Bình minh.
Rừng rậm như cũng sáng bừng dưới ánh mặt trời. Những tia nắng sớm xuyên qua
tán lá sum xuê, chiếu rọi lên hai thầy trò Điền Bất Dịch và Trương Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm đứng trước mặt thầy với dáng vẻ hổ thẹn, ngần ngừ cả nửa ngày mới ấp
úng thốt lên được một tiếng: “Sư phụ!…”, khuôn mặt vốn xanh xao nhợt nhạt
giờ đỏ ửng trông thật tội nghiệp.
Điền Bất Dịch vẻ thương hại lẫn tức giận, nhìn tên tiểu đồ đệ, “hừ” một tiếng
rồi quay người bước đi. Tiểu Phàm đứng như chôn chân tại chỗ, lòng có muôn vàn
lý lẽ muốn phân bua với thầy nhưng lúng túng không thể thốt thành lời. Bí mật
sâu kín trong lòng nay bị người mình kính trọng nhất biết được, vốn không thể
không giải thích, nhưng biết nói sao cho phải đây? Cảm giác lo lắng sợ hãi làm
hắn cứ đứng như chết trân. Điền Bất Dịch quay đi vài bước thì dừng lại. Tiểu
Phàm đứng ngay đằng sau thầy, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Mãi lâu sau, Điền Bất Dịch mới chậm rãi nói: “Vậy là hôm đó bí chiêu Thái Cực
Huyền Thanh Đao là do Linh Nhi truyền cho người?”
Tiểu Phàm giật thót mình nhưng nghe nói đén Điền Linh Nhi, hắn từ đâu không
biết lại cảm thấy chút dũng khí, vội vàng đáp: “Sư phụ, việc này không phải
lỗi tại sư tỉ, là tại con, là con đã năn nỉ sư tỉ truyền cho”. Điền Bất Dịch
quay lại trừng mắt nhìn Tiểu Phàm. Tiểu Phàm lập tức im bặt bỡi hắn hiểu nếu
mình mả nói nữa ắt sẽ không giấu nổi sư phụ.
Thế là hai thầy trò lại lặng thinh.
Tiểu Phàm cúi đầu, lòng rối như tơ vò, đúng lúc đó thình lình Điền Bất Dịch
lên tiếng: “Lão Thất”
Tiểu Phàm giật mình ngửng đầu nhìn lên, hốt hoảng: “Sư phụ!”
Điền Bất Dịch nhìn hắn, chậm rãi: “Người ra nhập môn phái cũng sắp được năm
năm rồi phải không?”
Tiểu Phàm vội vàng đáp: “Dạ phải, sư phụ”.
Điền Bất Dịch giọng hoà hoãn hơn: “Hôm ta thu nhận ngườii, kỳ thực cũng chưa
xem xét kỹ, trình độ của ngưởi bây giờ quả thực ngoài sự tưởng tượng của ta”.
Tiểu Phàm nghe xong lòng vô cùng cảm kích nhưng không biết làm sao diễn tả
thành lời, đành ôm nỗi biết ơn trong lòng, cứ đứng nhìn sư phụ.
Điền Bất Dịch nói tiếp: “Còn về việc người thầm yêu Linh Nhi…”
Tiểu Phàm cuống lên: “Sư phụ, đây đều là lỗi của con, con không nên…”
Điền Bất Dịch lườm hắn một cái : “Ta đã nói người sai bao giờ?”
Tiểu Phàm há miệng ngây người. Quả thực hắn đã bị Điền Bất Dịch doạ cho đến
sắp té xỉu.
Điền Bất Dịch lại “hừ” một tiếng rồi nói: “Người đang lúc trai tráng, lại
không phải hòa thượng chùa Thiên Âm, sống với Linh Nhi từ nhỏ nên có tình cảm
với nó thì có gì là lạ! Người nghĩ sư phụ sống trên đời ngần ấy năm, đến điều
này mà cũng không thông được hay sao?”
