Tru Tiên – Chương 236: Không Hối Hận – Botruyen

Tru Tiên - Chương 236: Không Hối Hận

Quỷ Lệ lòng như lửa đốt, toàn lực phóng đi. Trên đường hắn qua, nhất thời hai
bên hoa cỏ cây lá ngả rạp ra như bị nước biển từ trên cao ập xuống. Gió thổi
rát mặt, với tốc độ này, trên khuôn mặt đã bắt đầu lộ vẻ đau đớn nhưng hắn
chẳng thèm đếm xỉa tới. Lúc này, trong tâm trí hắn chỉ còn nghĩ đến Tô Như
đang ở trong rừng trúc phía sau núi.

Nghe tiếng Đại Hoàng sủa vang bên tai. có bẻ như bị kích động dữ dội, Quỷ Lệ
từ dưới chân núi len lỏi sau những bậc thềm đá như một mũi tên vọt thẳng lên.
Ở giữa không trung, Quỷ Lệ như thấy tim mình lạnh buốt. Bất giác cơ thể không
tự điều khiển được, người hắn run lên một cái, rồi từ từ hạ xuống.

Trên mặt đất không biết tự lúc nào xuất hiện một người cùng với một huyệt mộ
bên cạnh. Hai bên có hai đống đất bùn trông vẫn còn ẩm ướt, đích thực là Tô
Như vừa bới lên. Biết rõ công năng của huyệt mộ ấy, Quỷ Lệ mặt chẳng còn chút
sắc. Tại đó, di thể của Điền Bất Dịch đang nằm an tĩnh, tĩnh không có chút cử
động. Qủy Lệ hết nhìn sang dáng vẻ của Tô Như lại nhìn sang Điền Bất Dịch,
thực đã không còn cử động nữa.

Bên cạnh, Đại Hoàng đang nhìn chằm chằm vào Tô Như, sủa vang lên.

Quỷ Lệ lòng chìm đắm, cứ nhìn vào thân ảnh tiều tụy trước mặt, hắn rốt cuộc
cũng chẳng dám đối mặt với khung cảnh khủng khiếp ấy. Lúc này, trên bậc đá
đằng sau hắn, từ từ xuất hiện một bóng dáng trắng tóat, đích thị là Lục Tuyết
Kỳ. Nàng đang đứng ở xa, lặng yên mà nhìn vào.

Quỷ Lệ áp chế những tình cảm rối ren trong lòng, kêu khẽ: “Sư nương?”.

Tô Như cả thân thể bất động chẳng có chút hồi ứng.

Quỷ Lệ từ từ bước tới, mỗi bước nặng nề vô cùng. Đại Hoàng vẫn còn sủa, nhưng
hắn như khong nghe được gì. Chung quy, hắn cũng đến sát gần Tô Như, trong
miệng khẽ nói: “Sư nương… đừng làm con sợ…”.

Quỷ Lệ nghiến chặt răng, dụng lực xoay thân thể Tô Như lại: một khuôn mặt tươi
vui xuất hiện trước mắt hắn.

Tô Như đang cười, khóe miệng tựa hồ như rất hài lòng, có lẽ bà đã cùng đi với
trượng phu rồi.

Cơ thể vẫn còn ấm, thần tình rất điềm tĩnh, đoan trang nhưng đích thực là đã
hết sinh khí.

Đại Hoàng sủa lên cuồng nộ, thanh âm dần dần trở nên khàn đặc!

Quỷ Lệ hai đùi mềm nhũn, ngồi phịch xuống. Suốt một lúc lâu, đầu óc hắn chỉ
còn trống rỗng. “Sư nương đã mất rồi…”.

Trong đầu hắn, thanh âm ấy cứ vang vọng mãi không thôi.


Hôm sau các mạch đều nhận được tin buồn từ Đại Trúc Phong, thủ tọa Điền Bất
Dịch cùng phu nhân Tô Như cả hai đã ly thế.

