Thất Mạch Hội Võ là sự kiện lớn của Thanh Vân Môn, một giáp mới tổ chức một
lần, Thông Thiên Phong thoắt cái có đến mấy trăm người, chuyện nơi ở tất nhiên
trở nên rất căng. Đệ tử Đại Trúc Phong muốn được sống cảnh tiêu dao mỗi người
một phòng như ở bên nhà, quả thực đúng là vọng tưởng. Ngoài Điền Linh Nhi đến
ở chung với đám con gái Tiểu Trúc Phong, còn thì từ Tống Đại Nhân trở xuống,
cả thảy bảy nam đệ tử, đều chen chúc vào một phòng.
Thông Thiên Phong từ xưa tới nay vốn sắp xếp bốn người một phòng, lúc này trải
thêm ba cái đệm, cố gắng cũng nhét vào được, nhưng chật chội là điều không sao
tránh khỏi. Thành ra có người lớn tiếng oán thán: “Đúng là, suốt ngày nói chi
phái chính tốt thế nào thế nào, bây giờ lại đem nhồi bảy người chúng ta vào
một phòng, đúng là keo kiệt mà!”
“Lão lục, đệ đừng than vãn đi, nếu để các sư huynh đệ chi chính nghe thấy, thì
không hay đâu.”
“Nhị sư huynh, huynh ngủ trên giường, tất nhiên là thoải mái dễ chịu, sao
chẳng nhìn sư đệ nằm dưới đất lạnh giá này, hay là ta đổi chỗ đi.”
“Khò khò khò khò……”
“Không phải chứ, thoáng một cái đã ngủ cò quay rồi, lại còn ngáy nữa?”
“Khò khò khò khò……”
“Hừ, a, tứ sư huynh, huynh từ xưa tới nay anh tuấn tiêu sái phong lưu hào sảng
thiên tư hơn người tài hoa đường hoàng…”
“Khò khò khò khò……”
“Làm cái trò gì vậy ta, lúc này hình như rất thịnh hành cái lối đặt mình là
ngủ ngay? Í, đại sư huynh tấm lòng lương thiện, sao nỡ nhìn sư đệ…”
“Khò khò khò khò……”
“Huynh ——– a, tam sư huynh…”
“Khò khò khò khò……”
“Rầm rầm rầm rầm…”
Mọi người giật mình, bên kia vách đột nhiên dội thình thình, rồi có người giận
dữ hét lên: “Ôi, bọn Đại Trúc Phong các ngươi tối đi ngủ sao lại ngáy ầm ỹ làm
vậy?”
Trong phòng tức thì lặng như tờ, mãi lâu sau, chẳng biết có ai khe khẽ bật
cười, lại một lúc nữa, âm thanh ban nãy thình lình cất lên, như nhớ ra điều
gì: “A, ngũ sư huynh…”
“Huynh, huynh, huynh cái gì, ta ngủ ngay bên cạnh đệ, cũng trên mặt đất đây
này, muốn đổi chỗ phỏng, chả sao hết!”
“Khục khục, chẳng có gì. Ồi, cái đệm này lạnh băng cũng đành, nhưng nó ngắn
một mẩu như vầy, ngủ chẳng thoải mái gì hết, xem ra thì tiểu sư đệ vẫn dễ chịu
nhất, thân mình vừa vặn.”
“Lục sư huynh, nhắm mắt nói chuyện à, chẳng thấy đệ bên này còn một con chó to
lại một con khỉ tranh giành chăn đệm đây sao? Chật chội nhất là đệ đấy, huynh
còn nói?”
“…có điều ta vẫn…”
“Im đi lão lục!” Mấy người trong phòng đồng thanh kêu lên.
Rất nhiều đệ tử lên Thông Thiên Phong lần này là lần đầu. Trời tối rồi, họ vẫn
còn ra ngoài tản bộ, ngắm nghía cảnh vật một cách ngạc nhiên, thích thú và tò
mò, nhưng về khuya, ai nấy đều trở lại phòng ngủ.
