Trong Tử Trạch, mưa càng lúc càng nặng hạt, gió thổi cũng mạnh thêm.
Tiểu Hôi toàn thân ướt đẫm, lông dính bết vào người, lúc này cuộn tròn không
động đậy trong tay Tiểu Hoàn, chỉ có cặp mắt lanh lợi nhìn ngó quanh quẩn, lúc
nhìn ra xa, lúc nhìn Tiểu Hoàn.
Mưa trắng cả trời đất, Tử Trạch lúc này càng trở nên u ám, bao trùm khắp nơi
là một màn sương xám mờ đục. Chu Nhất Tiên giơ vạt áo lên che đầu, ngồi dưới
gốc cây nhỏ, Tiểu Hoàn lúc đầu đứng ngồi không yên, sau một nụ cười miễn
cưỡng, ngồi xuống nhẹ nhàng, ôm chặt Tiểu Hôi, tránh cho nó khỏi bị gió táp
mưa sa, còn bản thân mình thì ướt sạch, nhưng cũng chẳng hề bận tâm.
Dã Cẩu đạo nhân dương dương đắc ý, cầm ô đi đến, nhìn hắn, chẳng có ý dương ô
ra che cho người khác hoặc có những lời hay ý tốt, chỉ nghe thấy hắn nói,
“Tiểu cô nương, có muốn dùng chiếc ô này không, hay là chịu dầm mưa?”
Tiểu Hoàn trong mưa gió hướng về phía Dã Cẩu đạo nhân, khẽ mỉm cười, những hạt
mưa lăn trên khôn mặt mỹ lệ đang tái nhợt như những viên trân châu lóng lánh.
Mục đích xấu của Dã Cẩu đạo nhân đã bị ngăn trở, hắn ta ban đầu chỉ muốn Tiểu
Hoàn hỏi mượn hắn chiếc ô để che mưa, để Dã Cẩu đạo nhân có cớ cười cợt vị
tiểu cô nương này, rồi cuối cùng nghênh ngang bỏ đi. Đó là điều mà tên môn đồ
Ma Giáo này mong muốn, hắn cực kỳ thống khoái về điều đó!
Nhưng điều hắn không mong đợi là Tiểu Hoàn chẳng thèm nói với hắn một câu, mọi
tính toán tự mãn của hắn tự khắc tan biến, Dã Cẩu đạo nhân rất tức giận, nhìn
chằm chằm Tiểu Hoàn một cách đầy ác ý. Điều này, không biết tại sao, làm hắn
đôi chút rối trí.
Trước mặt tiểu cô nương mỹ lệ này, chỉ có sự tĩnh mịch, mưa gió vẫn không
ngừng, giữa tiếng mưa gió thét gào, giữa hai ánh mắt thù hằn của Dã Cẩu, phảng
phất như mưa gió đột nhiên rơi nhẹ nhàng như sợ làm tổn thương đến tiểu cô
nương mong manh ấy.
Y phục ẩm ướt dính chặt vào người, mái tóc đen nhánh đôi chỗ hơi rối, vài món
tóc lòa xòa trên má, màu đen càng nổi bật trên gò má tái nhợt vì mưa gió, một
vẻ đẹp thê lương thật kinh tâm động phách. Bờ vai mỏng manh mỗi khi có giọt
mưa chạm vào bị vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ lấp lánh lại khẽ run lên, có thể
nhìn thấy qua lần áo mỏng ẩm ướt dính chặt vào người.
Dã Cẩu đạo nhân đột nhiên quay ngoắt lại, không còn dám nhìn Tiểu Hoàn, bàn
tay không tự chủ được nắm chặt cán ô, miệng lẩm bẩm: “ta là kẻ xấu, ta là kẻ
xấu, ta là kẻ xấu, …”
Tiểu Hoàn không cố ý quấy rối hắn, chỉ vì tò mò, nhìn hạnh động lạ thường của
Dã Cẩu, ngơ ngác hỏi: “Đạo trưởng, ông nói gì thế?”
