Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa – Chương 14: – Botruyen

Truyền Thuyết Tứ Trượng Thiên Địa - Chương 14:

Chương 14: Đá Vĩnh Hằng.
Mặc dù cơ thể vẫn còn suy yếu sau trận quyết chiến với Đình Cẩu lẫn cuộc đại chiến với Mai Hồng. Nhưng chí ít hắn cũng đã cho thân xác hoạt động gân cốt đôi phần vào mỗi giữa trưa trong nhà vệ sinh, còn về phần linh lực trong cơ thể đã khôi phục hoàn toàn. Tuy Kim Khánh đã phỏng đoán phải mất nữa tháng thì may ra lượng linh lực mới hoàn toàn bình phục, nhưng hiện giờ mới chỉ qua 2 ngày lượng linh lực trong cơ thể trở nên dồi dào hơn bao giờ. Bởi cơ thể hắn có thể tự hấp thụ và tái tạo linh lực trong cơ thể từ đất trời, Quyền Năng Bất Diệt, nhưng Tiêu Phong không hề biết kiểm soát hay sử dụng nó. Hắn chỉ có thể để nó tự hoạt động trong cơ thể theo bản chất vốn có của nó, mà hắn cũng không mấy quan tâm đến nó.

Linh lực hệ Lôi luôn điều hòa đều đặn trong cơ thể, nhưng ở một số tâm điểm lại bị chèn ép không thể lưu thông qua được. Nếu cứ thế thì hắn không thể vượt cấp được, vì muốn lên cấp được thì lượng linh lực phải tuần hoàn hết trong cơ thể qua các tâm điểm và nó một lúc sẽ đậm đặc hơn. Khi đó cơ thể sẽ tự động biến đổi để thích nghi với lượng linh lực trong người, cái đó người ta gọi là vượt cấp. Chứ cứ để lượng linh lực tụ một chỗ khác nào lấy bình rượu cũ đổ thêm rượu mới vào.

“Đó không phải Tiêu Phong, tân binh suất sắc nhất sao”.

“Tao nhớ lại cảnh chiến đó mà dũng khí tràn trề rồi đây nè”

Vài kẻ đi qua Tiêu Phong, ngay lập tức nhận ra hắn, cũng không ngừng khen ngợi màn trình diễn ngày trước trên khán đài.

Cái biệt danh tân binh suất sắc đã gắn liền với cái tên Tiêu Phong mất rồi. Giờ đi đâu ai cũng có thể nhận ra hắn, tiếng tăm đã vang dội khắp trường, quả không hổ danh chó táp phải ruồi.

'Không ngờ mình đã trở nên nổi tiếng như thế, quá thơm để tiếp cận các em xinh gái rồi, ông trời giúp ta rồi'. Khuôn mặt hắn rạng rỡ hẳn lên vì suy nghĩ đen tối trong đầu.

Mãi chìm đắm trong suy nghĩ đen tối của mình, Tiêu Phong không hiểu vì sao đôi trân của mình đứng trước phòng thư viện của trường. Như có gì cứ thúc đẩy hắn tiến vào đó, đôi chân Tiêu Phong cứ bước đều nhưng không hẳn do ý trí điều khiển.

'Không phải đây là chỗ mình nhặt được cuốn sách thiên địa sao'.

Không gian và vị trí của căn phòng không thay đổi gì mấy khi lần đầu hắn đến đây. Vẫn những quyển sách cũ được sắp ngổn ngang trên kệ, vài quyển lất phất trên sàn. Không khí nơi đây vẫn âm u và kín đáo, mùi ẩm mốc cũng vất vương nơi đây.

Với cái tính lười nhác, hắn cũng không rảnh hơi để bận tâm sắp xếp lại nơi này, chân hắn còn thuận tiện đá luôn những quyển sách cản đường đi của hắn. Quyển sách cũ kỉ bị đá bay vào góc hẹp của kệ sách, vài trang sách đã rời ra khỏi vị trí ban đầu bay tứ tung.

