nhai ngấu nghiến khiến Tiêu Phong nuốt nước miếng một cách khó khăn khi thấy cảnh tượng đó. Sau khi chén xong cái đầu khốn khổ của con báo, để lại thân hình không đầu tức tưỡi của nó, con thỏ hóa nhỏ lại thành hình hài nhỏ bé đáng yêu rồi nhảy sâu vào khu rừng. Trên lông trắng tinh của nó vẫn còn nhuộm đỏ máu, không lẽ hình dạng nhỏ bé này để dụ dỗ tấn công những con dã thú ư.
Thấy cảnh tượng hãi hùng vừa rồi, Tiêu Phong chỉ há hốc mồm quan sát chứ không hề làm được gì. Còn may cho hắn không dại dột mà lao ra tấn công nó, chứ không đứa mất đầu không phải con báo tội nghiệp mà chính là hắn mất rồi.
Cái thế giới quỷ dị này làm Tiêu Phong choáng ngợp hết lần này tới lần khác, một con thỏ nhỏ bé thoáng chốc ngoặm lấy đầu con báo nhai ngon lành. Nếu ở thế giới trước đây, ai kể cho hắn nghe chuyện như vậy hắn đau bụng cười chết mất thôi. Mà giờ từng giọt mồ hôi chảy khắp lưng hắn, vẫn còn ớn lạnh sau pha vừa rồi. Nhưng nhanh chóng hắn chấp nhận sự thật, đành thay thịt thỏ bằng thịt báo vậy.
Vác cái xác con báo trên lưng, hắn cần phải ra khỏi khu rừng khi các loài dã thú bất đầu đi săn càng nhanh càng tốt. Chứ hắn mà ngủ lại qua đêm ở khu rừng, sáng dậy chỉ còn bộ xương trắng tinh vất vưỡng lung tum mất thôi.
Cuối cùng Tiêu Phong cũng thoát ra được khu rừng, trở lại với bờ biển cát tráng trãi dài vô tận. Lúc thoát khỏi khu rừng hắn có lượm vài mảnh đá xanh để tạo lửa, chứ không hắn ăn tươi nuốt sống như người nguyên thủy rồi. Lửa được bốc lên sau nữa tiếng ngồi đạp đá, hắn tưởng chỉ làm vài phát là ra lửa nào đâu hắn đập muốn điên người nó mới phát ra tia lửa đốt cháy đống cũi. Mùi thơm thoang thoảng bốc lên từ con báo đã thui chín, gió từ biến đẩy vào khiến mùi hương loan tỏa khắp khu rừng. Tiêu Phong giờ thì có thể dánh chén lấp đầy cơn đói với con báo cụt mất cái đầu, nhưng cũng vì miếng ăn đã thức tĩnh cơn giấc trong khu rừng.
Mùi hương thơm ngào ngạt từ thịt phát tán vào tận sâu trong rừng, ngửi được mùi thơm khiến con vật mở mắt tĩnh giấc sau giấc ngủ dài. Cũng đã lâu nó chưa được cái gì vào bụng, giờ mừi hương quyến rũ này không phải đăng khiêu khích nó sau. Uễ oãi nhấc thân hình to lớn làm đất đá quanh đó rung chuyển, từng bước chân nó dậm lên mặt đắt đầu để lại dấu tích. Các con vật quanh đó đang rình chờ kiếm tìm thức ăn khi thấy nó đều cắm đầu bỏ chạy, không có con dã thú nào mà tự tìm cái chết cả.
-“Chị gọi em đến chắc hẳn có chuyện quan trọng rồi phải không, chứ không phải đợi đến lúc nữa đêm mới gọi em chứ”.
Chuẩn bị sữa soạn chìm vào giấc ngủ sau một ngày dạy mệt mõi, cửa phòng nàng xuất hiện mãnh giấy trước của phòng. Tơ giấy bảo nàng đến phòng hiệu trưởng có việc bàn bạc, dòng chữ này nàng cũng biết là ai rồi nên khẩn trương tiến về nơi trong tờ giấy.
-“Bộ mỗi khi có chuyện quan trọng chị mới được gọi em à, chị nhớ em gái gọi lên hỏi thăm có được không ?”. Kim Khánh trêu chọc Yến Tử.
