Tru Tiên – Chương 230: Tử Biệt – Botruyen

Tru Tiên - Chương 230: Tử Biệt

“A …”. Điền Bất Dịch khàn khàn kêu lên một tiếng, giống như không thể tự chủ
vậy, thân hình lão bắt đầu run lên, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở
lại. Chỉ là trên gương mặt lão, làn hắc khí lúc có lúc có lúc không, lúc ẩn
lúc hiện, lúc này đã nồng đậm che phủ toàn bộ dung mạo.

Lòng bàn tay Lục Tuyết Kỳ đột nhiên đổ đầy mồ hôi lạnh. Chính vào lúc này,
nàng đã phát hiện ra lời giải cho vấn đề từ nãy vẩn lẩn quẩn trong đầu, vấn đề
liên quan đến nguyên nhân tại sao nàng lại có cảm giác như Điền Bất Dịch béo
lên. Thì ra trường bào vốn căng phồng của Điền Bất Dịch lúc này đã bung xuống,
rõ ràng là Điền Bất Dịch không béo lên, thân thể lão vẫn như trước, mà nguyên
nhân nhìn lão có vẻ béo lên chỉ là y phục căng lên quá chật mà thôi. Lúc này y
phục sau lưng lão đã bung ra, mang theo chân tướng sự thật đến trước mặt Quỷ
Lệ và Lục Tuyết Kỳ.

Một chuôi kiếm dáng vẻ rất cổ xưa hiện ra sau lớp y phục phập phù bất định, nó
giống như đã an tịnh nằm đó từ rất lâu rồi vậy, vô thanh vô tức, cắm ngập vào
lưng Điền Bất Dịch.

Không hiểu vì sao mà cả người Quỷ Lệ chầm chậm run lên, thậm chí cả hai bờ môi
cũng mất đi huyết sắc, run lập bập, nhìn biểu tình của gã, cơ hồ như muốn hét
lên một tiếng thật lớn vậy, nhưng khi lời ra đến miệng thì lại không có chút
thanh âm nào hết.

Cục diện đấu pháp lực kinh thiên động địa chợt ngưng đọng lại trong nháy mắt,
Quỷ Lệ và Lục Tuyết Kỳ hoang mang nhìn Điền Bất Dịch, dường như đã hoàn toàn
quên mất sau lưng còn có một đại địch vô cùng đáng sợ là Đạo Huyền chân nhân.
Chỉ là Đạo Huyền chân nhân không ngờ lại không động thủ tấn công tập kích hai
người, mà chỉ nở một nụ cười quái dị. Một nụ cười băng lạnh. Đồng thời năm
ngón tay thon dài của lão đột nhiên gấp lại, làn hắc khi nơi đầu ngón tay ẩn
ẩn hiện hiện, cuối cùng từ từ tan đi, cùng lúc với động tác này, Điền Bất Dịch
ở phía xa kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình chấn động, cả người như bị điện
giật, đầu ngửa mạnh lên trời, thở hắc ra một tiếng dài tuyệt vọng.

“Vù!” Trước sự chú ý của Quỷ Lệ và Lục Tuyết Kỳ, thanh kiếm này như bằng đá mà
không phải đá xuyên qua trước ngực Điền Bất Dịch, để lộ một đoạn thân kiếm
ngắn. Điều kỳ lạ là Điền Bất Dịch không chảy máu, một giọt máu nhỏ cũng không
thấy.

Tru Tiên. Thanh cổ kiếm tuyệt thế vô song này đã xuyên qua thân thể Điền Bất
Dịch. Hắc khí trên mặt Điền Bất Dịch như có thêm sinh lực, lúc này như đã hoàn
toàn lấn át, điên cuồng hoành hành nuốt trọn cả gương mặt của Điền Bất Dịch.
Đầu lão từ từ cúi xuống, gục vào ngực, sau đó thân thể lão như hoàn toàn mất
sức lực, Xích Diễm xưa nay vẫn luôn ở bên mình cũng hoàn toàn mất đi ánh sáng,
rời khỏi tay lão, rơi xuống phía dưới.

