Tru Tiên – Chương 69: Xích Diễm – Botruyen

Tru Tiên - Chương 69: Xích Diễm

Hấp Huyết Lão Yêu hứ một cái, song không chút sợ hãi, trên gương mặt cằn cõi
hằn lên vẻ hung lệ (hung ác), nói: “Năm xưa bọn người chánh đạo các ngươi,
chẳng qua là ỷ người đông thế mạnh, lẽ nào ta nay lại sợ ngươi sao?”

Nói đoạn, hai tay khẽ rung, chiếc đầu lâu lấp lánh ánh hồng trước mặt “vù” một
tiếng bay xẹt lên không, nhanh chóng vây quanh thân hình lão mà múa lượn,
trong ánh mắt lão cũng từ từ đỏ lên.

Điền Bất Dịch hít vào thật sâu, ngưng thần giới bị. Một trăm năm trước, lão
cũng là một người xuất sắc trong môn hạ Thanh Vân, năm đó truy sát dư nghiệt
ma giáo, lão cũng là một trong những phần tử chủ lực, đã từng giao đấu cùng
Hấp Huyết Lão Yêu, biết kẻ này không thể xem thường, hấp huyết đại pháp lại
càng không thể coi khinh.

Lúc ấy, mây đen khắp trời từ từ tụ họp lại, dấu vết bị chém rách vụn do một
kiếm long trời lở đất của Điền Bất Dịch tạo nên lúc nãy đã biến mất không còn
tung tích, bóng đêm lại thâm trầm buông xuống.

Thấp thoáng có tiếng sóng biển gầm gừ truyền lại từ xa, xen lẫn cùng làn gió
rét mướt, đang lớn dần. Lúc ẩn lúc hiện, tựa như tiếng kêu lớn ẩn náu từ lòng
biển sâu, ở trong đêm đen, từ trời giáng xuống, trôi giạt bập bềnh.

⬻㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬⬻㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬⬻

Trương Tiểu Phàm từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy ngột ngạt nơi ngực, khó chịu vô
cùng, lúc ấy chợt nghe có người “Ối” lên một tiếng, có một cánh tay ngọc trắng
tinh thò qua, nhẹ nhàng xoa nắn trên ngực hắn.

Chỉ chốc lát, khí huyết vốn kết tụ nơi ngực dường như đã khai trừ thông suốt,
ngay cả tinh thần của hắn cũng phút chốc sảng khoái không ít.

Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn lên, chính là sư nương Tô Như, đang nâng đỡ
hắn, mỉm cười không nói.

Mặt hắn ửng hồng, nói nhỏ: “Cám ơn sư nương.”

Tô Như dịu dàng hỏi: “Con không sao chứ?”

Trương Tiểu Phàm gật gật đầu, đáp: “Hiện tại thì có hơi mỏi mệt chút, ngoài ra
không gì cả.”

Tô Như mỉm cười gật đầu, chợt bật cười nhẹ: “Thế thì tốt rồi, bây giờ nhìn coi
sư phụ con trút giận giùm con!”

Trương Tiểu Phàm la hoảng một tiếng, thuận theo ánh mắt Tô Như nhìn xem, nhất
thời rung động không ngớt.

Bên dưới bầu trời tối đen, trong khoảng mây đen lấp xấp nặng trĩu, bỗng có một
chòm ánh sáng chói lọi nóng rừng rực , tỏa soi một góc trời, ngay cả mây đen,
cũng mường tượng như bao bọc bởi một vầng sáng xung quanh.

Điền Bất Dịch như hỏa thần thời thượng cổ, kiêu ngạo đứng thẳng trên dãy mây,
dùng “Xích Diễm” mà biến hóa ra lửa đỏ thiêu đốt, hóa làm hỏa long múa lượn
đầy trời, tách rời mây đen, vọt lên chín tầng.

Song bóng dáng Hấp Huyết Lão Yêu thì không thấy đâu cả, lại thấy ở ven bìa đám
mây bên trên, bỗng có một đầu lâu to lớn, kêu rống gào thét, gió mây đổi sắc,
có huyết quang u lệ, xung thẳng lên trời, cùng hỏa long quần đấu không dừng.

Mây đen che kín, giờ phút này không ngừng dạt ra, gầm thét lồng lộng, từ dưới
đất nhìn lên, hai người đó như thần ma cửu thiên, phẫn nộ quyết sống chết.

