Tru Tiên – Chương 218: Tâm Ma – Botruyen

Tru Tiên - Chương 218: Tâm Ma

Q uỷ Vương bước về phía Thao Thiết, bước đi trầm ổn.

Tiểu Hôi ngồi trên lưng Quỷ Lệ quay đầu lại, nhìn phía sau Quỷ Vương, kêu lên
hai tiếng “chít chít”, chợt không kêu nữa.

Thao Thiết đang nằm phục trên mặt đất tựa như cảm giác thấy điều gì, cái đầu
to lớn động đậy ngẩng lên nghiêng về một bên, cặp mắt to lớn cũng mở ra, hai
luồng hung quang chớp mắt đã đặt trên người Quỷ Vương đang bước tới, một tiếng
gầm trầm thấp vang lên từ trong cái mồm to lớn của nó: “Hống…”

Trong căn phòng không khí vốn yên tĩnh hài hòa, chợt không hiểu tại sao trở
nên khẩn trương hơn, ở đầu và lưng Thao Thiết lớp giáp cứng rắn như sắt từng
miếng từng miếng khít chặt lại, cái miệng lớn từ từ mở rộng, để lộ hàm răng
sắc nhọn khủng khiếp.

Quỷ Vương đối mặt với con dị thú khủng bố, nhưng trên mặt không hề có nét sợ
hãi, mà quay lưng lại đối diện với ánh mắt của Quỷ Lệ, không ngừng nhấp nháy
hào quang, trong đó càng không giấu được sự mừng rỡ và khát vọng.

Ông ta, đối diện với dị thú Thao Thiết dường như đã động nộ kia, thậm chí đến
bước chân cũng không ngừng lại.

Sau lưng ông ta, Quỷ Lệ nhìn theo hơi cau mày. Hiển nhiên Thao Thiết không thể
nào chịu được sự khiêu khích này, tướng tá hung ác để lộ ra, cặp mắt của nó từ
từ chuyển sang màu đỏ, tấm thân to lớn từ từ đứng lên, chuẩn bị tư thế tấn
công.

Trái lại Quỷ Vương trong mắt như không để phản ứng của con thú vào đâu, toàn
bộ tinh thần chỉ tập trung quan sát toàn thân nó.

Cuối cùng khi Quỷ Vương đến gần, bước chân chỉ cách nó khoảng một mét, quả
nhiên Thao Thiết không còn chịu đựng được, gầm to một tiếng, lập tức vách đá
xung quanh rung lên nhè nhẹ, thân hình to lớn đột nhiên bay lên không, nhe
nanh múa vuốt, lao vào Quỷ Vương.

Trong căn phòng vốn yên tĩnh, cuồng phong theo đó đột nhiên nổi lên, bàn ghế
vốn được sắp xếp ngay ngắn chớp mắt cũng bị thổi bay “bình, bình, bình…” đập
lên tường vỡ thành mấy mảnh.

Nói thì chậm thật sự rất nhanh, thân hình to lớn của con thú đã gần lao đến
đỉnh đầu Quỷ Vương.

Ở xa, con khỉ Tiểu Hôi kêu lên mấy tiếng “chít chít, chít chít…”, chỉ là
nghe kỹ thì không hề có ý lo lắng, trái lại còn có mấy phần hý hửng khi thấy
người khác gặp nạn, tựa như con khỉ sớm đã thông linh, đối với Quỷ Vương đang
lâm vào hiểm cảnh cũng không có ấn tượng tốt, chỉ mong sao một cái tát của
Thao Thiết có thể đánh chết ông ta.

Nhưng suy nghĩ của Quỷ Lệ với Tiểu Hôi không giống nhau, vốn hơi nhíu mày, lúc
này trong mắt sau khi chớp qua vài nét nghi hoặc, càng nhíu lại, giống như
trong mắt nhìn thấy được những việc không nằm trong dự tính của hắn.

Thân hình to lớn của Thao Thiết cùng với cuồng phong lao xuống, thanh thế
khiếp người, nhưng chỉ là trong thời khắc đó, giống như bóng quỷ u linh, thân
hình Quỷ Vương đột nhiên từ chỗ không nơi thoát thân bỗng như biến mất trong
không khí.

Cái đập sức mạnh vạn cân của Thao Thiết, kết quả là đánh vào chỗ không.