Điều hắn không thể ngờ tớ khi đá cuốn sách đi, trước mặt hắn xuất hiện tờ tiền 500 bạc. Hắn vẫn đang phải vắt óc suy nghĩ tối nay ăn cái gì khi túi tiền đã trống trơn. Không ngờ vận may lại đến với hắn, tờ tiền này sẽ giải quyết mọi vấn đề rồi.

Nhanh chóng lượm tờ tiền không khéo chủ nhân quay lại kiếm thì nguy mất, cái mũi của Tiêu Phong sộc lên mùi ngai ngái khó chịu, cái mùi này chỉ có thể do tinh dịch bốc ra. Giờ Tiêu Phong mới để ý dưới nền nhà, loang lỗ những vũng nước sệt sệt. Không ngần ngại việc gì, Tiêu Phong đưa tay chấm lên vũng nước rồi cho luôn vào miệng.

'Sao mà mùi vị nó gớm như thế này trời, xém tí nữa thì nôn hết bữa trưa của mình rồi'.

Do lần trước bị quyển sách thiên địa cuốn hút làm Tiêu Phong cũng quên hẳn đi việc có người giao hoan ở đây. Mà việc này cũng có liên quan gì tới hắn đâu, quan tâm nhiều quá sẽ thêm nết nhăn.

“Cậu kia, không đi học hay sao mà còn ở đây”. Giọng nói của người phụ nữ cất lên từ đằng sau khiến hắn bắn cả thân hình.

'Hờ hờ, không lẽ chủ nhân tờ tiền quay lại tìm hay sao, có lẽ họ không thấy mình lấy đâu. Phải bình tĩnh vì bữa tối sống còn, không lẽ miếng cơm đưa vào miệng còn bắt nhả ra'.

“Dạ, lớp em đang trong khoảng thời gian tự học nên em đến thư viện tìm hiểu thêm thôi ạ”.

“Tự học à, vậy cậu thuộc dãy nguyên tố giản đơn, lớp của cô”.

“Vâng, em là Tiêu Phong sở hữu hệ lôi”. Lại thêm một cơ hội để hắn khoe khoang thành tích nữa, tay hắn đưa lên vuốt lại mái tóc cho bảnh bao một chút.

“Là thằng nhóc nào, ta chưa hề nghe qua”. Yến Tử nhìn lại khuôn mặt tên nhóc nhưng cũng lắc đầu chịu thua, nhưng khuôn mặt hắn cũng có chút thu hút người nhìn.

Tưởng được lần nữa khen ngợi từ bà cô này, không ngờ hắn lại bi tạt gáo nước lạnh giữa mặt.

Giờ Tiêu Phong mới liếc đôi mắt của mình lên người bà cô này, mái tóc ngắn được tỉa ngang vai như tôn vinh khuôn mặt xin xắn kia. Đôi gò má hơi ửng hồng như say rượu, cái môi nhỏ nhắn mọng nước thu hút mọi ánh nhìn. Khoác lên mình cái áo sơ mí trắng bó hết thân thể, khiến 2 quả đào tiên căng lên như ngọn đồi trước mặt. Những khe nút áo hở ra do bộ ngực quá khủng, cái áo lót ôm không hết cặp ngực nảy bở tròn trịa với làn da trắng mịn lọt qua từ khe áo. Phía dưới cái váy đen đến đầu gốu, quấn lấy cặp mông săn chắc đẩy đà, ở giữa hai chân nàng nơi vùng bí hiểm mời gọi mọi ánh nhìn.

Một thân hình tươi ngon trước mặt khiến cả người hắn máu chảy rần rầ cả lên. Cũng vậy, thằng em của hắn cứ liên tục đấu tranh đòi tự do nơi đáy quần. Khiến cái quần hắn căng phồng lên có thể thấy được độ vĩ đại của nó.

Yến Tử không ngờ dương vật của tên nhõ này lại lớn đến như vậy, hắn lại nhìn mình mà lên cơn hứng tình càng khiến nàng thích thú. Cũng khó chắc, thân hình nàng cũng đã khiến bao kẻ chết mê chết mệt cơ mà.

