– Tuấn thiếu gia, chuyện của TW tôi không hiểu lắm, tôi cũng không hiểu vì sao lão gia tử để thiếu gia tới tình D. Có điều tình D, nhất là tình hình quan viên Nam Phương này ít nhiều tôi có hiểu một chút. Nơi này không dễ chơi như tỉnh A…
Bàn Đại Hải noi.
Lúc này Nhạc Nhạc cuối cùng không chống được “dụ dỗ lừa gạt” của mẹ, phụng phị về phòng mình ngủ rồi. Không khí trên bản rượu cũng sôi nổi hơn, Bàn Đại Hải nói chuyện không phải cố kỵ nhiều nữa.
Trong số thương nhân, Bàn Đại Hải được coi là người rất quan tâm tới chính trị, hiểu biết cũng nhiều. Có điều với tình hình cao tầng tất nhiên là chỉ hời hợt. Trong suy nghĩ của hắn, lần này Liễu Tuấn tới tỉnh D khẳng định là chủ ý của lão gia tử, không có lão gia tử gật đầu, không ai dám đẩy Tuấn thiếu gia tới lò lửa.
Đáng lý Liễu Tuấn “thống nhất giang sơn” ở tỉnh A, yên ổn đợi thêm ba bốn năm, làm hết nhiệm kỳ là lý tưởng nhất. Cái gì chưa nói, ít nhất Liễu Tuấn cũng được nghỉ ngơi, nhiều năm đấu qua đấu lại như thế, người bằng sắt cũng không chịu nổi.
Liễu Tuấn châm một điếu thuốc, mỉm cười không nói.
Chính cục tầng tối cao, dù thân cận như Bàn Đại Hải cũng không thể tùy tiện tiết lộ.
– Đúng thế, cảm giác của tôi là cán bộ nơi này khá bài ngoại, bọn họ có cảm giác ưu việt bẩm sinh, cho rằng cán bộ bản địa giỏi hơn cán bộ bên ngoài. Ngụy Ninh Sinh, Lưu Thiên Minh và Triệu Tiên Giác đều được coi là nhân vật tiêu biểu của phái bản địa, nắm giữ Nam Phương và chính phủ tỉnh, có ý cùng tiến cùng lui.
Đại Cương tán thành ý kiến của Bàn Đại Hải.
Advertisement / Quảng cáo
Những năm qua quy mô của Cty Thông Đạt ngày càng lớn, Đại Cương cũng thường tới Nam Phương, Giang Khẩu hội diện với Hắc Tử và Bàn Đại Hải, khi tán gẫu tất nhiên không tránh khỏi nói tới thế cục chính trị tỉnh D.
Hắc Tử thản nhiên nói:
– Cũng chưa chắc, đặc biệt là Lưu Thiên Minh và Triệu Tiên Giác, hai kẻ này bất hòa lớn với nhau. Trước kia ở Nam Phương đã tranh giành thường ủy, mấy năm trước lại tranh nhau thường ủy tỉnh, có một thời gian còn khiến cho cực kỳ căng thẳng. Nếu không có Ngụy Ninh Sinh điều hòa ở giữa, nói không chừng cả hai đã không nhìn mặt nhau nữa.
Bàn Đại Hải hiểu tình hình chính đàn quá nửa là do bạn bè tãn gẫu với nhau trên bàn tiệc, thật giả ra sao không thể tin tưởng hết. Hắc Tử thì khác, hắn có phòng nghiên cứu chính sách, trong số các nhà nghiên cứu nghiệp dư, được coi là rất chính quy rồi, con đường thu thập tin tức hơn xa Bàn Đại Hải, phán đoán hắn đưa ra có tính tham khảo lớn với Liễu Tuấn.
Lưu Thiên Minh và Triệu Tiên Giác nếu nhìn từ thời gian tiến cấp, đúng là có tồn tại khả năng cạnh tranh với nhau.
Liễu Tuấn nói:
– Điều này không quan trọng, bọn chúng chẳng vào hùa với nhau được.
Hắc Tử mỉm cười giơ ngón cái lên.
Biết được tin Liễu Tuấn tới tỉnh D nhậm chức, Hắc Tử liền tăng cường nghiên cứu thế cục chính trị tỉnh D, các chuyên gia phòng nghiên cứu sau khi nghiêm túc phân tích, đã có một kết luận.
