Trương Tiểu Phàm ngây người ra, vạn lần không hề nghĩ rằng sẽ gặp lại nàng
nhanh thế này, có ý không muốn nhận nhưng đã từng cùng nhau trải qua sống chết
nơi Tích Huyết Động ở dưới Tử Linh Uyên, vẫn mang canh cánh trong lòng một tậm
trạng kỳ diệu khó tả, chỉ đành lúng túng cười nói: “Sao cô lại tới chỗ này
thế?”
Thạch Đầu ở bên cạnh nhìn thấy hình dung cổ quái của Trương Tiểu Phàm, lấy làm
lạ hỏi: “Tiểu Phàm, cô nương này là ai vậy?”
Trương Tiểu Phàm vọt miệng nói: “Cô ta là… …” thì sực nhớ lại, nếu để
người khác biết được thân phận của Bích Dao, cộng thêm sự quan hệ giữa mình và
nàng, chỉ sợ phiền toái không ít, lời ra đến miệng lại nuốt trở vô.
Thạch Đầu trong lòng thấy kỳ vì Trương Tiểu Phàm rõ là muốn nói song lại thôi,
Bích Dao đứng đó mỉm cười đỡ lời: “Ngươi đừng hỏi hắn, ta và hắn chỉ mới biết,
bất quá gặp nhau một lần, hắn cũng không biết lai lịch của ta.”
Thạch Đầu giờ mới hiểu ra nhưng thấy thần sắc trên mặt Trương Tiểu Phàm, bỗng
dưng cười lên cổ quái, kề sang tai Trương Tiểu Phàm nói nhỏ: “Trương huynh đệ,
ta thấy đệ mặt mày kỳ lạ, có phải là đã có ý với vị cô nương này rồi?”
Trương Tiểu Phàm hoảng hốt không ít, mặt mày trắng bệch, nói lẹ: “Huynh ngàn
lần không thể nói bậy bạ vậy, đệ, đệ cùng cô ta ngay cả một chút quan hệ cũng
không có!”
Bích Dao vốn đứng đó mỉm cười nhìn hắn, khi nghe xong mấy câu nói đó, sắc mặt
sụ xuống, hừ một tiếng, cười lạnh rằng: “Không sai, ta làm sao mà có quan hệ
với một người vô sỉ và ti tiện như hắn chứ?”
Mọi người đều sửng sốt cả ra, nhớ lại mới đây khi nàng vừa gặp Trương Tiểu
Phàm, rõ ràng là ngạc nhiên mừng rỡ, không ngờ giờ đây trở mặt nhanh như trở
trang sách, lại thêm hai câu nàng nói “vô sỉ, ti tiện” khiến cho mọi người đều
lộ ánh mắt cổ quái, cùng lúc nhìn sang Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm cực kỳ bối rối, không biết phải biện bạch làm sao, liền cười
bâng quơ một hồi, nhưng trong mắt mọi người tình cảnh nhìn giống như một đôi
tình nhân trẻ đang hờn giận cãi nhau.
Thạch Đầu nhìn sắc trời, đối diện Trương Tiểu Phàm nói: “Trương huynh đệ, thời
gian không sớm nữa, chúng ta lên đường thôi.”
Trương Tiểu Phàm mong cho thoát khỏi cục diện khó xử này còn chưa kịp nên liền
đáp ứng, ngay lúc nói chuyện, thình lình, Bích Dao ở cạnh bên quát lên: “Lão
lừa bịp, ngươi hãy đứng lại cho ta!”
Hai người xoay mình nhìn lại, nguyên lai là Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn thừa
lúc mọi người không chú ý định chuồn đi, nhưng bị Bích Dao bắt gặp, mắt nhìn
đóa Thương Tâm Hoa lại tỏa sáng trong tay Bích Dao, phát ra từng làn hàn khí,
Trương Tiểu Phàm giựt mình, lập tức ngừng chân lại, nói: “Đợi chút, bọn họ đã
làm gì chọc giận đến cô vậy?”
Bích Dao liếc nhìn Trương Tiểu Phàm, nét giận vẫn chưa tan, lạnh lùng nói:
“Không liên quan đến ngươi!”