-“Thôi đi bà chị à. Tôi biết rõ tính bà quá rồi còn gì ?. Còn không mau nói em về đừng kêu lại à”.
-“Được rồi. Có phải em đang hướng dẫn cách không chế Hỏa Linh cho một tên nhóc phải không”. Kim Khánh khẽ liếc sắc mặt Yến Tử.
Điều này Yến Tử vốn định không nói cho ai biết cả, bởi một phần vì Đá Vĩnh Hằng với mối quan hệ giữa nàng với hắn càng không để cho người thứ 3 biết. Vậy mà Kim Khánh lại biết khiến nàng có chút chột dạ ở trong lòng.
-“Chị theo dõi em ?”.
-“Không phải theo dõi em, mà chị đang quan sát tên học trò mà em dạy dỗ ấy thôi. Xem ra cách dạy dỗ của em có phần thú vị và tươi mới đấy”. Kim Khánh khẽ cười nháy mắt với nàng.
Thấy điệu bộ của Kim Khánh chắc hẳn đoán biết được chuyện sảy ra vào trong phòng thư viện, không ngờ chuyện xấu hổ lại lọt vào tầm mắt xanh của bả.
Kim Khánh vỗn dĩ không biết chuyện gì xảy ra cả, vốn tối hôm đó nàng mắc tè nên cần đi giải quyết. Khi đi qua của phòng thư viện không đóng của mà còn ánh đèn, nàng mới tò mò đưa mắt vào xem. Nào đâu cảnh tượng nóng bỏng giữa Yến Tử với tên tiểu tử Tiêu Phong ập vào mắt nàng, khiến cả khuôn mặt nàng nóng bừng cả lên. Tính không màng tới chuyện riêng của bọn họ, nhưng khi thấy dương vật của Tiêu Phong làm nàng choáng váng cả mặt mày. Làm đôi chân nàng không thể rời bước cứ dán dính ở trước cửa phòng thư viện quan sát đứa em mình đang làm tình. Nàng cũng có chút hoang dại nên thấy đứa em mình quan hệ thoải mái với đứa học trò thì nàng cũng không có ý kiến. Mà đôi chút hưng thú với mối quan hệ như vậy, nhưng nàng chưa từng quan hệ với tên nhóc nào cả, khi lên cơn nứng chỉ thủ dâm thõa mãn mà thôi.
-“Ý chị là sao ?”. Yến Tử ngượng ngùm không dám nhìn vào ánh mắt tinh nghịch của Kim Khánh.
-“Chị không có ý gì cả ?, chỉ mong em có thể tận tâm chỉ dạy cho tên nhóc đó. Tên nhóc đó không như bao đứa khác, chị thấy trong người có gì đó khác lạ. Hi vọng sẽ đào tạo ra một đấng quan anh hùng từ tên nhóc này”.
Từ tận tâm chỉ dạy có một chút đánh vào tâm lý Yến Tử khiến cả mặt nàng đỏ bùng xấu hổ, không làm chuyện mờ ám thì không có tật giật mình mà.
-“Chuyện này không cần chị phải bận tâm. Quả thật tên nhóc này rất đặc biệt, riêng trong người mang 2 tư chất linh lực với khả năng tự hấp thu linh khí cũng khiến người ta kinh ngạc”.
-“Có thật là em kinh ngạc về chuyện đó, hay kinh ngạc về cái dưới của tên nhóc kia”.
-“Chị… Chị… Em không nói chuyện với chị nữa. Em về phòng ngủ trước”.
Yến Tử vội bước nhanh ra khỏi của phòng bởi khuôn mặt nàng đã ửng đỏ khi Kim Khánh nhắc đến dương vật của tên nhóc thối tha kia, nàng khuôn muốn bà chị này chọc quê thêm một chút nào nữa.
Một bóng đen thoát ẩn thoát hiện trong bóng tối làm cho cho con người ta khó có thể phát hiện ra sự hiện diện của nó. Mang trong mình linh lực Lôi càng làm kẻ đó di chuyển một cách chớm nhoáng, theo những gì kẻ đó biết người hắn đang tìm đang ở trong Kết Giới của thư viện. Không lâu sau bóng dáng đen bí ẩn đã đứng trước của phòng thư viện, cảm nhận được lớp bảo vệ quanh thư viện càng chứng tỏ thông tin kẻ đó nắm giữ hoàn toàn chính xác.
