Trung Học Mỹ Nữ – Chương 5 Ngươi đang sửa máy hay đập máy vậy. – Botruyen
  •  Avatar
  • 103 lượt xem
  • 3 năm trước

Trung Học Mỹ Nữ - Chương 5 Ngươi đang sửa máy hay đập máy vậy.

“cái con Virus này có chút đơn giản thôi, nhưng dùng phần mềm tra giết cần một ít thời gian.” Vương Bân đứng lên, mỉm cười với mọi người xung quanh

“Ai nha, làm tôi sợ muốn chết. Tiểu Vương, thật cám ơn,Nếu không Trần hiệu trưởng lại mắng tôi chết.” Khang Mỹ Cầm thở phào nhẹ nhõm.

“thưa cô, thiệt ra em có phương pháp, có sửa tốt cái máy tính rất nhanh.” Tạ Phi Thiên dựa vào tường, lớn tiếng nói, làm mọi người trong phòng hết hồn.

“Anh chàng đẹp trai, cậu có cách sửa tốt hơn?” Khang Mỹ Cầm kinh ngạc hỏi.

“Tạ Phi Thiên, cậu đứng im đó cho tôi,nhân viên sửa máy chuyên nghiệp cũng không có cách nào, cậu có cách gì? Đừng lỳ lợm phá phách!” Lan Hinh nhìn thấy mở miệng la Tạ Vũ Thiên thì tức dận mắng lớn.

“em thật sự có biện pháp, bình thường nhà em máy vi tính cũng hay bị vậy lắm, đều là em tự mình sửa. Lại nói, chuyên nghiệp thì thế nào? Cũng phải xem là ai mới được a?” Tạ Phi Thiên bỉu môi nói.

“Ngươi…” Lan Hinh tức giận tới á khẩu, chính mình làm sao lại có loại học sinh như này, không phải là hắn đang mắng vương Bân kĩ năng kém sao?

“, vương Bân này , đây là một tên học sinh hư đốn, anh đừng chấp nhặt với hắn.” Lan Hinh vội xin lỗi.

Tạ Phi Thiên vừa nói xong, Vương Bân cũng nghe được, lúc đó sắc mặt chuyển lúng túng, nhìn về phía Tạ Phi Thiên, đã thấy hắn chẳng những không có một điểm dáng vẻ xin lỗi đã vậy còn bộ dạng khiêu khích mình.

“Không có chuyện gì không có chuyện gì, chúng ta ai không có 1 thời tuổi trẻ a?” Vương Bân trên mặt lại nổi lên nụ cười, “Tiểu huynh đệ, cậu nói cậu có biện pháp? Vậy thì đến thử xem nào.”

“để tôi.” Tạ Phi Thiên không khách khí bước đến.

“Anh chàng đẹp trai, cậu đừng đem máy vi tính của chúng ta phá tàn lun nhé.” Nhìn thấy Tạ Phi Thiên tới máy tính, Khang Mỹ Cầm cũng trong lòng thấp thỏm, tuy rằng thường thường nghe kể một ít hacker hack like facebook cũng thường là mấy đứa trẻ trâu, tài giỏi lên báo chí, nhưng không tận mắt ai dám tin tưởng hắn đây?

Nhìn Tạ Phi Thiên thật sự bước đến, Vương Bân sắc mặt thay đổi.”Xin lỗi, trước ta lấy USB của ta ra.”

Vương Bân đi tới bên cạnh bàn, mười ngón tung bay nhập một đống mã lệnh. Sau đó đứng dậy nói: “Được rồi, cậu sửa đi, bất quá tiểu huynh đệ ta nói cho cậu nghe, những virus trong máy vi tính này không phải là phổ thông đơn giản, tôi thật vất vả mới mò ra một chút, ngươi đừng làm cho nặng thêm a, bằng không tôi cũng không có biện pháp.”

“Yên tâm, tôi chắc chắc có thể.” Tạ Phi Thiên tự tin bước đến.

“Khang chủ nhiệm, chị vẫn muốn cho hắn thử?” Lan Hinh trong lòng lo lắng, này mà làm hư mình cũng không thoát liên quan ai biểu hắn là học trò của mình.

“Để hắn thử xem, chúng ta giáo dục phát triển, chính là muốn cho bọn học sinh có cơ hội để thử nghiệm sao?” ngoài cửa bước vào người đàn ông trung niên mập mạp chắp 2 tay bước vào nói.

“Trần hiệu trưởng.” … Mọi người trong phòng dồn dập tiến lên chào hỏi.

Ở mọi người trong ánh mắt hướng về Phi Thiên 8 phần hoài nghi, 2 phần kì vọng, Tạ Phi Thiên đi tới máy tính Khang Mỹ Cầm.”Đầu tiên, máy vi tính màn hình đen thui ta cần cắm chui điện vô .” Tạ Phi Thiên nắm thật chặt chuôi cấm cấm vào, màn hình quả thực lóe lên một cái, phát sáng lên.

“Ừ…” Mấy nữ giáo viên không khỏi nhảy cẩn hoan hô, nhưng là hoan hô còn chưa dừng, ai nấy lại nhớ sực”Ai…”, bởi vì màn hình sáng là sáng là, tuy nhiên lại là. Trắng phao a, một chữ cũng không có.

