Một dải bạch quang vụt ngang trời, rơi xuống đầu một thôn nhỏ cách Hồ Kỳ Sơn
hơn mười dặm, ánh hào quang lấp lánh phút chốc tan biến lộ ra thân hình mảnh
khảnh yểu điệu của Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Nàng khẽ đặt Quỷ Lệ trên tay xuống đất, xem xét tỉ mỉ một lúc, sau khi chắc
chắn hắn không bị thương quá nặng mới thở một hơi dài, chậm rãi đứng lên.
Bạch y trên thân mình nàng nhiều chỗ cháy sém, có chỗ ố vàng, có nơi đen sẫm,
đôi chỗ thậm chí lộ ra thấp thoáng làn da trắng nõn nà. Thế nhưng Tiểu Bạch
không một mảy may chú ý tới bản thân mà chỉ chăm chú nhìn về phía nơi nàng vừa
từ đó thoát ra.
Phía chân trời xa kia, cột lửa dữ dằn cao ngất vẫn cuồn cuộn bốc cao như không
gì làm tan đi được. Dù cách xa nhường ấy mà Tiểu Bạch vẫn cảm thấy sức nóng
hừng hực từ làn gió thổi qua đỉnh núi, qua những vụn nát của Hồ Kỳ Sơn. Trong
dòng chảy của nham thạch đang nguội dần, màu đỏ dường như càng rực hồng lên
mãi, mỗi lúc một tụ lại dày đặc trên nền trời. Trong màn ánh sáng đỏ màu máu
đó lại như thấp thoáng một thân người màu đỏ, đang ngửa cổ cười lên điên loạn
giữa thinh không.
Tiểu Bạch lặng lẽ nhìn về phía ấy, nét mặt không một chút biểu hiện cảm xúc bi
lạc ai hoan, dường như tất cả những lo lắng trong con mắt người đời đối với
nàng đều không còn một mảy may ý nghĩa!
Phía sau bất ngờ vọng đến tiếng lao xao khe khẽ, Tiểu Bạch giật mình quay lại.
Quỷ Lệ hóa ra vẫn nắm bất động trên mặt đất, nhưng vạt áo trên ngực hắn lại
không ngớt động đậy rồi xuất hiện một bóng nhỏ màu tro, thì ra là con khỉ Tiểu
Hôi.
Tiểu Bạch hờ hững mỉm cười, vỗ hai bàn tay vào nhau, đoạn giang rộng cánh tay:
“Con khỉ này, không ngờ ngươi lại thông minh đến thế, lại đây nào!”
Tiểu Hôi ngồi trên ngực Quỷ Lệ, gãi đầu nhìn chủ nhân, ba con mắt lấm lét đảo
khắp xung quanh, kêu lên mấy tiếng “khẹc khẹc”, đoạn nhảy vào vòng tay Tiểu
Bạch. Nàng mỉm nụ cười dịu dàng, vuốt ve lưng nó, lúc đó mới thấy trên thân
mình Tiểu Hôi chi chít vết thương, có chỗ thịt còn lộ ra đỏ hỏn.
“Ôi…!” Tiểu Bạch khẽ thở dài lắc đầu, đến dưới một gốc cây đặt Tiểu Hôi ngồi
xuống, đoạn lấy từ trong người ra một bình ngọc nhỏ, miệng xuýt xoa thương
xót: “Bé con à, ngươi còn đi theo con người xui xẻo này thì còn phải nếm nhiều
cay đắng đó!”
Ba con mắt của Tiểu Hôi cùng chớp chớp, đầu lắc lia lịa, miệng kêu “khẹc khẹc”
liên hồi ra vẻ bất bình, chừng như không thích Tiểu Bạch nói Quỷ Lệ như vậy.
Tiểu Bạch lườm con khỉ rồi nói với giọng giận dỗi: “Đúng rồi, biết rồi, chỉ có
chủ nhân của mày là tốt nhất thôi!”
Tiểu Hôi toét miệng cười, tay gãi đầu có vẻ rất sung sướng.
Tiểu Bạch lại nhấc Tiểu Hôi vào lòng, lấy ra mấy viên thuốc nhỏ từ trong bình
ngọc, dùng tay bóp vụn thành một thứ bột nhỏ mịn màu xanh rồi cẩn thận rắc lên
miệng những vết thương còn rướm máu của nó. Chẳng bao lâu bột xanh đã ngấm vào
da thịt, phát ra những âm thanh lách tách nhỏ xíu, trong nháy mắt phần lớn các
vết thương của Tiểu Hôi đã kéo liền miệng, thật là thứ thuốc chữa ngoại thương
thần diệu!
