Sóng lớn trên Vô Tình Hải, đã dần dần lặng xuống, thế nhưng sự kinh hãi trong
lòng mọi người, vẫn không hề giảm chút nào, thân hình khổng lồ của Hắc Thuỷ
Huyền Xà, thật giống như yêu ma từ ngàn xưa đứng tại chỗ đó.
Và cái đầu rắn khổng lồ này khẽ đu đưa, hình như vẫn không nghờ rằng lại bắt
gặp hơi thở của con người tại Tử Linh Uyên này, cứ đảo mắt nhìn mọi người,
nhất thời vẫn chưa có hành động gì.
Lục Tuyết Kỳ ứng xử điềm tĩnh, phản ứng đầu tiên là quay đầu lại nhìn Trương
Tiểu Phàm lúc này vẫn đang hết sức kinh hãi ngẩng đầu nhìn Hắc Thuỷ Huyền Xà,
rồi khẽ khẽ kéo tay áo hắn. Trương Tiểu Phàm giật mình, quay đầu lại, Lục
Tuyết Kỳ vội vã nói: “Chúng ta lùi lại”.
Trương Tiểu Phàm tức khắc tỉnh ngộ, gật đầu lia lịa, đỡ Lục Tuyết Kỳ lùi lại
phía sau. Nữ lang che mặt đứng phía đằng sau bên cạnh Bích Dao liếc thấy, thất
thanh nói: “Không được cử động…..”
Trương Tiểu Phàm và Lục Tuyết Kỳ đều kinh hãi, thế nhưng chỉ trong chớp mắt,
trong đôi mắt to lớn của Hắc Thuỷ Huyền Xà, ánh sáng xanh bừng lên, giống như
bị cái gì đó làm kinh động, cuồng nộ gầm lên một tiếng long trời lở đất, mọi
người có mặt đều đưa tay lên bịt chặt lấy tai, tuy nhiên vẫn cảm thấy trong
tai vang lên những tiếng kêu o o.
Trương Tiểu Phàm đang lúc vô cùng kinh hoảng, đưa mắt nhìn thân thể Hắc Thủ
Huyền Xà đang chuyển động, cái đuôi to lớn vốn dĩ ngập trong nước biển quét
ngang một cái, trong giây lát làm tung lên một bức tường nước cao thực đến mấy
trượng, rộng mấy chục trượng, bao trùm đất trời, và trong đám nước bắn toé
lên, có một đuôi rắn mầu đen ẩn chứa bên trong, mang theo một sức mạnh vô biên
ập tới.
Cách bức tường nước ấy vài trượng, cuồng phong đã đập vào mặt, gần như khiến
người ta chân đứng không vững, nếu đúng bị bức tường nước như hải khiếu này
đánh trúng, đụng phải cái đuôi rắn to lớn ấy, chỉ sợ không thịt nát xương tan
mới lạ. Trương Tiểu Phàm cố nhiên không thể chần chừ, tay phải ôm lấy Lục
Tuyết Kỳ, tế khởi Thiêu Hoả Côn toàn lực bay vút về phía sau.
Nhưng bức tường nước ấy quả thật đuổi nhanh như gió, mặc cho động tác nhanh
chóng, Trương Tiểu Phàm vẫn không bay thoát ra ngoài một trượng, vẫn bị bức
tường nước ấy bám theo. Tiếng nước như sấm động, hầu như vẫn ngay ở bên tai.
Trương Tiểu Phàm toàn thân căng ra, trong đầu gần như không có một ý niệm nào,
giữa lúc sống chết, Trương Tiểu Phàm hô lớn một tiếng, toàn lực bay vút lên
trên, nhưng chỉ bay ra được hơn một trượng, Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy toàn
thân lạnh buốt.
“Rầm rầm”
Hắn không cưỡng được, hắn bị cuốn vào trong con sóng khổng lồ, trong chớp mắt
toàn thân đã ướt sũng, rồi nghe thấy bên mình Lục Tuyết Kỳ kinh hãi kêu lên
thất thanh, tay hắn lỏng ra, dưới sức mạnh to lớn không thể kháng cự này, hắn
và Lục Tuyết Kỳ bị đánh tơi tả.