Ngay sau đó, thân hình béo lùn đã từng hiện ra vô số lần trong hồi ức của Quỷ
Lệ kia cũng lắc lư mấy cái, cuối cùng cũng không cầm cự nổi, lảo đảo rơi xuống
theo. Giống như một ngôi sao băng bùng cháy lên rồi bổ về nơi cuối cùng của
nó, đại địa.

Quỷ Lệ run run, cả người như đều run lên, trước đây gã từng cho rằng mình đã
đủ kiên cường để đối mặt với mọi chuyện buồn đau của thế gian, nhưng giờ này
khắc này, phảng phất như hắn đã trở lại mười năm về trước, tiếng thở tuyệt
vọng ấy như một con ác thú điên cuồng, lại một lần nữa nuốt trọn lấy gã.

“A!” Hắn gầm lên một tiếng điên cuồng, bất chấp tất cả phi thân lao theo thân
hình đang rơi xuống kia. Tốc độ của hắn nhanh như điện, và không gì cản nổi,
người đi tới đâu là cuồng phong rít lên tới đó, trước khi Điền Bất Dịch chạm
đất, hắn đã kịp thời đỡ lấy thân thể của ân sư đã dưỡng dục hắn thành người
này.

Chạm tay, lạnh lẽo, không chút sinh khí. Đây rõ ràng là thi thể của một người
đã chết, không chút hơi ấm. Quỷ Lệ ôm chặt Điền Bất Dịch vào lòng, miệng không
ngừng thở dốc, không biết từ bao giờ, lệ đã tuôn đầy mặt hắn.

“Cẩn thận!” Đột nhiên, một tiếng kêu kinh hãi vang lên sau lưng hắn, thân ảnh
màu trắng của Lục Tuyết Kỳ lướt tới. Trên không trung, Đạo Huyền chân nhân
dùng tay khoa một vòng lớn, giọng niệm chú văn thần bí kia trong nháy mắt đã
dừng lại. Trong đầu Quỷ Lệ thoáng lóe lên một chút ý thức cảnh giác theo bản
năng, nhưng cánh tay đang ôm chặt Điền Bất Dịch của hắn, nỗi bi thương đau
đớn, cảm tình dào dạt trong tim đã dồn nén chút lý trí đó xuống.

Hắn không buông tay. Thân thể này, con người này đã nuôi hắn từ nhỏ tới lớn,
truyền võ công cho hắn, dạy hắn làm người. Mười năm nay, hắn luôn nhìn theo mà
sống, mà đi về phía trước… Nụ cười ấy, tiếng nói ấy, đều in đậm trong mỗi
trang hồi ức của hắn, giống như tiếng sấm nổ trong đầu, khiến hắn không thể
nào động đậy. Hắn làm sao buông tay được?

Tru Tiên cổ kiếm sáng rực lên, ánh sáng làm mắt gã đau nhức, khiến hắn không
thể nhìn rõ mọi thứ, mùi vị tuyệt vọng của nhiều năm trước tràn về. Trong nháy
mắt, Lục Tuyết Kỳ đã vận hết sức lực toàn thân bổ tới, ngăn cản đà rơi của Quỷ
Lệ, cùng ngã vật sang một bên.

“Rầm!” Điện quang xẹt ra bốn phía rồi tiêu biến trong nháy mắt, vòng tròn sáng
lóa mắt thu hẹp lại trong sát na ngắn ngủi, Tru Tiên cổ kiếm vô tình xuyên qua
lồng ngực Điền Bất Dịch, bay lên không trung, lao thẳng tới bên cạnh Đạo Huyền
chân nhân. Cánh tay dài xương xẩu giơ ra nắm lấy chuôi kiếm. Sát na đó cả trời
đất như tĩnh lặng lại, ngay đến những ánh sao lấp lánh ở tận xa xăm, cũng
dường như không lấp lánh nữa.

Không một chút máu, cả đến một giọt cũng không có!

Quỷ Lệ thất thần, cùng lúc như đánh mất mọi cảm giác, cứ vô thức mà bò tới chỗ
Điền Bất Dịch, Lục Tuyết Kỳ giơ tay ra kéo lấy hắn, thế nhưng vừa giơ ra nửa
chừng, liền khựng lại.