Ngập ngừng một lúc, Tiểu Bạch đưa tay xé mấy mảnh vải trắng trên y phục cẩn
thận băng bó cho Tiểu Hôi. Chú khỉ ba mắt một mực yên lặng để cho nàng băng
bó, có lẽ nó cũng hiểu được ý tốt của nàng.
Một khắc sau, cả mình Tiểu Hôi đều quấn băng trắng toát, chỉ còn lộ ra ngực,
tay trái, chân phải và sau đầu, trông chẳng khác gì một binh sĩ trọng thương
nhưng mang dáng vẻ hết sức khôi hài. Tiểu Hôi không ngừng nhìn lại mình, đồng
thời ngó ngoáy chân tay một cách vụng về, dường như không biết làm gì với bộ
dạng mới của mình.
Tiểu Bạch trừng mắt quát: “Không được cử động!”
Tiểu Hôi giật mình nhảy bắn lên, đoạn toét miệng cười rồi ngồi im như đá.
Quỷ Lệ đột nhiên động đậy, miệng khẽ rên lên mấy tiếng, khiến cả Tiểu Bạch và
Tiểu Hôi cùng quay lại nhìn.
Quỷ Lệ vẫn hôn mê, miệng lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, vẫn là hai chữ “Bích Dao!”
Tiểu Bạch khẽ lắc đầu thở dài, chậm rãi bước lên mấy bước, nhìn xa xa về phía
Hồ Kỳ Sơn. Một lát, Tiểu Hôi gãi đầu bước lại, níu vạt áo Tiểu Bạch rồi trèo
lên ngồi trên vai nàng.
Trong mắt Tiểu Bạch hiện nỗi buồn man mác, tay nhè nhẹ vuốt ve Tiểu Hôi. Trước
mắt họ, ngọn Hồ Kỳ Sơn đã vĩnh viễn mất khỏi thế gian, chỉ còn lại vực sâu
thăm thẳm không ngừng tuôn chảy dòng nham thạch nóng bỏng, giữa tầng không vẫn
quay cuồng đám dị quang đỏ máu.
“Tiểu Hôi, làm sao bây giờ?” Tiểu Bạch khe khẽ cất tiếng, nói với Tiểu Hôi
nhưng thực ra nàng đang tự hỏi chính bản thân mình: “Bích Dao đi rồi, ta sợ
hắn sẽ không sống nổi!”
Tiểu Hôi ngây ra nhìn Tiểu Bạch, không biết có hiểu lời nàng không mà ba con
mắt cứ không ngừng đảo đi đảo lại. Tiểu Bạch khẽ cười lên một tiếng chua chát,
đoạn quay nhìn gã trai đang nằm trên đất, vẫn thở nhẹ nhưng sinh khí dường như
đã cạn kiệt.
“Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hắn cứ mãi thế này…?”
Đột nhiên Tiểu Hôi kêu lên mấy tiếng “khẹc khẹc.” Tiểu Bạch nghiêng tai lắng
nghe rồi lắc đầu cười khổ, nhấc con khỉ xuống ôm vào lòng, hỏi nhỏ: “Về nhà ư?
Nghe được đấy, nhưng mà…”
Nàng lại nhìn Quỷ Lệ, đoạn dịu dàng nói với Tiểu Hôi: “Hắn có nhà không?”
Hỏi xong câu đó, trong lòng Tiểu Bạch cũng chợt phảng phất một nỗi đau. Nàng
sửng sốt khi phát hiện ra mái tóc của Quỷ Lệ đã có sợi bạc.
Nhân gian có câu “Thương hải tang điền” kiếp người nhỏ nhoi, ai mà biết trước
được điều gì? Tiểu Bạch lặng người trong suy nghĩ mông lung, phải một lúc sau
tiếng kêu của Tiểu Hôi mới làm nàng bừng tỉnh. Nàng hất mái tóc ra sau, lại
cười chua xót, lần này là cho bản thân mình.
Đã bao năm nay vẫn là cảm giác thê lương ấy!
Tiểu Hôi bỗng nhảy phắt ra khỏi tay Tiểu Bạch, đứng trên mặt đất hoa chân múa
tay, ngón tay không ngừng chỉ về hướng Bắc, miệng liên tục kêu “khẹc khẹc!”
