Kim Bằng Tam Quyết
Vũ Kỹ sơ cấp của Kim Si Đại Bằng Nhất tộc, sát thương lớn, sắc bén, khó hồi phục.
Được chia làm 3 tầng.
Kim Sát
Cương Chảo
Kim Bằng Chảo.
Mỗi một chảo đều mang theo lực lượng khổng lồ, chảo sau mạnh hơn chảo trước gấp 2 lần.
Nhìn đến thông tin của Kim Bằng Tam Quyết, Vô Kỵ vô cùng hưng phấn, bộ vũ kỹ này hoàn toàn phù hợp với bản thân Vô Kỵ khi mà hắn mang Kim Linh căn.
Gác chuyện vũ kỹ sang một bên, Vô Kỵ lại tiếp tục mở thẻ bí thuật. Theo hắn được biết, bí thuật là những quyết pháp vô cùng cường đại, đẳng cấp càng cao mực phát triển càng mạnh lại không hạn chế như vũ kỹ.
Chín ô thẻ lại hiện lên trước mặt Vô Kỵ, hắn vẫn tiếp tục ngựa theo lối cũ mà chọn ô số ba. Cũng như hai tấm thẻ trước, lần này con mắt mở ra một màu Xích sắc đỏ rực cả màn hình. Lần này không còn là sách nữa, nó lại là ngọc giản truyền thừa. Năm chữ mang theo ánh sáng lấp lánh hiện lên, Trấn Ngục Luyện Thể Thuật.
Trấn Ngục Luyện Thể Thuật.
Có 3 tầng.
Tầng 1: Thể Luyện.
Luyện da, Luyện Thịt, Luyện Gân, Luyện Huyết, Luyện Kinh.
Tầng 2: Trung Luyện.
Luyện Ngũ Tạng Lục Phủ, Luyện Cốt, Luyện Tủy, Luyện Giác.
Tầng 3: Luyện Trấn Ngục.
Đoán tạo cơ thể, đúc kết Thấn Ngục chi thân. Bất Hủy Bất Diệt.
Nhìn thông tin này, Vô Kỵ cảm thấy mình hôm nay thật may mắn, đầu tiên là Trấn Cung Chi Chủ Chân Thư, công pháp cao cấp đến Điệp nhi phải gọi người đó là ngài, tiếp theo địa cấp tứ tinh vũ kỹ của tộc Kim Sí Đại Bằng rồi đến Trấn Ngục Luyện Thể Thuật không rõ đẳng cấp nhưng Vô Kỵ biết, đây toàn là những công pháp tinh phẩm.
Đang ngẩn người trong suy nghĩ, Tiên Anh bên cạnh đã dạy. Nàng nhìn thấy vẻ mặt của Vô Kỵ, nàng biết là hắn lại được Hồng Điệp cho đồ tốt. Nhưng lần này nàng sẽ không lấy nữa, dù sao phu quân của nàng đã chuẩn bị tu luyện được.
“Phu quân, chàng muốn khi nào tu luyện.”
Bàn tay mền mại đặt lên ngực của Vô Kỵ mà nghịch ngợm đầu ti của Vô Kỵ, Vô Kỵ cũng để cho nàng nghịch ngợm thỏa thích mà trả lời nàng.
“Ta muốn ngay bây giờ tu luyện, nhưng nhìn nàng như vậy ta lại.. “
Chưa kịp nói hết câu hắn đã bị nàng bịt lại miệng bằng bờ môi ngọt ngào của nàng. Bàn tay không sương tiến tới côn thịt của Vô Kỵ bắt đầu vuốt ve lấy nó. Hai lưỡi như rắn quấn lấy nhau, trao nhau những dịch thơm ngọt. Côn thịt của Vô Kỵ đã hoàn toàn dựng đững như trời trồng. Vô Kỵ cảm thấy mình chỉ cần ở gần Tiên Anh là định lực giảm bằng không, không cách nào chống cự lại nàng.
Dị biến phát sinh, cơ thể Tiên Anh đã không biết từ bao giờ đã vọt mất, trong không trung cũng vang lại tiếng nói đầy quyến rũ của nàng.
“Phu quân, chàng tiếp tục tu luyện, thiếp đợi chàng đến Anh Biến kỳ sẽ thưởng cho chàng. Thiếp bây giờ đi lịch luyện, có gì cứ ngủ một giấc là sẽ thấy được thiếp haha”.