Trương Tiểu Phàm nhìn thấy được thì lòng động nghĩ suy, đối với sư phó lại
càng bội phục sát đất, chỉ thấy hỏa long cuồng rống, tiếng động bốn bề, ẩn
hiện trong mây, thật có cái oai kinh thiên động địa, đáo lại ngày trước ở dưới
Hắc Thạch Động, Tam Vỹ Yêu Hồ dùng Huyền Hỏa Giám triệu xuất hỏa long có phần
tương tự, nhưng oai thế lại kém rất nhiều.

Chính lúc nghĩ đến đó, thân mình hắn chợt rung lên, cảm thấy được từ nơi Huyền
Hỏa Giám ở chỗ cánh tay phải, thình lình có một trận nhiệt khí bốc lên, giống
như nhận lấy được thứ gì y như kích thích, lan ra khắp thân thể.

Tô Như ở ngay bên cạnh hắn chợt có cảm giác, xoay đầu qua, nhìn coi hắn, trong
ánh mắt lộ vẻ quan hoài, nói: “Tiểu Phàm, thân thể con sao bất chợt nóng thế
này, không phải là sau khi bị thương mà phát sốt chứ?”

Trương Tiểu Phàm giật mình hoảng hốt, không nghĩ rằng cảm giác của sư nương
lại mẫn tiệp như vậy, nhất thời không biết nói sao cho ổn, chỉ ngập ngừng nói:
“Không, không gì cả… …”

Tô Như cau mày, tính hỏi rõ hơn, bỗng nhiên cảm giác được chuyện gì, xoay đầu
nhìn về phía sau, chỉ thấy trong rừng rậm bước chân từng chập, không quá một
khắc, trước sau xuất hiện cả trăm người từ các góc ngách, đều là người trong
chánh đạo, Thiên Âm Tự Pháp Tướng, Pháp Thiện, Phần Hương Cốc Lý Tuân, Yến
Hồng đều ở trong đó, song đi ở phía trước nhứt lại là Thương Tùng đạo nhân.

Tô Như đứng lên, cười nói: “Thương Tùng sư huynh, các người cũng đến rồi.”

Thương Tùng hơi gật đầu, nói nhè nhẹ: ” Điền sư đệ ở chỗ này đại triển thần
oai, long trời lở đất, bọn ta cũng không phải kẻ mù kẻ điếc, nên tới đây coi
xem.”

Tô Như đầu mày cau lại, cảm thấy trong lời lão ẩn chứa châm chích, nhưng lại
không đợi cho nàng nói gì, đám đệ tử Đại Trúc Phong đi theo phía sau đã thấy
được trên thân mình Trương Tiểu Phàm loang lổ vết máu, sắc mặt tiều tụy ngồi ở
dưới đất.

Điền Linh Nhi thất thanh la hoảng, chạy bon bon đến, Tống Đại Nhân, Đỗ Tất
Thư, Hà Đại Trí trên mặt cũng lộ nét lo lắng, đi theo sau nàng, nào ngờ bọn họ
vừa chạy được vài bước, bỗng cảm thấy có một bóng trắng chớp lên, không ngờ có
một thân hình chạy về phía trước so với họ còn nhanh hơn, nhìn rõ ràng lại,
thì ra là Lâm Kinh Vũ.

Chỉ thấy hắn thân hình chớp lên đã đến bên cạnh Trương Tiểu Phàm, ngồi xoạc
xuống, duỗi tay nắm tay Trương Tiểu Phàm, sắc mặt hơi tái xanh, nói: “Tiểu
Phàm, ngươi không sao chứ?”

Trương Tiểu Phàm cảm giác được nổi lo lắng nơi ánh mắt hắn, trong lòng ấm áp,
gật đầu mỉm cười: “Ta không sao, không đáng ngại.”

Lâm Kinh Vũ nhìn hắn từ trên xuống dưới, lại coi qua vết thương nơi ngực hắn
một lượt, rồi thì yên tâm, thở ra một hơi dài, nói: “Là ai đả thương ngươi
vậy?”

Trương Tiểu Phàm chỉ lên phía trên, nói: “Là tên yêu nhân đó, vừa rồi nghe sư
phụ ta kêu hắn, hình như là cái gì “Hấp Huyết Lão Yêu” đó?”

Lâm Kinh Vũ chấn động thân mình, coi bộ hắn có nghe biết qua về tên ma đầu
này, ngờ vực hỏi: “Lão già khú ấy không ngờ cũng xuất thế rồi sao?”

