Tru Tiên – Chương 251: Hung Hầu – Botruyen

Tru Tiên - Chương 251: Hung Hầu

Hồng quang không ngừng chớp động, không gian rộng lớn sáng rực như ban ngày,
xung quanh tràn ngập khí vị huyết tanh, một bình đài rộng rãi từ cửa động vươn
ra đến tận giữa hang. Tiểu Hôi thận trọng tiến vào, nhảy lên bình đài, thân
hình nhỏ nhắn của nó lọt thỏm trong hang động to rộng trông lại càng bé xíu.

Hiển nhiên nơi này hoàn toàn không như những chỗ khác, dù cho hết sức hiếu
động và tò mò như Tiểu Hôi cũng cảm thấy điều gì đó, mới không ngay lập tức
chạy thẳng vào mà lại đứng yên tại chỗ, ba con mắt đảo tròn nhìn tứ phía. Đáng
chú ý nhất là khắp nơi đều một màu đỏ, trên không ánh hồng chớp động, ngẫu
nhiên trong cảnh tĩnh lặng có tiếng ồn ào chính là một trận hồng phong quét
qua, mặt đất bình đài dưới chân Tiểu Hôi cũng xuất hiện một vệt đỏ quái dị.

Tiểu Hôi đứng lặng nhìn xung quanh một lúc lâu, đoạn từ từ đi lên phía trước,
trong không gian rộng mở lúc này chỉ duy nhất thân ảnh nhỏ bé di động, ánh
hồng quang chớp chớp bất định chiếu lên thân hình nó tạo thành một cái bóng
dài dài phía sau.

Trong lúc chậm rãi đi tới, đôi lúc Tiểu Hôi quay đầu nhìn ngó, bầu không khí
tuy mười phần quỷ dị, nhưng trong lúc Tiểu Hôi bước đi không thấy bất kỳ biến
hóa khác lạ nào. Rất mau lẹ, Tiểu Hôi tới tận cùng bình đài.

Ở đầu này bình đài, khí vị huyết tinh đậm đặc nhất, cảm giác như xộc thẳng vào
mặt, dù là Tiểu Hôi cũng không thể không lộ vẻ khó chịu, đưa tay bịt mũi.

Tận cùng bình đài nằm chính giữa hang động, bên dưới chính là một Huyết Trì
sâu thẳm, Tiểu Hôi thong thả tiến tới, thận trọng nằm sấp xuống thò đầu quan
sát.

Trước mắt là một hồ nước lớn, nước hồ đỏ tươi như máu, từ dưới đáy không ngừng
có những bọt khí nổi lên, tới mặt hồ liền vỡ ra phát tán mùi huyết tanh nồng.
Dưới nước có bốn con linh thú khổng lồ tựa như bị cầm cố, đại bộ phận thân thể
chìm trong nước máu, coi ra đều hữu khí vô lực, mỏi mệt suy kiệt, hầu như
không thấy động đậy gì. Đột nhiên Tiểu Hôi cứng người lại, con mắt giữa trán
vụt sáng lên.

Một trong bốn con cự thú hình dáng tựa như quái vật phi long, răng nanh dài
nhọn, thoạt nhìn có ba phần giống lợn, chính là Man Hoang Chúc Long.

Một con nữa chỉ có một chân, thân hình to lớn, tiếng kêu như sấm sét, tuy chìm
dưới nước mà trông vẫn như một tòa núi nhỏ. Chính là Đông Hải Quỳ Ngưu.

Hai con linh thú này Tiểu Hôi chưa từng gặp qua, chỉ liếc một cái rồi bỏ qua,
nhưng còn hai con linh thú còn lại nó đã từng gặp, một con hình dáng như
phượng hoàng, bộ lông tuyệt đẹp, ẩn ước uy phong như chúa tể các loài chim,
chính là linh thú ngày nọ bảo vệ Thiên Đế Bảo Khố tại vùng đầm lầy phía tây –
Hoàng Điểu; linh thú cuối cùng chính là nguyên nhân khiến Tiểu Hôi vừa kinh
hãi vừa phẫn nộ, chính là con cự thú Thao Thiết ngày nọ theo bên cạnh Thú
Thần, sau khi Thú Thần chết có giao hảo với Tiểu Hôi.

