Chương 12: Quyền năng bất diệt có thật ư !.
Xung quanh cảnh vật thật hổn độn và mờ ảo, mọi chi tiết luôn bị bóp méo theo từng khoảng khắc thời gian trôi qua. Tiêu Phong cố quan sát xung quanh nhưng hoàn toàn không nhận ra được mình đang ở đâu. Chỉ biết bản thân đang bị cô lập trong một không gian vô định, bốn phương tám hướng đều không có điểm giới hạn.
Một bóng trắng từ xa xăm từ mớ hổn độn đang dần dần tiến lại Tiêu Phong, nàng ta sở hữu khuôn mặt kiều diễm và xinh đẹp vô cùng.
“Con vẫn sống tốt chứ”. Nàng ta ở gần hắn mà cứ ngỡ giọng từ xa vọng lại.
“Ngươi là ai ?, ta có quen ngươi ư”.
“Ta là mẹ con đây, Hoàng Kiều Nga, con không nhận ra ư”.
“Hoàng Kiều Nga, ta có nghe đâu rồi thì phải”.
“Con là Hoàng Tiêu Phong, họ của con được lấy từ mẹ”.
Úi, thì ra cô ta là mẹ của thân xác này ư. Không ngờ tên nhóc này lại sở hữu người mẹ có dung mạo tuyệt đẹp thế, không biết ta với nàng hoan hợp có gọi là loạn luân không nhỉ ?.
“Dạ, tại lâu ngày không gặp, dần dần hình bóng mẹ đã mờ dần trong tâm trí con rồi ạ”.
Theo tính toán của Tiêu Phong, từ lúc nhập thể tới giờ đã tròn 6 tháng. Tức từ lúc đó tới giờ Tiêu Phong cũng chưa hề gặp nàng, cái cớ khá hợp lí và logic nhất.
Giọng người phụ nữ bỗng trở nên nghẹn ngào run run hơn.
“Cũng đúng, từ lúc sinh con và Như Ý, cả nhà ta phải biệt ly xa cách. Làm sao con có thể nhớ mặt ta được, cũng đã 16 năm rồi”.
Ơ đù, không ngờ không những chỉ 6 tháng không gặp. Mà nó còn lên tới 16 năm luôn đấy chứ, hú hồn thật.
“Mẹ chẳng phải đang ở đây sao”.
“Không. Đây chỉ là thuật vọng âm thôi, mẹ đang bị nhốt ở Dãy Hoàng Liên Sơn, không thể đến thăm con được”.
“Tại sao lại như vậy, con không được gặp mẹ ư”.
Tiêu Phong cứ ngẩn ngơ nhìn thân hình đẩy đà và khuôn mặt kiều diễm của nàng mà bất chợt kêu lên.
“Sau này mẹ sẽ nói rõ hơn, mẹ sắp đến giới hạn rồi. Hãy chăm sóc em gái và luyện thành tài tới giải cứu mẹ, mẹ ở đây chờ con”.
Câu nói đó khiến hắn đôi chúc mơ màng, được lắm nàng cứ hãy chờ ở đó đợi ta đến thịt nàng đi. Hình bóng người đó dần dần rời xa vị trí của Tiêu Phong, cặp mông đầy đặn làm dương vật hắn phát tướng khi nào không hay.
Bóng người hoàn toàn biến mất, cả không gian cũng trở nên sập tối. Không gian bắt đầu hiện ra lại, cảnh vật vô cùng thân quen chứ không xa lạ như ban nãy.
“Cậu tĩnh rồi đấy à”.
Rõ ràng là giọng phụ nữ, nhưng không không còn âm vang như hồi nãy.
Đôi mắt dần thích nghi với ánh sáng chói chan, trước mắt Tiêu Phong là một thân hình phụ nữ nảy nở của độ tuổi 30. Cặp vú to tròn đang đung đưa trước mặt hắn, cái vú săn và chắn nít làm cái áo sơ mi phải căng phồng lên. Từ khe hở của từng khuy cúc, rõ ràng có thể thấy được chiếc nịt vú hồng ren ôm sát làn da trắng mịt.Cứ như phản xạ tự nhiên của mỗi thằng con trai, tay Tiêu Phong ngon lành giơ lên tính bóp thử bầu vú cứ khiêu khích hắn. Khoảng cách còn một ít nữa đã chạm phải, giọng nói đầy sát khí vang lên làm tay hắn phải rụt hẳn lại.
“Cẩn thận cái tay, coi chừng phải bó bột đấy”.
Kim Khánh ngồi nãy giờ quan sát tên Tiêu Phong nằm bất động, bất ngờ phía dưới quần hắn độn lên một khúc thịt khủng khiếp. Thoáng qua cũng ước tính độ dài nó đến cỡ nào, đôi gò má xinh xắn của nàng chợt ửng đỏ thẹn thùng khi nghỉ về nó. Nàng cũng thắc mắc không biết tên nhóc này mơ thất gì mà nổi cơn hứng lên vậy không biết. Mãi nghĩ bâng khuâng, không ngờ Tiêu Phong đã tĩnh dậy lại còn dám lấy tay bóp nhũ hoa của mình.
