Tru Tiên – Chương 242: Phổ Đức – Botruyen

Tru Tiên - Chương 242: Phổ Đức

Tu Nhị Sơn, Thiên Âm Tự.

Đường núi cao ngất ngoằn ngoèo triển khai, vẫn giống như xưa, hôm nay dưới ánh
mặt trời âu yếm chiếu rọi, vẫn lố nhố đầu người, vô số tín đồ trung thành đi
lên ngôi chùa này, đi chiêm ngưỡng và tham bái thần linh trong lòng. Đám tăng
nhân Thiên Âm Tự phân bố tứ xứ, tiếp dẫn bá tánh lên chùa, ở những nơi vực
thẳm vách cao nguy hiểm đều có mấy vị tăng, nhân đứng canh đề phòng vạn nhất,
đồng thời tăng nhân đón khách ở môn miệng mỉm cười nghênh đón tống tiễn kẻ lai
lai vãng vãng, cảnh tượng tưởng hòa.

Đệ tử Pháp Tướng của Thiên Âm Tự chủ trì Phổ Hoằng đại sư lúc này cũng đang
đứng sau sơn môn, chú thị nhìn kẻ vào người ra. Bằng vào thân phận tu hành của
y, đâu cần làm những công khoá này, bất quá y tâm địa nhân hòa, thường thường
lúc thấy đám đồng môn tăng bận bịu vì có quá nhiều người là liền qua giúp đỡ,
hôm nay cũng vậy.

Chỉ là ngày hôm nay trong lòng y tựa như có vẻ hoảng hốt, tâm thần bất an, lại
không thể nói ra được có gì đó không đúng, nhìn những gương mặt thành tâm
thoáng qua trước mắt, y đúng theo lối tiếp dẫn, chắp tay cúi đầu mặc niệm “A
di đà Phật”, bỗng có một thân ảnh từ trong đám đông bước ra, đứng trước mặt y.

Pháp Tướng ngước mắt lên, liền bàng hoàng, hiển nhiên căn bản không tưởng được
sẽ nhìn thấy người này trước mặt, lập tức lộ nụ cười mỉm thốt: “Bọn ta lại gặp
mặt rồi, thí chủ.”

Người đến chính là Quỷ Lệ, chỉ thấy hắn toàn thân trường bào vải xám, đứng
giữa đám người đang đi tới tham bái, không hiển lộ điểm nào bắt mắt, cái duy
nhất có thể thu hút đại khái vẫn là con khỉ hiếu động bên người hắn.

Săc mặt Quỷ Lệ xem có vẻ tiều tụy, toàn thân tuy ý khí trầm lắng khôn tả, lại
cũng không thấy được bao nhiêu tinh thần, chỉ cười cười đối diện Pháp Tướng,
nói: “Pháp Tướng sư huynh, làm phiền người thông báo một tiếng, tôi có chút
chuyện muốn bái kiến Phổ Hoẳng đại sư.”

Pháp Tướng mỉm cười: “Trương thí chủ an tâm, hôm trước ân sư đã có phân phó,
một khi người lên tới, vô luận là lúc nào chỗ nào, ông ta cũng sẽ đi gặp
người, mời theo ta.” Nói xong, Pháp Tướng đi trước.

Quỷ Lệ lẳng lặng theo sau y, suốt dọc đường, chỉ thấy Thiên Âm Tự điện đình
lớp lớp, hương hỏa phất phơ, bóng người khắp nơi, chen chút sát vai.

Hai người đi một hồi, Quỷ Lệ chợt hỏi Pháp Tướng: “Pháp Tướng sư huynh, ngươi
nói xem trên Thanh Vân có thật là thần minh ở không?”

Pháp Tướng trầm mặc một lúc, đáp: “Thí chủ, bằng vào cách nhìn của Phật gia,
thế gian chỗ nào cũng có thần minh, nhưng trọng yếu nhất vẫn là tấm lòng của
mọi người.”

Quỷ Lệ mặt mày ngạc nhiên, nhìn những người xung quanh nhỏ giọng: “Ta không
hiểu.”

Pháp Tướng bình tĩnh thốt: “Thí chủ thân thế trầm kha, mà căn sâu dày, theo
tiểu tăng thấy, nếu muốn tìm giải thoát, quan trọng nhất là để trong tâm mình
hai chữ “tháo mở”.”