Ngay sau đó, bóng xám của Quỷ Vương chợt xuất hiện, trong khi Thao Thiết còn
đang kinh nghi, bàn tay vươn ra như điện chớp nắm chặt phần cổ trên lưng của
Thao Thiết, xem bộ dạng ông ta như muốn dùng pháp lực bản thân đem dị thú mà
người người đều sợ xem như chó mèo trong nhà xách lên.

Cái nắm này xem có vẻ không nhanh, nhưng Thao Thiết vẫn không tránh được, một
tiếng gầm thấp, cổ đã bị chế ngự, chỉ là Thao Thiết dù sao vẫn là dị thú, bị
chế ngự nhưng không hề có ý khuất phục, trái lại càng thêm phẫn nộ, kêu lớn
liên hồi, lúc này toàn thân giáp sắt khít chặt, xem ra như thân thể lớn gấp ba
lần.

Sắc mặt Quỷ Vương vụt biến, đồng thời cảm thấy tay phải bàn tay nhói đau, dùng
chân pháp Ma giáo dồn vào lòng bàn tay bảo vệ, xem ra không chống nổi sức mạnh
dị thường của con quái thú này.

Quỷ Vương cũng không chậm trễ, buông lỏng tay lùi về sau ba bước.

Quỷ Lệ và Tiểu Hôi đứng một bên, nhìn rõ ràng, chỉ thấy trên cái cổ sắt thép
của Thao Thiết vốn đao thương bất nhập, giờ đây hằn lên năm vết ngón tay đỏ
tươi như máu, mà miệng vết thương xem ra không nhẹ, máu tươi từ đó đã từ từ
chảy xuống.

Thao Thiết ngẩng đầu gầm lớn, đã trong trạng thái cuồng nộ, đột nhiên quay
mình, đối diện Quỷ Vương.

Tiểu Hôi đang nằm phục một bên trên vai Quỷ Lệ, lúc này cũng nhảy lên, hai tay
múa loạn, chỉ Quỷ Vương kêu loạn “chít chít”, dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Tuy biết rằng trong căn phòng này không ai hiểu nó nói gì, nhưng không cần hỏi
cũng biết, giờ này trong tiếng nói của nó, quá nửa là ngôn ngữ chợ búa.

Tiểu Hôi chửi vài câu, dường như chưa đã giận, tung mình một cái nhảy xuống,
xem ra muốn giúp đỡ bạn nó một tay, đem cái lão Quỷ Vương đáng ghét dạy cho
một bài học.

Chỉ là thân nó mới nhảy đến giữa chừng, đột nhiên sau lưng vươn ra một cánh
tay, giữ Tiểu Hôi lại, kiên quyết bắt nó ngồi lại chỗ cũ, chính là Quỷ Lệ.

Tiểu Hôi có vài phần kinh hãi, lại có vài phần phẫn nộ, nhìn Quỷ Lệ kêu không
ngừng “chít chít chít”.

Quỷ Lệ làm ngơ, chỉ là càng nhíu mày, nhìn vào trận đánh.

Tiểu Hôi mới kêu hai tiếng, đột nhiên cũng quay đầu lại nhìn, hiển nhiên bị
cái gì đó trong trận đánh làm thu hút sự chú ý.

Giữa tiếng gầm khủng khiếp của Thao Thiết, thân hình to lớn hàm răng sắc nhọn
hướng về Quỷ Vương lao đến, nhưng Quỷ Vương lần này không hề có ý né tránh,
chỉ giơ một cánh tay lên.

Một đạo ánh sáng đỏ nhạt rực rỡ, từ trong tay áo Quỷ Vương vẽ ra, không tiếng
động, nhưng chớp mắt đem đến một luồng khí tanh mùi máu, mù mịt tràn ngập căn
phòng.

Một tiếng động càng lớn, trầm thấp ngụy dị, trong không gian hư vô tăm tối
phát ra, đồng thời với âm thanh như lụa xé, tựa như muốn đem toàn bộ không
gian trong căn phòng đá này xé ra từng mảnh, mặc dù tiếng gầm của Thao Thiết
luôn dữ dội kinh thiên, cuối cùng cũng phải im ắng.