Mấy con linh thú kia chịu khổ thì mặc kệ, chính vì Tiểu Hôi cũng chẳng quen
biết gì chúng, trong số đó Hoàng Điểu lại còn có chút oán cừu với Tiểu Hôi,
trông thấy kết cục của nó như thế không chừng Tiểu Hôi còn hoa chân múa tay
cao hứng, nhưng Thao Thiết vào Tiểu Hôi giao tình không nhạt, lúc này nhìn nó
toàn thân chìm trong huyết thủy, bộ dạng đờ đẫn bất lực, Tiểu Hôi lập tức trở
nên khẩn trương, kêu vang chi chi.

Tiếng kêu của Tiểu Hôi mau lẹ phá vỡ sự yên tĩnh của Huyết Trì, tứ đại linh
thú đâu phải súc sinh tầm thường, tuy bị trận pháp quỷ dị cầm cố, toàn thân
linh khí bị hấp thụ triệt để, nhưng vẫn đồng thời quay đầu lại nhìn lên phía
trên. Chỉ thấy cao cao trên mặt bình đài, đột nhiên xuất hiện một con khỉ đang
hướng xuống dưới kêu réo.

Ba con linh thú còn lại không có phản ứng gì, nhưng Thao Thiết nhìn một cái đã
nhận ra Tiểu Hôi, cái đầu khổng lồ lắc lư, rống lên một tiếng, tiếc là mới
được nửa chừng khí lực đã cạn, âm thanh dần dần hạ xuống, hiển nhiên một thân
linh khí của Thao Thiết mười phần không còn một, sức cùng lực kiệt.

Tiểu Hôi coi thảm trạng của Thao Thiết càng thêm tức giận, nhưng giận rồi cũng
không biết phải làm gì, cứ ở trên bình đài vò đầu bứt tai vội vã cuống quýt. Ở
bên dưới tựa hồ mấy con linh thú còn lại đã nhìn thấy biểu hiện kỳ dị của Tiểu
Hôi không giống mấy người điều khiển trận pháp ngày thường. Nhất thời Hoàng
Điểu kêu vang, thêm vào tiếng gầm gừ quái dị của Chúc Long đồng thời truyền
lên, thảy đều ra ý khẩn cầu.

Bốn con linh thú này bị Tứ Linh huyết châm cầm cố, nguyên bổn đều là thiên địa
linh thú cực kỳ hung mãnh, tung hoành một phương, chưa bao giờ để vật gì trong
mắt, nói gì đến thời điểm này bắt buộc phải lên tiếng cầu xin. Từ đây có thể
tưởng tượng Tứ Linh trận này ác độc đến mức nào, cho dù là hồng hoang dị chủng
linh thú của đất trời cũng không chịu đựng nổi cực hình phệ linh tẩm huyết.

Hàng loạt tiếng kêu ai oán truyền đến, Tiểu Hôi như kiến bò chảo nóng cuống
quýt chạy tới chạy lui, đột nhiên giống như hạ quyết tâm, giậm chân nhảy
xuống. Tứ đại linh thú nhìn thấy hành động này, lập tức cả loạt xao động.

Nhưng chỉ thấy Tiểu Hôi cái đuôi không ngừng ve vẩy, thân hình đang lướt trên
không đột nhiên quay ngược trở lại, giống như bị gió thổi bạt đi, “bịch” một
tiếng rớt xuống thạch trụ bên dưới bình đài. Vốn loài khỉ giỏi nhất là leo
trèo, tuy rằng thạch trụ cao vút, nhưng bên ngoài sù sì thô ráp, có chỗ lại
đột ngột nhô ra một khối đá, người thường trông thấy thì e ngại, đối với con
khỉ Tiểu Hôi lại là chỗ đặt chân lý tưởng.

