Trưởng Thành – Chương 6: – Botruyen

Trưởng Thành - Chương 6:

VII

Tôi thức dậy, trời đã sáng rõ, nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ. Đây là lần hiếm khi tôi dậy muộn như vậy. Nhìn sang cô vẫn đang ngon giấc, tôi không nỡ đánh thức cô dậy. Tôi nhẹ nhàng xuống giường, mặc quần áo và khẽ khàng đi ra khỏi cửa. Tôi làm mấy động tác thể dục và chống đẩy để dãn cơ, rồi bước về phòng. Con bé Hoa đã thức dậy đang đánh răng, nó cũng không hỏi khi tôi không về phòng cả đêm.

Sau khi tắm táp sạch sẽ, tôi gọi bé Hoa đi ăn sáng.

– Chị Hiền đâu anh?

– Chị ấy vẫn đang ngủ.

Con bé chỉ nhìn nó tò mò nhưng không hỏi thêm nữa, tôi cũng phớt lờ con bé. Tôi hỏi dò con bé.

– Nếu hôm nay chị Hiền mệt quá không đi đảo Lý Sơn, em có muốn anh em mình tiếp tục đi không?

Hoa chau mày nghĩ một lát, rồi quả quyết.

– Thế thì thôi, anh ạ. Nhưng anh phải đưa em đi mua quà lưu niệm cơ.

Tôi hơi chau mày, không biết có quà lưu niệm gì ở gần đây không? Chắc lát phải hỏi mấy cô lễ tân.

Ăn xong bữa sáng và mang về một phần cho Hiền, cô vẫn ngủ im lìm. Tôi liền theo bé Hoa xuống biển, ngồi trên bờ cát uống từng ngụm beer, nhìn con bé đang nô đùa dưới biển, tôi thích chí mỉm cười không khỏi nghĩ đến biểu hiện của Hiền đêm hôm qua. Không biết liệu cô sẽ ngủ đến bao giờ?

Sau khi vùng vẫy thỏa thích, bé Hoa lên bờ kéo tôi về phòng. Như dự đoán, Hiền vẫn ngủ mê mệt. Ngồi trên giường cạnh con bé Hoa đang chăm chú xem phim hoạt hình, tay bốc snack không ngừng, tôi nhàm chán cũng thiu thiu ngủ.

Tôi tỉnh dậy, khi nghe tiếng con Hoa chào Hiền. Cô bẽn đứng bên cửa, ánh mắt có vẻ có vẻ hỗi lỗi.

– Chị xin lỗi, chị ngủ quên mất, không đi được đảo rồi.

– Không sao chị, anh em đã hứa đưa em đi mua đồ lưu niệm.

– Ah … chị biết một xưởng làm đồ lưu niệm biển đấy. Vậy chiều đi nhé.

– Hoan hô chị.

Con bé Hoa reo lên sung sướng. Hiền chầm chậm đi đến bên và ngồi xuống cạnh tôi, cô ôm lấy đầu tôi ghì vào ngực mình, rồi lại buông ra khi sợ bé Hoa nhìn thấy. Cô thì thầm.

– Tại anh đấy, làm em bây giờ đi lại bình thường cũng khó khăn. Lại còn làm em mất mặt khi thất hứa với bé Hoa.

– Không sao đâu, bé Hoa hiểu chuyện mà.

Nghe nhắc đến tên bé Hoa quay lại nhìn hai anh chị, nhoẻn miệng cười rồi lại quay lại xem tivi. Tôi đưa tay ra sau lưng, xoa bóp vào hai lườn cô, làm cô hơi rùn người phát tiếng 'uh' thích chí.

– Hay là em đi massage đi cho thoải mái.

– Vâng, có lẽ vậy, lát ăn trưa xong em tranh thủ đi.

Cô ngồi yên hưởng thụ sự xoa bóp của tôi, thời gian dần trôi, tiếng bụng réo phát ra từ cô, tôi mới nhớ cô chưa ăn sáng.

– Nào đi ăn cơm.

