Dã Cẩu đạo nhân đi theo Quỷ Lệ, bước ngắn bước dài đi sâu vào Tử Trạch.
Hồi nãy mới đổ một trận mưa lớn, đất đai vốn đã mềm lún giờ lại càng lầy lội
hơn, nhưng không biết vì sao sau khi Quỷ Lệ hội diện với bọn Tần Vô Viêm, Kim
Bình Nhi, hắn lại không chịu ngự khởi pháp bảo mà phi hành nữa, lại cứ đi bộ.
Tựa hồ hắn cũng giống như Kim Bình Nhi, đều đang che giấu cố kỵ gì đó vậy.
Nếu là ngày xưa, Dã Cẩu đạo nhân tự nhiên đã hả miệng chửi lớn, ít ra cũng cằn
nhằn dai dẳng, chỉ là giờ phút này gã lại chừng như hơi bần thần, không ngờ
không nói tới một tiếng, lẳng lặng theo đuôi Quỷ Lệ, trái lại đã khiến Quỷ Lệ
thấy kỳ quái.
Quỷ Lệ liếc nhìn bộ dạng có vẻ xuất thần của Dã Cẩu đạo nhân, hạ giọng điềm
đạm hỏi: “Gã làm sao vậy?”.
Câu hỏi phảng phất như tự nói với mình, bởi vì xung quanh ngoại trừ ao tù đầm
lầy đê điều rong cỏ ra, căn bản không có một ai ngoài con khỉ Tiểu Hôi trên
vai hắn.
Cũng lại là Tiểu Hôi, nãy giờ xem chừng ngủ say mê man, nhưng vừa nghe Quỷ Lệ
hỏi câu đó, đột nhiên như bị cái gì kích thích, lập tức hưng phấn lên, đôi
tròng mắc cực kỳ linh mẫn láy chuyển, bất chợt nhảy từ trên vai Quỷ Lệ xuống
đất, bắt đầu nhảy nhót múa may.
Hành động cổ quái đó làm cho Dã Cẩu đạo nhân đang theo sau cũng phải giật bắn
mình, nhìn nó chằm chằm.
Chỉ thấy Tiểu Hôi có vẻ rất hưng phấn, miệng nhe răng “chét chét” chí choé,
vung chân múa tay nhìn Quỷ Lệ, một hồi sau lại đảo mắt, đột nhiên phóng sang
một bên, thò tay múc nước trong một cái ao nhỏ bên đường lên, lại đổ lên đầu
mình, sau đó chỉ tay lên trời, nhảy dựng lên.
Dã Cẩu đạo nhân trợn tròn mắt mà nhìn, bước đến bên cạnh Quỷ Lệ: “Sao vậy, con
khỉ đó bị điên rồi hả?”.
Quỷ Lệ lại nhíu nhíu mày, liền hướng về phía Tiểu Hôi hạ giọng hỏi: “Mưa
rơi?”.
Tiểu Hôi mừng rỡ, gật gật đầu liên tục, liền thò tay bẻ lá của một loại cây
không biết là cây gì, vung vung trên đầu, tựa hồ muốn che gì đó, rồi lại làm
ra tư thế uốn éo, thân người õng qua ẹo lại, sau đó lại như đang làm trò, lá
từ tay phải đổi sang tay trái, lại từ tay trái chuyển trở lại tay phải.
Dã Cẩu nhìn nhìn, bất chợt không biết tại sao có vẻ bối rối hoang mang, nhìn
con khỉ cổ quái nói với Quỷ Lệ: “Đồ điên, điên rồi, con khỉ đó nhất định đã bị
điên rồi”.
Lúc đó Tiểu Hôi đã quăng cái lá đi, nhún nhảy hai ba lượt lại quay trở lại
trên vai Quỷ Lệ, rồi chỉ về phương hướng con đường sau lưng bọn họ, “chét
chét” liên hồi.
Quỷ Lệ trầm ngâm một lúc, từ từ quay người lại, nhìn Dã Cẩu đạo nhân.
Dã Cẩu đạo nhân ương ngạnh hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”.
