Tru Tiên – Chương 232: Về Nhà – Botruyen

Tru Tiên - Chương 232: Về Nhà

Mây tan mưa tạnh, bóng đêm cũng đã lùi lại, chân trời cũng dần xuất hiện một
tia sáng, bình hòa rọi xuống thế gian.

Trên đỉnh Thanh Vân Sơn Đại Trúc Phong vẫn có một không gian yên tĩnh, chúng
đệ tử cần mẫn vẫn chưa thức giấc. Ngoài Thủ Tĩnh Đường, những giọt sương trên
hoa đọng thành giọt từ từ nhỏ xuống. Xa xa, nơi rừng trúc xanh biếc như thường
ngày vẫn còn chưa sáng hẳn, từ giữa rừng trúc lướt đến đỉnh núi trông như một
tấm vải mỏng, nhẹ nhàng dao động.

Đại môn Thủ Tĩnh Đường cũng trong tình trạng yên bình như vậy. Cửa lớn rộng
mở, sau ngưỡng cửa, trên nền gạch xanh, bức rèm vàng được vén cuốn vào cây cột
ở bên, ánh đèn tỏa sáng ở trước bàn thờ cung phụng thần tượng Tam Thanh, ánh
lửa chầm chậm trong bình minh.

Những cơn gió sớm se lạnh nhẹ thổi đến từ một nơi xa, êm ái lướt qua các dãy
nhà sảnh, tràn vào Thủ Tĩnh Đường, rồi lại lãng du đến một nơi xa hơn. Trong
gió có tiếng chim hót líu lo, cũng là thứ âm thanh duy nhất của buổi sớm.

Đây quả là một khung cảnh đích thực thanh bình, đạo gia tiên cảnh. Cũng đã
không biết bao nhiêu buổi sáng như thế này trôi qua rồi, nơi này không có một
chút hơi hướm trần tục khuấy động. Nhưng vào buổi sáng như thế này, quả thật
có nhiều điều bất thường, không hài hòa như những buổi sáng trước đây.

Một người toàn thân ướt sũng, đang quỳ trước cửa Thủ Tĩnh Đường, gục đầu vào
giữa hai khuỷu tay. Ngườì đó phủ phục xuống đất, những giọt nước từ thân hình,
y phục ướt đẫm của y không ngừng nhỏ nước.

Phía trước người ấy sáu thước, qua những bằng đá xanh dẫn đến trước đại môn
Thủ Tĩnh Đường, thân thể Điền Bất Dịch nằm yên lặng. Mặc dù sự sống không còn,
nhưng trông Điền Bất Dịch thập phần an tịnh, trên khuôn mặt tịnh không có chút
vẻ thống khổ, tựa hồ như cái chết đối với ông không phải là vấn đề quan trọng.

Điền Bất Dịch song thủ tụ lại đặt trước ngực, y phục trên mình cũng đã được
cẩn thận kéo sửa tề chỉnh. Thêm vào đó, trên y phục của ông cũng còn có dấu
vết ẩm ướt, nhưng hơi nước lại đỡ hơn con người đang quỳ dưới bậc thềm nhiều,
chỉ bất quá trên y phục chỗ nào cũng có dấu tích bùn đất lấm lem, tuy có thể
thấy đã có người lau chùi sơ, nhưng vì gấp vội, không thể nào gột sạch được,
cho nên những dấu vết tích vẫn còn lưu lại nhiều chỗ.

Lại gần ông ta không thể không lưu ý đến điểm này.

Gió sớm vẫn đang mơn man, phớt nhẹ qua đỉnh Đại Trúc Phong, vờn theo mái ngói
xanh vành cong của Thủ Tĩnh Đường, lùa đến trước Thủ Tĩnh Đường. Như cảm thấy
được hơi lạnh trong gió, thân người Quỷ Lệ run run nhè nhẹ, thân thể của hắn
vẫn còn rất suy nhược, chỉ là hắn vẫn bất động quỳ đó, đối diện với cửa lớn
của Thủ Tĩnh Đường, cúi gục đầu thật lâu.

Nơi đây có tất cả những gì quen thuộc với hắn, thềm đá, sảnh đường, thậm chí
là cả đất cát phả ra sự ảm đảm mà hắn đang húp mặt quỳ nơi đó. Tất cả là ký ức
sâu sắc nhất mà hắn không thể nào quên. Đã không biết bao nhiêu lần hắn từng
mơ ước được trở về ngọn núi và đất cát này. Vậy mà giờ đây, khi hắn quay về
thì con tim đau khổ đã chết khô.