“Ầm!…” Một tiếng sấm rền vang vọng tới, trên trời mây đen kéo tới ùn ùn,
cuối cùng là những giọt mưa rơi xuống.

Chỉ là, trận mưa này, khiến mọi thứ như tối đen lại.

Cùng với những tiếng sấm, mưa mỗi lúc một nặng, trên trời những tia sét nhằng
nhịt, như những con du long, xé toạc màn đêm đen tối. Giữa bãi đất, nơi Điền
Bất Dịch nằm đó, bàn tay của lão, dường như có một ngón khẽ động đậy.

Quỷ Lệ sững lại, hắn hét lên: “Sư phụ”, sau đó lao tới chỗ Điền Bất Dịch.

Lục Tuyết Kỳ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt như mất đi lý trí, nhưng một thoáng
kinh động qua đi, nàng liền vội vàng kéo Quỷ Lệ, nhưng chỉ nắm được dải áo,
roạt một tiếng, dải áo bị xé toạc.

Lưng chừng không, một luồng hắc khí bao quanh lấy Đạo Huyền chân nhân, sắc mặt
điên cuồng, trông như một vị ma thần nhìn những kẻ mà số phận bị ông ta nắm
trong tay.

Tru Tiên cổ kiếm trong tay ông ta, một lần nữa lại phát ra những luồng quang
kỳ quái, chiếu rọi lên khuôn mặt ông ta, càng làm tăng thêm vẻ tà ác.

Quỷ Lệ giống như trong cơn tuyệt vọng tìm thấy sinh lộ, điên cuồng lao tới,
thế nhưng hắn không để ý, trên khuôn mặt Điền Bất Dịch lúc này, những luồng
hắc khí không vì sự lao tới của hắn mà tiêu tan, ngược lại lại càng thêm nồng
nặc, đã hoàn toàn bao phủ khuôn mặt của Điền Bất Dịch.

Đúng lúc Quỷ Lệ lao tới, hai tay giơ ra ôm lấy sư phụ mà gào thét, chưởng thủ
của Điền Bất Dịch đột nhiên lật lên, một luồng pháp lực vô thượng, như một đầu
chùy lớn, mạnh mẽ đánh vào giữa ngực Quỷ Lệ.

Sắc mặt hắn như sững lại.

Một lúc sau, thân hình bắn đi, lăn lóc trên đất. Tu vi của Điền Bất Dịch, nhìn
khắp thiên hạ có được mấy người, một chưởng uy lực không nghĩ cũng có thể
biết. Hơn nữa Quỷ Lệ lại không có sự đề phòng, nhất thời không biết bị đánh
gãy bao nhiêu xương cốt, ngũ mạch đảo lộn. Cũng may vì hắn học được Thiên Thư,
thêm vào đó là Bát Nhã tâm kinh hộ thân của Thiên Âm Tự, nên mới không bị mất
mạng. Nhưng lúc này hắn cũng bị đánh xa tới ba trượng, mặt mày hoa lên, đau
đớn tốt cùng.

Nhưng trong lúc này, hắn chỉ có nghĩ tới một điều: “Sư phụ người làm sao vậy?”

“Ha ha ha…” Tiếng cười tà ác, từ lưng chừng không truyền tới, Đạo Huyền đang
lơ lửng, cười lên một cách cuồng loạn: “Không phải ngươi muốn cùng ta đồng quy
ư tận sao? Không phải ngươi muốn vì dân trừ hại sao? Thế nào, ngươi thấy mùi
vị của cổ kiếm Tru Tiên ra sao? Ha ha ha…”

Thân thể Điền Bất Dịch từ từ đứng lên, mặc dù động tác còn khiên cưỡng, thế
nhưng trong mỗi động tác đều bao hàm một luồng lực kỳ quái. Trên khuôn mặt lão
đám hắc khí càng lúc càng bốc lên, mỗi lần như vậy đều khiến người khác cảm
thấy kinh tâm động phách.