Vợ chồng Điền Bất Dịch ở Thanh Vân Môn địa vị không nhỏ, rất có danh vọng. Tin
buồn này đã làm chấn động cả trên dưới Thanh Vân Môn, tức thì vô số đồng môn
tới Đại Trúc Phong để viếng. Điền Linh Nhi ở Long Thủ Phong nghe tin vội vàng
chạy về. Các bậc trưởng lão các mạch nhớ lại tình nghĩa ngày nào, dù tất cả
đều tu đạo rất cao những vẫn có một số người không kềm nổi phải rơi lệ. Trong
số ấy có cả người rất thân với Tô Như, chính là thủ tọa Tiểu Trúc Phong: Thủy
Nguyệt đại sư.

Không khí tang thương bao trùm mọi nơi, nhưng len lõi vẫn có một chút khác
thường. Với địa vị của Điền Bất Dịch, các mạch khác đều đến đông đủ, chỉ duy
có Thông Thiên Phong, dù các bậc trưởng bối cũng đã đến, song môn chủ của họ –
Thanh Vân chưởng giáo Đạo Huyền Chân Nhân lại chẳng thấy tăm hơi. Điều này
khiến người của Đại Trúc Phong có cảm giác như bị Thông Thiên Phong coi
thường.

Đại đệ tử Đại Trúc Phong Tống Đại Nhân là người rất trọng hiếu, sắc diện rất
bi thương, đang đi tiếp các đồng môn. Đến lượt trưởng môn đệ tử Tiêu Dật Tài,
Tống Đại Nhân chẳng thèm cung cung kính kính, trên mặt thoáng vẻ tức giận,
tiếp đón một cách lãnh đạm. Tiêu Dật Tài tự thấy thẹn, chẳng dám phân bua, chỉ
cười khổ, không nói lời nào.

Hương khói nghi ngút, tiếng than khóc liên miên. Cả ngọn Đại Trúc Phong cũng
trở nên tĩnh lặng, không khí buồn thương ảm đạm, là nỗi buồn nhớ cố nhân, nhẹ
nhàng trôi đi trong thanh tĩnh, lan tỏa khắp nơi.

Người ta sống cả đời, chết rồi không biết còn hay gì chăng? Nếu quả có thực,
chẳng biết giờ này, người ấy lạc vào chốn huyền minh cảm thấy thế nào? Mong
rằng Điền Bất Dịch không phải đau buồn!


Một thân ảnh hướng từ Thanh Vân Sơn đang nhẹ nhàng hạ xuống, trong có vẻ mờ
mờ. Lúc này đã quá giờ ngọ, bóng dáng ấy một mình bước vào thành Hà Dương.

Trên đường dòng người qua lại đông đúc, dù cho những ngày nhiệt náo đã không
còn nữa. Có thể thấy thành trì này đang dần dần khôi phục sinh khí. Có người
lúc xảy ra hạo kiếp dã bỏ đi giờ trở về, cũng có người may mắn còn sống sót.
Những đứa bé lại dần dần lớn lên, hết đời này đến đới khác, cứ sinh sôi mãi.

Quỷ Lệ đứng ở góc đường, trầm mặc trông theo dòng người đông đúc. Những con
người mà hắn không hề quen biết cứ đi qua trước mặt, như từng con sóng nhỏ lăn
tăn chẳng biết bao giờ ngừng. Trôi theo dòng người, xung quanh hắn ai sai cũng
giống nhau. Bọn họ sinh, lão, bệnh, tử, cứ an định theo dòng luân hồi.

Tại sao loài người vẫn cứ sống?

Quỷ Lệ đột nhiên chìm trong suy tưởng. Sư phụ cùng sư nương đã mất rồi, ngay
trước mặt mình. Với nỗi đau đớn dày xé tim phổi, hắn đứng lặng người, quả thực
hắn đã mỏi mệt lắm rồi.

Cuộc đời này, tự hắn cũng biết rằng hắn đã trải qua một con đường dài, dẫu
rằng nó chưa đã kết thúc.