Phía sau Quỷ Lệ, băng qua khu đất trống chính là nơi mà một thời đã từng là
thiên đường của Trương Tiểu Phàm – nhà bếp. Mười năm đã trôi qua, hai cánh cửa
làm bằng ván gỗ dường như không có gì thay đổi, chỉ là có thêm nhiều tì vết,
đôi chỗ đã xướt mất vài miếng, trông thật tiêu điều.

Cửa nhà bếp vẫn khép hờ vang lên một tiếng động nhỏ rồi nhanh chóng bị một
cánh tay đầy lông lá đẩy ra. Tiểu Hôi đã ở ngay trước bục cửa, nhè nhẹ nhảy
vào. Trong nhà bếp, mọi thứ xắp xếp không có gì thay đổi, ngay cả chỗ để bàn
ăn, nồi niêu xoang chảo cũng vẫn y nguyên như cũ. Tiểu Hôi đảo mắt nhìn quanh,
rồi theo thói quen cũ nhảy lên chiếc bàn ở giữa bếp, sau đó ngoái nhìn sang
bên phải.

Quả nhiên phía bên phải của gian bếp sát với vách tường, trên những có cỏ khô
chất thành từng đống to có một kẻ đang ngủ say giấc, bất kể đến thế giới chung
quanh, nó thả vào không khí những tiếng phì phò đều đặn. Chẳng phải ai xa
lạ,chính là bằng hữu chí thân của nó từ nhỏ đến lớn – Đại Hoàng.

Tiểu Hôi ngồi xổm ở trên bàn, đuôi cuộn tròn lại. Nó không chạy bổ lại để ôm
người bạn đã lâu lắm không gặp như mọi khi, hai tay ôm lấy đầu, nó ngoái nhìn
ra ngoài rồi quay lại nhìn Đại Hoàng, cơ hồ có điều còn do dự chưa quyết định
được.

Cũng vào lúc này, Đại Hoàng đang say giấc khẽ động đậy, hai tai cụp xuống bỗng
vểnh lên, mắt đang nhắm tịt cũng mở choàng ra.

Đập vào mắt nó là một bóng dáng rất đỗi quen thuộc đang ngồi trên một chiếc
bàn không xa lắm. Đại Hoàng thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần,
nó tỉnh ngủ hẳn, vui mừng khôn xiết, vừa lao mình vừa sủa lên oang oảng, chỉ
sau vài bước chạy thần tốc, trong chớp mắt chân trước của nó chạm đến chân
bàn. Mắt nó lộ ra niềm vui sướng vô bờ, đuôi cứ vẩy liên tục.

Niềm hân hoan của Đại Hoàng lan sang cả Tiểu Hôi, nó khẽ nhe miệng cười rồi ôm
đầu của Đại Hoàng vào trong lòng, vuốt nhẹ đám lông êm mượt. Đại Hoàng cũng
chẳng kém, liên tục húc yêu vào Tiểu Hôi và liếm mặt nó. Sau một hồi mừng rỡ
hội ngộ, Tiểu Hôi dường như nhớ ra chuyện gì, nó buông tay ra rồi khẽ nhíu
mày, nhảy xuống dưới đất, xê đầu Đại Hoàng chỉ tay ra phía ngoài.

Đại Hoàng nhìn Tiểu Hôi, dường như vẫn chưa hiểu được ý tứ. Tiểu Hôi liền ra
hiệu và nhảy lên lưng nó. Đại Hoàng sãi những bước dài ra khỏi nhà bếp, nhìn
quanh bốn phía rồi nhanh chóng phát hiện ra một bóng dáng của ai đó ở phía Thủ
Tĩnh Đường.

Bóng dáng ấy thật là quen thuộc.

Đại Hoàng mừng rỡ khôn xiết, nó hướng về phía người ấy sủa liền mấy tiếng,
không ngừng ngoắc đuôi và lao tới nhanh như gió qua khu đất trống tiến về phía
Quỷ Lệ, nhưng khi gần đến nơi thì bỗng đột ngột khựng lại.

Ánh mắt nhìn xa hơn về phía sau cái bóng phủ phục của người quen ấy, nó đã
nhìn thấy di thể của Điền Bất Dịch đang nằm bất động trước bậc thềm bên ngoài
Thủ Tĩnh Đường.

Tiểu Hôi chẳng nói chẳng rằng rời khỏi lưng Đại Hoàng chạy đến bên Quỷ Lệ, nó
vò đầu nhìn quanh tứ phía rồi quỳ phục xuống dưới đất, dựa vào thân Quỷ Lệ.