Nói đoạn, ngước đầu lên nhìn xem, lúc ấy Điền Linh Nhi và mọi người cũng đã
đến bên cạnh Trương Tiểu Phàm, hỏi thăm đủ điều, Trương Tiểu Phàm nhìn thấy
ánh mắt quan thiết của Điền Linh Nhi, liền cuối đầu xuống, thấp giọng trả lời
những câu hỏi của các sư huynh đồng môn, tỏ rõ mình đây không có gì đáng ngại
cả.

Lúc ấy cuộc đấu trên không đúng giữa lúc hăng say, Lâm Kinh Vũ đứng bên cạnh
Trương Tiểu Phàm, ngẩng đầu nhìn xem, chợt nói: “Tiểu Phàm, không tưởng nổi
lúc thường sư phụ ngươi nhìn không ra hồn, nhưng đạo pháp chẳng ngờ lại cao
như thế này!”

Điền Linh Nhi nghe lọt, trong lòng thấy giận, vốn lúc trước tại nhà nàng miệng
lưỡi không bằng Lâm Kinh Vũ, trong lòng liền thấy tên tiểu tử ấy chướng mắt vô
cùng, lập tức hừ một tiếng, nói: “Cha ta đạo pháp tinh thâm, một tên tiểu tử
Long Thủ Phong ngươi đây làm thế nào mà nhìn ra được?”

Lâm Kinh Vũ chân mày cau lại, xoay đầu nhìn xem, lại thấy ánh mắt lạnh lùng
của Điền Linh Nhi, chẳng chút mềm mỏng, không khỏi rung người, lát sau bỗng
cười lên, nói: “Điền sư muội, muội nói đúng lắm.”

Điền Linh Nhi ngược lại thấy bức rức, đâu ngờ một tên thiếu niên khí huyết cao
ngạo năm xưa ấy nay như tu dưỡng biến thành tốt ra, chỉ thấy Lâm Kính Vũ mặt
đeo nụ cười, lại tránh né nhìn chỗ khác. Nàng thuận theo ánh mắt Lâm Kính Vũ
mà nhìn, liền thấy hắn đương nhìn Tề Hạo đang đứng kế bên Thương Tùng đạo nhân
ở đằng xa, hai người đối nhau cười.

Điền Linh Nhi thông minh cỡ nào, đảo mắt nghĩ thấu rằng Lâm Kinh Vũ nhất định
vì tôn trọng sư huynh Tề Hạo, cho nên không tranh biện về chuyện không tốt vừa
qua, tuy nhiên trong lòng nàng cũng không hề có ý xấu, nhưng lúc này chạm phải
ánh mắt Tề Hạo, lòng có một cảm giác ngọt ngào không dứt.

Đứng ở một bên là Tô Như hơi cau mày lại, vừa rồi những lời đối thoại của mấy
tiểu bối này đều nghe lọt cả, người nói vô ý song kẻ nghe lại để bụng, một lát
sau, nàng lẳng lặng nhìn sang hướng Thương Tùng đạo nhân, chỉ thấy Thương Tùng
đạo nhân ngước đầu nhìn xem, mặt không biểu tình, nhưng nhãn thần chói lọi,
ánh mắt lấp lánh, chòng chọc nhìn thẳng vào thân ảnh của Điền Bất Dịch, cũng
không biết trong đầu lão đang nghĩ gì?

Lúc ấy, chỉ nghe cuồng phong gầm rú, lửa đỏ soi tỏa bốn bề ở trên trời, huyết
quang xông lên, rõ ràng là thời khắc đấu pháp của hai người nọ đã đến lúc
trọng yếu nhất, Thương Tùng đạo nhân bỗng lạnh lùng nói: “Không tưởng nổi rằng
Hấp Huyết Lão Yêu lại lớn mật thế này, dám đến đây gây hấn. Tề Hạo”

Tề Hạo đứng bên cạnh lão, bước lên một bước, nói: “Sư phụ, có gì dặn bảo?”

Thương Tùng đạo nhân hướng lên trên trời trông coi một lát, nói: “Điền sư bá
con cầm chắc là thắng rồi, lão ma đầu kia miễn cưỡng chống cự không được bao
lâu nữa đâu, con mang theo người sắp đặt ở bốn phía một lượt, lần này quyết
không thể để cho yêu nghiệt kia chạy thoát.”

Tề Hạo dạ rang một tiếng, dang tay vẫy vẫy, cũng kéo Lâm Kinh Vũ kêu về, sau
đó chuyển mình thông báo cho những người ở các đại môn phái như Pháp Tướng, Lý
Tuân, cùng nhau bàn bạc.

Tô Như chậm rãi đi đến bên cạnh Thương Tùng đạo nhân, mỉm cười: “Thương Tùng
sư huynh, huynh làm thế nào nhìn ra được rằng Bất Dịch tất thắng?”