Ánh sáng đỏ mờ, chớp mắt sáng rỡ, bao trọn thân hình của Quỷ Vương, không
ngừng chớp lên, xung quanh đã nhìn không rõ bóng ông ta, Thao Thiết dường như
cũng cảm thấy không ổn, trong ánh mắt kinh ngạc cuối cùng cũng có nét sợ hãi,
không tự chủ được cũng lùi về sau một bước.

Một cái đỉnh cổ hình dáng cổ sơ có chút hư hại chầm chậm từ nơi ánh sáng đỏ
đậm nhất bay lên, cùng xuất hiện với nó trong thạch thất là màu đỏ như máu,
không vật nào trong phòng là không mang màu đỏ ảm đạm đó, và luồng khí tanh
mùi máu càng thêm đậm đặc, ngửi vào muốn ói.

Trong mắt Thao Thiết nét sợ hãi càng rõ, nhưng dưới sự kích thích của luồng
khí tanh mùi máu, dường như hung tính tàng ẩn trong xương cốt cuối cùng cũng
bị hấp dẫn ra, sau vài lần do dự không hề quay đầu bỏ chạy, mà là một tiếng
gầm lớn, lại hướng về phía đỉnh lao đến.

Đằng xa, Quỷ Lệ càng nhíu mày, thân hình chịu không nổi khẽ run nhẹ, nhưng
ngay lập tức trấn tĩnh lại, hai mắt đóng đinh vào cái đỉnh.

Cách đây không lâu, khoảng mười năm trước, trên núi Lưu Ba, Đông Hải, hắn từng
nhìn qua vật thượng cổ thần khí này, chỉ không ngờ là hôm nay gặp lại, nhưng
hình như hình dạng đã hoàn toàn khác trước.

Thân hình to lớn của Thao Thiết lao về phía Phục Long Đỉnh, nhưng chỉ cách
thân đỉnh ba thước, đột nhiên trong Phục Long Đỉnh một tiếng nổ ran, như có
tiếng niệm chú thấp trầm thần bí trong không gian lầm rầm tụng niệm, lập tức
một đạo ánh sáng đỏ từ đâu chụp xuống, giam toàn bộ thân hình Thao Thiết vào
trong.

Nó toàn thân run rẩy, nét mặt cực kỳ thống khổ, ngửa mặt lên trời gầm rú,
nhưng giống như bị hút hết khí lực, bay đến nửa chừng liền rớt xuống.

Quỷ Lệ đứng một bên, sắc mặt hơi biến, uy lực to lớn của Phục Long Đỉnh thật
nằm ngoài dự liệu của hắn, hiển nhiên trước đây không thể so bì.

Kỳ thật pháp lực của Phục Long Đỉnh trước mắt, trong mười năm nay đã hoàn toàn
khác trước, Quỷ Vương dưới sự giúp đỡ của Quỷ tiên sinh, tham ngộ văn tự trên
thân Đỉnh, thu thập thần lực của linh thú thành lập “Tứ Linh Huyết Trận”,
trước mắt trong Phục Long Đỉnh, đã thu thập thần lực của ba con linh thú Quỳ
Ngưu, Hoàng Điểu, Chúc Long.

Thao Thiết tuy là dị thú, nhưng chắc chắn dưới cơ so với ba con thú kia, thêm
vào đó thượng cổ thần khí Phục Long Đỉnh, bản thân đã có pháp lực ngụy dị,
linh lực thần thú càng mạnh, yêu lực phát ra của Tứ Linh Huyết Trận càng to
lớn khủng khiếp. Chỉ một mình đối địch, Thao Thiết giờ đây đã bị áp chế.

Lúc này chỉ thấy tia sáng đỏ nhấp nháy, dường như thực thể, đem thân hình Thao
Thiết trói chặt lại, toàn thân Thao Thiết run rẩy, cực kỳ thống khổ, nhưng một
chút cử động cũng không được, thậm chí đến tiếng gầm trong miệng cũng nhỏ lại,
chỉ còn lại hơi thở khò khè.

Trong thạch thất, mùi máu tanh càng nặng, Quỷ Vương nhìn Thao Thiết nằm rạp
xuống đất không động đậy được, trong mắt chớp lên ánh vui mừng, đột nhiên ngửa
mặt lên trời cười lớn, hình dáng khác với bình thường, giống như điên cuồng.