Bé Hoa nghe thế bật dậy nhảy ngay xuống giường. Tôi cũng đứng dậy khoác lấy tay Hiền đi về phái cửa. Đi cạnh cô, tôi mới nhận thấy cô bước đi có vẻ gượng gạo.

– Vẫn khó chịu à em?

– Vâng, em vẫn thấy bủn rủn chân tay.

– Hay là em về phòng nghỉ đi, anh bảo người mang bữa trưa đến.

– Thôi anh. Ăn xong em đi massage là hết ngay ấy mà.

Bữa ăn kết thúc, hai anh em trở về phòng đợi Hiền đi massage. Khoảng hơn một tiếng sau, Hiền trông vẻ bình thường lại, hớn hở bước vào phòng.

– Ổn chưa em?

– Em khỏa rồi.

Rồi cô ghé vào bên tai tôi nói thầm.

– Nhưng ở bên dưới vẫn sưng đỏ lên đây này, làm cô massage cứ cười em.

– Anh làm mạnh quá à? Em có bị đau không?

– Không … không … em thích mà.

Cô hun chụt cái vào má tôi.

– Cám ơn anh!

– Vì cái gì cơ?

– Vì làm em thích.

Cô đỏ mặt nói nhỏ. Rồi cô quay sang phía bé Hoa nói.

– Nào đi mua đồ lưu niệm nào!

Xưởng sản xuất đồ lưu niệm cách khu resort khoảng ba mươi phút đi xe máy, phía trước là cửa hàng, phía sau là xưởng sản xuất. Con bé Hoa bị những vở ốc đủ màu, đủ dạng hấp dẫn khoái chí không rời. Tôi để lại con bé đang mải mê với những rổ ốc, rồi ra ngoài ngồi xuống cái ghế đá trước cửa. Một lát sau Hiền cũng ra ngồi cạnh tôi, cô ôm lấy cánh tay tôi, ngả đầu vào vai tôi, thủ thỉ giọng có vẻ bịn rịn.

– Mai anh về rồi nhỉ? Em đã bắt đầu thấy nhớ anh rồi. Giá như cứ thế này mãi.

– Ngày kìa em lại gặp anh mà.

– Vâng, nhưng vẫn thấy bịn rịn. Em sẽ không bao giờ quên những ngày này.

Rồi cả hai rơi vào im lặng, tôi cũng cảm thấy có gì đó lay động trong tim. Tôi cũng sẽ không bao giờ quên những giây phút bên cô trong mấy ngày qua.

Cuối cùng con bé Hoa cũng chọn xong một túi các loại vỏ ốc, trên mặt vẫn đầy vẻ thích chí. Sau đó chiêu đãi con bé ly kem trước khi quay về khách sạn.

Chiều hôm đó, chỉ có bé Hoa là vùng vẫy dưới biển, cô và tôi ngồi cạnh nhau trên bờ cát, cô ngả đầu vào vai im lặng nhìn chăm chăm ra biển.

Hiền vẫn giữ tâm trạng buồn trong suốt buổi tối. Đêm đó, tôi làm tình với cô rất nhẹ nhàng và cùng ra với cô. Sau đó cả hai yên lặng nằm ôm nhau, tôi cũng thấy tâm trạng hơi nặng nề, khi nghe cô khóc thầm ướt hết một bên ngực tôi. Tôi không biết nói gì để an ủi cô, để cô ngừng thương tâm.

– Anh ơi! Liệu hơn tuổi có khi nào là rào cản cho em đến với anh không?

Sau một hồi khóc thầm, cô nghẹn ngào hỏi tôi. Tôi hơi ngớ người trước câu hỏi của cô, rồi cũng bình tĩnh trả lời.

– Anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề tuổi tác, anh vẫn nghĩ rằng tình yêu không phân biệt tuổi tác. Và trong thâm tâm anh, cũng chưa bao giờ nghĩ em hơn tuổi.

Cô đã ngừng khóc và cũng không hỏi thêm gì nữa. Sau một lúc im lặng, cô từ từ nói.