Dã Cẩu đạo nhân sợ hãi, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy yếu đuối, nhìn
Tiểu Hoàn một cách kỳ lạ, trên gương mặt trắng nhợt mỹ lệ ướt đẫm nước mưa.
Vóc dáng của vị tiểu cô nương này, trong mưa gió vẫn có vài phần duyên dáng
thanh nhã, thật là khiến người ta động lòng.
“Ngươi tự lo lấy đi!”, Dã Cẩu đột nhiên giận dữ, thét to.
Tiểu Hoàn cúi đầu, ngạc nhiên giây lát, nhìn Tiểu Hôi đang tự bắt rận, không
nén được cười, lè lưỡi ra trêu nó. Tiểu Hôi cũng nhe răng cười theo.
Gió vẫn thổi mưa vẫn bay, mưa gió như vĩnh viễn không ngừng, Tiểu Hoàn toàn
thân đã uớt đẫm, thốt nhiên cảm thấy lạnh, kêu lên một tiếng “ái chà”, chỉ
thấy đột nhiên mưa gió mỗi lúc một mạnh, ngẩng đầu ngước nhìn, vạn vạn giọt
mưa bay trắng khắp trời đất.
Dã Cẩu đạo nhân không biết từ lúc nào đã quay lại đứng bên cạnh, giương ô ra
che cho Tiểu Hoàn, chỉ trong một chốc, người hắn đã ướt đẫm.
“Này, ngươi cầm lấy ô đi!”, Dã Cẩu đạo nhân dường như không thể tỏ ra rộng
lượng với người khác, giọng vẫn đầy ác ý.
Tiểu Hoàn đứng lên, ngạc nhiên nói: “Đạo trưởng, ông…”
Dã Cẩu đạo nhân nhìn Tiểu Hoàn chằm chằm, trên gương mặt ngạc nhiên thực sự
của vị tiểu cô nương này, từng giọt nước lấp lánh rơi lặng lẽ, một vài giọt
đọng trên hàng mi dài cong vút, tạo ra hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt linh
hoạt tuyệt đẹp, thật là say đắm lòng người.
Dã Cẩu đạo nhân nóng nảy như thường lệ, ngay lập tức đặt chiếc ô vào tay Tiểu
Hoàn, lập tức lùi ra xa, không để ý đến mưa gió, hét lớn: “Tiểu nữ hài, ngươi
cả ngày mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi!”.
Tiểu Hoàn cầm lấy chiếc ô, nhìn Dã Cẩu đạo nhân quay lưng bước đi, đột nhiên
mỉm cười, giọng trong như gió thoảng, nói: “Đạo trưởng, ông là người tốt!”.
Dã Cẩu đạo nhân không dám quay đầu lại, “hà”, cục cằn nói : “Nói xàm, gia đình
ngươi làm nghề xem bói cũng là loại người tà ma ngoại đạo, đã phải đấu tranh
cả đời với những kẻ chính đạo đó!”.
Tiểu Hoàn đứng cầm ô, mỉm cười nhìn theo Dã Cẩu đạo nhân.
Dã Cẩu đạo nhân sau khi đưa ô cho Tiểu Hoàn, toàn thân ướt đẫm, nhìn quanh
chẳng thấy nơi nào khả dĩ để trú mưa, cuối cùng chạy đến dưới gốc cây nhỏ mà
Chu Nhất Tiên đang ngồi, hắng giọng, cũng bắt chước điệu bộ của Chu Nhất Tiên,
kéo áo lên che đầu, im lặng, mặc cho ngoài trời mưa gió thét gào.
Chu Nhất Tiên liếc sang gương mặt xấu xí của Dã Cẩu đạo nhân, nhìn đăm đăm vẻ
mặt cổ quái của hắn, vừa tức giận vừa khó xử, muốn cười thầm nhưng không thể
kìm nén được, bàn tay giữ áo không thể nhất thời bỏ xuống, cười ha ha không
dứt.