Ngay lúc không bình thường này, đột nhiên truyền đến tiếng kêu “chít chít chít
chít” phẫn nộ, Thao Thiết bị tia sáng đỏ buộc chặt cũng gắng gượng quay đầu
lại nhìn, quả nhiên là Tiểu Hôi. Nó không chút do dự nhảy lên lưng chừng, nhảy
đến bên cạnh Thao Thiết, vươn tay muốn giúp đỡ, chỉ là tia sáng đỏ tuy nhìn
như yếu ớt, Tiểu Hôi thò tay qua đó, lại kêu lên một tiếng, nhảy trở lại, xem
như trúng phải ám toán.

Tiểu Hôi nhe răng chu miệng, xem ra cực kỳ phẫn nộ, hướng về Quỷ Vương để lộ
hàm răng sắc, làm bộ dạng khiêu khích.

Quỷ Vương không biết từ khi nào, dưới mảng sáng đỏ lập lòe như máu tươi chiếu
vào, hai mắt đã biến thành màu đỏ máu, lúc này đột nhiên quay đầu, chớp mắt
sát khí nổi lên, càng không nhiều lời, một luồng hắc khí bỗng nhiên bay lên,
từ trong vầng sáng đỏ bay thẳng đến, hướng về Tiểu Hôi tấn công.

Con khỉ Tiểu Hôi đương nhiên cũng không phải là ngọn đèn hết dầu, là củi mục,
tuy phẫn nộ nhưng cũng nhìn ra trong luồng hắc khí đó sự hung mãnh rình rập,
không dám trực tiếp đối đầu, nhảy về bên cạnh mấy cái né tránh.

Một phát đánh không trúng, Quỷ Vương hú dài, tốc độ hắc khí tăng lên gấp đôi,
đồng thời xem ra dường như xuất thêm vài đạo, từng đạo hắc khí như sấm, từ bốn
phương tám hướng dồn lại. Tiểu Hôi tay chân đều dùng, tránh tây né đông, khó
khăn né tránh trong đường tơ kẽ tóc, nhưng đã bị dồn vào hiểm cảnh, mấy lần
suýt chút nữa bị hắc khí bắn trúng.

Quỷ Vương lúc này không biết tại sao đối với một con khỉ, hạ thủ không hề có ý
lưu tình, chỉ thấy ở trong hắc khí đột nhiên có một tiếng niệm nhỏ, mây gió tụ
lại, trên không ngưng kết lại một bàn tay đỏ như máu, từ trên đầu đánh xuống,
Tiểu Hôi vừa mới bị hắc khí dồn tới tay chân luống cuống, lúc này cũng không
còn đường lùi, thấy rõ lập tức sẽ bị bàn tay đánh trúng.

Ngay tại thời điểm trọng yếu, bên cạnh đột nhiên vươn ra một cánh tay, xuyên
qua luồng hắc khí mờ huyết phong thanh lạnh lẽo, sát khí đằng đằng, nắm lấy
đuôi con khỉ, ném ra bên ngoài, thân hình Tiểu Hôi lập tức bay lên, hướng về
phía sau, luồng hắc khí hung ác che sau lưng nó, không biết từ khi nào, tự
nhiên đã tản mác ra hết.

Tiểu Hôi bình an vô sự bay ra, tránh khỏi mất mạng, nhưng Quỷ Vương ẩn hiện
trong vùng sáng đỏ đậm, dường như phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, ác khí càng
nặng, ở xung quanh hắc khí, ánh sáng đỏ chớp mắt ngưng tụ thành hình, một
chưởng ấn đỏ rực to lớn, hướng về cánh tay đột ngột xuất hiện đánh xuống, và
sau khi vầng sáng đỏ bắn ra, Phục Long Đỉnh bắt đầu từ từ xoay tròn, trong
thân đỉnh những tia sáng quái dị lưu động, lời chú ngụy dị như ẩn như hiện,
một mảng không khí chết chóc.

Thân ảnh Quỷ Lệ, khuôn mặt trầm tĩnh, hai mắt nhấp nháy đầy tia máu xuất hiện
ngay lúc hắn cứu mạng Tiểu Hôi trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, đồng thời
cũng quay lại đối diện Quỷ Vương không biết tại sao đang không ngừng thúc phát
yêu lực quỷ dị của Phục Long Đỉnh.

