XXIII
Hôm nay đã là thứ sáu, tôi đã quay lại làm việc được gần một tháng sau kỳ nghỉ Tết, đáng nhẽ tuần này Hiền sẽ sang đây, nhưng có có việc đột xuất cô phải vào miền Trung để giải quyết. Văn phòng đã không còn ai, vươn vai trên ghế, tôi gấp báo cáo đã có chữ ký của mình và cầm sang đặt lên bàn cô bé thư ký.
Vất balo, cởi bộ quần áo thể thao, tôi thả cơ thể lớp nhớp mồ hôi sau đoạn đường chạy vào trong bồn nước. Thở ra tiếng khoan khoái khi hơi ấm vỗ về cơ thể và xua đi những cái mỏi của cơ bắp, rồi sau đó tôi chìm vào giấc ngủ trong sự thoải mái.
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm tôi tỉnh lại, quấn cái khăn ngang người, tôi bước ra khỏi bồn tắm và móc cái thoại đang cài ở balo. Trên đó là một số lạ không hiện tên.
– Hi!
– Hi! Mày có khỏe không?
Tiếng một người con gái cất lên.
– Uh! Tao khỏe. Mày là … ah … Nga. Mày khỏe không?
– Không khỏe. Tao đang đứng bơ vơ giữa đường, nơi đất khách quê người.
– Ơ … sao vậy? Có vấn đề gì à?
– Không. Tao đang đợi một anh hùng đến giải cứu.
Giọng trêu đùa của nó làm tôi thở ra nhẹ nhõm.
– Sao … Trong lúc đợi anh hùng đến lại thấy cô đơn à?
– Anh hùng không tự nhiên xuất hiện, nên tao phải gọi điện. May có nhanh ra đây giải cứu tao không?
– Cái gì? Mày đang ở bên này à? Đang ở đâu?
– Mày chờ chút, tao gửi địa chỉ.
Vất cái điện thoại sang bên, tôi lau người và mặc quần áo, đợi tin nhắn của Nga.
Rất nhanh tín nhắn đến. Tôi đóng cửa và xuống đường bắt taxi đến địa chỉ nhận được. Nga mặc chiếc quần jeans và chiếc áo thun trắng đang đứng trên hè phố, nhìn ngang nhìn ngửa. Tránh ánh mắt của nó, tôi vòng ra phía sau, rồi bất ngờ vỗ vào vai nó. Nó giật mình hét lên, rồi giơ tay đánh vào vai tôi.
– Mày lại chơi cái trò gì đây?
– Trò gì … Tao đi thăm bạn, mà giờ đang bị lạc.
– Bạn nào? Sao bị lạc?
Nó nhìn mặt tôi, rồi phá nên cười như nắc nẻ, rồi tóm lấy tay tôi.
– Tao tìm thấy rồi.
– Mày điên à? Tại sao lại tìm tao?
– Tao nhớ, gần hai năm rồi chưa gặp.
Tôi thở dài, bất lực với nó.
– Được rồi … được rồi. Tao cám ơn. Giờ tiếp theo mày muốn đi đâu để tao đưa đi?
– Tao chẳng có chỗ nào để đi, có mỗi đứa bạn ở đây. Giờ tao phó thác bản thân tao cho nó. Mày bảo bây giờ đi đâu?
– Vậy đi ăn nhé? Tao đang đói, tối chưa ăn gì.
– Uh, tao cũng đói.
Tóm lấy cái túi nó đang cầm trên tay, tôi quay người đi. Nó cũng bước theo, rồi ôm lấy tay tôi.
– Tao sợ lạc.
Nó nói khẽ, tôi cũng kệ nó. Tôi dẫn nó đến bờ sông, vào quán rượu tôi hay đến. Giờ này vẫn chưa đông lắm, nên vẫn còn bàn trống phía ngoài.
– Ở đây là quán rượu, có món beefsteak rất ngon. Tao đoán mày vẫn chưa phải ăn kiêng, nên chắc sẽ hợp khẩu vị của mày.
Kéo ghế cho nó ngồi xuống, tôi giới thiệu.
– Còn nếu mày thích đồ ăn khác, có thể gọi về đây ăn.