Trương Tiểu Phàm vô cùng kinh hãi thất sắc, chỉ muốn vùng vẫy để kéo giữ Lục
Tuyết Kỳ, thế nhưng con sóng khổng lồ này uy lực vô song, chỉ trong nháy mắt
hai người đã bị cuốn ra cách xa nhau đến mấy trượng.
Chẳng mấy chốc con sóng khổng lổ hung hãn ầm ầm điên cuồng sục sôi, Lục Tuyết
Kỳ vừa nãy vẫn còn ở bên cạnh trong chớp mắt đã biến mất trong bóng tối đang
sôi réo ầm ầm, Trương Tiểu Phàm toàn thân chấn động, đầu óc hỗn loạn, toàn
thân bị con sóng khổng lồ đẩy lên, vần trong đám bọt nước đang hướng về phía
trước.
Trong âm thanh ầm ầm long trời này, Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy xung toàn
thân trên dưới đâu đâu cũng bị một lực cực lớn đẩy ra gần như muốn rách ra
từng mảnh, hắn đột nhiên ngó thấy, trong bọt nước, nơi tạo ra tiếng động ầm
ầm, thoáng hiện lên một bóng đen, cái đuôi rắn màu đen của Hắc Thuỷ Huyền Xà
to lớn vô song, như núi đập tới
Bên ngoài nơi màu đen ấy, bọt nước bắn tung toé, trong chốc lát quả thực không
biết vì sao lại có cát đá bắn tung lên từng mảng lớn, thanh thế vô đối, đánh
chết Trương Tiểu Phàm hắn cũng không tin bản thân có thể còn toàn mạng nếu bị
cái đuôi to lớn ấy đánh trúng.
Thế rồi vào lúc sống chết mong manh này, Trương Tiểu Phàm gắng chút sức lực
còn lại, bên trong cơ thể không hiểu từ đâu lại khí lực lại ào ạt tuôn ra,
trong đám bụi nước, chỉ thấy quang mang mầu xanh đen lại một lần nữa bừng lên,
Trương Tiểu Phàm bảo vệ lấy đầu, chối chết chạy trốn, lao vọt lên trời, không
ngờ đã vọt lên cao hơn con sóng khổng lồ hung hãn đó một trượng có dư.
Hắn trong lòng tự thấy vui mừng, đột nhiên liền cảm thấy một thứ sức mạnh to
lớn vô song quét ngang thân mình, trong thoáng giây toàn thân run rẩy, dù là
mới chỉ bị dư lục này quét trúng, nhưng mắt mũi đã tối sầm, chút nữa muốn ngất
đi. nếu không phải hắn biết lúc này đúng là cửa ải sinh tử, miễn cưỡng duy trì
sự tỉnh táo, quả thật đã gần như táng mạnh nơi này rồi.
Mặc dù vậy, thế nhưng lực quét đuôi của Hắc Thuỷ Huyền Xà, uy lực vô song,
Trương Tiểu Phàm toàn thân chấn động mạnh, xương cốt đau đớn muốn gẫy rời, gần
như toàn thân muốn rách ra thành bốn năm mảnh, hơn nữa trong con sóng khổng lồ
ấy, lại chẳng còn chút dư lực nào để chống cự, bị sức mạnh to lớn đó đánh văng
ra tít đằng xa.
Thân thể hắn trên không trung, không làm chủ được bay thẳng về phía bóng tối
vô biên trước mặt, trong lúc lập mình lại nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy con
sóng khổng lồ to tựa núi hoà với cái đuôi rắn to lớn ấy trong chớp mắt cũng đã
nuốt chửng đám Bích Dao. Bọn người mặc áo vàng bay tản ra, thế nhưng lập tức
toàn bộ bị con sóng khổng lồ đánh gục.
Nữ lang áo xanh ấy tung mình bay lên, song thủ lấy thế, chỉ thấy bạch quang
sáng lên, đoá hoa mầu trắng trong tay nàng tế khởi trước mặt nàng, trong giây
lát hoá thành đoá sáu đoá kỳ hoa, bao lấy bông hoa ấy vào giữa, mỗi một đoá
hoa lại có quang mang mầu trắng thanh khiết liên kết với nhau, trông thành một
vòng ánh sáng màu trắng.