Trong ban thường ủy tỉnh, cán bộ bản địa không ít, nhưng thiếu một nhân vật “linh hồn”. Ngụy Ninh Sinh tư cách lão thành, người ngoài nhìn vào tựa hồ có đầy đủ thực lực làm trung tâm. Nhưng chính vì tư cách lão thành hạn chế sức hiệu triệu của ông ta.
Ngụy Ninh Sinh có lẽ ảnh hưởng nhất định được tới sự thăng tiến của đám Lưu Thiên Minh, Triệu Tiên Giác, Hoàng Chấn An, nhưng không mang tác dụng quyết định. Chỉ riêng điều này ông ta đã không thể thực sự thống nhất bọn họ dưới sự chỉ huy của mình.
Hoàng Chấn An, Tống Thụ Bình là thường ủy tỉnh ủy mới còn dễ bảo một chút. Lưu Thiên Minh , Triệu Tiên Giác ai nấy có thể lực riêng, sao dễ bị người ta sai bảo.
Thế ai mạnh thì dựa vào người đó là vĩnh viễn âm điệu chính của quan trường.
– Có điều mặc dù bọn chúng không đoàn kết thành một khối, nhưng việc ai nấy làm, luôn chân trong chân ngoài cũng là sự phiền phức.
Hắc Tử nhắc nhở.
Hắc Tử biết Liễu Tuấn làm việc, nhất là công việc trọng yếu tuyệt đối không cho phép lề mề dùng dằng. Một số quan viên thái độ ba phải ắt sẽ làm Liễu Tuấn bất mãn.
Liễu Tuấn người:
– Có kẻ sẽ quan sát tình thế, có sẽ thì không. Cơ hội với mọi người là công bằng, quan trọng là bọn chúng có nắm bắt được không.
Hắc Tử lại giơ ngón cái lên.
Đó là sự tự tin của người cầm quyền, tầm nhìn của đám Hắc Tử dừng ở mức đấu tranh, bất giác đem những cán bộ trọng yếu của tỉnh D hiện nay đặt vào vị trí “đối thủ” của Liễu Tuấn. Kỳ thực trong lòng Liễu Tuấn không có đối thủ, chỉ có cấp dưới nghe lời và không nghe lời.
Với Liễu Tuấn mà nói, ủy viên dự khuyết TW, bí thư tỉnh ủy không phải là chỉ để nhìn chơi, mà là quyền uy vô thượng thực sự.
Tiểu Vũ nhìn Liễu Tuấn, vẫn đầy sùng bái như trước tới giờ.
Tựa hồ không một khó khăn nào ngăn được anh ấy.
Liễu Tuấn hỏi:
– Hắc Tử, Đại Hải, hiện giờ tình hình xí nghiệp ra sao rồi?
Mấy người đưa mặt nhìn nhau, tựa hồ rất kinh ngạc, đã không biết qua bao nhiêu năm Liễu Tuấn không còn chú ý tới việc kinh doanh nữa, sao đột nhiên lại quan tâm tới?
– Rất tốt…Advertisement / Quảng cáo
Hắc Tử đáp, rồi hòi:
– Có phải chúng tôi nên chú ý một chút.
Hắc Tử nghĩ như thế không phải là hoàn toàn sai, tổng bộ của tập đoàn Thu Thủy, địa ốc Hoa Hưng, điện ảnh Phượng Hoàng đều ở tỉnh D, thời gian trước còn bị người ta nhắm vào, mặc dù thu được to thắng nhưng không thể lơ là. Dù sao Liễu Tuấn tới tỉnh D, lỡ chẳng may có kẻ giở lại trò cũ, tựa hồ không thể không đề phòng.
Liễu Tuấn xua tay:
– Không phải, mà là vấn đề về tiền.
Lần này mọi người thực sự cả kinh rồi.
Xảo Nhi cười hỏi:
– Tiểu Tuấn, anh muốn dùng tiền sao? Trong vòng bảy ngày chúng ta có thể tập trung được 30 tỷ tiền mặt, nếu như không quá cấp bách, thì mười lăm ngày có thể điều động 80 tỷ…
Tới địa vị ngày nay của Liễu Tuấn, nếu như muốn dùng tiền khẳng định không phải là con số nhỏ, cho nên Xảo Nhi liền báo ngay con số cực hạn, không giữ lại chút nào.