Đại Hoàng từ từ đi qua, tiến từng bậc một đến bên cạnh thi thể của Điền Bất
Dịch. Nó nhìn vào khuôn mặt của Điền Bất Dịch một lát, nhẹ nhàng liếm khắp
người ông ta, đuôi vẫn vẩy không ngừng. Rồi nó bỗng quay đầu lại, hồ nghi đi
đến bên cạnh đầu của Điền Bất Dịch, nhẹ nhàng dùng dùng mũi nó cạ vào khuôn
mặt ấy, phát ra những âm thanh ư ử như muốn gọi chủ nó tỉnh dậy.

Nhưng Điền Bất Dịch vẫn nằm đấy không có phản ứng gì.

Đại Hoàng đờ đẫn một lúc lâu, tru lên những tràng dài đau đớn. Nó cứ cạ vào
khuôn mặt bất động ấy một cách bất lực, mọi cố gắng đều vô ích. Con chó vàng
này từ từ ngồi xuống dán chặt mắt vào Điền Bất Dịch giống như chờ đợi một điều
màu nhiệm là chủ nó sẽ bỗng nhiên tỉnh giấc. Nó gối đầu lên hai chân trước,
cụp hai tai xuống dựa sát vào người chủ yêu quý,cảm nhận được luồng khí lạnh
truyền sang.

Làn gió của buổi sớm mai đem theo cái lạnh từ đêm trước. Dưới bậc thềm Quỷ Lệ
khẽ rung người, nhưng hắn mau chóng trở về trạng thái bất động, cứ phủ phục
quỳ như thế.

Buổi sớm mai đem về không khí lành lạnh, vạn vật xung quanh đang có sự chuyển
mình.

“A”.

Tô Như thốt ra từ trong vô thức của một cơn ác mộng. Bà tỉnh giấc, toàn thân
lạnh toát.

Tóc tai bù xù, mặt mày hốc hác, bà chống tay lên bàn gượng đứng lên. Đêm qua,
bà đã gục trên bàn thiếp đi.

Bà tiến đến cửa sổ kéo nhẹ tấm rèm, ánh sáng xuyên qua những khe cửa chiếu
sáng gian phòng. Tô Như nhìn những vạch sáng một lúc lâu, lòng đã bắt đầu bình
tĩnh trở lại. Nụ cười gượng gạo, bà tiến lại bàn cầm chiếc gương nhỏ lên.

Thật sửng sốt, một người đàn bà nhan sắc chỉ qua một đêm suy nghĩ giờ trông
thật tiều tụy. Nhưng từ khuôn mặt ấy, vẫn phảng phất nét gì đó khiến người ta
phải động lòng.

Nhan sắc vẫn chưa già nhưng trái tim thì thế nào?

Tô Như chỉnh sửa mình trong gương một lúc lâu, rồi thở dài. Bà úp chiếc gương
xuống mặt bàn xoay người tiến gần đến cửa sổ, đưa tay mở toan ra.

Ánh ban mai như chực sẳn ùa vào, nhanh chóng xua đi những bóng đêm còn nấn ná.
Lòng người cũng cảm thấy phấn chấn hơn. Khuôn mặt Tô Như cũng có chút gì tươi
tỉnh, bà thò đầu ra ngoài cửa sổ.

Bà có thể cảm nhận được gió mai đang phả nhẹ vào mặt mình, nhưng sao có chút
gì đó lành lạnh.

Bà mở cửa bước ra ngoài.

Trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, có lẻ giờ này các đệ tử còn chưa thức giấc.
Thôi cứ để cho chúng ngủ thêm chút nữa, đợi lát nữa sẽ bảo chúng xuống núi tìm
Bất Dịch, đoán chừng bọn chúng cũng sẽ rất mệt.

Tô Như miên man suy nghĩ, chân bước dần về phía Thủ Tĩnh Đường.

Con đường quanh co khúc khủyu dẫn đến hành lang sao mà dài thế. Bên ngoài,
những cây trúc khua trong gió tạo thành một dàn hợp xướng cứ ca mãi một âm
điệu lào xào. Không hiểu vì sao trong một buổi sớm mai như thế này, Tô Như
bỗng phát hiện ra nhiều thứ xung quanh mình.

Những lớp sơn trên lan can hành lang cùng năm tháng đã bong ra loang lổ, nhiều
chỗ đã tróc hết. Còn nhớ một lần quét sơn trong Thủ Tĩnh Đường, khi đó mình và
Bất Dịch vẫn càn đang trong thời kỳ tân hôn. Cũng tại hành lang này mình đã
trải qua bao nhiêu ngày tháng, kể cả việc trở thành nông điền cũng ngay chính
tại đây, thế mà từ trước đến nay mình chưa hề nghĩ đến chuyện này. Đợi khi Bất
Dịch trở về, nhất định mình sẽ cùng Bất Dịch lên kế hoạch sơn quét lại.