Quỷ Lệ im lặng một hồi lâu, thuỷ chung không lên tiếng, Pháp Tướng cũng không
nói nhiều, dẫn hắn đi thẳng một đường. Hai người đi xuyên qua hành lang, lên
hậu sơn Tiểu Thiên Âm Tự.

Đến ngoài thiền thất, Pháp Tướng nhìn Quỷ Lệ gật gật đầu, Quỷ Lệ hội ý dừng
bước.

Pháp Tướng nhẹ nhàng gõ vài tiếng lên cửa, nói: “Sư phụ, là đệ tử Pháp Tướng,
hôm nay Quỷ Lệ thí chủ lên núi, muốn bái phong.”

Trong thiền thất liền vang lên thanh âm từ hòa hồn hậu của Phổ Hoằng đại sư:
“Mời Quỷ Lệ thí chủ vào đi!”

Pháp Tướng nhẹ nhàng mở cửa phòng, thoái ra sau một bước, giơ tay về phía Quỷ
Lệ, thấp giọng: “Thí chủ, mời.”

Quỷ Lệ gật gật đầu, bước tới thiền thất, Pháp Tướng theo sau hắn cũng tiến
vào, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Phổ Hoằng đại sư vẫn ngồi khoanh chân trên giường, như ngày nào, vọng nhìn Quỷ
Lệ, nụ cười mỉm từ hòa hé lộ, chắp tay chữ thập nói: “Ngươi đã đến.”

Quỷ Lệ trong lòng rất tôn kính vị Phổ Hoằng đại sư này, lập tức không dám chậm
trễ, cúi chào thốt: “Đệ tử tạ lỗi quấy quá.”

Phổ Hoằng đại sư lắc đầu nói: “Ta đã nói từ trước, sơn môn của Thiên Âm Tự
luôn mở rộng đối với ngươi, ngươi lúc nào cũng có thể lên, huống hồ ngươi đến
đây thì ta rất cao hứng, không biết ngươi có chuyện gì vậy?”

Quỷ Lệ do dự một hồi, ngước đầu nhìn Phổ Hoằng đại sư, thốt: “Không giấu đại
sư, đệ tử phen này đến quả thật là có một chuyện muốn thỉnh giáo đại sư.”

Phổ Hoằng đại sư nói: “Thí chủ cứ tự nhiên nói.”

Quỷ Lệ định nói lại ngưng, tựa hồ có gì đó khó mở miệng, nhưng cuối cùng, vẫn
nói: ” Xin hỏi đại sư, trong quý tự có một dị bảo gọi là “Càn Khôn Luân Hồi
Bàn” hay không?”

Phổ Hoằng đại sư ngây người, Pháp Tướng đứng bên cạnh ông ta mặt mày cũng lộ
vẻ kinh hãi, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó Phổ Hoằng đại sư gật gật đầu:
“Không sai, bổn tự quả có vật đó.”

Quỷ Lệ tinh thần phấn chấn, Phổ Hoằng đại sư liếc thấy thần tình của hắn, đôi
mày hơi nhíu lại, nói: “Xin hỏi Quỷ Lệ thí chủ tại sao đột nhiên hỏi về vật
đó?”

Quỷ Lệ do dự một hồi, đáp: “Tình huống của đệ tử nhị vị cũng biết mà, trên
Thanh Vân Sơn mười mấy năm trước, đệ tử có một vị bằng hữu vì đệ tử mà thân
mang trọng thương đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.”

Phổ Hoằng đại sư chấp tay: “Bích Dao cô nương trọng tình trọng nghĩa, lão nạp
cũng thập phần bội phục kính trọng.”

Quỷ Lệ thốt: “Mười mấy năm nay, tôi đã đi khắp chân trời góc biển vì muốn cứu
trị cho Bích Dao, nhưng trời không theo ý người, đến nay vẫn không có tiến
triển.” Nói đến đây, sắc mặt hắn tuy chưa có cái biến rõ rệt, nhưng trong nhãn
thần lại đã không che giấu được thần sắc u ám.

Quỷ Lệ trầm mặc một hồi, ngước đầu nhìn Phổ Hoằng đại sư, nói: “Không giấu đại
sư, đệ tử phen này tới đây là vì một đoạn thời gian trước ngẫu nhiên nghe một
vị tiền bối nói rằng trong Thiên Âm Tự có dị bảo Càn Khôn Luân Hồi Bàn thần
diệu khôn lường, có dị năng chuyển âm dương, định hồn phách, có lẽ có chút ít
hy vọng có thể cứu trị Bích Dao, cho nên mới đến đây mong đại sư từ bi tâm
trưởnng co đệ tử mượn bảo vật, một khi sử dụng xong, nhất định sẽ tận tay đem
về hoàn trả.”

