Tru Tiên – Chương 90: Khán Tương – Botruyen

Tru Tiên - Chương 90: Khán Tương

Tiểu Hoàn khẽ nhíu mày,đôi mắt tiếp nhận dương quang,dần dần sáng trở lại,nhìn
ngó thận trọng trước sau rồi chỉ tay vào tờ giấy trắng,bên trên của ba chữ
“Tần Vô Viêm” ấy,nét bút ngay ngắn tường minh,liền mạch gẫy gọn sắc nét mà vẫn
tròn trịa,bay bổng.

Tiểu Hoàn nháy mắt,bất chợt cười lên rồi nói:”Vị khách quan,tên ngài bên trong
có lửa,bản thân phải song hoả chí dương có thế,nhưng bên trong ấy là “vô” trấn
áp,phong hồi lộ chuyển,bề ngoài thanh tao nhàn nhã mà bên trong ẩn tàng sát
cơ;lại còn chữ “Tần” đứng ở phía tây,ủng hộ ngài đi về hướng tây âm hàn là đất
đại lợi!”.

Ngay lúc đó,tiểu hoàn đưa tờ giấy về phía bàn nhè nhẹ buông ra,nhìn Tần Vô
Viêm giảng giải:”Tây phương tử trạch,đúng là nơi âm khí ẩm ướt,ngài cứ đi tới
đó,vận mệnh nhất định không tệ”.

Tần Vô Viêm đang cười nhẹ,trên mặt chuyển sang tái dần tựa hồ sắc diện biến
chuyển,đáp:”Đa tạ cô nương,đây là mười hai lượng,mong cô nương nhận lấy”.Nói
xong lấy mười hai lượng bạc trong bọc ra,đặt lên mặt bàn.

Tiểu Hoàn nhìn thấy,vẫn ngồi yên bất động,Chu Nhât Tiên đứng gần đó liền bước
tới,vừa nói vừa cười lớn:”Đa tạ khách quan”.

Tần Vô Viêm mỉm cười,sau một hồi suy nghĩ,lại lấy mười hai lượng nữa,đặt lên
bàn,Chu Nhất Tiên giật mình,nói:”Khách quan,ngài thế này…”

Tần Vô Viêm thốt:”Tại hạ trả cho một vị bằng hữu,cũng muốn vào trong tử trạch
kia,làm phiền cô nương xem cho hắn một chữ”

Tiểu Hoàn giật mình,Tần Vô Viêm lấy giấy bút,viết lên trên đó hai chữ,quay ra
nói với tiểu hoàn:”Cô nương,hắn là Quỷ Lệ!”

Trên con đường lớn,xuất hiện thanh âm vang vọng xung quanh rồi đột nhiên im
ắng trở lại như cũ.

Vài người lặng lẽ quay lại,vài người khác xích lại gần nhau,tại nóc nhà góc
đường,lờ mờ bóng nhân ảnh,bây giờ tuy đang là ban ngày nhưng đột nhiên lại
xuất hiện một chút hàn khí.

Ở giữa sân mọi người có cảm giác thay đổi này không thể hiểu nổi,Chu Nhất Tiên
cau mày,đảo mắt nhìn tứ phía,quay lại khẽ thầm thì to nhỏ,Tiểu Hoàn đã bỏ tờ
giấy xuống,nhẹ nhàng đáp:”đối bất trụ,khách quan,trong chữ có 1 đường,tất phải
cầu tới cuốn sách của ta,phải coi lại đã”

Tần Vô Viêm chẳng hề hối thúc,phảng phất một nụ cười phiêu đãng,nói:”Vậy àh?”

Nhìn bề ngoài của hắn,không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì,trở lại đứng trứơc
bàn,Tiểu Hoàn biến sắc,ngay lúc đó,đột nhiên duỗi thẳng ngón tay,đặt lên tờ
giấy viết hai chữ “Quỷ Lệ”.Lúc đó,bỗng nhiên,ở phía sau có người cất tiếng:”Cô
nương,xin hãy xem giúp ta hai chữ”.