Trương Tiểu Phàm cúi đầu, bỗng thấy mắt cay cay, những câu nói ấm áp nhất trên
đời có lẽ cũng không bằng mấy lời lạnh lùng này của thầy.
Điền Bất Dịch ngừng một lát rồi nhẹ giọng: “Nhưng Linh Nhi thì khác, ta nhận
thấy nó như có vẻ thật lòng với Tề Hạo. Với người, ta e là nó chỉ coi như tiểu
đệ mà thôi, người có hiểu không?”
Tiểu Phàm gật đầu, mắt nhìn xuống đất: “Vâng, con biết ạ”
Điền Bất Dịch điềm tĩnh: “Ta luôn phản đối quan hệ của hai đứa nó, không phải
vì ta ghét bỏ gì Tề Hạo, mà là vì…”, nói đến đây, lão cau mày rồi đột ngột
chuyển chủ đề: “Về mặt đạo pháp tuy người có tiến bộ nhanh hơn ta mong đợi
nhưng so với Tề Ngô thì còn chưa thấm vào đâu”.
Điền Bất Dịch chăm chăm nhìn Tiểu Phàm rồi chậm rãi hỏi: “Người có hiểu ý ta
không?”
Tiểu Phàm cấn chật môi, mãi mới thốt ra hai tiếng: “Con hiểu”.
Điền Bất Dịch gật gật đầu, thở dài rồi bước tới vỗ vai Tiểu Phàm: “Việc đã
qua, cứ để cho nó qua đi. Tiểu Phàm xúc động khi cánh tay ấm áp của thầy đặt
lên vai, gật đầu lia lịa.
Điền Bất Dịch nhìn trời một lát rồi thốt: “Chúng ta cùng về chứ?”
Tiểu Phàm ngẩng cao đầu bước lên vài bước, hít sâu một hơi rồi buông hai bàn
tay đang nắm chặt ra, nhưng cảm giác bị một sợi dây vô hình trói buộc vẫn
không sao dứt bỏ được.
Hắn cười khổ não, cố lấy lại tinh thần bước theo thầy.
Khi hai thầy trò về đến lưng chừng sơn động thì các huynnh đệ trong môn phái
đã tụ tập đông đủ. Điền Linh Nhi đang đứng đợi ở cửa sơn môn, vẻ vô cùng lo
lắng.
Nhìn hai người trở về, nàng vội chạy ngay đến, săm soi Tiểu Phàm một lát, thấy
hắn như không bị trách phạt gì mới thở phào, nhẹ hỏi một câu: “Tiểu Phàm, mới
sáng sớm đã cùng cha ta đi đâu thế?”
Tiểu Phàm thấy Linh Nhi nhìn mình với ánh mắt dịu dàng quan tâm, trong lòng
lại càng chua xót, nhưng ngoài mặt tỏ ra thản nhiên cười đáp: “Không có gì, sư
phụ cùng đệ đi dạo rồi dạy bảo vài câu, bây giờ đã tha thứ cho đệ rồi”
Điền Bất Dịch đang đi phía trước, như nghe thấy những lời của Tiểu Phàm, “hừ”
một tiếng chầm chậm bước vào sơn động. Lão nhìn thấy Tố Như vợ mình đang mỉm
cười đứng đón, nét mật vẫn không thay đổi, chỉ nhìn bà một cái rồi lặng im
bước qua.
Trận phong ba nho nhỏ đến lúc này coi như đã lặng yên.
Những ngày tiếp sau, Tiểu Phàm sáng tối đều ở cùng các sư huynh. Vốn được các
sư huynh yêu thương dạy bảo từ tấm bé, xa cách lâu ngày nay gặp lại, cảm giác
gần gũi không bút nào tả xiết. Cả Vĩnh Đại Nhân cũng đã rộng lòng bỏ qua
chuyện Tiểu Phàm thất lễ với anh ta, hơn nữa còn nói đỡ vài câu cho hắn trước
sư mẫu Tố Như. Tình huynh đệ không bị sứt mẻ mà càng ngày càng bền chặt.