“Ơ, em xin lỗi, tại do phản xạ tự nhiên thôi ạ”.
Do bị bắt gặp hành vi biến thái dâm dê của mình, Tiêu Phong túng quẩn nói bừa. Dè đâu càng nói càng nguy hiểm.
“Cái gì mà phản xạ tự nhiên ?”. Kim Khánh buộc miệng nói.
“Dạ không, đầu em còn choáng, tưởng đó là hai quả đào tiên mà to và lớn như vậy nên em tính hái”.
“Miệng mồm nhóc lợi hại lắm. Chắc sau này không biết bao nhiêu cô phải khốn đốn nữa đây”.
Tiêu Phong không nhớ tại sao mình lại nằm ở phòng của mình nữa, có lẽ lúc hắn bất tĩnh mọi người đã đưa hắn về phòng dưỡng sức.
“Cô đến đây có việc gì vậy ạ”.
Không không, một hiểu trưởng của trường không thể đến thăm một người bình thường như hắn được. Chắc hẳn phải có nguyên do, Tiêu Phong cũng không muốn vòng vo tam quốc nên nói thẳng vấn đề.
“Quả là có đôi chuyện muốn nói với em, nhưng trước hết phải giải thích tại sao em lại sở hữu linh hỏa và linh lôi”.
Biết không thể qua nước được bà cô hắc ám này, Tiêu Phong không trốn tránh mà đánh trực diện.
“Em cũng không biết, bình thường các tâm điểm của em hay bị thiêu đốt. Nhất là khoảng khắc quyết định lúc giao đấu với Đình Cẩu, đan điền em lại chứa một luồng linh lực hỏa nên em mượn dùng tạm”.
“Không lẽ, em thử ngồi thiền giải phóng linh hồn cô xem nào”.
Ngay lập tức, Tiêu Phong thu mình lại ngồi xếp bằng bắp đầu giải phóng linh hồn để tích tụ linh khí thành linh lực. Bình thường linh khí của thiên địa hướng vào người Tiêu Phong là màu xanh, nhưng để ý kĩ hơn vẫn có một luồng màu đỏ thấp thoánh. Khi thu linh hồn lại, với những người bình thường cũng sẽ thôi tiếp thụ linh khí. Điều khiến Kim Khánh bất ngờ nữa là những luồng linh khí vẫn bị cơ thể Tiêu Phong hấp thụ, nhưng không nhiều và mạnh mẽ như lúc phóng hồn.
Không lẽ tên nhóc này sỡ hữu quyền năng bất diệt ư, trước đây nàng đã từng đọc trong sách cổ có nói đến khả năng tự hấp thụ. Nhưng chưa bao giờ nàng thấy cả, đây là trường hợp đầu tiên nàng trông thấy.
Thấy Kim Khánh mãi suy tư về vấn đề gì đó, Tiêu Phong khẽ cúi thấp người ngang với khe háng của cái váy ôm sát. Một lớp vãi hồng ôm trọn cái mu mập mạp, vài cộng lông mu đen trồi ra ngoài trông rất kích thích. Để ý kĩ có mùi hương từ âm hộ thấp thoáng tanh tưởi phát ra khiến hắn đê mê dần dần chìm đắm.
Chợt tĩnh, trở về với hiện tại Kim Khánh thấy tên nhóc đang nhìn lén cái quần lót mình một cách trắng trợn. Lòng nàng mách bảo phải đề phóng tên này, khí tà dâm của nó rất lớn. Nhẹ nhàng khép cái đùi che đi vùng bí hiểm của mình, Tiêu Phong biết Kim Khánh đã phát liền ngẩn đầu nhìn nàng cười cười.
“Em bị sao không cô”.
Không ngờ hắn không biết liêm sĩ hay ngại ngùng và vẫn tỏ ra bình thường coi mình như người vô tội.
” À, người em đang bị linh hỏa đè nén mới khiến em đôi lúc bị đốt chát, cần một người thuộc hệ hỏa giúp em điều khiển nó thì tốt hơn”.
“Linh Hỏa trong người em ư ?, vậy em sở hữu hai linh lực à. À mà không phải em bị lửa dục vọng đốt cháy mỗi lần em liên tưởng đến dục vọng sao”.
“Haha, làm gì có cái mà gọi là lửa dục vọng cơ chứ, em nghe từ ai vậy”.
Nhắc mới nhớ, trong lúc tập luyện Tiêu Phong đôi lúc liếc trộm cặp nhũ hoa của nàng ta mà mình có bọ gì đâu. Không lẽ tất cả đều chỉ là trùng hợp và bị Hồng Thủy lừa bấy lâu, bà mẹ ơi, làm thằng em nhịn đói mấy tháng nay.
