Bên dưới Thanh Vân Sơn. Ngoài thành Hà Dương.
Cổ đạo hoang vắng.
Chu Nhất Tiên cầm lá phướn hình tiên nhân chỉ lộ múa may trong gió như trước,
nghênh ngang đi trên cổ đạo. Đi song song với lão là Quỷ Lệ, sau lưng là Tiểu
Hoàn và Dã Cẩu Đạo Nhân.
Bốn người chậm rãi bước đi, càng lúc càng xa rời Hà Dương thành. Tiểu Hoàn
nhìn vào tấm lưng rộng của Quỷ Lệ, thần tình trên mặt có vẻ cổ quái, mấy lần
muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không kìm nén được, bước lên mấy
bước, kéo kéo tay áo hắn.
Con khỉ Tiểu Hôi ngồi trên vai Quỷ Lệ kêu lên chí chí, rồi quay lại nhe răng
cười với Tiểu Hoàn, không hiểu tại sao, khi bị con khỉ nhỏ nhìn chằm chằm ,
hai má nàng bổng đỏ ửng lên. Giây lát sau, Quỷ Lệ cũng quay lại, nhìn thần
tình của hắn vẫn lạnh lẽo cô liêu như trước, nhưng so với tình cảnh khi bọn họ
gặp nhau trong Hà Dương thành thì đã khá hơn rất nhiều rồi.
Hắn nhìn Tiểu Hoàn, nở nụ cười ấm áp: “Có chuyện gì?”.
Trước nụ cười này của hắn, dũng khí có được khi nãy của Tiểu Hoàn đột nhiên
tiêu biến, nhất thời ngớ người ra. Chu Nhất Tiên đi bên cạnh nhìn thấy thì
liên tục lắc đầu. Cả Dã Cẩu Đạo Nhân phía sau, sắc mặt dường như cũng cơ hồ
không được dễ chịu lắm. “Khẹc, khẹc, khẹc …”, đúng vào lúc khó xử nhất này,
con khỉ nhỏ Tiểu Hôi chợt bật cười khanh khách. Hai má Tiểu Hoàn càng đỏ hơn,
lừ mắt lườm nó một cái, có điều Tiểu Hôi tự nhiên chẳng hề để ý đến ánh mắt
của nữ tử này, ngược lại nó còn bắt chước, ba con mắt cũng cùng lúc trợn lên
trừng trừng nhìn Tiểu Hoàn.
Tiểu Hoàn kêu lên một tiếng kinh hãi, lùi lại một bước. Tục ngữ nói song quyền
nan địch tứ thủ, xem ra mắt cũng hệt vậy, cho dù là người đối nhãn với một con
khỉ, nhưng chỉ cần con khỉ ấy có thêm một con mắt, quá nữa là mình không thể
thắng nó được.
Tiểu Hôi lấy làm cao hứng, nhảy lên tưng tưng, chút nữa thì hắn lộn khỏi vai
Quỷ Lệ, lúc lộn người lên còn le lưỡi làm mặt quỷ trêu Tiểu Hoàn một bận. Tiểu
Hoàn cũng bĩu môi xì một tiếng với con khỉ nhỏ tinh nghịch. Tuy có hơi trẻ
con, song hành động này của nàng đã làm sự lúng túng vô hình khi nãy được hóa
giải. Chỉ nghe nàng đằng hắng một tiếng, nhưng không nhìn vào Quỷ Lệ, ánh mắt
nhìn ra phía xa xa, nhẹ giọng nói: “Huynh, huynh dự định sẽ đi đâu?”.
Quỷ Lệ trầm mặc giây lát rồi nói: “Thực lòng bản thân ta cũng không biết. Mấy
ngày nay được tiền bối mở đường, tuy ta vẫn còn đau lòng vì cái chết của sư
phụ cùng sư nương, nhưng cũng đã nhìn thấu rồi. Chỉ hận mình không thể tận
chút hiếu tâm với hai vị lão nhân gia”.