Thương Tùng đạo nhân nhìn Tô Như một cái, trên gương mặt vốn không chút cảm
giác lộ ra một nét cười, nói: “Tô sư muội, muội muốn đùa cợt người sư huynh
không ra gì này chăng?”

Tô Như lắc đầu cười nói: “Dù muội có mười trái mật cũng không dám bỡn hớt với
huynh, là muội đây thành tâm thỉnh giáo đó!”

Thương Tùng đạo nhân cười cười, nói: “Tô sư muội, muội lúc nào cũng sáng suốt
mau lẹ, tư chất hơn xa người sư huynh không ra gì ta đây, hà tất nhún nhường.
Hấp Huyết Lão Yêu tuy là đạo hạnh không thấp, lại có Huyết Khô Lâu bên mình,
mới nhìn xem thì huyết quang xung thiên, hung tợn không cùng. Song ta xét thấy
thanh thế tuy dữ, một góc pháp bảo cách ba phân bên trên, huyết sắc hồng quang
có chỗ không đều, Huyết Khô Lâu tự có chỗ bị suy suyễn. Nếu như lúc bình
thường thì không kể chi, so với đạo hạnh của yêu nghiệt, trở về luyện thêm một
chút, tự nhiên vô sự, nhưng nay ở trước mặt Điền sư đệ, thì lại là một sơ hở
to lớn.”

Nói đến đó, lão ngừng lại, sâu ở trong mắt dường như có một tia sáng lạnh loé
lên, nhưng âm thanh vẫn bình thường như cũ, nói: “Nhìn lại Điền sư đệ, mặt mày
bình tĩnh, dùng Thanh Vân pháp quyết giá ngự Xích Diễm thần kiếm, có thể biến
ra “Xích Hỏa Chân Long”, Huyết Khô Lâu hồng quang tuy đủ, song cùng Xích Hỏa
Chân Long tiếp xúc liền lui, đã không phải là đối thủ rồi. Vả lại đệ ấy ánh
mắt nhạy bén, chiêu chiêu cứ nhắm chỗ ba phân ở bên phải trên Huyết Khô Lâu mà
tấn công, Hấp Huyết Lão Yêu nhìn hùng hổ vậy chứ thiệt ra đã lóng ngóng khó
coi, nhất định bại không còn nghi ngờ gì nữa. Không biết Tô sư muội xem ta nói
có chỗ nào sai chăng?”

Tô Như mỉm cười: “Sư huynh mắt sáng, muội cũng là nghe huynh nói mới biết được
thôi.”

Thương Tùng đạo nhân cười nhạt, xoay đầu qua, ngước nhìn lên trên, bỗng nhiên
nén thấp giọng nói, nhưng lời lẽ vẫn nhẹ nhàng, từ tốn nói: “Tô sư muội.”

Tô Như đáp: “Chuyện gì, Thương Tùng sư huynh?”

Thương Tùng đạo nhân mắt vẫn nhìn hai người đang đấu pháp kịch liệt ở giữa
trời, miệng đáp nhỏ nhẹ nhưng tiếng nói rõ ràng minh bạch: “Điền sư đệ từ trăm
năm trước nhất cử đột phá Thái Cực Huyền Thanh Đạo Ngọc Thanh cảnh giới, ít
năm gần đây, coi bộ đạo pháp lại thốt nhiên tinh tiến dữ dội!”

Tô Như chấn động trong lòng, nhưng trên mặt không biểu lộ chút gì, cười mỉm
rằng: “Thương Tùng sư huynh đã ngợi khen quá rồi, Bất Dịch nào có có tài của
chưởng môn sư huynh cùng huynh đây… …”

Thương Tùng đạo nhân chầm chậm lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười nhỏ, nói:
“Trăm năm trước chánh đạo chúng ta nhất cử đánh tan ma giáo, huynh và Điền sư
đệ, Tằng sư đệ của Phong Hồi Phong, Thương sư đệ của Triêu Dương Phong còn
thêm trưởng môn Vạn… …”

Tô Như chợt thấp giọng hô lên một tiếng: “Thương Tùng sư huynh.”

Thương Tùng đạo nhân rung động, như là nghĩ thấu chuyện gì, gật gật đầu, lại
nói: “…… bọn ta mấy người truy sát dăm tên ma đầu trong ma giáo, vào sâu
nơi hoang dã, và trong lúc đó, Điền sư đệ chợt xong qua Thượng Thanh cảnh, Vạn
sư…… người đó, sẵng nói với bọn ta rằng, Điền sư đệ nhìn như chậm chạp
song bên trong lại thông tuệ, hơn nữa tâm chí bền chặc cứng cỏi không lay, quả
là khó được, tương lai đạo pháp tu hành sẽ cao, tiền đồ nhất định không thể kể
hết.”

