Chương 10: Phóng linh ?.
Không ngờ tên Lâm Khang bình thường im im như vậy mà đùng một phát khiến ai cũng phải nể phục, quả con nhà công không giống lông cũng giống cánh mà.
Chiến thắng của Tiêu Phong và Lâm Khang như đã dấy lên làn sóng mới về tư chất bá vương và giản đơn, trong đầu mọi người luôn ẩn hiện câu hỏi, liệu rằng nguyên tố bá vương mới chỉ được đào tạo ra bậc anh hùng ?. Trong các năm trước đây, chưa hề có ai thuộc nguyên tố giản đơn có thể đấu lại nguyên tố bá vương, hay sở hữu thiên bẩm.
” Hôm nay có khá nhiều kết quả bất ngờ và thú vị đúng không nào, để xem liệu có điều kì diệu xảy ra lần nữa hay không”. Thanh Thúy lướt không khí tiến ra giữa khán đài.
Không khí căng thẳng bàng hoàng đã lắng xuống một phần nào với khán giả, bởi trên màn hình hiện lên thông tin về trận tiếp theo đã phần nào phân tán tâm trạng của bọn họ.
“Xin giới thiệu, Kim Ngân con gái của hiệu trưởng Kim Khánh chúng ta sẽ đấu trận tiếp theo, cô nàng sở hữu hệ Kim thuộc nguyên tố Bá Vương cũng là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị quán quân”.
Có cả con gái của hiệu trưởng cũng tham gia cuộc đấu này ư, thông thường họ được miễn và cho qua luôn chứ đâu cần phải đấu như thế này.
Tiêu Phong thấy giữa sân khấu xuất hiện một bóng kiều nữ thước tha với ánh nắng mập mờ càng làm tôn vinh vẻ đẹp của nàng ta. Với một chiều cao 1m65, lại sở hữu một thân hình nảy nở lôi cuốn hấp dẫn vô cùng. Phía trước bầu ngực nhú ra hai trái đào tiên to tròn,nó khiến lớp áo nàng đang mặc căng phồng cả lên, bên phía dưới chiễm chệ cặp mông đầy đặn mủn mĩm lắc qua lắc lại như trêu ngươi người nhìn.
Đối thủ của Kim Ngân không ai khác đó là Như Ý, vẫn vẻ đẹp ôn nhu cũng khiến ai cũng mê mẫn như ngày mới gặp. Cũng từ cái đêm định mệnh hôm đó tới nay, Tiêu Phong vẫn chưa hề gặp lại Như Ý, họa lắm cũng chỉ lướt qua nhau rồi ai lại đi đường nấy. Một phần Như Ý phải luyện tập cho đợt thi này hết cả ngày đêm, nhiều khi nàng cũng thèm muốn nhưng cố nèn nhịn đợi qua cuộc thi. Quan trọng nhất là Tiêu Phong đang bị vấn đề về sinh giới nên không tiện gặp cho lắm, chứ gặp rồi lửa dục vọng lại thiêu cháy hắn thành than mất.
Trận đấu cũng được Thanh Thúy ra lệnh bắt đầu.
Bởi Kim Ngân mang trong linh lực hệ Kim, khi vận khí cả người phát ra luống khí màu trắng uốn éo không ngơi, không riêng gì Kim Ngân, Như Ý cũng vận linh lực tỏa ra luống khí màu nâu bởi nàng mang hệ Mộc – Thổ mà.
Không để khán giả chờ đợi lâu, hai cô gái ngay lập tức áp sát, cận chiến mà đánh nhau khiến Tiêu Phong nhìn xót xa mà, thân hình mềm mại thế kia mà bị thương quả thật đau lòng. Mới nghĩ tới đây, tâm điền của Tiêu Phong lại thiêu đốt âm ĩ, nó cứ đau rát khiến hắn bức rức khó chịu không thôi.
Khẽ nhắm đôi mắt lại để định thần lại tâm trí, ai biểu dục vọng cao quá làm gì giờ phải khổ sở thế này. Phải nhịn con thèm khát suốt mấy tháng nay đã làm hắn thiếu thốn lắm rồi., giờ gái xinh chờ hắn chiêm ngưỡng thế mà không được.