Nói đến đó, Quỷ Lệ khoé miệng hơi run run, hiển nhiên tâm tình kích động, nhìn
sắc mặt hắn biến đổi mấy đợt, tựa hồ có đắn đo, nhưng liền đó bước tới hai
bước, song thủ siết chặt, chầm chậm quỳ xuống trước mặt Phổ Hoằng đại sư.

Phổ Hoằng đại sư thất kinh, liền giơ tay ra, vội vã nói: “Thí chủ xin đừng làm
vậy, mau mau đứng dậy đi.”

Pháp Tướng bên cạnh đã sớm bước tới đỡ Quỷ Lệ, kéo hắn dậy.

Phổ Hoằng đại sư chú thị nhìn Quỷ Lệ một hồi lâu, sắc mặt vẫn từ hòa, bất quá
nhãn quang lại tựa hồ có hơi phiêu hốt, hiển nhiên bảo vật đó đối với ông ta
mà nói cũng không phải chuyện bỡn, nhất thời khó quyết đoán.

Lại qua một lúc sau, Phổ Hoằng đại sư chầm chậm chắp tay: “Thí chủ, lão nạp có
một câu muốn hỏi.”

Quỷ Lệ lập tức thốt: “Đại sư xin cứ nói.”

Phổ Hoằng đại sư sắc mặt tỏ vẻ ngưng trọng; “Chuyện Càn Khôn Luân Hồi Bàn ở
Thiên Âm Tự, ngoại trừ mấy vị huynh đệ lão nạp ra, chỉ có đệ tử Pháp Tướng của
lão nạp biết được, chuyện này bí mật như vậy, nào ngờ thí chủ lại nghe từ
miệng một vị tiền bối nào đó. Là vị cao nhân nào chỉ điểm vậy?”

Quỷ Lệ bần thần, nhất thời không ra lời, mặc nhiên một hồi thật lâu, hắn nhỏ
giọng: “Đại sư thứ tội, không phải là đệ tử có lòng muốn che giấu, sự thật là
vị tiền bối đó lúc nói cho đệ tử biết chuyện này đã đặc ý dặn dò đệ tử không
thể tiết lộ thân phận của ông ta, cho nên…” Nói tới đây, thanh âm của hắn
cũng dần dần nhỏ xíu lại, mặt lộ vẻ thất vọng, thần tình lo lắng thoáng hiện,
hiển nhiene trong lòng cũng đang tranh đấu ghê gớm vô cùng, nhưng cuối cùng
vẫn không nói gì nữa.

Phổ Hoằng đại sư cau mày, không lên tiếng, cúi đầu trầm ngâm.

Quỷ Lệ liếc thấy thần sắc của Phổ Hoằng đại sư, trong lòng càng khẩn trương,
hắn trước khi đến Thiên Âm Tự cũng từng nghĩ tới pháp bảo mới nghe nói thoáng
qua đó nếu quả có những dị năng như kể thì tự nhiên là tuyệt thế kỳ trân không
phải bở, Thiên Âm Tự trân trọng nó là chuyện phải làm, chỉ là hôm nay nhìn
thấy phản ứng của bọn Phổ Hoằng đại sư tựa hồ không có ý cự tuyệt, nhưng lại
tựa hồ cực kỳ chú ý đến gốc cội của tin tức mà Quỷ Lệ có được.

Tin tức đó của Quỷ Lệ dĩ nhiên là nghe Chu Nhất Tiên nói trên cổ đạo ngoài
thành Hà Dương hôm trước, hắn và Chu Nhất Tiên quen biết càng lâu, càng có cảm
giác vị tiên sinh bôn ba giang hồ coi tướng số xem có vẻ nói năng tầm xàm đó
lại thật ra là một người cao thâm khó lường, chỉ là Chu Nhất Tiên ngày đó sau
khi nói cho hắn biết tin, lại dặn đi dặn lại bắt hắn tuyệt không thể tiết lộ
thân phận của lão.