– Chiều nay, em có vui miệng nói chuyện với chị massage khi chị ấy hỏi về người em yêu. Chị ấy nói thế này 'Đàn bà hơn tuổi rất dễ bị xã hội dèm pha, với lại phụ nữ già nhanh hơn đàn ông, nên đàn ông sẽ chán', chị ấy còn kể mấy ví dụ cơ. Anh ơi! Em sẽ cố hết sức để anh yêu em, nhưng nếu anh không thể hoặc có lý do nào đó thì cứ nói với em nhé, đừng dấu em.

Tôi không biết thế nào cho phải, đành chọn phương án im lặng, chỉ ôm cô chặt hơn như trấn an cô rằng tôi đã hiểu. Để đánh tan đi tâm trạng nặng nề, tôi hỏi cô.

– Em có muốn nghe về kế hoạch tương lai của anh không?

– Vâng!

– Sau khi tốt nghiệp anh sẽ tìm cơ hội để ra nước ngoài tu nghiệp hoặc làm việc để lấy kinh nghiệm. Sau đó sẽ về sẽ mở một công ty riêng về dịch vụ tin học. Mục tiêu của anh là trước năm ba mươi tuổi phải có sự nghiệp vững vàng, đảm bảo tương lai, rồi mới lấy vợ. Dù thế nào thì đàn ông vẫn là trụ cột, ít nhất phải đảm bảo được cuộc sống sung túc cho vợ con.

Tôi đúng là nghĩ như vậy và cũng là để đưa ra một mốc để cô yên tâm, dù sao nếu có gì xảy ra trước đó, dù tôi có thể không yêu cô thì vẫn đủ cho cô một khởi đầu mới. Tôi cũng không muốn dấu cô điều gì.

Có vẻ như cô đã yên tâm phần nào, tay cô bắt đầu nghịch ngợm di trên ngực tôi. Giọng cô cũng đã có vẻ háo hức hơn.

– Thế tiếp theo nữa là gì?

– Có thể bốn mươi tuổi anh sẽ về hưu và đưa vợ con đi du lịch vòng quanh thế giới. Năm mươi tuổi anh sẽ về vui thú điền viên, chuẩn bị tương lai cho thế hệ tiếp theo. Sáu mươi tuổi, chắc vẫn đủ khỏe để bế cháu. Bảy mươi tuổi sẽ ra công viên đi tập dưỡng sinh hàng ngày. Tám mươi tuổi chắc sẽ vào viện dưỡng lão để con cháu khỏi lo.

– Em chỉ có một mục tiêu duy nhất, em sẽ luôn là một phần trong kế hoạch của anh và cùng anh thực hiện kế hoạch này cùng nhau.

Như không muốn tôi khó xử, cô chuyển đề tài.

– Hồi bé mẹ cho đi sở thú, không như những đưa trẻ khác thích thú với những con thú kỳ lạ, em chỉ hỏi tại sao người ta lại nhốt chúng lại, sau đó lăn ra khóc bắt mẹ thả chúng ra, sau đó em không bao giờ đi sở thú nữa. Khi đó em đã ước rằng, mình có thật nhiều tiền để mua hết những con thú và thả chúng ra. Hình như nó ứng với tương lai, giờ em đã học MBA, theo anh em có phấn đấu làm thật nhiều tiền để mua lại sở thú không?

Rồi cô cười khúc khích.

– Ước mơ kỳ lạ, anh nhỉ?

– Không, thật ra tất cả những ước mơ đều kỳ lạ cả và nó thường rất đẹp. Nó được hình thành khi em thấy một sự việc cao đẹp gây ấn tượng mạnh với em. Ước mơ thường sẽ đi cùng em rất lâu sau, nó sẽ in sâu vào tâm trí em, và sau đó nó sẽ âm thầm định hướng lý trí em. Sau này khi nghĩ lại, em mới chợt thấy, hóa ra ước mơ vẫn đồng hành với em. Anh tin, em sẽ có khả năng mau hết vườn thú và thả chúng về với nơi nó thuộc về.

Cô nhăn mày ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi.

– Bé Hoa có ước mơ gì không?