– Uh, tao vẫn thích ăn thịt, chưa cần phải ăn kiêng. Mày xem tao vẫn đẹp như ngày nào.
Nó vừa nói vừa đứng lên, vuốt từ trên xuống, ánh mắt nhìn tôi khiêu khích. Tôi lắc đầu, chép miệng. Cái Nga tỏ vẻ chán nản, ngồi xuống ghế.
– Mày chỉ thấy chị Hiền đẹp thôi à? Mày không thấy tao cũng đẹp à?
– Mày đẹp, vẫn đẹp. Nếu không đám thằng Minh, thằng Trí cũng chẳng chết lên chết xuống vì mày.
– Xì … hai thằng đó nhạt nhẽo, mãi không lớn được. Bọn nó dùng toàn trò cũ rích, chẳng có tí cảm xúc nào. Mày thực sự không thấy tao đẹp à?
– Mày đẹp mà.
– Thế sao mày không mảy may rung động?
– Tao đã nói rồi, nếu tao mà rung động, chẳng phải tao mất đi một người bạn sao. Mày không thích làm bạn tao à?
– Xì … Tao thích, nhưng thích là người yêu mày hơn.
Tôi cũng chịu không cãi nhau với nó nữa. Gọi người phục vụ, gọi hai xuất beefsteak và mấy lon beer.
– Tao gọi luôn cho mày rối đấy. Tao đoán nước miếng mày đang ứa ra đúng không?
– Uh … mày biết không? Mày càng hiểu tao như thế, tao lại càng yêu mày.
– Dừng … dừng … Mày chuyển đề tài khác được không? Mày dạo này thế nào? Gần hai năm biến mất không có tin tức.
– Tao vào tp HCM làm cùng mẹ tao. Mày đi ra nước ngoài, tao cũng chẳng còn lưu luyến gì HN nữa. Mày biết không, hai năm qua tao không quan hệ với bất cứ người đàn ông nào, nhưng tao sắp lấy chồng rồi.
Giọng Nga chợt trở lên buồn buồn. Tôi cũng giật mình.
– Vậy tao phải chức mừng mày nhé!
– Chúc gì mà chúc. Mày đừng chúc tao hạnh phúc nhé, tao biết chắc sẽ không có hạnh phúc, chỉ là sẽ có một gia đình và hi vọng sẽ ổn định.
– Mày nói gì mà thảm thiết vậy?
– Uh, tao chán rồi. Chẳng muốn tìm nữa, mày cũng biết hết còn gì? Những người gọi là yêu tao cũng có ai ra gì đâu, kẻ thì bạc tình, người thì vô tâm, một chút lay động tao cũng không có. Người mà tao yêu, thì lại không yêu tao.
Giọng nó nghèn nghẹn, không khí chợt trầm xuống. Rất may người phục vụ mang đồ ăn và beer đến, chợt làm tan đi chút nặng nề.
Tôi mở hai lon beer, đưa Nga một lon, rồi cụng với nó.
– Thôi ăn đi đã.
Tôi nói với nó rồi, cắm cúi cắt miếng beefsteak của mình.
– Mày hình như quên đi một số thói quen.
Nó chợt cất tiếng, tôi ngẩng đầu lên thấy nó đang nhìn mình chừng tôi. Tôi thở dài, đẩy cái đĩa của mình ra, lấy cái đĩa của nó rồi bắt đầu cắt nhỏ miếng beefsteak. Sau khi cắt xong, mở chai tương ớt tabasco, vẩy lên những miếng beefsteak đã cắt, rồi đặt đĩa trước mặt nó. Nó lập tức nhoẻn miệng cười và cắm miếng beefsteak đưa lên miệng nhai ngon lành.
Tôi kéo cái đĩa của mình lại, cắm miếng beefsteak đưa lên miệng nhai, miếng thịt tự nhiên trở nên nhạt nhẽo. Cố ăn mấy miếng, tôi bực tức ném cái dĩa xuống, cầm lon beer tu ừng ực.
– Mày … thật lúc nào cũng làm người khác không hết lo.
Giọng tôi hơi cao, làm cái Nga giật mình, mắt ngơ ngác nhìn tôi, rồi chợt nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
– Mày vẫn vậy. Vẫn lo lắng cho tao.