Trương Tiểu Phàm bị một câu chặn họng, trong lòng sầu muộn, nhưng Chu Nhất
Tiên vừa rồi đã lãnh giáo lợi hại của Bích Dao, chịu khổ không ít, nay có
người thấy bất bình mà đứng ra tương trợ nhưng lại sắp bỏ cuộc thì gấp rút
nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi phải cứu ta đó. Khi nãy ta ở phía trên tiểu trấn,
có lòng tốt vì cô nương này mà coi tướng, nào ngờ cô ta lời thật không nghe
lọt tai, trái ngược với mong muốn của mình, thì liền động võ cùng hai ông cháu
ta… …”
Bích Dao giận dữ: “Nói bậy, lão lường gạt ngươi, toàn nói lời bậy, chuyên đi
lường gạt, lừa tiền người khác, bây giờ dám đổ cho ta, coi chiêu!”
Dứt lời, trên tay lại bắt pháp quyết, Thương Tâm Hoa tỏa phát bạch quang,
trong vòng xung quanh sáng lên như ban ngày, mắt thấy nàng lại muốn ra tay,
Trương Tiểu Phàm nói gấp: “Bích Dao, đợi một chút.”
Ngờ đâu Bích Dao như không nghe thấy, chẳng nói lời nào, ở khoảng thời gian
đó, Thương Tâm Hoa đã rời tay bay ra, chớp lên một cái ở không trung, chớp lần
thứ hai lại chớp thêm cái nữa, chỉ nghe “bách” một tiếng nhỏ, trong thời gian
ngắn, bạch quang chói mắt, trăng sao trên trời như mờ hẳn đi, chỉ thấy hoa bay
đầy khắp, rực rỡ đẹp mắt, hương thơm nức mũi, xé gió lao đến.
Đây vốn là một cảnh lạ hiếm thấy, song không ngờ trong mắt Chu Nhất Tiên lại
như thấy quỷ quái, sợ đến biến sắc, lão chụp lấy Tiểu Hoàn xoay đầu bỏ chạy,
tay phải cho vào trong túi, móc ra một tờ giấy vàng rực, ở xa nhìn lại, trông
giống như một loại giấy bùa mà đạo sĩ nhân gian dùng để bắt quỷ.
Trương Tiểu Phàm ở dưới Tử Linh Uyên đã lãnh giáo qua sự lợi hại từ pháp bảo
của Bích Dao, lại thấy Chu Nhất Tiên như là không biết đạo pháp, bất nhẫn
trong lòng, cuối cùng cũng chuyển mình phóng ra, ngăn ở phía trước người ông
cháu Chu Nhất Tiên, Thiêu Hỏa Côn đưa lên, ý muốn giúp Chu Nhất Tiên ngăn đỡ
trận này.
Chỉ là Bích Dao thấy Trương Tiểu Phàm đột nhiên nhảy ra, đầu mày nhăn lại,
trên gương mặt như ngọc tựa như thoáng qua một nụ cười nhẹ, hoa bay đầy trời,
bỗng dưng dừng lại giữa không trung, múa lượn ở cách thân hình Trương Tiểu
Phàm một trượng, chẳng hề tiến tới. Chỉ thấy sắc mặt nàng vẫn nghiêm lại, hỏi
giọng lành lạnh: “Ngươi làm gì?”
Trương Tiểu Phàm nhìn nàng, lòng trống rỗng trong giây phút, thận trọng nói:
“Họ không phải là người tu đạo, cô làm khó họ chi, thôi đi nha?”
Bích Dao hừ lạnh rồi lắc tay một cái, hoa bay khắp trời bất chợt đều quy tụ
trở về một cách nhanh chóng, ở dưới ánh sáng của trăng sao, kết tụ thành một
đóa hoa trắng, bay trở lại trong tay nàng: “Sao ngươi lại không hỏi lão, để
biết sự tình thế nào?”