– Nó hiện đang ước mơ trở thành họa sỹ. Nhưng có khi ước mơ thầm kín của nó là bay vào vũ trụ để được ngắm trái đất từ xa cũng nên.

– Hoa thực sự mơ ước trở thành họa sỹ ạ?

– Ừ … nó thích vẽ và anh cho rằng nó vẽ rất đẹp. Một tuần, anh đang cho nó đi học vẽ hai buổi.

– Hoa có học thêm gì nữa không?

– Chỉ có thêm hai buổi bơi để rèn luyện sức khỏe nữa thôi.

– Thế Hoa không học thêm văn hóa à?

– Hoa không học thêm các môn văn hóa, anh thấy lãng phí thời gian lắm. Chỉ có anh kèm thêm khi học ở nhà thôi. Thời gian rảnh cho nó chơi hoặc làm việc gì nó thích.

– Bé Hoa kể toàn anh mua quần áo cho bé à?

– Cũng do mẹ anh ăn mặc giản dị và bảo thủ lắm, nên thường mua đồ cho nó cũng vậy. Mấy năm nay, nó lớn hơn đã bắt đầu biết diện, nó không ưng nữa. Nên hai năm nay, toàn anh đưa nó đi chọn quần áo, anh cũng có biết gì đâu, nó thích nó chọn thôi.

– Em mặc có đẹp không?

Cô quay ngoắt sang đề tài khác.

– Đẹp, rất đẹp. Em biết cách ăn mặc, để tôn nên cái đẹp của mình, để người khác ngắm nhìn thưởng thức nhưng không tạo cho người khác có nảy sinh ý tưởng bậy bạ. Đó là điểm anh ấn tượng về em.

Cô hào hứng, rướn người lên nhìn vào mắt tôi.

– Thật à? Anh nghĩ thế thật à? Thế em còn ưu điểm gì nữa không?

– Em khéo ăn nói, biết quan tâm đến người khác, biết tôn trọng cảm thụ của người bên cạnh, tinh tế và chỉn chu.

– Em có xinh không?

– Em xinh, mọi thứ đều xinh.

– Thế em có khuyết điểm gì không?

– Tạm thời anh chưa nhận ra, khi nào có anh sẽ nói.

Cô đặt lên môi tôi một cái hôn nồng nàn.

– Em có thêm tự tin rồi … ha … ha

Cô cười rất sảng khoái.

– Anh cũng có rất nhiều ưu điểm. Nhưng em không nói đâu, kẻo anh lại tự phụ mất.

Rồi cô chun mũi, thè cái lưỡi đáng yêu trêu tôi. Không nhịn được, tôi nhéo mũi cô một cái. Cô lại tiếp tục hứng thú.

– Anh thích uống rượu à?

– Anh thích rượu. Anh bắt đầu uống trộm rượu của bố hồi anh học lớp 7, lớp 8 cơ. Rượu giúp tăng hưng phấn và giải tỏa áp lực. Anh thường tự khích lệ mình sau mỗi thành công hoặc khi nào áp lực quá.

– Anh thích loại nhạc nào? Em thường thấy anh tự chọn nhạc tại quán anh Huy.

– Không hẳn chuyên một loại, anh nghe hầu hết các thể loại. Nhưng nghe tùy tâm trạng, khi nào thưởng thức anh sẽ chọn loại nhẹ nhàng thiên về classic. Còn khi nào áp lực quá, anh chọn loại nhạc mạnh mẽ như nhạc rock ballad. Nhưng mà, anh chỉ nghe những loại nhạc rõ lời lyrics thôi. Mấy loại nhạc như rock metal hoặc rap thì anh chịu.

Câu chuyện cứ lan man dần và rồi tôi và cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Tôi thức dậy sớm theo thường lệ và cô cũng mở mắt ngay sau đó.

– Em cũng dậy rồi à? Vậy dậy đi, mình cùng chạy một vòng bãi biển , rồi ngắm mặt trời mọc.

Cùng chạy chầm chậm dọc theo bãi cát, thỉnh thoảng cô lại ré lên khi sóng biển đánh qua chân. Rồi cùng nhau ngắm mặt trời vàng ruộm đang nhô lên phía mặt biển phẳng lặng.