Ở một cây trúc to nhất trong rừng trúc phía ngoài lan can kia, vẫn có thể thấy
dấu vết hình hai cây kiếm nhỏ khắc lên đó mặc dầu không còn rõ lắm, đó là
quãng thời gian sau đám cưới đầy hạnh phúc, khắc lên hai cây kiếm ấy chính là
thể hiện ước mơ mong song kiếm hợp bích, cùng đạt đến tiên giới. Còn nhớ Bất
Dịch đùa mình, cho là mình khắc sao mà xấu thế, vậy là mình đã giả vờ giận
dỗi, báo hại lão luống cuồng xin lỗi, mình còn làm bộ một lát sau mới chịu tha
thứ cho lão.

Cảnh tượng năm đó cứ như ở trước mặt Tô Như, bà nở một nụ cười, thấy lòng mình
ấm lại. Vừa đi vừa hít một hơi sâu cái ngọt ngào trong lành của buổi ban mai.
Bỗng nhiên bà nhớ tới Đại Hoàng, con chó mà Điền Bất Dịch nuôi từ nhỏ. Ông đã
đi nhiều ngày như vậy không biết các đồ đệ có chăm sóc nó chu đáo không? Chẳng
may nó gầy đi thì thế nào khi Bất Dịch quay về cũng trách tội.

Tô Như vừa lắc đầu vừa cười, quyết định nhân lúc trời chưa sáng hẳn đến nhà
bếp xem Đại Hoàng thế nào. Vừa đi vừa nghĩ, bất giác đã đến tiền điện Thủ Tĩnh
Đường từ lúc nào.

“Boong…………”

Tiếng chuông đầu tiên của buổi sớm mai từ xa truyền tới, đó là dấu hiệu chào
buổi sáng trên Thanh Vân Sơn, và cũng là âm thanh để đánh thức một ngày mới.
Tiếng chuông nhỏ mà ngân sâu, vọng vào từng vách núi rồi từ từ mất dần.

Nhịp tim của Tô Như như trải dài theo thanh âm của tiếng chuông, đột nhiên đập
thật mạnh.

Trước Thủ Tĩnh Đường lố nhố những dáng người, nằm có ngồi có. Bà cũng hướng về
phía Đại Hoàng. Nó vốn ưa ngủ nướng, sao hôm nay lại dậy sớm thế này, lại còn
ngoan ngoãn nằm trên bậc thềm trước cửa.

Dường như nghe thấy tiếng động, đôi tai cụp xuống của nó khẽ động đậy, nó nhìn
vào phía trong Thủ Tĩnh Đường. Trong đó, ánh ban mai chưa chạm tới vẫn còn u
tối, không biết tự lúc nào có một người đàn bà đứng nhìn mọi thứ xung quanh.

Tim Tô Như càng lúc càng đập mạnh, thậm chí như muốn vỡ tung ra. Bà cảm thấy
nghẹt thở. Cái hình hài nằm trên bậc thềm đó rất đỗi quen thuộc đến nỗi đã in
sâu vào trong tâm khảm bà, không ai có thể chạm đến được.

Nhưng trong thời khắc đó, bà đã thầm cầu mong rằng mình đã nhìn lầm, đã nhìn
lầm thôi.

Mặt trắng bệch, nhưng những bước chân vô cảm cứ từng bước, từng bước tiến lại
gần, môi bà rung lên bần bật. Đại Hoàng đang nằm phủ phục bên cạnh thi thẻ của
Điền Bất Dịch, nó trông thấy Tô Như đang tiến lại gần thì vẩy đuôi, nhưng vẫn
cúi gằm xuống đất, mắt lặng lẽ nhìn vào thi thể của chủ nhân.

Tiến lại gần hơn, cuối cùng cũng phải bước đến chỗ mà không có cách nào chạy
trốn. Khuôn mặt của Điền Bất Dịch đã lấp đầy trong mắt Tô Như, dường như ông
đang say ngủ, ngủ một giấc thật yên lành.

Tô Như cảm giác như đất dươí chân mình như sụt xuống, bước chệch choạng rồi
ngã quỳ xuống đất, nhưng bà cũng gượng đứng lên. Trước mặt mọi thứ đều đen
kịt, hai chân không còn lực lê đến bên thi thể của Điền Bất Dịch.