Trương Tiểu Phàm cũng lấy làm lạ trong lòng, liền xoay đầu về hướng Chu Nhất
Tiên mà hỏi, Chu Nhất Tiên vốn đang đợi chuyện phải trái mơ hồ này, ngờ đâu
Bích Dao ở bên nhào vô hỏi những câu lạnh lùng, toàn là chỗ then chốt, qua lại
một hai câu, Trương Tiểu Phàm và Thạch Đầu đều nghe rõ câu chuyện, căn nguyên
là Chu Nhất Tiên sau khi thuận lợi gạt tiền của một phụ nhân đẫy đà thì lòng
tham không đáy, lại thấy Bích Dao ăn mặc cao quý, không màng để ý đến Tiểu
Hoàn dùng mắt ngăn trở, tiến lên kiếm ăn.
Nhưng Bích Dao rất mực thông tuệ, phàm phu tục tử há có thể bì, lẽ nào lại bị
lường gạt bởi ba bốn lời nói của lão. Mới đầu vì Tiểu Hoàn coi trúng, nhắm vào
chuyện đã qua của Bích Dao mà nói bảy tám lời, nhưng Bích Dao truy hỏi kỹ càn,
Tiểu Hoàng ở cạnh bên lại nhắc bảo Chu Nhất Tiên không được tốt, Chu Nhất Tiên
miệng nói lộn xộn, tức thời bị lộ mánh khóe, Bích Dao tức giận liền muốn ra
tay giáo huấn hai tên lừa bịp một già một trẻ này.
Chu Nhất Tiên thấy tình thế bất lợi, bỗng dưng rước lấy phiền não, lão đối với
đạo pháp tu chân một khiếu cũng chẳng thông, song năm xưa khi Thanh Vân Tử
hành tẩu giang hồ có truyền lại một chút bổn sự để bảo mệnh, là thuật độn thổ
ở trong các đạo gia phù chù hữu dụng, lúc đó tạm thời chạy thoát đi được. Nào
ngờ thời gian truyền đạt tu hành không đủ, không thể nắm lấy phương hướng,
khéo thay lại lạc tới gần chỗ Trương Tiểu Phàm và Thạch Đầu.
Vừa mới bắt đầu Bích Dao không ngờ tới lão lại có chiêu này, nhưng nàng lại là
con gái một của ma giáo Quỷ Vương Tông tông chủ, một tiểu đạo giang hồ cỡ này
sao làm khó được nàng, chỉ dùng dị thuật tra xét khắp nơi, lập tức tìm ra lão
lừa gạt hạ lạc chỗ nào, chớp mắt đã đuổi tới nơi.
Trương Tiểu Phàm ngây người trong khoảnh khắc, đưa mắt nhìn dính lấy Chu Nhất
Tiên, hỏi: “Hồi sáng này lão nói cho ta biết tiền đồ gian hiểm, cũng là giả
hả?”
Chu Nhất Tiên đảo mắt một lượt, chưa trả lời thì nghe ở bên này Bích Dao nhịn
không được đã bật cười: “Thì ra không ngờ ngươi cũng giúp vốn cho lão à!”
Nở nụ cười này rồi thì thần tình lạnh như băng sương của nàng tức thời tan
mất, Trương Tiểu Phàm cảm thấy lúng túng vô cùng, tim muốn nhảy ra khỏi đầu
một lượt, thật không cầm đặng, đối diện với Bích Dao, cảm thấy mất mặt. Nhất
thời mặt mày đờ đẫn, lại muốn bỏ đi.
Chu Nhất Tiên hoảng sợ thiếu điều muốn nhảy dựng lên, lòng thầm kêu khổ, Thạch
Đầu ở kế bên nhìn thấy cục diện khó xử, liền đề tỉnh Trương Tiểu Phàm: “Trương
huynh đệ, hay là chúng ta tiến vào đi, làm việc chính cần gấp.”
Trương Tiểu Phàm gật đầu cho là phải, rồi thì không quản chuyện người nữa,
chuyển mình cùng Thạch Đầu đi vào khu rừng, Bích Dao cảm thấy nao nao, ở kế
bên nói: “Khu rừng này tràn đầy yêu khí, hai người đây vào đó làm gì?”