Tức thì nhìn thấy sắc mặt Bích Dao nhợt nhạt, thê nhưng trong thần sắc vẫn
dường như không hề hoảng loạn. Vòng sáng trắng vừa hình thành, liền tức tốc
xoay tròn, chiếu ra ánh sáng trắng nghênh đón con sóng khổng lồ hung hãn,
không ngờ đã lì lợm chặn đứng con sóng khổng lồ ấy, trên không trung trong
giây lát, các con sóng to lớn như núi dồn đống lại, thanh thế rầm rầm, vài
phần đáng sợ.
Lợi dụng giây phút trì hoãn này, Bích Dao bay vọt lên, thế nhưng đúng lúc này,
chỉ thấy trong con sóng khổng lồ một tiếng thanh âm rầm rĩ đột ngột vang lên,
ùng oang vang dội, cái đuôi rắn màu đen to lớn ấy bất ngờ vào lúc này, đã quét
tới.
Trong giây lát vòng sáng màu trắng đó đã tan tác mất, quả thực không thể ngăn
giữ được, mắt thấy nữ lang trẻ tuổi xinh đẹp như hoa ấy sớm muộn sẽ bị cái
đuôi to lớn đó quật trúng, chợt từ trong đám bụi nước, nữ lang che mặt đột
ngột hiện ra, trên tay một vật mềm mại hình cầu mầu vàng nhạt chớp chớp lên
trong không trung, lao xẹt đến, chắn trước cái đuôi rắn to lớn, nhấc bổng thân
hình Bích Dao lên.
Bích Dao mặc dù khó khăn tránh khỏi vật đoạt mệnh ấy, thế nhưng vẫn bị dư lực
quét trúng, toàn thân nhẹ bẫng, trôi nổi ra xa xa nơi bóng tối phía đằng sau.
Trong giây lát, thân ảnh của nữ lang che mặt, cũng lại bị nhấn chìm trong con
sóng khổng lồ tiếp theo.
Lực quét ở đuôi của Hắc Thuỷ Huyền Xà, uy lực quả nhiên to lớn không thể tưởng
tượng được. Trương Tiểu Phàm thân đang trên không, thế nhưng cảm thấy bên tai
vang vọng tiếng gió ù ù, hét lên, toàn thân bay vọt về phía sau.
Nếu đột nhiên va vào cái gì đó, ví như một vách đá cứng chẳng hạn, thì xương
cốt toàn thân sẽ gẫy hết, thê nhưng biết là biết vậy thôi, Trương Tiểu Phàm đã
vô lực khống chế bản thân, toàn bộ thân thể không theo ý muốn, cũng chỉ nghe
theo mệnh trời mà thôi.
Ai biết được Tử Linh Uyên này quả thật to lớn đến kỳ lạ, bay mãi một hồi,
không ngờ chẳng hề va vào thứ gì cả. Ngay cả Trương Tiểu Phàm tự bản thân cũng
cảm thấy tốc độ dần dần chậm lại, và rồi từ từ rơi xuống, hình như dư lực dần
hết.
Mặc dù rơi chúng mặt đất bằng phẳng thì không còn gì bằng, thế nhưng nền đất
bẩn thỉu so với va phải bức tường cao còn tốt hơn nhiều, đúng lúc Trương Tiểu
Phàm trong lòng đang tự hoan hỉ, đột nhiên, chỉ cảm thấy bóng tối phía truớc
mặt bất giác rắn chặt lại như núi.
Vách đá như núi, chắn ngang phía trước, Trương Tiểu Phàm ôm đầu co mình, va
đánh huỵch vách đá.
“Bình”
Vụn đá tung bay, mắt nổ đom đóm, Trương Tiểu Phàm toàn thân chấn động mạnh, hự
lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, tưới lên vạt áo phía trước. Trong
giây phút này, hắn chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, nếu không phải trong thân
thể chân pháp hộ thể của hai nhà Phật Đạo, lúc này đã chẳng thể giữ được tính
mạng.
Mặc dù như vậy, hắn cũng hoàn toàn không cảm thấy tốt, toàn thân lúc va phải
vách đá, cứ vô lực mà trôi xuống, thân thể trong khi trượt xuống đó, vài lần
va trúng tường đá cứng rắn, trong tiếng “bình bình”, toàn thân đau đớn kịch
liệt, cũng không biết đã gẫy mất bao nhiêu xương cốt, trái lại hắn chỉ cảm
thân toàn thân không có chỗ nào là lành lặn cả.
