Mây trắng phiêu diêu, trôi lãng đãng trên dải núi. Gió nhẹ lùa tới, mang theo
cảm giác khoan khoái khôn tả.
Ở nơi trước đây đã từng là Hồ Kỳ Sơn nay chỉ còn một cái vực sâu, lúc này nó
đã thôi loang ánh máu nhức nhối, song từ nơi sâu tít, thỉnh thoảng vẫn có khí
nóng đùn lên, loáng thoáng còn thấy cả tiếng dung nham lục bục.
Một người đàn ông đang ngồi cô đơn bên miệng vực, mắt nhắm nghiền, xem chừng
đã bị mù.
Gương mặt hốc hác, vóc dáng tiều tụy, đôi lúc lại lẩm nhẩm điều gì đó, rất lâu
sau ông ta mới từ từ ngã xuống, nằm ngửa trên đất.
Mặt đất khô cứng đem đến một cảm giác vững vàng, ông ta nhoẻn cười, dịu dàng
gọi: “Dao nhi…”
Tiếng gọi nhẹ nhàng bay đi, không có hồi đáp, người đàn ông thở khe khẽ, rồi,
dần dần, ngừng thở.
Rất lâu sau, từ đằng xa có một cái bóng đi lại. Một người phụ nữ mặt che sa
đen, dáng người mảnh mai duyên dáng, chính là U Cơ vốn đã mất tích bấy lâu
nay. Trông thấy con người tuyệt vọng bên miệng vực, bà ta khẽ rùng mình, lướt
nhanh tới, nhưng chẳng thể cứu vãn được gì nữa rồi.
Bà vực người đàn ông dậy, mắt đỏ hoe, tiếng nức nở nghẹn ngào vọng ra từ sau
tấm sa đen.
Đúng lúc đó, trong cái vực sâu sau lưng bà, trong cái tối đen nặng nề u ám,
chợt vang lên tiếng chuông reo trong trẻo. U Cơ giật thót, như không thể tin
vào tai mình, bà xoay phắt người nhìn xuống miệng vực, nhưng ngoài bóng tối âm
u, không còn trông thấy gì nữa cả.
Tiếng chuông đinh đang trôi nổi, vang vọng trong lòng vực rồi bay ra, thấm vào
gió núi.
oOo
Ở ngoại vi Hà Dương thành, dưới chân núi Thanh Vân, một nhóm người đang chậm
rãi đi dọc theo đường mòn đồng dã.
Tiểu Hoàn hớn hở ngoảnh đầu lại, cười tươi như hoa, hỏi người phía sau: “Bình
Nhi tỷ tỷ, tỷ nói thật đấy chứ? Sau này tỷ sẽ từ bỏ tất cả, cùng ông cháu muội
phiêu bạt giang hồ ư?”
Kim Bình Nhi vận tấm áo màu hoàng yến, vẻ mặt rất nhu mì. Nàng nhoẻn cười
duyên dáng, giơ tay khoác vai Tiểu Hoàn, cười nói: “Tất nhiên rồi, nhân gian
này quá nhiều trắc trở, bọn đàn ông xấu xa thì nhung nhúc, ngay bên cạnh muội
cũng có hai lão như thế rồi, nếu tỷ không chăm lo cho muội, làm sao tỷ yên tâm
được!”
Tiểu Hoàn cười hì hì, hai nàng sánh vai bước. Đằng sau có người hậm hực kêu
lên: “Đàn ông xấu xa cái gì chứ? Lão phu bẩm tính thiện lương, thế nhân đều
biết. Ê Dã Cẩu, đúng không?”
Dã Cẩu đạo nhân cười ha hả, đi lướt qua lão già đang càu nhàu. Y cũng chẳng
đáp lời, chỉ rảo chân cho kịp hai cô gái yểu điệu kia.
Chu Nhất Tiên nhổ phì phì, lắc đầu than: “Phong hóa suy đồi, phong hóa suy
đồi…” Nói đến đây, sực nhớ ra chuyện gì, lão liền ngoảnh đầu nhìn lại đằng
sau. Ở đó, xa xa, dãy Thanh Vân sừng sững nguy nga vươn ngập chân mây, khí thế
uy vĩ, lão già khẽ cười, mắt thoáng ánh tinh ranh.
“Ông ơi, đi mau lên!” Tiếng Tiểu Hoàn véo von đằng trước.
Chu Nhất Tiên cười ha hả, quay mình lại, vung vẩy cây trúc Tiên Nhân Chỉ Lộ,
nói to: “Đây, đến đây, biết ngay là các ngươi không có trụ cột như lão phu thì
đi làm sao được!… Ha, ặc, á, đồ lỏi, mấy đứa, đi chậm lại cái, chẳng thương
người già cả chân chậm mắt mờ mà…”
oOo
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, chỉ thoáng chốc đã bao nhiêu ngày tháng
trôi đi.