Trương Tiểu Phàm đáp: “Chúng tôi vào đó là muốn trừ yêu.”
Nói xong thì kéo Thạch Đầu một cái, rồi mau bước vào trong rừng. Thạch Đầu
liếc nhìn hai ông cháu cùng Bích Dao ở sau lưng rồi cũng bước theo. Quang cảnh
lập tức trở nên vắng vẻ, Bích Dao mặt mày lạnh lùng, xoay đầu nhìn lại, Chu
Nhất Tiên liền cung tay thủ ở trước ngực, làm thế như muốn ngăn cản, chỉ là có
ngăn đỡ được không lại là chuyện khác.
Nào ngờ Bích Dao lại không động thủ, trầm ngâm giây lát, lại đối cùng Chu Nhất
Tiên nói: “Bọn họ vào đó làm gì, lão biết không?”
Chu Nhất Tiên lo sợ, hồi sáng lão cũng ở trên Tiểu Trì Trấn, tự nhiên biết rõ
nguyên do sự tình, liền nói: “Biết chứ, khu rừng đó có cái hắc thạch động, do
tam vĩ hồ ly chiếm cứ, bọn họ vì Tiểu Trì Trấn đi trừ yêu, thế nào?”
Bích Dao hứ một tiếng, ánh mắt rũ xuống từ từ, lẩm bẩm trong miệng: “Bản thân
chỉ có chút đạo hạnh, không ngờ… …”
Chu Nhất Tiên thấy nàng đứng đó tựa hồ như phát ngây dại, thầm bảo trong bụng
đây là một cơ hội tuyệt hảo, làm sao có thể bỏ qua, lập tức kéo tay Tiểu Hoàn,
rón rén chuồn đi. Đợi khi Bích Dao định thần trở lại thì hai người đã đi xa
rồi, chỉ còn thấy phía sau lưng.
Nhưng với bản lãnh của Bích Dao, muốn đuổi theo vốn là chuyện dễ dàng, chỉ là
nàng tựa hồ như lại không có ý đó, ngược lại chuyển xoay thân mình, nao nao
xuất thần trông về hướng rừng sâu dần dần âm u trong ánh trăng.
Trương Tiểu Phàm cùng Thạch Đầu đi vào trong khu rừng, chỉ thấy cây cối cao
thẳng, cành lá sum sê, chê khuất ánh trăng, rừng cây một màn u tối. Bước đi
từng bước, bốn bề vắng lặng, từ nơi sâu thẳm trong rừng , phảng phất một màn
sương mỏng chập chờn phiêu đãng.
Hai người nhìn nhau một lượt, Thạch Đầu nói nhỏ: “Cẩn thận.”
Trương Tiểu Phàm gật đầu, hai người đều lấy ra pháp bảo của mình, nâng cao
tinh thần phòng bị, đi về phía trước.
Đi một hồi lâu, chỉ thấy cổ thụ vươn cao che trời, âm khí trùng trùng, coi bộ
đã đến nơi sâu thẳm của khu rừng. Ở vào lúc ấy, họ bỗng nhiên nghe tiếng một
người con gái vọng lại từ trong màn sương mênh mông ở phía trước, âm thanh nhu
hòa mà thê lương não nề:
Tiểu tùng cương, nguyệt như sương,
Nhân như phiêu nhứ hoa diệc thương.
Thập sổ tái, tam thiên niên,
Đãn nguyện tương biệt bất tương vong.
Tạm dịch:
Tiểu tùng cương, trăng như sương,
Người như cỏ hoa phiêu dạt cũng đau.
Trải mười kiếp, ba ngàn năm,
Chỉ nguyện xa nhau đừng quên nhau.
Giọng người con gái đó uyển chuyển, nhẹ nhàng ngâm nga, tuy không nhìn thấy
người song lại vương đầy hơi hám đau thương, thoang thoảng truyền lại. Trương
Tiểu Phàm cùng Thạch Đầu nhìn nhau, sắc mặt đều biến đổi, đêm hôm khuya khoắt
thế này, lại ở nơi hoang vắng không người, chỉ sợ phần nhiều là yêu ma quỷ
quái. Trong khoảnh khắc hai người càng thêm cẩn thận, theo hướng tiếng ngâm nọ
tiến tới.