Âm thanh gào thét, càng ngày càng kịch liệt, trong chưởng ấn đỏ rực bỗng nhiên
thấp thoàng nhấp nháy lời chú quái dị trong Đỉnh, xông thẳng đến, Quỷ Lệ càng
nhíu chặt mày, nhưng đối diện với yêu pháp tuyệt thế, không hề có ý tránh né,
hai tay vung lên, trước lúc chưởng ấn đỏ rực nhanh như điện bay đến, trước
ngực đã vẽ lên một hình Thái Cực Đồ.

Thanh quang xuất hiện, như một dòng suối tươi mát chảy vào vùng đất khô cằn,
huyết khí giết chóc đầy phòng, cuối cùng là một tiếng chấn động, thanh khí
chuyển động vòng quanh Thái Cực Đồ, đó chính là thần thông diệu pháp “Thái Cực
Huyền Thanh Đạo” chính tông thuần túy của Thanh Vân Môn.

Chưởng ấn đỏ rực, ngay tức khắc ầm ầm lao đến, va chạm trên Thái Cực Đồ. Ngoài
dự tính, không hề có tiếng chấn động khủng khiếp rền vang đất trời như trong
tưởng tượng, trái lại như trâu đất lọt vào vũng bùn không còn tí âm thanh nào
cả, chỉ là chưởng ấn đỏ rực đó bị chặn lại giữa không trung, không thể tiến
thêm được nữa.

Mặt của Quỷ Lệ chớp mắt biến thành đỏ rực, như muốn bắn từng giọt máu ra
ngoài. Hai mắt Quỷ Lệ sắc nhọn chớp hiện, lướt mắt nhìn vào vùng sáng đỏ đậm,
kêu lên một tiếng lạnh lùng, di động thân hình, thối lui về sau.

Mỗi bước lùi lại của hắn, chưởng ấn đó cũng tiến lên một chút. Cũng vào lúc
này, mỗi bước lùi của Quỷ Lệ, hai bàn tay không hề ngưng nghỉ, ngón tay co lại
hướng lên trên, pháp ấn biến ảo, thanh quang của Thái Cực Đồ giữa hai tay biến
mất, nhưng không hề suy yếu chút nào.

Khi hắn lùi đến bước thứ ba, trong tay kết tụ Bảo Bình pháp ấn, trên mặt thần
sắc quái dị đỏ như máu cũng đã dịu bớt, viền của Thái Cực Đồ đã bắt đầu tán
phát sắc vàng nhạt, lúc lùi đến bước thứ năm, tay hắn chuyển thành Niêm Hoa
pháp ấn, kim quang thanh khí của Thái Cực Đồ giao hoán tụ lại với nhau, và khi
hắn lùi đến bước thứ bảy, lưng của hắn đã dựa vào tường, không còn đường lùi,
nhưng giờ này phút này, mặt mày Quỷ Lệ đã khôi phục trở lại bình thường.

Hai tay rung động, Quỷ Lệ đã kết thành Phật Môn Kim Cang pháp ấn, chỉ trong
một lúc kim quang đại thịnh, toàn thân pháp tướng trang nghiêm, như có thần
phật ở xung quanh khẽ tụng kinh phật, âm thanh trầm bổng vui tai, Thái Cực Đồ
nhanh chóng quay tròn, sắc vàng óng ánh, chưởng ấn đỏ rực đó dần dần bị Thái
Cực Đồ nuốt chửng không thấy tăm tích.

Đầy trời sắc vàng xanh chói lòa, xông thẳng lên trời, cuối cùng đem sắc máu
trên mặt Quỷ Vương áp chế xuống.

Trong vùng sáng đỏ đậm, một tiếng gầm phẫn nộ, hiển nhiên kẻ đó đã thịnh nộ,
một luồng sáng đỏ lay động, vài tiếng kêu gào thảm thiết, Thao Thiết trên mặt
đất bị luồng sáng đỏ hút đến, thân hình to lớn cuối cùng bị hút vào Phục Long
Đỉnh, chớp mắt đã không thấy đâu.