Chỉ thấy thân hình màu xám từ trên thạch trụ mau lẹ tụt xuống, cự ly mười
trượng không mất đến một khắc đã từ bình đài tiếp cận với mặt nước. Ở bên cạnh
này mùi tanh tưởi càng nồng nặc phát buồn nôn, xung quanh toàn một màu nước hồ
đỏ rực, từ dưới đáy không ngừng có những bọt khí nổi lên đến mặt nước nổ vỡ
lụp bụp.

Con cự thú ở gần thạch trụ nhất không phải là Thao Thiết mà là Đông hải Quỳ
Ngưu với thân hình vĩ đại, Thao Thiết nằm ở bên trái Quỳ Ngưu. Tiểu Hôi bám
thạch trụ mở to mắt nhìn, với linh cơ của nó, đương nhiên không muốn rơi xuống
làn nước kinh khủng này.

Một lát sau, Tiểu Hôi tựa như phát hiện cái gì đấy, bốn chân rụt về, song cước
đạp vào thạch trụ, mượn đủ lực nhảy vọt ra xa nửa trượng, đúng vào chỗ da bụng
Quỳ Ngưu lộ ra khỏi mặt nước, đoạn lại điểm chân vào đó nhảy thêm một cú, thân
hình vẽ nên một vệt xám trong không trung, rơi đúng vào đỉnh đầu Thao Thiết lộ
trên mặt nước.

Chi chi, chi chi…

Hạ xuống đầu Thao Thiết, lập tức Tiểu Hôi kêu vang, đồng thời song thủ xoa lên
da đầu trống trơn của Thao Thiết dò xét kỹ càng, dáng vẻ cực kỳ quan tâm, tựa
như muốn xem đáo để lão bằng hữu thụ thương thế nào.

Thao Thiết ngày nào cực kỳ hung hãn xem ra lúc này đối với Tiểu Hôi lại mười
phần vui sướng và yên tâm, liên tiếp phát ra những âm thanh trầm trầm, cái đầu
khe khẽ lắc lư.

Xung quanh ba con linh thú còn lại lúc này đều yên lặng chăm chú vào Tiểu Hôi
và Thao Thiết.

Tiểu Hôi coi xét lớp da đầu cứng rắn của Thao Thiết một lúc rồi ngừng lại, tựa
hồ có chút khó khăn nghi hoặc, nhất thời không hiểu rõ tình huống xung quanh,
ngồi trên đỉnh đầu Thao Thiết, đưa tay ôm đầu, bất ngờ chính lúc ấy, vì toàn
thân Thao Thiết chỉ có đỉnh đầu nhô lên khỏi mặt nước, chỗ đứng chân rất nhỏ,
Tiểu Hôi chỉ hơi lơ đãng một chút đã để chót đuôi rơi xuống nước.

Chi chi, chi chi!

Tiểu Hôi tựa như phải bỏng nhảy vọt lên, xung quanh bốn con cự thú đồng thời
xao động, không ngớt rền rĩ, Thao Thiết dưới chân Tiểu Hôi cũng giật mình kinh
hãi, nhưng cái đầu vẫn không dám loạn động sợ làm Tiểu Hôi rơi xuống nước, chỉ
gầm gừ liên tục, đồng thời hai mắt trắng dã to như hai quả chuông đảo ngược
lên muốn coi xem đáo để có chuyện gì phát sinh với Tiểu Hôi, trông thật buồn
cười.

Tiểu Hôi túm đuôi đưa lên tận mặt nhìn xem, thấy mẩu chót đuôi vừa rồi bị chạm
xuống nước tuy rằng chưa đến nỗi nứt da rách thịt, nhưng cũng bị cháy xém ít
nhiều giống như bị lửa đốt, ngơ ngác một lúc, đoạn phùng má thổi mấy hơi vào
chót đuôi, không biết có phải vì thế hay không mà cảm giác đau đớn cũng giảm
đi một chút.