Chợt trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, hắn nhanh chóng cúi mình xuống nhặt những quyến sách trên sàn. Tiêu Phong khẽ liếc đôi mắt vào vùng tam giác ngọt ngào kia. Từ góc từ dưới nhìn lên trên, hắn có thể thấy cặp đùi trắng trẻo tươi mát. Hạ thấp thân hình xuống một chút, có thể thấy cái quần lót trắng mỏng manh ôm lấy cái âm đạo. Bởi quần lót nhỏ bé nên vài cộng lông lu lọt ra ngoài quanh 2 mép âm hộ. Cái quần lót siết chặt lấy 2 mép thành âm đạo khiến in hắn lên cái quần lót như 2 khứa bưởi. Vài giọt nước đã rịn ra ướt thẩm lên quần lót, chứng tỏ nàng đang hứng tình rồi.

Yến Tử hơi ngạc nhiên khi hắn đột nhiên cúi ngươi nhặt quyển sách, giờ nàng mới biết mục đích của hành động này. Nàng không phản đối mà còn cảm thấy thích thú nên banh háng rộng ra để hắn dễ chiêm ngưỡng. Cặp má nàng đã ửng hồng lên vì hứng tình, môi nàng một lúc một khô bởi sự rạo rực trong người.

“Cậu xem đủ chưa, còn không đứng dậy kẻo người khác bắt gặp. Có tin tôi bẻ cổ cậu không ?” Yến Tử đe dọa hắn, nhưng âm điệu phát ra nhẹ nhàng trái ngược hoàn toàn.

Với 25 năm kinh nghiệm cày phim Jav và chăn rau các em trên mạng. Hắn sao không nhận ra sự biến đổi trong người đàn bà này, nhưng hắn chưa muốn dục vọng lúc này. Bởi hắn cần phải đã thông hỏa linh trong người trước đã, thời gian nhập học lớp đặc biệt đang đến gần rồi.

“Trời cũng đã sắp tối rồi, em xin phép ra về”. Tiêu Phong tìm cách thoát thân, chứ để hồi nữa máu dâm nổi lên hắn không kiểm soát nổi thì nguy.

Yến Tử đang mãi đo lường dương vật bên trong của Tiêu Phong, khi hắn lên tiếng khiến nàng hơi giật mình và chút tiếc nuối xót xa.

Khi Tiêu Phong cố tình đi sát qua Yến Tử, hắn cố ngửi mùi hương êm dịu từ nàng phát ra. Mùi hương làm hắn say mê, đôi tay hắn cố tình chạm vuốt nhẹ bờ mông săn chắc của nàng. Rồi Tiêu Phong nhanh chóng chuồn mất khi có thể, chứ để nàng bắt được thì xác định rồi.

Yến Tử khẽ hừ giọng, không ngờ tên nhóc này lại to gan lớn mật như vậy. Hắn cũng khiến âm hộ nàng đã rịn ít chất dịch khi thấy dương vật của hắn. Nàng cũng không ngờ lại có tên học sinh đê tiện lại giở trò với giáo viên như vậy, càng nghĩ tới nàng càng thích thú.

*** Nằm mãi trong phòng cũng khiến Tiêu Phong bắt đầu ngán ngẩm. 2 tên ôn thần kia đang chú tâm cho đợt chiêu sinh khóa lớp đặc biệt, nên ăn ngủ ở phòng tập luyện không thèm về phòng. Đôi mi mắt cũng dần dần sụp xuống, Tiêu Phong đang dần trôi theo cơn mơ phiêu bổng.

“Tất cả đã sắp viên mãn, cái ngày mà chúng ta chờ đợi gần 1000 năm đã đến rất gần”. Giọng nói trầm trầm mang đầy âm khí vang vọng trong không gian.

“Đúng vậy, chúng ta đã truyền biết bao sinh lực để phá bỏ phong ấm của bọn Tứ Trượng, chỉ còn đợi thời cơ chín mùi thôi”. Giọng phụ nữ vang lên khiến kẻ nghe lạnh cả gáy óc.