Lúc này khuôn mặt Quỷ Vương từ trong vùng sáng đỏ xuất hiện, chỉ thấy tóc bạc
vờn bay, hai mắt đỏ rực, sát khí đằng đằng, đâu còn vẻ trầm ổn của ngày bình
thường, giống như một cuồng ma giết người.

Trái lại nhìn Quỷ Lệ cũng không hề có vẻ sợ sệt, mà bước từng bước dài tiến
đến.

Phục Long Đỉnh không ngừng xoay tròn, trên thân Đỉnh lời chú ngụy dị không
ngừng nhấp nháy, từng luồng ánh sáng đỏ bắn ra, Quỷ Vương tay phải giơ lên,
Đỉnh cổ to lớn đã nằm trong tay ông ta, giống như thiên ma giáng thế, cực kỳ
khủng bố.

Còn Quỷ Lệ toàn thân ánh sáng chói lọi, hiển nhiên cũng đã đem toàn thân pháp
lực thần thông tích tụ lại, quyết tử chiến tại đây.

Hai cao thủ đối đầu với nhau, sát khí đằng đằng, trận chiến đột nhiên mà đến
này, tựa như hai người đều sớm quên mất nguyên nhân. Chỉ là lúc này, hai người
giống như đột nhiên mất hết sự khống chế lý trí đã dồn nén suốt bao năm, toàn
lực truy sát, tâm ma rồi loạn.

Quỷ Lệ bước dài tiến tới, khoảng cách càng lúc càng gần, còn ác khí trong mắt
Quỷ Vương càng thêm dữ dội, Phục Long Đỉnh trong không trung từ từ quay
nghiêng, nhắm chuẩn thân hình Quỷ Lệ.

Một trận đại chiến trước mắt chuẩn bị nổ ra. Không ai có thể nghĩ rằng hai
nhân vật quan trọng nhất trong Ma giáo hiện nay lại ở trong một căn thạch thất
hẻo lánh không hiểu lý do tại sao lại lâm vào một trận quyết chiến sinh tử.

“Oành…”, một tiếng động lớn cộng hưởng từ trong thạch thất truyền đến. Quỷ
Vương và Quỷ Lệ tựa như đều nhìn thấy khóe mắt đối phương giật giật, nhưng
trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cả hai cuối cùng đều không động đậy.

Cánh cửa đá từ từ đổ xuống, ngoài cửa, từ từ xuất hiện một thân ảnh, một thân
ảnh toàn thân đang run lên nhè nhẹ.

“Dừng tay!” Âm thanh đó hết sức nhỏ, mang theo vẻ phẫn nộ, kinh ngạc và vài
phần kinh hoàng, U Cơ mặt che vuông lụa đen, đồng thời cũng là Chu Tước trong
Ma giáo, đứng ngay trước cửa. Không nhìn rõ thần sắc dưới vuông lụa đen, lời
nói vì tâm ý tức giận dâng trào mà phát ra: “Hai người… hai người đang làm
gì vậy, cả hai đều điên rồi à?”

Trong thạch thất buông phủ một màn im lặng, hai người đàn ông đối đầu nhau
cũng trầm mặc không nói chuyện, luồng sát khí trong không khí vẫn tỏa ra không
tan.

U Cơ cắn môi, lời nói phẫn nộ như thoát qua kẽ răng phẫn nộ: “Tốt, tốt,
tốt…”. Nàng giơ tay, chỉ về một hướng nào đó: “Hai người đánh đi, đánh đi,
chết hết cả đi, chết rồi đều thấy nhẹ nhàng. Hai người cuối cùng còn nhớ hay
không, trong đó, trong đó…”. Thanh âm của nàng có vài phần nghẹn lại: “Trong
Hàn Băng thạch thất đó, có phải còn một người đang nằm trên giường đá không?
Cả hai đều quên rồi à? Hai người đã quên hai chữ ⬘Bích Dao⬙ rồi à?”

Sắc mặt đỏ rực từ từ tiêu tan, thanh quang kim quang chói mắt chầm chậm thu
lại biến mất.

Trong thạch thất, luồng sát khí và mùi máu tanh lưu động đã lâu, không biết từ
khi nào đã như thủy triều rút hết, chỉ còn sự im lặng vẫn ở lại không chịu rời
đi.