Điền Bất Dịch từ từ đưa tay phải lên, năm ngón tay đột nhiên xòe ra, Xích Diễm
tiên kiếm từ xa, đột nhiên sáng lên, lập tức bay về tay lão. Điền Bất Dịch từ
từ bước tới, hướng về phía Quỷ Lệ.

Mưa càng lúc càng to, càng lúc càng rát.

“Ầm!”, như một tiếng rồng gầm lên, Thiên Gia xuất vỏ, khuôn mặt Lục Tuyết Kỳ
trắng bệch, nắm chặt kiếm đứng chắn trước mặt Quỷ Lệ.

Nước mưa khiến đất dưới chân nhão nhoét. Quỷ Lệ mồm đầy máu, chỉ trong chốc
lát đã nhuộm đỏ cả áo. Đến giọng nói hắn cũng đứt quãng: “Sư phụ… người…
người sao vậy?”

Điền Bất Dịch như không nghe thấy gì, mà mưa to gió lớn dường như cũng không
ảnh hưởng tới lão, lão cứ lầm lì tiến tới, mỗi bước, sát ý càng thêm nặng nề.

“Ầm!” Một tiếng sấm nổ ngay trên đầu, kể cả Đạo Huyền chân nhân đang bay lơ
lửng cũng không khỏi giật mình. Lập tức sau đó, sắc mặt ông ta đột nhiên biến
đổi một cách cổ quái.

Đó dường như là một thần thái hoảng loạn, như giật mình tỉnh dậy không nhớ nổi
vừa mơ thấy gì.

Dường như tương thông với thần thái của Đạo Huyền chân nhân, thanh Tru Tiên
trong tay lão cũng bất chợt sáng lên ánh sáng kỳ quái, rồi dần dần tắt hẳn.

“Ầm…”. Tiếng sấm như tiếng trống, lay động cả thế gian, dường như chư vị
thần tiên trên trời đang động nộ.

Đúng lúc này, bước chân của Điền Bất Dịch đột nhiên đứng lại, mà đám hắc khí
bao quanh khuôn mặt của lão, cũng dần dần tiêu biến, lộ ra hai ánh mắt.

Chớp mắt đó tồn tại bao lâu?

Phật gia nói: hạt cải có thể chứa núi Tu Di, một sát na cũng có thể là vĩnh
hằng, vốn là như vậy. Thế nhưng thời gian một hơi thở yên nghỉ đó sao lại chỉ
là một chớp mắt như vậy mà thôi?

Đôi mắt đó, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Quỷ Lệ, nhìn hắn đang lăn lộn trong
đám bùn, miệng thổ máu, khẽ kêu hai chữ sư phụ.

Xích Diễm tiên kiếm cháy lên, hừng hực!

Chiếu rọi đôi mắt đó.

Chớp mắt đó, có thể dài bao lâu?

Điền Bất Dịch hất đầu mạnh một cái, như dùng tất cả sức mạnh, nhìn thẳng vào
Lục Tuyết Kỳ.

Ánh chớp nhập nhòe!

Mưa gió gào thét!

Thiên Gia thần kiếm cũng cháy lên thứ ánh sáng màu xanh, cháy trong mưa gió.
Ánh mắt của Lục Tuyết Kỳ thời khắc đó, nhìn thẳng vào ánh mắt của Điền Bất
Dịch!

Như tiếng sấm, như ánh chớp, như gió bão cuồng phong, nàng nhìn thấy trong đôi
mắt đó là cả một sức mạnh to lớn, chăm chú nhìn vào nàng.

Lúc đó, khuôn mặt nàng không có lấy một chút huyết sắc, đến làn môi của nàng
dường như cũng trắng bệch.

Tiếng sấm chớp ầm ầm khiến Đạo Huyền chân nhân khẽ rúng động, vẻ mặt thất sắc
dần dần mất đi, dường như cùng lúc ấy, Tru Tiên kiếm cũng sáng lên. Trên trời
đất này, chỉ có mưa gió gào thét. Ánh mắt của Điền Bất Dịch, một lần nữa lại
bị đám hắc khí che lấp.

Bước chân của lão nặng nề dẫm lên bùn đất, từng bước từng bước một, từ từ.

Sát khí nặng nề!