Quỷ Lệ mục quang thoáng liếc đằng sau lưng gã, điềm đạm thốt: “Hồi nãy lúc
trời mưa, có phải ngươi đã đem cây dù cho… cho…”. Nói tới đó, hắn lại hơi
nhíu mày, quay sang nhìn Tiểu Hôi, lại nghĩ ngợi, liền nói tiếp: “Có phải
ngươi đã cho tiểu cô nương coi tướng kia mượn dù để che mưa?”.
“Chét chét!”…
Không đợi Dã Cẩu đạo nhân mở miệng, Tiểu Hôi dĩ nhiên nhảy dựng lên trên vai
Quỷ Lệ, quá ư là hưng phấn, cười cơ hồ híp cả mắt lại.
Dã Cẩu đạo nhân mặt mày lúc đỏ bừng lúc tái nhợt, thần tình lúng túng ngượng
nghịu phi thường, chợt chỉ mặt Quỷ Lệ giận dữ la lên: “Xú tiểu tử, nói cho
ngươi biết, lão gia đây hôm xưa giết người như ngoé, kẻ chết trong tay ta
không tới một ngàn cũng phải tám trăm có”.
Quỷ Lệ liếc gã một cái, không ngờ không thèm lý gì tới bộ dạng của gã, lại
quay mình bước đi, miệng hờ hững thốt: “Ngươi có giết một ngàn hay là tám trăm
mạng, đối với ta có liên quan gì chứ?”.
Dã Cẩu đạo nhân nghẹn họng, không nói tiếp được mấy lời khí thế hoành tráng,
chỉ nghe Quỷ Lệ từ từ nói tiếp: “Hơn nữa, ngươi giết một ngàn người cũng được,
tám trăm mạng cũng được, đâu có can hệ gì tới việc ngươi cho tiểu cô nương đó
mượn dù?”.
Nói tới đó, hắn lại dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn Dã Cẩu đạo nhân.
Dã Cẩu đạo nhân thất kinh như đụng phải đại địch: “Ngươi… ngươi muốn gì?…
Không… ngươi nói gì?”.
Quỷ Lệ nhìn lên nhìn xuống thân người gã một lượt, thình lình cười cười thốt:
“Bất quá chuyện ngày hôm nay ngươi lại làm cho ta giật mình như lúc ở Tử Linh
Uyên”.
Hắn lại xoay người, chầm chậm bước đi, thanh âm dần dần trầm thấp, nhưng Dã
Cẩu đạo nhân lại nghe rõ rõ ràng ràng: “Không tưởng tượng được không ngờ ngươi
cũng có thể làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân”.
Dã Cẩu đạo nhân ngẩn người đứng yên một chỗ, chợt lại như đã xuất thần, đợi
đến lúc gã bừng tỉnh, Quỷ Lệ đã dẫn Tiểu Hôi đi xa rồi, cơ hồ thân ảnh cũng đã
tan biến trong làn sương đằng trước.
Dã Cẩu đạo nhân vọng nhìn theo phương hướng đó, bỗng nhảy dựng lên, dậm chân
rầm rầm: “Bậy bạ, lão tử đây từ xưa tới nay bại hoại, cả đời chưa từng làm mấy
chuyện đó, chẳng những vậy tiểu a đầu đó mà có thể gọi là mỹ nhân à? Hừ…”.
Dã Cẩu đạo nhân thò tai gãi gãi đầu, chợt nhíu mày nghĩ ngợi, hồi lâu sau
phảng phất như đang tự nhủ với mình: “Tiểu a đầu đó thật ra cũng có thể cho
là…”.
Nói tới đó, Dã Cẩu đạo nhân cũng tựa hồ thừ người ra, đột nhiên lắc đầu nguầy
nguậy, thấp giọng chửi một câu, bước dài đuổi theo về phía Quỷ Lệ, không lâu
sau cũng biến mất trong mù sương chiều tàn càng lúc càng dày đặc.
Bốn bề một màn tĩnh lặng, chỉ thấy sắc trời càng lúc càng tối tăm, bóng tối
kéo đến, từ từ nhận chìm tất cả.
o0o
Bên kia bờ Tử Trạch.
