Trương Tiểu Phàm không lường được Bích Dao lại có phản ứng mạnh như vậy, bị cô
dọa cho giật thót người lên, chỉ trần động nói: “Có nhiều khối đá màu đỏ
lắm…”
Bích Dao lập tức chạy lại gần, quan sát trần động kỷ lưỡng, quả nhiên nhìn
thấy qua những giọt nước, trên nền đá của trần động có bảy khối đá màu đỏ gộp
lại to bằng cỡ bàn tay đính vào, chất đá vân đá so với đá chung quanh thì
giống hệt nhau, chỉ có màu sắc khác biệt.
Trương Tiểu Phàm nhìn Bích Dao thần sắc khẩn trương, mắt chăm chú nhìn trần
động, trong lòng lại thấy hơi tò mò, bèn đứng dậy nhìn vào chỗ đó, chỉ thấy
bảy khối đá màu đỏ ấy xiên xiên bày trên trần động, nhìn ngược lên thấy hình
dạng thật kỳ quái.
Màu sắc càng lạ hơn, không biết trong lòng động này đã bị nước ăn mòn bao
nhiêu năm, mà vẫn đỏ thắm như máu, thậm chí khi những giọt nước trong suốt
chảy qua đá đỏ, cũng ánh lên một màu đỏ máu rực rỡ, rồi rơi xuống, cứ như máu
từ trần động nhỏ ra. Bất quá khi rời xa khỏi những khối đá đỏ ấy, những giọt
nước khôi phục lại sắc trong suốt ban đầu.
Hắn nhìn mãi, đột nhiên nghe Bích Dao bên cạnh mình lẩm bẩm trong miệng: “Tích
huyết động, Tích huyết động, Tích huyết … ha!”. Bích Dao thốt nhiên trở nên
vui vẻ, tay phải dụng lực vỗ vai Trương Tiểu Phàm, vẻ mặt Trương Tiểu Phàm
liền trắng bệch, sức mạnh của chưởng này đương nhiên không nhẹ.
Trương Tiểu Phàm trong lòng rất giận, muốn quát hỏi, nhưng nhìn thấy thiếu nữ
mỉm cười tự nhiên, không để ý gì hết, vẻ mặt đầy hưng phấn, nói: “Cái lão quỷ
đó đúng là tâm địa đen tối, không ngờ đã xây dựng Tích huyết động ở cái nơi ma
quỷ này, thảo nào môn phái của ta tìm kiếm suốt 800 năm mà không ra”. Trương
Tiểu Phàm ngạc nhiên, rồi trong đầu một ý nghĩ nảy sinh, liền liên tưởng đến
việc lúc mới gặp hắn Bích Dao từng hỏi một câu về Tích huyết động, trong lòng
mau chóng minh bạch, hừ khẽ: “Yêu ma tà đạo!”. Bích Dao lúc này đang rất vui,
nên không thấy bực mình, cười một cách yêu kiều: “Ta là yêu ma tà đạo đó, thì
đã sao? Ta cũng muốn đa tạ ngươi đã giúp ta tìm được chỗ này”. Trương Tiểu
Phàm vốn không tình nguyện chút nào, lạ lùng nhìn Bích Dao đang nở nụ cười mỹ
lệ, trong thâm tâm trỗi lên một cơn giận không tên, hiểu ra mình đã vô tình
giúp cho yêu nữ ma giáo một việc lớn, chỉ sợ sau này các trưởng bối trong sư
môn mà biết được thì không khỏi bị trách phạt.
Bất quá nghĩ đến đây, liền có một ý nghĩ khác nảy sinh, mình bây giờ muốn
thoát cũng không được, còn lo gì chuyện mai này, thế là trong lòng nguội lạnh,
không nói tiếng nào lặng lẽ ngồi xuống.
Bích Dao lúc này đang vui quá, nên không hề để ý đến thần tình kỳ cục của
Trương Tiểu Phàm. Ma giáo lịch sử lâu đời, các môn trung phả hệ số lượng cũng
nhiều, có lúc thịnh lúc suy.
