Trương Tiểu Phàm run lên một cái khi nhận ra đó là thiếu nữ xinh đẹp đã tranh
luận về chuyện mị ngư trong buổi cơm tối vừa qua, cô ta vẫn bận bộ đồ màu xanh
nước biển, ở dưới ánh trăng làn da trắng như tuyết, không chút tì vết, đẹp
không thể bì, như là một nàng tiên lạc bước.
Thiếu nữ nọ cầm đóa hoa vừa hái cứ để ngay mũi, hít ngửi thật sâu, trên mặt lộ
vẻ nhớ nhung say đắm, nét đẹp khiến cho người ta phải mê hồn lạc vía. Đóa hoa
kia như hấp thụ thêm nét rực rỡ khi kề bên gương mặt kiều mị của nàng.
Chỉ là tận nơi đáy lòng của Trương Tiểu Phàm, một ngọn lửa giận không tên bỗng
bùng cháy, hắn cau đôi mày lại: “Đoá hoa đó nở nhìn đẹp như vậy sao cô lại nỡ
ngắt nó đi?”
Thiếu nữ áo xanh nọ lưu chuyển ánh mắt mềm mại như nước liếc nhìn Trương Tiểu
Phàm một lượt rồi cất giọng nhàn nhạt: “Ta hái đi đóa hoa này thì đó là phúc
đức của nó, đóa hoa này phải có duyên tu ba kiếp mới được ta ngửi hương thơm,
ngươi là người trần tục thì làm thế nào biết được?”
Trương Tiểu Phàm ngẩn người ra, bình sanh mới nghe một chuyện hoang đường như
vậy, chỉ lắc đầu bảo: “Đóa hoa này bị cô hái đi thì đâu còn sinh mạng nữa, làm
sao mà cao hứng được chứ?”
Thiếu nữ áo xanh nọ ngắm nhìn Trương Tiểu Phàm rồi nói: “Ngươi không phải là
hoa thì làm sao biết hoa không cao hứng?”
Trương Tiểu Phàm nghe lời ngang bướng của thiếu nữ nọ thì trong lòng không ưa,
đáp: “Cô cũng không phải là hoa, làm sao biết là hoa nhi cao hứng chứ? Nói
không chừng đóa hoa này đang đau khổ đây chỉ là, A, cô nhìn kìa, có giọt nước
trên cành hoa, không phải là đau quá mà rơi lệ sao?”
Thiếu nữ áo xanh nọ trơ người ra một lúc rồi cười khúc khích, nhìn nàng như
muôn hoa đua nở, đẹp đến mê người, khiến Trương Tiểu Phàm nhìn đến ngây dại.
“Hoa lệ?… … Khách khách, hoa lệ, ta lần đầu tiên trong đời mới nghe thấy
một người đem hạt sương đọng trên hoa nói thành nước mắt của hoa, cười chết ta
được… …”
Trương Tiểu Phàm đỏ mặt, ấp úng không nói nên lời, nhìn thiếu nữ nọ cười đến
cong cả lưng mà thấy nóng trên mặt, hỏi lớn: “Này, này, làm sao rồi?”
Không biết thiếu nữ nọ có nghe lời nói của hắn không mà tiếng cười như lớn
hơn, tiếng cười trong trẻo vang dội khắp hoa viên yên vắng lặng lẽ làm cho nó
ấm cúng hơn.
Trương Tiểu Phàm nổi giận không xong lại không nghĩ ra được lời gì để mở
miệng, nhìn gương mặt tươi cười của thiếu nữ nọ chỉ còn nước trút giận lên
đất, giậm chân xoay mình bước đi.
Đi hơn hai bước thì đột nhiên nghe thiếu nữ phía sau nín cười mà kêu gọi mình,
trong lời kêu có mấy phần tiếu ý: “Ê, ngươi đợi một chút.”
Trương Tiểu Phàm tâm tình vốn an hòa khi bước ra hoa viên nhưng từ lúc chạm
mặt thiếu nữ nọ thì tâm tình phiền muộn, nay nghe cô ta gọi mình, trong lòng
lại thêm phiền não, không nhịn được quay đầu đáp: “Ta không phải tên Ê, cô kêu
ai vậy?”
