“Đùng”, Tạ Phi Thiên lại là một cái bộp tai quét qua, Sở Vũ bên má phải lập tức lại trồi lên năm cái dấu tay đỏ bừng.
“Tạ Phi Thiên, ngươi còn dám động thủ đánh ta? Chờ chút nữa ta nhất định không tha cho ngươi!” Sở Vũ khuôn mặt ngây thơ ngạc nhiên ôm lấy má phải của mình, tay còn lại chỉ vào Tạ Phi Thiên đe dọa nói.
“Không tha cho ta thì thế nào, đến cắn mông bố này?” Tạ Phi Thiên đột nhiên ra tay, tóm chặt cổ áo Sở Vũ đem hắn cố định, “Ba ba ba” một trận cuồng quất vào mặt, lúc đầu Sở Vũ còn hung hăng uy hiếp, sau đó liền đã biến thành khổ khổ gào khóc cầu xin.
“Thiên ca, không Thiên gia gia, van cầu ngươi, đừng đánh ta, ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng cho ngươi, chỉ cầu xin. ngươi đừng đánh vào mặt ta, mặt để làm ăn cua gái mà huhu.”
Tạ Phi Thiên lúc này mới dừng tay lại, tay nắm lấy cổ áo của Sở Vũ nhẹ nhàn buông tay, Sở Vũ “Oạch” một thoáng liền ngồi bệch trên mặt đất.
“Phù phù”, nhìn tên đầu heo trước mặt chính là Sở Vũ hai má thì sưng vù, mắt thì bầm đen miệng thì dầy chu ra thêm cả tấc, Tạ Phi Thiên nhịn không được bật cười.
Đây là vừa nảy thanh niên anh tuấn thần võ khuôn mặt hung ác Sở Vũ sao? Ta ra tay có phải là quá bạo lực rồi không nhỉ? Tạ Phi Thiên cười thầm trong lòng tự hỏi một thoáng một phát, nhưng mà, vừa nãy một trận đập tên Sở Vũ này, loại cảm giác này quả thật là sảng khoái, có nên buồn bực lại tìm hắn giải sầu không khà khà!
“Sở Vũ, ngươi nhìn kìa, đây là người của ngươi sao?” Tạ Phi Thiên chỉ chỉ màn hình máy tính giám sát nói.
Nghe nói như thế, Sở Vũ nghi ngờ mạnh mẽ cố mở đôi mắt sưng húp ra một khe hở, hướng tới màn hình nhìn một cái. Trên màn ảnh, một nhóm người đông đen đang nổi giận điên cuồng hét lên, đám người này đang xông lên lầu, nhốn nha nhốn nháo có tới gần mấy trăm người.
“Chuyện này… Sao có thể có chuyện đó? Con mẹ nó, bọn họ xông lên làm gì?” Sở Thiên khuôn mặt…, (à mà mặt hắn thành mặt heo rồi ta không nhìn ra biểu cảm gì nữa khà khà ????.)
Nhưng nhìn hắn lúc này ngôn ngữ chân tay múa may loạn xạ, có thể thấy được hắn lúc này tuyệt vọng cỡ nào. Đúng, chính là tuyệt vọng. Bởi vì hắn đã nhận ra rằng, cái nhóm người đang xông lên này, không phải là người của hắn, mà là đám người chơi dưới tầng trệt.
“Ah, nơi này có người mới đánh nhau.”
“Quản cái bép hả, chúng ta chỉ muốn lên đòi tiền thắng à!”
“Đúng vậy nha, phía trước kia đi mau thôi, sợ trễ liền không ai trả tiền!”
Còn nằm lăn lóc ở ngoài mấy tên đàn em của Sở Vũ, mau mau giẫy giụa lết về góc tường bên cạnh, mà còn có mấy tên bị Tạ Phi Thiên đánh bất tỉnh thì thảm con mẹ nó rồi, không phải là bị người ta trực tiếp dẫm lên, thì là bị người đá qua đá lại.
