Tạ Phi Thiên sau khi đạp bung cửa bật ra ngoài, liền xoay người lại cánh tay dùng lực quét qua một tên đàn em còn lại, làm tên này té chỏng vó văng xa ba mét, đôi chân Tạ Phi Thiên lại động, nhanh chóng hướng về phía căn biệt thự, “Ầm ầm” lại hai quyền phát ra, làm hai tên chạy tới cứu viện, lại lăn quay ôm bụng.
Ngưu Siêu nhìn thấy Tạ Phi Thiên lại không phải vội vã chạy trốn, trái lại hướng lầu mà đi lên, càng sợ hết hồn hơn, rống họng về phía trên lầu hô to:
“Trên lầu chú ý, Tạ Phi Thiên lên đấy, Bảo vệ Hào ca nhanh!”
Tạ Phi Thiên nhớ tới lời Lý Giang mật báo, nên trực tiếp đi lên lầu, mới lên đến lầu hai,
“Hô Lala” liền từ trong phòng khách tuôn ra bảy tám tên côn đồ đàn em Hào cao, từng tên từng tên cầm trong tay ống tuýp hướng về Tạ Phi Thiên xông tới, còn có hai tên còn cầm cây đao sắc bén.
Lũ chó! Tạ Phi Thiên thầm mắng một tiếng, xông lên, lấy chân trái làm trục, chân phải nhất lên xoay ngang một đường vòng cung mạnh mẻ, “Ầm ầm” hai tên dẫn đầu xông lên bị quét trúng, loạng choà loạng choạng ngã xuống đất.
Tạ Phi Thiên chân phải đang trên không chưa rơi xuống đất, chân trụ còn lại đã bay lên, vẫn là một cái quét ngang, lại có hai tên cầm ống tuýp ngã xuống.
Còn hai tên cầm đao to ở phía sau cũng tới lượt xông lên, hướng về Tạ Phi Thiên nâng đao liền chém mạnh, nhưng mà Tạ Phi Thiên thân thể đột nhiên ở trước mặt bọn hắn biến mất, sau đó, bọn họ liền cảm thấy hai chân cứ như bị một côn sắt chém tới, một luồng đau nhức từ bắp chân truyền ra, bọn họ đứng không vững nữa rồi, “Phành phạch” một tiếng hau tên ngã xuống đất.
Tạ Phi Thiên tức giận, khốn nạn không để ý sống chết của ta, Tạ Phi Thiên quét chân làm hai tên ngã xuống, chân vẫn cứ bước về phía trước, đạp dẫm lên cổ tay hai tên đó mà đi, một tiếng gãy xương lanh lãnh vang lên, sau đó là hai tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, cổ tay hai tên cầm đao bị Tạ Phi Thiên giậm gãy mẹ rồi.
Mấy tên lúc đầu cầm tuýp bị đánh ngã, lúc này đã giẫy giụa bò lên, cầm ống tuýp trong tay hướng về Tạ Phi Thiên đập tới.
Tạ Phi Thiên đột nhiên quay đầu lại, trong miệng phát ra một tiếng kêu quái dị: “Ồ nha”, song quyền như cuồng phong bạo vũ một trận đấm đá mạnh bạo, ba, bốn cây ống tuýp lơ lửng ở đỉnh đầu Tạ Phi Thiên, nhưng cũng không có cây nào có thể nện trúng hắn.
Tạ Phi Thiên hai tay chộp túm lấy hai cái ống tuýp nhất chân đá vào bụng hai tên cầm ống tuýp, khiến hai tên này ôm bụng ngồi xổm xuống, đứng lên không nổi nữa rồi.
Tạ Phi Thiên cũng lười đi đập thêm mấy tên bị đánh lăn lóc này, hắn tóm lấy một người trong đó, hung hăng tát một cái ở trên mặt tên đó.
“Nói, nữ nhân các ngươi bắt về, hiện giờ ở chổ nào?”
“Trên lầu, gian phòng thứ ba.” tên kia há mồm phun ra ba, bốn cái răng, hoảng sợ nói.
Vứt đi tên đàn em Lục Hạo, Tạ Phi Thiên hướng thẳng lên lầu ba, đếm tới phòng thứ ba, bay lên một cước, đem cửa phòng đá tung ra, Tạ Phi Thiên nhìn vào phòng, ‘tiểu ly cái lựu đạn’, nhưng là một cái phòng trống không, bên trong không có một bóng người. Mẹ nó, bị gạt rồi!