Thiếu nữ nọ hơi run lên một chút, nét cười trên mặt liền thu lại, quét mắt
nhìn Trương Tiểu Phàm, ánh mắt phảng phất đôi phần lạnh lẽo, tựa hồ như dò xét
hắn. Một lúc sau, cô ta như nghĩ ngợi xong điều gì, tuy nhiên vẫn không khôi
phục lại nét mặt tươi cười rạng rỡ lúc trước, cất giọng ôn hòa hỏi: “Ơ, ngươi
tên gọi là gì?”
Trương Tiểu Phàm thuận miệng đáp: “Ta tên… …” rồi lấp bấp thấp giọng hỏi:
“Ta sao phải nói cho cô biết chứ?”
Gương mặt thiếu nữ áo xanh bỗng nhiên nghiêm lại, nhìn tựa hồ như muốn nổi
giận, nàng nhìn nét ương ngạnh của Trương Tiểu Phàm giống như một đứa bé trai
đang giận lẫy, nhịn không được liền bật cười khúc khích.
Sắc khí nặng nề trên gương mặt nàng như theo tiếng cười đó mà tan biến đi mất,
trăng sáng trên cao, hương thơm đầy vườn, trên mặt thiếu nữ nọ tràn đầy tiếu
ý, hình như cũng biết vậy là không phải nên nàng lắc đầu ráng nín cười nhưng
chung quy vẫn nhịn không nổi.
Nét ngây thơ ngày xưa, trong đêm nay như phảng phất sống lại ở trước mắt.
Ánh trăng như nưóc, nhè nhẹ trải dài trên đầu vai và bên mặt nàng, óng ánh vẻ
đẹp rung động hồn người.
Trương Tiểu Phàm không biết vì sao mà nhìn đến mê mẩn cả người ra.
Thiếu nữ nọ cười xong một trận thì phát hiện Trương Tiểu Phàm nhìn mình chòng
chọc, hứ một tiếng, không những không đỏ mặt như những thiếu nữ khác mà còn
thẳng thắng hỏi rằng: “Ta nhìn có đẹp không?”
Trương Tiểu Phàm bị thiếu nữ nọ hỏi thẳng như vậy thì giật mình lúng ta lúng
túng, y như kẻ trộm nhất thời bị người ta bắt gặp, bên trong ánh mắt nhu hoà
của nàng khiến hắn có cảm giác không thể trốn tránh: “Ta…… Cô……. Ách
(tiếng nấc), cô, đẹp lắm!”
Lời rời khỏi miệng, Trương Tiểu Phàm thấy mình ngây dại ra, trong lòng lại cảm
thấy có một tư vị kỳ lạ không nói nên lời, thiếu nữ nọ như không để ý đến hắn,
miệng hơi mỉm cười: “Ta cũng nghĩ vậy, từ nhỏ tới lớn, ai cũng bảo ta thế, đàn
ông các người đó, toàn là cá mè một lứa.”
Cô ta trông còn trẻ như vậy nhưng qua lời nói, nghe ra tựa hồ như đã từng trải
qua tang thương trong đời. Trương Tiểu Phàm lại thấy bực bội, đang tính phản
bác nhưng vô ý nhìn qua, thấy nàng, mắt trong, răng trắng, một mình trong ánh
trăng, thấp thoáng có mấy phần quen thuộc . Hắn tức thì liên tưởng đến tình
cảnh trên núi Thanh Vân, bên bờ đầm trong xanh, như chính mắt trông thấy thân
ảnh mỹ lệ của sư tỷ hắn, một khắc thời gian đó, hắn đột nhiên mất hết hứng
thú, không cách chi lấy lại tinh thần, thoáng nhìn thiếu nữ nọ, cúi đầu thở
dài, không nói một lời, quay người bước đi.
“Ê, ” bước được mấy bước thì nghe có tiếng kêu vọng lại ở phía sau, Trương
Tiểu Phàm cau mày quay lại, nhìn thấy thiếu nữ áo xanh nọ.
Nàng nheo nheo mắt, đôi vành môi ươn ướt hơi mím lại, bộ dạng như suy nghĩ
điều gì, cả không gian bỗng yên lặng hẳn đi.
“Ngươi tên gọi là gì thế?” nàng lập lại câu hỏi khi nãy, ánh mắt phản chiếu
hình bóng hắn.
Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên lùi bước, mọi bực bội đều tiêu tán trong phút
giây, hình như trước mặt nàng hắn không cách nào mà giận được. Hắn không dám
nhìn vào ánh mắt nhu hòa ấy, bản thân thấy có điều bất ổn xen lẫn chút khiếp
nhược, nói gọn một câu: “Trương Tiểu Phàm.”
