Trùng Sinh Bá Chủ – Chương 5 – Botruyen
  •  Avatar
  • 70 lượt xem
  • 2 năm trước

Trùng Sinh Bá Chủ - Chương 5

Bình minh thức dạy, ánh mặt trời len lỏi qua từng đám mây chiếu sáng khắp Ngọc Phong Trấn. Nơi này chỉ là một trấn nhỏ được quản lý bởi hai gia tộc Trương gia, Đoàn gia. Đây chỉ là hai cái tam cấp gia tộc mà tộc, hoàn toàn không thể so sánh với những các gia tộc khác.

Ngọc Phong Trấn nhìn bề ngoài là trấn nhỏ bình yên nhưng hoàn toàn không phải vậy, hai gia tộc Trương gia và Đoàn gia đều tránh đấu vô cùng gay gắt mấy năm nay.

Trong một căn nhà khang trang của Ngọc Phong trấn, trong căn phòng bé nhỏ ở hậu viện, ánh sáng bình minh len lỏi qua góc cửa sổ chiếu vào căn phòng. Bên trong đó, một đôi nam nữ không một mảnh vải che thân ôm nhau mà say giấc nồng trên giường ngủ. Căn phòng lộn sộn như có một cuộc láo loạn lớn đã sảy ra, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi giao hoan dâm dục của đôi nam nữ.

Lại nhìn kỹ đến đôi nam nữ, đây chính xác là một đôi song sinh tỷ đệ, cái khác nhau của họ chỉ có màu tóc và khí chất. Nam thì tóc bạch kim, khí chất tà mị vô song, nữ tóc hoàng kim cao quý, tràn đầy khí thể bậc đế vương.

Họ không phải ai khác chính là tỷ đệ Tiên Anh và Vô Kỵ. Nhìn đến hai người, nếu màu tóc, khí chất và cơ thể phát triển không khác nhau, thì hoàn toàn không thể phân biệt ra ai là nam ai là nữ.

Khuôn mặt thon dài tuyệt mỹ, mi dài cong vút từng cử động nhăn mày đều điên đảo chúng sinh. Mũi ngọc tinh sảo chóp mũi nhỏ xinh, đôi môi không son mà đỏ căng bóng có thể mê chết người không đền mạng.

Đây tuyệt đối là hai bưu vật trời sinh, nam mặc nam trang thì tuấn tú tà mị điên đảo mọi nữ nhân nhìn đến mà mê mệt, nam nhân cũng cúi một đầu cam bái hạ phong. Mặc nữ trang lại thánh khiết, thanh thuần như tiên tử bước ra từ tranh vẽ, nam nhân vạn dặm chớ gần.

Nữ mặc nữ trang thì quyến rũ quật cường, quyết không để người khác phải thương hại hay sinh ra những suy nghĩ súc phạm. Mặc nam trang thì lại như tuấn tú công tử, ngọc thụ lâm phong có thể che trở mọi nữ nhân trên đời.

Vô Kỵ đã tỉnh, nhìn sang Tiên Anh đang ngủ hắn cũng không muốn gọi nàng dạy. Trong đầu lại liên hệ với Hồng Điệp.

“Hồng Điệp, xú nha đầu ngươi đã xem đủ”.

“Chủ nhân, hôm qua ngài cùng tiểu thư quá kịch liệt. Tâm hồn bé nhỏ của ta có chút không chịu được”.

Vô Kỵ nhìn đến Hồng Điệp đang bay trước mặt hắn, máu mũi của nàng chảy ra hoàn toàn không thể kiềm chế lại được. Hắn cũng chỉ than thở mà thôi, dù sao hắn cũng không muốn trách nàng, muốn nhìn thì cứ nhìn, ngươi làm sao biết được cảm giác này là như thế nào.

“Được rồi, mở thông tin cho ta”.

Một bảng trong suốt lại xuất hiện trước mặt Vô Kỵ.

“Chủ nhân: Vô Kỵ

Tu vi: 0

Linh căn: Khống Kim, Thời Gian

Thiên Phú: Bá Thiên Thập Địa

Huyết mạch: Diệt Huyết Hung Lang

Thể chất: ???

Phù Sư: Địa Cấp Trung kỳ

Đan Sư: Địa Cấp Sơ kỳ

Hành trang: x1 Thẻ công pháp, x1 thẻ vũ kỹ, x1 thẻ xuyên toa, x1 thẻ bí thuật, Thiên Lôi Phù x12, Kim Cương Bất Phá phù x30, Bạo Phong phù x4, Viêm Hổ Phần Thiên phù x8, Tiểu Di phù x3.., Tấn Trúc Đan x10, Tinh Huyết Đan x40, Liệu Thương Đan x20, Ngũ Hành Đan x10, Tinh Khí đan x60… “

Nhìn qua thông tin của bản thân, Vô Kỵ lại nhìn đên huyết mạch của mình mà hỏi Hồng Điệp.