Tôi trừng mắt với nó, còn nó có vẻ vui ra mặt, lại cắm cúi với đĩa beefsteak.
– Mày xinh đẹp như vậy, tuổi còn trẻ như vậy, sao lại phải gượng ép mình làm điều mình không mong muốn?
– Tao chán, chỉ muốn thử thay đổi một chút. Không được thì thôi.
– Mày nghĩ đơn giản nhỉ? Gia đình đâu chỉ có đơn giản như vậy?
Nó im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên vẻ bất cần đời.
– Thôi kệ đi, muộn rồi. Tuần sau là đám cưới. Mày đừng nghĩ nữa. Tao sang đây để thăm mày, chứ không phải để bắt mày lại lo lắng cho tao. Đừng nghĩ nữa được không?
Tôi hơi lắc đầu, rồi đặt tay lên đầu nó xoa rối mái tóc.
– Được rồi. Ăn tiếp đi.
Tôi cố ăn hết đĩa thức ăn. Sau đó, lại mở tiếp lon thứ hai. Nga cũng hoàn thành đĩa của mình, cầm lon beer lên, cụng với tôi. Sau ngụm beer, nó hỏi tôi.
– Mày thế nào? Có định về Việt Nam không?
– Tao cũng tốt. Chắc khoảng giữa năm, tao sẽ về hẳn. Định làm business riêng.
– Uh, vậy cũng tốt, tao tin mày sẽ thành công.
Cứ nhẩn nha như vậy, tôi và Nga uống hết hơn chục lon beer nó đã bắt đầu say. Nói năng bắt đầu lộn xộn, lúc lại phá lên cười làm những bàn xung quan chú ý, mặc dù họ cũng chẳng hiểu gì. Tôi nhìn xung quanh, gật gật đầu tỏ ý xin lỗi, rồi gọi tính tiền.
– Tao đưa mày về nhé.
Khoác cái túi của nó lên, tôi đỡ lấy tay nó, dìu nó đi ra cửa.
Chui vào taxi xong, nó liền bám dính lấy tôi, đưa môi nó vào môi đòi hôn, tôi khó khăn lắm mới giữ được nó. Sau đó nó bắt đầu khóc.
– Sao mày… không yêu tao? Mày … có … biết … tao … yêu … mày … lắm … không? Hu … hu … ngay … cả … bên … người … đàn … ông … khác … tao … chỉ … nghĩ … đến … mày … hu … hu… Bao … nhiêu … năm … nay … tao … chỉ … yêu … mỗi … mày … thôi … hu ..
Nó vừa khóc nấc lên vừa nói, khiến cho người lái xe cứ liếc nhìn qua gương chiếu hậu, tôi phải ôm chặt lấy nó vào ngực để nó khỏi nói. Tiếng khóc của nó vẫn nấc lên, nước mắt đã ướt đẫm ngực áo của tôi. Cuối cùng taxi cũng đỗ trước khu nhà tôi, tiếng khóc của nó cũng đã tắt, nó đã ngủ thiếp đi.
Khoác tui trên vai, tôi ôm nó lên nhà, vất vả một lúc cũng mở được khóa và đặt nó lên giường trong phòng khách. Tháo đôi giày ra khỏi chân nó, đắp cho nó cái chăn, kiểm tra nhiệt độ điều hòa, ra ngoài lấy một nước để trên bàn đầu giường, vặn nhỏ cây đèn ngủ, rồi ra ngoài.
***
XXIV
Tôi mở tủ lạnh lấy lon beer và ngồi ở sofa canh chừng nó ngủ. Trong đầu không khỏi nghĩ đến ngày đầu tiên gặp nó. Nhớ đến ánh mắt cầu xin của nó khi tôi định quay lưng bỏ đi, rồi nhớ đến vẻ mặt vô hồn ngồi dưới đất nhìn tôi sau khi tôi đã đuổi mấy thằng con trai đi.