Sau đó liền nhanh bước lùi ra sau mà đi, có mấy phần giống như là đang chạy
trốn ai đó.
Hắn cúi đầu rộng bước mà đi, bước đến khúc quanh của con đường mòn thì thình
lình phát hiện một bóng đen nơi tối tăm của khu vườn, nếu như không đến gần
thì chẳng tài nào phát hiện được.
Hắn xém chút là không dừng lại kịp, cũng may là thân thể phản ứng nhanh nhẹn
nên không đụng vào người nọ. Trong bóng tối trước mặt hắn liền xuất hiện một
đôi mắt sámg, lặng lẽ nhưng sâu thẳm.
Cự ly hai người quá gần nhau, Trương Tiểu Phàm thất kinh kêu lên một tiếng rồi
bước lui một bước, nhìn rõ lại thì ra đó là nữ lang bịt mặt ngồi bên thiếu nữ
áo xanh trong buổi cơm tối vừa qua. Lúc này nàng vẫn che mặt bằng tấm mạng
mỏng song trên người đang bận quần áo màu đen, trong đêm tối thế này nhìn tựa
như một u linh.
Trương Tiểu Phàm định thần lại, hít thở điều hòa, một mùi hương thoang thoảng
bay vào mũi, không biết là hương thơm gì ở trong vườn, chỉ phát ra từ khi đứng
gần nữ lang nọ……
Tim hắn đập loạn, cảm giác rằng hắn rời phòng đêm nay là hoàn toàn sai lầm,
tức thời hàm hồ nói: “Xin lỗi.”, rồi vòng qua người nữ lang che mặt mà đi về
hướng phòng mình ở.
Từ đầu đến cuối, nữ lang che mặt đó không nói qua một câu nào, chỉ đứng im lìm
một chỗ, nhìn chàng trai trẻ ấy. Khi Trương Tiểu Phàm bước qua đằng sau lưng
nàng thì nàng mới từ từ xoay người lại nhìn thân ảnh hắn dần rời xa.
Một hồi sau, bóng hình nàng tựa như hòa nhập hẳn làm một vào bóng tối nơi hoa
viên, nàng mới xoay người lại, hướng về phía trước hoa viên mà đi. Nàng nhanh
chóng nhìn thấy thiếu nữ áo xanh nọ vẫn đứng y nguyên tại chỗ, nơi tay còn cầm
nhành hoa mới hái hồi nãy.
Thiếu nữ áo xanh ngửng đầu lên không chút kinh ngạc, mỉm cười nói: “U di, dì
về rồi à.”
Nữ lang che mặt nhìn đóa hoa trong tay nàng áo xanh, khăn che mặt hơi động,
nhìn lại thì nàng đang gật gật đầu nói: “Bốn người nọ là Thanh Vân môn hạ.” Âm
thanh nàng lan truyền trong hoa viên, nghe nhẹ nhàng mà xa xôi, phảng phất đôi
phần quỷ khí, “Đứng đầu là Tề Hạo, thuộc chi phái Long Thủ Phong, ba người còn
lại chưa từng gặp qua, nhìn thấy chỉ là lớp đệ tử trẻ tuổi, không biết danh
tính.”
Thiếu nữ áo xanh mỉm cười nói: “Con biết, người mới vừa đi khỏi đó kêu là
Trương Tiểu Phàm, tên thật quê mùa.”
Nữ lang che mặt liếc nhìn nàng rồi nhàn nhạt bảo: “Bích Dao, lâu rồi không
thấy con thưởng hoa.”
Thiếu nữ áo xanh, kêu là Bích Dao, hơi run thân mình, chỉ một lát, trên gương
mặt đẹp đẽ của nàng lại lộ ra nét cười, đáp: “Vâng ạ, u di, lâu lắm rồi.”
Nàng nâng nhành hoa lên, nhìn chăm chú. Sau đó dưới ánh mắt chú thị của nữ
lang che mặt, nàng cười cười, nắm chặt tay lại, bóp đóa hoa đẹp đẽ kia đến nát
vụn.