Khi bóng đêm dần buông, vầng trăng lạnh hiện ra trên vòm trời, rải ánh sáng
xanh xuống ngọn núi cao ngập chân mây.
Trương Tiểu Phàm đang ngủ rất say, trong lúc mơ màng bỗng dưng có cái gì đụng
vào mình, hắn kèm nhèm mở cặp mắt ngái ngủ, Tiểu Hôi và Đại Hoàng đã biến đâu
mất. Hắn nhỏm hẳn dậy nhìn xung quanh, thấy cái bóng vàng của Đại Hoàng vừa
ngoặt khỏi nơi bậu cửa, trên lưng cõng một cái bóng nhờ nhờ, chắc là Tiểu Hôi.
Trương Tiểu Phàm lấy làm lạ, khuya khoắt thế này rồi, con chó với con khỉ còn
đi đâu, hắn bèn rón rén bò dậy, quáng quàng mặc quần áo, bước lại bên cửa, chỉ
thấy trong ánh trăng thanh lạnh, Đại Hoàng đang cõng Tiểu Hôi chạy phăm phăm
về phía Vân Hải.
Trương Tiểu Phàm nhìn theo hướng chúng chạy, nghĩ ngợi một lúc, rồi nhớ ra
sáng nay Tống Đại Nhân bảo mình nơi đó là nhà bếp của Thông Thiên Phong, hắn
vừa tức vừa buồn cười. Đại Hoàng chẳng biết đã được Điền Bất Dịch nuôi mấy
trăm năm, cũng coi như một con chó lên bậc lão làng rồi, ai ngờ vẫn còn tham
ăn như vậy. Hắn định mặc kệ quay lại ngủ tiếp, nhưng sực nghĩ ra, chẳng may có
ai đó trông thấy chó với khỉ của Đại Trúc Phong đang ăn trộm đồ, thì thật khó
coi lắm, phải lùa chúng nó về mới được.
Hắn trong lòng đã quyết, bèn ngước mắt nhìn, thấy Đại Hoàng với Tiểu Hôi lúc
này chỉ còn là một cái bóng lờ mờ, bèn vội vã đuổi theo.
Hắn chạy khẽ khàng, e làm kinh động đến đồng môn ở các phòng khác, tới Vân Hải
rộng rãi mênh mông, đã chẳng thấy Đại Hoàng và Tiểu Hôi đâu nữa, chỉ thấy dưới
ánh trăng lạnh, mây bồng bềnh trôi nổi, như sương như khói, đẹp không tả xiết.
Hắn ngắm một lúc, sau chẳng còn tâm tư đâu để ngắm tiếp nữa, ngảnh đầu ngó
nhìn bốn phía, rồi nhắm hướng nhà bếp chạy đi, đột nhiên, tim hắn nhảy đánh
thót.
Mãi nơi xa của Vân Hải, ở một hướng khác với hướng nhà bếp, trong đám mây
trắng phiêu diêu, lờ mờ một bóng hình yểu điệu, dường như người đó, đang đi về
phía Hồng Kiều.
Trương Tiểu Phàm cứ trông theo sững sờ, cho dù khoảng cách rất xa, nhưng bóng
dáng ấy đã in sâu trong lòng, hắn vừa nhìn là nhận ra ngay, sư tỷ Điền Linh
Nhi.
Đêm, khuya như thế này!
Nàng tại sao lại ra ngoài một mình, rồi muốn đi đâu một mình đây?
Trương Tiểu Phàm đứng ngây ra tại chỗ, nhất thời chẳng biết nên làm thế nào,
chỉ cảm thấy trong đầu trăm ngàn ý nghĩ dồn dập đến, lòng rối như tơ vò, rồi
cũng hơi hơi đoán ra, nhưng trái tim lại không chịu thừa nhận.