Sương mỏng bồng bềnh, từ từ bó lấy hình bóng hai người bọn họ, bao bọc hẳn đi.
Hai người đi khỏi không bao lâu, một bóng xanh chớp lên, Bích Dao xuất hiện ở
chổ bọn họ vừa đứng khi nãy, trông về phía trước trong nơi sương khói u ám,
đầu mày cau lại, ngưng thần suy nghĩ hồi lâu rồi thì phóng mình tiến tới.
Trong rừng đêm, u ám mờ mịt, chợt có vài ánh trăng len lõi theo kẽ hở qua tàn
lá trên cao chiếu xuống bụi cây, đung đưa nhè nhẹ.
Bốn bề, dường như chỉ có tiếng côn trùng rên rĩ truyền lại từ xa.
Bỗng nhiên, Thạch Đầu kéo Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm giật mình, hỏi:
“Thế nào?”
Thạch Đầu nói nhỏ: “Đệ nghe coi.”
Trương Tiểu Phàm ngưng thần nghe ngóng, chỉ nghe thấy tiếng than thở văng
vẳng, từ phía trước nhẹ nhàng trôi đến.
Ánh trăng một luồng, như ánh sáng hỏa đăng tỏa soi trong bóng tối, xuyên qua
một dãy sương đọng, lung linh chiếu xuống, phản soi mù sương đằng đó, mênh
mông phiêu hốt. Trong nơi tối tăm sâu thẳm, một người con gái áo trắng bỗng từ
từ bước ra, đứng tại nơi ánh sáng lung linh đó, hướng về bọn họ, nhẹ nhàng
nhìn lại.
Trương Tiểu Phàm cùng Thạch Đầu đều nín thở.
Người con gái đó nhu mị quá, mái tóc dài mượt không một chút rối, mềm mại như
nước, xỏa tung trên vai; trên làn da trắng ngần, một đôi mày đều đặn, một
chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xinh, một đôi môi phớt hồng, ánh mắt như nước, trông
qua nhìn lại, quả thật trong suốt như làn nước biếc, nhìn thấu đến tận nơi sâu
thẳm trong lòng đám người Trương Tiểu Phàm.
Kẻ khác nhìn vào đều thấy nàng là một người con gái mang đầy đau khổ trong
lòng, yếu ớt đứng đấy, ở dưới ánh trăng, ngưng vọng nhìn bọn họ.
Thời gian, phảng phất cũng ngừng lại trong khoảnh khắc đó.
“Các người, có phải là đến giết ta chăng?” Giọng nàng xa xôi hỏi.
Trương Tiểu Phàm cùng Thạch Đầu đều rung động, Thạch Đầu cắn vào môi dưới,
trấn định tâm chí, quát lên một tiếng, nói: “Ngươi có phải là con yêu nghiệt
tam vĩ yêu hồ đó chăng?”
Ánh mắt trong như làn nước của nàng quét qua nhìn Thạch Đầu một lượt, lại nhìn
đến trên mặt Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm ở tại phút giây ấy, cảm giác
phảng phất như có một bàn tay dịu dàng đang xoa trên gương mặt hắn.
Hắn giật mình, không nghĩ nổi rằng trên thế gian này lại có người con gái hồ
mị như thế, quả nhiên không giống loài người.
Nàng không hồi đáp, chỉ hơi cau mày, phảng phất như có nổi lo rầu, khắc đọng ở
khoảng mày của nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn trăng, chỉ thấy trăng sáng hờ hững, treo ở lưng trời.
“Chính là ta đây.” Nàng xa xăm đáp.
⬻㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬⬻㬬㬬㬬㬬㬬㬬㬬⬻
Đêm đen sâu thẳm, bóng tối sau lưng nàng, dường như có vật gì, lúc nhúc chuyển
động.
Thạch Đầu trầm mặt lại, trong tay là cây lang nha bổng sắc vàng to lớn “Phá
Sát”, từ từ phát quang, chiếu soi chu vi khu rừng, tự như biến thành màu vàng.
