Trưởng Thành – Chương 18: – Botruyen

Trưởng Thành - Chương 18:

XIX

Đợt này tôi không ở căn hộ cũ nữa, mà chuyển sang căn hộ dịch vụ, rộng rãi hơn có hai phòng ngủ riêng biệt do công ty thuê cho. Công việc của tôi bận hơn do công ty giao thêm nhiệm vụ, tôi hầu như không có ngày nghỉ, Carol đã chuyển công ty. Bà Martha vẫn rung rinh hai cái má phính phính khi nhìn thấy tôi, bà còn giới thiệu con gái bà người mà bà khen đẹp như nữ thần Parvati. Để rồi tôi ngẩn ngơ, ngồi nhìn cô để tìm xem hình bóng nữ thần đã đi đâu rồi, chắc có lẽ mỗi màu đen của tóc là giống nữ thần, làm bà Martha cười sung sướng tưởng tôi đang ngất ngây với cô con gái bà.

Hiền cũng bận do vào dịp cuối năm, nên cô cũng không sang với tôi, chỉ mỗi đêm về cùng nhau nói chuyện qua video, để xem cô mặc bộ đồ ngủ tôi mua đứng xoay vòng trước camera, hoặc nhá cho tôi xem bầu ngực càng tròn của cô qua cổ áo mà không chịu cho tôi xem trọn vẹn, dù tôi dụ khị mọi cách.

Ngày thứ sáu, cách Tết khoảng hơn chục ngày, tôi đang ở văn phòng kiểm tra báo cáo trước khi đóng gói thì nhận được điện thoại của cô Hồng báo cô đang ở Singapore và gặp vấn đề với cảnh sát nhờ tôi hỗ trợ. Tôi nhanh chóng hoàn tất công việc, vội vã đến chỗ cô.

Hóa ra, một người bạn của cô hút thuốc sai quy định bị cảnh sát bắt giữ. Lúc tôi đến, người bạn của cô vẫn đang đỏ mặt phân bua nửa bằng tiếng Việt, nửa bằng tiếng Anh bập bẹ trong khi hai người cảnh sát du lịch đang đứng bất lực. Sau khi, tôi đến hỏi rõ vấn đề và giải thích cho hai bên, ký giấy nộp phạt và cam kết không tái phạm, tôi dẫn mời mọi người đi ăn.

Khi nói chuyện trong bữa ăn, tôi mới rõ các cô đi rất ngẫu hứng chẳng có chuẩn bị gì, chỉ mua vé và lên máy bay sang, chỉ với một mục đích mua hàng sale cuối năm.

– Thế các cô đã đặt khách sạn chưa?

– Chưa, giờ đặt cũng được chứ gì.

Cô Hồng nói vẻ tự tin.

– Cháu không chắc đâu, giờ cuối năm, dân kinh doanh và khách du lịch đến rất đông.

Cô Hạnh, người hút thuốc bị bắt, chêm vào.

– Cô Hồng nói có cháu đang ở bên này, thì sợ gì nữa.

– Vâng, nhưng mà các cô không báo trước, cháu sợ là cũng khó tìm ngay được khách sạn giờ này.

Như dự kiến, một loạt các khách sạn được tôi tìm kiếm trên mạng đều không đủ phòng. Cô Hồng vẻ mặt hơi bối rối.

– Vậy làm sao bây giờ.

– Để cháu thử gọi bạn cháu xem có giúp được gì không? Còn nếu bí quá thì các cô chịu khó ở chật chút về chỗ cháu. Nhà cháu còn một phòng trống.

– Vậy có tiện không?

Cô Hồng hơi ngần ngại.

– Để cháu cố thử xem đã.

Tôi gọi cho cô bé thư ký nhóm, sau đó đợi cô bé phản hồi, tôi dẫn đoàn các cô đi ra quán cà phê.

– Đồ đạc của các cô đâu?

– Đây.

Các cô đều chỉ vào cái túi đeo vai của mình.

– Đằng nào lát chả shopping.

Khoảng nửa tiếng sau, cô bé thư ký gọi lại sự áy náy 'Sorry!'.

– Vậy là không đủ phòng cho tất cả đoàn. Đoàn cô có năm người, mà chỉ có hai khách sạn có một phòng còn trống, hai khách sạn này cũng gần nhau. Vậy hai chú về chỗ cháu còn các cô chia ra ở hai phòng khách sạn vậy?

Tôi thấy rõ sự ngần ngừ khi các cô quay sang nhìn nhau, rồi cô Hằng cũng quyết định.

– Thôi … Hay là thế này đi. Hai chú ở một phòng, cô và cô Nguyệt lấy một phòng. Còn cô Hồng về chỗ cháu.

Tôi hơi cũng hơi ngần ngừ, quay sang nhìn cô Hồng dò hỏi. Cô Hồng nghĩ một chút rồi nói.

– Vậy quyết định như vậy đi.

Sau khi đưa các cô đi nhận phòng, tôi và cô Hồng cùng thong thả đi bộ về nhà.