Chu Nhất Tiên thở dài nói: “Ngươi nói như vậy có nghĩa lòng vẫn chưa thực sự
thông suốt. Có điều người ta chẳng phải cỏ cây, có lúc dù biết đó là đạo lý,
nhưng con tim cũng không thể tuân theo sự mách bảo của lý trí được. Chuyện này
không thể trách cứ ngươi, có điều người chết cũng đã chết rồi, ngươi cũng
không cần phải quá đau thương, nếu không sư phụ sư nương ngươi ở trên trời có
linh, cũng sẽ không được an lòng đâu. Hãy nghĩ nhiều đến tương lai của mình
thì tốt hơn”.
Quỷ Lệ gật gật đầu, trầm ngâm giây lát, gương mặt thoáng hiện vẽ hoang mang,
rồi nở nụ cười buồn bã: “Mười năm nay, ta bôn ba lưu lạc, cũng chỉ vì cứu một
người mà thôi, nhưng đã có mấy cơ hội mà lần nào cũng thất bại thảm hại, trời
đất rộng bao la nhưng ta thật sự thúc thủ vô sách rồi”.
Sắc mặt Chu Nhất Tiên hơi biến đổi, ánh mắt nhìn qua phía Tiểu Hoàn, cơ hồ như
do dự gì đó, sau đó mới chậm rãi nói: “Tao ngộ của ngươi, ta cũng biết được
mấy phần, còn về Bích Giao cô nương đó…”.
Quỷ Lệ giật mình chấn động, vội vàng quay người lại nôn nóng nói: “Tiền bối,
lẽ nào người có cách gì…”.
Trong lúc kích động, cả giọng nói của hắn cũng trở nên run run.
Tiểu Hoàn có chút ngạc nhiên, nhìn sang phía Chu Nhất Tiên, nhưng chỉ thấy lão
ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Lão phu cũng vô phương thôi”.
Tiểu Hoàn không nén nổi, quay sang nhìn Quỷ Lệ hỏi: “Huynh,… vị Bích Giao cô
nương đó thế nào rồi?”.
Quỷ Lệ im lặng, chưa kịp lên tiếng trả lời thì Chu Nhất Tiên đã lừ mắt lườm
Tiểu Hoàn một cái, xẵng giọng mắng: “Tiểu hài tử thì biết cái gì, đừng lắm
mồm!”.
Tiểu Hoàn giật mình kinh ngạc, Chu Nhất Tiên xưa nay nhiều tuổi nhưng tính
tình rất trẻ con, tuy thường ngày hay đùa cợt với nàng,cãi cọ mắng mỏ là
chuyện thường xuyên, song nghiêm túc thế này quả thực vô cùng hiếm, nên nhất
thời chỉ biết ngẫn người ra khôngphản ứng gì.
Quỷ Lệ thở dài một tiếng, sắc mặt buồn rầu ủ ê.
Trong mắt Chu Nhất Tiên ẩn hiện một thần tình rất phức tạp, đột nhiên vẫy tay
nói với Quỷ Lệ: “Ngươi ra kia, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi”.
Nói đoạn, lão tách ra khỏi Tiểu Hoàn và Dã Cẩu Đạo Nhân đI sang mé đường. Quỷ
Lệ hoang mang nhìn theo, rồi cũng chậm rãi cất bước đi sau lưng lão. Tiểu Hoàn
lúc này mới giật mình hồi tỉnh, quay ra chỉ thấy hai người đã đứng cách xa một
đoạn, Chu Nhất Tiên nhíu mày, thấp giọng nói gì đó với Quỷ Lệ, còn Quỷ Lệ thì
cúi đầu lắng nghe Chu Nhất Tiên thì thầm, thần tình cũng từ từ biến đổi, đầu
tiên là kinh ngạc, sau đó là hoang mang lẫn với hy vọng, nhưng rõ ràng phần hy
vọng này không được lớn lắm, sắc diện của hắn lại dần dần chìm đắm. Chu Nhất
Tiên vẫn nói không ngừng, nhìn giáng vẻ như là một bậc tiền bối đang dài dòng
giảng giải cho bậc hậu sinh tiểu bối chuyện gì đó vậy.
Tiểu Hoàn bĩu môi, lửa giận dâng lên trong lòng mà không hiểu vì sao, nàng hất
chân đá mạnh vào một hòn đá nhỏ dưới chân, hòn đá bay lên vẽ thành một đường
vòng cung thấp rồi rơi trúng chân Dã Cẩu Đạo Nhân.