Hắn quay đầu, mắt trông về hướng nhà bếp mà Đại Hoàng và Tiểu Hôi vừa chạy đi,
dằn lòng bước theo hướng ấy, rồi tự nhủ với mình rằng: “Trương Tiểu Phàm,
ngươi bớt quan tâm đến chuyện người khác đi! Bớt quan tâm đến chuyện người
khác đi!”
Cứ thế đi được bảy bước, ánh trăng như nước, rỏ xuống thân mình gã thiếu niên,
cô đơn. Hắn dừng lại, ngửa mặt nhìn, chỉ thấy một vầng trăng lạnh treo bên
trời. Miệng hắn mấp máy, giây lát sau, hắn quay phắt mình, nghiến chặt răng,
lao theo hướng vừa khuất bóng người.
Trăng soi trên mình hắn đang chạy, có chút dịu dàng thê lương.
Một lúc sau, bóng Điền Linh Nhi đã biến khỏi Vân Hải, nhưng Tiểu Phàm vẫn
chẳng ngó đến nơi nào khác, cứ một mạch nhằm hướng Hồng Kiều mà chạy. Rất
nhanh, hắn lên đến nơi, gió núi thổi tới, nước hai bên cầu tuôn đầm đìa, phản
chiếu ánh trăng, đẹp lạnh lẽo, nhưng Trương Tiểu Phàm không hề chú ý, cứ chạy
hết tốc lực.
Chạy, chạy, chạy mãi!
Chạy qua Hồng Kiều, vẫn chẳng nhìn thấy Điền Linh Nhi đâu cả. Mãi đến lúc
xuống khỏi nhịp cuối, hắn mới chững lại, dưới ánh trăng thanh lạnh, đầm nước
biếc sáng rỡ như ban ngày, và một hình bóng yêu kiều đang đứng cạnh bờ, chăm
chú ngắm mặt nước gợn sóng lăn tăn, ngơ ngẩn xuất thần.
Trương Tiểu Phàm đột nhiên phát sợ, một nỗi sợ không sao diễn tả thành lời,
chỉ biết tuyệt đối không thể để sư tỷ phát hiện. Hắn đảo mắt nhìn khắp xung
quanh, thấy bên tay phải nơi gần Hồng Kiều có một lùm cây nhỏ, bèn khẽ khàng
đi tới, ẩn mình vào đó, rồi từ trong bóng âm thầm, len lén quan sát Điền Linh
Nhi.
Một khoảnh khắc, mà như là vĩnh viễn!
Dưới ánh trăng, bên đầm nước biếc, cô gái trẻ hơi âu sầu, hơi mong ngóng, cặp
mày rủ thấp, ánh mắt thấp thoáng một làn sáng ảm đạm, tựa hồ đang chờ đợi điều
gì. Gió núi hiu hiu lướt qua mặt nước, lướt qua bên mình nàng, cũng nín cả
thở, im cả tiếng, nhè nhẹ lùa vào vạt áo, vào mớ tóc đẹp của nàng, mơn lên làn
da mịn màng như tuyết.
Từ đáy sâu tâm hồn Trương Tiểu Phàm bỗng trào dâng một niềm dịu dàng khó nói,
có lẽ, người con gái kia chính là người hắn sẽ dành cả đời để bảo bọc, dẫu vì
nàng mà phải chịu trăm cay nghìn đắng, hắn cũng quyết không do dự, quyết không
hối hận.
Giờ khắc này, mong sao là mãi mãi!
“Linh Nhi sư muội.” bỗng nhiên một tiếng gọi, từ Hồng Kiều vẳng tới, Điền Linh
Nhi quay ngay người lại, ánh mắt lập tức ngập đầy niềm vui, khoé miệng nhoẻn
cười tươi tắn.
“Tề sư huynh, huynh đến rồi đấy ư.”
Cõi lòng Trương Tiểu Phàm hình như vỡ tan, nhưng hắn chẳng thấy đau đớn, trái
tim rỗng tuếch, chỉ đập mỗi một nhịp: “Tề sư huynh, Tề sư huynh, Tề sư
huynh…”
Hắn khó nhọc quay đầu lại, thấy trên Hồng Kiều mau mắn đi tới một người, mày
kiếm mắt sao, khí độ xuất chúng, chẳng phải Tề Hạo thì còn là ai nữa.