Mà không ngờ thằng phế phế như mình lại sở hữu cơ thể ngon như thế, trúng mánh rồi.
“Vậy em có hai linh lực”
“Đúng vậy, nhưng linh hỏa vẫn chưa điều khiển được. Hiện giờ đừng để ai biết điều này, em cứ sử dụng linh Lôi thôi. Cũng vì sự an toàn của em cả đấy”.
Đúng vậy. Ở đây ai cũng ganh nhau bởi sức mạnh và địa vị, nếu có kẻ nào biết hắn mang hai linh lực thì rắc rối to. Chắc chắn sẽ trừ khừ mối nguy họa càng sớm càng tốt.
Thấy tên nhóc cứ trầm ngâm suy tư như ông già, Kim Khánh khẽ lắc đầu gợi ý.
“Em muốn mạnh lên để bảo vệ bản thân và mọi người không”.
Nghe thì có vẻ lợi lộc đấy, nhưng ở đời không có ai cho không ai cái gì cả. Nếu Kim Khánh đã đưa ra lời đề nghị hấp dẫn như vậy, thì ắt hẳn mình buộc cũng phải có cái gì đó để trả lại. Từng sống bon chen trong một xã hội rắc rối, thì chắc hẳn Tiêu Phong càng nắm rõ những quy luật này.
“Đổi lại ?”. Tiêu Phong cũng không muốn vòng vo nên quyết đi thẳng vào vấn đề.
“Mới lớn như vậy mà để có cái suy nghĩ tiêu cực rồi. Tôi có thể lấy được thứ gì từ em nhỉ, chỉ cần tôi búng ngón tay một phát cũng đủ tiễn đưa em chầu ông bà rồi”.
Thì ra mình đã quá sai khi đánh giá thoái quá về nơi này rồi, không phải ở đâu cũng sống vì lợi ích cá nhân cả.
Thấy khuôn mặt tên nhóc cứ trầm ngâm suy nghĩ, cục thịt trồi dưới háng cũng đã yên vị từ lúc nào. Điều đó khiến Kim Khánh bình tĩnh trở lại hơn rất nhiều, chứ cứ liên tưởng đến nó khiến âm hộ nàng cứ co bóp chảy cả nước ra rồi.
“Còn một tháng nữa là kết thúc khóa học lí thuyết, xong sau đó em sẽ được chuyển qua lớp dạy kĩ năng. Bình thường mỗi người sẽ dạy từ căn bản đến nâng cao sẽ tốn 2-3 năm. Nhưng em có thể đốt cháy giai đoạn bằng cách vào lớp học đặc biệt”.
“Lớp học đặc biệt ?”
“Đúng, lớp chỉ dành cho những tân binh xuất sắc được đánh giá qua cuộc đấu đánh giá. Những người đó sẽ được đưa qua lớp này và được đào tạo một cách kĩ lưỡng và chuyên sâu”.
“Thế thì tốt quá rồi”.
Vẫn hào hứng tính tiếp nối câu chuyện, nhưng những vết thương vẫn cứ âm ĩ đâu khiến Tiêu Phong ngắt đoạn. Kim Khánh biết hắn chưa bình phục cần nghỉ ngơi nền nàng lùi bước trở về phòng của mình. Âm hộ của nàng lúc nãy âm ĩ chảy nước khiến nàng bức rức khó chịu vô cùng, nàng cần xử lí càng nhanh càng tốt. Chứ nếu không cứ trần trừ mãi ở đây, nàng sẽ mất kiểm soát thôi và với tên răn ma như Tiêu Phong thì xong đời nàng mất.
Cánh cửa mở ra rồi khép lại, để lại mình hắn yên vị trên chiếc giường dài với không gian yên tĩnh. Đây cũng lúc hắn bình tâm suy nghĩ chọn con đường đúng đắn để đi sau này. Và càng lúc thì Tiêu Phong càng hòa nhập với thân thể mới và bị cuốn sâu vào dòng xoáy của sức mạnh. Ở đây hắn có nhiều thứ hơn trước đây, những người bạn luôn sát cánh, đứa em gái ngây ngô và những cô gái xinh đẹp.
Những gì Tiêu Phong học từ Hồng Thủy đều đã được sử dụng trong cuộc đấu vừa qua. Nhưng nhiêu đó còn quá kém cõi và thô sơ trong chiến đấu, nếu không mạnh lên thì chắc chắn không thể tồn tại nổi.
Mãi suy nghĩ về bản thân và vài thứ, khiến Tiêu Phong đã quấn theo cơn mộng từ lúc nào không hay. Đôi mi hắn khép lại, để lại khuôn mặt anh tuấn khôi ngô vô cùng quấn hút. Có vẻ trong cơn xoáy mộng ấy, hắn được thưởng thức âm đạo của cô nào mà làm hắn khẽ cười và dương vật trỗi dậy mãnh liệt.