Dã Cẩu Đạo nhân vừa tức giận vừa ngượng, quát lớn: “Ngươi cười gì thế?”
Chu Nhất Tiên chỉ vào hắn, không quan tâm đến mưa gió táp vào mặt, vừa cười
vừa nói: “Ta là người xấu, ta là người xấu…”
Mặt Dã Cẩu đạo nhân đỏ rần, nguyên lai Chu Nhất Tiên ở khá xa, hắn không nghĩ
lão già này có thể nghe được câu chuyện giữa hắn và Tiểu Hoàn, thấy được hành
động tốt bất ngờ của hắn, đi ngược lại bản chất thường ngày của hắn. Nhìn vẻ
mặt tức giận của Dã Cẩu lúc này, Chu Nhất Tiên không kìm nén được nữa, cười
ngặt nghẽo, cười đến gập cả người lại.
Vẻ mặt Dã Cẩu lúc này cực kỳ phẫn nộ, đứng dậy lao vào Chu Nhất Tiên, Chu Nhất
Tiên sợ hãi nhưng vẫn cười ha ha, người ngả về phía sau để tránh, nhưng trời
mưa đường trơn trượt, bước không cẩn thận ngã rầm xuống vũng lầy, toàn thân
lấm bê bết. Dã Cẩu đạo nhân nhìn Chu Nhất Tiên bị ngã, cảm thấy cực kỳ hài
hước, không nén được cũng cười ha hả.
Hai người không ngớt chửi rủa mắng nhiếc nhau. Tiểu Hoàn đứng cách xa quan
sát, cười khẽ, không đến gần.
Ngoài trời vẫn mưa tuôn gió giật, mưa càng lúc càng lớn, trời đất như nhập
thành một khối, chỉ ở địa phương Tử Trạch đầy hung hiểm này, mới lờ mờ phân rõ
đất trời.
㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬* * *
Vào lúc hoàng hôn, mưa đột nhiên từ từ tạnh, một canh giờ trước trời đất u ám
tưởng như sắp đến ngày tận thế, đến canh giờ sau mây mù đã tan, chẳng biết có
phải chỉ ở địa phương Tử Trạch này mới có thời tiết kì lạ như vậy?
Tiểu Hoàn hít một hơi dài, gập ô lại, nhìn lên bầu trời, chỉ thấy mặc dù đã là
hoàng hôn, nhưng trời quang mây tạnh, thậm chí còn có vẻ tươi sáng hơn lúc ban
ngày.
Trong không khí, phảng phất có mùi hôi. Tiểu Hoàn quay đầu lại, nhìn dưới bóng
cây, nơi Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu đạo nhân vẫn đang ngồi, lúc trời mưa to gió
lớn hai người cãi nhau kịch liệt, nhưng lúc này, khi mưa đã tạnh, không còn
lòng dạ nào mà cãi nhau, đang mải vắt giũ y phục cho chóng khô.
Tiểu Hoàn cười nhẹ, khẽ đặt Tiểu Hôi xuống đất, Tiểu Hôi vừa chạm đất đã nhảy
lên, lúc lắc thân mình không ngừng, nước mưa bắn tung tóe, văng cả vào người
Tiểu Hoàn. Tiểu Hoàn nhìn quanh quẩn, thấy một vùng thủy tảo xanh mướt,giống
như một cái ao nhỏ, bèn đi đến, nghiêng người nhìn xuống.
Trong ao thủy tảo mọc đầy, mặt nước khá rộng, dường như chuyển thành màu xanh
lục, không thể nhìn rõ ao sâu bao nhiêu. Tiểu Hoàn nhìn xuống mặt nước, chậm
rãi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình đang gợn sóng do gió, y phục toàn
thân ướt đẫm, dán chặt vào người, rất bất tiện.