Tiểu Bạch chăm chú nhìn con khỉ, đôi mày dần dần chau lại, một lúc nàng mới
gật đầu: “Ngươi muốn chúng ta về ngôi nhà cũ của hắn?”
Tiểu Hôi gật đầu lia lịa.
Trên mặt đất, Quỷ Lệ vẫn mê man như không còn sinh khí. Lặng lẽ mấy giây, Tiểu
Bạch lại than lên: “Được rồi, chúng ta đi vậy, dù sao cũng còn hơn là ngồi đây
chờ đợi!”
Tiểu Hôi lại toét miệng cười, Tiểu Bạch giơ tay để con khỉ nhảy lên vai mình.
Nàng đi về phía Quỷ Lệ, lặng lẽ nhìn hắn một lúc rồi khẽ thốt: “Về nhà thôi!”
Tia sáng trắng lại rực lên chiếu đến tận mây xanh, vùn vụt bay về phía bắc.
oOo
Trung Nguyên. Thanh Vân Sơn.
Dưới Thanh Vân Sơn vạn vật vẫn sinh sôi nảy nở. Khắp nơi tràn ngập màu xanh
của cỏ cây, thoang thoảng vẳng lại tiếng chim kêu lảnh lót. Thấp thoáng trong
cây cỏ là những bức tường đổ nát đứng im lìm, nơi một thời đã từng là Thảo
Miếu thôn.
Thời gian qua đi, cảnh vật cũng đã đổi thay. Ngọn gió hiu hiu làm lay động
những nhành cây nhỏ, mang theo cả mùi thơm của hoa lá.
Dải sáng trắng từ trên trời chậm rãi buông xuống. Không đợi Tiểu Bạch dừng
lại, Tiểu Hôi đã từ trên vai nàng nhảy ra, lăn vòng quanh những bụi cỏ xanh
rì, thích chí kêu lên mấy tiếng, điệu bộ vui mừng đến tột độ. Khóe miệng Tiểu
Bạch hé nở nụ cười, cẩn thận ôm Quỷ Lệ đến cạnh một bức tường đổ nát.
Lúc này Quỷ Lệ đã dần dần hồi tỉnh, nhưng thần sắc trông còn nguy kịch hơn cả
lúc hôn mê. Từ đầu đến chân da dẻ trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, hai
mí mắt chỉ hơi động đậy, tay chân vẫn chưa thể cử động.
Nhìn bộ dạng Quỷ Lệ, Tiểu Bạch không khỏi lo lắng trong lòng. Trên đường đến
thôn Thảo Miếu hắn đã có lúc tỉnh lại được vài giây, nhưng lập tức lại rơi vào
hôn mê trầm trầm. Cho dù nàng đã dùng bao lời khuyên giải, nhưng xem ra không
một lời nào lọt vào tai hắn.
Cho dù đã biết từ trước, Tiểu Bạch vẫn không thể ngờ được sự ra đi của Bích
Dao lại gây tổn thương cho Quỷ Lệ đến thế. Cho dù nàng có là Cửu Vĩ Hồ Ly, đã
ngàn năm hành đạo thành tinh, nhưng cũng bất lực trước tình cảnh của Quỷ Lệ
lúc này.
Bên cạnh họ, Tiểu Hôi vẫn nhảy nhót tung tăng, trên tay cầm mấy thứ quả dại,
bất chợt ném về phía Tiểu Bạch ra hiệu ăn được. Dường như chỗ này đã quá quen
thuộc với nó.
Tiểu Bạch quay lại nhìn Tiểu Hôi, tiện tay cầm mấy quả dại lên, lại mỉm cười
chua chát: “Con khỉ này hay thật, từ sáng đến tối lúc nào cũng vui vẻ như vậy,
giá chủ ngươi cũng được như thế thì…”
Tiểu Hôi nhìn nàng cười toe toét rồi đặt quả dại trước mặt Quỷ Lệ. Quỷ Lệ vẫn
nằm yên không nhúc nhích. Đợi một lúc, dường như cũng hiểu được chủ nhân của
mình không thể tự ăn, Tiểu Hôi nhún vai ngồi xuống dựa vào Quỷ Lệ, bắt đầu ăn
uống ngon lành.
Trời đã về chiều, chỉ có hai người và một con khỉ trong một thôn xóm hoang
tàn. Tiểu Bạch lặng lẽ không buồn lên tiếng, thần sắc Quỷ Lệ vẫn trắng bệch im
lìm. Tiểu Hôi ăn xong gối đầu lên đùi chủ nhân, bốn chân giang ra ngáy khò
khò.