Đến khi Tiêu Phong ổn định lại cơ thể thì trận đấu đã sắp kết thúc, Như Ý đã thấm mệt người nhiễu nhại mồ hôi. Cặp vú hồng hồng nhô cao thấp thoáng sau lớp áo bị mồ hôi ướt đẫm, hơi thở của nàng đã nặng nề hơn rồi. Trong khi đó, Kim Ngân sức lực vẫn dồi dào vô cùng sung mãn, bởi sức mạnh ban đầu của Kim Ngân đã vượt trội hơn Như Ý rồi.
Sau khi đỡ vài nắm đấm từ Kim Ngân, cả người Như Ý hoàn toàn mệt nhừ, tay chân không còn nhanh nhạy nữa rồi. Linh lực tích tụ trong người đã xuống thấp, hai cơ mắt đã sắp sụp xuống tới nơi. Kim Ngân tích tụ linh lực vào chân và tay, nhanh chóng tiến tới Như Ý, biết rõ đối thủ đã không còn sức phản kháng. Nàng vẫn quyết dùng toàn lực hạ Như Ý, để lấy lại thanh danh cho nguyên tố Bá Vương, nàng cần phải ra đồn dứt khoát.
“Kim lực cuồng cước”
Cả nấm đấm đều phát ra luồng khí dữ dội mạnh mẽ hơn rất nhiều, nó lao tới thẳng khuôn mặt của Như Ý. Như Ý lúc này chỉ biết đứng im chịu trận, không còn sức lực di chuyển hay phản kháng, đôi mắt nàng khẽ nhắm lại.
Ầm.
Một luống khí khinh thiên áp thẳng vào ngực, lồng ngực chịu áp lực căng phồng đến sắp phát tung. Tiếp theo một cảm giác ứ dọng nơi lồng ngực trực chờ phun trào, như không còn sức chứa, lồng ngực khó chịu truyền lên miệng. Từng dòng máu đổ tươi ứa ra nơi khóe miệng, đau nhói và ê ẩm lan tỏa khắp cơ quan cơ thể.
“Anh hai ?. Anh không sao chứ”. Như Ý bàng hoàng thấy Tiêu Phong đứng chắn cho nàng.
Cả Kim Ngân cùng không ngờ đến tình huống này, lúc nắm đấm chập chờn sắp chạm phải mặt Như Ý. Một bóng người xuất hiện trước mặt Kim Ngân, không rút lại được nàng đành tung thẳng vào hắn.
“Khộc khộc, anh không sao ?. Em từ bỏ đi, không thắng được đâu”. Vừa nói từng ngụp máu được phun ra càng làm Như Ý sợ.
“Tôi Như Ý, xin nhận thua”.
Đáng lẽ hắn không bị thương trầm trọng như vậy đâu, lúc hắn thấy Như Ý nguy hiểm tới nơi, liền tức tốc lao ra đứng chắn đỡ đòn cho Như Ý. Khoảng khắc Kim Ngân lao người đến làm cặp vú ẩn hiện nơi khe áo làm hắn mê mẫn, mãi chiêm ngưỡng cái vú trắng ngần sau lớp áo mà quên dùng linh lực phòng ngự.
Má nó, mém tí nữa là tôi mạng rồi, chỉ vì cái khe áo khốn khiếp cứ khiêu khích mình. Lồng ngực giờ vẫn còn đau rát, khẽ nhìn xuống khuôn ngực của mình, nắm đấm vẫn in hằn lên đó.
Hơi bất ngờ trước hành động của Tiêu Phong, làm nàng cứ mơ hồ đứng nhìn hắn không thôi. Sở dĩ ở cái thế giới này đã dạy cô rằng, hãy tự bảo vệ lấy bản thân mình, trong trường hợp nguy hiểm hãy cân nhắc kĩ càng mà ra tay. Thế mà tên kia lại lao ra chắn đòn uy lực thế mà vẫn không chút lưỡng lự, lo sợ liệu trên đời có người tốt như thế ư.