800 năm trước Hắc tâm lão nhân tại Luyện huyết đường hệ thứ nhất, xưng danh là
ma giáo đệ nhất phái hệ thời đó, thực lực quả rất mạnh, cao thủ nhiều như mây
ngàn, Hắc tâm lão nhân bản thân cũng là lão tổ tông tu đạo. Rồi sau đó tuế
nguyệt xoay vần, cùng chánh đạo mấy phen tranh đấu, Luyện huyết đường từ từ
yếu đi, bị thay thế bằng những chi phái khác.
Hiện thời, trong ma giáo có tứ đại phái hệ tồn tại song song, gồm có Hợp hoan
phái, Vạn độc môn, Trường sanh đường, Quỷ vương tông, nhưng nói về thanh thế,
không thể sánh bằng Luyện huyết đường cực thịnh một thời.
Thêm nữa trong ma giáo, 800 năm đó, có một truyền thuyết về sau cuộc chiến
giữa chánh phái và ma giáo, những kẻ đầu não của Luyện huyết đường tuy đã tử
chiến hết, vẫn còn một bảo pháp bí mật chôn giấu tại mảnh đất căn cứ của Luyện
huyết đường bên dưới Vạn bức cổ quật, chính là Tích huyết động.
800 năm trôi qua, không biết đã có bao nhiêu người trong ma giáo lén lút tìm
vào Vạn bức cổ quật, thậm chí cả Tử linh uyên cũng đã được lục soát hết, mà
vẫn trở về tay trắng.
Bích Dao tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã là nhân vật trọng yếu trong chi hệ thứ
nhất của tứ đại phái Quỷ vương tông, lần này đến vùng đất đại hung hiểm Tử
linh uyên, là nhận trọng trách từ chính Tông chủ Quỷ vương tông. Vùng đất mà
suốt 800 năm qua đến nay vô số người đi trước đã không tìm được, bây giờ lại ở
trước mắt, nàng mừng rỡ quá, nhất thời hoàn toàn quên mất bản thân mình đã lâm
vào tuyệt địa.
Bích Dao trong lòng hoan hỉ, mắt không rời trần động, cất người bay lên, cẩn
thận khẽ chạm vào những khối đá đỏ, nhưng cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt,
tịnh không khác gì những phiến đá chung quanh. Nàng lại nhè nhẹ gõ vào những
khối đá đỏ, không thấy có phản ứng gì, thế là bên cạnh vẻ hưng phấn ra còn có
mấy phần lo lắng.
Chỉ thấy nàng thử kéo, gõ, nhấc, nện, đẩy… dùng đủ mọi thủ pháp, thiếu điều
muốn đập luôn mấy viên đá đỏ, nhưng vẫn y như vậy, chẳng có gì bất thường xảy
ra hết.
Trương Tiểu Phàm ngồi nhìn, trong lòng tự nhiên cao hứng, không dừng được cười
bảo: “Ta nghĩ đây không phải là Tích huyết động đâu, ngươi đoán sai rồi.” Bích
Dao dừng tay, hạ xuống đất, tức giận nhìn trừng trừng Trương Tiểu Phàm, trong
lòng không khỏi không nghi hoặc, có phải mình đã đoán sai rồi không?
Rồi cả một lúc lâu sau đó, Trương Tiểu Phàm ngồi dưới đất, nhìn Bích Dao toàn
thân y phục xanh biếc như nước, mày cau lại, thả bước loanh quanh, khổ sở nghĩ
ngợi, thỉnh thoảng bay lên dùng cách mới nghĩ ra để đối phó với mấy khối đá đỏ
ấy, nhưng chả có một chút kết quả nào.
Nhìn mãi nhìn mãi, Trương Tiểu Phàm hốt nhiên nghe bụng kêu rột rột hai tiếng,
hóa ra là đã đói. Hắn đặt tay lên bụng, định lấy lương khô giắt theo để ăn
tạm, không ngờ chẳng có gì hết, chắc là khi nãy rơi xuống nước đã lạc đâu mất.
Tức thời trong lòng kêu khổ không dứt, bụng thì đói, trong sơn động này chả có
gì ăn được, trước mặt là cái Hồ nhỏ nước trong veo, nhưng nghe chừng một chút
cá tôm cũng không có.