Lúc rơi xuống, sau khi lại va thêm một lần nữa, Trương Tiểu Phàm lật mình ra
phía ngoài, lúc này hắn gần như đã từ bỏ hy vọng, nhưng trong khi lật mình,
nhờ ánh sáng yếu ớt do Thiêu Hoả Côn ở trước ngực phát ra, mơ hồ nhìn xuống
phia dưới thấy cách không xa có một bóng đen, hình như là một thân cây già mọc
trên vách đá.
Trong thời khắc nguy cấp này, hắn cũng không ngờ rằng dưới nơi chết chóc như
Tử Linh Uyên này, trên thạch bích cứng rắn làm sao lại có thể có cây mọc, theo
bản năng hắn vươn tay ra, quờ quờ về hướng cái cây già ấy.
Tiếng gió mau lẹ, thế rơi xuống của hắn rất nhanh, thế nhưng cuối cùng trong
lúc điện quang hoả thạch ấy, đã nắm trúng cái cây già đó.
.
Lúc chạm tay vào, quả nhiên không có cái lạnh lẽo của vách đá, trái lại có
chút cảm giác ấm áp, thế nhưng thế rơi xuống của hắn mạnh mẽ vô song, cái cây
già ấy hình như cũng đó long cả gốc rễ, Trương Tiểu Phàm mặc dù đã nắm được
cành cây, thế nhưng thân cây chấn động dữ dội, đất đá đua nhau rơi xuống, đung
đưa một lúc, trong tiếng âm thanh rầm rĩ, cả cây và người cùng rơi xuống.
Lúc lắc lư rơi xuống, Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy tâm tư chìm xuống, trái
tim như đang rơi xuống vực thẳm không đáy, trong lúc lo lắng sợ hãi, thân thể
tuy vẫn tiếp tục rơi xuống, thế nhưng nhờ cái cây ngăn trở, tốc độ có chậm lại
đôi chút, chỉ nghe thấy vang lên một âm thanh to lớn, rơi mạnh xuống đất, thế
rồi hôn mê.
Cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, Trương Tiểu Phàm từ từ tỉnh dậy, hai mắt vẫn
chưa mở ra, rồi chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, như tan ra thành mấy
mảnh. bất quá có đau đớn, nhưng xem ra vẫn còn sống, tâm tư cũng không hoàn
toàn thấy tuyệt vọng.
Hắn mở mắt ra, cảnh vật trong mắt, quả thực khiến hắn không đừng đuợc lặng đi
một lúc.
Lúc này, chổ hắn nằm là một nơi kín bưng và ẩm ướt, xem hình dáng chắc hẳn là
một thạch động, trần động cao cỡ hai đầu người, hai bên chỉ rộng khoảng ba
thước, vô cùng chật hẹp, thành động toàn là tảng đá rắn chắc lạnh lẽo, xem ra
cùng loại với vách đá ban nãy, chỉ sợ không là vách đá ấy, thì cũng là ngay
gần vách đá đó.
Tuy nhiên đá trong động này dường như có chứa chất gì đó phát quang, trông thì
không nhiều ghê gớm nhưng quả thật là nhiều, mỗi viên mỗi viên phát ra tia
sáng nhu hoà, làm cho động này đuợc chiếu sáng khá rõ.
Trương Tiểu Phàm cẩn thận đánh giá một lượt tình hình trong động, cảm thấy
dường như có một thông đạo phía trên, một đầu là một đống loạn thạch, bít chặt
đạo lộ, đầu còn lại thông lên phía trên, nhưng cách không xa lại cong đi, nhìn
không rõ được tình hình bên trong.
Hắn lặng đi trên mặt đất một lát, rồi muốn đứng dậy, không ngờ thân chuyển
động, tay trái chống lên mặt đất một cái, bất giác toàn thân đau buốt, thất
thanh kêu lên “ối!”, thân thể run lên, đặc biệt nơi tay trái thương thế rất
nặng.
“Hừ” một tiếng hừm lạnh lẽo, đột nhiên từ sâu trong động truyền đến, Trương
Tiểu Phàm thất kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tại chỗ góc đó hiện ra một nữ
lang, y phục toàn thân màu xanh, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, không phải là ma
giáo tiểu yêu nữ thì là ai?