Nói đến đó, lão cười cười, tiếp: “Tô sư muội, con người đó, muội cũng biết
được, lời nói của người ấy, tầm nhìn của người ấy, nghĩ hẳn muội cũng không
còn nghi ngờ gì nữa!”

Tô Như cười nhè nhẹ, không nói một lời, chỉ xoay đầu qua, ngước lên nhìn trời.

⬻㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬⬻㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬⬻

Hấp Huyết Lão Yêu người ở giữa chừng không, kêu gào luôn luôn, hình dạng hung
ác cực độ, nhưng trong lòng lại càng lúc càng hoảng sợ, trăm năm trước lão đã
từng cùng Điền Bất Dịch giao đấu qua, khi đó tuy đạo hạnh người ấy dĩ nhiên là
không thấp, nhưng bằng vào hấp huyết đại pháp của lão, vẫn còn có thể thủ
thắng.

Ai ngờ trăm năm sau, lại cùng giao thủ, đạo hạnh người ấy bỗng tiến bộ phi
thường, dùng Xích Diễm tiên kiếm biến ra hỏa long, lần lần lay mạnh “U Lệ
Huyết Mang” phát xuất từ Huyết Khô Lâu do lão dùng hấp huyết đại pháp thúc
giục cầm cự, chẳng những không rơi vào thế hạ phong mà còn dần dần lấn áp nữa.

Làm cho người ta nhức đầu nhất không chỉ là vậy, vừa rồi khi lão cùng Trương
Tiểu Phàm đấu pháp, nhìn hắn chỉ là một tên tiểu bối Thanh Vân, nhất thời sơ
sót, “Ngũ Quỷ Ngự Linh” pháp trận lại khéo thay bị hắn phá mất đi một mệnh
quỷ.

Kỳ thật cũng chẳng trách được Hấp Huyết Lão Yêu suy nghĩ không thông, Huyết
Khô Lâu của lão vốn là vật quỷ lệ, bằng như gặp được các vô thượng thần binh
trong truyền thuyết của chính đạo, chẳng hạn như “Thiên Gia Thần Kiếm” của Lục
Tuyết Kỳ, tự nhiên có chỗ sanh khắc, theo kiến thức đạo hạnh của lão, tự nhiên
cũng biết gia tăng phòng bị.

Chỉ là pháp bảo Thiêu Hỏa Côn của tên tiểu tử Trương Tiểu Phàm, quả thật quá
sức cổ quái, từ đầu đến chân không có chút gì là thần binh lợi khí cả, nói
thật ra là vì sát khí quá nặng, đảo lại so ra có phần giống tà môn pháp bảo
của lão, Hấp Huyết Lão Yêu sau khi coi xong liền không để trong lòng.

Đâu ngờ Thiêu Hỏa Côn ở trong tay Trương Tiểu Phàm, “Phệ Huyết Châu” chuyên
hút lấy tinh huyết vật sống, đối với quỷ vật của Hấp Huyết Lão Yêu cũng đành
bất lực, nhưng ngoài ra riêng còn một nửa “Nhiếp Hồn”, lại là vô thượng tà vật
trong truyền thuyết do âm linh lệ phách trui luyện qua mấy ngàn năm mới thành,
chính là lão tổ tông của các vật u hồn lệ quỷ trên thế gian, mới đây trong lúc
kịch đấu bị Trương Tiểu Phàm dùng tinh huyết bản thân thúc động, cắm vào thân
mệnh quỷ, tức thời mệnh quỷ bị hoá tan sạch sẽ hoàn toàn, so với thần binh
chính đạo gì đó đều đơn giản là hơn xa.

Đổi lại là lúc thường, thì Hấp Huyết Lão Yêu cũng phải một phen kinh hoảng,
nhưng vì đạo pháp tu hành của Trương Tiểu Phàm so với lão cách nhau quá xa,
mới đây lão xuất bản lãnh của mình, Trương Tiểu Phàm đã không là đối thủ, như
nay đấu nhau cùng lão đạo pháp chẳng những không thấp hơn lão mà cái thắng thế
của Điền Bất Dịch lại còn lấp ló lộ ra, mối lo tìm ẩn nho nhỏ ấy liền hiển lộ
ra.