Vương Bân khuôn mặt lộ ra một tia khác lạ cười lạnh.

“Các ngươi xem, này không phải không nhìn thấy được hình ảnh chữ nghĩa gì sao, chắc chắn là bên trong bám bụi quá nhiều hazzz.” Tạ Phi Thiên mặt vẫn tự tin tràn đầy làm ra bộ dáng cao thủ tịch mịch vô đối, đem thùng máy ôm ra nện xuống thềm đập đùng đùng nhảy lên lun thùng máy đứng lên, bộ dáng chỉ tiết không có búa tạ mà nện.

Vương Bân nụ cười trên mặt càng đậm. Còn tưởng rằng thật gặp gỡ cao thủ công nghệ gì cơ chứ?

“Rầm rầm rầm…” Ở trong mắt mọi người cho rằng Tạ Phi Thiên là muốn mở thùng máy lau phủi bụi lúc nảy hắn nói, nhưng hắn vừa cầm lên, liên tục đập ở thùng máy mặt bên, hơn nữa còn đạp đá loạn xạ vô thùng máy, khiến ai nấy há hốc mồm.

“Ai nha, máy vi tính của tôi…” Khang Mỹ Cầm tru lên như bị cắt tiết, người nào chả biết máy vi tính là công nghệ điện tử thao tác cần nhẹ nhàng, ai lại giống Tạ Phi Thiên cái kia “Đòi mạng người đấm đá ” ? Nhưng là muốn cản hắn, cũng đã không còn kịp nữa rồi.

“haha…” Vương Bân không nhịn được cười lớn.

“Ách…” Tất cả mọi người đều nhìn tại Tạ Phi Thiên thì màn hình đột nhiên hiển thị hoạt động bình thường, mọi người trợn mắt há mồn, khuôn mặt cứng đơ.

“Haha, mọi người xem, không phải là xong rồi sao?” Tạ Phi Thiên chỉ vào trên bàn màn hình nói.

Mọi người lúc này mới thức tỉnh, đưa ánh mắt dời từ thùng máy lên màn ảnh đã hiển. Thị giao diện window 15 bình thường.

“Sao có thể có chuyện đó? Máy vi tính này rõ ràng lúc nảy nhiễm virus cực nặng, hơn nữa lúc nảy tôi còn…” Vương Bân trợn mắt la lớn, nhưng cuối cùng cũng coi như phản ứng nhanh nhẹn, đem nửa câu sau nuốt vào trong bụng ” không phải mình đã đẩy thêm virus vào sao..”

“Hơn nữa thế nào?” Tạ Phi Thiên mỉm cười hỏi Vương Bân.

Nghe được Tạ Phi Thiên nói lời này, ánh mắt của mọi người lại tập trung nhìn vào trên người Vương Bân.

“Không có gì? Ahihi không có gì! “Tiểu huynh đệ quả nhiên kỹ thuật cao siêu, thủ đoạn siêu phàm, Vương Bân tôi bội phục. Nếu đã sửa xong thì tôi nên đi rồi.” Vương Bân lúng túng cười nói, đi tới bàn cầm lấy thùng dụng cụ chuẩn bị rời đi.

“Xoạt” một ánh sáng từng màn hình máy tính hiển thị một thông báo. Tiếp theo, trong phòng dàn loa truyền ra giọng nói của ông google.

“máy vi tính hiện đã bị xâm phạm, tất cả thông và điểm học sinh đã bị sao chép, kẻ đánh cấp dữ liệu họ tên: Vương Bân, nam, 29 tuổi, chân dung, xin mời nhìn màn ảnh.”

Ánh mắt của mọi người lại nhìn đến màn ảnh, lúc này màn ảnh chính nhảy ra một bức ảnh kèm thông tin bên cạnh, nhìn này cái lông mày mắt mũi, không phải là Vương Bân trước mặt thì là ai?

“lừa đảo!” ( )

“Nhanh, gọi 114 không lộn cái bàn 113 báo công an!” Trần Hiệu trưởng nhanh chóng tỉnh táo, kêu lên.

“Không được ai gọi điện!” Vương Bân khuôn mặt hiền lành thư sinh đột nhiên biến đổi hung dữ dị thường. Hắn đột nhiên móc từ trong thùng dụng cụ ra một cây dao dài, một bước lẻn ra phía sao Lan Hinh, khóa lại cổ họng của nàng, trong tay cây dao đưa lên yết hầu.

“Vương Bân, mày làm cái gì vậy?” Khang Mỹ Cầm kêu lớn, Vương Bân bình thường hay đến sửa chữa máy tính, cũng coi như quen biết, có thể lúc này trở nên dữ tợn đáng sợ?

“chàng trai, cậu bình tĩnh đi, trước tiên bỏ dao xuống, có gì từ từ tính nha.” Trần hiệu trưởng cảm giác tim mình sắp xuống háng lun rồi, nếu như thông tin học sinh bị lộ xảy ra bắt cóc hay gian lận điểm, đường công danh mình coi như lá mùa thu mẹ ru con ngủ aaaaaaa.

^^^Ủng hộ ta bằng cách đẩy kim phiếu ,tl,tlt hay like thôi cũng được ủng hộ là ta vui dồi ahihi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.