“Một khi đại nhân được giải thoát, thế giới sẽ được thay đổi. Những kẻ hàn nhát sống trong thế giới hòa bình sẽ bị hủy diệt.”

Đó là một nơi hẻo lánh giữa ranh giới hai miền Nam và Bắc, nơi chứa dựng nhiều nguy hiểm và hắc ám. Biết bao kẻ đã bỏ mạng vì muốn khám phá vùng đất này, bởi thế tòa thánh Thiên Sứ của hai miền mới dùng thuật cách li dãy núi này. Mọi nhãn thuật hay thính thuật đều không thể hoạt động khi thực hiện lên nó. Chính là dãy núi Bạch Mã, dãy núi chia cách hai miền.

Ở một nơi nào đó trong dãy núi Bạch Mã, một nguồn sinh khí phát ra mạnh mẽ và đầy ma lực. Khiến sinh linh quanh đó phải khiếp sợ, đành phải di chuyển sang nơi khác. Dần dần cảnh vật trở nên heo tàn và âm u hơn bao giờ hết. Những âm linh bí hiểm cũng dần chuyển về nơi đây, khiến chốn này càng thêm lạnh lẽo âm u.

'Quái lạ, sao ta lại ở nơi khỉ kho cò gáy này. Không phải mình đang ngủ trong kí túc xá của mình sao'. Tiêu Phong ngơ ngác nhìn xung quanh, cảnh vật đều u tối không chút ánh náng lọt vào nơi đây.

Trước mắt hắn có 3 người đang đứng trước hang động rào chắn bằng những thanh Hỏa lực khủng khiếp. Những gã này đều trong rất nguy hiểm và âm khí, trên cổ bọn hắn đều có dấu tích mờ ảo khiến Tiêu Phong không nhận ra được hình thù. Từ trong hang động luôn phát ra nguồn âm khí khủng khiếp, có lẻ nơi này âm u do bên trong hang động này tỏa ra.

“Vân Vân, ngươi phụ trách trông coi nơi này, đừng để bọn cảnh binh xâm nhập. Bọn ta có việc cần đi gấp”. Nói xong 2 gã trùm lên mình cái áo choàng màu đen rồi biến mất trong không gian.

Chỉ còn lại người con gái tên Vân Vân, nhìn ả ta vang vóc dáng thanh sắc hơn bao giờ hết. Sở hữu khuôn mặt xinh xắn nhưng không bao giờ có bóng dáng nụ cười xuất hiện. Chiếc áo lụa màu đen khoác lên thân hình không che đi sự quyến rũ của thân hình nảy nở và phần nào tôn lên vẻ đẹp kì ảo đó. Có vẻ bọn họ không nhận ra sự xuất hiện của Tiêu Phong, nên hắn tiến lại gần hang động kia xem thứ ẩn giấu bên trong. Càng tới gần, khung cảnh càng trở nên biến dị, sức mạnh khủng khiếp làm từng cộng lông tơ của Tiêu Phong dựng đứng cả lên.

“Gàooooo”

Cả người Tiêu Phong như bị bóp méo, lượng hơi thở ngày càng khó khăn và gấp gáp. Lồng ngực càng lúc thiếu oxi, khiến cả thân thể hắn rụng rời không thể di chuyển được. Cố hít lấy từng hơi nhưng không thể, đôi mắt một lúc mờ đi, xung quanh dần dần tối lại. Trong lúc mơ màng ấy, hắn chỉ chợt thấy đôi mắt đỏ đục ngầu từ phía trong nhìn ra như thiêu đốt mọi thứ.

“Aaaaa”. Cả thân hình Tiêu Phong bật dậy trên giường.

'Hơ, thì ra tất cả đều là mơ, tưởng mình ngủm rồi chứ. Nhưng sao mình lại cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra như thật. Có lẻ do mình suy nghĩ quá nhiều về thế giới này rồi.'

Hắn không hiểu sao những giấc mơ hắn trãi qua như được chứng kiến và cảm nhận ngay lúc đó.

