Lúc này tại cục công an thành phố G, phó cục trưởng Hoàng Dã vội vả chạy vào phòng làm việc của cục trưởng Tôn Hồng Dân.
“Cục…cục trưởng…”
“Tiểu Hoàng à, ngươi cũng không phải là tiểu đồng chí nữa, làm sao lại lỗ mãng như vậy đến gõ cửa cũng không biết à?” Tôn Cục trưởng nhìn thấy Hoàng Dã xông vào, có chút không vừa lòng nhanh chóng dập điện thoại.
“Cục trưởng, xảy ra chuyện lớn, mới vừa nhận được tin báo án, ngay đường rừng rậm xảy ra cướp xe chuyển tiền của ngân hàng, theo người chứng kiến nói, bọn cướp trong tay đều có súng, bảo vệ xe tiền đều hi sinh rồi” Hoàng Dã trực tiếp báo cáo.
“Cái gì?” Tôn Hồng Dân rống lớn.
“Vụ án nghiêm trọng, nên ta chờ chỉ thị của ngài!”
“Còn chỉ thị cái gì đ**? Toàn bộ xuất phát, đi tới hiện trường!”
“Dạ!” Hoàng Dã đáp ứng xoay người lui ra.
“Chờ đã, ngươi nói chỗ nào? Đường Rừng rậm?”
“Vâng, cục trưởng!”
“Chời má, hỏng rồi vừa tiểu Đồng gọi điện thoại, nói ngay đường rừng rậm xảy ra tai nạn giao thông, một chiếc xe cứu thương tung lăn quay chiếc xe ngân hàng, nàng đã chạy tới hiện trường trước, kêu ta phái người đuổi theo.
Như vậy nàng nhận tin báo án sai, này lỡ như một mình nàng chạy tới, hậu quả khó lường nha.”
“Cục trưởng, ta lập tức phái cảnh sát trang bị vũ trang trợ giúp!”
“Mau đi đi!”
Nhìn Hoàng Dã rời đi, Tôn Cục trường lại cầm điện thoại lên, ấn một dãy số, truyền tới chỉ là tiến bíp bíp không người bắt máy. Tôn Cục trường ấn xuống tắt, sau đó lại bấm số gọi.—xin đọc chính văn tại truyenyy để ủng hộ tác giả—
“Tiểu nha đầu, tại sao lúc này không nghe máy cơ chứ? Ngươi đừng xảy ra chuyện gì nha? Ngươi có chuyện gì, ta làm sao nói với sếp đây?” Tôn Cục trưởng một bên tự lẩm bẩm, một bên tiếp tục gọi.
Lúc này, Thượng Quan Đồng cũng đang rất lo lắng, nàng cũng đang cố gọi điện cho Cổ Tiểu Nguyệt, nhưng cũng chỉ toàn nghe máy bận.
“Bí bo…” Ngồi bên cạnh trung niên cảnh sát điện thoại reo lên, vừa lấy ra nhìn, liền bắt máy, nghe xong hai câu, đem điện thoại đưa cho Thượng Quang Đồng.
“Đội trưởng, cục trưởng tìm ngươi.”
“Này, tiểu đồng à? Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi! Ta ra lệnh cho ngươi lập tức ẩn núp đợi cứu viện! ta mới vừa nhận được báo cáo, tại đó không phải tai nạn giao thông, là cướp xe ngân hàng đó, ngươi cứ đứng an toàn đợi lệnh? Cướp có năm người, ta lập lại đứng an toàn đợi lệnh”
Nghe được giọng Thượng Quan Đồng, Tôn Hồng Dân rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Liên tục ra lệnh để Thượng Quan Đồng tìm chổ an toàn đợi lệnh, đang muốn cúp điện thoại, trong điện thoại lại truyền tới âm thanh Thượng Quan Đồng như muốn khóc rồi.
“Bác Tôn à, Tiểu Nguyệt xảy ra chuyện rồi.”
“Tiểu Nguyệt? Tiểu Nguyệt là ai? Xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng vội ah, từ từ nói.” Tôn Cục trưởng nghe được Thượng Quan Đồng không có chuyện gì, liền bình tĩnh lại rồi không còn gấp gáp.
“Cổ Tiểu Nguyệt con gái của Bác Cổ. Vừa nãy là nàng gọi điện thoại nói cho ta biết nơi xảy ra tai nạn giao thông, nhưng mới rồi ta thấy xe nàng từ hướng đó đi ngược lại, trong xe đang ngồi là hai người đàn ông, không nhìn thấy nàng.”
“Ta đuổi một lúc, hiện tại đã mất dấu.” Thượng Quan Đồng cố nén nước mắt âm thanh đè nén cố nói cho xong sụ việc.
Bên này Tôn Hồng Dân vừa mới bình tỉnh lại thì giờ sống lưng hắn lạnh hơn nữa, bởi vì giờ hắn biết Cổ Tiểu Nguyệt là ai, ngày hôm qua thị trưởng Chu tự mình gọi điện đến, nói Cổ Long Cơ, đang định vào ở thành phố G, hai ngày đều ở lại đây, dặn hắn nhất định phải tăng cao cảnh giác, bảo đảm thành phố an toàn ổn định, lần này ngược lại chơi lớn, Cổ Long Cơ còn chưa xuất hiện, con gái người ta đã có chuyện.
Ngươi nói chuyện này là có chết không cơ chứ.