Vận nhanh linh lực tích tụ vào tay tạo lên một luống sét chóe sáng trong màn đêm, quan sát xung quanh không có ai, hắn tung một chưởng vào khoảng không phía trước.
Nắm đấm chứa đầy Linh Lôi va chạm với lớp bảo vệ của Kết Giới, tạo thành những vết rạn nứt trong không trung. Từ vệt nứt trong không trung, hắn tung thêm một đấm làm thủng một vệt lớn liên kết với không gian bên trong Kết Giới.
Do không phải chủ nhân mở Kết Giới nên điểm thông giữa lỗ hổng vừa rồi với vị trí Tiêu Phong đang nằm ngủ hoàn toàn khác nhau. Kẻ đó lướt vào trong không gian Kết Giới, lọt vào giữa trung tâm khu rừng nguyên sinh đầy u ám.
Ầm.
Nghe tiếng động phát ra khiến Tiêu Phong giật mình tĩnh giấc, quan sát xung quanh không có thứ gì nguy hiểm nên hắn thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn say đắm trong giấc nồng bị cắt ngang, làm đôi mắt hắn lại muỗn trĩu xuống chìm tiếp tục giấc mộng giang dỡ.
Nhưng tiếng nổ lớn vang lên làm đôi đồng tử mở to quan sát, âm vang vọng ra từ trong khu rừng. Phía trên bầu trời của khu rừng rực sáng màu xám, do cũng sở hữu linh lực hệ Lôi Tiêu Phong hoàn toàn nhận ra đó là ánh sáng của linh lực. Tiếng gào thét kinh thiêng ập vào tai hắn làm từng cộng da gà nổi hết cả lên. Từng đợt gió xoáy trong khu rừng tạt về phía hắn, ánh sáng Lôi kia dần dần di chuyển đến gần nơi mà Tiêu Phong hiện diện.
Không lẽ nơi này có người sống, còn âm thanh gào thét liên tục kia có nghĩa là gì ?. Mãi suy nghĩ trong đầu mà hắn không nhận ra âm thanh kia đã đến rất gần, một bóng người tơi tả khẩn trương chạy chốn thứ gì đó ở đằng sau. Nhìn kĩ đó chắc chắn một người phụ nữa với y phục đã rách tả tơi, trên người có những vết thương vẫn còn tứa ra máu.
Quay lại vài phút trước.
Kẻ bí ẩn quan sát xung quanh tìm kiếm nhân vật mà hắn muốn thủ tiêu càng nhanh càng tốt, bởi ở càng lâu trong đây mối nguy hiểm càng tăng lên. Nhưng ả không thấy gì cả ngoài những cây cổ thụ cao lớn, những cây gai uốn quanh tạo nên không gian ảm đạm hơn bao giờ.
Với kinh nghiệm thủ tiêu biết bao người, nên lạc ở nơi rùng rợn không làm ả kinh hãi mà vẫn bình tĩnh quan sát xung quanh.
Ầm.
Một tia sáng lóe lanh ngắm thẳng vào hắn mà bắn, do đạt đạt Á Thần 7 nên tốc độ phản xạ trở nên cực kì nhanh nhẹn. Mặc dù phản xạ nhanh nhưng vệt sáng sượt qua đôi vai khiến màu tứa ra một ít.
Khốn nạn, kẻ nào dám đánh lén bà. Bà nhất định sẽ xé xác mày ra.
Quay đầu xem diện mạo tên khốn nạn nào, nhưng khi nàng nhìn lại thì sắc mặt nàng không còn hung hăn mà thoát chốc tái đi. Mãng Xà Vương, một con rắn to gấp 3 đến 4 lần con người. Trên thân hình dài to lớn có những chiếc vẩy bao phũ, khi chuyển sang trạng thái tấn công nó lập tức trở thành những cột nhọn đâm thủng mọi thứ mà nó chạm phải. Hai chiếc năng dài và nhọn có thể cắn xé bất thứ con mồi nào, trên đỉnh chiếc năng đó chứa nọc động khiến con mồi tê dại trong một thời gian.Mãng Xà Vương có thể trườn đi hoặc di chuyển bằng 4 chân quanh thân hình nó. Nếu như vậy thì đối với Á Thần không có gì e ngại, nhưng trong người nó cũng có khả năng hấp thụ Linh Lực và dùng nó để tấn công con người.