Mãi chìm đắm trong mơ hồ đến khi giọng Thanh Thúy vang lên, nàng mới bật tĩnh trở về thế giới thực tại. Nhìn lại chỉ còn mỗi mình cô ở trên sàn với tiếng chúc mừng không ngơi từ khán đài, Tiêu Phong đã được Như Ý dìu xuống khán đài từ lâu.
Lặng lẽ tiến xuống sân đái để nhường cho lượt khác đi đấu, mắt nàng vẫn hướng về phía bọn Tiêu Phong đang đứng. Cả bọn đều hết sức lo lắng quan tâm hắn, những nụ cười luôn nở trên môi bọn họ khi biết hắn không mấy thương trọng. Con nhà hiệu trưởng uy danh lẫm liệt, đúng. Sở hữu nguyên tố Bá Vương đáng được tôn trọng, đúng. Nhưng xung quanh nàng có những ai là bạn bè thật sự, chỉ là vài người nịch hót, nay làm bạn mai là kẻ thù. Nàng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hay tình bạn thật sự, kẻ mà dám hi sinh bản thân cho người khác.
Dự sẽ hỏi thăm tình hình hắn có ổn không ?, nhưng cái tôi của nàng không cho phép làm thế. Lạnh lùng đi qua như thần chết lướt qua mang hết sinh khí, Tiêu Phong lặng lẽ nhìn theo hình bóng Kim Ngân, ánh mắt tiếc nuối cứ dõi theo.
Vâng, chính cái đít mẫy mà cứ đánh qua đánh lại cứ khiêu khích hắn không thôi, hắn cứ luyến tiếc là không được nắn bóp nó ngay lập tức.
“Trận tứ kết cuối cùng chính thức khởi tranh. Mời Đình Cẩu thuộc nguyên tố Bá Vương, mang hệ hỏa cũng là con của phó hiệu trưởng Kiều Mi”
Khuôn mặt mà Tiêu Phong hằng quen thuộc đang tiến lên khán đài, vẫn cái vẻ ngông cuống tự dưng tự đắc của mình.
“Tiếp đến mòi Doãn Chí Bình thuộc nguyên tố giản đơn hệ Mộc- Thổ, cũng là con cháu của dòng tộc Nhãn Long”
Mãi không thấy người xuất hiện, Thanh Thúy quay người nhìn về phía thí sinh nguyên tố giản đơn.
“Thằng Chí Bình đâu rồi, cho thằng chó Đình Cẩu ăn hành đi”. Tiêu giờ đã khỏe hơn nhiều, nhìn quanh kiếm tìm Chí Bình.
“Nãy tao thấy nó ở đây mà”. Lâm Khang cũng ngạc nhiên đảo mắt khắp nơi tìm kiếm.
Cả sân đài đang náo nhiệt bởi các trận đấu, giờ phải tạm hoãn càng làm họ khó chịu và than phiền.
“Vì đối thủ Chí Bình không xuất hiện, nên Đình Cẩu được vào vòng trong”. Thanh Thúy đành tước bỏ quyền thi đấu của Chí Bình.
“Chị thấy con trai em chưa, chưa đánh mà đối thủ đã bỏ chạy”. Kiều Mi cười tươi nói với Kim Khánh.
Kim Khánh không nói gì chỉ lặng lẽ gập đầu, bởi nàng đang đánh giá về tên nhóc Tiêu Phong kia. Dám liều mạng đỡ đòn của con gái mình, bởi nàng đã dạy cho Kim Ngân biết cách tập chung linh lực tại một điểm để tấn công hiệu quả hơn. Đối với những tân titan, linh lực còn yếu, mà khi đánh nhau cần phải dùng cho các cơ khiến lực bị giảm đi nhiều. Nhưng khi biết tụ một chỗ để phóng thích lực tạo ra sẽ mạnh hơn rất nhiều, song tốc độ sẽ chậm hơn đôi chút. Nếu không thì có cho tiền tên Tiêu Phong cũng không kịp nhảy ra đỡ đòn cho Như Ý.
Cả đám Tiêu Phong vẫn không hiểu tại sao tên Chí Bình đột nhiên mất tích.
“Ủa, tao bị loại rồi à”. Đột nhiên hắn xuất làm cả đám đứng tim.
“Mày đi đâu mà để mất cơ hội tham gia vậy”. Tiêu Phong nhìn hắn nói.