Bất giác, hắn lại trở về với hiện tại. Xung quan nhiều thanh âm truyền lại.
Tiếng rao bán, tiếng hô hào. Thậm chí có cả đìều hắn từng muốn, từ từ truyền
lại, là thanh âm của người cha đang dạy con. Những gì nghe thấy thật rõ ràng,
trước những thanh âm ấy, hắn lại rơi vào cõi xa xăm, trong mông lung, hắn thấy
mình chẳng giống ai cả.

Theo bước chân vô định, hắn đến một nơi. Trước mắt hắn là tửu lâu, hắn có cảm
giác là bảng hiệu này mình đã gặp ở đâu rồi. Hắn cố nhớ, rồi chợt như phát
hiện ra điều gì, hắn bước tới trước.

Tửu lâu cũng khá vắng vẻ, hiển nhiên là chưa khôi phục lại được sau trường hạo
kiếp. Một tiểu nhị ra tiếp đón, cười cười hỏi: “Khách quan, ngài dùng cơm hay
rượu ạ!”.

Quỷ Lệ trầm mặc, nhất thời không nói được lời nào. Từ sau khi xuống đỉnh Thanh
Vân Sơn, hắn như người mất hồn, tựa hồ chốn đô thành này chẳng làm hắn tốt lên
chút nào. Cái cảm giác ấy, đích thực có vài phần tuyệt vọng. Mười năm về
trước, mắt nhìn thấy Bích Dao thay hắn nhận lấy một kiếm. Tuy nhiên mười năm
sau, hắn đã thay đổi, chẳng còn chút cuồng hận nào, chỉ còn lại cảm giác bi
thương.

“Khách quan, khách quan?”. Tên tiểu nhị tăng thanh âm lên, đánh tỉnh Qủy Lệ.
Hắn giật mình ngước đầu lên rồi chầm chậm đi đến một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Tên tiểu nhị đi theo, lại nở một nụ cười, nói: “Khách quan, ngài dùng chút cơm
chứ ạ?”.

“Nơi này…”. Hắn chậm rãi nói, hốt nhiên từ sâu trong ký ức hiện lên địa
phương này, dè dặt hỏi: “Nơi này có ⬘Thanh chưng mị ngư?⬙”.

Tên tiểu nhị hơi giật mình, lập tức lại cười, nói: “Khách quan chắc là khách
quen trước đây của chúng tôi, cái món ⬘Thanh chưng mị ngư⬙ đích thực là chiêu
bài trước đây của chúng tôi, bất quá hiện tại không còn nữa”.

Quỷ Lệ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao thế?”.

Tên tiểu nhị nhún vai nói: “Tất cả là do lũ thú yêu. Vào ngày thú yêu chiếm cứ
nơi này, trong chu vi trăm dặm vô số bá tánh gặp tai ương. Những ngư nhân sống
ở ven sông ngoài thành chẳng còn một ai. Đến bây giờ, quả thực loài ⬘mị ngư⬙
rất hiếm có”.

Qủy Lệ như thấy mất mát một thứ gì, sắc diện có phần ảm đạm. Tên tiểu nhị cũng
cảm thán một lát, lại trở về việc chính, vội vàng hỏi: “Khách quan, ngài dùng
ít món khác chứ ạ?”.

Quỷ Lệ nhìn vào trong, nói: “Được rồi, cho vài cân rượu”.

Tên tiểu nhị gật đầu, chuyển mình đi. Chạy được nửa đường, ngoài cửa có ba
người tiến vào. Tên tiểu nhị lấy làm lạ, hôm nay có vẻ như buôn bán phát đạt.
Ngay lập tức, hắn vội chạy đến tiếp đón. Ba người ấy dường như có chút lưỡng
lự. Bất chợt một người trong bọn họ buột miệng thốt lên, thanh âm có phần hơi
phân vân.

Quỷ Lệ nghe thấy thanh âm dường như quen quen, liền quay đầu lại, hắn bỗng
giật mình, cứ tưởng chẳng còn cơ hội gặp nhau nữa, thế mà ngay trước mặt đích
thị là ba người: Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn cùng với Dã Cẩu Đạo Nhân. Âm thanh
ấy đích thực là từ miệng Chu Nhất Tiên.