– Cháu đừng cho Hiền biết cô sang đây nhé.

Cô chợt nói, làm tôi hơi ngẩn người.

– Cô sợ con bé nó nghĩ lung tung.

– Vâng.

Nghe cũng hợp lý, tôi đồng ý. Để lấy việc làm câu chuyện, tôi hỏi nhỏ cô.

– Trong đoàn các cô, hình như không ai giỏi tiếng Anh, mà làm sao các cô về đây được?

– Taxi đưa đến.

– Thế làm sao các cô bắt được taxi?

– À … thấy có quầy taxi ở sân bay, cô đưa cái địa chỉ khu shopping, thế là họ đưa ra xe và đưa đến đây.

– Ah… Lần sau các cô cứ gọi cháu trước, có gì cháu sắp xếp cho, đỡ phải gặp vấn đề.

– Uh, cô không nghĩ đến. Nhưng giờ không sao rồi đúng không.

Cũng không biết nói chuyện gì, tôi và cô Hồng tiếp tục im lặng. Đi ngang qua cửa hàng cửa hàng tiện lợi 247, cô Hồng chợt dừng lại.

– Cô muốn uống beer.

Tôi vào cửa hàng mua mấy lon beer, rồi đưa cho cô một lon và tôi cũng bật một lon. Hai cô cháu lại im lặng vừa đi vừa nhấm một ngụm beer, băng qua công viên hướng về khu nhà tôi.

Đêm cũng đã tương đối khuya, công viên vắng lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc làm loang loáng ánh đèn vàng vàng xuống con đường rải sỏi. Cô Hồng tự nhiên quàng lấy tay tôi, cánh tay trần mịn màng ấm áp của cô chạm lên da tôi làm tôi có chợt có cảm giác phấn khích, không nhịn được khẽ thở hắt ra một cái. Cô giả vờ không biết phản ứng của tôi, vẫn ôm tay tôi bước cùng tôi về phía trước.

Đi ngang qua một cái ghế dài, cô kéo tôi ngồi xuống. Cả hai chúng tôi đều im lặng, không khí có vẻ có chút căng thẳng bối rối, tôi lặng yên nhấm một ngụm beer rồi lại nhìn cái đèn nhấp nháy qua bóng cây., cô Hồng cũng vậy. Lon beer rất nhanh hết, tôi buồn tay bóp cái lon kêu rộp rộp, làm cô quay sang nhìn tôi.

– Sau chuyện hôm trước, cô rất hay nghĩ đến cháu, cô cố không nghĩ đến nó luôn ùa về.

Tôi thấy nhột nhột, cả người các lỗ chân trên người đều dựng lên, nổi khắp người.

– Khi cô ngồi uống nước với cô Hạnh và cô Thu đọc về quảng cáo về du lịch Singapore, cô không dứt được những suy nghĩ về cháu, nên mới có quyết định chóng vánh như vậy. Cô hồi hộp trên suốt chuyến bay, sang đến đây định gọi cho cháu mà lại không dám. Cuối cùng, do bị phạt, nên cho cô cái cớ gọi cháu. Cô biết như thế này là sai, nhưng thật sự cô không chịu được.

Giọng cô như xa xăm thoảng về.

Tôi ngồi yên nhìn cô, nghe cô nói. Cả người cảm xúc lộn xộn, vừa phấn khích, vừa sợ hãi, vừa cảm động. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp, thành thục đã từng phát sinh quan hệ với mình, tôi không nhịn được xuýt choàng tay ôm cô vào lòng.

– Những rung động này, làm cô như trở về thuở thiếu nữ đôi mươi, làm cô mất kiểm soát …

Tự nhiên, giọng cô nghẹn lại, rồi nức nở từng cơn, cô úp tay lên mặt, những dòng nước mắt tràn qua kẽ tay chảy xuống cổ tay, lấp lánh dưới anh đèn. Tôi như nghẹn, bối rối, bàn tay đưa lên phía trên người cô bất động không biết nên hạ xuống hay thu về. Rồi như có sức mạnh từ tiềm thức, tay tôi hạ xuống sau lưng cô vỗ nhè nhẹ. Tiếng cô khóc ngày càng dữ dội não nề, làm tôi không nhịn được kéo cô vào sát người. Những dòng nước mắt, thấm qua quần chạm vào da nóng hổi, càng kích thích tim tôi đập nhanh hơn, càng ôm vai cô chặt hơn.

Như tiếng khóc làm cho cô mất sức, cô ngả hẳn người gối lên đùi tôi, co hai chân nằm úp mặt vào bụng tôi. Sự ma sát của cô phía trên đùi tôi, làm tôi không điều khiển cảm giác giữa hai chân đang từ đội lên. Tôi cảm nhận được cảm giác mềm mềm từ má cô truyền xuống, làm cả người tôi cứng đơ, hơi thở cũng phải nín chặt lại, sợ cô biết được phản ứng của tôi.