Ở đằng xa, Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu dường như lại bắt đầu cãi nhau, nhưng âm
thanh không lớn, nghe không rõ, dường như mọi vật xung quanh đột nhiên dừng
lại, mưa gió cũng tạm ngừng, phảng phất một khoảnh khắc im lặng đặc biệt. Thậm
chí cả trên đám thủy tảo xanh mướt, tiếng từng giọt nước long lanh cũng lặng
lẽ rơi trên phiến lá, rồi nhỏ xuống mặt ao, dường như là tiếng động duy nhất.
Tiểu Hoàn hít một hơi thật sâu, không khí sau trận mưa thật là trong lành.
Đột nhiên, sau thời khắc yên bình ấy, Tiểu Hôi đột nhiên kêu lên “chí chí”.
Tiểu Hoàn lo sợ, mở to mắt như muốn hỏi, đột nhiên trong ao, giữa đám thủy
tảo, đột nhiên hiện ra một đôi mắt, giống như đôi mắt của người bình thường,
nhìn Tiểu Hoàn chằm chằm.
Tiểu Hoàn thét lên thất thanh, từ xa Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu đạo nhân đều ngạc
nhiên, nhưng cả hai không kịp trở tay, chỉ thấy đột nhiên phía trước mặt Tiểu
Hoàn một cột nước phun lên, tấn công trực diện vào Tiểu Hoàn.
Tiểu Hôi cũng rít lên!
Tiểu Hoàn mặt trắng bệch, nhưng vẫn không hề hoảng loạn, cấp bách lùi về phía
sau, tay trái co lại đặt lên ngực, trong nháy mắt, nhìn thấy cột nước sẽ đập
vào người mình, ngay lúc đó một đạo nhân ảnh màu vàng từ phía trái Tiểu Hoàn
lao đến, phóng ra một màn hào quang, ngay lập tức tạo thành một vách chắn
trước mặt.
Cột nước đó ngay lập tức bị cản lại trước mặt Tiểu Hoàn bởi đạo nhân ảnh màu
vàng, bị dừng lại giữa không trung, không thể tiến lên phía trước. Từ trong
cột nước có tiếng nói khàn khàn vang lên, cùng lúc trong màn nước trắng xóa
xuất hiện một bóng đen, rồi nước lại rơi xuống ao.
Tiểu Hoàn vẫn còn hoảng sợ, sắp ngã ra đằng sau, lúc này chỉ nghe thấy trong
không trung một giọng nói thanh tao, đạo nhân ảnh màu vàng lướt tới nhanh như
điện xẹt, dừng ngay trước mặt Tiểu Hoàn, chính là Kim Bình Nhi.
Chỉ thấy gương mặt thanh tú của Kim Bình Nhi mang sát khí, hữu thủ huy động,
sát khí đột nhiên tăng cao, xông thẳng vào mặt ao, ầm một tiếng, một bức tường
nước dựng lên trên mặt ao, hướng thẳng lên trời.
Bóng đen sau đòn tấn công của Kim Bình Nhi bắt buộc phải lộ diện, dường như
vẫn còn sức mạnh kỳ lạ, mặc dù không dám tấn công trực diện Kim Bình Nhi,
nhưng vẫn giấu mình trong nước, bọt nước sủi lên sùng sục, nước bắn tung tóe
trên các cây thủy tảo, chỉ thấy dáng người lượn qua lượn lại, giống như cá,
bơi nhanh về phía trước.
Mọi người đều thấy, quái vật trông giống người, nhưng nó có thể hoạt động dưới
nước như cá. Kim Bình Nhi nhíu mày, không tiếp tục truy đuổi, nhìn theo bóng
quái vật lặn xuống ao trong màn sương mù dày đặc.
Nhưng không ngờ, quái vật lại gầm lên giận dữ, trong màn sương bạc dây lưng
màu xanh cùng đạo huyết quang khe khẽ uốn lượn, quái vật sau thất bại lại
nhanh chóng chồm lên, to lớn hơn nhiều so với bóng đen lúc nãy.