Đó là vào hè năm tôi học lớp 11, hôm đó như thường lệ, tôi đang chạy thể dục buổi sáng, khi chạy ngang qua khu nhà đang xây dở dang, tôi nghe tiếng khóc của con gái, tiếng tát, rồi tiếng mắng chửi của con trai, rồi cả tiếng cầu xin của con gái. Tò mò, tôi chạy vòng ra sau chui qua khe hở của tấm tôn để đi vào khu nhà. Tôi nhìn thấy ba thằng con trai, ăn mặc nhố nhăng, tóc nhuộm xanh đỏ đang vây quanh một con bé váy ngắn cũn cỡn, vừa đánh vừa chửi. Không đành lòng, tôi quát bọn nó dừng lại. Ba thằng cùng quay lại, một thằng rít lên.
– Cút! Không phải việc của mày.
– Ba thằng con trai bắt nạt một đứa con gái thì còn ra gì.
Tôi cố nhẹ nhàng nói với bọn nó.
– ĐM … mày có biến đi không? Nếu không bị ăn đòn bây giờ.
– Bọn mày có ngon thì lại đây đánh tao này.
Tôi nhìn ba thằng con trai lẻo khẻo, lên giọng thách thức. Cả ba thằng cùng sừng lên, cúi nhặt mấy cây gỗ và lao về phía tôi. Tôi nhảy lên tránh, đồng thời dùng chân đạp bọn nó, chỉ mấy cái nhảy, ba thằng đều dính đòn ngã xuống đất. Tôi dợm bước, đá mạnh vào đùi thằng có vẻ đầu lĩnh, rồi gằn giọng nói với nó.
– Mày có tin dù tao có đá gãy chân mày, công an cũng không làm gì tao không?
Mấy thằng đó có vẻ sợ sệt, lùi lại, rồi cùng bật dậy chạy đi.
– Được … mày sẽ biết tay tao.
Trước khi lách qua tấm tôn, bọn nó quay lại dọa tôi một tiếng. Tôi cúi xuống đứa con gái đang ngã ngồi ở dưới đất, nhìn vào khuôn mặt trang điểm đậm của nó đang nhoe nhoét loang lổ, ánh mắt vô hồn đang nhìn tôi, rồi mặc cho tôi gặng hỏi nó cũng không nói một lời. Bực mình, tôi định bỏ đi thì đứa con gái giơ tay lên, ánh mắt ánh lên vẻ cầu xin, không đành lòng tôi quay lại ngồi xuống cạnh nó, nó vẫn im lặng không trả lời khi tôi hỏi, chỉ giương mắt nhìn tôi. Tôi đành im lặng ngồi cạnh nó, cuối cùng nó lại dựa đầu vào vai tôi ngủ mất.
Bất đắc dĩ, tôi phải bế nó lên, đi sang nhà nghỉ của anh Cường gần đấy. Sau khi đặt nó lên giường, cởi giày, đắp chăn cho nó cẩn thận tôi mới đi ra. Anh Cường tóm lấy tôi khi tôi xuống đến tầng một.
– Này … Bạn mày à?
– Không … À vâng. Anh cứ để nó ngủ thoải mái nhé, bao giờ nó dậy, tự nó sẽ đi về. Hết bao nhiêu em sẽ trả.
Tôi cũng không biết giải thích thế nào, nên gật bừa.
– Uh, biết rồi.
Tôi không tiếp tục buổi chạy sáng nữa mà quay về nhà, sau khi ăn sáng song, tôi bật máy tính lên và vùi đầu vào làm việc. Cho đến khi tiếng mẹ tôi gọi tôi, tôi mới đứng dậy đi xuống nhà. Anh Cường đang đứng trước cổng nhà tôi, vẻ lo lắng. Tôi đi ra cổng.
– Có việc gì vậy anh?
– Con bạn mày nó đang ôm bụng kêu khóc. Mày ra xem làm sao.
Tôi vội vàng mở cổng và cùng anh Cường chạy về nhà nghỉ của anh. Con bé đang kêu khóc, ôm bụng lăn lộn trên giường, mồ hôi ướt đẫm người. Tôi cũng bối rối.
– Em cũng không biết, mang đi bệnh viện xem sao.
– Hay là mang sang phòng khám nhà bác sỹ Dung?
– Được.
Phòng khám của bác sỹ Dung ngay gần nhà tôi. Tôi bế thốc con bé lên và cùng anh Cường chạy sang phòng khám. Đặt con bé lên giường để bác sỹ khám, tôi đi ra ngoài. Anh Cường lo lắng hỏi.