Chẳng biết thế nào, khi nhìn thấy ba người ấy, trong hắn có một cảm giác thân
thiết dâng trào. Cảm giác này tịnh không phải đến từ sự quen biết mà là do tâm
trạng lúc bấy giờ của hắn, nó cũng khiến hắn vơi bớt nỗi buồn phân vân.

Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Chu Nhất Tiên đã biến mất, vừa cười, lão vừ
tiến tới, trong tay vẫn cầm cán trúc, phía trên là tấm vải “Tiên nhân chỉ lộ”
đang ba phấp phới. Tới trước mặt Quỷ Lệ, lão nói: ” Quả thực không thể ngờ
rằng chúng ta lại gặp nhau tại nơi này”.

Khóe miệng Quỷ Lệ thoáng cười, nhưng rồi biến mất, đoạn nói: “Tiền bối, mời
ngồi”.

Chu Nhất Tiên gật đầu, chẳng khách khí liền ngồi xuống. Tên tiểu nhị chạy lại,
cười nói: “Các vị cùng nhóm ạ!”.

Chu Nhất Tiên nhìn hắn nói: “Nói nhảm, không phải cùng nhóm mà cùng ngồi một
chỗ à?”.

Tên tiểu nhị gật đầu lia lịa, nói: “Phải, phải, mới các vị cứ ngồi, tôi đi
chuẩn bị rượu thịt, sẽ mang đến lập tức”.

Chu Nhất Tiên cười lớn, kéo tên tiểu nhị lại, không suy nghĩ gọi luôn bảy tám
món án, ba bốn mình mỹ tửu. Tên tiểu nhị gật đầu lia lịa, nhanh chóng chạy đi
chuẩn bị.

Tiểu Hoàn ở bên, trái với vẻ mặt đang cao hứng của gia gia nàng, sắc mặt nàng
hơi sa sầm, trông thật khó coi. Nhìn Chu Nhất Tiên kéo tiểu nhị lại, nàng đã
hơi nghi ngờ, khi nghe gia gia gọi, nàng ráng sức nhẫn nhịn. Đợi tiểu nhị đi
xa, không còn nhẫn nhịn được nữa, nàng cười nhạt với Chu Nhất Tiên, nói: “Gia
gia, ông kêu quá nhiều đồ ăn, tuyệt chẳng phải là nhìn thấy ân nhân cứu mình
tại đây mà muốn báo đáp ân tình?”.

Chu Nhất Tiên sắc mặt trầm xuống, nói: “Tiểu Hoàn, ngươi nói gì vậy, ta cùng
với vị huynh đệ Qủy Lệ có mối giao tình. Chút rượu thịt ấy há lại to tát gì?”
Nói xong, lão quay đầu lại phía Qủy Lệ, thở một hơi rồi lắc đầu nói: “Cậu xem,
khắp thành Hà Dương, hạo kiếp quá lớn, mọi người chẳng còn ai muốn coi tướng
nữa, đời quả thực gian nan…”.

Tiểu Hoàn nhìn vào Quỷ Lệ, lại quay sang Chu Nhất Tiên, sắc mặt chợt hồng lên.
Quỷ Lệ tựa hồ chẳng để ý tới, chỉ nhẹ nói: “Phải, hồi ta còn trẻ lão trượng đã
chiếu cố cho nhiều lần, giờ nhân tiện ta đáp tạ luôn”.

Tiêu Hoàn sắc mặt lại hồng lên, chỉ thấy Chu Nhất Tiên đang hớn hở, gật gật
đầu rồi cười nói: “Tốt, tốt!”.

Dã Cẩu Đạo Nhân hết nhìn Tiểu Hoàn lại quay sang Qủy Lệ, muốn nói gì song lại
thôi.

Bấy giờ, tiểu nhị đã mang món ăn tới, cùng với hai bình rượu. Chu Nhất Tiên
chẳng khách khí cầm ngay lấy một bình rót đầy chén, đưa lên nói: “Chúng ta đi
khắp nơi, giờ lại tương ngộ nơi đây, quả thực là có duyên phận, uống một chén
nào”.