“Má nó, cái bụng tự dưng đau nhói cả lên”. Giờ mới để ý kĩ, mặt tên Chí Bình có chút nhợt nhạt.
Vừa mới xuất hiện chẳng được bao lâu, hắn lại ôm đít chạy về phía nhà vệ sinh giải quyết tâm sự thầm kín.
Đã có 4 gương mặt xuất sắc tiến vào vòng bán kết, năm nay khác biệt với năm trước do sự suất hiện của 2 nguyên tố giản đơn. Tất cả đều có 30 phút để chuẩn bị và khôi phục linh lực tiêu hao đã dùng, với Lâm Khang còn khả năng khôi phục. Với Tiêu Phong, hắn đã dùng linh lực mấy đâu mà tiêu hao, khổ nổi vết thương của Kim Ngân ban tặng khó mà lành lặn ngay được.
Để Như Ý và Lâm Khang ngồi thiền khôi phục các linh lực trong tâm điểm, Tiêu Phong đóng cửa phòng đi ra ngoài hóng mát cho khuây khõa.
Đã hơn 6 tháng ở thế giới kì qoặc này, đã dần biến một người tử tế như hắn thành một tên cuồng dâm mất rồi. Hắn cũng biết khá nhiều về thế giới này từ tủ sách thư viện và cô Hồng Thủy. Theo như những thông tin hắn đọc được, thế giới này được chia ra làm 4 miền. Nó cũng không khác gì với thế giới trước đây, chỉ thêm miền Hải Đảo thuộc các đảo ngoài đại dương là mới mẻ.
Trước đây loài người sống độc lập riêng lẻ bởi các gia tộc và các linh lực bình thường. Những người ở một gia tộc đều sở hữu những khả năng đặc biệt, trong đó có không ít gia tộc thường xuyên đụng độ vì phân chia địa bàn sinh sống của mình. Không biết nguyên do tại sao các gia tộc trên khắp đất nước có mâu thuẩn sâu sắc với nhau. Và đỉnh cao của sự mâu thuẩn đó là sự bùng nổ của cuộc thế chiến gia tộc, trận chiến kinh thiên động địa nhất lịch sử loài người. Trong trận thế chiến gia tộc năm đó, không biết bao gia tộc chính nghĩ và phi nghĩa đều diệt vong. Chỉ còn vài người sống sót sau trận chiến khốc liệt đó, bọn họ trở về sống với những người linh lực bình thường để sinh sống. Những gia tộc đều sở hữu cho mình những kĩ năng riêng, như gia tộc tiên hóa kĩ năng cơ bản là tăng cường linh lực, do sinh sống với nhau như vậy. Quyền năng thiên bẩm của mỗi gia tộc đều dần biến mất, mang tiếng là con cháu dòng tộc nhưng mấy ai khả năng thức tĩnh được nó. Hay người đó cũng không sở hữu được tố chất quyền năng đó thì sao mà thức tĩnh được.
Mãi suy nghĩ vu vơ, Tiêu Phong lang thang khắp dãy trường chờ đến lúc bắt đầu trận bán kết. Mục đích chính của hắn tham gia không phải đạt quán quân, cũng không để thể hiện, đơn giản hắn muốn trả tất cả nợ nần khi biết Đình Cẩu cũng bắt buộc tham gia.
“Mẹ phải giúp con đạt được quán quân”. Giọng Chí Bình phát ra đầy bực bội.
“Mẹ cũng chịu, con mạnh tức con sẽ dành chiến thắng thôi mà”
“Con biết là vậy, nhưng tên Lâm Khang nó đã vượt cấp”
“Vượt cấp thì đã sao, một á thần 1 còn gạ gục được á thần 3 4 5 cơ mà”
“Nhưng con muốn chắc thắc 100%”. Giọng tên Đình cẩu bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Được rồi, vì dòng họ nhà ta, mẹ đành gian lận một lần”.
Cuộc đối thoại giữa Đình Cẩu và Kiều Mi ở trong phòng phó hiệu trưởng đều bị Tiêu Phong nghe hết. Hắn cũng không muốn nhiều chuyện nên tính bước rút lui, ai ngờ lại nghe thấy tên Lâm Khang nên hắn muốn nghe rõ chuyện gì. Tiêu Phong thấy Kiều Mi đưa cho tên Đình Cẩu vài viên màu đỏ đỏ như viên kẹo.