Tiểu Hôi thả cái đuôi ra, thận trọng đứng lên, vươn tay vỗ mấy cái lên đầu
Thao Thiết, ý muốn nói không có chuyện gì, Thao Thiết khi ấy mới yên tĩnh trở
lại, ba con linh thú kia cũng bình tĩnh hơn.

Chỉ một lúc sau, ánh mắt Tiểu Hôi lướt qua Thao Thiết nhìn mấy con thú còn
lại, phát hiện bọn chúng đều bị cấm cố trong Huyết Trì, hữu khí vô lực, liền
hết sức phẫn nộ, vừa rồi cái đuôi mới khẽ chạm xuống nước mà đã thấy lợi hại
đến thế, bốn con linh thú này cả ngày dầm mình trong hồ nước hỏi sẽ đau khổ
đến chừng nào.

Nộ khí trong mắt Tiểu Hôi mỗi lúc một nhiều, đột nhiên từ trên đầu Thao Thiết
nhảy vọt lên, miệng kêu chi chi, chi chi, đồng thời vươn tay kéo Thao Thiết,
tựa hồ muốn nhấc Thao Thiết ra khỏi mặt nước. Trông thấy động tác của Tiểu
Hôi, ba con thú kia nhất loạt kêu lên ai oán, đồng thời Thao Thiết cũng không
theo sự lôi kéo của Tiểu Hôi mà đứng lên, ngược lại cái đầu to tướng của nó
lại khe khẽ lắc lư.

Chính vào lúc này, đột nhiên phía trước truyền lại một tiếng rống trầm đục,
chính là do Quỳ Ngưu phát ra. Tiểu Hôi, Thao Thiết và hai con thú kia đồng
thời quay sang nhìn, chỉ thấy Quỳ Ngưu tựa hồ có điều gì muốn thuyết minh, sau
khi rống lên, cả tấm thân to lớn từ từ di động, bộ dạng như muốn đứng lên.

Những con thú còn lại đăm đăm nhìn Quỳ Ngưu, trong số linh thú thân hình Quỳ
Ngưu lớn nhất, xem ra thể lực cũng tốt nhất, chỉ coi nó cố sức giãy giụa, thân
hình khổng lồ sắp sửa quỳ lên đứng dậy, đột nhiên từ phía trên xuất hiện bốn
luồng sáng đỏ sẫm trông như những cây trụ màu đỏ, mau lẹ bao trùm bốn con cự
thú trong ánh hồng quang. Quỳ Ngưu lúc này tựa hồ mất hết sức lực, như tòa núi
đổ sầm một tiếng, lại ngã xuống nước, huyết hoa bắn ra tung tóe, vừa đau đớn
vừa thê thảm. Những con thú khác bị nhốt trong màn sáng hồng đồng thời cũng lộ
vẻ thống khổ. Tiểu Hôi đứng trên đầu Thao Thiết, hồng quang chiếu xuống tự
nhiên cũng trùm lên người nó, nhưng không biết làm sao đại khái đối với Tiểu
Hôi không có ràng buộc gì, Tiểu Hôi chỉ giật mình một cái rồi phát giác bản
thân mình không có gì lạ.

Bốn đạo hồng quang từ trên cao xạ xuống, sau khi trùm kín thân hình bốn con
thú, trong ánh hồng chớp động mau chóng xuất hiện từng đoàn từng đoàn những
tia bạch khí từ thân mình những con linh thú bị hút ra, âm thầm bay lên biến
mất ở trên cao.

Trông thấy tình cảnh này, đương nhiên Tiểu Hôi hiểu rõ mọi sự, quay phắt lại,
ba mắt mở tròn, con mắt chính giữa chớp sáng lấp lánh, dị quang lưu chuyển.

Bốn luồng hồng quang nọ nhìn từ dưới lên trên dần dần nhỏ lại, thì ra từ chiếc
quái đỉnh lơ lửng ở khoảng cách cao hơn bình đài chừng mười trượng phát xạ ra.