Dã Cẩu Đạo Nhân không hiểu sao cũng ngây người xuất thần, không chú ý đến hòn
đá này, nên lập tức giật mình đánh thót một cái, hai hàng lông mày khẽ cau
lại.
Tiểu Hoàn liếc qua, lửa giận cũng bị cảm giác ngại ngùng thay thế, nàng bước
lại gần khẽ nói: “Đạo trưởng không sao chứ?”.
Dã Cẩu Đạo Nhân lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Không sao, ta không sao”.
Tiểu Hoàn gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Quỷ Lệ đang đứng với Chu
Nhất Tiên ở phía xa, nhãn châu lưu chuyển, bao nhiêu thần tình đều lần lượt
hiện ra cả trên mặt.
Dã Cẩu Đạo Nhân đứng bên chăm chú nhìn Tiểu Hoàn, trầm mặc cúi đầu.
Chợt nghe tiếng Tiểu Hoàn vang lên: “Đúng rồi, Đạo trưởng, tôi muốn hỏi ông
một chuyện”.
Dã Cẩu Đạo Nhân ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì?”.
Tiểu Hoàn khẽ chau mày: “Huynh ấy…huynh ấy… vị Bích Giao cô nương kia là
chuyện thế nào? Tại sao Quỷ Lệ đại ca có vẻ khó khăn như vậy?”.
Dã Cẩu Đạo Nhân chần chừ trong giây lát, nói thực lòng thì gã cũng chẳng phảI
là nhân vật quan trọng gì trong Quỷ Vương Tông, đối với chuyện của Bích Giao
cũng chỉ bất quá là bình thường nghe được một số tin đồn, có điều nguyên thủy
của sự tình thì gã đương nhiên biết, chỉ là chuyện này nói ra rất dài, nhất
thời gã cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng vừa nghĩ vừa nói:
“Chuyện này nói ra rất dài, nghe nói là mười năm về trước…”.
Đang nói tới đây, gã đột nhiên phát giác ra điều gì đó, dừng lại, Tiểu Hoàn
cũng kinh ngạc quay người nhìn qua, chỉ thấy sau lưng hai người, đột nhiên có
một luồng sáng màu tím nhạt từ từ hạ xuống như một cánh lục bình phiêu giạt
giữa không trung, sau mấy lần chuyển thân, cuối cùng gương mặt xinh đẹp yêu
kiều của Kim Bình Nhi cũng hiện ra trước mắt hai người.
Tiểu Hoàn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mừng rỡ kêu lên: “Bình Nhi tỷ tỷ”, rồi
chạy tới. Kim Bình Nhi thấy Tiểu Hoàn, cũng nhoẻn miệng nở một nụ cười tươi,
nắm tay nàng kéo lại gần, chăm chú nhìn một lượt, rồi cười cười nói: “Hảo muội
muội, mỗi lần gặp lại muội lại cảm thấy muội càng đẹp hơn mấy phần, đúng là
mỗi ngày một khác, không biết đã làm bao nhiêu gã đàn ông phải mê đắm rồi”.
Tiểu Hoàn không ngờ Kim Bình Nhi vừa gặp đã nói câu này, tuy nàng cũng biết vị
tỷ tỷ này tuyệt đối không phải là hạng thục nữ đoan trang tam tòng tứ đức gì,
nhưng nghe vậy cũng không khỏi ửng hồng đôi má phấn, giận dỗi nói: “Cái gì mà
làm đàn ông mê đắm chứ, thật là, chẳng dễ gì mới gặp được nhau, vậy mà vừa gặp
đã trêu người ta rồi”.
Kim Bình Nhi nheo nheo mắt, đưa tay véo nhẹ gương mặt xinh đẹp khả ái của Tiểu
Hoàn, mỉm cười nói: “Tiểu muội tử, ta cũng sắp bị muội làm cho loạn ý tình mê
đây này, còn không mau thành thực khai báo đi!”.
Gương mặt Tiểu Hoàn càng đỏ hơn, có điều tình cảm của nàng với Kim Bình Nhi
xưa nay rất tốt, nay được gặp lại, thực tình không nỡ buôg rời, nên lập tức
nắm tay Kim Bình Nhi hỏi nọ hỏi kia, chỉ là trong lúc hỏi, ánh mắt thỉnh
thoảng vẫn len lén nhìn về phía Quỷ Lệ ở đằng kia mà thôi.