“Chỉ tăng linh lực tạm thời, nên dùng trong trường hợp khẩn cấp thôi”. Kiều Mi nói.
Ối, cái thế giới cũng không khác gì với nơi của hắn, con người luôn có mọi thủ đoạn để chiến thắng, dù bất chấp dưới mọi hình thức. Tiêu Phong không còn gì để nghe thêm, nên hắn lui về phòng giải lao của cả nhóm.
Tính quay về phòng ngay để báo cho Lâm Khang, nếu có gặp Đình Cẩu còn có cách đề phòng. Khi đi qua dãy nhà vệ sinh nữ, nơi mà trước đây hắn và Như Ý giao hợp, như phản xạ tự nhiên. Mắt hắn nhìn vào khe cửa của căn nhà còn hé mở. Mém tí nừa hắn đã xịt máu mũi, trước mắt hắn là tấm lưng trăng nõn nà, có người đang thay y phục. Cặp vú được giải phóng hiện ra rõ nét sau tấm kính đối diện cô nàng, bầu vú tuy hơi nhỏ nhưng cũng trắng mướt và đầu đặn, đầu ti hồng hồng nhô cao phía trước. Như thôi miên, đôi chân hắn tiến lại gần cánh cửa để quan sát kĩ càng hơn, càng tới gần khuôn mặt phản chiếu trong gương càng hiện ra rõ ràng.
Ặc, đó không phải Kim Ngân sao, để đền bù lỗi lầm hồi nãy để ta ngắm lại thân hình cũng đủ rồi. Cũng tại vận động quá nhiều khiến mồ môi chảy ướt khắp thân mình, quần áo cũng ướt đẫm. Nên Kim Ngân mới tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để thay y phục, ai ngờ trời xui đất khiến lại bị Tiêu Phong bắt gặp.
Mãi say đắm với cặp vú nõn nà xinh xắn, đôi bàn tay Kim Ngân nhỏ bé nhanh nhẹn đặt xuống lưng quần.
Đù Đù, cặp mông huyền thoại đây rồi, nhanh nào nàng ơi, cỡi xuống để ta xem nàng mặc quần lót màu gì nào. ô hô hô.
Chuẩn bị cởi thắt lưng quần, Kim Ngân lại có cảm giác ai đó đang nhìn trộm mình thì phải. Bất giác nàng nhìn lên tấm gương đối diện mình, ảnh gương phản chiếu khiến nàng muốn độn thổ. Không ai khác là tên khôn Tiêu Phong đang trân đôi mắt chó nhìn thân hình nàng, cũng may mình phái hiện kịp không thì nhục mặt chết.
Mắt Tiêu Phong đối diện với ánh mắt của Kim Ngân nơi ánh gương. Biết mình bị phát hiện đang khúc cao trào, hắn đánh nhe răng ra cười vẫy tay chào rồi tiến bước đi khỏi. Sau đó tiếng cửa đóng lại chua chát vang lên.
Rầm.
Độ vô liêm sĩ của Tiêu Phong đã tới mức thượng thừa, đối với việc vừa rồi hắn hoàn toàn có lợi chứ chẳng mất mát thứ gì đâu mà lo. Có gái đẹp khoe thân không ngắm mới là thằng ngu đích thực. Hắn cũng không nhận ra rằng, lửa dục vọng trong đan điền lần nãy cũng không thiêu đốt hắn nữa.
Thanh Thúy lại lần nữa từng bước tiến ra sân đấu với biết bao tiếng hò hét chờ đợi những trận đấu kinh điển.
“Đã đến hẹn lại lên, xin mời 2 thí sinh có tên trân màn hình tiến lên”. Đưt lời nàng ta chỉ tay về phía màn hình lớn.
Lại một lần nữa, trận so tài giữa 2 nguyên tố tái diễn, không ai khác hai cái tên đó là Tiêu Phong và Kim Ngân.