Nhưng là trong lòng dù đang hốt hoảng, vẫn lau mồ hôi trán, Tôn Hồng Dân vẫn là cố bình tĩnh lại.”Tiểu đồng, lập tức dừng xe, đừng đuổi theo, ngươi không thể có chuyện, biết không? Ta lập tức liên hệ bên giao thông, trợ giúp tìm xe Cổ Tiểu Nguyệt.” Tôn Hồng Dân cố gắn để giọng mình chầm chậm ổn định chút, để an ủi Thượng Quan Đồng.
“ta Biết rồi, bác Tôn.” Thượng Quan Đồng nói.
“Đích đích đích…” điện thoại của nàng đột nhiên có tin nhắn tới.
Thượng Quan Đồng cầm điện thoại xem, vui mừng nói: “Bác Tôn, Tiểu Nguyệt gửi tin nhắn, ngươi đừng gác máy, ta xem một chút. Hải cảng phía đông 16 km, cướp có ba người, đều có súng. Xem ra bọn họ là muốn thông qua đường biển chạy ra khỏi thành phố G, Bác Tôn, đã nghe chưa?”
“Tiểu đồng, đã nghe được, tin tức này chuẩn sao?”
“đúng ạ, tiểu đồng mới vừa nhắn tới, xem ra nàng bị bắt làm con tin, ta chạy qua trước? Bác Tôn nhanh điều người tới” Có được tin tức của Cổ Tiểu Nguyệt, Thượng Quan Đồng trên mặt lại nổi lên sự tự tin, nhanh chóng tắt điện thoại.
“Tiểu đồng, đứng tại chỗ đợi mệnh lệnh, có nghe không? Tại chỗ đợi lệnh!” Tôn Hồng Dân hét lớn vào điện thoại, nhưng chỉ còn tiếng tút tút.
“Tiểu nha đầu này…” Tôn Hồng Dân chỉ có thể cúp điện thoại, lại gọi cho Hoàng Dã.
Cốp sau xe BMW , nóng chật chội mồ hôi nhễ nhãi, trải qua một phen mắc cỡ khi nãy, hai người đều biết đang trong nơi vừa chật vừa tối, hai người thân thể tiếp xúc mập mờ, tay chân cũng không dám sờ loạn.
Nhưng là hai người đã yên tĩnh lại, cảm giác kia, hơi thở khi kia, vẫn không thể nào khống chế được, vẫn như cũ làm cho hai người đều cảm giác… Là lạ.
“khống chế xe ô tô.” Tạ Phi Thiên nghe được những tên kia thảo luận khi tới nơi sẽ xử tử mình, cũng có chút nóng nảy, xem ra chỉ có thể tự mình kiếm cách chờ cảnh sát tới sợ đã chết mất.
“Keng , liên kết ô tô điện tử thành công, tốn Dị Năng Điểm: 8 điểm.”
“Mở cóp sau xe.” Tạ Phi Thiên thử ra lệnh.
“Keng, cốp sau mở thành công.”
“Tiểu Nguyệt, chúng ta thay đổi vị trí , ta tới mở thử cóp sau?” Tạ Phi Thiên hướng về Cổ Tiểu Nguyệt nói, bởi vì nàng nằm ở rìa ngoài.
“Bọn họ đem chúng ta nhốt, chắc chắc sẽ khóa trên? Nếu là không khóa, bên trong xe sẽ thông báo, ngươi đừng tốn công, mau nghĩ biện pháp?” Cổ Tiểu Nguyệt nói, nhưng vẫn là tận lực đè ép người giúp Tạ Phi Thiên đổi vị trí.
Thật vất vả Tạ Phi Thiên mới đến rìa ngoài, đưa tay đẩy nắp cóp, một vệt ánh sáng xuyên vào, đâm vào mắt Tạ Phi Thiên đến nổi đau nhức hai mắt.
Cổ Tiểu Nguyệt đương nhiên cũng nhìn thấy tia sáng này nó như mặt trời chân lý chói qua tim, miệng há chữ o không khép được.
“Sao có thể có chuyện đó? Sao có thể có chuyện đó?” Mãi đến khi Tạ Phi Thiên khép lại cái kia khe sáng, Cổ Tiểu Nguyệt vẫn còn đang tự lẩm bẩm.
“Tiểu Nguyệt, bọn họ đã đến gần hải cảng, đường này vòng cua nhiều, chúng ta phải cẩn thận, khỏi cho bị đụng bị thơng.” Tạ Phi Thiên dặn dò Cổ Tiểu Nguyệt.
Bên trong xe, lão tam đang ngạc nhiên nhìn phía trước, vừa mới qua một cái cua xe liền không trở lại đường thẳng, thẳng phóng tới bên bờ kè sông phóng tới.
“Đại ca, phương hướng, phương hướng!” Lão tam thất thanh hét lớn.
“Đjxmm~, tay lái hỏng rồi” tên Âu phục dùng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ để bẻ tay lái, nhưng là phương hướng vẫn đang lệch ra không theo ý hắn.
“Phanh lại ah, đại ca, đại ca ơi!”
Tên âu phục bị nhắc nhở, lúc này mới chợt tỉnh lại, đạp nhanh vào phanh xe.
Nhưng là xe lại phóng càng nhanh hơn về phía bờ đê, thẳng tắp phóng về phía sông.
“Đại ca, ngươi giẫm chân ga làm gì, ah…” Lão tam thất thanh la khóc.
ủng hộ ta bằng cách nhấn like!!!