Quỷ Lệ và Chu Nhất Tiên tự nhiên là sớm đã thấy Kim Bình Nhi đến, cả hai đều
không ngờ trong thời điểm này, ở nơi này lại có thể tương ngộ với nàng. Với
đạo hạnh của Quỷ Lệ, tự nhiên đã phát hiện ra hành tung của Kim Bình Nhi từ
trước, thậm chí còn biết được là nàng từ thành Hà Dương tới đây, ngoài ra, ở
phía đó vẫn còn một luồng linh lực khác, có điều khoảng cách quá xa, nên hắn
cũng không thể nhìn rõ.
Có điều, đã đi cùng Kim Bình Nhi, chắc hẳn cũng không phải là nhân vật danh
ngôn đại phái gì, mà có lẽ cũng là nhân vật trong Ma Giáo, nghĩ tới đây Quỷ Lệ
cũng chẳng buồn tra xét thêm. Còn Kim Bình Nhi và Tiểu Hoàn thì cười cười nói
nói một hồi, sau đó kéo tay nàng đi về phía hắn và Chu Nhất Tiên.
“Công tử dạo này vẫn khỏe chứ?”.
Thanh âm Kim Bình Nhi dịu dàng êm ái, khiến người ta nghe mà xương cốt cũng
mềm đi mấy phần, Tiểu Hoàn đứng bên cạnh lê lén liếc nhìn Quỷ Lệ, chỉ thấy sắc
mặt hắn vẫn u uất như vậy, cơ hồ như giọng nói kiều mị kia căn bản không hề có
ảnh hưởng gì với hắn. Không hiểu tại sao, khóe miệng nàng lại thoáng hiện một
nụ cười.
Kim Bình Nhi đã chủ động đến chào hỏi, Quỷ Lệ cũng đành gật đầu đáp lại: “Thật
khéo quá!”.
Kim Bình Nhi mỉm cười: “Sau khi biệt ly ở Nam Cương, chúng ta đúng là đã lâu
không gặp”. Nàng mới nói được một nửa, thì chợt nhận ra con tam nhãn linh hầu
Tiểu Hôi ở trên vai Quỷ Lệ đang nhe răng làm mặt xấu với nàng. Nhớ lại ngày ấy
ở Nam Cương, nàng cũng từng bị con khỉ này trêu chọc một bận, sắc mặt lập tức
sa sầm xuống. Nhưng Tiểu Hôi cơ hồ như hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, nhìn
thần tình Kim BìnhNhi biến đổi, nó lại càng cao hứng hơn, nhe răng cười khèng
khẹc như khiêu khích.
Kim Bình Nhi tâm tư rối loạn, nhưng cũng lập tức giật mình tỉnh ra, thầm mắng
bản thân một câu, trong lòng cũng không hiểu vì sao mình lại mất hết định lực
trước con khỉ này như vậy. Chỉ thấy nàng lừ mắt nhìn Tiểu Hôi một cái, sau đó
nhìn sang phía khác, không thèm để ý đến nó nữa, nụ cười lại hiện ra trên
gương mặt xinh đẹp: “Nói ra thì ngày ấy công tử bỏ lại một mình tiểu nữ đi đâu
không biết, thật là nhẫn tâm đó nha!”.
Quỷ Lệ cất tiếng đều đều đáp lại: “Nếu ta không bỏ lại cô nương, chỉ sợ bản
thân cũng khó mà ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn được”.
Kim Bình Nhi “à” lên một tiếng, che miệng cười khúc khích, rõ ràng là chẳng hề
để ý đến chuyện Quỷ Lệ đang châm biếm mình: “Công tử thật biết đùa mà!”.
Quỷ Lệ nhìn nàng nói: “Có điều ta cũng không ngờ là cô nương có thể thoát khỏi
Sân Ma Cổ Động”.
Tinh quang thoáng hiện trong mắt Kim Bình Nhi: “Sao vậy, lẽ nào công tử không
muốn ta ra ngoài được sao?”.
Quỷ Lệ cười nhạt, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu chỉ quay lại nói với Chu
Nhất Tiên: “Tiền bối, chúng ta xem như là có duyên, trời đất bao la vậy mà
trong mười năm nay chúng ta cũng gặp nhau được mấy lần. Còn về chuyện ngàI vừa
nói, bất kể là có được hay không, ta cũng phảI đi thử một phen, dù sao cũng
tốt hơn là không có hy vọng”.