Tề Hạo đi rất nhanh đến bên Điền Linh Nhi, dịu dàng nói: “Xin lỗi muội nhé,
mấy huynh đệ chỗ ta làm rộn, mãi khuya mới chịu đi ngủ, vì vậy ta đến muộn thế
này, khiến muội đợi lâu.”
Điền Linh Nhi trong lòng vốn có chút hờn trách, nhưng chẳng biết tại sao, vừa
trông thấy Tề Hạo, những hờn trách ấy đều tan biến cả. Nàng lắc lắc đầu, mỉm
cười: “Không có gì, muội đến cũng chưa lâu.” rồi ngừng một lát, nàng đưa mắt
liếc đầm nước bên cạnh, hỏi: “Nhưng sao lại hẹn gặp mặt ở nơi này, ban ngày
linh tôn thình lình nổi giận, đến giờ muội hãy còn sợ hãi!”
Tề Hạo cười đáp: “Chuyện có gì đâu, ta nghe sư phụ nói, linh tôn vẫn như
thường, chỉ là muốn đùa một chút với bọn đệ tử chúng ta, hôm nay ban ngày linh
tôn làm náo loạn lên, đến tối lại càng thấy yên vắng hơn, chẳng phải ư?”
Điền Linh Nhi đỏ mặt, cúi đầu nói: “Mình lén gặp nhau như vậy, không biết là
hay hay dở?”
Tề Hạo ngắm khuôn mặt kiều diễm dịu dàng của nàng, nhỏ nhẹ bảo: “Linh Nhi sư
muội, hai năm nay, kể từ lần đầu gặp gỡ trên Đại Trúc Phong, ta đã không thể
nào thôi niềm nhung nhớ, thôi nỗi tương tư, đêm khuya chẳng bao giờ ngon giấc,
đầu óc lúc nào cũng chỉ vấn vít mỗi hình bóng muội.”
Điền Linh Nhi bất giác mím chặt môi, mặt đỏ bừng lên, nhưng không hề tỏ vẻ
giận, trong lòng lan dần những ngọt ngào.
Tề Hạo lại nói: “Linh Nhi sư muội, ta…”
Điền Linh Nhi đột nhiên ngước lên: “Tề sư huynh, huynh kêu muội là Linh Nhi là
được rồi.” Nói tới đây, nàng chợt cúi mặt xuống, thỏ thẻ: “Cha, cha và mẹ muội
đều kêu muội như vậy.”
Tề Hạo mừng rỡ, dường như còn chưa tin vào tai mình, y e dè một lúc rồi hỏi
dồn: “Thật thế ư, Linh, Linh Nhi?”
Điền Linh Nhi liếc y, rồi thò tay vào trong bọc khẽ rút ra một cái hộp gấm
nhỏ, ánh mắt nhìn xuống đất, lát sau hình như đã đủ dũng khí, nàng mới thì
thầm: “Thanh Lương Châu này, hai năm nay muội chưa từng rời xa.”
Nàng nói xong, thì không dám nhìn thẳng vào Tề Hạo nữa, chẳng ngờ mãi một lúc
lâu, vẫn không thấy Tề Hạo cất tiếng. Điền Linh Nhi nảy tính hiếu kỳ, bèn len
lén ngước lên, chỉ thấy Tề Hạo ánh mắt ngập niềm vui sướng, khuôn mặt rạng rỡ,
vẻ hạnh phúc không sao nói hết được.
Hai người nhìn nhau thật lâu, vòng tay bỗng nhiên rộng mở, và họ ôm nhau.
Ánh trăng lành lạnh, rải xuống mình họ, rải xuống cả lùm cây kia, nhưng rọi
không tới những góc u tối.
