XXVII
Quang gọi điện hẹn tôi đi café, khi tôi đang ngồi uống nước với chú Thành sau khi ăn cơm. Thằng Quang và Hương vừa đến khi chúng tôi đến. Sau khi gọi đồ uống và chào hỏi nhau, thằng Quang thông báo luôn.
– Em đã kiểm tra qua bạn em, đợt kiểm tra nhà hàng của chị rất bất thường, không có quyết định thành lập đoàn kiểm tra. Em cũng nghe nói là theo yêu cầu của một vị thư ký của một Cục trưởng trên Bộ. Đây người này, không biết chị có biết không?
Hiền nhìn thông tin trên điện thoại của cô nhăn trán suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn tôi.
– Chắc chắn đúng như em nghi ngờ.
– Chị biết người này, vậy chắc biết rõ nguyên nhân? Có cần em hỗ trợ gì nữa không?
– Ừ vậy được rồi. Trước mắt tao sẽ xem xét, nếu cần gì tao sẽ gọi cho mày sau.
– Uh, vậy đi. Tao sẽ gửi mày thông tin đoàn kiểm tra. À này … thằng Trí vừa gọi cho tao, tao cũng hẹn nó ra đây đấy, mày có muốn gọi thêm thằng Kiên không? Thằng Minh đi tăng cường cho tỉnh rồi, nó phải hết tháng sau mới ra.
– Thôi, để khi khác. Tuần rồi tao với Kiên gọi nhau suốt, nó đang có tình yêu mới à? Hôm trước đang nói chuyện nó vội vàng tắt máy bảo là người yêu gọi đến. Sau đó tao hỏi mà nó không chịu khai.
Tiếng thằng Trí cười cợt nhả vang lên từ phía sau, đế thêm vào. Nó đi cùng cô bé người yêu mà tôi đã gặp một lần.
– Hehehehh … mày hôm nào hỏi nó ấy, nói chung là vui lắm. Em chào chị Hiền. Chào Hương. Hai thằng khỉ này, đã ngồi nói xấu tao chưa?
Tôi vỗ bốp vào mông nó, khi thằng Trí đang liến thoắng chào mọi người, trong khi người yêu nó lí nhí chào 'Em chào anh chị!'.
– Xì … mày xấu sẵn rồi, cần gì nói thêm nữa. Chào em!
Tôi chào cô bé người yêu thằng Trí, tôi chợt nhớ ra tôi không biết tên con bé. Hiền ghé đầu nói nhỏ vào tai tôi.
– Con bé tên Chi.
Thằng Kiên vẫy tay gọi người phục vụ, rồi quay sang thằng Trí.
– Chuyện hôm nọ, các cụ nhà mày đã nguôi chưa?
– Vẫn đang giận, nhưng tao kệ, nếu hai cụ không giúp tao sẽ tìm cách khác.
– Mày làm gì cũng sồn sồn lên, dục tốc bất đạt. Tao cũng không đồng ý, thằng Hùng chắc cũng vậy.
Tôi gật đầu.
– Tao cũng không đồng ý. Mở một xưởng sửa chữa ô tô đâu phải ít tiền, rồi chi phí vận hành, mô hình kinh doanh … mày chưa có kế hoạch cụ thể gì mà cứ sồn sồn lên. Bị mắng là đúng.
– Tao bây giờ có nhiều khách quen lắm, tao mà đi đảm bảo xưởng của tao giảm một nửa.
– Uh, thì biết vậy. Nhưng mày có tính được bài toán kinh tế không? Liệu một nửa số khách của mày có đủ nuôi xưởng không? Tao vẫn ủng hộ mày ra làm riêng, biết năng lực của mày, nhưng trước khi mày có kế hoạch cụ thể tao vẫn không đồng ý.
– Tao cũng nghĩ giống thằng Hùng, mày phải có kế hoạch cụ thể, để bọn tạo còn tin tưởng ủng hộ mày chứ.
Thằng Quang bổ sung thêm.
– Được rồi … được rồi, tao sẽ làm bản kế hoạch cụ thể.
Thằng Trí đồng ý với vẻ bất đắc dĩ.
– Bọn tao sẽ chờ. Tao sẽ cho mày một hỗ trợ ban đầu. Mày nhớ miếng đất bố mẹ tao mua không? Miếng đất mà tao với mày xuống hai lần mà không nhớ đường vào ấy?