⬻ ⬻
⬻
Ngày hôm sau, bốn người Thanh Vân Môn thức dậy, sau khi rửa mặt chải đầu, Tề
Hạo tụ tập bốn người lại thương nghị “Không Tang Sơn cách xa nơi này 3000 dặm
về phía đông, quãng đường không hề gần, chúng ta trên đường không thể chậm
trễ”. Ba người còn lại không chút dị nghị, định tính tiền xong sẽ lên đường.
Chủ nhân của Sơn Hải Uyển, đối với Thanh Vân Môn, quả nhiên kính mộ vô cùng,
vốn dĩ là phòng hạng sang không ngờ giảm giá một nửa, tựa hồ chỉ bằng tiền
phòng loại bình thường.Trong lúc Tề Hạo cười nói tính tiền với ông chủ, Trương
Tiểu Phàm đưa mắt ngắm nhìn bốn phía xung quanh, thế nhưng đến tận lúc đi, hắn
không hề nhìn thấy thiếu nữ áo xanh tối qua cùng đám người ấy thêm lần nữa.
Đám người bọn họ ngự kiếm mà đi, quãng đường 3000 dặm này mất trọn mười ngày
trời, lúc đầu, Trương Tiểu Phàm tự nhiên được dìu dắt rất nhiều, thế nhưng chỉ
sau vài ngày, Trương Tiểu Phàm đạo pháp dần dần thuần thục, đi bằng “Thiêu Hoả
Côn” đã thấy quen thuộc, bất giác bay lượn đâu ra đấy, cái cảm giác xuyên qua
trời xanh mây trắng mỗi ngày lúc bay ngang dọc trên trờì cao, quả thực khiến
cho hắn vô cùng thích thú suốt mấy ngày này.
Cuối cùng cũng đã đến được Không Tang Sơn, bọn họ hạ xuống một đám mây, tất cả
đều kinh ngạc, chỉ thấy, trong vòng 100 dặm xung quanh, một toà núi lớn hiểm
trở cao chót vót, thế nhưng đa phần là đá rất ít cây cỏ, dưới núi không có dấu
hiệu nào cho thấy là đã từng có người ở, một vùng hoang lương.
Lúc này đã sắp xế chiều, mặt trời đang ngả về phía tây, ánh tịch dương vàng
vọt chiếu trên đỉnh Không Tang Sơn, tựa hồ mang đến một chút gì thê lương lại
có đôi phần đáng sợ. Mọi người hạ xuống dưói chân núi, thu hồi pháp bảo, tiên
kiếm. Tề Hạo nhìn trời, nói: “Ta xem chỗ này không có nhà dân nào có thể tá
túc được, chẳng thà chúng ta lập tức lên núi, một mặt tìm kiếm ⬘Vạn Bức Cổ
Quật”, một mặt xem thử có chỗ nào thích hợp để nghỉ ngơi đêm nay.
Tăng Thư Thư gật đầu nói: ⬘Tề Hạo sư huynh nói có lý, chúng ta lên núi thôi.”
Trương Tiểu Phàm nhìn Tăng Thư Thư đáp lời, bản thân chẳng có chút ý kiến gì
cả, Lục Tuyết Kỳ nhìn trời, không nói một câu, thế nhưng lại là người đầu tiên
tiến bước đi lên phía đỉnh núi.
⬻ ⬻
⬻
Không Tang Sơn tuy không sánh được với Thông Thiên Phong của Thanh Vân Sơn về
độ cao, thế nhưng nó không hề thấp, hơn nữa vách núi dựng đứng, không hề có
đường đi, bốn người từ chân núi đi lên, chỉ mới đến ngang lưng núi, trời đất
đã hoàn toàn tối om.
Bốn người nhanh chóng đi đến một khoảng đất bằng, Tề Hạo kêu mọi người dừng
lại, lấy từ trong bọc ra một miếng kính nhỏ bằng đồng, ba người nhìn thấy nhận
ngay ra đó là “Lục Hợp Kính”, vật chí bảo của Thanh Vân Môn, nhất thời tất cả
đều ngây hết cả ra, không hiểu Tề Hạo muốn làm gì.
Chỉ thấy Tề Hạo cầm Lục Hợp Kính trong tay, trong miệng lẩm nhẩm niệm mấy câu
thần chú, Lục Hợp Kính vốn ảm đạm không một chút ánh sáng tựa như có cảm ứng,
từ từ toả sáng, nhẹ nhàng bay lên khỏi lòng bàn tay của Tề Hạo rồi dừng cách
đỉnh đẩu hắn hai trượng, mỗi lúc một sáng, tạo ra một quầng sáng màu vàng nhạt
chiếu soi khắp khoảng đất chu vi sáu trượng xung quanh bốn ngưòi bọn họ, khiến
cho họ được bảo vệ ở ngay giữa.