Nặng nề sát ý!

“Điền, Điền sư thúc…”. Giọng nói của Lục Tuyết Kỳ không hiểu vì sao trở nên
khó khăn, ẩn chứa trong đó là vẻ đau khổ: “Người đừng có tới, xin người đừng
có tới đây.”

Quỷ Lệ cố gắng chống tay để đứng dậy, thế nhưng chỉ chống được một nửa, đôi
tay dường như vô lực, khiến thân hình đổ ập xuống, bùn đất bắn tung tóe vào
mặt.

Hắn cố gắng ngẩng mặt lên, nhìn sư phụ, mỗi bước mỗi bước đang tiến về phía
hắn.

Xích Diễm vẫn hừng hực cháy, không biết đang thiêu đốt linh hồn ai.

Trong mưa, Điền Bất Dịch vẫn bước lại gần, Thiên Gia trong tay Lục Tuyết Kỳ
khe khẽ lay động, sắc mặt nàng càng lúc càng trắng.

“Điền sư thúc… đứng… đứng lại!”

Trả lời nàng chỉ là Xích Diễm tiên kiếm.

Ngọn lửa hừng hực bổ xuống, trong chớp mắt nước mưa trong phạm vi ba tấc đều
khô ráo. Điền Bất Dịch bị quỷ thuật thần bí khống chế, nhưng một thân đạo hạnh
công lực không vì thế mà bị mất đi.

Lục Tuyết Kỳ miễn cưỡng đưa Thiên Gia ra đỡ, “keng” một tiếng, cả người và
kiếm cùng bị bắn lên. Bay ra đằng sau lưng Điền Bất Dịch.

Giờ đây giữa hai thầy trò đã không còn cái gì ngăn cách.

Điền Bất Dịch đứng lại, giơ cao thanh kiếm lên. Quỷ Lệ mặc dù toàn thân vô lực
nằm dưới đất nhưng hai mắt vẫn mở to nhìn Điền Bất Dịch. Chỉ là khuôn mặt của
lão giờ đây đã bị che phủ bởi luồng hắc khí, không còn nhìn rõ thần thái nữa.

Mưa gió vẫn gào thét, trời đất vẫn như rung chuyển.

Đột nhiên, Điền Bất Dịch hét to lên một tiếng, Xích Diễm đột nhiên bừng cháy
hơn bao giờ hết, nhằm thẳng đầu Quỷ Lệ bổ xuống. Quỷ Lệ không tránh né, mà
cũng không thể tránh né, miệng hắn mở to, không biết muốn hét lên điều gì, chỉ
là âm thanh đó, toàn bộ như bị át đi bởi tiếng gào thét của trời đất.

“Ầm!”

Nhân gian như bị rách một vệt. Trong một sát na chói lòa cả trời đất mù mịt.

Động tác của Điền Bất Dịch bỗng khựng lại. Xích Diễm đột nhiên dừng lại cách
đầu Quỷ Lệ nửa tấc.

Toàn bộ động tác của Điền Bất Dịch như dừng lại, ngọn lửa của Xích Diễm cũng
từ từ tắt dần, trên ngực của Điền Bất Dịch, nơi trái tim, lộ ra một mũi kiếm.

Mũi kiếm cháy lên ngọn lửa màu xanh nước biển, xuyên qua người của lão.

Mưa gió như đao, tạt vào thân hình đang đứng sau lưng lão, vô số những giọt
nước lăn chảy trên khuôn mặt đó, khuôn mặt tái xám, toàn thân run rẩy.

“Ầm, ầm, ầm…”

Chỉ trong một sát na, mà ông trời đánh liền ba tiếng sấm, đúng vào bên cạnh
Đạo Huyền chân nhân khiến lão giật mình, sắc mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ, ngẩng mặt
lên trời rú lên một tiếng, rồi hóa thành một đạo hắc quang, như tên bắn vụt
rời khỏi nơi đó.

Dưới đất, Quỷ Lệ sững người lại, hắn sững sờ nhìn sư phụ nơi mà mũi kiếm xuyên
qua.

Không có máu, một giọt máu cũng không có!