Ngũ quỷ ngự linh pháp trận cùng hấp huyết đại pháp, đều là dùng Huyết Khô Lâu
thúc đẩy, mệnh quỷ đột nhiên bị phá mất một, trên Huyết Khô Lâu tức thời cũng
bị hư hại nhẹ, nhưng lúc ấy, lại trở thành mối nguy hiểm lớn nhất của Hấp
Huyết Lão Yêu.

Điền Bất Dịch thân làm thủ tọa của Đại Trúc Phong ở Thanh Vân Môn gần trăm
năm, không những đạo hạnh hơn xa Trương Tiểu Phàm, kiến thức nhãn quang, đấu
pháp kinh nghiệm cũng đều hơn hắn trăm lần, hai người bất quá giao thủ qua mấy
vòng, liền nhìn ra bên trên Huyết Khô Lâu của Hấp Huyết Lão Yêu bỗng có chỗ
màu sắc không đều, tức thì dùng toàn lực nhắm nơi đó mà đánh, mới bắt đầu thì
không gì, nhưng qua một lúc sau, Hấp Huyết Lão Yêu cảm thấy vất vả khôn cùng.

Chỉ thấy hỏa long giữa trời kêu rống, giương nanh múa vuốt, khô lâu to lớn do
hóa thân của Hấp Huyết Lão Yêu, màu sắc từ từ ảm đạm, ngược lại nhìn xem lửa
đỏ nóng hừng hực, hầu như cả bầu trời đêm đều được nhuộm một màu đỏ rực.

Hấp Huyết Lão Yêu kêu khổ trong lòng, thầm giận mình quá tự đại, nhân vì trăm
năm trở lại tự mình khổ tâm tu luyện, trừ mấy tay cao cường trong chính đạo ra
thì không sợ một ai cả. Lần này đến đây, lão quả thật cũng đã âm thầm dò xét,
biết rằng những kẻ lão kiêng dè đều không đến, liền thấy yên lòng, ai ngờ
chuyện nay đã qua trăm năm, Điền Bất Dịch này đạo hạnh tiến cảnh lại nhanh như
thế ấy.

Chính lúc lão lo lắng, ánh mắt vô ý nhìn xuống dưới, lập tức hoảng hồn, chỉ
thấy bóng người lay động trên mặt đất, sợ không dưới mấy mươi người, nhìn xem
cách ăn mặc, phần nhiều đều là người trong chính đạo, trong đó còn có mấy
người quen mặt, đứng ở trước nhất là Thương Tùng đạo nhân, năm xưa cũng là một
trong số những người trong Thanh Vân Môn truy sát lão, đây đúng là chuyện đáng
sợ, lập tức có ý muốn lui.

Đương lúc ý nghĩ ấy loé lên trong lão, bỗng nhiên hỏa long phía trước gầm thét
điên cuồng, tiếng như sấm động, Hấp Huyết Lão Yêu kinh hoảng, ngước đầu nhìn
xem, liền giật mình biến sắc. Chỉ thấy hỏa long giữa không trung đột nhiên ánh
lửa phát lớn, trong khoảnh khắc sau lại không công tới, ngược lại y như trường
kình (cá voi) hút nước đáo trở về trong tay Điền Bất Dịch, lần nữa biến thành
tiên kiếm màu đỏ, còn những ánh lửa sót lại, vẫn chưa tắt hẳn, chiếu soi cả
bầu trời.

Điền Bất Dịch mặt nghiêm lạnh như sương, thần sắc nghiêm ngặt, Xích Diễm cầm
ngang trước ngực, tay trái bắt phát quyết, chân đạp thất tinh, ở giÌ9;a
kho843;ng không, bước liền bảy bước, Xích Diễm tiên kiếm bỗng chợt đâm lên
trời, miệng tụng chú quyết:

“Cửu thiên huyền sát, hóa vi thần lôi.

Hoàng hoàng thiên uy, dĩ kiếm dẫn chi!”

Ở trên mặt đất, đặc biệt là trong Thanh Vân Môn, một loạt hoan hô, vô số ánh
mắt, đặc biệt là Đại Trúc Phong đệ tử, thần tình mỗi một người đều kích động
vô cùng, cho đến Thương Tùng đạo nhân bên cạnh, sắc mặt cũng từ từ tái xanh.

Mây đen vốn thấp lấp xấp lập tức bay vùn vụt, như bầu nước sôi tỏa hơi sùng
sụt, trong trời đất tiếng gió thỗi vù vù, một khắc sau từ nơi mây đen thăm
thẳm, có tiếng sấm động ù ù, dường như ở ngay bên cạnh mỗi người, mà phát nổ
vậy.