Tiểu Hôi dán mắt nhìn vào quái đỉnh, đột nhiên hú lên một tiếng quái dị, hai
chân đạp mạnh, thân hình rời khỏi đỉnh đầu Thao Thiết bay thẳng tới chỗ Quỳ
Ngưu. Đám linh thú nhất loạt nhìn Tiểu Hôi lướt trong không trung, nhưng thân
hình đột nhiên biến đổi kỳ dị, kim quang trong con mắt giữa trán đại thịnh,
phóng ra một luồng sáng rực rỡ chói mắt, bên trong thân thể phát ra những
tiếng răng rắc kịch liệt từ đầu đến chân.

Tiểu Hôi vượt qua khoảng cách hơn một trượng, hạ xuống thân hình to lớn của
Quỳ Ngưu, thân hình đã bao trùm trong một tầng kim quang sáng rực, thân hình
so với lúc trước lớn hơn gấp đôi, nhưng hiển nhiên vẫn còn chưa ngừng lại,
Tiểu Hôi không dừng lại ở thân hình Quỳ Ngưu, liên tiếp hú lên, đột nhiên lại
nhảy vọt lên, thân hình lại lần nữa bay lên không, lần này lại hướng về phía
thạch trụ lướt tới.

Lần này khi lướt trong không trung, thân hình Tiểu Hôi lại phát sinh biến hóa,
từ sâu trong lớp kim quang sáng chói chợt xuất hiện ánh hồng kỳ dị, mau lẹ
giao tiếp với kim quang, “oàng” một tiếng như sét nổ, thân hình tam nhãn linh
hầu vụt bành trướng, giống như truyền thuyết về sự lột xác, đột nhiên biến
thành một con cự hầu thân hình cao tới hơn trượng, ba con mắt đỏ hồng như máu,
trong miệng chìa ra hai chiếc nanh nhọn hoắt, uy phong lẫm liệt, sát khí đại
thịnh.

Bịch! thân hình to lớn của Tiểu Hôi nhảy phốc lên đầu thạch trụ, thạch trụ to
lớn không ngừng chao đảo. Đồng thời Tiểu Hôi không chút do dự, không ngừng
rống lên, mau lẹ trèo lên trên.

Thạch trụ cao mười trượng với thân thủ lúc này của cự hầu chỉ trong nháy mắt
đã vượt qua, thân hình to lớn của Tiểu Hôi nhảy lên bình đài, ngẩng đầu nhìn
quái đỉnh lững lờ trên không trung, cự hầu giơ tay vỗ ngực, ngửa đầu hét lớn:
“A a!”

Tiếng hú này uy thế kinh người, phong vân biến sắc, hang động vốn yên tĩnh bây
giờ tiếng rú gào truyền lan khắp nơi khắp chốn, hồng quang rung động trong
không gian, trên Phục Long Đỉnh, vầng sáng hồng run rẩy, đoạn những luồng hồng
quang tựa hồ như có linh tính từ từ chuyển động.

Đối diện với trận pháp quỷ dị và sự vật chưa biết này, Tiểu Hôi nhăn mặt nhe
răng, mặt mũi đầy vẻ hung hãn, ngửa đầu hét lớn, sau đó đằng không bay lên,
tới cự ly mười trượng cao, đột nhiên quát vang, oai mãnh đáng sợ, hồng ảnh
trên đường tiêu thất hết, ý hẳn muốn chộp lấy Phục Long Đỉnh.

Nhưng Tứ Linh trận đâu dễ coi thường, đúng lúc Tiểu Hôi định chộp lấy nó, chợt
xung quanh Phục Long Đỉnh xuất hiện một quầng sáng đỏ như máu, thân hình to
lớn của Tiểu Hôi va vào vầng sáng này, lực đạo mãnh liệt như vậy lập tức hóa
thành mất tăm mất tích, không thể tiến vào một chút nào, lại rơi xuống dưới.

Ngay lập tức, Tứ Linh huyết trận bắt đầu phản kích.