Những quầng sáng âm u trôi đi lặng lẽ, cảnh sắc trời cao không ngừng thay đổi.
Mây trắng từng đám bồng bềnh, gió hiu hắt thổi khua cây là xạc xào.
Mặt trời mệt mỏi lê về phía tây, nền trời cũng dần sẫm lại.
Khi màn đêm từ từ buông xuống cũng là lúc vầng trăng hiện ra, treo lơ lửng ở
phía đông xa xăm. Trên nền trời, sao đêm bắt đầu lấp lánh, như vạn con mắt
đang dõi xuống trần gian.
Tiểu Hôi chợt kêu lên những tiếng nho nhỏ, trở mình rồi tiếp tục ngủ say sưa,
trên khuôn mặt láu lỉnh khẽ điểm nụ cười, cả trong mơ con khỉ này cũng không
hề bị muộn phiền quấy rối.
Ánh trăng bàng bạc phủ khắp rừng núi. Tiểu Bạch gượng nhẹ đứng lên, ngẩng đầu
tư lự nhìn trời đêm, rồi bất chợt như vô thức con mắt nàng quay về phương nam,
không kềm được tiếng thở dài.
Nàng đã đi qua bao nhiêu vạn dặm, đã chịu bao bão táp phong ba, xiêm áo trên
người đã thấm không biết bao nhiêu sương gió.
Đêm về khuya, ánh trăng vẫn bàng bạc lung linh.
oOo
Trên đỉnh Tiểu Trúc Thanh Vân Sơn, Lục Tuyết Kỳ đang ngồi một mình bên cửa sổ.
Áo nàng trắng như tuyết, mỏng manh như sương mai. Ánh trăng rót từ trên cao
xuống, in dáng hình tuyệt mỹ bên cửa sổ, nhẹ lay như làn sóng trong bóng lá
dập dờn.
Không biết đã bao đêm nàng ngồi đó, ngước nhìn trời đêm, im lặng ngắm những vì
tinh tú trên trời cao.
Xa xa, mơ hồ vẳng đến tiếng lao xao lá trúc. Ánh trăng chiếu rọi, gió nhẹ thổi
lướt qua lay động xiêm y. Bên cạnh nàng, Thiên Gia thần kiếm nằm yên lặng bên
cửa sổ, tắm mình dưới ánh trăng thanh lạnh lẽo, cũng đẹp như chính nàng.
Mặt trăng từ từ trôi nhẹ lên giữa thinh không, Lục Tuyết Kỳ đưa mắt nhìn ra
xa, đôi mi thanh tú nhẹ khép trong phiền muộn âu sầu.
“Ngươi vẫn khỏe đấy chứ?”
Âm thanh khẽ thoảng đến mức Lục Tuyết Kỳ không nghe thấy, như có một áng mây
mỏng lướt qua vầng nguyệt, ánh trăng chỉ xao động nhẹ rồi lại sáng rỡ lung
linh.
Trong khoảnh khắc ấy, chừng như linh cảm thấy điều gì, Lục Tuyết Kỳ nhíu mày,
chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài.
Bên kia không xa là một rừng trúc. Dưới ánh trăng, thân trúc in trên đất những
vệt dài. Chỉ trong khoảnh khắc đã có bao nhiêu hình bóng hiện ra rồi tan đi
trên đất. Thần sắc Lục Tuyết Kỳ đột nhiên biến đổi, cất giọng lạnh lùng: “Cao
nhân phương nào, hãy hiện thân đi!”
Bóng trúc đung đưa, trong hàng ngàn vệt đen sẫm ấy mơ hồ bóng dáng một người
như có như không. Bỗng nhiên từ cái bóng đó phát ra một âm thanh đùa cợt: “Quả
nhiên ta đã tìm được cô, cho dù lúc nào gặp cô cũng khiến ta giật mình.”
Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn vệt đen trên rừng trúc, tiếng nói dịu dàng của ai
đó gợi cảm giác rất đỗi thân quen. Giọng nói ấy dường như nàng đã từng nghe
chính tại nơi này. Tuy trong đầu nghĩ như vậy khuôn mặt nàng vẫn giữ vẻ lãnh
ngạo như sương mai, chỉ lạnh lùng hỏi: “Là ai vậy?”