Lần này, nhân số chính đạo đến Lưu Ba Sơn, ngoài ba phái lớn là Thanh Vân Môn,
Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc ra còn có rất nhiều các môn phái khác, có cả
những môn phái mà Tiểu Phàm chưa hề nghe tên. Họ đều muốn vì công lý chính
đạo, quyết không đội trời chung với phe Ma Giáo.
Trong ba đại phái có mặt lần này, ngoài Thương Tùng Đại nhân và Điền Bất Dịch
ra, các vị tiền bối hai phái kia vẫn chưa đến nơi, mọi việc vì thế hầu như đều
do Điền Bất Dịch cắt đặt. Cứ như vậy trong ba ngày, tại Lưu Ba Sơn, Tiểu Phàm
đã lần lượt gặp đuợc đến mấy người quen, có cả Lý Tuân, Yến Hồng của Phần
Hương Cốc.
Tiếp theo, hắn lại tái ngộ Thạch Đầu, gã đang đứng cùng một Lão Giả dáng người
gầy gò nhỏ bé giữa một đám tăng nhân Thiên Âm Tự.
Tiểu Phàm vui mừng bước lại gần chào bạn hữu, Thạch Đầu cũng mừng rỡ không
kém, chào hỏi xăng xái rồi kéo Tiểu Phàm lại giới thiệu với sư phụ Đại Lực Tôn
Giả.
Lúc này Tiểu Phàm mới ngớ người ra. Hắn vốn nghĩ người được Thiên Âm Tự phong
danh “Kim Cang Môn”, cả sư phụ hắn Điền Bất Dịch cũng thường xưng tụng là “Đại
Lực Tôn Giả” này phải cao to khôi vĩ, sức khoẻ vô song, nào ngờ người đứng
trước mặt hắn lại thấp bé nhỏ thó.
Thạch Đầu thấy Tiểu Phàm cứ ngẩn người ra, bèn cười: “Trương huynh đệ, sao đệ
còn không nhanh ra chào sư phụ ta đi?”
Tiểu Phàm lúc này mới chợt tỉnh lại, vội nói: “Lão tiền bối, đệ tử là Trương
Tiểu Phàm Thanh Vân Môn, sớm đã nghe đại danh của ngài”.
Lão Giả “hừ” một tiếng, lạnh lùng đáp: “Được rồi!”
Nói rồi lại quay người nói chuyện với một tăng nhân Thiên Âm Tự: “Pháp Tương
sư điệt, xin hỏi, lệnh sư Phổ Hoàng Thượng Nhân đóng cửa toạ thiền đã lâu, đến
nay không biết đã xuất quan chưa?”
Pháp Tương mỉm cười: “Xin thưa, trong bản tự tuy ân sư là trụ trì nhưng đã từ
lâu mọi việc thế tục đều do tiểu tăng phò tá Phổ Không sư thúc lo liệu. Lần
này sư thúc vốn muốn đến sớm nhưng trong bản tự còn nhiều việc phải giải quyết
nên Người bảo tiểu tăng đi trước rồi Ngừời sẽ đến sau…”
Đại Lực Tôn Giả gật đầu: “Có người đến trước là được rồi, ta có nghe sư phụ
người và Phổ Không Thiền Tăng không đến đuợc. Nhưng sao tứ sư thúc Phổ Phương
vốn rất hận Ma giáo lại…”
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Đại Lực Tôn Giả, Pháp Tương liền nhẹ đáp: “Có lẽ
ngài không biết, năm năm trước, khi tam sư thúc Phổ Trí Thiền Tăng bất ngờ qua
đời…”
Tiểu Phàm giật mình, đùng lúc này Pháp Tương không biết vô tình hay hữu ý quay
nhìn về phía hắn, rồi ngoảnh về Đại Lực Tôn Giả nói tiếp: “Giao tình giữa Phổ
Phương sư thúc và Phổ Trí sư thúc là thâm sâu nhất. Từ đó về sau, Phổ Phương
sư thúc liền ở trong chùa tĩnh tâm niệm Phật kinh, không ra ngoài nữa”.