Tiểu Hoàn dời ánh mắt về hướng người vừa lên tiếng

Một lần chớp mắt,tựa như mười năm đã trôi qua!

Tiểu Hôi nằm ngay trên vai người đó,mục quang trong như nước đảo nhìn khắp
chung quanh,ở chính giữa trán của nó,như là một dấu phật thập bé nhỏ, chẳng hề
thay đổi,bộ dạng trông vẫn như xưa.

Đại lộ,không gian vốn hối hả,nhộn nhịp,bống nhiên trùng xuống,sâu thẳm .Khoảng
không yên lặng chết chóc chợt chụp xuống,trong vùng tranh tối tranh sáng,vây
quanh hai người trẻ tuổi,hình như có hai sức mạnh, quan sát kiềm chế lẫn nhau,
đối chọi nhau……

Tiểu Hoàn run rẩy sợ hãi hồi lâu,sau đó giương tờ giấy ra

“Quỷ lệ!”

Bật lên một tiếng kêu,thảng thốt.


Hai chữ ấy,xa xa Tần Vô Viêm đã viết,nét bút nặng nề,vụng về,từng nét mạch lạc
nhìn vô cùng sáng sủa,viết ra như thể gửi những mong muốn vào từng nét chữ,khi
tới cuối lại hơi lệch một chút như bị cưỡng lại không lối thoát,khiến nét chữ
trở nên chông gai,góc cạnh,phảng phất nét kiêu hùng,mạnh mẽ,ngạo khí thâm
tàng,dần dần hiển lộ.

Tiểu Hoàn nhìn nét bút ấy đôi mắt như sáng rực,nửa khắc sau buông tờ giấy
xuống,dừng lại một chút rồi nói:”Khách quan,ngài muốn hỏi điều gì?”

Tiểu Hôi ở trên vai Quỷ Lệ đột nhiên nhảy xuống,ngồi lên mặt bàn,bắt lấy chiếc
bút lông,mân mê đùa nghịch,Quỷ Lệ đưa mắt nhìn Tiểu Hoàn nói:”Tại hạ muốn tới
tử trạch ấy một phen,thỉnh cô nương xem giúp vận số thế nào?”

Tiểu Hoàn nhìn gã,chợt cười nói:”Mọi người đều có linh hồn,sau khi chết linh
hồn bất tán,đa phần làm âm linh quỷ thể,khiến người đời sợ hãi,khách quan chọn
danh tự thê lương ấy,rõ ràng chẳng tin vào quỷ thần,sao lại hỏi ta?”

Quỷ Lệ lặng lẽ nhìn cô gái,lãnh đạm lặng thinh,ở bên cạnh Tần Vô Viêm đột
nhiên cất tiếng cười,lên tiếng:”Lầm rồi,lầm rồi,cô nương sai rồi”.

Tiểu Hoàn bị người kia phản bác nhất thời giật mình,nói:”Ta sai điều gì?”

Ánh mắt Tần Vô Viêm nhãn quang vụt sáng,đáp lại Tiểu Hoàn,nhưng ánh mắt lại
quét về phía Quỷ Lệ,cười nhẹ nói:”Từ xưa tới nay,thiên sát minh vương khai
thiên lập địa ï¼Ru minh thánh mẫu tạo ra vạn vật sinh linh,chao ôi điều đó
thực sự là vĩnh hằng,há chẳng thể tin sao?”

Toàn cõi ma giáo,vẫn luôn tôn sùng nhị thánh,đó là thiên sát minh vương cùng u
minh thánh mẫu,toàn bộ giáo chúng ma giáo đều mang tín ngưỡng vô song ấy,nhưng
dưới con mắt phe chính đạo,tự nhiên là tà đạo,chỉ là Tần Vô Viêm nói,lại như
là chất vấn về một điều đương nhiên.

Phía sau người đó,trên đại lộ vô hình xuất hiện áp lực,khi người đó quay đầu
vào trong,chợt lớn mạnh dần lên.

Quỷ Lệ thong thả quay người,đối diện với người đó,Tần Vô Viêm đồng thời quay
lại.