– À, tao nhớ rồi. Miếng đất ở cuối làng ấy hả?
– Uh, đúng rồi. Giờ có con đường làng mới mở đi ngang qua miếng đất đấy, nối với đường quốc lộ. Tao nghĩ mày có thể mở xưởng ở đó. Các cụ nhà tao ngày trước mua vì nó rẻ, giờ bỏ không đấy. Tao cho mày mượn, khỏi phải thuê.
– Nhưng xa quá.
– Xa thì tính phương án xa. Mà cũng không xa lắm đâu, từ đây xuống đó cũng chỉ hơn chục cây mà toàn đường quốc lộ. Giờ mày tính xem nếu thuê xưởng đủ rộng trong thành phố, mày cũng mất vài chục đến cả trăm triệu tiền thuê một tháng chứ ít à.
– Tao nghĩ hợp lý đấy, mày xem xét đi.
Thằng Trí vẫn suy tư, lưỡng lự. Tôi vỗ vai thằng Trí.
– Lúc nào rảnh mày chạy xuống đấy xem đi, cho yên tâm.
– Uh … tao sẽ xem và làm bản kế hoạch cho chung mày lác mắt.
– Bọn tao sẽ chờ.
Rồi bắt đầu như được cởi tấm lòng, thằng Trí thao thao bất tuyệt về kế hoạch và tham vọng của nó, tôi với thằng Quang ngồi nghe thỉnh thoảng đưa ra vài ý kiến. Các cô gái thì có vẻ không quan tâm, đang chụm đầu vào nhau nói chuyện, chắc chuyện thời trang gì đó, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
Cuối cùng, sau cả buổi chiều ngồi nghe thằng Trí nói chuyện, cả hội cũng chia tay. Tôi đưa Hiền về ăn cơm với bố mẹ. Sau bữa cơm, con bé Hoa kéo Hiền lên phòng tâm sự, còn tôi nói chuyện với bố mẹ.
Sau đó tôi đưa Hoa về nhà cô.
***
Sau khi đưa Hiền về, tôi bắt đầu kế hoạch của mình.
Tôi lên mạng tìm kiếm, rồi cũng tìm được trang facebook của Trưởng đoàn thanh tra, sau vài thủ thuật đơn giản tôi cũng hack vào được trang đó. Xem hết danh sách bạn bè và các bài post của ông ta, tôi cũng có thể hình dung phần nào con người ông ta. Một người đàn ông mặt béo tròn, hai mí mắt cụp xuống và ham ăn chơi hưởng lạc khi mà ông ta toàn post ảnh nhậu nhẹt, ảnh ông ta chụp với các cô gái phục vụ ăn mặc hở hang, ảnh đi karaoke trong vòng tròn bạn bè của ông ta. Tôi gửi vào tin nhắn facebook cho ông ta một video ngắn của cô ca sỹ dính scandal sex gần đây có nhúng một đoạn mã để cài xuống điện thoại khi ông ta mở video. Nó sẽ âm thầm ghi âm các cuộc gọi và gửi về địa chỉ lưu trữ trên mạng.
Sau đó tôi xem lại toàn bộ các thông tin của Hảo được gửi đến, trong đó cả những thông tin được lấy từ máy tính của anh ta. Có rất nhiều thông tin về giao dịch tài chính của anh ta, thông qua công ty bù nhìn mà anh ta đứng đằng sau.
Từ những thông mua được, tôi thử hack vào máy tính của anh ta, như dự đoán tôi rất dễ dàng vượt qua tường lửa và truy cập được vào máy tính của anh ta. Rất nhanh tôi đã có toàn bộ dữ liệu trong máy tính của anh ta. Sau đó tôi, tôi để lại một chương trình virus để xóa dữ liệu, sau đó thoát ra.
Cẩn thẩn kiểm tra từng thư mục, tôi nhận được món quà ngoài ý muốn. Đó là những video được ghi lại bởi camera bí mật, trong đó ghi lại cảnh nhận tiền, cảnh chơi gái … của rất nhiều người đàn ông khác nhau. Tôi phần nào đoán ra được mục đích của những video này. Dùng phần mềm nhận dạng, tôi đã có hầu hết thông tin của những người trong video.
Sắp xếp lại các thông tin, tôi đã yên tâm anh ta đã nằm trên thớt để tôi muốn chặt thế nào thì chặt. Tôi copy vào trong ổ cứng, rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi đến quán café gần văn phòng của Hiền. Mở máy tính, tôi mở các tài liệu cho cô xem, cô trợn mắt nhìn các số liệu.