Hai người họ vừa lúc trước vẫn còn trong thế đối đầu, lúc này Trương Tiểu Phàm
đột nhiên nhìn thấy người trong ma giáo này, theo bản năng cầm Thiêu Hoả Côn
giơ lên, ngưng thần giới bị, trong nhất thời bất giác đau đớn trên thân thể
cũng quên đi.
Không ngờ thiếu nữ tên gọi Bích Dao trừng trừng nhìn hắn, tuyệt nhiên chẳng hề
có ý động thủ, nhìn thần sắc cổ quái và mê man của hắn, giống như toàn thân
chẳng đưa ra nổi chút sức lực nào, không nhịn được nói : “Được rồi, được rồi,
nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của người kìa, xương cốt trên thân thể đã gãy bảy,
tám chỗ, không ngờ lại có tinh thần!”
Trương Tiểu Phàm nhíu mày, nhưng nhìn Bích Dao dường như không hề có ý động
thủ, mặc dù thấy kỳ quái, nhưng vẫn từ từ buông Thiêu Hoả Côn, không ngờ vừa
mới trùng người xuống, lập tức cơn đau đớn lại lan ra, chịu không nổi lại kêu
lên một tiếng.
Bích Dao nhìn thấy thiếu niên chính đạo này dáng điệu cổ quái mặt mày nhăn nhó
đau đớn, không nén được cười phì lên một tiếng, bầu không khí lập tức trở nên
hoà hoãn, thế nhưng tiếng cười vừa qua, nàng lại thở hắt một tiếng, hơi có ý
đau buồn.
Trương Tiểu Phàm hừ một tiếng, hắn tính khí quật cường, bị nữ lang trẻ tuổi
này cười cợt, cảm thấy rất bẽ mặt, hơi tức nói: “Cô cười cái gì?”
Bích Dao nhìn hắn một cái, đáp “Ta cười ngươi”
Trương Tiểu Phàm nghe thấy cô ta nói thẳng như vậy, chẳng còn mặt mũi nào,
liền tức khí, quát :”Có gì mà cười, cô bị đánh một cái xem nào?”
Bích Dao biến sắc, nhìn dáng điệu nàng như muốn xuất thủ để giáo huấn cái tên
tiểu tử chẳng biết trời cao đất dày này, không ngờ tay vừa mới cử động, đột
nhiên tâm tư thấy chán nản, thở dài nói : “Chúng ta mệnh không còn bao lâu
nữa, ta hơi đâu đi tranh cãi với ngươi nữa?”
Trương Tiểu Phàm đúng lúc muốn giới bị, chợt nghe thấy nữ lang ấy nói ra một
câu như vậy, không ngăn được khỏi thẫn thờ, ngạc nhiên hỏi: ⬘Cô nói gì?”
Bích Dao nhìn hắn một cái, nói: “Nơi này là một cái động, người không nhìn ra
sao?”
Trương Tiểu Phàm nói :”Đúng vậy!Thế thì sao?”
Bích Dao hừm một tiếng tay chỉ về chỗ đám loạn thạch, nói “Chỗ này chỉ duy
nhất có một cửa ra, hiện tại bị đống đá như núi bịt mất rồi, ngươi có khả năng
mở núi phá đá để ra à!”
Trương Tiểu Phàm há hốc miệng, nhìn về phía đám loạn thạch ấy, chỉ thấy cửa
động bị tảng đá khổng lồ bít thật chặt, chẳng để lại một chút xíu lỗ hổng nào,
hắn tự lượng sức mình, nếu đế nói chuyện với địch nhân, cây Thiêu Hoả Côn này
và đạo hạnh bản thân, dù sao còn có chỗ mà dùng, thế nhưng dùng để làm các
việc ngu ngốc như phá núi đào đất, quả thật đúng là chẳng có chút tác dụng gì.
Ngẫn ra một lúc, hắn đột nghiên nghĩ đến một việc quan trọng, liền vội vàng
quay đầu lại nói: “Ta nhớ rằng ta bị đánh đập vào vách đá bên trên rồi rơi
xuống đất, làm sao lại có thể đến sơn động này?”
Bích Dao khe khẽ nó “Là ta kéo ngươi đến”
⬘Cái gì?” Trương Tiểu Phàm trở nên buồn rầu.