Hai người trẻ tuổi,trên con đường lớn giản lậu,đối diện với nhau.

Bốn về tĩnh lặng,Chu Nhất Tiên đột nhiên cảm thấy choáng váng,hoa mắt,hô hấp
cũng không thể tự chủ hơi thở cũng khẩn trương hơn,bất giác trỗi dâỵ một cảm
giác lo âu khó tả,lão len lén nhìn tứ phía,nửa khắc sau phát hiện rất nhiều kẻ
lạ mặt,hoặc lắng nghe chăm chú,hoặc đang nhìn trộm,một số khác lại nhìn chằm
chằm vào đây,mà trong tay đều nắm chặt pháp bảo,sẵn sàng xuất thủ biến nơi đây
thành một trường đại sát.

Quỷ Lệ mục quang lướt nhẹ, thanh âm chợt thâm trầm,phiêu hốt:”Độc công tử?”

Trên khuôn mặt TVV nụ cười tan biến,sắc diện khắc dần lên nét trang
nghiêm,thanh âm lãnh đạm,bình ổn:”Huyết công tử?”

“A!”

Bất chợt,một thanh âm trầm,sâu thẳm đột nhiên vang vọng ở giữa sân

Lúc đó Quỷ Lệ cùng Tần Vô Viêm vẫn giữ nét bình thản trên khuôn mặt,một cảm
giác lo lắng băn khoăn tiềm tàng,hai kẻ đứng đối diện đối diện giữa đám đông
bí hiểm,không gian chợt ngập tràn một sự sợ hãi vô cớ,từ từ lặng lẽ siết chặt
đương trường,trong khoảnh khắc tĩnh lặng mong manh đến nghẹt thở ấy,ẩn tàng
một sự khủng bố chết chóc trực tuôn trào.

Nhưng nét bình thản vẫn ngự trị trên sắc diện Quỷ Lệ và Tần Vô Viêm,không mảy
may suy chuyển chỉ duy khóe mắt phảng phất chút rung động,

Một thanh âm lắp bắp,run rẩy,ngập ngừng,thảng thốt:”không..không ổn rồi..,ta
không cố ý..”

Phong thái đạo mạo,thanh nhã tan biến,Chu Nhất Tiên lập cập vét nốt chút ngân
lượng vừa kiếm chác,lầm bầm than vãn,Tiểu Hoàn quay lại,vầng trán lấm tấm mồ
hôi,nộ mục trừng lên nhìn lão,Chu Nhất Tiên sắc diện đỏ gay,bối rối,không thốt
thành lời,sâu thẳm trong lòng lão,tâm phách đang chấn động không ngừng.

Trong mười năm qua,thế lực của Ma Giáo đại tiến,mở rộng không ngừng,cao thủ
trập trùng,thế hệ trẻ đản sinh bao tài năng xuất sắc,nhiều như lá mùa
thu,nhưng nổi bật hơn cả là ba danh xưng xuất chúng,xưng danh “Tam Công Tử”
là:Vạn Độc Môn-Tần Vô Viêm,nhân xưng:Độc công tử;Quỷ Vương Tông-Quỷ Lệ,nhân
xưng:Huyết công tử;và còn lại là một người từ Hợp Hoan phái,Kim Bình Nhi,tức:
Diệu công tử.

Trong bốn đại bang phái lãnh tụ Ma Giáo kể trên,duy chỉ có thế hệ trẻ Trường
Sinh Đường là không có kẻ nào nổi bật,khả dĩ có thể đảm đương trọng trách,làm
rạng danh môn phái.

Trong từng ấy năm,ba kẻ đó trong Ma Giáo được đồn đại rằng có thể xoay chuyển
tự nhiên,hô phong hoán vũ,kinh thiên động địa,nắm trọng quyền trong môn
phái,tung hoành ngang dọc,chinh phạt,huyết chiến bốn phương,là những kẻ hung
tàn khán máu.Và dĩ nhiên cuộc chiến phân tranh quyền lực tiềm tàng trong chiến
trường đẫm máu là điều không tránh khỏi.Nhưng giữa họ,những tài năng trẻ của
ma giáo,chưa bao giờ trực tiếp trạm chán.Vì thế,giang hồ cho rằng rằng dứt
khoát thời khắc tương diện của ba người này cũng là lúc nỗi no tiềm ẩn của tứ
đại bang phái Ma Giáo trở thành hiện thực,sát giới đã đến gần.