Cơn đói trong bụng càng lúc càng tăng, càng lúc càng thấy không chịu nổi,
Trương Tiểu Phàm vô kế khả thi, chỉ biết kề miệng xuống uống nước, thật ra
hoàn toàn chả giúp được gì.
Hắn thở dài thảm thương, chỉ sợ rồi sẽ chết đói ở đây mất.
Lúc này Bích Dao hoàn toàn không thấy đói, mọi tâm tư đều đặt trên mấy viên đá
đỏ, nhưng đã một lúc lâu, cuối cùng vẫn chẳng thu được gì, bất đắc dĩ ngồi
xuống, mắt vẫn nhìn về phía đá đỏ, ngơ ngẩn xuất thần.
Trương Tiểu Phàm liếc một bên thấy cô như vậy, không chịu được bèn nhắc: “Cô
nhìn thì được gì đâu, chúng ta mà không nghĩ được cách nào thoát ra, chỉ sợ sẽ
chết đói ở chỗ này”. Bích Dao hơi giật mình, cuối cùng dường như cũng đã nhớ
ra bên mình còn có một tên tiểu đệ tử chánh đạo, quay đầu qua nhìn hắn một
cái, hốt nhiên hỏi: “Ngươi đói à?”. Trương Tiểu Phàm đâu có muốn mất mặt trước
cô, lập tức thẳng người lên, nói: “Không hề”. “Rột rột”, bao tử hắn như thể
phản đối lại, sau khi hắn nói xong, lập tức phát ra hai tiếng.
Bích Dao không nén được cười “hihi” hai tiếng, Trương Tiểu Phàm mặt đỏ lên,
mắc cỡ vô cùng, chỉ giận không có cái lỗ nào để chui xuống.
Bích Dao cười hai tiếng, nhưng vẫn lấy lương khô trong bọc ra đưa cho Trương
Tiểu Phàm, nghiêm mặt nói: “Ta thấy ngươi nên nhanh chóng giúp ta suy nghĩ ra
phương pháp mở cửa Tích huyết động thì hơn!”. Trương Tiểu Phàm hừ một tiếng,
quay đầu đi, không nhìn miếng lương khô, quả quyết nói: “Ngươi muốn mua chuộc
ta bằng một miếng lương khô hả, đừng vọng tưởng!”
Bích Dao giật mình, tròng mắt đảo một cái, cười thốt: “Ngươi lầm rồi, ta muốn
nói hiện giờ chúng ta thân tại tuyệt địa, nếu không tìm được đường ra thì chắc
chắc sẽ chết tại nơi này. Nhưng trước mắt có Tích huyết động, chúng ta tìm ra
cái động đó rồi, biết đâu ở đó sẽ có đường ra.”. Trương Tiểu Phàm nghe vậy
ngẫm nghĩ, thấy cũng có mấy phần đạo lý, cố tìm đường sống, trước tiên tìm
Tích huyết động biết đâu lại có đường ra, còn hơn là đợi chết ở đây.
Nhưng tính hắn ương ngạnh, vẫn bướng bỉnh phớt lờ miếng lương khô Bích Dao đưa
sang, bèn đứng dậy, nhìn về phía mấy khối đá đỏ, Bích Dao không giận, chỉ nhìn
hắn, mủm mỉm cười, rồi cũng đứng dậy, nhìn về phía đỉnh động.
Bảy viên đá đỏ sắp hàng trên đỉnh thạch động, trừ màu đỏ sẫm ra, còn thì với
những phiến đá xung quanh hoàn toàn không chút khác biệt, Trương Tiểu Phàm
nhìn một lúc, nhưng hoàn toàn không thu được gì, định tiến lên gõ thử xem,
nhưng nhớ ra Bích Dao mới đây cách nào cũng thử qua rồi, đành từ bỏ ý định.
Hai người ngẩng đầu quan sát một hồi, rồi cũng mệt mỏi ngồi xuống, sau đó
Trương Tiểu Phàm cũng chẳng câu nệ gì lễ nghi nữa, như người chết rồi, thản
nhiên nằm dài ra đất, nhìn về phía đỉnh động, cũng không biết bao lâu, vẫn
không có phát hiện gì, cuối cùng không ngờ hôn hôn trầm trầm ngủ luôn trên mặt
đất.