Nói đoạn. lão ngước đầu lên uống một hơi, rồi gật gật đầu, tựa hồ như rất mãn
ý. Qủy Lệ thấy bộ dạng của lão, khóe miệng khẽ nhích nhưng chẳng thấy cười,
giờ da thịt hắn đã cứng răn vô bì, chỉ sợ có cười cũng chẳng thấy được. Hắn
cầm chén rượu đưa vào miệng uống. Sau một lúc, hốt nhiên hắn thở dàì một
tiếng, kèm theo là một sắc diện vô cùng đau khổ dường như có điều gì đã khiến
hắn thương tâm. Uống cạn, hắn chậm rãi hạ chén xuống.

Bấy giờ, ở bên cạnh Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn không chịu được nữa nhéo gia gia
nói: “Duyên phận à, chẳng phải lúc ngoài cửa, thấy có người ngồi đó, tiện
miệng ông kêu đại lên để mong kiếm cái ăn mà không phải trả à?”.

Chu Nhất Tiên sắc diện chẳng đổi, chỉ nhìn Tiểu Hoàn nói: “Trẻ nhỏ chỉ biết
nói xàm, trẻ nhỏ chỉ biết nói xàm”.

Quỷ Lệ chẳng để ý đến những lời nói của Tiểu Hoàn, phảng phất có điều gì đó
khiến hắn không yên, hình như hắn đang nghĩ ngợi gì. Tiểu Hoàn biết hắn nhiều
năm, nhìn thấy thần tình Quỷ Lệ lúc này, bất giác hơi lo lắng, không nhịn được
hướng về phía Quỷ Lệ nói; “Huynh có chuyện gì à?”.

Quỷ Lệ trầm mặc một lúc, rồi chẳng hồi ứng Tiểu Hoàn, chỉ quay sang Chu Nhất
Tiên nói: “Tiền bối”.

Chu Nhất Tiên đang rót một chén nữa, nghe thấy liền cười đáp: “Chuyện gì?”.

Quỷ Lệ mục quang sâu thẳm, hạ giọng nói: ” Ta nhớ mười năm trước, lúc hạ lai
Thanh Vân Sơn ta chỉ là một tên thiếu niên, tại thành Hà Dương lúc ấy, có phải
lão đã từng xem tướng cho ta?”.

Chu Nhất Tiên lẫn Tiểu Hoàn đều giật mình, Dã Cẩu Đạo Nhân thì ngơ ngác, sự
thể mười năm về trước thế nào tự nhiên hắn chẳng biết gì. Chu Nhất Tiên lông
mày nhăn lại, tựa như đang nghĩ gì, nói: “Ta vẫn nhớ, nhưng sao ngươi đột
nhiên hỏi việc ấy”.

Nói xong, gương mặt lão đột nhiên trở nên thần bí, hạ giọng nói với Quỷ Lệ:
“Với ngươi sau mười năm, dường như lời bói ấy của bọn ta chẳng linh, chắc
chẳng phải ngươi muốn lấy lại tiền chứ?”.

“Gia gia!” Tiểu Hoàn hét lên với Chu Nhất Tiên, dường như nàng không còn nhẫn
nhịn được nữa, xô mạnh Chu Nhất Tiên qua một bên, nói vớ Quỷ Lệ: “Quỷ Lệ đại
ca, huynh có sự gì, có thể… nói cho tôi nghe?”.

Quỷ Lệ nhìn Tiểu Hoàn, trong đôi mắt mỏi mệt ánh lên sự ấm áp, nhưng hắn chỉ
nhè nhẹ lắc đầu nói: “Ta chẳng có ý gì, chỉ muốn thỉnh lão tiên sinh một
chuyện”.

Chu Nhất Tiên sửa lại tư thế, ho lớn một tiếng, tức thì khí phái tiêu sái xuất
hiện trở lại, nhất thời ở một góc nhỏ của tửu lâu chợt sáng lên, nhìn vào chỉ
thấy bóng lão độc tôn.