Theo cảm nhận của nàng con mãng xà này ở đây đã hấp lụ linh khí đạt Á Thần 5 rồi, nếu đánh một một với kẻ khác thì chắc chắn phần thắng lợi thuộc về nàng. Nhưng với quái thú thì khác, hơn nhau 1-2 cấp độ chưa thấm vào đâu đối với chúng. Những con quái thú này thường ẩn hình để tu luyện và chúng rất ít khi tấn công, nhưng thế quái nào nó lại xuất hiện ở đây cơ chứ.
Chiếc đuôi to lớn của nó vút thẳng vào người nàng đang đứng, hoảng hốn vận linh để di chuyển. Khi conq quái vật nhất chiếc đuôi lên in hằn lên mặt đất một vết nứt lớn, nếu đồn vừa rồi chúng người chắc nàng sống không bằng chết. Vận linh vào tay và chân, nàng đạp lướt không khí thoát cái ra sau nó tung giáng một đồn uy lực xuống đầu nó.
Bất ngờ Mãng Xà Vương lắc đầu né sáng một bên làm nàng đánh vào không khí, cả thân hình chơi vơi mất thăng bằng. Cái đuôi con rắn quật nào lưng nàng, cả thân hình từ trên không trung đánh văng xuống đất. Cũng may nàng vận linh để bảo vệ lưng kịp thời, chứ không gãy vài cái xương sườn là ít. Nhưng lực đánh quá mạnh khiến toàn lưng nàng tê buốt, nết mặt nàng một lúc khó chịu.
-“Xem ra tao phải dốc toàn lực với mày thì may ra còn đường sống sót”.
Linh lực trong người nàng tuần hoàn một lúc một nhanh, cả người nàng đều có linh lực. Một luồng sáng sám bao phũ quanh người nàng dữ dội, những lá cây xung quanh nàng lay động không ngừng.
-“Triệu hồi bảo vật”.
Miệng nàng hét lên sâu đó linh lực từ bàn tay phát ra những chia sét lóe sáng cả bàn tay, dần dần hình thành một cây kiếm sắt bén chứa đầy linh lôi. Lưỡi kiếm liên tục chóe ra những tia sét vô cùng nguy hiểm. Tuy thanh bảo kiếm trên tay nàng chỉ thuộc loại trung cấp nhưng khi được truyền linh lực cũng đầy uy lực.
Đạp lên không khí cả thân hình nàng lướt trên không trung, với khả năng di chuyển của Lôi nên tốc độ khá nhanh. Khoảng khắc con rắn vừa chợp mắt, nàng nhanh chóng dùng Bức Tốc ra sau con rắn. Bức Tốc thuộc đẳng cấp cao hơn Cấp Tốc của Tiêu phong đang sở hữu, khi luyện đến mức nào đó cơ thể đã thích ứng được, phải đòi hỏi một kĩ năng cao đó là Bức Tốc. Cấp Tốc khi kích hoạt chỉ di chuyển lướt đi mắt thường vẫn còn thấy bòng di chuyển, nhưng khi dùng Bức Tốc đôi mắt không còn thấy được bóng hình di chuyển, nó giống như dịch chuyển đến một nơi khác.
Lại một lần tập chung Linh Lôi vào tay, lượng linh lực truyền đến đã đủ chớp nhoáng nàng dùng Phóng Linh. Đòn đánh bây giờ có thể ngang bằng với Thần 1, nhát chém rực màu sáng chóe lửa lên thân hình mãng xà.
Một âm thanh “Ầm” vang lên giữa bầu không khí im lặng, thanh kiếm bật ra khỏi tay nàng rơi xuống đất. Nhát chém vừa rồi khi chạm vào thân hình nó liền bật ra như có lớp rào cản, không hề để lại một vết chầy xước trên nó. Vẫn còn hoảng hồn khi thấy con rắn không hề hần gì thì trên lưng truyền đến cảm giác đau buốt. Con rắn uốn người tung một đòn bằng đuôi lên người nàng, nàng rơi xuống mặt đất lăn vài vòng. Vừa dùng Bức Tốc lẫn Phóng Linh khiến cơ thể tốn không ít linh lực, khi con rắn ra đòn nàng đã dùng linh lực phòng ngự nhưng lượng linh lực không đủ khiến cả cơ thể nàng đau buốt.