– Em ít khi được ngắm mặt trời mọc. Không ngờ nó lại rực rỡ thế.

Cố ôm cánh tay tôi, cả người dính sát bên tôi, cảm thán nói.

– Bắt đầu một ngày mới với sự rực rỡ như thế, sẽ mang lại sự hưng phấn, tạo ra serotonin giúp em cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.

Cô kiễng chân lên hôn tôi.

– Vậy nụ hôn sẽ giúp ích gì?

– Nó sẽ giúp tạo ra Oxytocin, giúp tạo ra trạng thái hạnh phúc tột độ, sự đồng cảm và gắn kết sâu sắc.

– Vậy em sẽ phải hôn anh nhiều hơn?

– Em biết không? Làm tình và thỏa mãn còn sản sinh nhiều hormones hơn nhiều, như Oxytocin, Endorphin, Serotonin, Adrenaline…

– Vậy … đi về nhanh đi anh …

– Em thấy chưa, mới nghe thôi là em đã tạo ra rất nhiều Adrenaline rồi đấy.

Vừa khép cửa phòng cô đã nhào vào long tôi rướn người tham lam hôn lên môi tôi, phía dưới bàn tay cô đã ép lên phía ngoài quân, vuốt cái cương cứng bên trong. Không kịp suy nghĩ, tôi tụt phăng cái quần đẩy xuống dưới chân, cô cũng nhanh chóng đá cái quần ra khỏi chân. Tôi xoay người cô lại ép vào tường, rùn chân đẩy con chim cương cứng vào cái khe đã rỉ nước lênh láng, cô hơi vặn mông để con chim tiến vào sâu hơn rồi đẩy người co hai chân quặp lấy hông tôi. Đôi môi của tôi tham lam tóm lấy môi cô, bên dưới tôi cái hông tôi liên tục rướn lên rướn xuống. Người cô trượt lên trượt xuống bức tường, hay tay quấn lấy cổ tôi, đu người lên tôi hưởng thụ con chim đa thúc lên uống trong bướm cô, những khoái cảm ngày một dữ dội khiến cô phải rời môi tôi ngửa cổ lên hít hà. Con chim thúc ngang thúc dọc vào các phía của con bướm, khiến những cảm giác khoái cảm ngày càng mãnh liệt, rất nhanh đẩy cô lên đỉnh. Phía dưới con chim vẫn ghim chặt trong bướm cô, người cô mềm đi khiến hẳn có cảm giác mỏi. Vẫn giữ cô trên eo, tôi ôm cô về phía trước giường, hạ cô xuống. Đứng dưới đất, khiến cho động tác của hẳn đỡ mất sức hơn, tôi chậm rãi hẩy hông về đằng trước kéo hông hết cỡ về phía sau. Con chim đi hết chiều dài lỗ bướm, kéo cô một lần nữa về trạng thái đê mê, hai tay giang rộng tóm chặt lấy khăn trải giường. Cô bắt đầu hững tiếng rên.

– Hù … hừ … anh … ơi ….

Nghe những tiếng kêu của cô càng tôi thêm hưng phấn, tôi mạnh bạo hơn, đẩy những cái dứt khoát. Sự hung phấn được đẩy lên tột độ, người tôi căng ra, hơi thở ồ ồ không kịp với sự bành trướng của khoái cảm.

Cô cũng đã không chịu nổi những cú dập mạnh mẽ, sự hưng phấn của cô đã lên đến tột đỉnh, bắt cô phải hét lên những tiếng thất thanh.

– Ahh … anh … ơi … em … ra …

Kèm theo đó là sự căng hết mức của các cơ bắp, cô cong mình lên, ép chặt tôi vào háng cô. Con lũ khoái cảm tràn qua đánh tan mọi ngăn cách, khiến lại lần nữa phóng ra những đợt chất lỏng theo những cái co bóp mãnh liệt. Tôi cũng kịp trân mình, phóng ra những đợt tinh lực nóng bỏng đuổi theo cô và hòa cùng với cô cùng tiếng hét sảng khoái, rồi đổ người phủ lên cô.