Ngay lúc này trong đầu Quỷ Lệ quả thật như có mấy luồng máu nóng xung kích lẫn
nhau, một bên là lời hứa với Chu Nhất Tiên, bên kia lại là nguyện cầu mười mấy
năm đằng đẳng. Vì Bích Dao, chỉ cần có một chút xíu hy vọng, chàng thật sự
chịu bỏ ra mọi thứ để truy cầu, giờ phút này tiến thoái không được, trong lòng
chàng như có ngàn vạn binh mã giao chiến, nhất thời thống khổ vô cùng.

May là lúc đó, Phổ Hoằng đại sư chợt thở dài một hơi, thốt: “Bỏ đi, không cần
biết người nói cho ngươi biết là ai, ngươi dù sao cũng có duyên đời trước với
Phổ Trí sư đệ, hơn nữa bảo vật này cũng là Phổ Trí sư đệ…” Phổ Hoằng đại sư
chợt cười khổ một tiếng, ngậm miệng không nói, đứng dậy từ Phập tháp, nhìn Quỷ
Lệ chắp tay chữ thập: “Thí chủ, ngươi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp một người.”

Quỷ Lệ ngây người, nhưng nghe ý tứ của Phổ Hoằng đại sư không ngờ không còn
truy cứu nguồn gốc tin tức, hơn nữa còn có ý cho mượn bảo vật, không khỏi mừng
rỡ, quỳ lạy sát đất, cả thanh âm cũng có hơn run rẩy: “Đa ta đại sư.”

Phổ Hoằng đại sư đi tới đỡ hắn dậy, mỉm cười: “Thí chủ bất tất đa lễ, bọn ta
đi.” Nói xong tăng bào phất phơ, đi ra ngoài.

Quỷ Lệ cùng Pháp Tướng theo sau ông ta, Quỷ Lệ nhịn không được hỏi: “Đại sư,
bọn ta đi gặp ai vậy?”

Phổ Hoằng đại sư điềm đạm đáp: “Thí chủ chắc biết người đời thường đem mấy vị
huynh đệ lão nạp gọi là gì chứ?”

Quỷ Lệ gật gật đầu: “Phải, Thiên Âm Tự tứ đại thần tăng “Hoằng, Đức, Trí,
Không”, vạn người không ai không ngưỡng mỗ.” Lúc miệng hắn nói tới chữ “Trí”,
trên mặt thoáng qua thần sắc phức tạp, cả thanh âm cũng thấp xuống.

Phổ Hoằng đại sư cùng Pháp Tướng đều cảm thấy được điểm đó, than thầm trong
lòng, tự nhiên cũng không nói gì.

Phổ Hoằng đại sư chắp tay: “Tam sư đệ của lão nạp Phổ Trí không cần nói tới,
tứ sư đệ Phổ Không lức trước ngươi cũng đã từng gặp, hiện người lão nạp muốn
dẫn ngươi đi gặp chính là nhị sư đệ Phổ Đức.”

0O0

Ba người một mạch đi từ hậu sơn Tiểu Thiên Âm Tự xuống, lại đi vào Thiên Âm Tự
nhiệt náo huyên thuyên, hương hỏa nghi ngút, dọc đường tăng chúng Thiên Âm Tự
dĩ nhiên vừa nhìn thấy phương trượng là cung kính chắp tay kính lễ, bá tánh
tín đồ tầm thường cũng vừa mừng vừa sợ chia nhau bái lạy, thậm chí có mấy ông
già còn coi Phổ Hoằng đại sư như thần tiên, quỳ xuống vập đầu lia lịa.

Phổ Hoằng đại sư mặt mày hiền hòa, đi qua chính điện đông đảo nhất, quẹo về
góc tây bắc vắng vẻ. Theo bước chân của ba người, thân ảnh của đám tín đồ dần
dần tiêu tán đằng sau, xung quanh cũng dần dần biến thành im ắng, đến cuối,
lúc bọn Phổ Hoằng đại sư dừng chân trước cửa một tiểu viện tĩnh lặng, xung
quanh đã không thấy bóng người nào nữa.

Quỷ Lệ ngước đầu nhìn, chỉ thấy tòa tiểu viện trước mắt cực kỳ thô sơ, tường
vách cao bằng một thân người đã mục nát từ lâu, góc tường đầy rong rêu, cửa
tiểu viện khép hờ, mọi người có thể nhìn rõ lá cây rơi rụng đầy đất trong đình
trong vườn, thỉnh thoảng gió phất nhẹ qua, lá rơi khẽ bay là tà dưới đất, càng
làm tăng thêm mấy phần thê lương già cỗi.