Chẳng biết là đã bao lâu, đôi tình nhân cứ nói những chuyện nồng nàn đằm thắm,
mãi cho đến khi Tề Hạo nhìn sắc trời, thấy trăng đã lùi về phương đông, mới
bảo: “Linh Nhi, chẳng còn sớm sủa gì nữa, chúng ta nên về thôi, nếu để nguời
ta trông thấy thì không hay lắm.”
Điền Linh Nhi ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Cả hai lại nhìn nhau, cùng mỉm cười, Tề
Hạo nắm tay Điền Linh Nhi, thong thả đi về phía Hồng Kiều, dưới ánh trăng, cặp
uyên ương thân mật dìu nhau bước. Một lúc sau, bóng họ khuất dần trên cầu.
Đêm hôm nay, sắc trời thêm vẻ thê lương.
Trong lùm cây, dưới bóng âm thầm, Trương Tiểu Phàm chậm chạp lê ra, thờ thẫn
bước đến bên đầm nước, nhìn sóng gợn lăn tăn, nhìn trăng lạnh phản chiếu dưới
đáy, đang nhè nhẹ rung rinh theo sóng nước dập dềnh.
Bỗng dưng hắn muốn khóc.
Chỉ có điều, hắn khóc không được, nỗi đau đớn khó hiểu như dã thú cuồng nộ cắn
xé khắp phía, làm tim hắn chỗ nào cũng hằn đầy vết thương.
Nhưng hắn nghiến chặt răng, chẳng thốt một lời.
Hắn mơ hồ nhớ lại năm năm về trước, lúc ấy hắn mất tất cả, ngoài Lâm Kinh Vũ
bên cạnh ra, thế gian đã hoàn toàn biến đổi.
Như tối hôm nay, ngay lúc này, chỉ có hắn cô độc, đối diện với chính mình.
“Ùm”, một tiếng khe khẽ vang, như tiếng khịt mũi của một loài dã thú nào, chợt
vẳng lên từ sau lưng hắn. Trương Tiểu Phàm đang cơn mê loạn vụt sực tỉnh,
ngoảnh đầu lại nhìn, liền kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy Thuỷ Kỳ Lân, linh thú trấn sơn của Thanh Vân Môn, con vật khổng lồ
vẫn được mọi người cung xưng là Linh Tôn , lặng lẽ mà thình lình, xuất hiện
sau lưng hắn. Nó đã áp đến rất gần, cúi thấp đầu xuống, đôi mắt cồ cộ như dán
chặt lên mình Trương Tiểu Phàm. Không biết nó to lớn như vậy, làm sao mà giữ
yên lặng được đến thế, cũng có thể vì Trương Tiểu Phàm lòng dạ như đã chết,
nên chẳng phát hiện ra sớm hơn.
Tim Trương Tiểu Phàm dường như muốn vọt ra khỏi miệng, thấy trước mắt thân
hình khổng lồ như quả núi, mồm to như cái chậu máu, răng nanh dài nhọn hoắt
đang lấp lánh ánh trăng, hắn sợ hãi lùi liền mấy bước, chân bỗng vướng quíu,
thì ra vấp phải một hòn đá to, ngã lộn nhào.
Khi nãy hắn chạy khỏi phòng áo quần vốn xốc xếch, chỉ mặc tạm vào người, lúc
này thân hình xiêu vẹo, chợt nghe tang một tiếng, vật gì đó rơi xuống đất.
Tiếng động lập tức lan ra trong cảnh tịch mịch, vọng đến trên mặt nước.
Trương Tiểu Phàm và Thuỷ Kỳ Lân cùng cúi nhìn, thì thấy dưới đất, bên bờ đầm,
giữa Trương Tiểu Phàm và Thuỷ Kỳ Lân, chính là thanh Thiêu Hoả Côn đen thùi
lùi, đang nằm yên lặng.
Trong đôi mắt to cồ cộ của Thủy Kỳ Lân, phản chiếu cả khuôn mặt xanh lét của
Trương Tiểu Phàm và thanh Thiêu Hoả Côn xấu xí kia. Trương Tiểu Phàm thấy họng
khô ran, mồ hôi riu ríu nhỏ xuống, trong lòng gào lên trối chết: “Chạy, chạy
mau!”