Bích Dao nhìn hắn, nói “Ta rơi xuống cách nơi ngươi hôn mê không xa, vừa đủ để
nhìn thấy ngươi, lúc này con Hắc Thuỷ Huyền Xa ấy lại đuổi theo chúng ta, ta
ngẩng đầu nhìn, thấy chỗ cái cây già mà ngươi nhổ bật ra không ngờ có một sơn
động, bên trong lại có ánh sáng phát ra, hơn nữa cửa động lai không quá lớn,
bèn ẩn vào bên trong, trước khi bỏ đi ta thấy thương hại ngươi, bèn nắm lấy
người kéo vào, đồ ngốc!”
Trương Tiểu Phàm cau mày hỏi: “Cửa động làm sao mà bị bịt kín vậy?”
Bích Dao rung rung đôi vai, mặt mày rầu rĩ đáp: “Hắc Thủy Huyền Xà chui vào
không được nên tức giận dùng đuôi quét một cái đập vào phía trên vách vực, kết
quả làm cho đá sạt đất lở, lấp lấy chỗ này, lấp luôn chúng ta, thành ra là bị
chôn sống.”
Trương Tiểu Phàm nhìn nàng cả nửa ngày, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thiệt sao?”
Bích Dao hiển lộ nét giận nơi mặt, thuận tay nắm một hòn đá lớn ném qua, “Ta
đi lừa ngươi? Nếu sớm biết vậy thì để ngươi chết tốt hơn!”
Trương Tiểu Phàm né không kịp, chỉ còn nước lấy tay che đầu, không ngờ hòn đá
đó lại chọi trúng tay trái hắn, cơn đau tức thì ập đến tận tim gan, mắt nổ đom
đóm, xém chút là ngất đi.
Bích Dao ở đằng này nhìn thấy sắc mặt Trương Tiểu Phàm đột nhiên tái mét, ôm
lấy chỗ bị viên đá chọi trúng nơi cánh tay trái bộ dạng đau đớn lắm, liền bị
động lòng nhưng lập tức lãnh đạm nói rằng: “Ngươi đừng giả chết, ha ha, người
như ngươi ta đã thấy nhiều rồi.”
Giờ phút này Trương Tiểu Phàm lại còn chút sức lực nghe lọt lời nàng nói gì là
“giả chết”, liền nghĩ đến mình quả là đau đến chết được, cảm giác đau đớn nơi
tay đều cảm nhận rõ ràng.
Bích Dao nhìn một hồi, thấy hắn coi bộ không giống như đang vờ vịt, liền tiến
bước đến bên người Trương Tiểu Phàm, nhìn đôi lượt rồi không để ý đến sắc mặt
hắn mà nắn bóp, nắm kéo cánh tay của Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm đau đến đổ mồ hôi lạnh đầy mặt trong phút chốc, giận dữ hỏi:
“Cô làm gì vậy?”
Bích Dao không chút tức giận, trên mặt thoáng nét hối lỗi, nói: “Tay ngươi bị
gẫy rồi.”
Trương Tiểu Phàm rên lên một tiếng song tính hắn quật cường, đáp cộc lốc: “Là
do ta bị Hắc Thủy Huyền Xà làm gẫy, không liên can đến cô. Cô tránh ra đi.”
Bích Dao nhìn hắn, hứ một tiếng, thế nhưng lại không nói lời nào, bước lui ra,
đứng đó lạnh lùng nhìn, bộ dạng giống như coi diễn trò.
Trương Tiểu Phàm vốn đau đớn cùng cực nhưng làm cách nào cũng không thể để mất
mặt trước yêu nữ được nên gắng gượng đứng thẳng dậy, tự mình xem xét coi vết
thương trên người, phần nhiều là ngoại thương, chỉ có tay trái bị gẫy, coi như
trong cái rủi còn có cái may.
Bất quá chỉ là nỗi đau bị gẫy xương khó mà nhẫn chịu hơn nữa hắn đã xoay
chuyển mấy lần làm động đến thương thế khiến mồ hôi lạnh ra đầy trên mặt.
Trương Tiểu Phàm cắn chặc răng lại, khi đến ở ngọn Đại Trúc Phong trên núi
Thanh Vân hắn có học qua cách trị thương nên tính sửa lại chỗ xương gẫy trên
tay, thế nhiên nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy nơi đây toàn là đá, đủ thứ hình
thể, tuyệt không có một khúc cây hay thanh gỗ nào để bó chỗ tay gẫy, bất giác
để lộ nỗi lo rầu trên mặt.