Nhưng trong khoảnh khắc này,hai đại hung thần của hai đại bang phái thế lực
tối cao trong Ma Giáo,Vạn Độc Môn và Quỷ vương Tông đã tương diện.Hai luồng
nhãn quang lăng lệ đang đối kình của hai kẻ đầy quyền lực dần đẩy mọi giới hạn
đến đỉnh điểm,

Từng khắc,từng khắc,..như thể ngàn năm…

Không âm thanh,không tiếng động,không gian như quánh lại,khác thường,ngưng
đọng,tiềm tàng sát khí nồng nặc vẫn vũ không ngừng,bức lực trầm trọng,Chu Nhất
Tiên hơi thở ngột ngạt,lén lút thu gom,ra hiệu cho Tiểu Hoàn,hữu tâm bài
tẩu.Nhưng thời khắc này,lão lực bất tòng tâm,trong không gian ngập tràn khủng
bố chết chóc bởi hai sát tinh của Ma Giáo kia,Chu Nhất Tiên tuyệt không dám
vọng động…

Tức thì,nét tươi cười lại triển hiện trên dung mạo Tần Vô Viêm,nói:”Quỷ Lệ
huynh đài,đệ từ lâu ngưỡng mộ đại danh,hôm nay,may mắn được diện kiến,quả thật
thực là vinh hạnh!”

Nụ cười này của gã,lúc hiện diện đã khiến không khí căng thẳng lập tưc trở nên
hòa hoãn hơn rất nhiều.Chu Nhất Tiên tức thì cảm thấy như trút được áp lực vô
hình khủng khiếp đang áp bức lão từ mọi hướng,thoáng một nụ cười,lão rón rén
lui bước.

Quỷ Lệ tựu chung sắc diện không hề biến chuyển,nhưng thần thái cũng dịu xuống
vài phần,dường như,họ đều biết sau thời khắc nghẹt thở đó,giờ không phải là
thời điểm để vũ lực phân tranh…

“Tần huynh đã quá lời!”

Tần Vô Viêm như thể một khắc trước chưa từng tồn tại,nhẹ cười đáp:”Quỷ Lệ
huynh đã đích thân hạ cố nơi này,nếu đệ không lầm thì cũng vì dị bảo nơi Tử
Trạch,vậy thì tất dị bảo không thể thoát khỏi tay huynh rồi”.

Quỷ Lệ,mục quang khẽ nhìn gã,trầm giọng:”Thế gian rộng lớn,Quỷ Lệ cũng chỉ là
một kẻ phiêu bạt trên giang hồ,vật này nếu Độc Thần tiền bối muốn,chỉ cần
người lên tiếng,chắc chắn không kẻ nào dám manh nha cướp đoạt!”

Tần Vô Viêm thoáng biến chuyển sắc diện,tức thì đáp:”Gia sư giờ đã không màng
thế sự,không tranh giành thiệt hơn,mặt khác,việc này đã có Trường Sinh Đường
Ngọc Dương Tử tiền bối tiếp liệu” .

Quỷ Lệ khẽ gật đầu,đáp:”Tần huynh nói chẳng sai” .

Hai kẻ tâm ý tương thông,bất giác cùng cất lên một hồi ngạo tiếu.Tần Vô Viêm
chắp song thủ,cáo từ rồi chuyển mình,chắp tay sau lưng,cất bước,nhìn theo thân
ảnh phiêu diêu tiêu sái của gã,nếu không hiểu thân thế,e rằng không thể biết
đó là một công tử khét tiếng khát máu,một sát tinh của Ma Giáo.