Môn chủ của Ma giáo Trường Sinh Đường vận bạch y, khoanh tay đứng thẳng người,
ngửa đầu nhìn trời, gió đêm từ trong vùng ao đầm thổi qua, lất phất phiêu động
tà áo của lão, xem khí độ bất phàm, phảng phất như một tiên nhân vậy.
Chỉ trừ tả thủ của lão ra, ống tay áo trống không, thêm vào vài phần hoạt kê
khó tả.
Đó là hậu quả, là dấu vết biểu tượng cho trận chiến trên Thanh Vân Sơn năm
xưa, lão bất hạnh bị thương dưới thế gian đệ nhất kỳ kiếm — Tru Tiên.
Gió đêm hơi lành lạnh, trong không khí hình như còn vẩn vơ sự ẩm thấp của cơn
mưa lớn hồi nãy, màn đêm vây bọc bốn bề, chỉ còn thân ảnh của lão vẫn đứng yên
tại đó, ngạo nghễ bắt mắt.
Trong bóng tối sau lưng lão, thấp thoáng truyền đến tiếng hơi thở, môn nhân
của lão đang ẩn tàng trong màn đêm, đang nhẫn nại chờ đợi mệnh lệnh của lão
giữa màn đêm.
Ma giáo Trường Sinh Đường quật khởi từ tám trăm năm trước, truyền cho đến đời
Ngọc Dương Tử đã là đời thứ bảy, lịch sử căn cội lâu dài, nhưng không có ai rõ
bằng Ngọc Dương Tử: đằng sau ánh sáng chói ngời vô hạn của một lịch sử oai
phong đó, Trường Sinh Đường đang đối đầu với một nguy nan.
Không có người kế thừa!
Trận chiến Thanh Vân mười năm trước, Ngọc Dương Tử được ba đại phái kia của Ma
giáo chọn làm người chủ trì, có phải là vì mấy trăm năm nay, Trường Sinh Đường
thanh danh tối cao tối thịnh nhất trong Ma giáo? Như diều gặp gió, lúc đó Ngọc
Dương Tử thỏa ý vô cùng, trong tay còn có mấy chục cao thủ đắc ý đều do lão
khổ tâm bồi dưỡng trong suốt trăm năm.
Lúc đó, Ngọc Dương Tử thật sự nghĩ rằng thế gian này đã thành vật sở hữu của
lão mà không còn gì ngăn trở được, chỉ cần một trận đánh tan bọn Thanh Vân Môn
già cỗi cổ hủ, thanh danh Trường Sinh Đường tự nhiên sẽ chấn nhiếp Ma giáo,
thêm vào sự trợ lực của số thủ hạ cao thủ của mình, Trường Sinh Đường liền trở
thành Luyện Huyết Đường thứ nhì, hơn nữa cũng đưa lão lên thành Hắc Tâm Lão
Nhân thứ nhì!
Chỉ là… đó chỉ là một trường mộng tưởng tươi đẹp, lại đã hóa thành bọt nước
dưới Tru Tiên Kiếm trên Thanh Vân Sơn!
Bản thân lão trong Tru Tiên Kiếm Trận đã mất đi một cánh tay trái, đạo hạnh
tổn thất lớn lao tới cỡ nào thì khỏi cần nói tới, vì Trường Sinh Đường đứng ra
làm phái chủ trì, cao thủ dưới trướng đương nhiên là xếp ở tuyến đầu của trận
quyết chiến, chư trưởng lão thủ tọa Thông Thiên Phong cùng Thanh Vân Môn đã
diệt đi mất nửa, sau tới lúc Tru Tiên Kiếm Trận phát động, đám cao thủ tàn
binh còn lại của Trường Sinh Đường lại gặp tổn thương trầm trọng, người chạy
thoát không quá một hai người, cơ hồ có thể coi là toàn quân bị tiêu diệt.
Trên thế gian này, cái gì cũng dễ dàng tóm bắt được, khó nhất lại là nhân tài,
đặc biệt là nhân tài mà mình tài bồi dạy dỗ đến mức hoàn toàn tín nhiệm!