Một trận gió núi bỗng thổi qua khiến những thân trúc càng xao động mạnh, bóng
trúc ngả nghiêng lộ rõ một nhân ảnh nữ giới trong trang phục trắng. Bóng hình
đó bay bay tới, thì ra là Tiểu Bạch.
Dưới ánh trăng rực rỡ, chỉ thấy một dung nhan kiều mị với cặp mắt thanh tú đẹp
như tranh vẽ, làn da trắng muốt nõn nà chẳng khác nào Lục Tuyết Kỳ.
Lục Tuyết Kỳ sững lại một lát, chẳng thể ngờ được Tiểu Bạch lại xuất hiện giữa
đêm khuya như vậy, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Tại sao lại là cô?”
Tiểu Bạch cười nhạt: “Là ta thì sao?”
Im lặng giây lát, Lục Tuyết Kỳ mới cất được lời: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Tiểu Bạch nhìn nàng cười mỉm: “Đêm khuya thanh vắng, cô không ngủ lại ra ngoài
ngắm trăng, hay là đang nhớ đến ai vậy?”
Đôi má Lục Tuyết Kỳ bỗng ửng hồng, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như tuyết:
“Đó là chuyện riêng của ta, còn cô đến đây làm gì? Đây là Tiểu Trúc Phong
Thanh Vân Môn, là khu vực ta cai quản. Nếu cô không nói rõ. đừng trách ta
không khách khí!”
Tiểu Bạch bình thản: “Ta đến đương nhiên là vì có chuyện! Nghe ta nói đây,
trong lòng cô đang nghĩ về ai thì ta cũng vì người ấy mà đến!”
Lục Tuyết Kỳ lặng đi, hai mắt nhìn sững Tiểu Bạch. Khuôn mặt nàng vẫn giữ nét
cười rạng rỡ, không có vẻ gì là đóng kịch. Chần chừ một lát Lục Tuyết Kỳ mới
chậm rãi hỏi: “Vậy hắn… hắn bị sao vậy?”
Tiểu Bạch chợt thở dài: “Hắn đang ở khu nhà đổ của Thảo Miếu thôn dưới chân
Thanh Vân Sơn.”
Lục Tuyết Kỳ ngẩn người, nét mặt thoáng vẻ xúc động, tay nắm chặt song cửa sổ.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, dung nhan nàng lại tối đi, lắc đầu khẽ nói: “Ta
không thể đi được!”
Đến lượt Tiểu Bạch hoảng hốt: “Cô vừa nói gì?”
Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ giây lát, đầu càng cúi thấp: “Thanh Vân Môn xảy ra nhiều
chuyện như vậy, các bậc tiền bối cũng vì thế mà phiền lòng, huống hồ thân phận
hiện nay của hắn… Ta đi gặp hắn cũng là vi phạm giới luật, phá vỡ phép tắc.
Hơn nữa dù có gặp thì cũng được gì đâu?”
Nói đến đây, lòng nàng không khỏi xao động, khẽ cắn răng thở dài nhè nhẹ,
dường như phải cố gắng nén lòng. Có ai biết được, sau giây lát lặng lẽ ấy niềm
xúc động bỗng trào dâng trong lòng nàng, cơ thể nóng bừng, tim đập nhanh hơn,
cuối cùng nàng cũng chẳng thể khống chế được bản thân của mình nữa, hối hả hỏi
Tiểu Bạch: “Hắn… hắn vẫn khỏe chứ?”
Tiểu Bạch không nói gì, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn nàng.
Lòng Lục Tuyết Kỳ thoáng nỗi bất an, toàn thân bất chợt run lên, hai mắt mở to
nhìn Tiểu Bạch chờ đợi.
Tiểu Bạch im lặng một lát mới nói khẽ: “Bích Dao đi rồi!”
Lục Tuyết Kỳ nghe như sét đánh ngang tai, đứng lặng im không nói được câu nào.
Trong đầu nàng như có hàng trăm cơn gió rít vi vu, tâm trí trống rỗng chỉ còn
một khoảng không trắng.
Tiểu Bạch khẽ khàng: “Cô và hắn cũng không phải là người ngoài, tình trạng hắn
bây giờ…”
“Hắn đang như thế nào?” Lục Tuyết Kỳ đột nhiên cất tiếng hỏi dồn, khuôn mặt
nàng đã trắng bệch ra, hai chân run rẩy như đứng không vững nữa.
Tiểu Bạch lắc đầu thở dài: “Sức khỏe hắn rất không tốt, ta cũng chẳng có cách
nào nữa mới đến tìm cô.”