Tề Hạo lúc này mới nói: “Tại Không Tang Sơn tám trăm năm về trước, là nơi tập
trung của bọn ma giáo yêu nhân, hơn nữa ta thấy dường như núi này hoang lương
quỉ dị, chỉ sự có nhiều sơn tinh yêu quái. Lục Hợp Kính có công năng bảo vệ
chủ nhân, tuy nhiên chúng ta vẫn phải cảnh giác”
Trương Tiểu Phàm đưa mắt nhìn Lục Hợp Kính đang lơ lửng trên không trung, chỉ
thấy miếng kính nhỏ ấy bề ngoài tựa như không làm người ta kinh ngạc, thế
nhưng trong nét cổ kính thô lậu lại ẩn chứa điềm lành, không thể coi thường.
Đúng lúc này, mọi người bỗng nghe thấy một âm thanh vang rền từ xa vọng đến,
sau đó là âm thanh “răng rắc răng rắc” vang lên, thanh âm dần dần mau hơn,
cuối cùng không chỉ âm thanh mỗi lúc một vang đến gần hơn, mà tựa hồ còn loáng
thoáng nghe thấy nhịp điệu, rồi chỉ còn lại tiếng tạp âm to lớn “ào ào” vang
vọng khắp vùng núi non hoang dã này, phía đằng xa, trong lúc mọi người đang
nhờ vào chút ít ánh sáng do Lục Hợp Kính phát ra trong đêm đen, kích động nhìn
về nơi xa xa ở phía sau lưng núi, đột nhiên bốc lên một đám mây khói mầu đen,
trong đêm tối trông nó thêm phần quỉ dị, từ đó phát ra những tiếng kêu vang
vọng.
Tất cả mọi người đều biến sắc, Tằng Thư Thư con mắt chuyển động, bỗng la lên
thất thanh: “Lục Hợp Kính”
Hắn vừa dứt lời, trong lúc mọi người vẫn chưa có phản ứng gì, thì trong không
trung đám mấy đen ngày một lớn hơn ấy quả thực đã cảm giác thấy chuyện gì đó,
liền di chuyển, hướng về chỗ họ, một khắc sau, một tiếng kêu chói tai tựa như
truyền đến từ trong đám mây đen, trong chốc lát toàn bộ đám mây đen ấy đều di
chuyển, hướng tới chỗ bốn người, xông thẳng vào điểm sáng duy nhất trong đêm
tối.
Chỉ nháy mắt, bầu trời đêm vốn dĩ nhấp nháy ánh sao bỗng chốc đen kịt, tựa như
bị một cái gì đó che khuất. Mọi người chỉ cảm thấy một mùi tanh hôi trong chớp
mắt đã tràn ngập trong không gian, bọn Trương Tiểu Phàm kinh hãi thất sắc. Duy
chỉ Tề Hạo là còn trấn tĩnh, thế nhưng sắc mặt đã trắng bệch, vội vàng nói:
“Không được loạn động, bất cứ có chuyện gì cũng không được rời khỏi phạm vi
vòng sáng của Lục Hợp Kính”.
Lại một khắc nữa trôi qua, tiếng âm thanh kêu ầm ì đã ngay cạnh bên tai, trong
ánh sáng do Lục Hợp Kính chiếu ra, mọi người cuối cùng đã nhìn rõ đám mây đen
ấy, vô số cánh dơi màu đen nhiều đến choáng ngợp, dày đặc đông đảo, hơn nữa
nhìn thân hình chúng, so với các con dơi đã thấy trước đây đều to lớn hơn, mỗi
một con đều há ngoác miệng, trên thân mình màu đen cái miệng đỏ lòm trông thực
khủng bố dữ tợn. Thế nhưng ánh sang màu vàng nhạt do Lục Hợp Kính phát ra, vào
lúc này quả thực đã hiển lộ tác dụng, chỉ thấy đám dơi đang có mặt bị ngăn lại
bên ngoài vòng sáng ấy, mặc kệ chúng có đánh đập xô đẩy thế nào đi nữa, vòng
sáng ấy không lay động mảy may nào hết. Ngược lại, những con dơi khi chạm vào
vòng sáng vàng nhạt ấy, thân thể màu đen phát ra âm thanh “tư tư”, giây lát
sau đã ngã lăn ra đất gần ngay vòng sáng, không còn vùng vẫy nữa, nhìn ra đã
không còn động đậy được nữa.