Mười năm nay, nhờ Ngọc Dương Tử đổ máu dốc tâm, Trường Sinh Đường từ từ lại
khởi sắc, nhưng trong lòng Ngọc Dương Tử, bóng tối kia lại càng lúc càng lớn.
Trận chiến Thanh Vân cơ hồ đã hoàn toàn tiêu hủy hết chiến lực chủ yếu của
Trường Sinh Đường, những năm vừa qua, nếu không phải Ngọc Dương Tử bản thân tu
hành quá cao, chặn đứng đám địch nhân như hổ rình mồi xung quanh, đặc biệt là
bảy năm trước, lão độc đoán quyết định, bất chấp sự phản đối của đám môn hạ,
dời tổng đường đến nơi hẻo lánh vắng vẻ vùng ao đầm đầy chết chóc này, lánh xa
phạm vi thế lực của ba đại thế lực phái phiệt kia, nếu không hậu quả ra sao, e
rằng khó mà biết được.
Nhưng, một tháng trước đây, đang khi Ma giáo càng lúc càng tranh đấu kịch liệt
không ngừng, một môn phái có thực lực có tầm cỡ bình bình cuối cùng là Luyện
Huyết Đường chung quy cũng đã bị Quỷ Vương Tông thu phục, các phe đều đứng yên
giữa trận tuyến, sau giai đoạn yên tĩnh đến nghẹt thở tạm thời ngắn ngủi đó,
trực giác của Ngọc Dương Tử đã dự đoán sắp tới đây sẽ rất mau chóng bạo phát
trận nội chiến quyết liệt giữa tứ đại phái phiệt của Ma giáo.
Dù gì đi nữa, trong tâm của vô số đệ tử Ma giáo, bóng dáng của Hắc Tâm Lão
Nhân tám trăm năm trước nhất thống Ma giáo, tung hoành thiên hạ đã là một
truyền kỳ vĩnh viễn!
Nhưng truyền thuyết vẫn là truyền thuyết, giờ này phút này, đối với Trường
Sinh Đường và cả Ngọc Dương Tử lại cực kỳ bất lợi, thực lực có hạn, trong vòng
nội chiến tranh đoạt các phái phiệt nhỏ Trường Sinh Đường hữu tâm mà vô lực,
cho nên bên này yếu thì bên kia mạnh, trên thực lực không ngờ càng kém xa ba
đại phái phiệt kia, Ngọc Dương Tử vì vậy càng ưu tư lo lắng, cơ hồ đêm không
thể chợp mắt.
Cũng chính vào lúc đó, chừng như ông trời hé mắt, kề bên Trường Sinh Đường,
bên trong vùng ao đầm chết chóc đột nhiên xuất hiện điềm lạ dị bảo xuất thế,
Ngọc Dương Tử nửa mừng nửa sợ, nếu thật có thể lấy được kỳ bảo như “Tru Tiên
Cổ Kiếm” của Thanh Vân Môn, trước hết bảo vệ Trường Sinh Đường không còn là
vấn đề nữa, sau đó phát triển cơ đồ trở lại, ngày sau vị tất không thể đứng
thẳng dậy.
Dưới tình huống đó, Trường Sinh Đường đối với dị bảo trong Tử Trạch dĩ nhiên
coi là vật trong túi, tuyệt không cho phép người khác đụng tới. Chỉ là không
biết ai đó để lộ phong thanh, tin tức chỉ nội trong vài ngày đã kinh động khắp
thiên hạ, tai mắt ai ai cũng dồn về đây, cao thủ chính tà chia nhau tụ tập ở
Tử Trạch.
Ngọc Dương Tử vừa giận vừa sợ, nhưng giờ này phút này cũng không cho phép lão
thoái lui nữa, liền khởi động toàn bộ thực lực của Trường Sinh Đường, bố trí
trong Tử Trạch, một mặt toàn lực truy tầm nơi hạ lạc của dị bảo, mặt khác phụ
trách gitế sạch ngoại địch dám xâm phạm, trong vòng mười mấy ngày, số người bị
Trường Sinh Đường ám hại trong Tử Trạch không dưới mấy chục, trong đó có cao
thủ chính đạo tiên giáo, cũng có cao thủ của các phái phiệt khác trong Ma
giáo.