– Sao rồi?
– Bác sỹ đang khám, chưa biết.
Tôi với anh Cường ngồi đợi khoảng nửa tiếng, thì bác sỹ Dung đi ra.
– Chắc ổn rồi, không sao đâu, đau bụng phụ nữ ấy mà.
Rồi bác sỹ, kéo tôi vào trong phòng, sau đó hỏi.
– Hôm qua con bé có dùng thuốc kích thích gì không?
Tôi hoang mang lắc đầu.
– Nó là bạn cháu à?
Tôi đành kể thật cho bác sỹ nghe. Cô lắc đầu, rồi thở dài nói.
– Con bé dùng thuốc kích thích, nên bị phản ứng khi đau bụng kinh, làm cho cơn đau càng mạnh hơn. Cô đã cho truyền nước và dùng thuốc, chắc sẽ không sao đâu. Cháu biết địa chỉ và bố mẹ của cô bé không?
– Không ạ. Cháu hỏi nhưng bạn ấy không nói.
– Cô bé này chắc mới vị thành niên, cỡ tuổi như cháu. Nếu không biết bố mẹ, cô phải báo cho công an phường.
Nói rồi, cô khẽ thở dài.
– May mà con bé chắc mới dùng, chưa phải là nghiện. Vẫn còn cứu vớt được nếu quản lý nghiêm. Bọn trẻ các cháu, chưa ý thức được tác hại của nó, cứ thử đi đến lúc nghiện rồi thì muốn cũng không bỏ được. Cháu cấm có tò mò đấy.
Cô chợt lên giọng răn đe, còn tôi chỉ biết gật đầu lia lịa. Rồi cô lại nói có chút thương xót.
– Giờ tốt nhất chờ cô bé tỉnh lại rồi hỏi cách liên lạc với bố mẹ, chứ đưa ra công an sẽ bị ghi vào lý lịch, sau này sẽ thành vết cho cô bé.
Tôi lại gật đầu lai lịa.
– Thôi cháu cứ về đi, phải mấy tiếng nữa con bé mới tỉnh. Có gì cô sẽ thông báo.
– Vâng cám ơn cô.
Tôi bước ra khỏi phòng khám, nói sơ với anh Cường rồi đi về nhà.
Khoảng hai tiếng sau, tôi đang nằm đọc truyện, thì mẹ lại gọi tôi xuống, giọng mẹ lo lắng.
– Cô Dung vừa gọi báo bạn con đã tỉnh. Có chuyện gì thế?
– Không có gì đâu mẹ, bạn con bị sốt đang khám ở chỗ bác sỹ Dung. Không sao đâu, con sang đó một lát xem thế nào.
Tôi nói dối để mẹ yên lòng, rồi đi sang phòng khám. Bác sỹ Dung đưa tôi vào phòng, rồi nói.
– Con bé tỉnh rồi, nhưng không chịu nói gì, chỉ đòi gặp cháu. Cháu vào nói chuyện đi, nhớ hỏi kỹ bố mẹ và địa chỉ liên lạc nhé.
– Vâng, để cháu vào xem.
Tôi ra khỏi phòng bác sỹ và đi vào phòng khám. Cô bé đang nằm trên giường, lớp trang điểm chắc được bác sỹ Dung rửa đi, lộ ra gương mặt xinh xắn, non nớt chạc bằng tuổi tôi.
– Xin chào!
Cô bé chỉ khẽ gật đầu không nói gì. Tôi cũng đứng yên nhìn lại, chưa biết bắt đầu hỏi gì, thì cô bé chợt nói.
– Tôi tên là Nga.
– Ah … Chào Nga. Bạn đỡ chưa?
– Đỡ rồi. Cám ơn.
– Nhà bạn ở đâu?
Cô bé ngần ngừ một lúc rồi nói ra địa chỉ.
– Tôi gọi bố mẹ bạn đến đón nhé!
Nó lại im lặng một lúc, rồi nói.
– Không cần. Bạn đưa tôi về nhé.
– Được.
Nghe thế, Nga ngồi dậy, rồi đi ra cửa.
– Đi nào.