Vô số bóng hồng quang trong không trung nhất loạt tụ lại, xa xa Phục Long Đỉnh
tựa như một vầng mặt trời đỏ chói kỳ dị, xung quanh hàng vạn điểm sáng hồng
hình thành một tấm mành sáng khổng lồ, trên đó chợt hiện hàng trăm vật thể màu
đỏ lớn chừng ba thước, ngay sau đó những tiếng “oanh oanh” trong chớp mắt đã
vang động cả hang động, những vật hồng sắc này rung động càng thêm kịch liệt,
từ bên trong bắn ra những bong bóng máu tròn tròn quái dị khủng khiếp, xạ
xuống như mưa bão, nhắm thẳng vào Tiểu Hôi.

Tiểu Hôi ngẩng lên trời hú như sấm sét, quanh mình kim quang càng thêm sáng
chói, thân hình vừa chạm đất lập tức lăn qua một bên, thân thủ linh hoạt nhẹ
nhàng, quỷ vật từ trên không bắn xuống nhất loạt đập vào bình đài, trong chớp
mắt mặt đất cứng rắn của bình đài đã bị ăn mòn thành một loạt hố sâu, lại phát
xuất âm thanh xì xì quái dị khiến người ta thật kinh tâm động phách.

Đợt công kích như cuồng phong bạo vũ này vừa chấm dứt, không để Tiểu Hôi kịp
thở, từ trên không tấm mành sáng đã phát sinh dị biến, hồng sắc quang trên
mành sáng lại lần nữa phình lên đến hơn mười chỗ, lớn chừng nửa trượng, tốc độ
cực nhanh, căn bản không chờ Tiểu Hôi phản ứng lại, từ trung tâm bắn ra những
khô lâu quang ảnh màu đỏ, tay cầm đao kiếm, miệng phun độc dịch, lửa nóng hay
băng lạnh, từ trên không rú gào nhảy xuống, nhe nanh múa vuốt nhào đến chỗ
Tiểu Hôi.

Cảnh tượng này thật đáng sợ như địa ngục, hang động to lớn vang động tiếng rú
rít, nước trong Huyết Trì không ngừng sôi trào, tứ đại linh thú hết sức phẫn
nộ, tất cả đều vươn đầu gào rống liên miên.

Ở trên bình đài, hơn mười khô lâu ảnh đồng thời nhảy xuống, nhưng Tiểu Hôi
nhìn cảnh tượng này càng thêm hung hãn, hai tay nắm thành quyền đầu đặt trước
ngực, há miệng hét lớn, không lùi mà tiến xông thẳng vào đám khô lâu ảnh đang
ào ào phi đến, hóa thành một bóng xám lớn, chớp mắt đã lọt vào giữa trận huyết
hồng.

A a…

Tiếng rống to như sét nổ, xé rách không gian, Tiểu Hôi tả xung hữu đột trong
trận khô lâu, hai cánh tay to tướng múa lên như điên cuồng, lập tức đánh khô
lâu trước mặt văng đi, một khô lâu khác huy đao chém tới, Tiểu Hôi đánh ra một
quyền, quyền kình cứng rắn đánh bật lưỡi đao chém ngược vào đầu đối phương,
tiện đà đá ra một cước, “hự” một tiếng, khô lâu nọ bị đá bắn ra xa, văng xuống
Huyết Trì.

Xung quanh đám khô lâu kêu la quái dị, ào ào xông lên, tựa hồ không biết sợ là
gì, tầng tầng lớp lớp những chiêu thức ác độc từ bốn phương tám hướng ập tới,
không bao lâu thân hình lông xám của Tiểu Hôi đã trúng năm sáu vết thương,
trong đó có mấy chỗ lập tức biến thành màu đen sẫm, hiển nhiên có chứa kịch
độc. Vết thương đau đớn kịch liệt càng khiến cự hầu đại phát hung tính, xoay
người đánh ra một chưởng sấm sét, chưởng phong ầm ầm quét qua, âm thanh lắng
dịu rồi mới thấy ba cái đầu khô lâu lăn lóc trên mặt đất, ba thân hình không
đầu còn bước thêm mấy bước rồi mới chịu ngã xuống.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.