Chu Nhất Tiên gật gật đầu: “Ngươi nghĩ vậy là tốt rồi, phương pháp đó không
tuân theo thường lý, cũng chưa ai thử qua, chỉ là lão phu ngẫu nhiên nghe được
trong khi vân du tứ hảI mà thôi, ngươi hãy tự mình quyết định đi”.
Quỷ Lệ hành lễ với Chu Nhất Tiên rồi nói: “Nếu đã như vậy thì vãn bối cũng cáo
biệt ở đây, sau này có duyên sẽ gặp lại”.
Nói đoạn thân hình khẽ nhích động như chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên hắn chợt
nghe bên cạnh có một tiếng gọi gấp gáp: “Đợi đã, huynh đợi đã!”.
Quỷ Lệ ngẫn người, quay lại nhìn Tiểu Hoàn, chỉ thấy nàng đứng bên cạnh Kim
Bình Nhi, chần chừ như muốn nói gì nhưng lại nói không thành lời. Chu Nhất
Tiên nhìn thấy, lắc đầu thở dài, quay người bước đi.
“Sao vậy Tiểu Hoàn?”.
Quỷ Lệ dường như cũng cảm giác được điều gì đó, dịu dàng hỏi.
Tiểu Hoàn khẽ mấp máy môi, cơ hồ như muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng không
thốt được thành lời.
Kim Bình Nhi đứng bên cạnh, khẽ chau mày, bàn tay mềm mại của Tiểu Hoàn khẽ
run lên trong tay nàng. Quay sang nhìn Tiểu Hoàn, chỉ thấy tiểu nữ tử này cất
tiếng gọi Quỷ Lệ lại, nhưng hồi lâu mà vẫn không nói được gì, một bầu không
khí lúng túng bao trùm lấy cả ba người, lạ một điều là Kim Bình Nhi cũng không
có phản ứng gì.
Cuối cùng Kim Bình Nhi đành thở dài, kéo Tiểu Hoàn ra sau lưng mình, mỉm cười
nói với Quỷ Lệ: “Công tử định đi đâu?”.
Quỷ Lệ lặng yên không đáp, ánh mắt lướt qua thân hình nhỏ nhắn bị Kim Bình Nhi
che khuất, nét mặt cơ hồ như có thêm mấy phần ôn hòa, nhưng thanh âm hắn chợt
trở nên lạnh lùng: “Ta bốn biển là nhà, làm gì còn chỗ nào để dừng chân”.
Kim Bình Nhi nói: “Hay cho một câu bốn biển là nhà, thật có khí khái của nam
nhi! Có điều xin hỏi công tử, trong lòng còn gì vướng mắc hay không?”.
Tiểu Hoàn đờ người ra, nhưng vẫn không hề động đậy, vẫn núp sau lưng Kim Bình
Nhi, có điều Kim Bình Nhi cũng cảm nhận được sự khẩn trương của nàng. Thanh âm
của Quỷ Lệ phía trước lại lạnh lẽo hơn trước: “Không có”.
Nói dứt lời, hắn nhìn thẳng vào Tiểu Hoàn sau lưng Kim Bình Nhi, khóe môi khẽ
động đậy, nhưng chỉ trong chớp mắt thần tình này đã biến mất, quay người bước
đi mấy bước rồi dừng lại, cơ hồ như do dự, nhưng cuối cùng cũng không quay
đầu, chỉ trong chốc lát đã hóa thành một đạo hào quang màu xám, biến mất nơi
chân trời.
Cổ đạo hoang lương vắng vẻ.
Không khí nhất thời trầm xuống, Tiểu Hoàn không nói gì cũng không bước ra từ
sau lưng Kim Bình Nhi, nhưng cánh tay đang nắm chặt tay Kim Bình Nhi cơ hồ như
đang bóp chặt vào thịt nàng.
Sắc mặt Dã Cẩu Đạo Nhân trở nên rất khó coi, bước lên định nói gì đó, nhưng
cũng không thốt thành lời. Cuối cùng Chu Nhất Tiên phải đằng hắng một tiếng,
bước lên cười khan nói: “Tiểu Hoàn… duyên phận đó vốn do thiên định, chúng
ta nên nhìn thoáng một chút”.