“Ngươi muốn nói gì?” – Lão điềm đạm nói – “Do giao tình của ta với ngươi,
không có chuyện gì là không thể nói, bất quá ta chẳng có tiền để trả”.

Vừa nói xong, lão nhìn gương mặt đỏ lòm của Tiểu Hoàn bên cạnh, chỉ nhìn vào
nhãn tình của Quỷ Lệ.

Quỷ Lệ mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt của Tiểu Hoàn lúc bấy giờ, nhưng rồi
chuyển hướng sang Chu Nhất Tiên, gương mặt chìm trong miên man, nói: “Tiền bối
du ngoạn nhân gian, kiến thức phi phàm, ta có một việcđã khắc trong tim từ
lâu, giờ muốn thỉnh vấn tiền bối, ngài nói xem, chúng ta đang sống ở trên đời
là vì cái gì?”.

Lời nói vừa dứt, Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu giật mình, chỉ thấy Qủy Lệ vẫn không
đổi sắc. Chu Nhất Tiên thì nhăn trán, sắc diện đùa bỡn biến mất, thần tình trở
nên trang trọng. Lão tịnh không có một lời giải đáp. Sau một hồi trầm ngâm,
lão mới từ từ nói: “Ngươi thần sắc dị thường, rốt cuộc những ngày qua đã gặp
những chuyện gì không vừa ý?”.

Quỷ Lệ trầm mặc một lúc rồi hạ giọng nói: “Ân sư và sư nương của ta đã mất
rồi”.

“A!”. Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu Đạo Nhân giật nảy mình. Chu Nhất Tiên nhăn trán,
cảm thán nói: “Điền Bất Dịch đã qua đời, thật đáng tiếc”.

Quỷ Lệ im lặng, Chu Nhất Tiên nheo mắt lại, sau đó thần sắc trở lại như
thường, nói: “Sắc diện ngươi bi thống vô cùng đích thực là do sinh ly tử biệt,
đây là việc thường tình tren thế gian, không ai có thể tránh được, ngươi vốn
không phải là người thường, hà tất lại quá trầm mê?”.

Quỷ Lệ sắc mặt đau khổ vô cùng, nói: “Nhưng hai người bọn họ đã ra đi, thực sự
ta rất đau lòng?”.

Chu Nhất Tiên nhẹ nói: “Trong trường hợp này, cái gì dành cho ngươi, ngươi cứ
nhận lấy, hà tất phải tự làm khổ mình?”.

Quỷ Lệ giật mình, từ từ đáp: “Cái gì dành cho ta, cái gì dành cho ta?”.

Chu Nhất Tiên nói: “Ta hỏi ngươi, lúc sư phụ sư nương ngươi tạ thế, họ có oán
hận gì không?”.

Đầu Quỷ Lệ từ từ gục xuống, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Không có, ân sư
cùng với sư nương ta ân trọng như núi, trước khi lâm chung vẫn quan tâm đến
ta, chỉ tại ta là tên đệ tử bất hiếu…”. Nói tới đó, hắn nghẹn ngào.

Bên cạnh, Tiểu Hoàn nhìn bộ dạng của Qủy Lệ, bất giác mắt nàng đỏ hoe.

Chu Nhất Tiên cười nhẹ, trong mắt tinh quang lưu chuyển, như đồng cảm với thế
giới gian trần tục, với thế thái nhân tình ấy, lão nói: “Ta lại hỏi, lúc sư
phụ sư nương ngưoi tạ thế, họ có hối hận gì không?”.

Quỷ Lệ ngập ngừng một lát, rồi từ từ lắc đầu.

Chu Nhất Tiên cười nói: “Quả thực, ngươi nên mừng cho họ, họ chết mà không hối
hận, đó chẳng phải là số mệnh họ tốt đẹp lắm sao?”.

Quỷ Lệ hướng về phía Chu Nhất Tiên, khóe môi khẽ động thần tình như rơi vào mê
võng.

Hết chương 235

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.