– Kinh khủng. Một mình anh ta đã như thế này thì không biết nhà nước thất thoát bao nhiêu? Có những cái này em tin sẽ xử lý được anh ta.
– Còn có cái này nữa, em cần xem thêm.
Tôi mở các video và giới thiệu những thông tin liên quan.
– Anh nghĩ cái này sẽ hữu dụng hơn, vì nó rõ ràng hơn và sẽ xử lý triệt để.
– Uh, anh nói xem nào.
– Có 2 lựa chọn, một mang cái này cho anh ta xem và yêu cầu anh ta dừng lại, nếu không sẽ công bố những video này. Hai là sẽ gửi cho những người xuất hiện trong video này dưới danh nghĩa của anh ta. Không cần nhiều chỉ cần 5 là đủ. Lựa chọn một, có ưu điểm nhanh, nhược điểm lớn nhất là sau đó lúc nào cũng phải đề phòng anh ta cắn lại. Lựa chọn hai, ưu điểm là anh ta sẽ bị cắn cho máu chảy đầu rơi, có khi sẽ vạn kiếp bất phục, nhược điểm là có lẽ mất chút thời gian xử lý đoàn kiểm tra, nhưng nếu xử lý tốt có lẽ sẽ có lợi cho uy tín của nhà hàng. Anh thiên về phương án hai, để chó cắn chó, trừ hại cho nước cho dân, được việc của mình.
– Được. Vậy theo ý anh đi, đoàn kiểm tra em có thể xử lý được.
Sau khi thống nhất danh sách với Hiền, tôi dùng một email nặc danh gửi đến năm người đã chọn với lời nhắn 'Gửi để ông biết mà xử lý. Các video này đã được xóa khỏi máy tính của Hảo'.
Gấp máy tính lại, quay lại nhìn cô, đưa tay lên áp vào má cô.
– Mặt anh đang nở một bông hoa à? Hay soái quá làm em nhìn không rời?
– Em không muốn nhìn thấy anh tức giận.
– Ahh … em phải thay đổi cả đôi giày nữa, đừng đi cao như thế. Nhìn vết xước, anh còn tức giận hơn nữa.
Cầm chân cô đặt lên đùi, tôi lấy một cái band aid để dán vào gót chân, đang bị xước đỏ của cô. Rồi nhè nhẹ xoa bóp chân cho cô.
– Em đi giày thấp thôi, đi cao gót hay bị đau chân, lại còn hay bị xước gót. Anh đã bảo em rồi, chênh nhau tám đến mười hai phân mới là đẹp đôi. Em đi giày năm phân là vừa đẹp, lại không bị mỏi. Em xem này gót chân này đẹp như thế này, gót kia của em đã tạo thành một vết đỏ này, lâu dần nó sẽ làm chỗ này sạm lại. Anh xót ruột lắm, em biết không.
– Vâng, tại nhìn đôi giày cao, em không nhịn được lại mua.
Cô kéo người lại, ngả đầu lên vai tôi, một lúc sau cô mới nói khẽ.
– Mình về nhà em đi, Anh. Em muốn được ở bên anh đến khi anh đi.
Chúng tôi về căn hộ của cô, cô nằm trên sofa để tôi massage cho cô và sau khi ăn nhanh hai bát mỳ, cô nằm trên người tôi, vừa nghe nhạc vừa liu riu ngủ, buổi chiều cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.
Cô theo tôi về nhà, cô sẽ ngủ lại với bé Hoa để chuẩn bị tư tưởng cho bé Hoa đi du học, hai tháng nữa Hoa phải đi rồi. Tôi gọi xe ra sân bay một mình.
Trở lại Singapore, tôi lại bù đầu với công việc đang làm và công việc của Công ty của tôi. Hiền sang với tôi như kế hoạch để cùng tôi sang Hàn Quốc.
Gọi là sang Hàn Quốc cùng tôi để nghỉ ngơi, nhưng cô cũng chẳng được nghỉ chút nào, sau khi bàn bạc về hợp tác với Tsao cùng tôi, cô lại đi cùng vợ Tsao ngoại giao, trong khi tôi và Tsao bàn cụ thể về công việc. Tôi tương đối hài lòng, dù chỉ là công việc coding, nhưng đủ để tôi nuôi công ty trong vòng hai năm tới và đào tạo nhân sự.