Vô Kỵ một mặt đen hơn đít nồi, hắn thật sự không ngờ nàng dám chơi hắn một vố to vậy, dám phóng hỏa rồi chạy. Hồng Điệp không biết từ lúc nào đã bay lên trên vai của Vô Kỵ mà cười khúc khích.
“Chủ nhân, dục cầm cố túng. Hihi”.
“Tiểu yêu nữ, ngươi dám chọc giận ta”.
Mặt Vô Kỵ đã đen hơn bao giờ hết, hắn là người dễ chọc vậy sao. Hồng Điệp cảm thấy mình đã đi quá giới hạn, nàng cũng bắt đầu chuyển đề tài khác.
“Chủ nhân, ngài bây giời hãy nhỏ máu vào ngọc giản là có thể bắt đầu tu luyện”
Thấy Hồng Điệp đã chuyển đề tài, Vô Kỵ cũng không muốn thù oán gì với nàng, hắn lấy ra ngọc giản Trấn Cung Chi Chủ Chân Thư, nhỏ một giọt máu của mình vào đấy. Một luồng lãng khí bỗng bay vào trong đầu Vô Kỵ, từng chữ, từng khẩu khuyết trong Chân Thư dần dần được linh hồn khủng bố của Vô Kỵ bắt đầu luyện hóa.
Mang trong mình Bá Thiên Thập Địa thiên phú, việc không cần tu vi có thể luyện đan vẽ phù là chuyện đơn giản với Thần Cấp thiên phú. Người làm được như Vô Kỵ hoàn toàn không có mấy ai, ở thế giới Vạn Linh tinh cầu này. Chỉ có những siêu cấp yêu nghiệt của thập cấp hay siêu cấp thế lực mới có khả năng xuất ra một người có tu vi thấp hơn luyện đan chế phù mà thôi.
Ngày đêm dần trôi, Vô Kỵ hoàn toàn chìm đắm vào Chân Thư, từng khẩu khuyết dần dần được khắc vào trong trí não của hắn.
Trấn Cung Chi Chủ Chân Thư.
Là một công pháp đa dạng, có thể tu linh tu, thể tu, cốt tu, hồn tu, song tu, ma tu, quỷ tu… Dù nghịch thiên là vậy nhưng công pháp này cần số lượng tài nguyên lớn cùng chịu cực chịu khổ gấp bội lần những người khác mới có thể vươn tới đỉnh cao.
Tầng 1. Tấn tu
Linh tu, thể tu, cốt tu, hồn tu, song tu, ma tu, quỷ tu…
Mỗi loại tu luyện cần rất nhiều thiên tài dị bảo để tiến bước nhưng khả năng hồi phục gấp trăm lần.
Linh tu: Hấp thụ thiên tài địa bảo tạo thành một hố đen bên trong có thể sản sinh linh căn cho chính mình mà không trước đó phải có. Nhưng mỗi lần đột phá cần phải có thiên tài dị bảo của linh căn khác để đột phá. Đến khi có đủ thập loại linh căn mới có thể tiếp tục tu luyện như thường. Khả năng hồi phục linh lực nhanh gấp trăm lần mà không cần ngồi thiền.
Thể tu: Chống chịu mọi loại rèn luyện khắc nghiệt, hay chịu đòn từ đối thủ đền tăng lên thể tu của chính bản thân mình. Khả năng hồi phục cơ thể gấp trăm lần.
Hồn tu: Hấp thụ thiên tài dị bảo hoặc hấp thụ linh hồn của người khác tăng lên chính hồn lực của bản thân. Khả năng hồi phục hồn lực gấp trăm lần.
…
Thời gian từng lúc trôi một, Khống Kim linh căn của Vô Kỵ đang hòa vào vòng xoáy đen ngòm ở đan điền của Vô Kỵ, nó dần dần ngưng tụ cho đến khi Khống Kim linh căn yên ổn tạo thành một vòng xoáy hoàng kim nhỏ trong vòng xoáy đen ngòm đó, hòa hợp với nó hấp thụ linh khí trời đất.
Bên ngoài, từng giọt mồ hôi ướt đẫm cơ thể Vô Kỵ, nhưng trên đầu hắn, vòng xoáy linh khí như bão lũ mà tiến nhập cơ thể Vô Kỵ. May là Vô Kỵ có Khống Kim linh căn sẵn lên chư cần thiên tài dị bảo bồi bổ để tu luyện, cái hắn cần chính là kim linh lực trong thiên địa để hắn hấp thụ mà thôi.