Đại Lực Tôn Giả gật gật đầu rồi thốt “à” một tiếng.
Pháp Tương mỉm cười nói tiếp: “Có điều, đây không hẳn là việc không may”.
Đại Lực Tôn Giả ha ha cười: “Phải, phải, các vị thiền tăng đều muốn viên mãn
công đức, đâu như những người phàm trần chúng ta, không có duyên với cửa Phật,
suốt ngày chạy đó chạy đây…”
Pháp Tương cũng mỉm cười: “Tiền bối cứ nói vậy, ngài và Thiên Âm Tự cũa tiểu
tăng vốn cùng một cội nguồn, về điều này ân sư và Phổ Không sư thúc vẫn thường
hay nhắc với tiểu tăng, thỉnh ngài thượng toạ”, nói rồi tránh sang bên.
Đại Lực Tôn Giả nói vài câu khiêm nhường rồi cả hai cùng bước vào lâu sở của
phe chính đạo.
Thạch Đầu giơ tay kéo áo Tiểu Phàm hỏi nhỏ: “Đệ có thấy không, có vẻ như vị
Pháp Tương trẻ tuổi kia là người đứng đầu của đám tăng nhân Thiên Âm Tự đấy”
Tiểu Phàm gật gật đầu. Tiếp xúc với nhiều nhân vật chính đạo, hắn phát hiện ra
một điều là trong số các tăng nhân Thiên Âm Tự đến Lưu Ba Sơn lần này, Pháp
Tương tuy còn trẻ tuổi nhưng đã tỏ ra người rất có phong độ, rất có khả năng
làm người đứng đầu.
Mỗi lần cần ứng khẩu thì người ra mặt thường là Pháp Tương chứ không phải là
mấy vị sư già kia. Xem ra Pháp Tương đúng thật xuất sắc, là hạt giống của
Thiên Âm Tự.
Tiểu Phàm lúc này vốn đang nghĩ đến những lời của Pháp Tương về Phổ Trí Thiền
Sư nên không để ý thấy Thạch Đầu đang lầm bầm bên cạnh, chỉ câu cuối cùng lọt
vào tai hắn: “… ta thấy hắn cũng đâu có gì ghê gớm, đến nói cũng nói sai”.
Tiểu Phàm giật mình hỏi: “Huynh vừa nói gì?” Thạch Đầu nhìn xung quanh, cúi
đầu nói nhỏ: “Ta còn nhớ trước đây nghe nói trong Phật môn ai có công đức viên
mãn, thiện trung thì khi mất sẽ được gọi là ⬘viên tịch⬙, thế mà hắn lại nói là
qua đời⬙ gì gì đó, thật khiến người ta thấy khó chịu. Người tốt như Phổ Trí
Thần Tăng mà hắn cũng… này, Trương Huynh Đệ, sắc mặt đệ sao khó coi thế?”
Trong lòng Tiểu Phàm đang rối như tơ vò nên hắn chỉ cười gượng, gật gật đầu
rồi thẫn thờ đi về phía Thanh Vân Môn khiến Thạch Đầu nhìn theo mà thắc mắc
mãi không thôi.
Chẳng bao lâu, Tiểu Phàm đã ở Lưu Ba Sơn được nửa tháng. Trong nửa tháng này,
các nhân sĩ chính phái đã nhiều lần đối đầu với phe Ma giáo, không những thế
còn lùng sục quyết tìm được chúng. Nhưng lạ một điều, Ma giáo dường như không
muốn đánh nhau, mỗi lần chạm trán, chỉ đấu vài hiệp là chạy biến đi.