Chỉ có thân mình của nó ở trên không trung, còn cái thực ra là chân thì vẫn
nằm trong ao, phủ đầy thủy tảo, đột nhiên lớp thủy tảo này tàn lụi một cách
nhanh chóng, chuyển thành sắc vàng vọt, thậm chí đoạn ngâm trong nước cũng
chuyển dần sang màu đen, chỉ có phần hướng về phía Kim Bình Nhi, là thủy tảo
không bị biến màu.
Quái vật rống lên một tiếng như tiếng kêu thảm tử, nhưng không thực sự ngã
xuống ao, mà lao về phía Kim Bình Nhi, hiển nhiên là bất kể sống chết.
Tiểu Hoàn kêu lên thất thanh: “Tỉ tỉ, bảo trọng!”.
Kim Binh Nhi sắc diện vẫn bình thản, trên khuôn mặt mỹ lệ nở nụ cười khinh
thị, chỉ thấy quái vật lao tới ngày một gần, Kim Bình Nhi ngay lập tức né
tránh, hữu thủ vung lên, Tử Mang (1) lan tỏa, chu vi lớn tới mức người ngoài
không thể thấy được là loại pháp bảo gì, chỉ thấy đạo tử quang này sắc như dao
chém, hướng về phía quái vật đang lao đến, quái vật hét lên thảm thiết, thân
hình bị chấn động vọt lên cao đến mười trượng, lập tức rơi xuống, chân tay co
giật, dường như đã thảm tử.
Bốn bề từ từ tĩnh lặng, trên mặt ao sóng cũng không còn gợn mạnh, gió cũng đã
ngừng. Mọi nguời đều chăm chú nhìn vào quái vật đang nằm sóng soài trên mặt
đất, kể cả Kim Bình Nhi.
Đây đúng là một con quái vật, nhưng thực sự là một con quái vật bất thường.
Nó khá giống người, có đủ tứ chi, thậm chí trên người còn có y phục bó sát,
chỉ bất quá tiện lợi cho nó hoạt động trong nước, do đó có rất ít y phục.
Những phần thân thể lộ ra ngoài cũng ở kích cỡ bình thường. Nhưng điều kinh
hãi nhất, đó là đầu quái vật là đầu cá, có môi cá, mang cá, thậm chí cả mắt,
cũng giống như cá, không có mí mắt.
Lúc này, quái vật mình người đầu cá nằm trên mặt đất, máu rỉ ra từ khóe miệng
không ngừng, toàn thân bất động, trông như bị Kim Bình Nhi tấn công mãnh liệt,
đã tử thương. Tiểu Hoàn nhìn quái vật nằm trên mặt đất, cảm thấy sợ hãi, run
lên quay sang Kim Bình Nhi như cầu viện, Kim Bình Nhi đặt tay lên vai Tiểu
Hoàn, vỗ về trấn an.
Không lâu sau, từ màn sương mù dày đặc trước mặt, có hai người chậm rãi bước
tới, tuy rằng đi cùng nhau, nhưng đi cách xa nhau, dường như có sự đề phòng,
chính là Quỷ Lệ và Vạn Độc Môn Tần Vô Viêm.
Quỷ Lệ mục quang chuyển động, dừng lại ở Kim Bình Nhi rồi đến khuôn mặt tái
nhợt của Tiểu Hoàn, lập tức quay đi.
Tiểu Hoàn nhìn Quỷ Lệ, và nhìn Tần Vô Viêm, không khỏi kinh hãi, ba đại cao
thủ trẻ tuổi xuất sắc nhất của Ma Giáo, đột nhiên bí mật tương hội, ngay lập
tức trong lòng trào lên sự thắc mắc.
Tần Vô Viêm đến trước quái vật, dùng chân đá vào xác nó, cái xác lật lại,
nhưng quái vật vẫn nằm bất động.
Tần Vô Viêm khẽ nói, “Hắn chết rồi”.