Khoảnh khắc đó, trời động đất lay!

Nguyên cả Lưu Ba Sơn phảng phất cũng chấn động không ngừng, nhưng ở trong chu
vi toà hải đảo này hạ lạc, nước biển vốn phẳng lặng, cũng một lượt dâng trào
dậy.

Một đạo điện quang đó dường như đến từ xa xưa, chớp lên ở ven trời, chợt phát
lên, đâm xuyên qua mây đen, xé tan trời dài, như thần minh kiêu ngạo nhưng một
đời không ưng, lạc nhập cõi phàm, đứng tại mũi kiếm thiêu đốt đó.

Trong khoảnh khắc ấy, người ở trong không trung, bỗng không nhìn thấy thân ảnh
của lão, ánh sáng chóa mắt của luồng lửa nóng hừng hực đó, che đậy cả trời đất
thế gian này.

Có gió, thổi qua.

Quét lên quần áo của người……

Giữa trời đất, bỗng nhiên một màn yên lặng chết người!

Đột nhiên, sấm động lại vang! trong tiếng ầm ì, trời đất đổi sắc, một cột ánh
sáng to lớn không hai, nhanh nhẹn bắn ra, đục xuyên qua mây đen, sáng hơn mặt
trời lặn, một đi không về, thế không thể ngăn nhằm hướng Hấp Huyết Lão Yêu vọt
tới.

Giây lát sau, Hấp Huyết Lão Yêu bị một màn ánh sáng bao trùm lại, ngay cả hồng
quang của Huyết Khô Lâu, cũng trong chớp mắt toàn bộ tan biến.

Một đạo thân ảnh, từ trên lớp mây đó, lắc lư hạ xuống.Điền Bất Dịch nắm chặt
Xích Diễm, hít thở thật sâu, sắc mặt hơi tai tái, nhưng hình dáng lão đứng
ngay thẳng trên dãy mây, tựa như thiên thần.

Ở khoảnh khắc yên tĩnh sau cơn kinh động ban đầu, đám người chính đạo tức thì
cất tiếng hoan hô vang dội, những lời thán phục không dứt bên tai, Đại Trúc
Phong đệ tử trên mặt ai nấy đều có vẻ đắc ý, Trương Tiểu Phàm cũng không khác,
mắt trợn trừng mồm há hốc, sùng bái đến sát đất, ánh mắt khó mà rời khỏi Điền
Bất Dịch, chỉ thấy mỗi người ai nấy mặt mày tươi rói, Điền Linh Nhi lại càng
vui vẻ cười tươi hơn cả.

Hoan hỉ có thừa, Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên nghĩ đến việc gì, xoay đầu về
hướng Tiểu Trúc Phong nhìn coi, quả nhiên xem thấy Lục Tuyết Kỳ đang âm thầm
trông lên, trông xem thân ảnh Điền Bất Dịch ở giữa khoảng không, run run xuất
thần. Cũng cùng một chiêu “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”, nhưng ở trong tay
Điền Bất Dịch, oai lực so với Lục Tuyết Kỳ lại lớn hơn đâu chỉ gấp mười lần?

Hấp Huyết Lão Yêu mặt đỏ như máu, thân thể tựa hồ như không chịu khống chế lắc
lư hạ xuống, Thương Tùng đạo nhân hừ một tiếng, hướng về Tề Hạo mấy người lấy
ánh mắt ra hiệu, Tề Hạo hội ý, quẫy tay một cái, tức thì trong chánh nhảy ra
sáu bảy đệ tử, đồng loạt nhắm nơi Hấp Huyết Lão Yêu rơi xuống mà nhảy tới,
cùng lúc xuất ra pháp bảo trong tay.

Nhưng Hấp Huyết Lão Yêu ở giữa chừng không, thân mình rung dữ, hai tay quẫy
gấp, tự muốn chống cự, nhưng chưa động hai lượt, ánh hồng chớp chớp trên mặt,
bất chợt phun ra một ngụm máu, trong chốc lát mặt xám ngoét như tro.

Chúng nhân cười to, đều nhìn ra lão ma đầu ấy dĩ nhiên không còn sức chống cự,
mắt nhìn thấy Tề Hạo mấy người đều muốn bắt sống Hấp Huyết Lão Yêu, thình lình
có tiếng Tô Như hớt hãi kêu lên từ phía sau: “Cẩn Thận!”