Tôi đành đi theo. Đi qua phòng bác sỹ, tôi chỉ chỉ để nó cùng đi vào, nhưng Nga dứt khoát lắc đầu, quay người bước đi ra ngoài. Bất đắc dĩ, tôi phải chạy theo, đẩy Nga ngồi xuống cái ghế đợi.
– Để mình gặp bác sỹ còn thanh toán tiền chứ, ngồi yên đây nhé.
Nói xong tôi mở của đi vào phòng bác sỹ. Vừa nhìn thấy tôi, bác sỹ lắc đầu.
– Cô nghe thấy rồi, thôi vậy nghe theo cô bé đi. Không cần thanh toán tiền đâu, nhưng đây là đơn thuốc cháu đưa cho bố mẹ cô ấy, tất cả những gì cần nói cô đã ghi hết ra đây rồi. Sau khi xong việc thì quay lại đây báo với cô nhé.
– Vâng. Cháu cám ơn cô.
Cầm lấy đơn thuốc, tôi chào cô Dung rồi ra ngoài. Nga vẫn đang ngồi đợi trên ghế, thấy tôi đi ra, cũng đứng dậy và đi ra cửa.
– Bác sỹ có ghi đơn thuốc, chốc nữa đưa bố mẹ bạn mua thuốc, nhớ phải uống đúng theo hướng dẫn đấy.
Vừa đi tôi vừa nói, Nga chợt dừng lại đưa tay ra.
– Đưa đây!
– Đưa gì?
– Đưa đơn thuốc.
– Làm gì?
– Vất đi.
– Không đưa.
Sau mấy câu nhấm nhẳn, thấy vẻ kiên quyết của tôi, Nga dậm chân rồi lại đi tiếp.
– Này đứng lại đi … Đứng đây bắt taxi.
Tôi gọi theo, nhưng Nga không dừng bước, vẫn cắm cúi bước đi. Tôi chạy theo, tóm lấy tay Nga kéo lại. Nga vùng vằng giật tay ra khỏi tay tôi, hét lên.
– Bỏ ra!
– Không bỏ.
Tôi gồng tay giữ chặt, kéo nó đứng lại, giơ tay vẫy taxi mặc cho Nga vùng vằng giật ra.
Taxi vừa đỗ lại, tôi với tay mở cửa, rồi ôm lấy bụng nó đẩy vào trong taxi, rồi chui vào theo, đóng cửa và nói địa chỉ cho người lái taxi. Nga vẫn vùng vằng, dùng hai tay đánh vào mặt, vào người tôi, làm tôi phải tóm chặt hau tay cô, ép người cô vào sát góc ghế, mặt tôi gân lên và giận dữ quát to.
– Thôi đi …!
Làm cả người lái xe cũng giật mình loạng choạng, Nga cũng giật mình ngơ ngác nhìn tôi, rồi chợt cúi mặt vào hai bàn tay khóc nấc lên. Tôi cũng lúng túng, chẳng biết làm sao, bèn buông tay nó ra, rồi quay người nhìn ra cửa kính, kệ nó khóc. Một lúc lâu, tiếng khóc cũng ngừng, tôi cũng làm lơ vẫn nhìn ra cửa kinh.
– Người ta đói, chỉ muốn đi ăn trước khi về nhà thôi mà.
– Sao không nói sớm. Tại sao lại phải hung giữ vậy? Bác tài ơi! Khi nào gần đến nhà, có quán ăn nào thì dừng lại hộ bọn cháu nhé.
– Thích ăn phở cơ.
– Uh, thì phở. Bác tài có quán phở thì dừng cho bọn cháu nhé.
– Hay là …
Tôi quay người lại hung dữ trừng mắt nhìn nó. Làm nó không tiếp tục nói nữa.
Sau khi đỗ ở quán phở, tôi cũng không thèm hỏi, gọi ngay một bát đầy đủ cho Nga. Sau đó dưới anh mắt hung dữ của tôi, Nga cũng ăn hết bát phở, tôi mới hài lòng thu hồi ánh mắt lại.
Sau khi rời quán phở, đi bộ một đoạn ngắn là đến nhà Nga, căn nhà rộng rãi khang trang, chứng tỏ nhà nó khá giàu có. Đến trước cổng, Nga quay lại nói với tôi, giọng lạnh tanh.