Máu trong người sắp bốc tới não, cả người nàng bắt đầu mất kiểm soát lao vào ăn miếng chả miếng với con quái vật nàng. Những tia sét chóe lên một vùng khi nàng đánh vào người nó, tiếng gào thét con quái vật dùng linh lực rung chuyển trời đất.
Thấy nàng đứng thở dốc hồi phục linh lực, Mãng Xà Vương tích linh lực trong cơ thể phóng tia sáng từ trong miệng bắn về phía nàng. Cũng may nàng kịp dùng linh lực di chuyển thoát khỏi vùng tấn công của con quái vật khốn khiếp, tưởng thoát được đòn tấn công vừa rồi có thể nghỉ mệt. Thì một tia sáng lại tiếp tục nhắm thẳng tới người nàng, không kịp phản xạ do cơ thể chưa hồi linh lực nên nàng ăn trọn đòn vừa rồi. Phát ra tiếng nổ ầm rền trời, cả người nàng đau buốt khi chịu áp lực hư khong cực lớn, lồng ngực nàng ứ động căng phồng sau đó phun ra ngụm máu đỏ thẫm.
Không có thời gian dưỡng sức thì nàng không thể có cơ hội đánh lại nó, nhưng khốn khiếp nó lại không cho nàng dưỡng sức mà liên tục tấn công không thôi. Nàng đành bỏ chạy đến một nơi an toàn, thoát khỏi tầm tấn công con quái vật này đã. Dùng linh lực lên toàn thân, nàng nhanh chóng phóng đi thoát khỏi con Mãng Xà Vương này. Thấy con mồi bỏ chạy tất nhiên làm sao nó của thể bỏ dễ dàng như vậy, đôi chân của nó lập tức hoạt động chạy thoăn thoắt duổi sát theo nàng. Vừa đuổi theo con mồi, nó liên tục phóng linh tấn công làm cây cỏ mà nó đi qua đều ngã rụi.
Thấy bóng đào tơ xuất hiện trong đêm khuya với y phục hở vô cùng khiêu khợi, dự định đến làm quen với cô gái đó. Nhưng bóng dáng Mãng Xà Vương xuất hiện từ trong khu rừng chạy ra khiến từng cọng lông gáy hắn dựng đứng cả lên. Lần đầu tiên hắn thấy con vật quái dị như vậy, không những vậy nó còn phóng ra tia linh lực vô cùng nguy hiểm nữa chứ. Bây giờ hắn chỉ muốn bỏ chạy càng nhanh càng tốt thôi, mạng sống quan trọng hơn nữa nhân gấp nhiều lần đấy.
Thấy bóng dáng người phía trước, cô gái liền nhắm thẳng phía Tiêu Phong mà lao đến để nhờ hắn giúp đỡ.
-“Mau hỗ trợ ta tiêu diệt con quái vật này”. Cô gái gấp gáp nói khi tiến gần đến Tiêu Phong.
Cái gì ?. Tiêu diệt con quái vật khủng khiếp này á, ngay cả bản thân mình không biết con sống nổi không chứ ở đó mà đòi tiêu diệt nó. Cô gái này nhìn thoáng qua đạt tới cấp Á Thần là không ít mà còn bị đánh bầm dập tơi bời, trong khi đó mình mới titan 3 thì làm được trò trống gì ngoài làm mồi cho nó.
-“Cô nghĩ tôi có thể làm gì với con quái vật này”.
-“Tôi không cần biết. Cậu chỉ cần giữ chân nó đừng cho nó tiến lại tôi vài phút thôi, nhiêu đó cũng để tôi hồi phục nguồn linh lực trong người rồi”.
Hả ?. Cầm chân nó á. Bây giờ bỏ chốn thì cũng không thể chạy kịp với tốc độ của con Mãng Xà này, với lại không thể bỏ lại cô nàng với con quái vật này được. Thôi thì đằng nào cũng chết, liều nghe thử cô ta một phen xem sao.