Khó chơi rồi đây, sao mình lại nở xuống tay với cô gái xinh như hoa thế chứ, nếu không thắng thì sẽ mất cơ hội gặp tên Đình Cẩu. Để chuẩn bị cho cuộc rửa máu này, Tiêu Phong đã phải bỏ ra biết bao mồ hơi và sức lực tập luyện với Hồng Thủy cơ chứ.
“Kẻ hòn mọn xin được làm quen với cô gái xinh đẹp như bạn”. Tiêu Phong ngay lập tức tranh thủ cơ hội làm quen.
“Ngươi… Ngươi.. Một tên háo sắc”. Kim Ngân cố phát ra nhỏ tiếng nhưng không kém phần nguy hiểm.
“Tớ mới thấy nữa trên thôi, nữa dưới tớ thề chưa thấy gì”.
Hắn nói hoàn toàn sự thật mà, lúc Kim Ngân thay đồ chỉ mới cởi cái áo, tất nhiên làm sao Tiêu Phong có thể thấy nữa dưới được chứ.
“Ấu trĩ. Ta sẽ cho ngươi biết cái giá của nó”.
“Cậu xinh đẹp như thế, giận lên nhìn xấu lắm đó”
Nàng chưa bao giờ được ai đánh giá về nhan sắc của mình, giờ có kẻ nam giới khen nàng, khiến lòng nàng cũng nôn nao đến lạ.
“Lắm lời, bắt đầu đi cô”. Không muốn nghe lời tán tỉnh của hắn, nàng quay đầu nói với cô Thanh Thúy.
Nãy giờ đứng nghe cuộc đấu khẩu của hai đứa nhỏ, nàng khẽ lắc đầu trước mồm miệng của tên háo sắc này.
“Để không chờ lâu, trận đấu bắt đầu”. Lập tức Thanh Thúy vận linh lực bay lên không nhường không gian lại cho hai người.
Thấy tên Tiêu Phong cứ đứng tần ngần ngắm mình, khiến nàng khá bực bội bởi ánh mắt dê xồm của hắn. Tích một lượng linh lực vào cánh tay, giờ đây cánh tay nàng tỏa luồng khí trắng thấp thoáng đầy nguy hiểm.
Không e dè tên khốn Tiêu Phong, nàng tung đấm thẳng tới mặt hắn. Không cản phá, Tiêu Phong chỉ lách nhẹ qua, nắm đấm chỉ sượt qua khuôn mặt hắn.
“Cậu nở hủy hoại nhan sắc của tớ ư”
“Ta xem ngươi lớn lối được bao lâu”
Những cú đá chứa linh lực liên tục nhắm tới Tiêu Phong, không thể né nổi, đành vận linh lực lên tay chống đở. Sau những cú đá liên hoàng, Kim Ngân dừng một nhịp sau đó nhảy trên không.
“Kim quang cước”
Kim Ngân xoay người trên không tạo thế đá chẻ xuống đầu Tiêu Phong, đồng thời tích dùng Phóng linh, tức giải phóng một lượng lớn linh lực ở các tâm điểm mà không cần tích tụ ở tâm điền. Luồng khí bừng phát mãnh liệt ở chân Kim Ngân, không khí quanh đó bốc cháy đột ngột.
-Mới Titan đã biết dùng Phóng linh, quả con của hiệu trưởng có khác.
-Ta đây đã đạt titan 5 mà chưa vận Phóng linh tốt như vậy.
-Nhưng như vậy không ổn cho lành, ở titan 2 lượng linh lực ở các tâm điểm còn rất hạn chế. Chỉ có thể ra một lần, không lẻ cô nàng muốn đánh nhanh rút gọn.
Khán giả lại một lần nữa trầm trố trước khả năng của tân titan, không ít lời bàn tán xôn xao cả đấu trường.
Không ngờ Kim Ngân lại dùng được Phóng linh, và sớm như vậy như vậy, bây giờ Tiêu Phong có dùng linh lực cường hóa để phòng thủ cũng không đủ sức.
Cách phòng thủ tốt nhất không phải chống đỡ, mà tấn công mới là hiệu quả nhất. Dù đã cố che dấu thực lực ở vòng loại trước để đấu với Đình Cẩu, nhưng tình thế này không còn cách nào khác.