Từng bước,chỉ thấy thân ảnh người đó mỗi lúc một xa dần,hòa vào trong đám quần
hùng hối hả, con đường đại lộ này vốn trước nhiệt náo, đông người qua lại, hốt
nhiên đám bộ hành đó nhanh chân rảo bước,trong giây lát số người giảm xuống
quá nửa,chợt trở nên hiu quanh,thê lương.

Thoáng chốc đã qua nửa khắc.

Quỷ Lệ chậm rãi quay đầu,mục quanh xoay chuyển,hướng về Tiểu Hoàn,ánh mắt sâu
lắng,Tiểu Hoàn,thu nhãn long lanh,cũng ánh lên một tia nhìn hân hoan,chào đón
gã.Một thoáng,lại liếc ngang nhìn Chu Nhất Tiên rồi quay lại Tiểu Hoàn,hốt
nhiên thoáng lên một nét cười phiêu hốt:”Nàng đã lớn rồi”.

Phút chốc đã mười năm,khuôn mặt lém lỉnh,vô tư ngày nào đã chợt trở thành một
đóa hàm tiếu mềm mại,phiêu đãng trong sắc xuân,nét thanh tao nồng nàn như thể
sưởi tan cả băng giá.Nhưng giờ đây,Tiểu Hoàn,bất quá cũng chỉ là một cái tên
trong quá khứ xa xăm,bế Tiểu Hôi,Quỷ Lệ lại xoay mình,trực chỉ hướng tây,lãnh
đạm cất bước.Bóng người trước mắt,tuy thật gần,nhưng sao lại thật xa quá,dần
dần,mờ mịt,phai nhòa trên đại lộ hoang vắng.

Làm sao có thể biết?Làm sao có thể trả lời?Trái tim nàng chợt khẽ run lên bởi
một khoảng không lạnh lẽo,sâu thẳm,giờ chỉ có thể lặng lẽ dõi theo một thân
ảnh lẻ loi đang tan dần trong khóe mắt.

Thoáng chốc,giây phút ngây dại thất thần cứ mãi trôi theo hình bóng đó..

“Này,tiểu cô nương!” .

Hốt nhiên,một thanh âm vang vọng kéo Tiểu Hoàn về với thực tại.Ngước lại
nhìn,tức thì,trước mặt Tiểu Hoàn là một kẻ tướng mạo kỳ dị,mặt mũi hao hao
giống chó hoang,đích thị Dã Cẩu đạo nhân đứng đối diện,nói:”Tiểu cô nương,nghe
nói rằng cô có thể biết trước tương lai,vận mệnh,có thể nói được vận số của Dã
Cẩu đạo gia này không?”

Tiểu Hoàn,mục quang chăm chú,khẽ nhìn,đáp:”Vâng,vậy chẳng hay khách quan muốn
xem tướng số vận mệnh bằng tướng mạo hay bằng nét chữ?”

Dã Cẩu toan trả lời,đột nhiên văng vẳng bên tai tiếng kêu “chi chi” quen
thuộc, không biết con khỉ Tiểu Hôi từ lúc nào,thình lình xuất hiện,nhảy bổ vào
người lão,rồi luồn nhanh ra phía ngoài,mắt nhìn thao láo,đảo nhãn dõi về phía
ba người!

Dã Cẩu tức tối nhìn Tiểu Hôi,lầm bầm chửi rủa không ngớt:”Con khỉ thối
tha,chẳng lẽ Dã Cẩu đạo gia ta lại không tương xứng với tiểu cô nương này”.

Nói rồi lại quay đầu,hướng về Tiểu Hoàn,nói:”Tiểu cô nương,tại hạ không biết
chữ,thôi cô hãy xem tướng mạo cho ta vậy!”.

Tiểu Hoàn nhăn nhó,cười khổ:”Khách quan,vậy ngài muốn hỏi gì?”

Dã Cẩu nhăn mày suy nghĩ,đáp:”Ta,thân mang trọng trách,tiểu cô nương thử xem
phen này có làm nên đại nghiệp không?”.