Vì sự tồn vong sinh tử của bổn môn, Ngọc Dương Tử dĩ nhiên là bất chấp tất cả!
o0o
Đêm đó, Ngọc Dương Tử được môn hạ mật báo cho biết, ở vùng tiền phương phụ cận
“Vô Để Khanh” bên ngoài Tử Trạch, có một đám người chính đạo trú ngụ, chuẩn bị
ở qua đêm. Tiếp nhận hồi báo từ hết thám tử này tới thám tử kia, sắc mặt của
Ngọc Dương Tử dần dần lạnh buốt lại, trong lòng cũng đã rõ đó là những ai.
Đó là đám môn hạ đệ tử trẻ tuổi tinh anh nhất của Thanh Vân Môn, số người đến
đáng lẽ chỉ có mười mấy người, nhưng nghe thám tử hồi báo, hiện số người đó
không ngờ đã có hơn mấy chục người, hơn nữa trong số còn có hòa thượng và
người ăn vận phục sức kiểu Phần Hương Cốc. Ngọc Dương Tử nhíu mày, hít sâu một
hơi, ngưng vọng nhìn về chốn xa xăm, phảng phất đang đợi chờ gì đó.
Một hồi lâu sau, trong bóng tối đằng sau chợt vang lên một tràng tiếng bước
chân nhè nhẹ, một trung niên nhân gầy gò tinh minh bước ra, đến bên cạnh Ngọc
Dương Tử, Ngọc Dương Tử lập tức xoay người lại, đối diện với gã, hiển nhiên
người đó thân phận không phải tầm thường.
Trung niên nhân đó tên gọi Mạnh Kí, là cao thủ nhất nhì dưới trướng Trường
Sinh Đường, cũng là một trong số ít cao thủ của Trường Sinh Đường còn sống sót
sau trận chiến Thanh Vân năm xưa, cho nên càng được Ngọc Dương Tử tín nhiệm.
Giờ phút này Ngọc Dương Từ còn chần chừ chưa thể hạ quyết tâm cũng là muốn đợi
người này quay trở lại.
Mạnh Kí hướng về phía Ngọc Dương Tử hành lễ, Ngọc Dương Tử gật đầu nhè nhẹ:
“Được rồi, bất tất phải đa lễ, sao rồi?”.
Câu hỏi đó không đầu không đuôi, nhưng Mạnh Kí lại hiển nhiên biết ý Ngọc
Dương Tử muốn hỏi gì, thấp giọng đáp: “Thuộc hạ dẫn người sang bờ Hắc Thủy
Câu, Bạch Mã Hà bên kia Tử Trạch điều tra, không phát hiện người nào của Quỷ
Vương Tông, Vạn Độc Môn, Hợp Hoan Phái, chỉ có lác đác vài nhân vật đơn giản
của mấy phái nhỏ, thuộc hạ đã hạ thủ trực tiếp giải quyết rồi”.
Ngọc Dương Tử phấn chấn tinh thần, trên mặt đã cho phép nở một nụ cười, gật
đầu thốt: “Được! Như vậy bọn ta không cần lo nữa, đêm nay toàn lực đột tập mấy
tên trẻ không biết trời cao đất rộng của Thanh Vân Môn, Thiên Âm Tự và Phần
Hương Cốc, trước hết trừ khử bọn đó đi, chính đạo sẽ không còn sức lực để
tranh đoạt với bọn ta nữa!”.
Mạnh Kí trên mặt lại tựa hồ không có gì hoan hỉ lắm, trái lại còn có vẻ tư lự,
do dự một hồi rồi mới nói tiếp: “Môn Chủ, nhưng trước đây ba ngày, vùng phụ
cận Đại Vương Thôn có tin tức truyền về, tựa hồ Quỷ Lệ và Tần Vô Viêm đã đến
sát Tử Trạch, thêm vào Kim Bình Nhi của Hợp Hoan Phái hành tung luôn luôn
phiêu hốt, bọn ta không thể không đề phòng!”.