Tiểu Vũ có chút choáng váng, sợ hãi nhìn Xảo Nhi.
Tổng tài sản của Cty Phượng Hoàng hơn 10 tỷ đã là con số khủng khiếp rồi, nhưng trong miệng Xảo Nhi tựa hồ 80 tỷ còn là chỉ là một phần vốn lưu động, hơn nữa còn không phải là phần lớn lắm.
Liễu Tuấn nói:
– Không đủ.
– Vậy.. Em thông báo cho Tiểu Thanh, để chị ấy nghĩ cách.
Xảo Nhi thận trọng nói.
Bàn Đại Hải hỏi:
– Tuấn thiếu gia, có phải là chuẩn bị có hành động lớn ở tỉnh D?
80 tỷ tiền mặt còn chưa đủ, chỉ có ở tỉnh giàu có hàng đầu như tỉnh D mới có khả năng, chứ nếu ở tỉnh khác, hẳn bất kể là muốn làm gì đều đủ rồi.
Liễu Tuấn lắc đầu, nhìn sang phía Hắc Tử nói:
– Hắc Tử, bắt đầu từ bây giờ, toàn bộ kế hoạch xây dựng chi nhánh khách sạn Thuy Thủy phải hủy bỏ, tất cả chứng khoán có giá trị trên thị trường cũng phải dần dần rút ra, chuyển thành tiền mặt, chuyển được bao nhiêu tốt bây nhiêu. Tiền mặt càng nhiều càng tốt. Ngoài ra…
Liễu Tuấn lại quay sang phía Xảo Nhi:
– Bên phía tập đoàn Hoa Hưng, ngoại trừ hạng mục xây dựng nhà giá rẻ, tất cả các hạng mục xây dựng thương nghiệp cũng phải dừng lại hết. Mục đích cũng như thế, tích trữ tiền mặt.
Thái độ của mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Bàn Đại Hải nuốt nước bọt, thử dò xét:
– Tuấn thiếu gia, có phải là xảy ra chuyện lớn gì rồi không?
Mọi người đều chăm chú nhìn Liễu Tuấn.
Kinh nghiệm trong quá khứ cho thấy, một khi Liễu Tuấn đưa ra mệnh lệnh như thế, có nghĩa là thị trường tài chính quốc tế sắp có biến động lớn.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
– Chẳng lẽ mọi người không phát giác ra bên phía nước Mỹ đã bất đều có vấn đề rồi sao?
Hắc Tử trầm ngâm:Advertisement / Quảng cáo
– Thiếu gia nói tới khủng hoảng tín dụng?
– Đúng.
Liễu Tuấn gật đầu.
– Chuyện này hai năm trước đã có một số chuyên gia tài chính chỉ ra, nhưng khi ấy tựa hồ không ai chú ý. Gần đây đúng là ngày càng có nhiều chuyên gia đàm luận vấn đề này, đưa ra lời cảnh cáo, chẳng lẽ sắp bùng phát rồi.
Trừ Tiểu Vũ ra thì ở đây ai cũng biết Liễu Tuấn dự đoán thị trường tài chính thế giới chuẩn xác thế nào. Đương nhiên hiện nay đãm Hắc Tử cũng không phải ngây nố như trước, là con cá mập kinh tế cả rồi. Rất nhiều con cá mập kinh tế khác trên thế giới dự kiến được thị trường địa ốc của Mỹ có nguy cơ lớn, nhưng không ai xác định được nó bùng phát vào lúc nào.
Liễu Tuấn nếu như đã chỉ thị rõ ràng như thế, vậy thì thời gian bùng phát đã ở ngay trước mắt rồi.
Chỉ cần dự đoán chính xác được thời gian đại khái thôi, với tài lực của mấy tập đoàn sẽ có thu hoạch cực kỳ phong phú.
Bàn Đại Hải sau khi trải qua chấn kinh, liền trở nên hưng phấn, khuôn mặt béo múp run lên:
– Chu choa, thế này thì hay rồi, thật quá đã..