Tiếng người huyên náo rất nhanh liền vọt tới phòng quản lý “Chúng ta muốn tìm ông chủ!”
“Đúng, chúng ta muốn các người trả tiền!” “Chúng ta đã thắng rồi, các ngươi không thể thấy tiền lớn mà không trả cho chúng ta chứ!”
Tạ Phi Thiên ra mở cửa, mỉm cười đứng ở cửa.
Nhìn thấy Tạ Phi Thiên trước mặt người đầy máu me, nhưng lại một mặt mỉm cười, trong hành lang tiếng ồn ào dần dần yên tĩnh lại, mấy người phía sau tuy rằng không nhìn thấy phía trước xảy ra chuyện gì, nhưng phía trước không ầm ĩ, tự nhiên cũng là im lặng theo.
Nhìn mọi người đột nhiên yên tĩnh lại, Tạ Phi Thiên biết cái này chỉ là tạm thời, chỉ cần ai đó mở miệng nói ra một câu, tất cả mọi người tất nhiên lại bùng nổ lửa giận càng cao hơn ấy.
“Thiên ca, ngươi giúp ta ngăn trở đám người này, ta cho ngươi mười triệu, không, hai mươi triệu.” Sở Vũ bò đến phía sau cửa, ló đầu ra nhìn, sợ hãi lại nhanh rụt đầu trở về, nhỏ giọng khẩn cầu Tạ Phi Thiên.
“Thủ hạ của ngươi cảnh cáo ta,nói cho ta biết, không phải tiền là đều cũng có thể cầm được, nhất là tiền của các ngươi.” Tạ Phi Thiên thấp giọng cười nói.
“Các vị, ta cũng là đến đòi khoản nợ đây, ông chủ ở phía trong này, xin mời các ngươi.” Tạ Phi Thiên lui về phía sau môt bước, nhường ra cửa vào.
“Tạ Phi Thiên, ngươi…” Sở Vũ mặt như màu đất.
“Ông chủ ở nơi nào? Chúng ta muốn tìm ông chủ!”
“Nhanh lên mau đưa tiền cho chúng ta, bằng không chúng ta ngày hôm nay liền đem nơi này đập phá.”
“Đúng, không đưa cho chúng ta tiền, chúng ta liền không đi đâu hết!”
Quả nhiên, Tạ Phi Thiên nói như mồi dẫn lửa lại đốt lên tất cả mọi người lửa giận, mọi người lập tức tuông vào phòng quản lý.
đem Sở Vũ đang trốn dưới đáy bàn làm việc nắm lôi ra. Bất quá, mấy người kia nắm lôi Sở Vũ ra lập tức sững người lại, ai đây? ông chủ sao cái mặt thành mặt heo mẹ rồi, không còn lớn hơn mặt heo liền làm mấy người này ngơ ngác nhìn cả mười giây không nhút nhít.
“Ông chủ, thường tiền!” Phía sau không nhìn thấy Sở Vũ, thấy phía trước đột nhiên không có âm thanh gì, bắt đầu ồn ào lên.
“Đúng, nhanh lên một chút bồi chúng ta tiền!” mấy người Tóm chặt Sở Vũ, bị phía sau âm thanh giật mình tỉnh lại, cũng bắt đầu buộc Sở Thiên bồi thường tiền.
Cảm giác được trong cơ thể mình dị năng thời gian sắp hết, Tạ Phi Thiên vốn định lui xuống trở về taxi đến bệnh viện, nhưng vào lúc này, một bóng người quen thuộc đi ngang qua mặt hắn.
trước mặt hắn đi qua.
“Ngươi là cái kia tài xế xe taxi?” Tạ Phi Thiên kéo lại người kia, chần chờ hỏi.
Người kia quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Phi Thiên, người tài xế rất ngượng ngùng từ trong túi móc ra bóp tiền, từ đó rút ra tiền mà Tạ Phi Thiên đưa trước còn nhiều hơn một ít, đưa tay vào Tạ Phi Thiên.