Bàn tay run run, chầm chậm vuốt qua thân thể, y phục của Điền Bất Dịch, lúc
lướt qua ngực Điền Bất Dịch, tay Tô Như ngưng lại một chút, càng run dữ dội
hơn, rồi từ khóe mắt của bà lăn hai hàng lệ biếc, từng giọt rơi trên má của
Điền Bất Dịch.

Bên cạnh, Đại Hoàng cũng đau khổ vô cùng, nó men lại dụi vào chân bà như an
ủi.

Bà chầm chậm ngước lên nhìn người đang quỳ đó, bên cạnh một con khỉ xám đầy
lông lá, giọng xúc động tắt nghẽn: “Tiểu Phàm”.

Quỷ Lệ run rẩy toàn thân, chẳng dám ngước lên, đầu cúi gầm cọ sát vào mặt đất
thô ráp. Hắn cảm thấy mình đáng bị hành hạ, đáng bị lớp đất kia chà sát, nhưng
sự trừng phạt ấy có đáng gì, hắn không cảm thấy đau. Hắn im lặng một hồi lâu
rồi nói, giọng run lẩy bẩy:

“Là đệ tử, sư nương”.

Tô Như nở một nụ cười hiền hậu, nói: “Con hà tất phải làm như vậy, hãy đứng
lên rồi nói”.

Quỷ Lệ vẫn quỳ phục đươi đất, không ngẫn đầu lên, trong phút chốc mọi dũng khí
dường như tan biến, hắn không dám nhìn vào mắt sư nương mình, chỉ cất giọng
yếu ớt: “Đệ tử đáng chết. Đã không…không bảo vệ được sư phụ”. Thanh âm ngắt
quãng, từng từ từng từ một được nói ra, đối với hắn dường như là một sự trừng
phạt.

Tô Như từ từ đỡ thân thể bất động của Điền Bất Dịch lên rồi ôm vào lòng. Toàn
thân bà run rẩy, chẳng biết là do cảm giác được sự giá lạnh từ thân thể của
Điền Bất Dịch hay là muốn sưởi ấm thi thể ông bằng sự ấm áp của mình.

“Con hãy đứng dậy đi”. Giọng bà lạc lõng thê lương quá. Trong trí nhớ hắn chưa
khi nào nghe giọng của Tô Như não nề như thế này, nhưng sự phát hiện này chỉ
càng làm đau khổ thêm, hắn không chịu đựng nỗi gục mặt xuống đất, trái tim đau
buốt chừng như muốn vỡ ra.

“Con không đứng dậy thì làm sao có thể cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì”. Tô Như nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi thi thể sớm đã không còn
cảm giác gì trên tay.

Đại Hoàng lại tiến về phía trước hai bước, cạ nhẹ đầu vào thân người Bất Dịch,
miệng rên lên ư ử.

Quỷ Lệ trầm ngâm một lát rồi từ từ đứng lên ngước nhìn Tô Như. Người đàn bà
kiều diễm ấy trong lúc này cho dù con tim đã chết, dương như vẫn không mất đi
phong thái của mình. Trong gió ban mai, tóc mai của Tô Như xỏa xuống bay lất
phất trên khuôn mặt trắng bệch của Điền Bất Dịch.

“Con đã về, cuối cùng thì con cũng đã về nhà rồi”.

Những lời này, rốt cuộc hắn đã nghe từ miệng của Tô Như. Hắn cảm thấy máu
trong ngực mình như nhộn nhạo, khí huyết như sóng dữ trào lên cuồn cuộn. Trước
mắt như tối sầm lại, trí não hắn trong nhất thời chết điếng, như một dây đàn
lên căng, trong nháy mắt đã đứt lìa. Hắn kêu lên một tiếng rất thanh, rồi như
một cái cây đỗ, ngã lăn ra đấ ngất đi.

Một khắc trước khi hắn mơ mơ hồ hồ mất đi tri giác, chỉ thấy một màng đen mờ
mịt trước mắt, có cảm giác như toàn thân nóng bức cùng cực như bị lửa thiêu,
nhưng bên trong thân thể lại lạnh đến mức như tảng băng. Xa xa thấp thoáng
truyền đến mấy tiếng kêu rú, trong tiếng rú mang theo nỗi thống khổ kinh
khủng, sau một hồi lại hóa thành tiếng khóc than.

Có tiếng bước chân từ tứ phía truyền đến, nhưng chung quy đều cùng tiến về một
hướng.

“Sư nương! Sư nương!”.

Lời không thể thoát ra, chỉ là một ý nghĩ lóe lên trong đầu Quỷ Lệ trong
thoáng chốc, sau đó hắn lại mất đi tri giác, chìm vào hôn mê.

Hết chương 231

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.