Tiểu Hoàn nhìn gã chăm chú,đáp:”Ngài có tướng mạo dị thường,vạn trung vô
nhất,rất khó có thể lập nên đại nghiệp sau này,phía trước trán có ba vết
thâm,là phá tướng,làm ảnh hưởng công đức,thậm chí tiêu tan,lực bất tòng tâm”.

Nàng mỉm cười:”Nếu khách quan không có quý nhân tương trợ,e rằng sau này sẽ
không có thành tựu!”

Lời này Tiểu Hoàn nói ra thực ra đã là giảm bớt,nhẹ nhàng hơn rất nhiều,nhưng
Dã Cẩu chỉ nghe tới đó,sắc diện đã như tro tàn,trông rất khó coi.

Chu Nhất Tiên thức thời tỉnh táo,xòe tay,:”Khách quan,12 lượng,xin đa tạ!”

Dã Cẩu tròng mắt trợn tròn,hung tợn,”Sao?Cô này nói toàn lời nhảm nhí,vô
nghĩa,Dã Cẩu đạo nhân ta phúc lớn vô cùng,làm sao đại nghiệp có thể khó
thành,vậy mà ngươi cũng dám đòi ngân lượng,lão muốn chết sao?”

Chu Nhất Tiên hoảng hồn,duy chỉ Tiểu Hoàn thần sắc vẫn nhàn định,Dã Cẩu quay
đi định toan trốn nợ,hốt nhiên Tiểu Hôi khẽ rít lên “chi chi” lao xuống,nhảy
xổ vào Dã Cẩu,cấu véo.Dã Cẩu hoảng hốt,nhảy tưng tưng,tru tréo:”Con khỉ thối
tha,mi dám…”.

Thanh âm chưa kịp thoát ra thì Tiểu Hôi đã nhanh chóng khua tay,tung mình nhảy
ra khỏi người Dã Cẩu,ngã xoài lên chiếc bàn trước mặt Tiểu Hoàn,làm nàng nhìn
thấy không khỏi bật cười thích thú.Nhìn con khỉ đầy vẻ phấn khích,không kìm
được tràng tiếu ngạo:”Khỉ con,ngươi muốn gì nào?”

Tiểu Hôi vươn tay gãi đầu sồn sột,nhãn đảo liên hồi,một tay đưa ra,xòe trước
mặt Tiểu Hoàn.Không khỏi ngạc nhiên,nàng nhíu mày nhìn con khỉ,một thỏi bạc
trắng tinh,số bạc đó bất quá không dưới ba mươi hai lượng.Đằng sau,Dã Cẩu đạo
nhân giật mình ngơ ngác,đưa tay lần theo dải áo trước ngực,hốt nhiên gầm
lên,lồng lộn,gào thét:”Đồ súc sinh,mày dám ăn cắp của lão gia,ra đây…”

Trên tay,tức thì,một vệt sáng âm u ảm đạm le lói xuất hiện,pháp bảo đã khởi
phát,cánh tay đưa lên,trực chỉ hướng Tiểu Hôi xông đến.

Tiểu Hoàn hoảng hốt,bất giác lui lại,Ở trên bàn,Tiểu Hôi hướng về phía Dã Cẩu
rít lên hăm dọa,khoa chân múa tay không ngừng,trông rất ấn tượng,hung hăng
hướng về Dã Cẩu Đạo nhân.

Dã Cẩu múa may trong không khí một hồi,hốt nhiên nhớ ra điều gì,nhuệ khí tiêu
tán,rốt cục thu hồi pháp bảo,gầm gừ:”Được,giỏi cho mi,một ngày nào đó,ta sẽ
tính sổ với súc sinh ngươi cùng gã xú tiểu tử một lúc!”

Nói rồi,Dã Cẩu thất thểu quay đi,não nề,lê từng bước chân chua chát!

Tức thì,Tiểu Hôi nhảy nhót thích thú,quay sang Tiểu Hoàn,nhe răng cười khoái
chí.Nhìn Tiểu Hôi,Tiểu Hoàn ánh mắt tràn đầy trìu mến,không khỏi đưa tay vuốt
ve,mỉm cười khẽ nói:”Cám ơn nhé!khỉ con”

Tiểu Hôi ngước lên nhìn thích chí,gãi đầu gãi tai,cái đuôi ngoe nguẩy,co duỗi
không thôi!