Hai người đàn ông lúc này nhìn nhau, từ sâu trong ánh mắt, tựa như có ánh sáng
chạm nhau nói không thành lời.

U Cơ tức tối dẫm chân, không thèm quay đầu lại bước đi, nhìn hướng nàng đi,
chính là căn thạch thất mà Bích Dao đang nằm.

Trong thạch thất hai người đàn ông vẫn đứng, tựa như đứng ngang hàng nhau,
lặng lẽ suy nghĩ chuyện riêng gì đó. Rất lâu, đột nhiên Quỷ Vương thở ra một
hơi, phất tay phải một cái, đem Phục Long Đỉnh nắm trong bàn tay, bước dài ra
khỏi căn phòng.

Khi đi qua thân người của Quỷ Lệ, trong mắt ông ta, hào quang sắc bén chói lòa
cũng xuất hiện.

Ánh mắt Quỷ Lệ trong lúc này lại không hề chú ý Quỷ Vương, mà nhìn vào trên
thân Phục Long Đỉnh, Đỉnh cổ hình dáng cổ sơ, có rất nhiều điểm nhỏ, tàn tích
bị phá hoại, nhưng trên thân Đỉnh sắc xanh đậm kèm sắc tím, vẫn có thể nhìn rõ
ràng, rất nhiều lời chú thần bí uốn lượn, và ở sau lưng Đỉnh, chính giữa những
lời chú đó, lại có một bức họa đồ, hình ảnh đã được thu vào tầm mắt của Quỷ
Lệ.

Ngọn lửa cháy hừng hực, một cái Đỉnh cổ đang bị thiêu đốt trong ánh lửa, bốn
bên của cự Đỉnh, có bốn loại kỳ thú hoặc chim hoặc thú ngửa mặt lên trời hú
dài, và trên cự Đỉnh, mây đen cuồn cuộn, thình lình một khuôn mặt Quỷ Vương
hung ác đáng sợ đang cười độc ác nhìn xuống nhân gian.

Đồ hình đó chỉ lướt qua một cái trong mắt Quỷ Lệ, nhưng không biết tại sao như
đã in sâu vào ký ức hắn, không thể nào quên.

Trong ấn tượng của hắn, cũng là đối với khuôn mặt Quỷ Vương đó, có vài phần
quen thuộc, chỉ là trong nhất thời, hắn không thể nào nghĩ ra được, đã từng
thấy qua hình dáng Quỷ Vương này chưa.

Quỷ Vương rất nhanh đi ra khỏi thạch thất, biến mất ngoài cửa, trong thạch
thất khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Con khỉ Tiểu Hôi từ một bên nhảy đến, bám lên vai Quỷ Lệ, từ từ ngồi xuống,
nhưng trên mặt không hề có nét vui vẻ, chốc chốc quay đầu nhìn ra cửa, trong
mồm kêu nhỏ “chít chít, chít chít”.

Quỷ Lệ lặng lẽ, vươn tay nhè nhẹ vuốt đầu nó, sau một hồi im lặng, hắn nhẹ
nhàng thở ra một hơi, sau đó chuyển mình đi ra khỏi thạch thất, cất bước đi
dạo.

Hành lang rất dài như thông suốt bốn phương tám hướng, giống như đường đi của
con người, đâu ai biết nên đi hướng nào, hoặc giả nói, dù bản thân cho rằng đã
biết, kỳ thật con đường đó lại thông tới đâu, ai có thể biết chứ?

Sau nửa thời khắc, Quỷ Lệ dừng bước, ngơ ngác không nói nên lời, phát hiện nơi
mình dừng chân là bên ngoài Hàn Băng thạch thất.

Vách đá rất dày, nằm ngang trước mặt, nhưng đột nhiên hắn có chút run sợ, kể
cả khi đối diện với yêu pháp Phục Long Đỉnh của Quỷ Vương cũng không làm hắn
sợ, khi này không cầm được lòng lại có chút sợ hãi.

Cánh cửa đó, vẫn tĩnh lặng, đứng thẳng trước mặt hắn. Một khe hở hé mở, lờ mờ
trong đó, hắn nhìn thấy một thân hình mềm mại, đứng thẳng trước giường hàn
băng, trong không khí dường như còn có âm thanh tiếng chuông trong trẻo quen
thuộc.

Hắn dường như ngây dại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.