Đột nhiên Tiểu Hôi kêu lên hai tiếng chí chí, nhảy lên lưng Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ nhìn Dã Cẩu đạo nhân, Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn, lập tức nhíu mày chậm
rãi nói: “Chuyện cần bàn đều đã bàn, cứ như vậy đã!”.
Vừa nói, vừa bước tránh sang bên, Tần Vô Viêm hốt nhiên nói: “Quỷ Lệ huynh
đài, tên quái vật này không phải đột nhiên xuất hiện ở nơi đây, phải chăng có
điều gì ám muội, huynh có cao kiến gì không?”
Quỷ Lệ dừng bước, im lặng, là Kim Bình Nhi đang nhìn Tần Vô Viêm, nói “Thế
nào, huynh biết lai lịch quái nhân đó à?”. Tần Vô Viêm lập tức lắc đầu, nhìn
vẻ mặt Kim Bình Nhi và Quỷ Lệ, tựa hồ như không ai biết lai lịch của quái nhân
nửa người nửa cá này. Đột nhiên có một người lãnh đạm nói : “Ta biết lai lịch
của quái nhân này”.
Quỷ Lệ và ba người còn lại đều giật mình, nhìn về phía Chu Nhất Tiên, người
vừa nói chính là Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn cũng đang rất ngạc nhiên, hỏi : “Gia
gia biết kẻ này sao?”
Trên trán Chu Nhất Tiên vẫn còn dính bùn, nhưng lúc này khí độ thật không tầm
thường, đứng ưỡn ngực khoanh tay, vẻ mặt đầy tự phụ, nói : “Gia gia của ngươi
cả đời chu du khắp thiên hạ, số cầu ta đi qua còn nhiều hơn đường mà người đã
đi qua nữa, ngươi chỉ là con nít, biết gì. Quái nhân này gọi là “ngư nhân”
(người cá), kỳ thật không phải là yêu nhân, trong Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn,
thuộc chủng tộc ngư nhân là một trong 63 chủng tộc dị nhân”.
Quỷ Lệ và những người khác đều thất kinh, Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn là địa
danh ai cũng biết, nhưng ở nơi hoang dã ấy, tồn tại 63 chủng tộc dị nhân, là
điều chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng nhìn vẻ mặt Chu Nhất Tiên, không có vẻ
gì là đang dựng lên một câu chuyện hoang đường.
Kim Bình Nhi nhíu mày nói: “Thật là lạ, chu vi của Tử Trạch về phía nam không
quá mười ngàn dặm, quái nhân kia sao lại chạy đến đây, chủ đích của hắn là
gì?”
Câu hỏi khó trả lời này ngay cả Chu Nhất Tiên đang dương dương tự đắc cũng
phải vò đầu bứt tai, nói : “Ta cũng chẳng biết”.
Nhất thời ai nấy đều trầm mặc, chưa có kết luận gì, Quỷ Lệ xoay mình, bỏ đi,
Tiểu Hôi đang nằm sấp trên lưng hắn, đột nhiên quay đầu lại, vẫy tay với Tiểu
Hoàn, nhe răng cười.
Tiểu Hoàn cũng mỉm cười.
Dã Cẩu nhìn Tiểu Hoàn, ngay lập tức bước chậm lại, nghe Tiểu Hoàn gọi vọng lại
từ phía sau: “Đạo trưởng, phía trước còn nhiều hung hiểm, ông hãy bảo trọng!”.
Kim Bình Nhi ngạc nhiên nhìn Tiểu Hoàn, thấy Tiểu Hoàn khẽ mỉm cười, vẻ mặt
vẫn bình thản, phía trước Dã Cẩu đạo nhân bước nhanh, dường như không nghe
thấy tiếng Tiểu Hoàn, không hề quay lại, nối gót Quỷ Lệ mà đi.
Tần Vô Viêm nhìn theo hướng Quỷ Lệ, bước đến bên cạnh Kim Bình Nhi, mỉm cười
nói: “Kim Tiên Tử, Tử Mang quả thật danh chấn thiên hạ, ngày hôm nay được
chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền”.