Trước đây, nghe nói Ma giáo tụ tập ở hòn đảo hoang này để tìm quỷ kế hại thiên
hạ, nhưng sao lúc này xem ra lại không giống thế. Nếu coi phe chính đạo là kẻ
thù thì bọn chúng phải ra quyết một trận sống mái mới phải. Còn như biết hai
vị chủ trì Thanh Vân Môn đã đến, đánh không lại, thì phải tìm đường mà rút đi
chứ! Sao bọn chúng cứ đánh không ra đánh mà lui cũng chẳng thành lui?
Lưu Ba Sơn tuy lớn nhưng không khó phát hiện ra tung tích địch nhân, song muốn
tìm tận sào huyệt của Ma giáo thì lại không dễ dàng chút nào, cứ liều mạng
xông vào thì chắc sẽ phải trả giá đắt. Các nhân sĩ chính đạo vì vậy cứ ở ngoài
suy đoán, rốt cuộc thì Ma giáo đang làm gì trên hòn đảo hoang này?
Suốt mấy ngày cùng sư phụ và các sư huynh đi truy tìm Ma giáo, trong lòng Tiểu
Phàm lúc nào cũng rối bời, nếu chẳng may gặp Bích Dao thì không biết phải làm
thế nào? Đúng như hắn trước đây đã lo, Bích Dao cũng đến hòn đảo này hội diện
cùng Ma giáo. Nhưng, từ sau cái đêm mưa gió ấy Tiểu Phàm không gặp lại nàng.
Tiểu Phàm, Lục Tuyết Kỳ và nhiều người đều nhận ra Niên Lão Đại, Dã Cẩu Đạo
Nhân cùng nhiều nhân vật khác của Ma giáo xuất hiện không ít lần. Nhưng quan
sát kỹ thì thấy dường như bọn chúng không định đánh nhau mà đang tìm một vật
gì đó.
Thương Tùng Đạo Nhân và Điền Bất Dịch đều là những cao nhân tu hành nhiều năm,
trải đời hiểu sự, lâm phải tình thế này cũng không biết phải làm sao.
Một chiều tối, hai người mới mời đại diện của Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc
tới thương nghị. Người từ Thiên Âm Tự tất nhiên lại là Pháp Tương, còn đại
diện cho Phần Hương cốc không ai khác ngoài Lý Tuân, xem ra hai người này đều
là bậc anh tài của lớp trẻ, nhưng khi đứng trước mật Thương Tùng Đạo Nhân và
Điền Bất Dịch thì lại tỏ ra thập phần cung kính.
Sau khi chào hỏi xong, Thương Tùng Đạo Nhân mở lời: “Hai vị sư điệt, lần này
các môn phái chính đạo chúng ta đến đây là để tiêu diệt Ma giáo, vì vậy nhất
định phải nhờ cậy sự trợ giúp của hai vị, bần đạo xin có lời cảm ơn trước”.
Pháp Tương và Lý Tuân cúi đầu cùng đáp: “Không dám, nếu có yêu cầu gì mong
Thương Tùng sư thúc cứ căn dặn”.
Điền Bất Dịch giơ tay mời Pháp Tương Lý Tuân hai người ngồi xuống rồi nói:
“Chúng ta đến đảo hoang này đã được nửa tháng, đúng là ở đây có không ít nhân
số Ma giáo nhưng ta thấy hành tung bọn chúng rất bí hiểm, không biết hai vị sư
điệt có cao kiến gì không?”
Pháp Tương Lý Tuân nhìn nhau cùng lắc đầu. Thương Tùng hỏi Lý Tuân: “Lý sư
điệt, tin tức lần này là do Phần Hương Cốc các vị báo cho, xin hỏi quý phái có
biết gì hơn về tình hình bọn chúng không?” Lý Tuân đứng trước hai vị tiền bối
lừng danh thiên hạ nên rất khiêm tốn đáp lại: “Hồi bẩm Thương Tùng sư thúc,
tin tức lần này là bỉ phái vô tình biết được. Từ sau khi Ma giáo phục hưng,
đột nhiên có rất nhiều tên đi về phía Đông Hải Lưu Ba Sơn, còn đi về đây để
làm gì thì bỉ phái quả thật không biết.”