Bắp thịt trên mặt Ngọc Dương Tử giật giật, lộ vẻ tức giận, hận thù thốt: “Điểm
đó ta sao lại không biết chứ, đám chính đạo bất quá là muốn lấy bảo bối kia,
nhưng thứ mà đám Vạn Độc Môn, Quỷ Vương Tông muốn lại là cái mạng của ta!”.
Mạnh Tử rùng mình, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, thần sắc trên mặt
bất định, hạ giọng: “Môn Chủ, vậy bọn ta phải làm sao đây?”.
Ngọc Dương Tử hừ một tiếng, hít một hơi dài, buông lơi thân người: “Chuyện đến
nước này, bọn ta không còn đường để quay đầu lại nữa. Lợi dụng lúc nhân mã của
Vạn Độc Môn, Quỷ Vương Tông và Hợp Hoan Phái còn chưa đến, bọn ta trước hết cứ
đi giải quyết đám tiểu tử chính đạo, sau đó toàn lực truy tầm dị bảo, một khi
lọt vào tay bọn ta, cứ theo mấy điềm lạ của mấy ngày trước mà xem, đó nhất
định là một kỳ bảo hiếm có, bọn ta đâu còn sợ ba phái kia nữa!”.
Mạnh Kí cúi đầu nói: “Môn Chủ cao kiến”.
Ngọc Dương Tử gật đầu nhè nhẹ, liền xoay mình, bình tĩnh trở lại, thò cánh tay
phải còn lại của lão ra, trong bóng tối mù mịt phất một cái về phía trước,
những bóng người trong đêm đen liền di động toàn bộ, trong nháy mắt một số
đông đệ tử Trường Sinh Đường đã xuất hiện, rành rọt nhắm hướng cánh tay của
Ngọc Dương Tử đang chỉ mà ồ ạt phóng đi.
Trời đêm mênh mông, vừa thắm đượm một màu thê lương, vừa ngập tràn một màn sát
khí!
o0o
Tử Trạch, Vô Để Khanh.
Ao đầm chết chóc, hố sâu không đáy.
Vùng đất ban ngày ban mặt trông bình thản vô tư đó lại không biết vì sao có
một danh xưng cổ quái như vậy, trừ phi là thôn dân sinh sống lâu năm quanh Tử
Trạch mới biết dải đất này tuy nhìn không khác gì đất đai xung quanh, đều đầy
dẫy cỏ dại bụi rậm, trên thực tế lại là một hố sâu không đáy khổng lồ, hấp lực
của bùn sình ứ đọng trong đó cực kỳ mãnh liệt, người bình thường nếu không cẩn
thận lỡ chân lọt vào, chưa đầy một khoảnh khắc là liền bị nuốt trọng, không
tăm không tiếng thịt rữa xương tan trong ao đầm sâu hoắm.
Sở dĩ có cái tên Tử Trạch cũng là vì trong ao đầm có vô số địa phương giết
người một cách vô hình!
Bất quá, những người trẻ tuổi trong chính đạo hiển nhiên không phải ngang hàng
với người bình thường.
Thanh Vân Môn một đoàn mười mấy người đi lại trong Tử Trạch mấy ngày nay,
trước sau đã gặp đám đệ tử Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc phái đến, ba phương
vị hợp thành một, đã có phần quen thuộc với chỗ này rồi.
Thiên Âm Tự vẫn do Pháp Tướng, Pháp Thiện dẫn đầu, còn trong đám đệ tử Phần
Hương Cốc cũng có Lý Tuân và Yến Hồng, chỉ bất quá sau khi gặp mặt, quan hệ
lại không còn như trước nữa. Đệ tử Thanh Vân Môn do Tiêu Dật Tài cầm đầu cùng
chúng nhân Thiên Âm Tự hòa hợp lẫn nhau, cười cười nói nói, nhưng đoàn người
Phần Hương Cốc lại có vẻ xa lìa với hai đại môn phái kia, tựa hồ cố ý bảo trì
một khoảng cách.
Ai cũng tinh tế, mọi người trong đầu đều thông hiểu, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ
khách khách khí khí, ba đại phái chính đạo vẫn đồng tâm hiệp lực, dựa vào đạo
đức chính nghĩa, trảm yêu trừ ma, tiêu diệt Ma giáo!