– Đưa đơn thuốc rồi về đi.
– Không đưa. Phải đưa cho bố mẹ bạn.
– Bố mẹ không có nhà.
– Vậy đưa cho người lớn trong nhà.
– Không có người lớn trong nhà.
Tôi lại trừng mắt nhìn Nga, rồi mặc kệ, tiến đến bấm chuông cửa. Một lát sau có một bác trung niên ra mở cửa. Tôi chào bác.
– Chào bác! Bác cho hỏi, bác có phải là mẹ Nga không ạ?
– Bố mẹ Nga đi vắng, bác là người giúp việc thôi.
Tôi hơi ngẩn người khó xử.
– Thế bao giờ bố mẹ bạn ấy về ạ?
– Bác không biết. Cô chú ấy đi công tác thường ít có lịch cụ thể lắm.
Nhìn bộ dáng khó xử của tôi, Nga chợt sẵng giọng.
– Thấy chưa. Đưa đây.
Tôi tần ngần cho tay vào túi định lấy cái đơn đưa ra, nhưng rồi lại mím môi quyết định.
– Có cái đơn thuốc Nga cần uống. Bác đi mua thuốc và bắt Nga uống đúng như chỉ dẫn nhé.
Nga quay sang trừng mắt, lắc đầu với bác giúp việc, tôi thấy bác chần chừ, hết nhìn Nga lại nhìn tôi.
– Thôi được rồi. Bác chờ một lát, cháu quay lại ngay.
Rồi tôi quay người chạy đi kệ ánh mắt ngạc nhiên của Nga.
Chạy ra phố, tôi hỏi hiệu thuốc gần đây, rồi đi đến. Đưa cái đơn thuốc cho người dược sỹ.
– Ở đây có đủ. Cháu lấy bao nhiêu?
– Lấy đủ đơn thuốc thì hết bao nhiêu ạ?
– Khoảng 400 nghìn.
– Vậy thì lấy đủ đơn cho cháu.
Sau khi nhận túi thuốc tôi cũng nhờ người bán thuốc ghi liều dùng lên từng vỉ thuốc. Rồi xách túi thuốc quay lại nhà Nga. Cả bác giúp việc và Nga vẫn đứng ở cổng đợi tôi. Tôi đưa túi thuốc cho bác giúp việc.
– Đây là thuốc mà Nga cần dùng, hàng ngày bác phải bắt bạn ấy uống đúng giờ cho đến khi hết chỗ thuốc này. Liều dùng đã ghi rõ trên vỉ thuốc. Cháu về đây.
Sau đó tôi quay sang Nga đưa cái đơn thuốc cho nó.
– Này trả này.
Tôi dúi cái đơn vào tay nó, rồi quay người bước đi. Trước khi về nhà tôi tạt vào phòng khám của cô Dung, kể lại toàn bộ cô nghe.
Thế rồi tôi cũng quên việc đó, khoảng ba tuần sau, cô Dung gọi điện đến nhà tôi và báo có bạn muốn gặp. Vừa đi, tôi vừa nghĩ không ra ai muốn gặp mình.
Đến phòng khám của bác sỹ, chị ý tá đón tôi và đưa tôi đến phòng bác sỹ. Nhìn thấy người đang ngồi trong đó, mặt tôi đanh lại, định quay ra thì cô Dung gọi lại.
– Hùng cho cô chút.
Rồi cô đi ra ngoài và kéo tôi sang phòng khám.
– Cô có việc nhờ cháu.
– Vâng ạ! Việc gì cô?
– Thế này nhé. Cô bé mà cháu đưa đến ấy, sau đó cô có đến nhà cô bé, cháu cũng biết rồi đúng không? Bố mẹ bạn ấy toàn đi vắng, chỉ có bạn ấy với bà giúp việc, nên không tránh được có lúc xa đà. Bạn ấy cũng bằng tuổi cháu, mà cũng xinh đúng không?
– Vâng.
– Cháu có thể làm bạn với bạn ấy được không? Để bạn ấy tránh xa lũ bạn xấu.
– Tính bạn ấy khó chịu lắm, cháu sợ cháu không chơi được.