Tạ Phi Thiên cũng lười đi tìm người hỏi, trên lầu tổng cộng có bốn căn phòng, hắn lần lượt xem từng phòng, đôi chân bước tới, những cánh cửa đóng kín, hắn trực tiếp đạp bay, những cánh cửa nhìn cứng rắn kia từng cái từng cái mà bị đạp nát, chưa từng có cánh cửa nào phải để Tạ Phi Thiên ra cước thứ hai.
Mãi đến tận cánh cửa thứ tư bị Tạ Phi Thiên đạp mở ra, Tạ Phi Thiên mới nhìn đến bên trong có người, vài người bên trong bộ dáng hốt hoảng há mồm nữa ngày chưa động.
Đã có người, Tạ Phi Thiên lại bỏ thêm một cước, cánh cửa kia “Ầm” một tiếng, bung lề bay ra, Tạ Phi Thiên đạp lên cánh cửa ngã kia bước vào, bộ dáng hung thần ác sát bước tới.
Tạ Phi Thiên đưa mắt nhìn quanh phòng, trong phòng ba nam nhân, một người phụ nữ, nhưng cũng không nhìn thấy Âu Dương Yên.
“Ngăn cản hắn nhanh!” một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trước máy tính, ra lệnh cho hai đại hán to con bậm trợn.
Xem ra người trẻ tuổi này chính là thủ lĩnh, Tạ Phi Thiên thầm nói. Lửa giận trong lòng trong nháy mắt bạo phát lên, nghên đón hai cái đại hán xông lên tới.
Chân phải gập xuống, chân trái quét ngang, sau đó là nắm đấm thép phóng tới mặt hai tên kia, đáng thương hai cái đại hán to con bậm trợn tưởng ngon lắm, ai ngờ còn chưa kịp đỡ, đã bị Tạ Phi Thiên đánh ngã chỏng gọng trên đất.
Quay đầu nhìn lại, người thanh niên trẻ tuổi kia dĩ nhiên thừa dịp loạn lạc chạy tới cửa rồi, đang muốn tông cửa xông ra. Tạ Phi Thiên liền nắm lấy cái ghế bành gỗ lim trước bàn máy tính, phất tay ném mạnh tới.
“Ah…” Lục Hạo vừa chạy tới gần cửa thì đã bị cái ghế đập tới, hét thảm một tiếng, tay bưng đầu, đầu hắn không ngừng chảy máu tươi, phát điên hét lớn: “Tạ Phi Thiên, ngươi là tên khốn kiếp, lại đánh vỡ đầu của ta nữa rồi, ah…”
Lại đánh vỡ đầu của hắn nữa sao? Mình từng đánh bể đầu hắn khi nào? Tạ Phi thiên nghe được thì sững sờ, đang muốn nhảy tới tóm hắn hỏi rõ ràng thì, trên màn ảnh máy tính hiện cái hình ảnh thu hút ánh mắt Tạ Phi Thiên.
Đây là hai hình ảnh của hai căn phòng, một căn phòng là một cái nam nhân để trần, cả người mập mạp đầy thịt mỡ, đang nằm sấp lên một người nữ nhân tóc tai rối bời nhúng, dập, nhịp liên hồi, tên mập mạp khi vừa mập mà khuôn mặt dâm dê cười hì hì thật là buồn nôn ah,
Nhưng mà làm Tạ Phi Thiên giật mình nhất vẫn là một cái khác hình ảnh, một căn phòng khác, một tên lão nam nhân khoảng năm mươi tuổi trên người chỉ còn có cái quần sọt bông, đang đuổi theo một cô gái tránh né trên giường, lôi kéo quần áo trên người của nàng.
Mà cô gái này, chính là người Tạ Phi Thiên muốn tìm Âu Dương Yên.
Máaaaaa! Tạ Phi Thiên giận đến run cả người, một cái quơ tay tóm lấy người phụ nữ còn lại trong căn phòng đang run rẫy hoảng sợ, phất tay chính là một bạt tai tát tới.
“Nói mau, đây là phòng nào?”
“Bốn… Lầu bốn bên trái… Bên trái cái thứ nhất.” Người phụ nữ kia hoảng sợ nhìn y hệt hung thần Tạ Phi Thiên, lắp ba lắp bắp nói.