Thoáng cái đã mười ngày, tu vi của Vô Kỵ đã đạt đến Khí Thể đại kỳ. Nhưng nguồn linh lực có thể thấy được lồng đậm hơn Trúc Cơ kỳ rất nhiều.
Hiện tại hắn đã đến bình cảnh, Vô Kỵ cũng không có tiếp tục tu luyện mà hắn bắt đầu tu luyện công pháp vũ kỹ và bí thuật. Lại tiếp tục hơn hai mươi ngày trôi qua, hắn đã toàn bộ lắm vững được vũ kỹ và bí thuật.
Mặc dù tu luyện bí thật cần rất nhiều gian khổ nhưng điều kiện ở Vạn Linh tinh cầu này chưa đáp ứng đủ để bắt đầu tu luyện. Hồng Điệp cũng cho hắn biết, gắn cần phải lên đến Hư Không kỳ nàng sẽ đưa hắn đến nơi thích hợp nhất để tu luyện nó.
Vô Kỵ thoát ra khỏi tu luyện, lần này xuất quan hắn muốn đi lịch luyện một phen, tỷ tỷ Tiên Anh đã đến hóa thần kỳ, nàng ấy cần tiếp tục lịch luyện. Với kinh nghiệm đại đế của nàng, tu luyện tuyệt đối sẽ không có bình cảnh cái hắn lo lắng là vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng sẽ không biết bao nhiêu tai ương đến với nàng. Phù triệt, đan dược hắn đưa cho nàng rất nhiều nhưng Vô Kỵ mong Tiên Anh không phải sử dụng đến nó càng không phải không có khả năng sử dụng.
Bước ra khỏi cánh cổng, nhìn ngôi nhà tràn đầy ký ực tuổi thơ tuyệt đẹp của mình, Vô Kỵ đã có lòng không muốn đi, bất quá không đi thì không thể về với Vô Nhã Ưu, không đi thì không thể trở thành cường giả. Vô Kỵ chỉ mong, khi hắn trở lại, căn nhà vẫn còn, hắn sẽ mang theo nó đi theo cuộc đời mình.
Đi trên đường lớn của trấn, người dân thay nhau mời gọi các hàng hóa phẩm linh quả, linh hoa, vũ khí, hay các pháp bảo tầm thường khác. Ở nơi này có Thương Thảo Phường, Tài Bảo Lâu được coi là buôn bán thảo dược, tài bảo lớn nhất ở đây.
Nơi trấn nhỏ này cách thành Thiên Diễm 2 ngày đường, nên hầu như mọi người đều chuyển đến Thiên Diễm thành sinh sống, chỉ có Trương gia và Đoàn gia không muốn bị kẻ khác đè đầu mà đến nơi đây làm vua mảnh đất nhỏ này.
Vô Kỵ đi tới Tài Bảo Lâu, hắn muốn đấu giá vài vật, hiện tại hắn không có tiền lại, mà đồ của hắn thì nhiều đồ của hắn cũng nhiều đồ xưng vương xưng bá ở nơi này vô cùng. Đứng trước cửa của Tài Bảo Lâu, cái cửa được làm từ bạch kim lấp lánh ánh sáng, phía dưới lát đá cẩm thạch cao sang. Tài Bảo Lâu cũng là một trong những thế lực lớn nhất trong Ngọc Phong Trấn này qua vài trăm năm buôn bán cũng có được sản nghiệp của riêng mình.
Vô Kỵ vừa bước Tài Bảo Lâu, lượng linh khí trong đây gấp hai lần ngoài kia, chắc hẳn ở đây có bố trí một ít Tiểu Tụ Linh trận nên mới được như vậy. Người người ra vào tấp lập, nhộn nhịp vô cùng. Bất quá khi Vô Kỵ bước vào, không gian bỗng trờ lên tĩnh lặng.
“Công tử nhà ai ra ngoài dạo chơi thế này.” Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người, Vô Kỵ một thân bạch hắc y phục, gương mặt tuấn tú tà mị kinh thiên. Ăn mặc gọn gàng quý phái, dung nhan trấn nhiếp toàn bộ người trong Tài Bảo Lâu không thể không khiến người ta liên tưởng đến những gia tộc cấp cao kia được.