Sự bất động làm tôi chợt nhận ra, hơi thở của cô cũng đang được nén lại, người cô căng cứng tôi có thể cảm nhận qua bàn tay đặt trên vai của cô. Thời gian thật chậm trôi qua, tâm trí tôi ngày càng bất ổn, hơi thở của cô thỉnh thoảng luồn qua áo buồn buồn trên bụng, làm tôi hơi run lên, làm đùi tôi vô thức đẩy lên, để cái cục đang căng cứng dưới quần chạm vào má cô. Má cô như vô thức, càng dụi sâu vào lòng tôi, làm sự căng cứng càng trở mạnh mẽ hơn. Hơi thở không nén được nữa, bắt đầu hổn hển, cô cũng vậy, người cô run rẩy khi bàn tay tôi miết lên lưng cô.

– Cô ơi! Cháu không chịu được!

Tôi nghe tiếng mình khàn khàn phát ra. Cô bật dậy ngồi vào lòng tôi, đặt lên môi tôi một cái hôn ngấu nghiến.

– Cô xin lỗi … xin lỗi …

Giọng cô nghẹn lại ngắt quãng, tay cô vội vã đưa xuống thảo khóa quần tôi, bàn tay ấm áp cầm con chim đang căng hết cỡ ra ngoài, rồi lại vội vã nhấc mông, vén quần con sang bên và đẩy con chim vào nơi đang ướt đẫm, nóng hổi của mình. Tiếng rên bật ra của cô rít qua hai hàm răng đang nghiến chặt phả vào môi tôi nóng rực. Cô bắt đầu xàng xê mông mình, những cái sàng mông của cô làm con chim tôi xoay chọc mọi hướng bên trong cô, làm tôi không nhịn được phát ra tiếng rên sảng khoái. Ngồi gập người trên ghế, làm con chim không thoải mái, mông tôi bị cái thành ghế cấn lên đau nhức, cộng thêm cái quần lót của cô miết lên con chim khó chịu. Tôi bèn cong người ôm lấy cô, đi ra bãi cỏ phía sau ghế và đặt cô nằm xuống, tốc cái váy lên và lột cái quần đã ướt sũng ra khỏi chân cô, cũng tụt quần mình xuống và đẩy con chim bóng nhãy đang thèm khát vào nơi đang ướt đẫm của cô.

Tôi thả sức đẩy vào rút ra khi nhìn cô đang hưởng thụ, cái váy được cô cắn chặt trong mồm để kìm nén những tiếng rên bật ra. Mái tóc dài của cô dính đầy những ngọn cỏ phất lên phất xuống, khi đang cố chịu đựng những cơn khoái cảm đang đập từng đợt lên tâm trí cô. Tôi cũng hạ thân xuống, nằm ấp vào cô khi những cơ bắp đang căng ra những khoái cảm đang tích tụ ngày một lớn, Tôi nghiên răng thúc những cú thật mạnh, sâu rồi căng mình ép chặt con chim vào tận cùng trong cô và rần rật phóng hết sự tích lũy của nó. Mắt cô cũng trợn lên, nước mắt giàn giụa, mặt gân đỏ, hai hàm răng nghiến rít lên khi đón nhận những từng đợt phun trào của tôi, người cô ưỡn cong, hai đùi gồng lên ép chặt mông cô vào tôi, sau đó cô cũng rùng rùng phun ra từng dòng nước ấm hòa cùng những tinh lực của tôi vẫn đang rần rần phun vào trong cô.

Tôi chống tay thở hổn hển nhìn cô đang từ từ mềm người rũ rượi trên mặt cỏ, nước dãi tràn qua khóe miệng cô bóng nhẫy bên má. Hai tay buông thõng bên người, hai bàn tay đang nắm chặt búi cỏ mở ra, đùi cô duỗi ra sáng bóng trong đêm tối. Tôi khẽ nâng người, chùm cái váy lên chân cô và nằm vật sang bên cạnh cô thở gấp.

Bầu trời đen kịt, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt xuyên qua khe lá lấp lóa, những chiếc lá cây xào xạc, tiếng côn trùng thỉnh kêu lên rả rích và hai cơ thể đang nằm im dưới đất đang thở hổn hển thụ hưởng những cảm giác sướng khoái vẫn đang chạy rần rần trong cơ thể.

Cảm xúc qua đi, chỉ còn lại sự ngại ngùng đang làm hai người không dám động đậy. Cuối cùng tôi chủ động, xoay người nhổm dậy.

– Về thôi cô, muộn lắm rồi.

Tôi cố bình tĩnh nói với cô, rồi ôm lấy cô giúp cô đứng dậy, rũ những cành cỏ lá cây dính đầy trên váy, trên tóc của cô, chiếc quần lót ướt nhơm nhớp được tôi nắm trong tay. Tôi kéo tay cô đến dưới cái đèn vàng, vuốt mái tóc cô cho gọn gàng, tôi chủ động khoác tay cô đi về phía tòa nhà.

***

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.