* Khoảng thời gian tập luyện với Hồng Thủy.
“Giả sử có một titan cấp độ 5 đột ngột tấn công em, em sẽ làm gì, tốc độ và sức mạnh của em đều thua họ”. Hồng Thủy chậm rãi nói.
Cô Hồng Thủy nói không sai, nếu như mình bị một tên hơn cấp đánh thì phải làm sao.
Tiêu Phong mãi suy nghĩ không tài nào tìm ra giải pháp phù hợp.
“Thông thường để cường hóa một đòn tấn công trở nên mạnh hơn. Người ta sẽ tập hợp các linh lực ở tâm điểm trên các cơ quan về tâm điền, rồi giải phóng nó ra các vị trí cường hóa”.
“Cái đó thì em đã biết”
“Nếu làm như thế, linh lực cường hóa sẽ bị hạn chế của tâm điền, tâm điền càng lớn thì sức chứa càng lớn khi giải phóng sẽ nhiều hơn so với tâm điền nhỏ”.
“Vậy em cần mở rộng tâm điền”.
Hồng Thủy nhẹ lắc đầu, nói tiếp.
“Tâm điền sẽ mở rộng khi em lên bậc hoặc chiến đấu nhiều sẽ tự giản nở. Để hạn chế điều này đối với titan, người ta có một giải pháp khác gọi là Phóng Linh”.
“Phóng Linh ?”.
“Linh hồn sau khi hấp thụ linh khí sẽ truyền vào các tâm điểm
trên cơ thể sau đó chuyển hóa thành linh lực, chúng ta có thể lấy trực tiếp linh lực ở tâm điểm chứ không cần qua tâm điền. Khi lấy trực tiếp như vậy sẽ không bị giới hạn nên sức mạnh của nó tăng gấp 3-4 lần. Nhưng như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực trong cơ thể, một titan chỉ có thể dùng một lần là quá tải”.
“Chỉ trường hợp khẩn cấp ta mới nên sử dụng ?”. Tiêu Phong cũng biết trường hợp nào nên dùng Phóng Linh.
“Đúng vậy, những titan 5 mới bắt đầu luyện cái này, bởi linh lực của họ đã dầy đặc, nhưng em thì khác. Bắt đầu luyện tập nào”.
+ Hiện tại.
“Phóng linh ư”. Lúc này Kim Khánh đã kinh ngạc đứng lên.
Nắm đấm của Tiêu Phong đột ngột bốc lên luồng khí màu tím khủng khiếp, nó hoàn toàn giống như của Kim Ngân. Tiêu Phong đánh nắm đấm để cản phá cú đá của Kim Ngân.
Ầm.
Tiếng động kinh hoàng nổ ra vì lượng không khí ở giữa 2 luồng khí đè nén quá mức. Màu tím của lôi giao với màu trắng của kim tạo thành màu ma mị khác lạ, không trực tiếp tác động đến da thịt và chỉ có 2 luồng khí va chạm.
Nhanh chóng lực đẩy khiến Kim Ngân lẫn Tiêu Phong lùi ra xa.
“Ngươi cũng biết dùng phóng linh”. Kim Ngân vẫn chưa tin vào mắt mình.
“Ta dùng đại chứ biết gì đâu”.
Tưởng dùng Phóng Linh có thể hạ gục ngay Tiêu Phong, và chờ hồi phục linh lực khi trận đấu tiếo theo xảy ra. Không ngờ tên Tiêu Phong có thể cản được, làm sức lực của cô giảm sút đáng kể. Ở các trận trước, đấu ở bảng Bá Vương đã dùng không ít linh lực, lúc nghỉ ngơi cô đã tranh thủ thay y phục nên không đuối mới tài. Còn Tiêu Phong toàn dùng mánh khóe với đấu ở bảng giản đơn nên không mấy hao tổn, sau khi dùng Phóng Linh chỉ hao tổn một phần nào.
Không để bản thân yếu đuối trước mặt hắn, Kim Ngân cố vận linh lực lao đến Tiêu Phong. Luồng khí trắng rất mờ nhạt chứng tỏ nàng đã đuối lắm rồi, Tiêu Phong dễ dàng khống chế Kim Ngân.