Bích Dao đứng gần bên đột nhiên lên tiếng: “Cây côn của ngươi đó.”
Trương Tiểu giật mình tỉnh ngộ, cây cời lò dài một thước, dùng vào chuyện này
quả là tốt, chuyển mắt nhìn thiếu nữ nọ muốn nói lời cám ơn nhưng thấy mặt
nàng có vẻ khinh khỉnh nên lời ra đến miệng thì liền nuốt xuống, gàn bướng
rằng: “Tôi cũng đã nghĩ qua, cần gì cô phải nhiều lời.”
Bích Dao bỉu môi: “Vậy ngươi nhìn khắp nơi là để tìm vật gì?”
Trương Tiểu nói lớn: “Tôi tìm lối ra không được sao? Không tìm lối ra để bị
nhốt ở đây đến bực chết à?” Nói đoạn hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thân
người rung động, xoay đầu đối diện với Bích Dao, hỏi: “Đúng rồi, cô có thấy vị
đồng môn sư tỷ của tôi không?”
Bích Dao nhìn bộ dạng nóng nảy của hắn, thân mình rung lên nhưng lập tức lắc
đầu đáp: “Lúc đó thì ai ai cũng lo lấy thân mình đâu còn thì giờ để ý đến kẻ
khác?”
Trương Tiểu Phàm lặng yên, trong lòng buồn rầu, Lục Tuyết Kỳ vốn bị trúng độc
chưa giải giờ lại gặp phải nạn lớn, chỉ sợ tính mạng nguy hiểm. Nghĩ đến đây,
hắn thở dài rồi cúi đầu xuống.
Gương mặt Bích Dao trở lại sắc thái bình thường, nhìn gã thiếu niên đương cúi
đầu, cánh tay bị thương được giữ thẳng bởi thanh cời lò xấu xí, không ngăn
được hỏi: “Ngươi và sư tỷ ngươi tốt lắm hả?”
Trương Tiểu Phàm hơi giật mình, lắc đầu đáp: “Không có, nhưng cô ta vẫn là…
… tôi tại sao phải nói cho cô biết chứ!” Hừ một tiếng, đột nhiên hắn nhớ lại
là mình đã không thèm lý tới cô ta nữa, xé y phục trên người, dùng miệng và
tay phải băng bó tay trái cho chặc lại, nhìn đến đống loạn thạch ở nơi ra vào
không khỏi thở dài, xoayngười bước đi vào phía trong động.
Nhìn theo hướng Trương Tiểu Phàm đi, Bích Dao không nhịn được hỏi: “Ngươi đi
đâu thế?”
Trương Tiểu Phàm vừa đi vừa nói: “Tôi bị chôn sống nơi đây, nghĩ cũng nên coi
tình huống xung quanh thế nào!”
Bích Dao hừ một tiếng nhưng không biết sao, ở trong sơn động đầy tử khí này,
nàng cũng cất bước đi tới, hai người cùng bước đi, không có chút gì là vội
vàng.
Qua một khúc quanh, một thông đạo như hành lang hiện ra trước mặt Trương Tiểu
Phàm, nhìn cũng giống như đoạn vừa rồi chỉ là cao rộng hơn, ánh sáng phát ra
trên vách đá hai bên có phần sáng hơn, song dưới chân thì phủ đầy bụi bặm, mỗi
bước chân đều để lại dấu vết rõ ràng.
Trên đường có một hàng dấu chân chạy dài đến phía trước, coi bộ là do Bích Dao
để lại khi đi dò xét lúc trước.
Đi một hồi thì đến cuối đoạn hành lang nhưng phía trước lại có một khúc quanh
nữa, cùng lúc có tiếng nước văng vẳng truyền lại.
Lúc này Bích Dao đang đi sau lưng Trương Tiểu Phàm bổng kêu lên: “Trương Tiểu
Phàm.”
“Cái gì?” Trương Tiểu Phàm trả lời theo tiềm thức rồi quay đầu lại tức thì
hỏi: “Cô làm sao biết tên tôi?”
Bích Dao cười khúc khích, đáp: “Lúc ở Hà Dương thành ngươi nói ta biết đó mà!”