Trương Tiểu Phàm ở bên cạnh Thạch Đầu, cũng hít một hơi thật sâu.
Chỉ là người con gái nọ lại tựa hồ như không có một chút phản ứng nào, nhìn
bọn họ một cái, cất chân nhẹ bước, đi đến bên cạnh, tay áo trắng như tuyết nhẹ
nhàng lay động, hai người chỉ thấy bụi cây dời đi, để lộ một miệng giếng. Xa
xa nhìn lại, rêu xanh bám đầy trên những hòn đá cũ kỹ quanh thành giếng, xem
ra đã trải qua rất nhiều năm tháng.
Nàng đến bên bờ giếng, trông xuống dưới, dùng tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt
mà rủ xuống.
Hai người thấy nàng hành vi cổ quái, nhất thời đều không dám khinh động.
Chỉ nghe thấy âm thanh của người con gái nọ dập dềnh phiêu hốt trong khoảng
rừng trống, nói: “Đây là giếng cổ ba ngàn năm, truyền rằng, vào đêm trăng
tròn, lấy lòng thành kính nguyện cầu, cuối đầu nhìn xuống, nhất định sẽ được
toại nguyện.” Trong tiếng nói của nàng, phảng phất có mấy phần ảo não mê hoặc,
“Thế mà, đi đến nơi này, coi cũng đã coi ba bận rồi, tại làm sao, bệnh tình
của chàng vẫn không chút nào thuyên giảm?”
Trương Tiểu Phàm và Thạch Đầu đều thấy ngạc nhiên, nhìn thần sắc ngôn ngữ của
nàng, rõ ràng là một người con gái ai oán đau khổ vì tình, nhưng Thạch Đầu đối
với chuyện trước mắt lại kiên định hơn Trương Tiểu Phàm nhiều, đầu mày cau
lại, bước lên một bước, tức thì có tiếng gió vang lên trong rừng cây, hét lớn:
“Yêu nghiệt vô sỉ, không ngờ còn dám mê hoặc thế nhân, mau mau qua đây chịu
chết!”
Người con gái nọ xoay đầu lại, ánh mắt như làn nước biếc trông qua hai người
họ, không đế ý tới Thạch Đầu, chỉ nhìn vào hai mắt Trương Tiểu Phàm, chợt thỏ
thẻ nói: “Trong lòng ngươi, không phải là luôn thắc thỏm về một người con gái
sao? Hãy qua đây nhìn xem nào.”
Gió luồn qua rừng cây, hơi lạnh chợt dâng.
Cành lá trên cây, phảng phất vang lên xào xạc.
Trong lòng Trương Tiểu Phàm mê mang, không thể tự chủ liền cất bước tiến tới.
Thạch Đầu giật mình, không tiện nhiều lời, thân mình bay bổng lên, chỉ thấy
ánh vàng của Phá Sát tỏa rộng, trong không trung hô lớn một tiếng “Ha”, hướng
về phía người con gái nọ áp xuống, thanh thế nhanh mạnh, đừng nói là một người
con gái yếu đuối mà ngay cả một tráng hán cũng nhất định bị đập nát như tương.
Chỉ là thân mình người con gái nọ như lá cây rơi rụng, bị cường phong từ Phá
Sát thổi bay lên, nhẹ nhàng trôi dạt về phía sau, tránh khỏi một chiêu long
trời lở đất. Theo đó, thân nàng lơ lững ở giữa không trung, hai tay áo tung
lên, đột nhiên mở rộng, ngay lúc đó, yêu khí trong rừng trào dâng lên, âm
thanh yêu quái vang dội, từ bóng tối sau lưng nàng, cùng một lúc đó, vô số ánh
mắt to lớn dữ tợn đồng thời trừng lên.
Thạch Đầu ngưng thần để ý, chỉ nghe vô số tiếng gầm rú, một màn đen hung tợn
đè áp tới, từ trong bóng tối bay vọt ra, vượt qua khỏi thân ảnh của người con
gái áo trắng, “Rầm rầm rầm” giương nanh múa vuốt nhắm hướng Thạch Đầu vọt tới.