Chỉ là đám dơi ấy quả thật quá nhiều, nhìn thoáng qua, cả bầu trời sao cao vời
vợi hoàn toàn bị che khuất, dễ chừng số lượng có đến hàng triệu con. Số lượng
bị chết nằm trên mặt đất có lẽ bất quá chỉ đến một phần triệu mà thôi, thế
nhưng nhìn vô số con dơi con sau nối tiếp con truớc, vỗ cánh bay đến, bốn
người bị bao vây ở giữa, mặc dầu tạm thời vô sự, nhưng trước sau trái phải đâu
đâu cũng là những cái miệng to như chậu máu vô cùng khủng bố, mùi tanh hôi gần
như làm người ta nôn mửa.
Thế nhưng Lục Hợp Kính vốn là đạo gia chí bảo, dưới sự tấn công của vô số lũ
súc sanh hung ác, không hề có chút suy yếu lay động nào cả, vòng sáng vàng ấy
trông nhàn nhạt, vẫn đứng thẳng như núi, không hề tan ra, bên ngoài vòng sáng
thi thể của lũ dơi mỗi lúc một cao.
Lúc này, không biết có bao nhiêu con dơi đen ở trên trời phía bên trên vòng
sáng ấy, Ở đâu ra mà có đến ba tầng rồi lại ba tầng, chỉ sợ có dến ba trăm
tầng rồi lại ba trăm tầng. Thế nhưng sự công kích của lũ súc sanh ấy với vòng
sáng tựa hồ đã dần dần chậm lại, hình như chúng biết rằng tốn công vô ích, nên
không làm lại cái việc vô dụng ấy nữa. Chỉ là đám súc sánh ấy có lẽ không bỏ
được miếng ngon đã gần đến miệng, vẫn bay lượn xung quanh không chịu bỏ đi.
Trương Tiểu Phàm tâm thần hỗn loạn, hắn bình sinh chưa từng nhìn thấy vật nào
hung ác như vậy. đến tận lúc này vẫn còn một chút khẩn trương sợ hãi, hắn thở
gấp gáp rời mắt khỏi lũ dơi phía bên ngoài, dư quang nơi khoé mắt liếc thấy
Lục Tuyết Kỳ đứng bên cạnh mình sắc mặt đã trắng xanh.
Tựa như ngay lúc này, Lục Tuyết Kỳ cảm thấy ánh mắt của hắn, liền đưa mắt nhìn
về chỗ Trương Tiểu Phàm. Ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung. Lục
Tuyết Kỳ đột nhiên quay đầu đi, gương mặt trắng xanh tựa hồ lại trắng thêm một
chút, thế nhưng không quay đầu lại nữa.
⬘Roạt …”
Đột nhiên, lũ dơi ở đó đều vỗ cánh bay lên, Tăng Thư Thư nhìn bọn chúng, vừa
mới thốt lên một câu : “Khó khăn lắm mới …..”
Lời nói chưa dứt, hắn cũng không nói được hết câu, chỉ thấy đầy trời mây đen,
vô số con dơi bay lên cao, đột ngột quay mình trở lại, chỉ loạt đầu đã như mưa
đá trút xuống, đánh vào phía trên vòng sáng của Lục Hợp Kính, bị vòng sáng Lục
Hợp Kính phản chấn bật văng ra, ngay sau đó một vòng huyết vụ bắn toé lên,
dưới ánh sáng màu vàng nhạt, những thân hình nát bấy, xương gẫy tan tành rơi
đầy trên mặt đất.
Máu bẩn chảy tràn trên mặt đất, mùi máu tanh phả cả lên mặt, vô số huyết hoa
khủng bố xuất hiện rực rỡ trong sắc đêm rồi ngay lập tức rơi xuống đất, thế
nhưng lũ dơi phía đằng sau thật không ngờ tựa như dửng dưng với cái chết của
đồng loại ở phía trước, vẫn lao xuống tấn công không ngừng. Bốn người Thanh
Vân Môn ai nấy mặt mày xanh lét, ngắm nhìn loài vật kỳ dị hung ác dã man hiếm
thấy trên thế gian.