Lục Tuyết Kỳ khép mi, khóe mắt hiện rõ vẻ thê lương vô hạn. Con người vốn lạnh
lùng như băng giá của nàng giờ đây đã không còn chút nào vẻ lãnh ngạo thường
ngày. Nàng khẽ thở từng hơi nặng nhọc, ngỡ như tất thảy gánh nặng trần gian
đang đè lên đôi vai nàng, hai mắt rực lên nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch không nói mà chỉ lẳng lặng gật đầu.
“Vù…” Cánh cửa sổ dưới tay Lục Tuyết Kỳ vỡ nát, tay kia nắm lấy Thiên Gia,
thân hình ngọc ngà cất lên, lao vào giữa mênh mông rừng núi.
Cái gì gọi là phép tắc, cái gì gọi là giới luật?
Nàng giờ chỉ còn nước mắt và nỗi tương tư đè nặng trong lòng!
Bay vút lên cao không, bay theo gió mà đi!
Gió phả vào mặt rát như dao cắt, cũng không đau bằng nỗi nhớ trong lòng nàng.
Đêm nay, nỗi nhớ đã thành ngọn lửa, chỉ một câu nói là bùng lên dữ dội.
Bích Dao đã mất! Nỗi đau ấy làm sao hắn có thể chịu nổi! Mười năm trời đằng
đẵng, có ai hiểu hơn nàng những nỗi niềm sâu kín trong lòng hắn!
Nàng cứ thế ngược gió bay đi, kiên quyết đến điên dại, không một lần ngoái đầu
nhìn lại. Bóng tối nơi xa xăm kia đang trùm lên hắn, giá lạnh liệu có đang
hành hạ hắn?
Nàng phải bay đi, đến bên người ấy!
Ở cùng người ấy!
Trăng vẫn vằng vặc sáng soi, một bóng hình cô đơn trên đất.
Tiểu Bạch chậm rãi đến trước khung cửa sổ vỡ nát, nhìn thật lâu rồi mới từ từ
ngẩng lên. Hai con mắt đẹp tuyệt trần chậm rãi khép lại, đầu gật khẽ, môi nhẹ
nở nụ cười. Nụ cười mang cả nỗi chua xót lẫn hạnh phúc.
Vầng trăng vẫn treo lơ lửng trên cao, đêm lạnh hơn, sao dần dần thưa thớt.
oOo
Một đợt gió từ xa thổi tới mang theo hơi đêm lạnh lẽo. Thảo Miếu thôn hoang
tàn vắng lặng, cỏ cây dập dờn như sóng biển dưới gió đêm, từ bốn phía xung
quanh tiếng côn trùng vẳng kêu rỉ rả.
Nơi góc tối, Quỷ Lệ vẫn nửa nằm nửa ngồi, dựa vào tường không nhúc nhích. Tiểu
Hôi vẫn gối đầu lên đùi hắn ngủ. Từng đợt gió miên man thổi đến, dường như con
khỉ nhỏ cũng cảm thấy lạnh, miệng không ngớt chóp chép làu bàu, hết trở mình
rồi cuộn tròn lại, đến cả cái đuôi cũng quặp sát vào thân, một lúc lại chìm
vào giấc ngủ.
Một tia sáng trắng chợt hiện lên dưới ánh trăng, lao giữa tầng không đến thôn
Thảo Miếu với tốc độ nhanh đến phi thường, đến nỗi khi hạ xuống đất tia sáng
đó khiến cây cỏ rạp hẳn xuống, mãi một lúc sau mới trở lại trạng thái ban đầu.
Luồng bạch quang tan đi, hiện ra Lục Tuyết Kỳ với nét mặt lo lắng. Nàng vội
vàng nhìn quanh, đâu đâu cũng chỉ thấy những bức tường đổ nát, giống y như lần
trước nàng đã đến đây. Ngoài ánh trăng vẫn chiếu lung linh, hầu như chỗ nào
cũng bị bao phủ một màu đen mù mịt.
Nàng vẫn chưa tìm được người ấy!
Đứng lại giây lát, nàng mới chậm rãi đi lên phía trước, bước vào chỗ ẩn giấu
biết bao nhiêu chuyện xưa. Mỗi đổ nát trước mặt nàng là một bản bi ca lay
động. Nơi đây đã từng chứng kiến cả hạnh phúc tràn trề lẫn đau khổ tột cùng
của con người. Tất cả đã bị chôn vùi dưới lớp đất đá kia, dưới đêm khuya lạnh
vắng chỉ còn lại cảnh hoang tàn và những cơn gió rít.