Thương Tùng vả Điền Bất Dịch quay đầu nhìn nhau, Pháp Tương bỗng lên tiếng:
“Hai vị sư thúc, theo bần tăng quan sát mấy hôm nay thì thấy người của Ma giáo
trèo lên từng ngọn núi, đến mỗi nơi đều sục sạo rất kỹ càng, cứ như đang tìm
kiếm gì đó vậy.”
Thương Tùng trầm ngâm: ” Ta và Điền sư đệ cũng nghĩ như vậy nhưng không đoán
ra bọn chúng rốt cuộc là đang tìm vật gì, chỉ chắc chắn một điều, vật đó phải
rất quan trọng.”
Điền Bất Dịch chau mày nghĩ một lát rồi nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta có
nghĩ nát óc cũng không ra. Có điều Ma giáo vốn thâm độc, chúng ta phải luôn
luôn phòng bị, tranh thủ ban ngày cố gắng truy tìm, đợi đến khi tìm được hang
ổ thì sẽ tiêu diệt hết cả bọn chúng, trừ hại cho thiên hạ.”
Pháp Tương và Lý Tuân đồng thanh đáp phải. Thương nghị thêm một lát, hai người
xin cáo lui. Thương Tùng nhìn họ bước đi, bỗng nhiên nói: “Điền sư đệ, ta thấy
tư chất hai người trẻ tuổi này không tồi chút nào.”
Điền Bất Dịch gật gật đầu.
Thương Tùng Đạo Nhân nói tiếp: “Nhất là Pháp Tương của Thiên Âm Tự, đôi mắt
đen trong, khóe mắt như có hào quang, ánh mắt dịu dàng mà không tán. Chắc là ở
Đại pháp Thiên Âm Tự, Đại Phàn Bát Nhã đã có thành tích lớn.”
Điền Bất Dịch cười lạnh lùng đáp: “Huynh cũng chớ xem thường Lý Tuân. Vừa nãy
trước mặt chúng ta, hắn đã tỏ ra rất mực khiêm tốn, nhưng nghe tên đồ đệ bất
tài của đệ nói, đạo pháp Không Thương Sơn và Hoả Long Động của hắn chẳng thua
gì Pháp Tương đâu.”
Thương Tùng “khàng” một tiếng, đáp: “Mấy trăm năm nay Thiên Âm Tự và Phần
Hương Cốc luôn ngấm ngầm có ý đồ vươn lên thay thế Thanh Vân Môn chúng ta làm
thủ lĩnh chính đạo, nên mới dốc sức đào tạo ra những học trò xuất sắc. Lần này
phái chúng tới đây phần nhiều là để ra oai với ta…”
Điền Bất Dịch nhìn Thương Tùng một thoáng rồi đáp: “Cũng có thể, nhưng chỉ cần
có mấy môn hạ đệ tử xuất sắc của huynh thì còn sợ gì bọn họ!”
Thương Tùng nghe vậy biến sắc mặt, lạnh lùng hỏi: “Điền sư đệ, đệ nói như vậy
là có ý gì?”
Điền Bất Dịch đứng lên đáp: “Đệ thì còn có thể có ý gì được đây? Môn hạ có tên
đệ tử ngu ngốc, tỉ thí ở Thất Mạch may thắng được vài hiệp, đã to gan dám ra
đấu với đệ tử đắc ý nhất của huynh, nhưng không ngờ nơi ấy lại là chỗ ở của Ma
giáo, sau khi loạn chiến với Ma giáo thì đã bị thương, bị bỏ lại nơi Cổ Quật.