Đêm đó chúng nhân nghỉ chân ở vùng phụ cận Vô Để Khanh. Sau khi đốt đống lửa,
dặn đi dặn lại bọn sư đệ sư muội không được đi lại tùy ý, Tiêu Dật Tài mời
Pháp Tướng và Lý Tuân sang một bên, thương nghị mật.
Đúng vào lúc này, Lý Tuân đang hơi hơi nhíu mày, tận sâu kín trong mắt che
giấu vẻ không ưa, nhưng trên mặt lại vẫn giữ gìn bộ dạng hòa ái, nhỏ giọng
hỏi: “Tiêu sư huynh, huynh lo lắng thái quá”.
Tiêu Dật Tài mỉm cười: “Lý sư huynh có cao kiến gì, xin cứ nói! Tại hạ xin rửa
tai lắng nghe”.
Thấy mục quang của Tiêu Dật Tài và Pháp Tướng đều đổ dồn lên mình, Lý Tuân
ngưng một chút rồi lại nói: “Tôi nghĩ, từ khi ba phái bọn ta vào đầm, thế như
chẻ tre, đệ tử Trường Sinh Đường phái đến đều đã bị đánh bại tơi bời. Hơn nữa
từ sau trận chiến Thanh Vân Sơn năm xưa, cao thủ của Trường Sinh Đường kẻ bỏ
mạng, người mang thương, trừ ra Ngọc Dương Tử gồng gánh đại cục, còn lại căn
bản không có gì phải lo nghĩ tới. Tiêu sư huynh lại nói đêm nay sợ có phục
binh, không phải lo lắng thái quá sao?”.
Tiêu Dật Tài trầm ngâm một hồi: “Lời nói của Lý sư huynh quả thật có lý. Nhưng
trong Ma giáo Trường Sinh Đường, Môn Chủ Ngọc Dương Tử đạo hạnh cực cao, chỉ
một mình lão bọn ta cũng không thể coi thường được, ngoài ra Trường Sinh Đường
từ lúc quật khởi đã liệt danh vào hàng tứ đại phái của Ma giáo cho tới nay,
lịch sử tám trăm năm lâu đời, như là con rít trăm chân, tới chết vẫn ngọ
nguậy, bọn chúng lại muốn lấy cho kỳ được dị bảo trong Tử Trạch này, khó tránh
khỏi cảnh chó hoang bị dồn tới dưới chân tường, bọn ta thà lo xa cẩn thận một
chút thì tốt hơn!”.
Pháp Tướng gật đầu: “Tiêu sư huynh nói có lý, bọn ta thật phải cẩn thận là
trên hết”.
Lý Tuân thấy hai người đều nói như vậy, không nói gì được nữa, nhưng tính tình
của gã kiêu ngạo, thần sắc khinh khỉnh trong ánh mắt vẫn lộ rõ ra, hững hờ
hỏi: “Vậy theo như nhị vị sư huynh nói, đêm nay bọn ta phải làm sao mới tốt?”.
Pháp Tướng nhìn thấy thần sắc của gã, ngẩn người ra, quay đầu liếc Tiêu Dật
Tài, lại thấy Tiêu Dật Tài làm như không có chuyện gì, phảng phất không thấy
gì hết, vẫn mỉm cười thốt: “Lý sư huynh quả nhiên minh giám, bằng vào tài nghệ
của huynh, tới ngày đại công cáo thành, Lý sư huynh phải là người đầu tiên
lãnh công”.
Lý Tuân mỉm cười, không ngờ cũng không khiêm tốn từ tạ.
Pháp Tướng đứng bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Dật Tài không để lộ rõ là
giận hay là vui, trước mắt bỗng thoáng qua hình bóng của thiếu niên tên gọi
“Trương Tiểu Phàm” năm xưa, nếu quả hôm nay cũng có hắn ở đây, vậy thì hay
biết mấy…
Trong lòng lão cảm thấy một nỗi đau xót khó giải thích, thở dài một tiếng nhè
nhẹ, lại nghe Tiêu Dật Tài bắt đầu bố trí, liền ngưng thần lắng nghe, chỉ nghe
Tiêu Dật Tài hạ giọng thốt: “Nhị vị sư huynh, đêm nay bọn ta…”.