Trên cửa tiểu viện giắt một tấm biển cũ kỹ tróc sơn, trên viết ba chữ: Tĩnh
Tâm Đường.

Quỷ Lệ im lặng nhìn tấm biển, tựa hồ đến xuất thần, Phổ Hoằng đại sư tiến vào
tiểu viện, Pháp Tướng theo sau.

Đi vài bước phát hiện Quỷ Lệ đằng sau tựa hồ không đi theo, có vẻ ngạc nhiên,
quay đầu lại thấy Quỷ Lệ vẫn còn đang nhìn tấm biển, Pháp Tướng không khỏi
thấy lạ: “Trương thí chủ, sao vậy?”

Quỷ Lệ giật mình, tựa hồ mới sực tỉnh, lẳng lặng một hồi, đi qua, điềm đạm
thốt: “Không có gì, chỉ là danh xưng trên tấm biển có hơi tương tự chỗ tôi cư
trú hồi còn thiếu niên, nhất thời thất bái, thất lễ.”

Pháp Tướng liếc nhìn hắn, lắc đầu: “Ở đây, mời thí chủ vào.”

Quỷ Lệ gật gật đầu, đi vào tiểu viện, Phổ Hoằng đại sư đằng trước cũng đã dừng
chân trước một gian nhà gỗ trong tiểu viện, quay đầu lại nhìn bọn họ.

Quỷ Lệ đi lên thấp giọng: “Đệ tử thất lễ.”

Phổ Hoằng đại sư cười khẽ: “Không có gi.” Nói xong xoay người lại, gõ nhẹ ba
tướng “cộc cộc cộc” trên cửa gỗ, nói: “A di đà Phật, Phổ Đức sư đệ, hôm nay ta
dẫn một vị thí chủ đến gặp ngươi, quấy rối sư đệ thanh tu, tội quá, tội quá.”

Một trận gió mắt luồn qua sau người bọn Quỷ Lệ, thổi lá cây bay mù trời, lùa
vạt áo của bọn họ phất phơ nhè nhè. Trước mặt bọn họ, phiến cửa gỗ tựa hồ cũng
bị gió đưa động đậy, phát ra một tiếng “kẹt” nho nhỏ, không ngờ không có ai
đẩy mà chầm chậm mở vào phía trong.

Đồng thời, trong ốc truyền ra một thanh âm trầm đục già nua, phảng phất đã lâu
rồi không mở miệng, từ từ hỏi: “Là… ai? Có thể nhọc tới đại giá của sư
huynh… vậy…”

Phổ Hoằng đại sư mỉm cười, bước tới, Pháp Tướng theo sau ông ta, Quỷ Lệ không
biết phải làm sao, trong lòng chợt có hơi khẩn trương, hít một hơi sâu rồi mới
cất bước tiến vào gian nhà gỗ.

Quỷ Lệ đã sớm biết tăng chúng Thiên Âm Tự đều không coi trọng xa hoa tục thế,
hơn nữa đồ đạc bài thiết trong Thiên Âm Tự giản dị thập phần, nhưng khi đi vào
gian nhà gỗ này, sự giản dị bên trong lại vẫn làm cho hắn giật mình. Đồ đạc
trong nhà không phải là giản dị, mà là căn bản không có đồ đạc, trống trống
không không, một vùng dưới đất chỉ có một mảng cỏ tranh khô trong một góc, một
vị lão tăng mặt đen xanh, hình dung khô gầy ngồi xếp bằng ở đó, đang từ từ
ngước mắt nhìn bọn họ.

Phổ Hoằng đại sư bước tới, đến trước người lão tăng, Quỷ Lệ im lặng đứng đằng
sau, nhìn xéo qua, chỉ thấy thần sắc của lão tăng và Phổ Hoằng đại sư thật quá
sai biệt. Phổ Hoằng đại sư thần thái sáng lắng, mặt mày từ thiện, nhìn trang
nghiêm có khí đỏ, không trách gì hồi nầy vô số tín đồ thành tâm cúi mình bái
lạy, đối ngược lại, lão tăng ngồi trong góc nhà thật có thể dùng câu thường
dùng của Phật gia “xú bì nang” cái túi da xấu xí để hình dung.

Phổ Hoằng đại sư đứng trước mặt lão tăng chú thị nhìn một hồi lâu, chầm chậm
thở dài, an khang ngồi thẳng dưới đất dơ trước mặt vị lão tăng, điềm đạm nói:
“Sư đệ, bọn ta đã mười năm không gặp phải không?”