Nếu mạng nó không lớn thì giờ này đã nằm đó không về…”
Mặt Thương Tùng lộ sắc giận, nói to: “Điền sư đệ, đệ nói rõ ra đi. Cái gì là
bị bỏ lại nơi Cổ Quật? Sau khi bọn Tề Hạo trở về, ta cũng đã hỏi qua, lúc đó
đúng là Lục Tuyết Kỳ của Tiểu Trúc Phong bị thương quá nặng, bọn chúng đã tìm
bao ngày mà không thấy tăm tích của đồ đệ đệ. Lại còn, dưới vực Tử Linh đó có
không biết bao là âm linh, quái thú, mới buộc phải quay về, chứ ai có ý định
vứt bỏ hắn ta đâu?”
Kể từ đây, hai người bắt đầu to tiếng.
Điền Bất Dịch nhìn Thương Tùng một hồi rồi cao giọng: “Không phải, nếu đổi lại
là đồ đệ của huynh bị lạc không biết sống chết ra sao thì huynh đã lật tung cả
Trời lên rồi.”
Giọng cả hai mỗi lúc một gay gắt, vọng ra cả ngoài động. Đệ tử Thanh Vân Môn
nghe được liền lũ lượt kéo vào xem. Hai người đều là những người hiểu lễ
nghĩa, không muốn xấu mặt trước hậu bối trong phái, nên Điền Bất Dịch mới “hừ”
một tiếng rồi lạnh lùng bỏ đi.
Lát sau, Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ bước vào, hai người này là đồ đệ được Thương
Tùng xem trọng nhất, cũng chỉ có họ mới dám lại gần khi ông ta không vui. Tề
Hạo rụt rè hỏi: “Sư phụ, sao người lại lớn tiếng với Điền sư thúc thế ạ?”
Lâm Kinh Vũ đứng bên hầm hầm nói: “Người này thật là nhỏ nhen, chẳng có tư thế
của bậc tiền bối gì cả!”
Thương Tùng nghe vậy lớn tiếng quát: “Ngậm miệng!”
Lâm Kinh Vũ giật thót mình, vội cúi thấp đầu: “Vâng, sư phụ”.
Thương Tùng trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay sang Tề Hạo: “Sư thúc vẫn còn
nhớ chuyện các người bỏ lại Tiểu Phàm trước đây.”
Ông ta “khàng” một cái rồi chậm rãi tiếp: “Các người chớ có tưởng hàng ngày
Điền sư thúc xem thường tên tiểu đồ đệ ấy là thật. Đó chỉ là biểu hiện trong
môn phái thôi. Còn ở bên ngoài người mà ông ta lo lắng nhất chính là hắn đấy.
Nếu không, ông ta đã chẳng nhắc lại chuyện ở Cổ Quật ngay lúc này…”
Nói đến đây, Thương Tùng trầm ngâm một lát rồi tiếp: “Người có biết việc Tiểu
Phàm thoát được đại nạn, bình an trở về là rất có lợi cho người không?” Tề Hạo
nhất thời không hiểu, ngạc nhiên: “Sư phụ, thế nghĩa là sao ạ?”
Thương Tùng cười: “Người chẳng phải đang muốn có quan hệ tốt với con gái Linh
Nhi của ông ta sao?”
Tề Hạo đỏ bừng mặt.
Thương Tùng lại thủng thẩng tiếp: “Tuy ta đã có lời, Điền sư thúc đã đồng ý
cho các người đi lại, nhưng rõ ràng là miễn cưỡng. Sắc mặt Điền sư thúc hôm
nay cho thấy ông ta rất để bụng chuyện các người bỏ Tiểu Phàm lại Cổ Quật. Nếu
vạn nhất hắn không quay về được, người liệu có còn cơ hội nào đến gần Linh Nhi
không?”
Tề Hạo chợt hiểu ra, gật đầu lia lịa, cảm kích: “Cám ơn Sư phụ đã nghĩ cho đệ
tử”.
Thương Tùng vung tay đứng dậy, chậm rãi bước vào cửa động, nhìn về phía chỗ
Điền Bất Dịch, lặng im, mặt không chút biểu cảm.
Lâm Kinh Vũ và Tề Hạo đứng bên nhìn, thấy mắt sư phụ sáng quắc, chắc chắn đang
suy tính điều gì.