Cô vẫn thở hổn hển, nhưng cũng vòng tay lên ôm lấy tôi, thì thào qua hơi thở.

– Anh … em … thích .. quá… Cám … ơn … anh..!

Cách biểu hiện sự hưng phấn của cô, cách cô thể hiện sự hung phấn làm tôi bùng lên sự sảng khái, hòa cùng sự hứng vẫn chưa tan, tạo ra một cảm phấn chấn lạ thường. Tôi cũng vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng.

Chợt có tiếng động vang lên, tôi chột dạ sợ con bé Hoa nghe thấy, Hiền cũng ngơ ngác buông tay khỏi người tôi kéo cái chăn đăp lên người, nhìn ra cửa. Tôi vội vàng nhặt cái quần mặc vào, rồi cầm cái quần đưa cho cô.

– Anh chạy về phòng xem con bé Hoa thế nào.

May quá bé Hoa vẫn đang ngủ, có vẻ như tiếng động của tôi và cô tạo ra không ảnh hưởng đến nó. Sau khi tắm rửa, thay bộ quần áo mới, tôi nhẹ nhàng sắp xếp riêng đồ của hai anh em, cho vào hai cái túi riêng biệt. Rồi lại lấy chai beer ra ngoài ban công ngồi uống, những hớp beer mát lạnh chảy vào cổ, tôi không nhịn được 'khà' một tiếng sảng khoái.

Một lát sau Hiền đã ra ngoài, cô đứng sau ôm lấy đầu tôi ghì vào ngực mình. Giọng vui vẻ.

– Bé Hoa chưa dậy à anh?

– Ừ, vẫn đang ngủ ngon.

– Con bé ngoan nhỉ, ngủ một mình cả đêm mà không kêu ca gì.

– Ngay từ bé, nó đã ngủ phòng riêng rồi mà.

– Vậy anh và em đi ăn sáng, để anh còn về cho sớm.

Cô nhanh nhẹn kéo tay tôi đứng dậy.

– Em có khỏe không? Không mệt đấy chứ?

– Anh nhìn em xem, em đang hạnh phúc đấy, người em tràn đầy Adrenaline này.

Vừa bám tay tôi, cô vừa nhảy chân sáo nhí nhảnh.

Rồi bữa sáng cũng xong. Tôi quay về phòng xách túi hành lý, ngồi xuống cạnh Hiền đang đợi tôi ngoài hiên. Tôi đưa cô cái phong bì.

– Trong này là hộ chiếu của bé Hiền. Và nữa, anh cấm em từ chối nếu không em sẽ làm mất cái tôn nghiêm đàn ông của anh. Đây là chi phí vé máy bay và sinh hoạt phí cho bé Hoa. Em giúp anh chăm sóc nó mấy ngày, ngày kìa anh sẽ ra sân bay đón hai chị em.

Hiền tần ngần cầm cái phong bì, định nói gì đó lại thôi. Tôi bẹo má cô, rồi nói.

– Ngoan nào, ngày kìa gặp mặt tại Hà Nội.

Vẻ bịn rịn lại xuất hiện trên mặt cô, khi dắt cái xe ra khỏi bãi. Tôi dang hai tay để ôm cô vào lòng, rồi lấy ngón tay gạt đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô.

– Nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm sóc bé Hoa dùm anh. Hẹn em ở Hà Nội.

Cô ôm chặt tôi hơn, nước mắt lại tràn ra thấm lên áo tôi. Một lát rồi cô dụi mặt vào áo tôi, đẩy tôi ra và nở nụ cười.

– Em không sao rồi. Đi an toàn nhé. Hẹn gặp anh tại Hà Nội.

Qua gương chiếu hậu, tôi vẫn thấy cô đứng tần ngần nhìn theo tôi.

Không có bé Hoa, tôi chạy rất nhanh, chiều tối ngày hôm sau tôi đã về đến nhà để kịp ăn bữa ăn tối.

***

 

“Fortune favors the bold.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.