Lão tăng chầm chậm chắp tay chữ thập, thanh âm vẫn trầm khàn chậm rãi:
“Phải… a, sư… huynh vẫn… khoẻ?”

Quỷ Lệ nghe tiếng thất kinh trong lòng, sư huynh đệ bọn họ đều cùng từ Thiên
Âm Tự này, mà xem ra chỗ ở của vị lão tăng này tuy tịch mịch, nhưng dọc đường,
lại không thấy Thiên Âm Tự chú ý canh phòng, hiển nhiên không phải là bế quan,
mười năm dài hai người bọn họ không ngờ lại không gặp mặt, thật là kỳ lạ.

Tựa hồ đoán được ý nghĩ của Quỷ Lệ, Phổ Hoằng đại sư quay đầu nhìn Quỷ Lệ cười
cười: “Vị này là nhị sư đệ Phổ Đức của lão nạp.”

Quỷ Lệ tuy mãi cho đến bây giờ vẫn không biết Phổ Hoằng đại sư tại sao lại dẫn
hắn đến gặp vị Phổ Đức đại sư này, nhưng bằng vào tôn ti tứ đại thần tăng của
Thiên Âm Tự, thêm vào phen này mình đi cầu người, không dám chậm trễ, liền thi
lễ: “Đệ tử Quỷ Lệ bái kiến Phổ Đức đại sư.”

Phổ Đức đại sư từ từ dời mục quang qua hắn, rơi trên mặt Quỷ Lệ, động tác của
ông ta cứng đờ chậm chạp, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy cả mục quang
của ông ta khi di động cũng phải cật lực. Quỷ Lệ trong lòng không hiểu nổi một
trong tứ đại thần tăng danh động thiên hạ sao lại thành bộ dạng như vầy, nhưng
trên mặt lại không dám có một chút xíu hình thái thất lễ.

Phổ Hoằng đại sư bên cạnh điềm đạm thốt: “Sự tịnh tu của Phổ Đức sư đệ là một
nhánh của Phật môn bọn ta, tên là “khổ thiền”, không phải là người đại trí đại
dũng không thể tu hành, ngươi thấy ông ta hiện tại dung mạo khô kiệt, nhưng
nếu luận tu hành đạo hành, Phổ Đức sư đệ còn hơn ta.”

Trên khuôn mặt khô hóp của Phổ Đức đại sư khoé miệng hơi động đậy, không biết
có phải là cười không, bề ngoài lại hoàn toàn không nhìn thấy biến hóa biểu
tình, chầm chậm nói: “Sư huynh… huynh nói chơi…”

Phổ Hoằng đại sư chắp tay niệm nhỏ một câu “A di đà Phật”, sau đó nói: “Sư đệ,
hôm nay đến quấy nhiểu thanh tu, tội lỗi không nhỏ, đáng lẽ phải chịu tội
trước, chỉ là chuyện này không như chuyện khác.” Nói tới đó, ông ta liếc nhìn
Quỷ Lệ, thốt: “Sư đệ, ngươi có biết hắn là ai không?”

Phổ Đức đại sư nãy giờ nhìn Quỷ Lệ, mục quang cũng không dời đi, chỉ là nhãn
thần của ông ta tựa hồ vĩnh viễn như cái giếng lặng, ai cũng không nhìn ra
trong lòng ông ta đang nghĩ gì.

Nghe thấy lời nói của Phổ Hoằng đại sư, Phổ Đức đại sư chậm chạp nói: “Là…
ai?”

Phổ Hoằng đại sư khẽ thở dài: “Hắn là thiếu niên Trương Tiểu Phàm trong Thảo
Miếu thôn dưới Thanh Vân Sơn mười mấy năm trước Phổ Trí sư đệ đã sai lầm gây
ra một trường oan nghiệt.”

“Cái gì”. Lần đầu tiên Phổ Đức đại sư phát ra lời nói không ngưng ngừng, thâm
chí cả sắc mặt cũng hơi biến đổi, sau một hồi lâu, nhãn quang của ông ta vẫn
chú thị chăm chăm nhìn Quỷ Lệ, thốt: “Hắn là… hài tử đó?”

Không biết có phải là lời nói dần dần quen miệng, sự đình trệ trong lời nói
của Phổ Đức đại sư cũng dần dần ít đi, dần dần thành lưu loát.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.