Giấc ngủ ấy mơ mơ hồ hồ không biết kéo dài bao lâu, Trương Tiểu Phàm tỉnh lại,
mở mắt nhìn, thấy Bích Dao vẫn ngước đôi mắt sáng, đờ đẫn nhìn bảy viên đá đỏ.
Trương Tiểu Phàm trong lòng đối với thiếu nữ trước mặt mình lúc này có mấy
phần bội phục, bèn ngồi dậy, không ngờ thân vừa động, bất ngờ bụng lại réo lên
mấy tiếng “rột rột”, có vẻ như cơn đói vẫn ngoan cố, căn bản không nể mặt chủ
nhân.
Trong sơn động này trừ tiếng nước chảy ra không còn âm thanh nào khác, tiếng
“rột rột” vang lên, lập tức đến tai Bích Dao, nàng quay đầu nhìn.
Trương Tiểu Phàm xấu hổ muốn chết, lại không thể nào làm mất mặt được, lập tức
xoay mình tránh qua một bên, không nhìn Bích Dao, nhưng vẫn thấy mặt nóng bừng
lên, cười khan hai tiếng, bước đến bờ cái đầm nước nhỏ, định uống một chút
nước đỡ khát.
Nước đầm trong vắt, có lẽ từ trong lòng núi trào ra, vừa lạnh ngắt như băng,
lại trong vắt ngon lành, còn phảng phất chút vị ngọt, nhưng Trương Tiểu Phàm
uống hai ngụm, cảm giác đói trong bụng lại càng tăng lên.
Xét cho cùng thì nước cũng không thay thế được thức ăn, Trương Tiểu Phàm khẽ
thở dài, ngây ngây nhìn mặt nước, lại thấy những giọt nước trên đỉnh động rơi
xuống, lay động mặt nước, rung lên từng gợn sóng lăn tăn, từng vòng từng vòng
nhẹ nhàng lan ra. Mà dưới mặt nước, phản chiếu hai gò má tiều tụy của hắn, hơi
hơi đỏ lên.
Hơi hơi đỏ lên?
Trương Tiểu Phàm đột nhiên giật mình tự hỏi, sao lại có sắc đỏ xuất hiện trong
hình ảnh phản chiếu trong nước, vội vã ngưng thần quan sát, quả nhiên thấy
trong bóng mình có những vệt đỏ, nhưng kế đó lại thấy không hợp lẽ, quan sát
kỹ lại, rồi ngẩng đầu nhìn vách động phía trên, nguyên lai đá đỏ trên thạch
động phản chiếu xuống mặt nước, hòa lẫn với bóng của hắn, gây nên tình trạng
này.
Trương Tiểu Phàm cuối cùng thở ra, nhưng rồi ngay lúc đó, trong lòng chợt
động, bước lùi một bước, chăm chú nhìn xuống nước, quả nhiên dần dần trên mặt
nước đầm từ từ hiện ra hình ảnh phản chiếu của bảy khối đá đỏ. Bởi vì sự phản
chiếu ngược lại ấy, lúc này cách sắp xếp của chúng không phải là hình dạng kỳ
quái nữa, mà thay vào đó là hình một bàn tay nhỏ.
Trương Tiểu Phàm đứng sững tại chỗ, nhất thời không nói được lời nào, trong
một khắc hắn đột nhiên do dự, giống như bất ngờ cảm thấy đứng ở một ngã ba,
không biết nên đi theo đường nào.
Cảm giác đó trong một thoáng đã qua đi, hắn chuyển mình, quay đầu gọi: “Ê!”.
Bích Dao vẫn nhìn chỗ vách động trên đầu, buông một câu: “Ta không phải tên Ê,
lúc chúng ta mới gặp ngươi chả nói vậy sao!”. Trương Tiểu Phàm cứng miệng,
những lời ra đến đầu môi hồ như quay lại hết, nhưng không biết thế nào, hắn
nhìn cô gái đang tỏ ra bất cần, lại có vẻ nhẫn nhịn, nói: “Vậy cô gọi là gì?”.