Mọi người hoàn toàn không biết Vô Kỵ cũng phải, từ nhỏ hắn chưa bước chân ra khỏi nhà, lớn lên thì chỉ có chăm chú luyện đan chế dược, căn nhà đó cũng có một trận pháp do Tuyết Linh Lung bố trí, làm sao mấy thổ dân nơi đây có thể thăm dò.
“Chào công tử, ta tên Lăng Kiều, không biết công tử đến Tài Bảo Lâu có gì cần giúp đỡ?”
Một thị nữ rất nhanh ra tiếp đón, nàng dù sao cũng là người buôn bán, một chút định lực vẫn phải có bất quá Vô Kỵ đi vào nàng cũng đã thất thần mấy phút.
Nhìn bóng hình nàng cũng là một thiếu nữ xinh đẹp, ngũ quan tinh sảo, thân hình lồi lõm đẫy đà. Bất quá ở nơi toàn gà này, thì vẻ đẹp của nàng mới được tôn lên mà thôi.
“Ta tên Vô Kỵ, Lăng Kiều tiểu thư, ta muốn đến bán mấy vật phẩm”.
Từ trong hành trang Vô Kỵ lấy ra hai tấm phù Huyền cấp sơ phẩm, có thể nói trong mắt Vô Kỵ, hai tấm phù này chả là vật gì nhưng trong mắt Tài Bảo Lâu lại như chấn gia chi bảo hữu ích vô cùng. Đúng vậy, Lăng Kiều lúc này đã hoàn toàn chấn động, hai cái phù triệt đã là vật phẩm mà Tứ cấp thế lục ở đây luôn muốn có được.
“Công tử, đồ vật quá quý giá, để ta đi gọi ông chủ”. Vấn đề hai tấm phù này Lăng Kiều không thể sử lý nàng cũng chỉ có cách gọi ông chủ ra mà thôi.
“Được”. Vô Kỵ cũng hoàn toàn đồng ý, hai tấm này đặt ở nơi trấn nhỏ chim không thèm ỉa này luôn có sức trấn nhiếp như vậy.
Rất nhanh đã có người ra, đây là một nam tử trung liên tầm 50 tuổi, khí tức Kim Đan đại kỳ từ hắn tỏa ra làm mấy người trong phòng trấn áp đến mấy người mua hàng. Nhưng rất nhanh đã biến mất, hắn đây là đang thị uy với mọi người và cả Vô Kỵ nhưng thật không may Vô Kỵ không phải hạng người dễ chọc.
Ánh mắt Vô Kỵ đã hằn lên sát ý, từ trong hành trang một tấm Địa Cấp sơ phẩm Thiên Lôi phù được lấy ra, linh lực vận chuyển có thể bất cứ lúc nào xé phù trú hủy diệt nơi này.
Như cảm nhận khí tức tử vong đang đến, chủ Tài Bảo Lâu lập tức quỳ xuống chân Vô Kỵ nhận sai. Hắn đã thật khinh thường vị công tử trẻ tuổi này, mới đầu hắn còn muốn thị uy để ép giá hai tấm phù trú Huyền Cấp Sơ phẩm kia nếu không được thì giết người đoạt bảo.
Hắn chỉ nghĩ rằng Vô Kỵ tình cờ đoạt được cơ duyên lấy được hai tấm phù triệt này mà thôi, nhưng hắn đã nhầm, lòng tham làm mờ con mắt, cái kết của nó sẽ rất thảm trọng.
“Công tử, lão phu tên Hổ Báo, xin công tử tha cho chúng ta một mạng”.
Mọi người đếu sững sờ trước hành động của của Hổ Báo, một Kim Đan đại kỳ đã là đỉnh tiêm lực lượng Ngọc Phong Trấn, thế mà hôm nay lại quỳ trước một tiểu tử 12 13 tuổi tu vi mới chỉ có Khí Thể đại kỳ.
Vô Kỵ hoàn toàn không thèm nhìn hắn, huyết mạch Diệt Huyết Hung Lang đã thay đổi đôi phần tính cách của hắn, một tên thổ dân dám ra oai trước mặt Diệt Hung.
“Lão già, mạng của ngươi đổi lấy toàn bộ tài sản Tài Bảo Lâu”.
Vô Kỵ không nhiều lời, cái hắn muốn chỉ là buôn bán bình thường bất quá hắn lại chọc giận hắn, kết quả sẽ phải tự mình gánh chịu.