Cả căn phòng của hắn đều đã tắt hết đèn nên chỉ có ánh trăng loe lói mờ mờ chiếu vào căn phòng. Nhưng ở một góc khác cũng phát ra ánh sáng, đó không phải từ quyển sách thiên địa sao. Vội bât dậy tiến lại bàn , mở hộp tủ từ lâu đã không đụng vào moi ra quyển sách đang lấp lóe phát sáng. Từ lần đầu xuất hiện như vậy, chưa lần nào nó phát sáng lại. Dù hắn cố viết lên đó nhưng cũng không có tín hiệu trả lời lại từ nó. Nhanh chóng Tiêu Phong lật trang đầu ra, những dòng chữ xuất hiện trên mặt giấy.

“Chào tên dâm tặc”.

Cái quái gì thế này, câu chào hỏi hơi động chạm nhau thì phải. Mặc dù mình có chút dâm tà thật, nhưng đó cũng chỉ là bản chất đàn ông thôi mà.

“Sao mấy lần ta định nhờ vả ngươi, nhưng ngươi không xuất hiện”. Tiêu Phong vội viết lên mặt giấy.

“Không cần ngươi biết, ta thích thì ta xuất hiện”.

“Ta không thể đột phá lên titan 4 được.Ta có Hỏa linh trong người và khiến 2 nguồn linh lực không dung hòa nên bị ép không lưu thông được”.

“Đúng”.

“Ta muốn dung hợp 2 nguyên tố trong cơ thể”.

“Ngay bây giờ, phòng thư viện”.

Ngay khi trả lời câu hỏi của Tiêu Phong, cuốn sách lập tức trở về dạng bình thường. Tiêu Phong hơi nghi ngờ, nhưng hắn đã chứng kiến điều từ quyển sách nói là đúng. Hắn lập tức tiến về phòng thư viện, mặc dù đã tới giờ giới nghiêm của trường.

Cánh cửa thư viện vẫn chưa khóa như mọi khi, chứng tỏ bên trong vẫn đang có người. Tiêu Phong nhẹ nhàng tiến vào tránh gây ra tiếng động, ánh đèn của thư viện rất mờ do đã sử dụng lâu năm. Quan sát xung quanh nhưng không có ai, hắn lặng lẽ đi vòng thư viện để kiểm tra.

Quyển sách chưa lần nào hướng dẫn sai, nên Tiêu Phong chắc chắn khuất mắc sẽ được hóa giải từ nơi này. Càng khiến hắn có động lực phải tìm ra điều bí ẩn mà quyển sách nhắc đến.

Ở một góc khuất của thư viện, chiếc bàn cũ kĩ được đặt ngay đó đã tồn tại suốt bao năm tháng. Trên bàn không có quyển sách nào mà thay vào đó là những lọ hương liệu bí ẩn đầy màu sắc trên bàn. Bóng sáng người phụ nữ vẫn đang trầm ngâm nhìn mớ hổn độn đấy.

Tiêu Phong nhẹ nhàng tiến lại gần tránh gây tiếng động mà cách ngang dòng suy nghĩ của người đó. Lại gần hắn mới thấy người phụ nữ đang trầm ngâm đọc quyển sách cũ kỉ rách rưới.

“Đá Vĩnh Hằng”. Tiêu Phong chợt nhận ra nội dung của quyển sách muốn nhắc đến thứ gì.

Vẫn đau đầu với quá trình nghiên cứu của mình, giọng nói vang lên khiến Yến Tử giật mình quay lại.

“Cậu biết gì về nó”. Mặc dù không hiểu sao tên nhóc này lại xuất hiện từ đây, nhưng nàng muốn tìm hiểu kĩ hơn về thứ nàng nghiên cứu.

“Muốn bảo vật cấp thần trở xuống hoạt động. Chủ nhân phải truyền cho nó một lượng linh lực trong cơ thể thể kích hoạt, điều đó khiến linh lực hao tổn kha khá. Hoặc có thể dùng Đá Vĩnh Hằng để kích hoạt bảo vật.”