Sau bốn ngày, chúng tôi lại chia tay tại sân bay, cô về Hà Nội còn tôi bay về Singapore. Trong bốn ngày dù thời gian tôi dành cho cô không nhiều và hiếm có thời gian riêng tư, trừ ban đêm khi về khách sạn, nhưng cô luôn bừng bừng phấn khích, cô biết những viên gạch đầu tiên cho kế hoạch tương lai đã được chúng tôi cùng nhau đặt xuống.
Trở lại với công việc, tôi lại bù đầu suốt ngày, tôi thực sự mong chờ ngày trở về để bắt tay xây tiếp những viên gạch tiếp theo cho tương lai của mình, tương lai mà mình sẽ tự làm chủ. Tôi không dứt ra được, một phần do công việc tự nhiên nhiều lên và một phần tôi không còn ngày nghỉ, để đưa bé Hoa đi du học, chỉ kịp chạy về một ngày để tiễn nó và Hiền lên máy bay.
Sau nhiều lần thương lượng và gia hạn thêm ba tháng, tôi cũng kết thúc hợp đồng của mình. Bữa tiệc chia tay của tôi được công ty tổ chức khá long trọng, sau đó lại kéo đến quán bar mà chúng tôi hay tụ tập. Tôi cũng không ngờ mọi người lại đến đông như vậy, gần như không thiếu một ai. Nhìn những gương mặt đã vất cùng tôi trong hơn hai năm qua, cả những gương mặt cùng tôi đỏ mặt tía tai đập bàn cãi nhau, có những gương mặt chỉ cùng tôi nói chuyện khi ăn trưa, hoặc cùng nhảy lên mừng rỡ khi thắng một trận bóng …tôi không khỏi bồi hồi, tôi cũng không biết mình đã cười, đã khóc, đã uống bao nhiêu tối hôm đó. Chỉ biết khi tôi tỉnh dậy, trên người đã không còn quần áo và một thần hình rắn chắc mềm mại đang cuộn tròn ôm lấy tôi.
Cái đèn đầu giường đột nhiên bừng lên làm tôi hấp háy một lúc và nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường khá quen và Carol đang chống tay nhổm người nhìn tôi.
– Tỉnh rồi à?
Tôi cố há miệng nhưng không phát ra tiếng, mồm khô khốc, cả người như không còn sức lực, đành gật gật đầu. Carol bò qua người tôi, đi ra ngoài, một lúc sau quay lại với chai nước. Uống một hơi hết chai nước, tôi mới cảm thấy tỉnh táo một chút.
– Sao anh lại ở đây?
Tôi cố mở miệng, giọng khản đặc.
– Không nhớ gì à? Hôm qua anh uống khủng khiếp, ai mời cũng uống, hết cười, lại khóc, sau đó anh gục xuống không biết gì nữa. Em phải vất vả lắm mới kéo được anh lên đây đấy.
– Ahh … cám ơn!
– Không cần cám ơn, em nhận được cái mình thích rồi.
Carol khoanh chân ngồi trên giường, cười cười nhìn tôi nói. Chợt nhớ ra, tôi hỏi.
– Vậy … Hôm qua ai đã thanh toán?
– Yên tâm đi, em thanh toán rồi.
– Vậy hết bao nhiêu để anh trả.
– Không cần. Hôm qua anh hứa rồi. Em chưa cần bây giờ.
– Anh hứa gì?– Anh sẽ trả bất cứ thứ gì em yêu cầu. Giờ em chưa nghĩ ra yêu cầu.
– Haizz … Hi vọng anh có thể trả cho em.
Chỉ những vết đỏ, có cả những vết răng trên người cô, tôi gục gặc đầu.
– Thành quả của anh đấy.
– Anh xin lỗi.
– Nhưng em thích
Cô nhoài người, nằm đè tôi giường, vắt đùi qua bụng và ôm lấy tôi.
– Vẫn còn sớm, anh nằm với em một lát, nghỉ ngơi cho đỡ mệt rồi hãy về.
Tôi vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của Carol, đầu tôi trống rỗng, cả người hư thoát nhưng lại không buồn ngủ. Tôi và Carol nằm yên ôm nhau yên lặng cho đến khi ánh sáng bên ngoài làm căn phòng sáng lên nhờ nhờ, mới ngồi dậy và đi tắm.