“Hồng Điệp, huyết mạch Diệt Huyết Hung Lang là huyết mạch như thế nào.”

“Chủ nhân, Diệt Huyết Hung Lang là hung thú thời kỳ hỗn độn mạnh nhất trong ngũ đại hung thú. Cùng Kỳ, Hỗn Độn, Thao Thiết, Hoan Đẩu, Diệt Hung. Diệt Hung thực ra là lang tộc dị biến từ Hắc Kim Thần Lang. Khi sinh ra Diệt Hung, bầu trời ảm đạm bóng tối che lấp hoàn toàn ánh sáng, mặt trăng rực đỏ như huyết. Trong chiến đấu Diệt Hung vô cùng hung tàn và huyết tinh, mỗi trận chiến của nó đều đẫm máu trên cơ thể khiến lớp lông của nó có hàng loạt đường lông đỏ. Hàm răng cũng điểm đỏ ở đầu răng để chứng minh những điểm đỏ đó là vết máu không bao giờ rửa sạch. Từ đó Diệt Hung được mệnh danh là Diệt Huyết Hung Lang lại được xếp vào hàng Hung thú nguy hiểm nhất thời kỳ.

Diệt Huyết Hung Lang mặc dù xếp trong bảng hung thú, nhưng tính tình của nó mấy loài được vinh danh khác cũng không thể sánh bằng. Tính cách của nó bất khuất, chiếm hữu, đặc biệt lại rất thủy chung, nhưng nó cũng ghét sự phản bội.

Diệt Huyết Hung Lang thời kỳ đó có tình cảm với Nghịch Phượng, nhưng trong một trận chiến nó bị dính mị hoặc của Thập Vĩ Thần Hồ mà đem nó cường bạo cưỡng đoạt thể xác. Thập Vĩ Thần Hồ sau khi bị cưỡng đoạt lại bị tính chiếm hữu vô cùng lơn của Diệt Huyết Hung Lang phong ấn lại một chỗ không cho đi đâu. Từ đó Diệt Huyết Hung Lang cũng tránh Nghịch Phượng.

Đến thời kỳ Thái Cổ, Thiên Đạo cảm thấy sự bất an do Diệt Huyết Hung Lang gây ra mà nổi lên một trận huyết chiến, huyết tinh phủ khắp vũ trụ. Kẻ chết nhiều vô số, Thái Cổ Thần Long, Bàn Cổ, Hông Quân, Phật Tổ Như Lai, thêm rất nhiều tông tộc khác vây giết cuối cùng nó cũng chết nhưng sô lượng sống sót đi ra chỉ lẻ tẻ vài người. Trận chiến đó chỉ có Nghịch Phượng, Lạc Long Quân, Âu Cơ mới có thể ngang tài ngang sức mà chiến, Thiên Đạo trong trận chiến đó cũng bị nó thay đổi đên mười mấy lần.”

Nghe đến Hồng Điệp giải thích Vô Kỵ đã hoàn toàn lâm vào kinh hãi, đây chính là sự khủng bố của Hung thú mạnh nhất Diệt Hung.

Hồng Điệp lại tiếp tục giải thích.

“Diệt Hung trong trận đó chết đi cũng không có để lại hậu duệ đời sau cho mình, Thập Vĩ Thần Hồ cũng tai qua nạn khỏi trong chận chiến đó nhưng càng ngày Huyết Mạch của nó càng đi xuống. Sau trận chiến đó, Thiên Đạo vì e ngại lỗi nhục lớn như vậy lên tự tay xóa sạch dấu vế của Diệt Hung và cũng thay đổi luôn thời đại từ Thái Cổ sang Viễn Cổ. Từ đó đến nay, ngươi ta chỉ biết bốn đại hung thú chứ không hề biết có ngũ đại hung thú, cũng đã có nhiều người nhờ cơ duyên nào đó biết được ngũ đại hung thú nhưng cũng lập tức bị Thiên Đạo diệt sát. Đến nay cũng chỉ còn một vài cổ tịch, ta cũng may mắn được ngắm nhìn toàn cảnh chiến đấu kiêng cường sự bất khuất và huyết tinh của nó”

Vô Kỵ nghe Điệp nhi giải thích mà hoàn toàn ngơ ngẩn, hắn cũng không ngờ huyết mạch của mình cường đại đến vậy.

“Điệp nhi, cho ta mở thẻ.”

Tâm tình lúc này của Vô Kỵ đang rất tốt, mặc dù tối qua có hơi quá sức nhưng cũng không sao. Giúp lão bà thỏa mãn là điều lên làm của mỗi người chồng.

Hồng Điệp vẫn luôn không nói mà làm việc rất nhanh nhẹn. Một bảng màu trắng trong suốt bỗng hiện lên bên người Vô Kỵ. Trên đó có chín tấm thẻ, mỗi tấm thẻ được khắc họa tiết hoa văn kì lạ, ở trung tâm của nó còn có thể thấy được một con mắt đang nhắm lại.