“Keng!” Xích Diễm đã thôi không cháy, như một thanh sắt tầm thường rơi xuống
đất.

Cùng lúc đó, hai chân Điền Bất Dịch mềm nhũn, khiến cả thân hình đổ xuống.
Luồng hắc khí bao trùm khuôn mặt cũng dần dần tan biến.

Lục Tuyết Kỳ tay vẫn nắm chặt lấy thanh Thiên Gia, cũng bắt đầu khẽ run run,
nhưng nàng không có vẻ gì do dự, hai mắt chỉ nhắm nghiền.

“Aaa…”. Quỷ Lệ thét lên, như một con dã thú tuyệt vọng, nước mắt lăn dài
trên mặt.

Không biết luồng sức mạnh từ đâu, khiến hắn bật dậy, lao tới Điền Bất Dịch.
Khuôn mặt quen thuộc của Điền Bất Dịch lại một lần nữa xuất hiện trong mưa
gió.

Hai mắt lão mở to, không biết vì sao không nhắm lại. Sau đó, khóe miệng lão
khẽ nhếch lên, cười cười với Quỷ Lệ.

Sau lưng, Lục Tuyết Kỳ như mất hết sức lực, bỗng khuỵu xuống, ngồi bệt trên
đất. Quỷ Lệ nhìn lên vết thương trên ngực, trong lòng biết rõ, vị ân sư nuôi
hắn trưởng thành, cuối cùng cũng đã đi đến đoạn cuối của số mệnh, không cách
gì cữu chữa được.

“Tại sao, tại sao?”. Hắn gào lên, thét lên, nước mắt hòa lẫn với nước mưa. Hắn
lao tới nắm lấy đôi vai của Lục Tuyết Kỳ, mà lay, hỏi.

Một bàn tay nắm lấy tay hắn cản lại, một bàn tay yếu ớt vô lực, nhưng Quỷ Lệ
lại tuyệt nhiên bị bàn tay ấy kéo lại.

Hắn nín thở, khóe miệng giật giật, thanh âm lắp bắp: “Sư phụ, sư phụ…”.

Điền Bất Dịch nhìn hắn, sắc mặt đau đớn, dường như việc đó ngưng tụ tất cả sức
lực còn lại, cố gắng nói với Quỷ Lệ: “Không… trách…”.

Quỷ Lệ giơ tay ra, nắm chặt lấy bàn tay của Điền Bất Dịch, từ lòng bàn tay lão
truyền đến chỉ còn một sự giá lạnh.

Hắn không kềm được, khóc to lên, trong đêm mưa không ngớt hòa lẫn với tiếng
mưa, miệng không ngừng gọi: “Sư phụ…”.

Điền Bất Dịch chăm chú nhìn hắn, khóe miệng khẽ cười, thanh âm nặng nề: “Lão
thất…”.

“Sư phụ, con đây, con đây.” Quỷ Lệ vội vàng ghé sát Điền Bất Dịch, nước mắt
từng hàng từng hàng lăn rơi xuống đôi tay lão.

“Sau khi ta chết, con… con mang xác ta… về Đại Trúc Phong. Giao cho… sư
nương…”.

Quỷ Lệ vội vàng gật đầu, sắc mặt thống khổ, thân hình rung lên, Điền Bất Dịch
nhìn hắn, thanh âm càng lúc càng vội vã, càng lúc càng nhỏ dần: “Con… con
phải… khuyên sư nương, không được quá… đau thương… làm chuyện… ngu
ngốc…”.

Tiếng cuối cùng, Điền Bất Dịch cố gắng nói với lên, nhưng thanh âm cứ lạc đi,
bàn tay nắm lấy tay của Quỷ Lệ đột nhiên thõng xuống.

Quỷ Lệ sững người lại, toàn thân rung lên, gục đầu xuống đất. Mưa gió vẫn gào
thét, vẫn rơi xuống như những mũi dao xé vào xương thịt, hồn phách con người.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn chỉ còn khẽ kêu: “Sư phụ…”.

Sau đó, trước mặt hắn bỗng tối sầm lại, toàn thân gục bên xác Điền Bất Dịch.

Hết chương 229

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.