Carol từ chối lời mời ăn sáng, vẫn nguyên tấm thân trần truồng đưa tôi ra của, rồi ôm lấy tôi với lời chúc may mắn và lời hẹn gặp lại.
Rời nhà Carol với tâm trạng bùi ngủi, một chút chờ mong và hưng phấn, tôi dừng lại quán của Martha, ăn một suất bánh chuối cùng một cốc sữa, ôm lấy Martha với câu chào tạm biệt. Sau đó tôi về nhà, hoàn thành các thủ tục trả nhà và chờ xe đến đón. Thêm một chút bất ngờ, khi cô bé thư ký lại xuất hiện cùng chiếc xe công ty, sau khi giao thùng quà mà hôm qua cô gom lại và đóng gói, ngần ngừ cô tiến đến ôm tôi kèm câu chúc may mắn, tôi vẫn nhớ cô là một cô gái theo đạo hồi.
Lần này về nhà, tôi có một tâm trạng đặc biệt, hít một hơi sâu không khí lạnh lành báo hiệu mùa đông đã đến để kìm lại sự phấn khích, tôi rảo bước theo đoàn người tiến về phía nhà ga hàng không.
Hiền như thường lệ đang cố kiễng chân nhìn qua cửa kinh và hưng phấn vẫy tay khi nhìn thấy bóng tôi. Ôm cô trong vòng tay, hít một hơi sâu mùi hương quen thuốc. Tôi phấn khích nói.
– Anh đã trở về!
***
Sau khi ở nhà với bố mẹ một ngày, tôi và Hiền lại bay vào miền Trung và lại ở đúng căn phòng là lần đầu tiên chúng tôi đã ở với nhau, chỉ là lần này không có con bé Hoa.
Không có nhiều sự thay đổi so với cách đây hơn bốn năm, cây bàng biển trồng bên cạnh đã vượt qua nóc nhà và tỏa bóng mát xuống khoảng lan can trước căn phòng. Hiền vẫn xinh đẹp rực rỡ, có thêm chút thành thục quyến rũ và ngực cô trở lên to hơn càng tăng thêm sự hấp dẫn, mà mỗi lần nhìn tôi đều không nhịn được sự xao động trong lòng. Tôi cũng không thay đổi nhiều lắm, có thêm chút rắn rỏi, hàm râu trở lên cứng hơn phủ kín hai bên quai hàm, mỗi lần lướt cằm lên ngực sẽ khiến Hiền run rảy hít hà. Đám lông bụng giờ dầy hơn và có xu hướng lan lên trên, làm xấu đi những múi cơ trên bụng khỏe khoắn mà tôi rất tự hào, làm tôi rất căm tức, định cạo đi mấy lần mà Hiền không chịu. Theo cô nói, như vậy mới đàn ông, tôi cũng cự nự tại sao lại cô thích cạo hết râu trên mặt tôi mà lại không cạo chỗ khác, cô sẽ nói râu trên mặt che mất khuôn đẹp trai mà cô si mê. Việc cao râu cho tôi là đặc quyền của cô, mỗi lần gặp một trong những việc cô thích nhất là cạo râu cho tôi, không cần biết tôi đã cạo hay chưa, nên dạo này tôi cũng bỏ luôn thói quen tự mình cạo râu. Tôi không thích xịt nước hoa, nhưng mà cô mua không biết bao nhiêu loại nước hoa aftershave, mỗi lần xịt sau khi cạo cho tôi, rồi lại say mê hít hà. Giống như bây giờ, sau khi lau sạch bọt trên mặt tôi, cô hài lòng dùng những ngón tay mềm mại đang vuốt ve mặt tôi và tay kia đang cầm lấy lọ nước hoa.
– Em đừng xịt được không? Mùi bọt vẫn còn thơm mà, mình làm tình đi.
Tôi vừa nói vừa đẩy mông cô trượt xuống bụng dưới để lại một vệt nước lành lạnh trên bụng tôi. Cô uốn éo cái hông, nhưng lại đưa tay xuống giữ lấy tay tôi.
– Chờ chút đi, một tẹo thôi. Ngoan!