“Huynh đệ, xin lỗi ngươi, ngươi xuống dưới lại kím một chiếc taxi đi, ta phải đem tiền thắng đòi lại rồi.” người taxi khai báo một tiếng, thừa dịp Tạ Phi Thiên đang sững sờ há miệng, tránh rút khỏi Tạ Phi Thiên, nhảy đến trước chen vào đoàn người.
Tạ Phi Thiên sững sờ nhìn số tiền trong tay, tình huống gì thế này? Cười khổ không thôi a.
Tạ Phi Thiên đi đến bên cạnh cửa, muốn hướng ra bên ngoài chen tới, tuy nhiên lại phát hiện cửa ra vào đã chen cứng chật ních rồi, bất luận Tạ Phi Thiên nhiều có lễ phép xin “Nhờ” ra ngoài, nhưng căn bản là đéo ai thèm quan tâm hắn, không nhường một bước nào.
Mà một bên khác, đã bắt đầu truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Sở Vũ rồi, hiển nhiên là mấy người chơi kia bắt đầu đòi nợ.
“Tránh ra, tránh ra!” Trong hành lang đột nhiên rối loạn tưng bừng, chỉ thấy hai mươi, ba mươi cái bảo an bận đồ đen vạm vỡ như một cái binh đoàn, mạnh mẻ đẩy ra đoàn người chen vào.
Tạ Phi Thiên nhận ra đầu thủ lĩnh kia chính là Tài Thúc buổi sáng đã gặp, không khỏi ở trong lòng âm thầm gấp gáp lên.
Dị năng của mình phục chế có tác dụng trong thời gian nhất định lại sắp hết thời gian rồi, mà cái kia siêu cấp Hệ Thống của mình, cùng một cấp bậc dị năng không thể phục chế nhiều lần, cũng không thể liên tục lặp lại sử dụng, cần có khoảng thời gian hồi phục.
Điều này Tạ Phi Thiên đã hiểu rõ lúc cứu người ở sông, xém chút nữa bị nước trôi đi.
Tài Thúc xông lên phía trước, hai cái cánh tay tráng kiện vạm vỡ xen vào trong đám người tách ra, cái kia đám đông liền lảo đảo nghiên ngã ra hai bên tách ra một con đường.
Lúc này, người của Tài Thúc từ phía sau, hướng về phòng quản lý xông tới.
Vào cửa, phòng quản lí bên trong vẫn như cũ đầy ắp người, Tài Thúc như cũ dạng hai tay hướng về trong đám người cắm vào, sau đó dùng lực một cái đẩy ra đám người để chen vào.
Trên tay truyền tới một thứ làm hắn chấn động, bởi vì hắn cảm giác được bên tay phải của mình đã có một lực mạnh ngăn cản lại, người kia dĩ nhiên đưa tay liền chặn lại được lực của mình, tay của chính mình đánh vào cánh tay của hắn, giống như là đụng phải cột điện nha.
Tài Thúc ánh mắt lập tức nhìn về phía cánh tay cứng rắn kia, liền thấy Tạ Phi Thiên ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
“Ngươi làm sao cũng ở nơi đây?” Tài Thúc lộ ra một cái nụ cười thật thà.
Nhưng là đột nhiên mặt của hắn lại thay đổi, bởi vì vì hắn nghĩ tới rồi một vấn đề, Tạ Phi Thiên quần áo xốc xếch, còn có vết máu đầy người, hơn nữa lúc nảy hắn còn lộ ra sức lực hơn hẳn mình.
Lẽ nào vừa nãy người đánh xông vào chổ của Sở Vũ, đánh cho mười mấy tên thủ hạ bảo vệ lăn lóc, làm cho Sở Vũ khóc lóc hô cứu mạng, chính là hắn?
Vì lẽ đó hắn lập tức hỏi vấn đề thứ hai: “Vừa nãy người đánh tới phòng Sở Vũ là ngươi?”
ủng hộ ta bằng cách nhấn like!!!