Trương Tiểu Phàm nhớ lại cảm thấy lúng túng, xoay đầu tiến về phía trước đồng
thời nói: “Phía trước sao lại có tiếng nước chảy?”
Bích Dao rầu rỉ đáp: “Ở phía cuối đầu con đường này có một thác nước nhỏ chảy
xuống, song rốt cuộc lại không có lối ra. Ai! Không tưởng nổi là ta lại chết
đi ở một thế này.”
Trương Tiểu Phàm không để ý đến nàng ta, cứ hướng phía trước mà đi, đi được
một lúc thì tiếng nước chảy “róc rách” càng rõ hơn. Không lâu lắm thì quả
nhiên có thể thấy được đoạn cuối con đường, một thác nước chảy xuống từ trên
đỉnh động, nước bắn tung tóe khắp nơi, đẹp đẽ trong suốt, chảy đến cuối thông
đạo thì vào một cái đầm nhỏ, nếu như không phải đang nơi tuyệt địa thế thì
quyết không thể bỏ qua một phong cảnh như vầy.
Bất quá trong giờ phút này bất cứ là ai cũng không có tâm tình để mà ngắm cảnh
nữa. Trương Tiểu Phàm đi theo lần theo làn thác nước đến phía trước, nhìn coi
kỷ càng một lượt, lòng liền chùng xuống.
Phía sau thác nước là vách đá cứng rắn không khác gì hai vách của thông đạo,
đầm nhỏ nước trong thấy đáy song lại không thấy chỗ thoát nước, ở một nơi nhỏ
như vầy chắc là do thấm vào đất mà thoát đi.
Ở phía trên vách đá nơi đỉnh động là nơi nước không ngừng chảy xuống song
không biết do lối nào chảy ra.
Trương Tiểu Phàm quay lại, bắt gặp ánh mắt của Bích Dao, hai người nhìn nhau
đồng im lặng.
Cả tòa sơn động nhất thời chìm ngập trong yên lặng.
Trương Tiểu Phàm cảm thấy rối loạn vô cùng, mắt nhìn mình ở nơi tuyệt địa, lại
lo âu về việc Lục Tuyết Kỳ bị thất tung, lòng bối rối phiền muộn không sao kể
xiết, vết thương nơi tay trái không biết đã bớt đến đâu rồi mà vẫn nhói đau
từng chập, khó chịu khôn cùng.
Bích Dao nhìn thấy bộ dạng của hắn, không hiểu sao trong lòng lại thấy bất
nhẫn, thấp giọng nói: “Ngươi trước hết hãy ngồi xuống nghỉ một lát đi! Rồi từ
từ chúng ta sẽ nghĩ cách thoát khỏi nơi đây.”
Ở nơi tuyệt địa này, địch ý ban đầu của Trương Tiểu Phàm đối với nàng tựa hồ
đã giảm bớt đi. Nếu là ở bên ngoài thì hắn tự nhiên cùng ma giáo yêu nữ không
đội trời chung, nhưng giờ này nơi đây, hai người không chóng thì chày cũng sẽ
chết, còn đâu để ý đến thành kiến về môn phái nữa chứ?
Trương Tiểu Phàm im lìm ngồi xuống, run run nhìn xung quanh, sau đó nhìn đến
chỗ nước chảy ở tường đá, nghĩ thầm rằng: không ngờ lần đầu mình xuống núi đã
gặp trở ngại thế này, nay thân ở chỗ chết, nếu như sư phụ biết được chắc sẽ
mắng cho tên đệ tử không ra gì này một trận! Nếu như Linh Nhi sư tỷ biết được,
không hiểu sư tỷ… … Bích Dao nhìn sang, thấy thần tình của Trương Tiểu
Phàm bỗng có chút kỳ lạ, không nhịn được hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Trương Tiểu Phàm giựt mình, mặt đỏ lên, nhưng làm sao nói thật được, đưa mắt
nhìn rồi thuận miệng lái sang chuyện khác: “Ở Tử Linh Uyên này thiệt nhiều
chuyện lạ, cô nhìn xem tường đá nơi đỉnh động có nhiều chỗ màu hồng, khi dòng
nước chảy qua, bị chiếu soi nhìn y như máu… …”
Bích Dao bỗng nhiên nhảy bật lên, mắt mở to ra, thần sắc khẩn trương, hỏi gấp:
“Ngươi vừa nói gì?”