Liếc khuôn mặt của cô nàng Yến Tử đang rất chú tâm nghe, điều này chứng tỏ điều hắn nói có vẻ đúng. Mặc dù Tiêu Phong không biết mình có nói gì sai không, nhưng hắn cứ nói hết những thứ trong sách hiện ra khi hắn chuẩn bị gấp lại.

“Đá Vĩnh Hằng được ta truyền trước một lượng linh lực đặc trưng cho nguyên đó. Khi đó nó sẽ tự tái tạo và hoạt động mà không cần tiếp thêm linh lực. Và lượng linh lực trong chất lỏng cũng sẽ không bao giờ cạn kiệt. Ta chỉ cần dung hòa Đá Vĩnh Hằng vào bảo vật thì tự hoạt động mà không cần sử dựng linh lực”.

Đôi đồng tử của Yến Tử mở to hơn bao giờ hết. Nàng không ngờ một tên nhóc titan mà có thể hiểu biết về những thứ này. Đá Vĩnh Hằng nghe có vẻ thuận tiện trong giao tranh, nhưng chưa ai khám phá ra công thức tạo thành. Người ta chỉ thấy nó xuất hiện qua sách vở ghi chép lại chứ chưa hề thấy tận mắt.

“Thông tin vừa rồi chỉ có giáo sư thần học mới biết tới chất nào ?.Sao cậu lại biết được nó”. Yến Tử không thể tin điều này là sự thật.

“Em từng đọc qua nó nên biết chút ít”. Tiêu Phong biết mình cần nên giả ngu để tránh phiền toái.

“Đúng như cậu nói. Đá Vĩnh Hằng không phải ai ai cũng biết và nghiên cứu về nó. Nhưng tôi lại có công thức nhưng đã rách không còn nguyên vẹn”. Yến Tử giơ giơ trang giấy còn 1/4 lên không chung.

“Hoa Thiên Sứ lấy sương trên nhụy,Hoa Bách Thảo lấy mật trong cuống, đá Bảo Anh nghiền nhỏ…”. Tiêu Phong đọc một vài vật liệu để chế tạo ra dung dịch trên.

Yến Tử vội vàng xem lại từng vật liệu mà tên nhóc đang đọc, hoàn toàn đúng không sai một tí nào. Không những thế còn có 1 số vật liệu bị rách mất cũng được Tiêu Phong liệt kê ra tuốt.

“Sao…sao…”

Yến Tử đã bỏ gần 5 năm trời để mày mò chế tạo ra chất lỏng bí ẩn đó nhưng chưa lần nào thành công. Bởi vật liệu và công thức đều không còn nguyên vẹn, thế mà 1 tên nhóc có thể đọc vanh vách điều nàng khốn đốn bấy lâu. Khác nào hắn ta đang chà đạp lên vết thương bấy lâu của nàng sao.

“Cậu có thể chế tạo ra nó?”

Không nhận được âm thanh trả lời, Yến Tử mới ngẩn mặt lên nhìn hắn.

Do Yến Tử vẫn ngồi trò chuyện và hắn thì đứng ngay sau nàng. Từ đây hắn có thể thấy cặp vú trắng nòn nà treo lủng lẳng trong chiếc áo thun mà không có lớp áo bảo vệ. Đầu ti nhỏ như đầu ngón tay út, vẫn còn hồng hồng cuốn hút vô cùng.

Mỗi rong chơi theo cặp vú trắng nỏn nà kia mà Tiêu Phong phớt lờ cả câu hỏi Yến Tử hỏi hắn. Cả người hắn máu đang chảy nhanh hơn bao giờ hết, thằng em đã chào cờ lúc nào không hay. Mãi khi Yến Tưt ngước lên bắt gặp ánh mắt hắn mới sực tĩnh ra tình hình hiện tại.

“Điều đó em không chắc, bởi em đâu phải giáo sư đâu mà chế đạo ra ngay được”. Tiêu Phong cố tính câu kéo ý tứ trong câu nói.

“Chỉ cần cậu chế tạo ra được, tôi thể giúp em mọi mong muốn”.