Bích Dao quay đầu lại, trên mặt xuất hiện một nét cười: “Ta tên gọi Bích Dao”.
Trương Tiểu Phàm nhẩm trong bụng hai chữ này, ngoắc ngoắc đầu, nói: “Cô qua
đây xem thử!”. Bích Dao hơi lấy làm lạ, đi đến hỏi: “Gì thế?”
Trương Tiểu Phàm chỉ lên mặt nước, Bích Dao cúi người nhìn, chỉ thấy trên mặt
nước sóng gợn lăn tăn, nhưng sau khi tập trung tinh thần, thì từ từ thấy ảnh
phản chiếu của bảy khối đá đỏ trông như một bàn tay.
Bích Dao rùng mình, vội quay mình hỏi: “Đây là…”. Trương Tiểu Phàm lắc đầu
nói: “Ta cũng vô ý nhìn thấy, không biết có phải là …”
Lời hắn nói chưa xong, Bích Dao đã cắt ngang: “Không cần biết thế nào, chúng
ta phải thử xem sao”. Lời còn chưa dứt, ùm một tiếng đã nhảy xuống nước.
Trương Tiểu Phàm hoảng hồn, chỉ thấy trong một khắc, những giọt nước nhỏ xuống
đã rơi trên áo Bích Dao, nhưng cô không hề chú ý, chỉ nín thở nhìn.
Mặt nước bị cô làm động, dần dần phẳng lặng trở lại, Bích Dao đứng yên đợt
trên mặt nước xuất hiện lại ảnh phản chiếu của bảy khối đá đỏ. Trương Tiểu
Phàm nhìn từ trên bờ, chỉ thấy từng giọt từng giọt nước trong suốt như trân
châu từ không trung nhẹ nhàng rơi xuống, đậu lên tóc lên vai của người con gái
xinh đẹp kia, rơi trên má trên áo nàng.
Những giọt nước trong văn vắt, theo những lọn tóc đen óng của cô lăn lăn
xuống, chậm chậm chảy qua làn da trắng như tuyết, phảng phất như gò má xinh
đẹp của cô cũng trở nên trong suốt.
Trương Tiểu Phàm hốt nhiên nhìn như si ngốc, chỉ thấy tiếng nước chảy róc rách
trong động bỗng trở nên xa xăm, trong mắt hắn chỉ còn người con gái thanh lệ
đang đứng trong nước như một đóa phù dung mọc từ nước mà ra, đẹp đến nao lòng.
Ảnh phản chiếu của bảy khối đá đỏ chầm chậm hiện trở lại, như hình một bàn
tay, yên ả nổi trên mặt nước. Bích Dao nhìn và xác định vị trí, rồi thong thả
giơ tay mặt, tại đúng vị trí của bàn tay đó, áp tay mình xuống.
Cánh tay ngọc của cô xuyên qua sóng nước ôn nhu, đi xuống dưới, ảnh phản chiếu
của đá đỏ trong nước âm u lay động, sóng trên mặt nước sáng lấp lánh, không
biết là phản xạ ánh sáng đó hay sao, khuôn mặt xinh đẹp của cô dịu dàng tỏa
sáng.
Hồ nước rất nông, tay Bích Dao nhanh chóng chạm đáy, có một lớp cát mỏng mảnh
nằm phơi tại đó, lúc chạm tay, Bích Dao liền có cảm giác dưới năm ngón tay
mình có cái gì đó nhô lên, chính xác là ở năm đầu ngón tay. Nàng trong lòng
vui sướng, dùng tay gạt khẽ, quả nhiên bên dưới lớp cát, có năm khối đá nhỏ,
ẩn ẩn hiện hiện sắc hồng.
Bích Dao không suy nghĩ nhiều, năm ngón tay dụng lực, ấn xuống, rồi ngẩng đầu
nhìn.
Không có một chút động tĩnh nào.
Nét hoan hỉ trên mặt Bích Dao ngưng lại, ánh mắt cô gặp phải Trương Tiểu Phàm
trên bờ trong một khắc, rồi quay đi.