Chu Nhất Tiên thảy ngân lượng vào bị,trong lòng vui sướng khấp khởi không
ngừng,lật đật xoa đầu Tiểu Hôi,thốt:”Khỉ ngoan,khỉ ngoan…”

“Chít”Đột nhiên Tiểu Hôi rít lên,ngoác miệng bằng cái chén,nếu không phải Chu
Nhất Tiên thu tay về kịp thì đã bị nó cắn chặt rồi,Chu Nhất Tiên giật
mình:”A!”,ngơ ngác nhìn Tiểu Hoàn thân thiện trìu mến với Tiểu Hôi,không hiểu
tại sao nó lại phân biệt đối xử như thế?Cau mày,sắc diện bối rối,thất thần.

Tiểu Hoàn vẫn nhìn Tiểu Hôi,ánh mắt không giấu nổi thân thương,thích thú,bất
giác ôm nó vào lòng,một hồi trêu ghẹo.Chu Nhất Tiên chưa hết bất mãn,khoác lên
một vẻ mặt não nề,ca thán:”Ôi,thế gian này biết bao điều ngang trái,giờ lại có
cả một con khỉ háo sắc…”

Tiểu Hoàn đỏ mặt,quay phắt sang:”Gia gia,Gia gia nói gì vậy!”

Chu Nhất Tiên gượng cười,không dám nhắc lại,chậm rãi lắc đầu,lại khoác lên
mình vẻ tâm trạng,trầm mặc của một bậc thế gia,thảng thốt:”A!Thời thế biến
chuyển,đổi dời,thế phong nhật hạ!Bình mình rồi cũng sẽ đến lúc xế chiều!..”

Tiểu Hoàn chẳng còn cảm thấy hứng thú với lão,quay đi,chợt nhận ra một chiếc
bọc,mở chiếc bọc giấy,bên trong,là cặp xuyến pha lê lấp lánh,làm bằng đường hồ
lô hấp dẫn lạ thường,một hương vị thơm ngát,ngọt ngào,thoáng trôi lên lan tỏa.

Tiểu Hoàn đón lấy một cái,đưa ngay cho Tiểu Hôi.Tiểu Hôi nhận lấy,rời khỏi
Tiểu Hoàn,trở lại lên bàn,dáo dác,đảo mắt khắp nơi như đang kiếm tìm gì đó.Một
thoáng,nó thận trọng khép môi đưa lưỡi nếm thử.

Tiểu Hoàn sóng xoài trên bàn,sung sướng,cười toét miệng ngắm nhìn thanh
kẹo:”Ngon quá,thật là hấp dẫn!”

Tiểu Hôi nháy mắt,khẽ gật gù,trên tay là thanh đường hồ lô,hân hoan thưởng
thức ngay trên bàn,Sau đó liền nhảy xuống,níu khẽ tay Tiểu Hoàn,rồi phăng
phăng hướng về đường lớn,thoáng chốc mất dạng trên hoang lộ.

Nhìn theo bóng nó,Tiểu Hoàn khẽ mỉm cười,thâm tâm luyến tiếc Tiểu Hôi,tiếc
rằng đã không có được nó,trong lòng vấn vương hỗn độn bao lưu luyến.Khẽ
nghiêng đầu,chợt nhận ra Chu Nhất Tiên cũng đang dõi theo bóng Tiểu Hôi,ngơ
ngác xuất thần,không nhịn được,Tiểu Hoàn cất tiếng:”Gia gia,bất quá đó cũng
chỉ là một con khỉ con,gia gia là bậc thế nhân,bất tất phải để bụng!”

Chu Nhất Tiên đằng hắng,hậm hực:”Ngươi thì hiểu gì!Ta chỉ thoáng nghĩ ra,con
khỉ này thập phần hung tợn,vốn theo Quỷ Lệ,ma xui quỷ khiến thế nào lại theo
chân gã Dã Cẩu Đạo Nhân tới đây gây chuyện,rồi ra tay cướp bạc,cỡ đạo hạnh như
gã mà lại không hay,có thể nói lên rằng con khỉ đó rất đáng ngờ …”

Tiểu Hoàn bất nhẫn,nộ khí phát tiết:”Gia gia!”