Cô xịt khắp hai bên má tôi, rồi dùng hai bàn tay xoa bóp một lượt, sau đó cúi đầu sang bên má tôi hít một hơi, rồi thở ra một hơi hài lòng, mới tiếp tục dịch mông xuống dưới đón lấy con chim đang dựng ngược lên vào cái lỗ bướm đã ướt đẫm của cô, thở ra một hơi dài sướng khoái, hai tay đặt lên ngực tôi ép cho cặp vú của cô tràn ra và bắt đầu dập xuống.
Tôi cũng co hai chân lấy thế để đẩy mông lên đón mỗi cái dập của cô, miệng cô hít hà nhanh hơn, hai mắt nhắm lại, hai đầu ti đỏ hồng trước ngực rung lên theo nhịp dập làm mắt tôi không rời đi được. Tiếng rên của cô đã bấn loạn, mông cô vội vã nhấp nhổm rối loạn không theo tiết tấu, miệng rối rít.
– Anh ơi … Đừng … Ahh … Em … sắp … ra … Đừng … đừng … Anh … ơi … ra … cùng … em … hừ … huh …
Tôi hơi cong người, đưa tay đỡ lấy hông cô để cô không dập xuống nữa, điều chỉnh hông mình, tôi nhấp chậm nhưng dài vào trong cô để khoái cảm của cô không tăng lên nữa. Tôi ngậm đầu ti đỏ hồng cô vào miệng, mút mát, bắt đầu nhấp nhanh hơn. Sau đó, sự co bóp trong bướm cô cũng bắt đầu gấp gáp hơn, bàn tay cô trên ngực tôi bóp vào chặt hơn, hai đùi ép chặt vào mạng sườn tôi, hàm răng cô nghiến chặt cố kiềm những tiếng rên bật ra. Mọi giác quan của tôi cũng được cũng căng lên, người cong lại, hai hông tôi bóp chặt, tôi dập điên cuồng. Đến khi cô không nhịn được nữa, một tiếng hét mạnh bật ra từ miệng cô, những vệt đỏ lan từ cổ xuống tràn ra khắp người cô, hông cô ép chặt xuống, bướm cô bóp chặt lấy chim tôi, rồi những cơn run rảy trào từ bên trong bướm cô rồi lan ra khắp người, những dòng nước ấm tứa ra bên trong cô. Đón nhận những cái co bóp kèm những dòng nước ấm trong cô, con chim tôi cũng giật lên, rồi cả người tôi căng cứng sau đó một cảm giác sướng khoái bùng lên từ đầu con chim rồi lan ra khắp người khiến tôi rùng rùng phóng từng dòng tinh lực vào trong cô. Cô lại hét lên một tiếng nữa, một cơn run rảy mới, mạnh liệt hơn từ trong bướm cô lan ra, khiến người cô giật lên bần bật khi đón nhận sự phun trào của tôi.
Cả người tôi rần rật run rảy đón nhận từng con sướng khoái đang không ngừng lan ra, tràn đầy thư sướng không nói lên lời, tôi ngả người xuống giường để đón cơ thể vẫn còn run rảy của cô đang ngả xuống, ôm chặt lấy cô.
Rất lâu sau, sự sướng khoái mới rút đi, chúng tôi mới trở lại trạng thái bình thường.
– Anh không thể sống thiếu em được, em đã là một phần máu thịt của anh, em ngự trị trong mỗi tế bào, mỗi giây phút trong cuộc đời đều không thiếu phần của em. Anh khao khát để được bồng ãm những đứa con bụ bẫm kháu khỉnh, kết tinh từ tình yêu của anh dành cho em. Nhưng anh cũng muốn em và những đứa con của chúng sẽ tự hào vì có người bố như anh, anh sẽ cố hết sức để đạt được những điều kiện cơ bản nhất đảm bảo điều đó. Anh sẽ còn một số việc cần làm.
– Em yêu anh rất nhiều, anh là tất cả cuộc đời em, em sẽ đợi anh bao lâu cũng được, em sẽ cùng anh để hoàn thành các hoài bão của anh.
– Mình cùng đặt mục tiêu trong một năm tới nhé. Anh sẽ ổn định lại công ty, hoàn thiện nhân sự ở đủ các vị trí offsite và onsite. Số lượng jobs từ Tsao, Susan và công ty cũ của anh đã đủ để duy trì hoạt động của công ty trong năm tới và ổn định cho năm tiếp theo. Nhân sự hiện nay làm offsite thì có thể, nhưng onsite vẫn cần anh thực hiện, năm tới anh sẽ lại phải đi tới đi lui. Công ty sẽ không cần đầu tư tiếp, nhưng có một số việc mình cần tiêu tiền. Xưởng xe của thằng Trí, dù là cổ phần của cả nhóm cũng đã hòm hòm, nhưng mà khi hoạt động cũng cần kinh phí để duy trì ít nhất năm đầu chưa thể có lãi được. Thằng Trí có thể quản lý kỹ thuật, nhưng phần điều hành vẫn cần mình tham gia.