Trương Tiểu Phàm định nói với cô vài câu an ủi, đột nhiên thấy Bích Dao dường
như nghĩ ra điều gì đó, ngưng thần nhìn mặt nước, riêng tại hai điểm phụ cận
của ảnh phản chiếu của đá đỏ mà tra xét kỹ lưỡng, quả nhiên thấy hai khối đá
nhỏ nữa xuất hiện, cô như vội vã hơn, cẩn thận dùng tay trái chầm chậm đặt
xuống, sau đó, đồng thời ấn cả bảy khối đá nhỏ xuống.
Trong một thoáng, Trương Tiểu Phàm và Bích Dao đều nghĩ chắc là thất bại rồi,
trong động thảy đều yên lặng, trừ tiếng nước chảy ra không có một thanh âm nào
khác.
Tuy nhiên, họ chờ một khắc dài thăm thẳm, sau đó tai nghe một âm thanh “cách
cách” nặng nề vang lên trong động.
Bích Dao và Trương Tiểu Phàm đồng thời nhìn, chỉ thấy phía sau thác nước, vốn
không hề có tì vết nào, chỉ là một vách đá vô cùng cứng rắn, đột nhiên một
khối đá thụt lùi vào trong, tuy chậm, nhưng cuối cùng cũng làm lộ ra một cửa
động.
Trương Tiểu Phàm ngây người nhìn bí động khai mở, vừa cảm thấy kích động, vừa
úy kỵ, nhưng trong thâm tâm, phảng phất một điều chính hắn cũng không muốn
thừa nhận, hắn cũng có phần hiếu kỳ.
Trọng địa 800 năm của ma giáo này, thật ra có gì bên trong?
Bích Dao chầm chậm bước lên bờ, dừng lại bên cạnh hắn, sóng mắt lưu động, nét
cười rực rỡ, Trương Tiểu Phàm nhìn cô một cái, thấy cô da trắng như tuyết,
thanh lệ vô song, trên gò má vẫn còn những giọt nước trong suốt nhẹ nhàng lăn
lăn, rơi xuống, tựa hồ hắn nhận một cú đánh vào lòng.
Hắn rùng mình, không dám nhìn lần nữa, quay đầu đi nơi khác, trầm giọng: “Chúc
mừng cô”
Bích Dao có vẻ hơi giật mình, nhưng trong ánh mắt vẻ vui sướng không hề giảm
đi, thanh âm đã trở nên mấy phần ôn nhu, nói: “Tất cả là nhờ sự tinh tế của
ngươi”. Trương Tiểu Phàm không hiểu tại sao, miệng cứng lại, trên má lại nóng
lên, bước sang bên một bước, vô ý thức tránh xa cô, nói: “Cô không đến xem thử
à?”. Bích Dao nhìn nhìn hắn, đột nhiên cười mỉm: “Hình như ngươi sợ ta à?”
Trương Tiểu Phàm tức khắc vai run lên như dây đàn, nói: “Không hề, không
hề…”
Bích Dao nhìn hắn một thoáng, gật gật đầu, trên mặt vẫn còn nguyên nét cười,
bảo: “Vậy chúng ta cùng vào chứ?”
Trương Tiểu Phàm giật mình, hơi do dự, đoạn thốt: “Không, không tốt, đó là nơi
chốn của ma giáo, sao ngươi muốn ta …”. Bích Dao hừ một tiếng, nói: “Nếu quả
nhiên trong đó có đường ra, ngươi có chắc không muốn vào không?”
Trương Tiểu Phàm ngây ra, gãi gãi đầu, rồi nói: “Nếu vậy thì… thì… thì
chúng ta đi!”
Bích Dao lại cười, gật gật đầu, kế đến lại bước xuống nước, đi qua thác nước,
vào trong cái động đó, Trương Tiểu Phàm hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn theo
gót cô.
Đó là một đường hầm sâu và tối, số vật phát quang trên thành đường hầm so với
trên vách động bên ngoài rõ ràng ít hơn, tuy vẫn miễn cưỡng thấy được đường
đi, nhưng hôn ám phi thường.