Tề Hạo, Lâm Kinh Vũ mấy người hốt hoảng trong lòng, chỉ cảm thấy trước mắt đột
nhiên hoa lên, trong giây lát ánh tía, khí đen lóe lên, mấy cổ đại lực từ nơi
hắc ám chợt đánh úp lại, hai người bay dẫn đầu, một đệ tử Thanh Vân cùng một
tăng nhân Thiên Âm Tự, lập tức bị đánh đến hộc máu, văng ngược lại.

Tề Hạo mấy người kinh hoảng, cương ngạnh dừng thân hình lại, song chỉ thấy
luồng lực đạo đó trong phút chốc vọt tới trước mặt họ, lát trời đậy đất, dời
núi đảo bể một lượt ập đến, Tề Hạo hô lớn: “Lui mau!”

Cùng lúc, chàng cắn chặt răng lại, Hàn Băng tiên kiếm trong tay chớp chớp, bày
liền bảy bức tường băng ở trước mặt trong tích tắc, vì đồng môn cùng người
đồng đạo mà yểm hộ, song lại không chờ cho những người kia thối lui được mấy
bước, luồng đại lực kia đã xua đánh lên tường băng, thế như bổ trúc, đánh bể
nát hết mấy bức tường băng, thẳng xông tới.

Tề Hạo gánh chịu chủ lực, trong khoảnh khắc hô hấp gần như bế tắc, lại thấy
ánh lục lóe qua, có khả năng là Lâm Kinh Vũ thấy sư huynh tình thế nguy cấp,
bất chấp tất cả ngự khởi “Trảm Long Kiếm” phóng vọt qua.

Tề Hạo thất thanh kêu: “Lâm sư đệ, đệ chạy mau!”

Chỉ là luồng lực đạo hệt như bài sơn đảo hải ấy, nhanh dường nào, trong chớp
mắt đã ào đến trước mặt, mắt nhìn thấy hai người nọ như thuyền nhỏ sóng lớn,
không thể thoát khỏi, chỉ đành nhắm mắt chờ chết, lại bỗng nghe có người quát
lớn ở sau đầu:

“Yêu Nghiệt!”

Tiếng gió chợt nổi, trong phút chốc luồng lực đạo cổ quái nọ như gặp phải đối
thủ, “Binh binh binh binh” vang liền một trận, tiếng gió đang lớn, bỗng dưng
ngừng lại, Tề Hạo cùng Lâm Kinh Vũ hai người họ bị người kéo lấy cổ áo, lôi về
sau mấy trượng, lấy lại cái mạng nhỏ trong gang tấc.

Hai người định thần lại, chỉ thấy người cứu Tề Hạo là Thương Tùng đạo nhân,
nắm lấy Lâm Kinh Vũ kéo về là Tô Như, song lúc ấy lại đứng cùng bọn họ ở phía
trước, còn có mấy vị đều là người các phái như “Đại Lực Tôn Giả” các bậc tiền
bối, còn có Điền Bất Dịch vừa từ dãy mây đáp xuống vẫn chưa biết bao quát mọi
chuyện.

Nơi xa, chỉ thấy ánh tía khí đen chớp động, lát sau rồi mới rơi xuống gặp Hấp
Huyết Lão Yêu, đung đưa một chập, hiện ra mấy người, song ở trong cánh rừng
đằng sau họ, cùng lúc cũng vang lên vô số tiếng chân, trong tối tăm bóng người
trùng trùng, cũng không biết có bao nhiêu người ẩn nấp, chỉ thấy hiện thân
bước ra là mười mấy người đó, hơn phân nửa là người trong ma giáo.

Trương Tiểu Phàm phát hoảng, đứng bật dậy, chỉ thấy mấy người trong ma giáo
đứng đầu tiên hết, tiếp đỡ thân mình Hấp Huyết Lão Yêu chính là Quỷ Vương,
nhưng ở bên cạnh lão, lại còn có thêm ba người, một lão già đầu hói bóng
loáng, một người dáng mạo hung hãn nhưng thân hình lại mười phần thấp bé tủn
mủn, về người còn lại là bạch diện thư sinh, tiêu sái xuất chúng, trên mặt tủm
tỉm cười, nhìn không ra lấy một chút tà khí.

Ở phía chính đạo, Thương Tùng đạo nhân cùng Điền Bất Dịch ở kề bên cùng mấy
người nhìn nhau, khóe mắt phảng phất cũng hơi co giật, hừ một tiếng, lạnh lùng
nói: “Tốt lắm, tốt lắm, mấy lão già các ngươi, cuối cùng cũng đều lần lượt
xuất thế rồi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.