– Cái này anh không cần lo lắng, nhà hàng mới của em không cần nhiều người nên đang thừa, em sẽ thu xếp người thích hợp để quản lý xưởng. Em cũng sẽ trích ra một số tiền để dự trù cho hoạt động. Cái xưởng này em cũng lo lắng, thằng Trí bán miếng đất mà bố mẹ để dành cho nó dồn toàn bộ cho xưởng, thằng Kiên, Quang, Minh cũng dốc gần hết những gì bọn nó có để hỗ trợ thằng Trí. Thằng Trí phải nói là may mắn khi có những người bạn như bọn anh. Giờ tất cả chỉ phụ thuộc vào nó thôi.
– Uh, anh tin thằng Trí sẽ làm được, nó là thằng đam mê, có trách nhiệm và thực sự giỏi. Mình chỉ cần giúp nó điều hành đúng cách là sẽ thành công. Ah … Mà anh đang có ý này, anh sẽ bán cái xe của bố mẹ, nó cũ quá rồi mà anh cũng không bố tự lái nữa, bố cũng bắt đầu phản xạ chậm lại, lái sẽ rất nguy hiểm. Anh sẽ đầu tư để làm lại toàn bộ cái xe đấu giá chỗ thằng Quang ấy, để nó thật sự ngon lành, vừa để quảng cáo cho xưởng, vừa để làm xe riêng cho mình. Trước mắt, anh vẫn đi chiếc xe motor cũ, nếu cần thì dùng xe của em vậy. Mà em có nhớ mang đi bảo dưỡng không vậy?
– Lâu lắm rồi em có lái nó đâu, toàn để dưới hầm. Hôm nào anh kiểm tra hộ em.
– Anh vẫn mong muốn mình có một chỗ gọi là nhà của mình, có cây, có vườn. Em nhớ mảnh vườn nhà chú Lĩnh, mà đợt trước mình xem ấy. Anh vẫn thích chỗ đó, dù hơi xa một chút khoảng nửa giờ chạy xe, nhưng yên tĩnh, không khí trong lành.
– Hì … Em chưa nói với anh, em đã mua rồi, còn thêm cả mảnh bên cạnh nữa. Chỗ đó em cũng thích, em sẽ trồng hoa này, thật nhiều hoa hồng, còn có vườn vây ăn quả, sẽ trồng cả rau nữa. Em tính ngay sau khi xong thủ tục mua bán, sẽ bắt đầu chuẩn bị, sang năm là mình có nhà mới đón Tết.
– Năm nay, mình bao nhiêu việc, nếu thêm làm nhà nữa, liệu em có chịu nổi không? Nhà mình có thể để chậm lại chút, bố mẹ cũng vừa bảo anh đi tìm nhà để ở, vì tháng sau ông bà sửa nhà, bảo là để chuẩn bị cho anh cưới vợ. Với lại anh cũng không muốn em dùng tiền của em cho việc này, đây là trách nhiệm của anh mà.
– Anh chắc không biết tiểu phú ông như anh có bao nhiêu tiền. Anh vẫn còn dư mà, chưa tính đầu tư cổ phiếu và bất động sản. Nếu em và anh không làm gì, mình ít nhất không phải lo lắng cho mười năm tới.
Chiều hôm đó, chúng tôi đã hoạch định cho tương lai cùng nhau, cùng nhau thực hiện và kiên định gắn kết cuộc đời chúng tôi làm một.
Xưởng của Trí cũng đã bắt đầu hoạt động đúng một tháng trước Tết, cùng với quản lý kỹ thuật của Trí, cộng thêm những cam kết về chất lượng mỗi khi xe vào xưởng, dịch vụ cứu hộ liên kết đã phủ trong khu vực bán kính 300 km và hệ thống giám sát chặt chẽ mà tôi thiết kế để mỗi khách hàng có thể theo dõi xe mình 24/7, rất nhanh xưởng đã xây dựng được uy tín của mình. Sáu tháng sau, cùng với đầu tư thêm hệ thống kiểm tra động lực, coi như xưởng có thể làm bất cứ dịch vụ về xe. Các đăng ký bảo dưỡng và sửa chữa đã được kín trong vòng ba tháng, xưởng đã có thể lựa chọn khách hàng quan trọng và chia sẻ khách hàng với những xưởng liên kết khác. Xưởng đã bắt đầu có lãi.