Lục Tuyết Kỳ tiếp nhiệm chức vị thủ tọa Tiểu Trúc phong, hôm ấy ngự kiếm bay
sang Đại Trúc Phong thăm Văn Mẫn. Văn Mẫn đã thành hôn với Tống Đại Nhân, còn
Tống Đại Nhân đã nắm chức thủ tọa Đại Trúc Phong.
Hai chị em lâu ngày không gặp, mừng rỡ quấn quít chuyện trò từ sáng tới tận
trưa trờ trưa trật.
Khi Lục Tuyết Kỳ đứng dậy cáo từ, Tống Đại Nhân và Văn Mẫn cùng tiễn ra đến
ngoài Thủ Tĩnh Đường.
Lục Tuyết Kỳ nhìn quanh, cười bảo Văn Mẫn: “Yên tĩnh nhỉ, chỗ này hợp với tính
tỷ đấy.”
Văn Mẫn gật đầu. Tống Đại Nhân cũng cười: “Thực ra Đại Trúc Phong vẫn náo
nhiệt lắm đấy chứ, chỉ hiềm dạo này bọn đệ tử đều xuống núi tu hành, chẳng có
hơi người nên mới quạnh quẽ thế thôi. Ờ còn Đại Hoàng nữa, con chó mà sư phụ
ta nuôi từ nhỏ đó, ai ngờ mấy hôm nay cũng rong mất tăm, đến tiếng chó sủa
cũng chẳng còn, thực là kỳ quái!”
Văn Mẫn lườm gã: “Chắc là ghét đồ ăn của huynh quá nên nó chạy!”
Tống Đại Nhân cười xuề xòa. Lục Tuyết Kỳ nhìn hai vợ chồng êm ấm như vậy cũng
thấy được an ủi, bèn chuyện trò thêm đôi câu rồi cáo từ, rời khỏi Đại Trúc
Phong.
Áo trắng phấp phới, nàng ngự kiếm đi, chẳng hiểu sao bỗng nhiên buồn bã, không
muốn quay về Tiểu Trúc phong ngay.
Có lẽ cảnh vợ chồng đầm ấm ban nãy của sư tỷ đã khuấy động một điều gì đó
trong lòng nàng, Lục Tuyết Kỳ thấy buồn rười rượi, tự dưng bay xuống chân núi,
đến Thảo Miếu thôn, nơi đã từng gắn liền với bao ác mộng, nay đã trở nên hoang
phế.
Cỏ dại rậm rịt, gió mát nhè nhẹ ào đến từng cơn, tất cả dường như chưa hề thay
đổi.
Nàng đứng lặng hồi lâu, thở dài, khuôn mặt thanh tú phảng phất nỗi ưu sầu. Rồi
nàng chậm rãi đi sâu vào bên trong.
Tường xiêu vách đổ chạy dọc hai bên lối đi. Nàng đứng im trong gió nhẹ, trong
hơi cỏ man mát, ủ rũ nhìn quang cảnh lặng lẽ xung quanh, mắt ngập nhu tình.
Bỗng nhiên nàng giật thót, nghi hoặc dừng bước, nhìn chằm chằm vào sâu trong
vùng hoang phế trước mặt.
Ở đó có một túp nhà gỗ mới dựng, trông rất đơn sơ, khói nhẹ liêu xiêu đang
lượn lên khỏi mái.
Bên ngoài nhà là một mảnh áo xanh lục rách nát, đang lất phất theo gió.
Một mùi thơm nức bay ra khỏi căn nhà gỗ.
Oẳng oẳng!
Chí chí!
Những âm thanh kỳ quái bỗng vang lên trong căn nhà ấy, ngay lập tức một cái
bóng vàng xẹt ra, đó là một con chó già to tướng lông vàng, bộ dạng hí hửng.
Trên lưng con chó là một con khỉ lông xám có ba mắt, thật ít thấy, tay cầm một
khúc thịt sườn thơm phưng phức, tay kia túm cổ con chó, miệng la hét loạn xị,
như thể thúc con chó phi nhanh hơn!
Rồi một người chạy vụt ra, mình vận bộ áo thô, mặt mày nhăn nhó, hắn hét
tướng:
“Con chó chết tiệt, con khỉ chết giẫm! Các ngươi lại ăn cắp thịt…”
Bỗng nhiên trông thấy Lục Tuyết Kỳ, hắn đứng phắt lại.
Hai người đứng im không nhúc nhích, sững sờ nhìn nhau.
Bao nhiêu tháng năm, tình sầu nhân gian, thoắt cái hiển hiện trong ánh mắt họ,
rồi cả hai cùng bật cười.
Một cơn gió nhẹ lùa tới, tiếng chuông đinh đang vang lên dưới mái hiên. Tấm áo
xanh lục vẫn lất phất bay, như một nét cười. Tiếng chuông đinh đang, trôi theo
gió, vang vọng đi khắp nhân gian.
Hết