Chẳng bao lâu, xung quanh vòng sáng, đống xác dơi đã chất cao ngang thắt lưng.
Trương Tiểu Phàm đột nhiên phát hiện, lưng áo của mình, đã bị mồ hôi lạnh làm
cho ướt đẫm .
Cảnh tuồng khủng bố này không biết còn kéo dài bao lâu nữa, đến tận lúc khi mà
xác dơi bên ngoài vòng sáng ấy đã chất cao ngang đầu người, lũ dơi cuối cùng
mói chịu ngừng cuộc tấn công mãnh liệt, hung tợn dã man đó lại, lúc này vòng
ánh sáng do Lục Hợp Kính phát ra độ sáng có ảm đạm đi đôi chút, thế nhưng vẫn
loé sáng trong đêm đen, vẫn đứng vững không hề đổ.
Ngập trời mây đen, vây quanh điểm sáng duy nhất trong đêm tối ấy, quả thực vẫn
không có ý định bỏ đi.
Bốn người mắt không lúc nào dám nhắm lại, trong tay nắm chắc tiên kiếm pháp
bảo của bản thân, không dám có một chút sao nhãng.
Chỉ là, bầy dơi khổng lồ này quả thực hình như vẫn chưa có thêm một phương
pháp tôt nào khác, chỉ vây xung quanh chứ không chịu dời đi, nhưng vẫn chưa
tái phát động một cuộc tấn công nào nữa.
Tình trạng này cứ kéo dài đến tận tờ mờ sáng.
Vào lúc những tia sáng mặt trời đầu tiên ửng lên ở phía chân trời, tựa hồ
trong bóng tối mờ mờ có tiếng hô hoán, lũ dơi ở đó đột nhiên vỗ cánh bay lên,
lượn vòng giây lát trong không trung, ngay sau đó bay quay trở lại chỗ hôm qua
chúng đã bay ra, đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh, chưa đầy một khắc, lũ dơi
đông vô số ấy đã biến mất không thấy đâu nữa.
Bốn người Thanh Vân Môn từ từ trùng xuống, thế nhưng một lúc lâu sau, đến tận
lúc hoàn toàn xác định rõ lũ dơi ấy không thể xuất hiện lần nữa Tề Hạo mới thu
hồi Lục Hợp Kính.
Vòng ánh sáng biến mất.
Một âm thanh ngột ngạt vang lên, xung quanh bốn người xác lũ dơi trông như một
hòn núi nhỏ, chợt đổ ập xuống từ bốn phương tám hướng, nhấn chìm bốn người
trong dòng sông khủng khiếp kinh tởm ấy. Trương Tiểu Phàm vào giây phút đó,
tim đập thình thịch, tựa hồ chút nữa thì tự mình ngừng thở, thế nhưng cũng
trong lúc đó, hắn nghe thấy bên cạnh mình truyền đến một tiếng kêu lanh lảnh,
một cánh tay ngọc vươn ra, quắp chặt cứng lấy cánh tay hắn. Dùng sức rất mạnh
tuy cách một lớp vải mà móng tay như xuyên suốt vào da thịt của hắn.
Nỗi đau đớn ấy khoan tận vào trong tim, hắn quay đầu lại, nhìn thấy một nữ
lang xinh đẹp đang hoảng sợ, khuôn mặt trắng xanh của nàng trong ánh nắng ban
mai hiện lên một nét kinh hoàng, khiến người ta trong tim nhói lên một nổi đau
khôn tả.
Bất chợt, nỗi sợ hãi khủng khiếp hiện hữu trong tim hắn tiêu biến mất tăm, mặc
dù vẫn còn một chút căng thẳng, thế nhưng sự chú ý của hắn đã bị Lục Tuyết Kỳ
lôi cuốn hết mất rồi, tựa như trước mặt nàng, hắn có cảm giác quyết không hề
nao núng.
Hắn bước lên một bước, chắn trước thân thể của nàng.
Tiếng thở gấp gáp của Lục Tuyết Kỳ dần dần bình tĩnh trở lại, nàng khe khẻ
ngẩng đầu, đôi môi khẽ mấp máy, sâu kín nhìn gương mặt Trương Tiểu Phàm một
cái, rồi buông lỏng tay ra.