Nhưng trước mặt Thuỷ Kỳ Lân, mặc kệ những vọng tưởng trong lòng, hắn thấy hai
chân hình như chẳng phải là của mình nữa, không sao nhúc nhích nổi. Thủy Kỳ
Lân hơi lấy làm lạ, thoạt tiên ngắm kỹ Trương Tiểu Phàm, rồi sự chú ý dần bị
hút sang thanh Thiêu Hoả Côn. Nó nhìn chằm chằm, ngước lên, ngó xuống, cái đầu
ù cứ chuyển tới chuyển lui, cuối cùng cũng chẳng nhận thấy gì. Giây lát sau,
nó trù trừ, rồi thò vuốt trước ra, e dè đụng vào Thiêu Hoả Côn.
Trương Tiểu Phàm đứng một bên cứ ngây người ngó, tuy trong lòng vẫn vô cùng
khiếp sợ, nhưng tính hiếu kỳ cũng cùng lúc nổi lên. Hắn nghĩ Linh Tôn này sống
mấy ngàn năm rồi mà vẫn hồ đồ, y như con chó vàng to trên Đại Trúc Phong, trẻ
chẳng ra trẻ, già chẳng ra già, nếu không sao lại thấy hứng thú với cái que
cời lò ấy?
Móng vuốt to lớn của Thuỷ Kỳ Lân nhè nhẹ đẩy vào Thiêu Hoả côn, rồi lập tức
rụt lại, trông dáng điệu thì hình như là rất e dè, Thiêu Hoả Côn bỗng động
đậy, lăn đi mấy vòng, rồi nằm yên như cũ, không nhúc nhích.
Trong mắt Thuỷ Kỳ Lân hiện lên nỗi nghi hoặc, nhưng không chịu bỏ cuộc, cái
đầu ù của nó lắc lư, rồi thình lình nhìn sang Trương Tiểu Phàm, từ cái mồm to
như chậu máu truyền ra một tràng những tiếng gầm gừ khe khẽ. Trương Tiểu Phàm
giật đánh thót, cơ bắp toàn thân căng cứng, đến hơi thở cũng ngưng ngang.
Nhưng Thủy Kỳ Lân chỉ liếc hắn một cái, rồi lại nhìn sang Thiêu Hoả Côn, lần
này nó cúi thấp đầu, rê mũi lên cái que, tỉ mỉ ngửi hít. Trương Tiểu Phàm tim
vẫn đập thình thình, nhưng quan sát hành vi cổ quái của con thú to lớn trước
mặt, bất giác thấy rất giống Đại Hoàng, nếu không phải vì đang quá căng thẳng,
chắc hắn đã phá ra cười.
Thủy Kỳ Lân đánh hơi một lúc, rõ ràng là vẫn không thu được kết quả gì, nó bèn
ngẩng dậy, cái đầu ù quay ngó khắp phía, hình như cũng không thể làm rõ hơn sự
việc. Linh thú ngàn năm rốt cục vẫn là linh thú ngàn năm, sau khi nghĩ ngợi
một lúc, bèn quyết định buông xuôi, nó khịt khịt mũi rõ to, đôi mắt cồ cộ ngó
Trương Tiểu Phàm, lại khiến hắn sợ gần chết, rồi lắc đầu vẫy đuôi xoay mình
lội xuống đầm, lát sau, bọt nước sủi tung lên, thân mình khổng lồ chìm xuống.
Trương Tiểu Phàm lúc này mới hơi hoàn hồn, bèn từ từ bò dậy, thấy lưng áo đã
ướt đẫm cả, trên trán mồ hôi lạnh cũng tuôn như mưa. Hắn đi lại bên thanh
Thiêu Hoả Côn, nhặt nó lên, ngắm nghía một lượt, chẳng thể nào nhận ra điểm gì
khác lạ, bất giác than thở: “Đi đời nhà ma!”