Kim Bình Nhi cười lãnh đạm, nói: “Tần công tử khéo nói đùa, làm sao ta so sánh
với công tử được, chỉ tùy tiện cho một chút độc, cái ao này đã nhiễm độc,
trong 50 năm tới chẳng có cây cỏ nào mọc lại được.”
Tần Vô Viêm mục quang ngưng đọng, vẻ mặt vẫn lạnh giá, nhìn Kim Bình Nhi, chậm
rãi nói: “Tại hạ đưa ra loại độc dược Phù Bình (2) này, mới được điều chế chưa
quá nửa năm, vốn chỉ là một thứ nhỏ nhặt, chưa từng được đem ra sử dụng, Kim
Tiên Tử chỉ liếc qua là biết, tại hạ thật lấy làm bội phục, bội phục!”
Kim Bình Nhi nghiêng mình đáp lễ, nói:”Tần công tử quá lời rồi”.
Tần Vô Viêm nhìn nàng, trong mất thoáng xuất hiện một tia nhìn lạnh lẽo, trên
mặt điểm nụ cười, gật đầu, nói: “Vậy, tại hạ cáo từ, ; liệu có vấn đề gì…”
Kim Bình Nhi ngắt lời hắn: “Công tử yên tâm, ta tự biết lo liệu!”.
Tần Vô Viêm cười nhạt, nói “Tốt”, gật đầu chào Tiểu Hoàn, quay mình bước đi,
nhanh chóng biến mất trong màn sương mù dày đặc.
Nhìn theo bóng Tần Vô Viêm khuất dần, Kim Bình Nhi đột nhiên trầm mặc, đột
nhiên thở dài, Tiểu Hoàn đứng bên cạnh nàng, gần như cùng lúc cảm thấy thân
thể Kim Bình Nhi bình thường lúc nào cũng căng thẳng, chỉ có lúc này mới thực
sự được thư giãn.
“Tỉ tỉ, tỉ không sao chứ?”, Tiểu Hoàn lo lắng hỏi.
Kim Bình Nhi khẽ lắc đầu, nhìn Tiểu Hoàn, nhẹ nhàng nói: “Ta lúc trước không
đến kịp, muội muội có bị thụ thương không?”
Tiểu Hoàn mỉm cười gật đầu, thốt: ” Muội vẫn ổn, lúc nãy trời mưa như trút
nước, nhưng may là, ôi…!”
Kim Bình Nhi lo lắng nói: “Sao?”
Tiểu Hoàn dậm chân nói: “Muội quên trả chiếc ô cho vị đạo nhân đó rồi”.
Kim Bình Nhi khẽ nhún vai nói: “Vậy thì cứ giữ lại đi, sau này có cơ hội gặp
lại, rồi trả cũng được !”
Tiểu Hoàn lặng lẽ gật đầu, Kim Bình Nhi nhìn xa xăm, đột nhiên xúc động, thì
thào nói với Tiểu Hoàn: “Tiểu Hoàn, muội phải cẩn thận với hai kẻ đó (3)”.
Tiểu Hoàn không hề nao núng, hỏi: “Tại sao?”
Kim Bình Nhi chớp mắt, khẽ nói: “Hai kẻ đó đều cực kỳ tàn ác, muội đã xem hậu
vận cho chúng, nên rời khỏi đây ngay lập tức, đừng động vào chúng!”
Tiểu Hoàn im lặng, chậm rãi gật đầu, trong lòng bỗng trỗi dậy một sự đau đớn,
khi nhớ lại nhiều năm về trước, chàng thiếu niên Thanh Vân Môn bị Chu Nhất
Tiên lừa gạt.
—————————————-
LucHuong chú:
(1) Tử Mang: màn khói màu tím
(2) Phù Bình: cây bèo nổi trên mặt nước (bản tiếng Anh là duckweed, còn có thể
gọi là cỏ chân vịt)
(3) Quỷ Lệ và Tần Vô Viêm