“Dám nói láo ta, giết chết ngươi!” Nghĩ đến ở dưới lầu đã bị mấy tên kia lừa một lần, Tạ Phi Thiên nghiêm mặt đe dọa.
“Vâng… Là ở lầu bốn bên trái cái thứ nhất!” Người phụ nữ kia càng sợ hãi hơn rồi.
“Ầm”, Tạ Phi Thiên một chưởng chém vào bên gáy nàng, người phụ nữ kia thân thể lệch qua, liền ngã trên mặt đất.
Lúc này, ở lầu bốn, Âu Dương Yên một bên mạnh mẽ cố gắng nhín lấy khao khác điều nguyên thủy trong cơ thể nàng, một bên liều mạng tránh né lão sắc lang trước mặt này, trên người nàng áo ngoài đã bị lột rồi, chỉ còn dư lại một cái ngực mỏng tanh che lấy, đây là vòng tuyến cuối của nàng phía trên.
Bất quá thật may là hôm nay nàng bận quần jean ôm bó sát người, cứng cỏi rất khó cởi dưới sự lôi kéo của tên già kia nảy giờ vẫn chưa có cởi được.
“Nữ nhi ngoan, đến, đừng chịu đựng nữa, để ba ba tới giúp ngươi giải thoát nha, ba ba sẽ thật tốt yêu thương ngươi mà.” Nam nhân khuôn mặt vô sỉ cười khà khà, cực kỳ giống một con mèo đang đùa bỡn một con chuột, trước khi ăn thịt nó, hắn còn muốn hảo hảo trêu chọc một phen.
Hắn biết, nữ nhân mà uống xong loại thuốc kia, thời gian trôi qua càng lâu, giãy dụa, chịu đựng càng nhiều, khi thuốc kia bạo phát sẽ càng ngày càng mạnh mẽ mãnh liệt, trước mặt tiểu cô nương này tuy rằng kiên trì thời gian đã nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng mà hắn chắc chắn, chỉ cần thêm năm phút nữa, nàng sẽ ngoan ngoãn bò qua chổ mình, khóc lóc xin để hắn ‘chơi’ nàng, mà khi đó, mới là thời cơ hắn hái đóa đóa hoa này.
“Oành” cửa đột nhiên bị người đạp bay, một người thiếu niên khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị lúc này phát ra tức giận sát khí đằng đằng xông vào.
“Ngươi con mẹ nó, là ai, cút ra ngoài cho lão tử!” Chu Vạn Phú lớn tiếng khiển trách la hét. Không phải nói là nơi này an toàn nhất sao? Làm sao còn có người xông vào lúc này?
Tạ Phi Thiên không trả lời, trực tiếp phóng tới nhắm ngay cái khuôn mặt già, đấm một quyền, một đấm ngay giữa cánh mũi mạnh bạo.
Chu Vạn Phú bị đấm một cái lảo đảo cả người lùi ra sau, máu mũi cũng theo đó điên cuồng phun ra. Hắn duỗi tay lần mò, mũi của mình sao lại mềm mềm rồi, cái mũi lúc này đã bị phá bầy nhầy. Gãy mất? Chính mình tướng mạo đắc ý nhất cứ như vậy bị phá sao? Thầy tướng nói là nhờ cái mũi này mà mình có số phú quý giàu sang? Chu Vạn Phú phát điên.
“Khốn nạn! Ngươi lại dám đánh ta?
Ngươi biết ta là ai không? Ta chính là cục trưởng!”
“Ngươi là cục trưởng sao, ta chính là cha hắn đây!” Tạ Phi Thiên lạnh lùng liếc Chu Vạn Phú một một cái, tiếp theo bay lên đạp một cước, đem hắn đá bay ra ngoài, đồng thời ở trên mặt của hắn giẫm lên một cái in cả giấu giầy.
Mẹ nó, đừng nói ngươi là cục trưởng, liền Thị trưởng thành phố này, ngày hôm nay Lão Tử cũng đánh….
P/s: “Hiền lành quá các ngươi còn tưởng Tạ Phi Thiên ta ăn chay??? Mau mau thả like cho thằng tác để nó ngáo lên thích ăn mặn nữa bây giờ.” Tạ Phi Thiên chỉ tay vào ống kính hung hăng chửi mắng đọc giả không chịu like cho tác.
nhấn like nha umoamoa!