Than thở chưa dứt, chợt nghe tiếng động bên đầm, một bóng nước to tướng trồi
lên, trong hoa sóng bạc trắng, lờ mờ trông thấy cái đuôi thù lù của Thuỷ Kỳ
Lân quẫy lên mặt nước.
Trương Tiểu Phàm thất kinh, lập tức nhét Thiêu Hoả Côn trở vào trong bọc, rồi
vắt chân lên cổ mà chạy, trên đường chỉ nghe sau lưng tiếng sục nước không
ngừng, hắn cũng chẳng dám ngoái đầu lại nhìn, cứ chạy trối chết, gắng rời nơi
đó càng xa càng tốt. Chẳng bao lâu là đến được Hồng Kiều, rồi chạy một mạch,
tới khi không còn nghe tiếng động truyền lại, thì đã lên đến đỉnh cầu, mới dám
dừng bước, thở hổn hển.
Hộc, hộc, hộc!…”
Trương Tiểu Phàm hô hấp dần dần điều hoà trở lại, mới cảm thấy rã rời, một nỗi
mệt nhọc trào lên trong người, hắn cúi đầu xuống, dưới ánh trăng, cái bóng cô
đơn nhằng nhẵng đi theo.
Hắn đột nhiên ngước lên, ngửa mặt nhìn trời, chỉ thấy cao xanh lạnh lùng, vầng
trăng nhạt treo cao. Hắn ngây dại ngắm, đờ đẫn cả người.
* *
-
Sáng sớm, mọi người thức dậy.
Đỗ Tất Thư vặn lưng, lớn tiếng than thở: “Thật là, ngủ một tối mà lưng sắp gẫy
rồi, hôm nay làm sao thi đấu được đây?”
Lão ngũ Lữ Đại Tín cau mày bảo: “Lão lục, đừng có kêu ca nữa, ta cũng ngủ một
tối, mà chưa thấy lưng có vấn đề gì.”
Tống Đại Nhân đứng bên cũng bảo: “Đúng đó, lão lục tối qua than vãn suốt, còn
chưa đủ sao? Đệ không thấy lão ngũ và tiểu sư đệ đều chẳng nói năng gì ư?”
Đỗ Tất Thư đảo mắt hỏi: “Ngũ sư huynh da dày thịt đầy, chẳng có cảm giác gì
hết, không tin huynh hỏi tiểu sư đệ, xem xem.. Í, tiểu sư đệ, làm sao mà mắt
đầy tia máu thế này, tối qua quả thật không ngủ nghê gì được à?”
Trương Tiểu Phàm đã thu dọn xong chăn đệm, lúc ấy đang ngồi trên một cái ghế
dài, thẫn thờ trông ra ngoài cửa sổ, chẳng có phản ứng gì. Đại Hoàng thì nằm
bên chân hắn, Tiểu Hôi lật nghịch mớ lông da của con chó, hình như tìm bắt
rận.
Đỗ Tất Thư bước qua, vỗ mạnh lên vai hắn. Trương Tiểu Phàm giật mình, nhảy bắn
lên, làm Đại Hoàng và Tiểu Hôi sợ thót, hắn ngoảnh đầu nhìn bốn xung quanh,
hỏi: “Chuyện, chuyện gì thế?”
Đỗ Tất Thư cau mày: “Tiểu Phàm, đệ làm sao mà chẳng còn tí hồn vía nào nữa
vậy, đêm qua không ngủ được à?”
Trương Tiểu Phàm ngây người, lắc đầu nói: “Đâu, đâu có.”
Đỗ Tất Thư hỏi: “Làm sao mà mắt đầy tia máu, đỏ cả lên thế kia?”
Trương Tiểu Phàm toan nói, Hà Đại Trí từ bên kia đã đi lại chen ngang: “Lão
lục, khỏi lo chuyện tầm phào nữa, tiểu sư đệ tinh thần không tốt cũng không
sao, đằng nào hôm nay y cũng không đấu mà qua vòng, nhưng đệ mà chậm đi rửa
mặt súc miệng, để lỡ giờ thi đấu, thì đừng có trách ai cả.”