Thiên Gia thần kiếm trong tay của Lục Tuyết Kỳ đột nhiên tỏa ra những vầng hào
quang lấp lánh, dường như cũng hiểu được nỗi lòng chủ nhân.
Trong bụi cây dưới chân Lục Tuyết Kỳ đột nhiên phát ra tiếng kêu khe khẽ. Nàng
thoắt giật mình, nét mặt biến sắc, tích tắc sau một con chuột chui ra rồi chạy
biến vào một bụi cây um tùm khác.
Lục Tuyết Kỳ đứng lặng vài giây rồi mới lắc đầu thở dài, bình thường đến cả
Thú Thần cũng không làm nàng chớp mắt nhưng bây giờ chỉ con chuột nhỏ lại
khiến nàng sợ đến đứng tim. Nỗi lo cho người ấy đã biến nàng thành một nữ nhi
yếu đuối từ lúc nào rồi!
Tiếng chuột chạy tuy làm Lục Tuyết Kỳ sợ hãi, nhưng cũng đánh thức cả chú khỉ
Tiểu Hôi. Nó lăn sang một bên, đôi tai khẽ động đậy rồi tích tắc sau cả ba con
mắt đều mở to nhìn lơ láo.
Có tiếng bước chân từ khu nhà đổ nát vọng lại.
Tiểu Hôi leo phắt lên tường nhìn xung quanh, vẫn không nhìn thấy bóng dáng
Tiểu Bạch. Quay nhìn về phía Quỷ Lệ, chủ nhân nó vẫn nằm thiêm thiếp ở đó
khiến Tiểu Hôi ngẩn ra, đoạn ngồi xuống bên bức tường đổ mắt hướng nhìn về chỗ
có tiếng bước chân.
Trong đêm tối, con mắt vàng của Tiểu Hôi rực lên một cách kỳ dị.
Lục Tuyết Kỳ khẽ cất bước xuyên qua những ngôi nhà đổ, từ lúc hạ thân xuống
thôn Thảo Miếu đến giờ chưa được bao lâu nhưng trong tim nàng lại có cảm giác
như ngàn năm đã trôi qua. Đi đến đâu cũng là khoảng không mù mịt, bóng cây hòa
lẫn bóng tường hoang thành những hình thù quái đản, trong lòng Lục Tuyết Kỳ
xiết bao lo lắng lẫn căng thẳng. Thậm chí nàng còn mơ hồ tự trách phải chăng
nàng đã quá hấp tấp bỏ lại Tiểu Bạch, dại dột đến đây một mình? Nghĩ đến đây
nàng không tự chủ được vội bước nhanh hơn, đi thêm vài bước chân rồi đột nhiên
Lục Tuyết Kỳ dừng lại.
Phía trước một bức tường đổ le lói ánh hào quang, một con mắt vàng rực đang
nhìn chằm chằm vào nàng.
Ánh trăng mờ ảo. Lục Tuyết Kỳ tiến thêm vài bước nữa, đã nhìn rõ cả ba con mắt
của con khỉ màu tro, thân mình quấn băng trắng trông vừa kỳ lạ vừa hết sức
khôi hài. Cả ba con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Tuyết Kỳ.
“Tiểu Hôi!”
Trái tim Lục Tuyết Kỳ bỗng đập rộn ràng. Gần như vô thức, nàng hối hả tiến lại
gần. Vạt áo trắng tinh khôi rơi trên bức tường đổ nát, như bông hoa cuối cùng
sót lại của mùa xuân.
Tiểu Hôi nhìn Lục Tuyết Kỳ lăng không tiến lại, gãi đầu như không biết phải
làm sao. Trong những nữ nhân từng tiếp xúc với Quỷ Lệ, quan hệ của Tiểu Hôi
với Lục Tuyết Kỳ là lạnh nhạt nhất. Chỉ cần nhìn thấy bộ y phục trắng muốt
lạnh như băng tuyết kia, Tiểu Hôi đã cảm thấy ngại ngùng.
Mặc dù như vậy, con khỉ nhỏ biết rõ nữ nhân kia có mối quan hệ tuyệt đối không
bình thường với chủ nhân của mình. Vì thế khi nhìn nàng bay tới, Tiểu Hôi chần
chừ không biết phải tỏ thái độ ra sao.