Bóng đêm phảng phất lại càng tối tăm hơn mấy phần.
o0o
Đêm khuya trong ao đầm chết chóc, phảng phất cũng như đang bao trùm trong mây
đen, có lẽ mỗi khi đêm đến, trong ao đầm khổng lồ này luôn bốc lên mù sương
đằng đằng.
Từng mảng từng mảng xam xám mờ mịt giữa bầu trời đêm, đừng nói gì đến ánh
trăng, cả một nửa vì sao cũng không tìm đâu ra.
Vùng phụ cận Vô Để Khanh là nơi đám đệ tử trẻ chính đạo nghỉ qua đêm, trừ đống
lửa gần tàn còn gắng gượng lép bép nghi ngút chút ánh sáng ra, vạn vật đều quá
tĩnh lặng, không có một thanh âm nào cả.
Có vẻ trong bóng tối nhìn lại, đám đệ tử chính đạo đang cuộn tròn co rút trong
chăn áo ấm cúng, trùm toàn thân kín mít, chắc là trẻ người tu hành chưa đủ,
không chống đỡ nổi khí lạnh đêm khuya thấu xương của Tử Trạch.
Đệ tử của Trường Sinh Đường im ắng kéo tới vây kín từ bốn phương tám hướng,
trong bóng tối đang lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh của Ngọc Dương Tử.
Ngọc Dương Tử chầm chậm thò cánh tay phải còn lại của lão ra.
Mạnh Kí đứng gần lão chợt hạ giọng: “Môn Chủ…”.
Tay Ngọc Dương Tử ngưng lại, hơi cảm thấy bất mãn, nhưng địa vị của Mạnh Kí
trong lòng lão không phải là nhỏ, vẫn nhẫn nại nén giận hỏi: “Gì đó?”.
Mạnh Kí phảng phất cũng cảm thấy được nỗi bất mãn của Ngọc Dương Tử, tuy có
hơi do dự nhưng vẫn đáp: “Môn chủ, ông nhìn đám người chính đạo kia, sao cả
người canh gác cũng không có vậy?”.
Ngọc Dương Tử ngây người, liền thốt: “Đám tiểu tử miệng còn hôi sữa đó tâm cao
khí ngạo, mấy ngày nay ta đã liên tiếp thi triển kế khinh địch, bọn chúng đã
sớm nghĩ bọn ta không kham nổi một chiêu, căn bản không coi bọn ta ra gì,
không canh gác cũng đâu có gì là lạ!”.
Mạnh Kí hơi biến sắc, chung quy lại trầm mặc trở lại.
Ngọc Dương Tử không lý gì tới gã nữa, hữu thủ phất lên, chỉ thấy trong tay lão
đã xuất hiện một tấm kiếng kỳ dị một mặt trắng một mặt đen, quăng lên giữa
không trung, trong bóng đêm phát ra một luồng sáng diệu mắt.
Tất cả môn nhân của Trường Sinh Đường đồng thời hét to, ùn ùn âm vang trong
bóng đêm, ồ ạt tiến tới, sát ý vô biên!
Trong màn tàn quang yếu ớt đó có một vẻ thê lương lợt lạt.
Điểm tro lửa cuối cùng, chính ngay lúc đó, đã tắt ngóm một cách yên ắng!
Bóng tối bao trùm!
Một lúc sau, chợt có tiếng động gãy gọn, tiếng kim loại lẻng kẻng.
Một đạo bích quang, một đạo lam quang, một đạo kim quang, một đạo bạch quang,
một đạo thanh quang.
Năm đạo kỳ quang sáng lạn đẹp mắt từ trong đêm đen mờ mịt như lưỡi kiếm bén
rạch phá khung trời, đột nhiên xuất hiện từ nơi sâu kín nhất của bóng tối,
xông về phía đám môn nhân Trường Sinh Đường.
Đằng sau chúng, không ngờ còn có nhiều luồng sáng đẹp mắt khác, từng luồng
từng luồng thay nhau xuất hiện.
Ngọc Dương Tử đã thấy, mặt mày biến sắc trầm trọng!