Lời nói còn chưa dứt, Kim Bình Nhi đột nhiên nhướng mày trừng mắt nhìn Chu
Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo Nhân, khiến hai người nhất thời đều cảm thấy mặt mình
nóng bừng lên, không tự kiềm chế được phải lùi về sau một bước. Chỉ thấy Kim
Bình Nhi hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Các ngươi cũng chẳng phải là thứ
tốt đẹp gì, mau tránh ra!”.
Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo Nhân chỉ biết hoang mang nhìn nhau.
Kim Bình Nhi quay người lại ôm lấy Tiểu Hoàn vào lòng, cuối cùng Tiểu Hoàn
cũng không gắng gượng nỗi, bật khóc nức lên. Kim Bình Nhi nhẹ nhàng vỗ về lên
tấm lưng thanh mảnh, dịu dàng nói: “Ngốc à, có gì phải khóc chứ, ta nói cho
muội biết, nam nhân trong thiên hạ chẳng có ai là tử tế cả”.
Tiểu Hoàn nức nở nói: “Không… không… huynh ấy là người tốt”.
Kim Bình Nhi vừa tức vừa buồn cười, nói liền mấy tiếng: “Phải, phải, phải…
hắn là người tốt, muội thử nhìn lại mình xem, mới một chút mà mắt đã đỏ lựng
cả lên rồi kìa”. Vừa nói nàng vừa giúp Tiểu Hoàn lau nước mắt.
Chu Nhất Tiên đứng bên lắc đầu lẩm bẩm: “A đầu này, lão phu nuôI nó mấy chục
năm , bây giờ có người nói lão phu là kẻ xấu nó cũng chẳng nói lại lấy một
câu, lại nói giúp cho kẽ khác nữa chứ, thật là…”.
Lời còn chưa dứt, ánh mắt sát nhân của Kim Bình Nhi đã liếc qua, lời Chu Nhất
Tiên đã nói ra đến miệng lập tức phải nuốt trở lại.
Trời tối, vì tâm tình Tiểu Hoàn không được tốt, nên bọn cũng không đi được
thêm bao xa. Kim Bình Nhi vốn cũng chỉ đi qua nơi này, ngẫu nhiên gặp bọn Tiểu
Hoàn nên mới dừng lại tương kiến, cũng chỉ định gặp nói mấy câu rồi đi, nhưng
lúc này vì lo lắng cho Tiểu Hoàn nên cũng nấn ná không nỡ bỏ đi.
Có điều lúc trời chạng vạng, Kim Bình Nhi mấy lượt chọc cười, cuối cùng cũng
khiến nụ cười nở ra trên đôi môi nhỏ của nàng. Kim Bình Nhi lại ghé miệng sát
tai Tiểu Hoàn thì thầm gì đó, không biết là nói gì, nhưng dù sao trong mắt Chu
Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo Nhân, Kim Bình Nhi làm cho sắc mặt Tiểu Hoàn lúc đỏ
lúc trắng, chắc hẳn cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Sau khi thì thầm hồi lâu, Kim Bình Nhi đứng dậy, vươn vai nói: “Thôi ta cũng
phảI đi đây!”.
Dường như đã sớm biết Kim Bình Nhi phảI đI, Tiểu Hoàn không hề có vẻ kinh
ngạc, nhưng vẫn lưu luyến không nỡ rời xa, kéo kéo tay nàng thấp giọng nói:
“Tỷ tỷ, bao giờ chúng ta mới gặp lại nhau?”.
Kim Bình Nhi mỉm cười: “Yên tâm đi, trời đất bao la, thế nào hai tỉ muội chúng
ta cũng có duyên tương kiến”.
Tiểu Hoàn “ừm” một tiếng, khẽ gật đầu nói: “Để muội tiễn tỷ một đoạn”.
Kim Bình Nhi nói “Được”.
Vừa nói vừa nắm tay nàng, đI ra bên ngoài. Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo Nhân
chỉ mong nữ nhân này mau mau chóng chóng đi khỏi nên không cản trở làm gì.
Đi được một đoạn, lại thì thầm rủ rỉ thêm một lúc, Kim Bình Nhi mới cười cười
nói: “Được rồi, đưa tới đây thôi, nếu không gia gia muội lại làu bàu mắng ta
nữa đó!”.