Người con gái nọ, lúc này lại không nhìn gì đến phía Thạch Đầu, đôi mắt nhu mị
chỉ nhìn thấy Trương Tiểu Phàm từng bước từng bước tiến đến gần bên miệng
giếng cổ kia.
Ánh trăng trải trên thân thể hắn, như sương, như tuyết.
Sâu tận đáy lòng, có phải là có một hình bóng khắc khoải không quên?
Hắn như mê như say.
“Tiểu Phàm!” một tiếng hô hoảng vang lên từ phía sau vọng lại, Bích Dao chớp
người xuất hiện, cấp tốc bay lại, miệng thì nói gấp: “Không thể nhìn!”
Trong giây phút đó, Trương Tiểu Phàm phảng phất run lên nhè nhẹ, một người con
gái dịu dàng tươi đẹp lơ lững giữa khoảng không chú thị nhìn hắn, sắc mặc nàng
cũng biến đổi nho nhỏ.
Nhưng ngay lúc ấy, hắn lại đã nhìn xuống rồi.
Cứ thế đó, sâu thẳm nhìn xuống.
Tiếng gió chợt ngừng, mọi người nín thở.
Hắn, cuối cùng đã nhìn thấy gì?
Thạch Đầu hét lớn một tiếng, chấn mở thế công của đám yêu ma, tay nắm chặt lấy
pháp bảo Phá Sát trụ lại thân hình to lớn của mình, trên mặt ẩn hiện màu đỏ
một lượt hai lượt rồi ba lượt, trong khoảnh khắc sắc mặt đỏ như máu. Chỉ thấy
Thạch Đầu vọt lên giữa lưng trời, chợt rơi tụt xuống, thân như tên rời khỏi
cung, “Phụt” một tiếng, Phát Sát cắm sâu vào trong đất, đồng thời miệng hét
lớn một tiếng chấn động thiên không:
“Phá!”
Nguyên cả thế giới, phảng phất như ngưng lặng hẳn trong phút giây.
Chu vi đất đai trong vòng hai trượng, đột nhiên toàn bộ hũm xuống, ngay cả cây
cối phía trên cũng giống như bị một cây búa lớn vô hình, đập lún xuống đáy hố
sâu. Chỉ có cây cối đất đai quanh miệng giếng cổ nơi Trương Tiểu Phàm đứng là
không hề hấn gì.
Phá Sát cắm vào trong đất, bỗng nhiên như hút lấy thứ gì, nguyên cả thân
trượng sáng rực chói mắt, theo tiếng hét “Phá” phát ra từ miệng Thạch Đầu, vô
số luồng ánh sáng cướp đường phóng ra, nhanh như điện xẹt, nhắm vào hướng mảng
đen yêu quái đang nhảy múa trên không bắn tới, trong một lúc, những tiếng gào
rú đau đớn vang lên không ngớt, đám yêu quái bị bắn trúng hoặc rơi nhào xuống
đất, hoặc vỡ tan rồi biến mất như những làn hơi bốc thẳng lên.
Người con gái nhu mì nọ biến sắc, sắc mặt đã trắng như lại càng trắng hơn,
nói: “Hút lấy tinh hoa của thổ mộc hóa làm sát lực diệt ma, Phá Sát Pháp
Trượng !”
Thạch Đầu giải quyết đám yêu quái bên mình xong, trước tiên là nhìn về hướng
Trương Tiểu Phàm, Bích Dao cũng ngưng bước, trông về hướng hắn.
Chỉ thấy Trương Tiểu Phàm thong thả ngước đầu lên, sắc mặt tựa hồ như không
một chút gì khác thường, chỉ là ẩn hiện nét phức tạp khó hiểu, song ngay lập
tức hồi tỉnh như thường, hít thở thật sâu, đi đến đứng bên cạnh Thạch Đầu, đối
mặt nhìn người con gái nhu mị đang lơ lửng giữa chừng không.
Người con gái nọ nhìn hắn chằm chằm, bỗng nhiên nói: “Ngươi đã nhìn thấy gì?”