“Điệp nhi, lật thẻ bài có chia đẳng cấp không”.

Vô Kỵ cũng không lật luôn dù sao thời gian hắn vẫn còn dài, hắn phải hiểu hết các thứ đẳng cấp chức năng của hệ thống đã, cộng với công pháp phân chia ở đây như thế nào.

“Có, nếu như thiếu chủ lật được thẻ trắng tương đương là hoàng cấp, thể lục là huyền cấp, thẻ lam là địa cấp, thẻ tử là thiên cấp”.

“Công pháp ở đây cũng chia làm 4 loại, hoàng huyền địa thiên, mỗi cấp bậc lại có 5 cấp nhỏ từ nhất tinh đến ngũ tinh”.

“Phía trên còn có phẩm chất cao hơn nhưng thiếu chủ cần phải nâng cấp Điệp nhi mới có quyền hạn để biết”.

Vô Kỵ hắn không cần phải nàng nói, Tiên Anh tỷ của hắn sẽ cho hắn biết đẳng cấp công pháp từ thấp đến cao nhất chỉ cần hắn mở miệng hỏi. Hắn cũng từng nghe nàng nói, công pháp nàng tu luyện có tên là Vĩnh Sinh Vạn Hóa Kinh, công pháp Triển cấp, là công pháp cao cấp nhất mà nàng biết. Công pháp này vô cùng bá đạo, nó có thể liên tục phát triển chứ hoàn toàn không đứng ỳ một chỗ như các loại công pháp khác nên được người ta gọi là Triển cấp.

Bàn ta Vô Kỵ bắt đầu chọn thẻ, hắn là người không thích cầu kỳ, mà chọn tới chọn lui, bàn tay nhanh nhẹn ấn vào tấm thẻ đầu tiên.

Con mắt ở giữa tấm thẻ mở ra, đồng tử bạch kim sáng chói cả màn hình. Một cái hố đen bỗng bất ngờ xuất hiện hút lấy tấm thẻ vào trong, sau đó một hòn đá cũ kỹ mang đầy nét tang thương được phun ra. Ánh sáng bạch kim cũng từ nó toát chiếu sáng cả khung hình trong suốt.

Cũng ngay lúc hòn đá đó hiện ra, Hồng Điệp đã không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh Vô Kỵ. Ánh mắt hồng phấn của nàng mở lơn tràn đầy kinh ngạc. Trước mắt nàng đang thấy thứ gì, đây chính là vô thượng chi thư.

Trên màn hình cũng đã xuất hiện chữ 6 chữ Trấn Cung Chi Chủ Chân Thư. Ánh sáng từ nó toát ra đầy nét tang thương cổ lão.

“Vậy mà lại là nó. Chủ nhân, ngài cũng thật may mắn.”

Vô Kỵ hoàn toàn mộng bức trước những lời Hồng Điệp nói, may mắn cái gì, Chân Thư này ta còn không biết là gì đâu đấy. Hồng Điệp thấy vẻ mộng bức của Vô Kỵ, nàng cũng thu lại phấn khích mà bắt đầu giảng cho Vô Kỵ nghe.

“Chấn Cung Chi Chủ Chân Thư là công pháp đã thất truyền từ thời Hông Hoang, công pháp này chính là chí cao vô thượng chi thư do Ngài ấy tạo thành. Ta cũng không biết nhiều về nó chỉ có người tu luyện mới có thể về Chân Thư này. Nhưng dù vậy Chân Thư này cực kỳ khủng bố, Ngài ấy vì tạo thành nó mà hao tâm tổn tứ rất nhiều năm mới tạo thành.”

“Ngài ấy là ai? “. Vô Kỵ hoàn toàn không biết Ngài ấy trong miệng của Điệp nhi là gì bất quá hắn có cảm giác người này không phải hắn hiện tại có thể chọc.

“Chủ nhân chưa đủ đẳng cấp để biết”.

Hỏi cũng như không, Vô Kỵ cũng không vội mà tu luyện, hắn lại tiếp tục lật thiếp thẻ vũ kỹ.

Trước mặt Vô Kỵ lại xuất hiện chín tấm thẻ, hắn lại tiếp tục chọn tấm thẻ thứ hai. Con mắt ở trung tâm tấm thẻ lại mở lớn thêm lần nữa, đồng tử lam sắc lại hiện lên. Một cái hố đen lại tiếp tục hút nó vào rồi nhả ra một cuốn sách. Tứ sao hoàng kim lấp lánh hiện hữu ngay trên đầu.

Nhìn ánh sáng lam sắc nó toát, Vô Kỵ có thể đoán được đây là địa cấp công pháp. Hàng chữ cũng hiện lên tứ chữ lấp lánh lam sắc hiện rõ trên khung hình. Kim Bằng Tam Quyết.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.