Trương Tiểu Phàm và Bích Dao bước đi hết sức cẩn thận, xét cho cùng 800 năm
rồi lần đầu tiên có người đặt chân đến đây, ai biết được lão quái vật của
Luyện huyết đường có lưu lại cấm chế lợi hại nào không.
Nhưng con đường này, trái lại hết sức bình yên, không hề có gì phát sinh ngoài
ý muốn, chỉ là thông đạo khá khúc chiết, lại dài và sâu, thêm nữa hơi hơi
hướng lên, Trương Tiểu Phàm tính sơ trong bụng, chỉ sợ hắn với Bích Dao hai
người lại đi sâu vào trong lòng núi.
Hắn vừa nghĩ, Bích Dao đang đi trước đột nhiên dừng bước, nhỏ giọng nói: “Đến
đây”
Trương Tiểu Phàm tim đập mạnh, nhìn về trước, chỉ thấy tại đầu đường hầm phía
trước có một ánh sáng nhỏ xíu chiếu ra, ở đó mờ mờ thấy một thạch thất lớn.
Hai người nhìn nhau, Bích Dao bước lên trước tiên, bước về phía đó.
Từ từ tiếp cận, hai người rồi cũng nhìn rõ tình trạng trong thạch thất, toàn
bộ thạch thất hình tròn, đường hầm đi vào ngay chính giữa, nhưng ở phía đối
diện của nó cũng có một đường hầm nữa kéo dài ra, có vẻ như đây không phải là
điểm cuối duy nhất.
Bên trái thạch thất đặt hai pho tượng đá khổng lồ, một pho mặt mũi hiền từ,
miệng mỉm cười, y phục trên người được khắc như đang bị gió tung bay sống động
như thật, giống như tượng Quan âm bồ tát của Phật môn.
Pho tượng kia lại hoàn toàn khác biệt, hung ác dữ tợn, mặt đen sừng quỷ, tám
tay bốn đầu, thậm chí tại khóe miệng có khắc một vệt máu nhỏ chảy xuống, làm
người nhìn phải sợ run.
Ngoài ra trước mặt hai pho tượng đó, còn có một cái bàn thờ đá, bên trên có
một bát nhang, bên cạnh đặt khá nhiều bao nhang và nến, đều đã bị phủ đầy bụi
trần, ước đoán từ 800 năm không hề có chút hương hỏa.
Về phía đầu kia của thạch thất, chỉ có một cái bồ đoàn đặt tùy tiện trên mặt
đất, không có gì khác nữa.
Trong mắt Trương Tiểu Phàm, đây quả là một chỗ lạ lùng, nhưng thấy Bích Dao
thần sắc trịnh trọng, bước đến nhấc bồ đoàn lên, rũ cho sạch bụi rồi mang đến
đặt trước thạch tượng, sau đó cầm nhang nến trên mặt bàn thờ, dùng đá lửa của
cô mà đốt lên, cắm vào bát nhang, rồi quay về trước bồ đoàn, nét mặt cung kính
quỳ xuống.
Trong thạch thất, lại thấy khói nhẹ từ từ bốc lên, cô thì rập đầu dưới đất.
Trương Tiểu Phàm đứng sau lưng cô, nghe giọng cô vang vọng trong thạch thất.
“U minh thánh mẫu , Thiên sát minh vương , thánh giáo tứ thập tam đại đệ tử
Bích Dao thành tâm bái kiến . Thánh giáo gặp nạn, suy vi đã lâu, vô số giáo
chúng can đảm trung thành, vi hưng thánh giáo , kế thừa đời trước. Chỉ mong
thánh mẫu minh vương rủ lòng thương xót chúng sinh, ban cho phúc phần, tái
hưng thánh giáo , độ hóa chúng sanh , cùng lên cõi trường sanh bất tử cực lạc
hoan hỉ!”
Trương Tiểu Phàm nghĩ một chút, liền thấy minh bạch, hai pho thần tượng đó
chắc là tà thần mà những người trong ma giáo thờ cúng, không khỏi cười lạnh,
quay đầu, không thèm nhìn nữa.