Tiểu Hoàn gật đầu, rồi đột nhiên như nhớ ra việc gì đó, chần chừ một chút rồi
nói: “Tỷ tỷ, muội nhớ hình như tỷ và huynh ấy cùng mon phái đúng không?”.
Kim Bình Nhi ngẫn người : “PhảI, có chuyện gì?”.
Tiểu Hoàn thấp giọng lí nhí: “Chuyện của Bích Giao cô nương … có thể nói cho
muội biết được không?”.
Kim Bình Nhi thở ra khe khe nói: “Muội muội, không phải ta cố ý nói muội. Nam
nhân ấy tuy có khác với những kẻ khác, thậm chí tỷ tỷ cũng không coi hắn như
những nam nhân khác, nhưng ta vẫn khuyên muội một câu, hãy bỏ đi, cả đời hắn
gập ghềnh trắc trở, muội càng đến gần, càng làm khổ bản thân thôi”.
Kim Bình Nhi khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, trầm ngâm giây lát rồi kể lại
chuyện cũ cho Tiểu Hoàn nghe một lượt. Tiểu Hoàn chăm chú lắng nghe, sắc mặt
dần dần trở nên khó coi, đặc biệt khi nghe đoạn cuối cùng, hồn phách Bích Dao
bị cầm cố trong Hợp Hoan Linh, Quỷ Lệ lăng tích thiên nhai để tìm cách cứu
nàng, sắc mặt nàng cơ hồ như đã trở nên xám xịt.
Kim Bình Nhi tự nhiên là chú ý đến biến hóa trên gương mặt của Tiểu Hoàn, dịu
dàng nói: “Đại khái câu chuyện là vậy đó. Muội muội, nghe tỷ một câu, đừng nhớ
tới hắn làm gì nữa, con đường của muội sau này còn dài lắm”.
Tiểu Hoàn dường như không hề để tâm đến lời khuyên của Kim Bình Nhi, sắc mặt
vẫn rất khó coi, chỉ khẽ gật đầu nói: “Muội biết rồi”.
Nói đoạn, nàng quay người đi trở lại phía bọn Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo
Nhân, Kim Bình Nhi thoáng ngạc nhiên, chẳng bao lâu sau thì phía đó đã vang
lên tiếng tranh cãi, hình như Tiểu Hoàn và Chu Nhất Tiên lại cãi vã nữa.
Kim Bình Nhi không nhịn được phảI bật cười lên một tiếng, đã có thể cãi nhau,
chắc tinh thần tiểu a đầu này cũng đã khá hơn đôi chút, dù sao cũng là tuổi
trẻ mà. Nàng khẽ lắc đầu, cơ hồ như cảm thấy mình đã già rồi vậy, có điều
chẳng mấy chốc ý niệm này đã bị nàng đá ra khỏi đầu.
Hóa thân thành một đạo ánh sáng tím, Kim Bình Nhi lao vút lên không, cưỡi gió
mà đI, nửa canh giờ sau đã hạ thân xuống một đoạn tường thành vắng lặng ở Hà
Dương. Chỉ là ở đó sớm đã có một người đang đứng, thân hình cao lớn, chắp tay
sau lưng, thân vận đạo bào, người này chính là Thương Tùng đạo nhân.
Kim Bình Nhi mỉm cười nói: “Đạo trưởng, phiền ông phải đợi lâu, thật có lỗi!”.
Thương Tùng chầm chậm quay người lại: “Cô nương nấn ná hơi lâu đó”.
Kim Bình Nhi mặt không đổi sắc, mỉm cười đáp: “Dù sao Tông chủ cũng dặn dò
chúng ta cẩn thận hành sự, không cần gấp gáp mà”.
Nụ cười của nàng quyến rũ yêu mị, bên trong lại ẩn hàm thâm ý, nói tiếp: “Hay
là đạo trưởng đang nôn nóng trở về cố địa?”.
Thương Tùng hừ lạnh một tiếng không nói gì. Chỉ quay người nhìn về phía xa xa,
Kim Bình Nhi mỉm cười, bước đến bên cạnh, nhìn theo ánh mắt lão.
Nơi xa, Thanh Vân Sơn sừng sững ẩn hiện giữa làn mây.
Hết chương 239