Đỗ Tất Thư sực nhớ, chẳng hỏi Trương Tiểu Phàm ngủ có ngon không nữa, xông lại
cướp lấy chậu, bất kể Lữ Đại Tín, Trịnh Đại Lễ đang rửa mặt, làm nước bắn tung
toé, miệng bô lô ba la: “Hừ, tiểu sư đệ số tốt quá, các huynh nhìn cái vẻ muốn
chết mà không chết được của y kìa, thật là… A, ngũ sư huynh, mau đưa trả
chậu rửa cho đệ, đệ muộn mất rồi đây này!”
“Phì, ta còn chưa rửa cơ!”
Trương Tiểu Phàm nhìn mấy vị sư huynh ở bên kia phòng tranh luận không ngớt
chỉ vì một cái chậu, trong lòng cảm thấy chán ngấy, bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa đến bậu cửa, Tống Đại Nhân đột nhiên từ đằng sau gọi với theo: “Tiểu sư
đệ, đã rửa mặt chưa đấy?”
Trương Tiểu Phàm ngoái đầu đáp: “Rửa rồi, đại sư huynh.”
Tống Đại Nhân gật đầu nói: “Thế thì tốt, đệ đi ra ngoài trước cũng không sao,
có điều lát nữa phải đến nhà ăn dùng cơm sáng nhé, biết chưa?”
Trương Tiểu Phàm ứng tiếng: “Biết rồi.” Nói đoạn bước ra, Tiểu Hôi cất tiếng
chi chí gọi, rồi chạy lại lao lên vai hắn, Đại Hoàng thấy Tiểu Hôi đi, cũng uể
oải bò dậy, ngúc ngoắc cái đuôi theo ra. Trên hành lang, Trương Tiểu Phàm thấy
hai bên đầy những đệ tử các chi phái vừa mới ngủ dậy đang tíu ta tíu tít, hắn
cứ chậm rãi bước, vô tình đưa chân đến Vân Hải.
Lúc này trời hãy còn sớm, chỉ có vài đệ tử Thanh Vân đang đi lại trên quảng
trường. Gió núi trong lành thổi tới, lướt qua khuôn mặt Trương Tiểu Phàm, để
lại chút cảm giác lành lạnh.
Giống như đêm qua!
Trái tim Trương Tiểu Phàm nhói đau, năm nay hắn là một thiếu niên 16 tuổi, đã
chớm biết yêu. Sống trên Đại Trúc Phong năm năm, cùng Điền Linh Nhi sớm chiều
bên nhau, từ nhỏ hắn đã nuôi trong lòng một mầm tình ái đối với vị sư tỷ mỹ lệ
hoạt bát này. Chẳng ngờ đêm qua, chính mắt nhìn thấy Điền Linh Nhi và Tề Hạo
lén gặp nhau, hệt như sét đánh ngang tai, tâm tư rối loạn.
Lúc ấy trong đầu hắn rối bời bời, những cảnh đêm qua làm hắn đau muốn chết cứ
giở đi giở lại từng màn, người hắn vô định dật dờ, bước đi không mục đích.
“Í?” thốt nhiên, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên bên cạnh, làm Trương Tiểu
Phàm giật thót, sực tỉnh từ giữa mớ tâm tưởng mê loạn. Hắn ngoảnh nhìn sang,
thì ra là một đệ tử trẻ trung, ngũ quan thanh tú, mình mặc trường bào, khoảng
trên dưới 20 tuổi, tay cầm một cái quạt thếp vàng dường như có vẽ núi non sông
hồ, lúc ấy đang đi lại, có điều cặp mắt to sáng chẳng liếc Trương Tiểu Phàm
lấy một cái, mà cứ nhìn chăm chăm vào con khỉ Tiểu Hôi đang vắt vẻo trên vai.