Chiếc xe của tôi cũng đã hoàn thành và thông qua đăng kiểm, trong suốt quá trình thực hiện nâng cấp đều được ghi lại và phát trên trang chủ của xưởng và các MXH. Chỉ có một tiếc nuối là chúng tôi không đăng ký được tên riêng cho chiếc xe. Chiếc xe, trừ không có kính chống đạn, còn lại có thể sánh ngang với những chiếc xe sang trọng hàng đầu trên thị trường. Nó chỉ dành riêng cho tôi và Hiền. Đám bạn tôi dù tò mò và háo hức được lái thử, không thể lái đi được, chiếc xe có hệ thống nhận diện riêng mà chỉ tôi và Hiền được phép lái. Ngoài ra. chiếc xe còn được lắp đặt các thiết bị dã ngoại, phục vụ cho những chuyến dã ngoại của tôi và Hiền. Chuyến đầu tiên được dự định cho tuần trăng mật của chúng tôi.
Ngôi nhà mà chúng tôi xây cũng đã hoàn công sau tám tháng thi công, bắt đầu chuyển sang giai đoạn lắp đặt nội thất và quy hoạch vườn. Căn nhà xây kiểu tiểu viện liên kết bằng những hành lang kính, được tách rời nhau, đảm bảo mỗi tiểu viện sẽ có nhìn ra vườn và một tiểu cảnh riêng. Tiền sảnh là phòng khách, bếp, khu vực sinh hoạt chung và cả một phòng thờ ông bà tổ tiên. Các phòng ngủ được bố trí phía sau, đầy đủ phòng ngủ riêng cho ông bà nội ngoại, phòng của Hoa và cả phòng ngủ cho khách. Phòng ngủ chính của chúng tôi là lớn nhất, gồm phòng ngủ chính và hai phòng ngủ nhỏ được bố trí hai bên ở giữa là khu vực sinh hoạt chung, chuẩn bị cho tương lai của chúng tôi. Tôi dự tính sẽ có hai đứa con, nhưng vấn đề này còn tranh luận, Hiền khăng khăng muốn nhiều hơn, không sao nếu nhiều hơn thì sẽ ở phòng cho khách. Trong quá trình xây dựng, cũng như trang trí nội thất và vườn xung quanh, Hiền dành toàn bộ không để tôi tham gia. Tôi thiết kế hệ thống điện, điều khiển và các trang bị an toàn, ngôi nhà sẽ được điều khiển tự động toàn bộ. Hệ thống an toàn được ưu tiên số một, toàn bộ ngôi nhà luôn được giám sát từ tất cả mọi hướng, và sử dụng các thuật toán đa lớp để có thể xử lý mọi thông tin và chủ động đưa ra các cảnh báo qua tin nhắn, email theo từng cấp độ khác nhau, cũng như báo động tại chỗ. Cũng phải mấy tháng nữa, ngôi nhà mới hoàn thành. Đây sẽ nơi chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới và là tổ ấm tương lai của chúng tôi.
Công ty của tôi đã hoạt động ổn định, bộ khung nhân sự đã hoàn thiện và chia thành hai nhóm onsite và offsite, cùng với sự bùng nổ của thương mại điện tử và công nghệ thông minh, các jobs của chúng tôi ngày một nhiều và thu nhập khả quan. Ước mơ về một hệ thống xử lý thông tin đa chiều thông minh vẫn đang được tôi ấp ủ và đã có những bước đi đầu tiên khi tôi có sự trợ giúp từ hai người đàn em khóa sau hiện đang làm việc cho tôi, cũng như hỗ trợ từ thầy giáo hướng dẫn tốt nghiệp của tôi. Mục tiêu hai đến ba năm, tôi tự tin sẽ có thể áp dụng thực tế.
Chỉ là có một việc khiến tôi hơi canh cánh khi thằng Quang báo với tôi, Nga không lấy chồng, nhưng nó mang bầu và tự nhiên biến mất, thằng Quang cũng không tìm được.
***