Tiêu Phong tiến ra sau lưng nàng, một tay hắn khống chế tay nàng, tay kia nhanh chống luồn qua ôm sát vòng eo Kim Ngân vào bờ ngực vững trãi của mình.
Bất ngờ trước tên biến thái này, Kim Ngân cố vùng ra nhưng không còn sức lực nào. Nàng cố cựa quậy chỉ làm cái cặp mông lắc qua lắc lại trên vùng bí hiểm của hắn. Làn hơi nóng hổi liên tục phả vào gáy nàng, làm nàng cảm giác nhột khoái cảm. Đặc biệt mỗi lúc Kim Ngân càng để ý dưới mông mình đang có thứ gì đó đâm vào, nó một lúc càng lớn và cứng. Mặt náng thoáng đỏ khi biết đó là thứ mà ai cũng biết, ở giữa chốn thanh thiên bạch nhật mà hắn dám sàm sỡ mình.
“Ngươi làm gì đó, mau thả ta ra”.
“Cậu thơm quá đi, làm tớ mê mẫn cả rồi đây”.
Cố sức thoát ra khỏi thế bế tắc, nhưng cũng không sao kháng cự được. Dương vật của hắn cứ cạ qua cạ lại khắp cặp mông nàng, càng lúc hơi thở nàng càng gấp gáp.
“Ngươi… đồ biến thái”.
Kim Khánh tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng mau lấy lại tinh thần, tuy nhìn hai người họ có vẻ đang vật lộn kháng cự nhau. Riêng Kim Khánh biết chuyện gì đang xảy ra với con gái mình, khi nàng thấy khúc thịt độn lên quần hắn đề lên cặp mông Kim Ngân. Với lại con gái nàng cũng đã cạn linh lực, có đấu cũng không lại, nàng khẽ ra hiệu cho Thanh Thúy.
Thanh Thúy gật đầu có vẻ hiểu ý Kim Khánh.
“Kim Ngân đã không còn sức kháng cự, Hoàng Tiêu Phong chiến thắng”.
Đang cưỡng chế thân hình ngon như thế này, Tiêu Phong đành buông Kim Ngân ra.
Vẫn còn ngượng ngùng khi lần đầu cảm giác chạm dương vật, Kim Ngân cúi mặt đi nhanh tránh người khác phát hiện khuôn mặt nàng đang đỏ bừng.
“Không ngờ cậu lại dùng được Phóng linh”. Lâm Khang tiến lại chúc mừng Tiêu Phong.
“Phải biết để trả vốn lẫn lãi cho thằng chó Đình Cẩu chứ”. Tiêu Phong mặt lanh lùng đầy sát khí.
Cũng chính tên Đình Cẩu mà Tiêu Phong mới phải khổ luyện như thế này.
“Cậu muốn đánh với tên Đình Cẩu trận chung kết”.
“Cũng không muốn cậu thua, nhưng cũng không muốn lỡ cơ hội này”. Tiêu Phong đăm chiêu nhìn bảng thi đấu.
Lâm Khang chỉ khẽ gật đầu rồi lặng lẽ tiến đi mất, để Tiêu Phong vẫn ngơ ngác đứng nhìn.
Tiếng thông báo của cô Thanh Thúy khiến khán giả một lần ngỡ ngàng, cũng kéo suy nghĩ của Tiêu Phong về thực tại.
“Lâm Khang do đau bụng nên không thi đấu được, Đình Cẩu tiến vào chung kết gặp Tiêu Phong. Tất cả nghỉ giải lao sau ít phút, đừng bỏ đi đâu vì còn rất nhiều hấp dẫn phía sau”.
*-*-*-*'*-*'*'*'*'
-Sao có mấy chỗ sai chính tả vậy.
-Dạ, em làm gấp quá chưa check lại ạ.
-Có gì mà ra cháp chễ nãi vậy.
-Tại có người nhờ em soạn cái bản thảo truyện lớp 12 nên em cũng nhận lời. Thành ra chap hơi trễ.
-Có lòng thì tốt, lần sau cố làm mượt tác phẩm hơn nhá.
-Em sẽ cố ạ.