Thấy Tiểu Hôi không có phản ứng gì, Lục Tuyết Kỳ càng hoang mang lo lắng. Nàng
ôm chú khỉ vào lòng rồi đưa mắt nhìn quanh. Không thấy một ai, Lục Tuyết Kỳ
run rẩy: “Hắn đi đâu rồi?”
Trong phút hoang mang, hai bàn tay nàng bất giác siết mạnh. Vẫn đôi cánh tay
nõn nà ấy, nhưng đột nhiên như trở thành hai gọng kềm thép khiến Tiểu Hôi
hoảng loạn khua chân múa tay liên hồi, miệng rít lên the thé. Ánh mắt Lục
Tuyết Kỳ bất giác chuyển từ con khỉ về phía sau bức tường đổ. Trong bóng đêm
loang lổ ánh trăng, một thân hình bất động đang nửa nằm nửa ngồi ở đó.
“Phịch” một tiếng, hai bàn tay nàng bỗng chợt buông ra. Tiểu Hôi đang cố vùng
vẫy bỗng mất đi chỗ dựa, rơi thẳng từ trên cao xuống đất. Cú ngã động phải một
vết thương nào đó khiến cho nó đau đớn nhảy cẫng lên, phẫn nộ nhăn nhó nhìn
Lục Tuyết Kỳ.
Lục Tuyết Kỳ đã không còn để ý đến Tiểu Hôi, đi vòng qua bước tường đổ, chầm
chậm tiến đến bên Quỷ Lệ. Trước mặt nàng là một người nửa sống nửa chết, đôi
mắt mở trừng vô hồn không biết đang nhìn về phương nào. Trên khuôn mặt tiều
tụy ấy thậm chí còn thoát ra một làn hơi mục nát như của một thi thể bắt đầu
phân hủy.
“Choang!”
Thần kiếm Thiên Gia rơi từ tay nàng xuống đất, nhưng Lục Tuyết Kỳ chẳng hề để
ý. Nàng từ từ quỳ xuống trước mặt Quỷ Lệ, hai giọt lệ long lanh chầm chậm ứa
ra từ hai bên khóe mắt.
“Tiểu Phàm!”
Quỷ Lệ vẫn trơ như đá như chưa từng quen biết gì nàng. Trong đầu hắn lơ mơ
chút cảm ứng, nhưng chỉ sau khoảnh khắc lại trở về trạng thái ban đầu, giống
như con chim mệt mỏi nằm trong chiếc tổ vô hình nhưng chắc chắn, không dám bay
ra thế giới bên ngoài dù chỉ để nhìn một chút.
Lục Tuyết Kỳ run rẩy đưa tay từ từ ôm lấy khuôn mặt Quỷ Lệ. Những đường nét
quen thuộc khiến tim nàng đã bao đêm mong nhớ, khóe miệng khẽ run lên trong
tiếng gọi thiết tha: “Tiểu Phàm, là ta đến đây, ta là Tuyết Kỳ đây!”
Quỷ Lệ vẫn im lìm, nét mặt không thay đổi.
Gió đêm lạnh lẽo, tiếng cỏ cây xào xạc. Tiểu Hôi ngồi im chăm chú ngắm nhìn.
Dưới ánh trăng kia, có ai biết đến góc nhỏ hoang tàn này, có ai biết đến tình
yêu chìm nổi long đong của hai con người ấy?
Những giọt lệ long lanh rơi từ mắt Lục Tuyết Kỳ lên khuôn mặt Quỷ Lệ, mang
theo cả hơi ấm của nàng. Lục Tuyết Kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống đất, khuôn mặt đã
trở lại vẻ kiên nghị thường ngày.
“Đừng sợ, mình không được sợ!”
Nàng tự nhủ với lòng, đoạn khẽ ôm lấy đầu Quỷ Lệ.
Lục Tuyết Kỳ ghì đầu hắn vào lòng như không muốn rời ra. Ngẩng đầu nhìn trời,
trên cao kia mặt trăng vẫn tỏa sáng lung linh.
“Tiểu Phàm, đừng sợ, sẽ tốt cả thôi mà…!” Nàng thì thầm, giọng nói dịu dàng
mà kiên định.
Ánh trăng vẫn chiếu xuống trần gian, chiếu rọi bóng dáng đôi trai gái đang
nương dựa vào nhau. Trăng muôn đời đều như vậy, lặng lẽ, dịu dàng.