Ơ, ban đầu Tiêu Phong chỉ cần người hiêu rõ về Hỏa Linh để giúp hắn hoàn trộn hai linh lực. Không ngờ điều kiện của cô nàng Yến Tử đưa ra vượt quá sức mong đợi của hắn.

“Cô sở hữu nguyên tố gì ?”.

“Tôi giáo viên của linh Hỏa, có gì cần tôi giúp”. Yến Tử vội vàng nói.

“Em cần người giúp em điều hòa Hỏa linh trong người. Bởi em sở hữu 2 nguyên tố, hệ Hỏa luôn chèn ép hệ Lôi trong người em”. Tiêu Phong cũng đi ngay vào vấn đề.

Mặc dù là giảng viên của hệ Hỏa, Yến Tử còn sở hữu trong tay bằng giáo sư Á Thần. Nên những chuyện như thế không khiến nàng ngạc nhiên, điều kiện nàng có thể thỏa ứng.

“Được thôi, em có thể chế tạo một mẫu thử trước cho tôi xem”. Yến Tử cũng không phải dạng người ngu ngốc tin người dễ dàng.

Đá Vĩnh Cữu là cái quái gì ?. Ngay cả thấy tận mắt còn chưa được, huống chi phải chế tạo ra nó cơ chứ. Không hiểu sao, trong đầu hắn bản vẽ lẫn công thức dần hiện ra. Tất cả đều chi tiết và kĩ lưỡng một cách rõ ràng trong đầu hắn.

Yến Tử nhanh chóng rời vị trí nhường lại cho Tiêu Phong, nàng lặng lẽ quan sát thật kĩ để không bỏ sót một chi tiết nào.

Hờ hờ, những thứ quái trên bàn là gì vậy nhỉ. Tiêu Phong vẫn chưa xác định mình nên làm gì tiếp theo, chỉ đưa mắt nhìn mọi vật liệu trên bàn.

Thôi đến đâu hay đến vậy, dù gì đã có ai chế tạo ra nó thành công đâu mà lo. Ta cứ chế bừa như trong hình là được rồi, không nhất thiết nó có hoạt động hay không.

Với đôi bàn tay của một sinh viên đại học cơ khí, ắt hẳn mấy cái bản vẽ lẫn rắp láp không gây mấy khó khăn cho hắn rồi. Sau 1 tiếng miệt mài chế tạo, viên ngọc vĩnh cửu được nằm ngay ngắn trên bàn với màu đỏ lưng lửng. Bởi thiếu những vật liệu hiếm và hắn không dại gì mà chế tạo giống 100%, nên nó chỉ có thể hoạt động công suất 30%.

Ngọc Vĩnh Cữu phải được chế tạo bởi những vật liệu hiếm và quý giá, những thần sư mới may ra sở hữu nguyên liệu đó. Nhưng cũng có thể thay tạm bằng nguyên liệu sơ cấp, nhưng công suất trữ linh lực cũng bị hạn chế nhiều so với sức mạnh vốn có của nó.

Yến Tử nãy giờ vẫn luôn quan sát mọi thao tác của tên nhóc này, nhưng nàng không thể hiểu nổi các thao tác của hắn. Bởi kĩ thuật của thế giới trước đây của Tiêu Phong hoàn toàn khác hẳn so với thế giới hiện tại. Nên Yến Tử hoàn toàn từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, một kĩ sư cấp á thần như Yến Tử phải lắc đầu chịu trận. Đến khi viên ngọc được đặt lên bàn, Tiêu Phong rời vị trí nhường lại cho nàng, Yến Tử mới sực tĩnh trở lại.

'Cầu mong nó hoạt động tốt, cơ cấu của nó không khác gì máy phát điện phiên bản siêu nhỏ là mấy, không thì mất mặt mũi chết thôi' .

—————–
-Có chap có chap.
-À mà không biết mọi người còn theo dỏi chuyện mình nữa không ta?.
-Chắc không còn ai đâu.
-Chà, thôi kệ, ta viết thì ta cứ viết thôi.
-Mong ace đừng ném gạch là ổn rồi. Chứ em dư gạch xây nhà rồi :v :v
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.