– Ôi dào … con gái mà, đỏng đảnh một chút có sao đâu. Cô có nói chuyện với bạn ấy mấy lần, cô thấy bạn ấy cũng được đấy chứ. Xinh đẹp này, tính cách thẳng thắn này. Quan trọng nhất cháu cũng có một phần trách nhiệm khi cháu đã đưa bạn ấy đến đây. Vậy cô không thể bỏ qua được, cháu cũng không thể bỏ qua được.
Tôi nghe cô nói cũng chưa thông lắm, nhưng giọng cô nói lại có gì đó khiến tôi không thể từ chối được.
– Thôi được rồi ạ. Để cháu thử.
– Vậy được, cô giao cô bé đó cho cháu, có chuyện gì cô sẽ chỉ tìm cháu thôi.
Chính vì câu nói đó, mà Nga trở thành một người bạn, có thể nói bạn chẳng ra bạn, mà là một lời hứa của tôi với cô Dung. Thật ra tính cách Nga không tệ chút nào, có thể nói là rất hào phóng tốt bụng, cởi mở thẳng thắn, chỉ có chút hơi bốp chát.
Sau đó, tôi cũng chẳng có ý tưởng nào để chơi với bọn con gái, nên tôi gần như bắt ép Nga chơi với tôi, tôi làm gì nó sẽ làm đó. Buổi sáng tôi đổi lộ trình chạy, để vòng qua nhà Nga, bắt nó dậy chạy cùng vòng quanh khu nhà nó. Buổi chiều tôi cũng bắt nó đến quán game để trong quán cùng tôi, sau đó bắt nó đi đá bóng, chơi thể thao cùng tôi. Mà cũng kỳ lạ, nó vẫn cứ ngoan ngoãn theo đuôi tôi mà chẳng phàn nàn, sau hai tháng hè, tôi đã coi nó như những đứa bạn khác, xưng hô với nó là 'mày, tao'.
Sau đó, cũng tình cờ tôi phát hiện điểm học của nó, chỉ ở mức trung bình, thế là tôi bắt đầu một chương trình kèm cặp cho nó và đưa nó vào nhóm để học cùng hội bạn tôi. Tất nhiên là mấy thằng kia nhiệt tình hết sức, lực học của Nga cũng tốt dần lên và đến khi thi Đại học, Nga cũng đỗ vào trường HVNH.
Năm lớp 12, Nga trở thành một thành viên trong nhóm của tôi, cùng chơi, cùng học, cũng đôi lần đánh nhau với đám bạn cũ của Nga. Giữa chúng tôi không phát sinh chuyện gì. Những rắc rối chỉ bắt đầu khi chúng tôi vào Đại học. Cả thằng Trí và thằng Quang đều thích Nga, để rồi hai thằng có lúc trở mặt với nhau, cho đến khi Nga gọi cả hội lại và tuyên bố không yêu ai trong hai đứa và chỉ coi hai đứa là bạn. Sau đó lại quay sang bọn nó trịnh trọng tuyên bố là đã yêu tôi và sẽ chỉ yêu tôi.
Khi đó, cả bọn chỉ coi đó trò đùa, tôi cũng từng nói với nó và cả lũ bạn 'tao mà yêu mày thế nào cũng cãi nhau, sau đó rồi sẽ chia tay, vậy nên tao không muốn mất một người bạn'. Cứ nhùng nhằng như vậy đến hết năm thứ nhất, cái Nga bắt đầu làm quen với những bạn trai khác, rồi mỗi khi tan vỡ nó lại gọi tôi đến để tỏ tình, rồi lại khóc lóc. Mỗi lần nó xảy ra chuyện, là đám bọn tôi lại gọi thằng đó ra để nói chuyện, nguyên nhân mỗi lần mỗi khác nhưng mà bọn tôi đều cho rằng do Nga 'đỏng đảnh'. Nên sau này, bọn tôi không ra mặt nữa. Nhưng mỗi lần nó tan vỡ, là nó lại kéo tôi để khóc lóc, rồi lại nói yêu tôi.
Cứ như vậy, cho đến khi tôi quen Hiền, nó cũng không nói yêu tôi nữa, mà nó cũng dần xa cách nhóm bạn chúng tôi.
***