Chu Nhất Tiên gượng cười,không dám nói tiếp,lại trở về với vẻ đạo mạo,thanh
tao.

Tiểu Hoàn nhìn lão,trong lòng bực tức quay đi,thu dọn bọc giấy để lại,chợt
nghe thấy một tràng thanh tiếu,một thanh âm trong vắt cất lên:”Ba năm không
gặp,ngươi vẫn háu ăn kẹo hồ lô như ngày nào”.

Tiểu Hoàn ngoảnh lại,chợt thấy một bóng nữ tử,từ trên xuống duới,xiêm y đều là
một sắc vàng tươi tắn,dung mạo thanh tao,khuôn mặt trái xoan,mi thanh mục
tú,thu nhãn long lanh,tiềm ẩn phong tình chan chứa,thanh lệ vô cùng,quả là
khuynh đảo thế nhân.

Tiểu Hoàn một thoáng ngạc nhiên,nhoẻn cười,rồi xà vào vòng tay nữ tử,nũng
nịu:”Tỷ tỷ,tỷ sao rồi?”

Nữ tử và Tiểu Hoàn hiển nhiên là tình thân tỷ muội,khẽ véo nhẹ lên má Tiểu
Hoàn,nữ tử cười nói:”Thấm thoắt ba năm,tiểu muội ngày càng xinh đẹp,ngay tỷ
đây ngắm nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ”.

Tiểu Hoàn má khẽ ửng hồng,dung mạo thập phần thanh lệ,trách yêu:”Tỷ lại chế
nhạo muội,làm sao tỷ lại tới được đây?”

Nữ tử trầm tư,sắc diện thoáng một nét buồn phảng phất,không đáp,lặng lẽ nhìn
về phía tây,nơi mà Quỷ Lệ và Tần Vô Viêm vừa cất bước.

Tiểu Hoàn dường như chấp được tâm ý,nhướn mày:”Tỷ nhất định đi về Tử Trạch
sao?”

Nử tữ hoành mi,lấp lánh,muôn phần diễm lệ,điểm nhẹ một nụ cười:”muội muội,vậy
muội có muốn đến đó mục kiến chút hoạt náo không?”

Tiểu Hoàn nhăn mày,e ngại,ngập ngừng đáp:”Nhưng ở đó…”

Nữ từ thoáng cười,lãnh đạm:”Muội sợ gì chứ,có tỷ kề bên,làm sao để mấy gã phàm
nhân tục tử đó ăn hiếp muội được,chỉ cần muội chú ý bảo trọng,bất tất có
chuyện gì đáng lo”.

Tiểu Hoàn ngước nhìn:”Cũng được,đã lâu rồi tỷ muội ta không trùng phùng,muội
cũng có nhiều điều muốn nói”,nói rồi quay sang Chu Nhất Tiên:”Gia gia,gia gia
có muốn đi cùng không”.

Chu Nhất Tiên hiển nhiên biết qua thân thế nữ tử,lão,thân một dời phiêu
bạt,vốn ưa hoạt náo,chắc chắn chẳng thể bỏ qua,lập tức hưởng ứng:”Đi chứ,đương
nhiên rồi!”

Nử tử khẽ cười mỉm,quay sang Tiểu Hoàn:”Muội muội,chúng ta khởi hành thôi” .

Nói rồi,đặt tay lên vai Tiểu Hoàn,nghiêng mình,khẽ nhắn nhủ gì đó!Tiểu Hoàn
mỉm cười hào hứng.Hai người chầm chậm sánh bước,bỏ Chu Nhất Tiên lại phía sau.

Chu Nhất Tiên lật đật nối bước,lắc đầu than vãn,một đời bôn tẩu đông tây,giờ
lúc xế chiều,lại bị tục nhân khinh nhược,thở dài ngao ngán.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.