N am Cương. Thập Vạn Đại Sơn.
Làn gió lạnh âm u lạnh lẽo khiến người ta nổi da gà, trên trời mây đen trĩu
thấp và huyệt động u tối sâu thăm thẳm dần dần hiện rõ, báo hiệu hang động ác
ma trong truyển thuyết đang mỗi lúc một gần. Lục Tuyết Kỳ và mấy người kia
đứng ở một nơi bên ngoài, cách Sân Ma cổ động chừng mười mấy trượng, dõi nhìn
về phía hang động đó.
Phía xa xa, một bức tượng đá quay mặt vào hang động sâu thăm thẳm, đâu lưng
lại phía họ, cô độc đứng ở cửa hang Sân Ma cổ động, ngoài bức tượng đó ra,
không còn vật gì khác.
Lý Tuân nhìn hang động, tựa hồ cũng hơi căng thẳng, thấp giọng nói: “Đúng là
chỗ này rồi”.
Âm phong rú rít, đột nhiên vút cao lên mấy bực, khiến người ta rùng cả mình.
Mấy người đạo hạnh cao thâm như Lục Tuyết Kỳ, Tăng Thư Thư và Lý Tuân, tự
nhiên không sợ âm khí lẩn khuất trong luồng gió u ám, mà mười mấy đệ tử Phần
Hương cốc đi cùng bọn họ, cũng đều là những cao thủ trăm người tuyển một, phần
lớn nét mặt vẫn như thường.
Tăng Thư Thư ngoảnh đầu nói: “Nơi đây yêu khí quả nhiên rất nặng, chỉ có điều
chúng ta quan sát đã lâu, mà không có một yêu thú nào chạy ra, thật là kỳ
quái”.
Lục Tuyết Kỳ gật đầu, nhưng thần tình băng lạnh hoàn toàn không thay đổi, hờ
hững nói: “Đã đến đây rồi, chúng ta qua đó thì hơn, gặp ma thú yêu nghiệt nào,
cũng có thể sớm đối phó”. Nói đoạn, không đợi bọn Lý Tuân trả lời, đi thẳng
lên phía trước.
Lý Tuân và Tăng thư Thư nhìn nhau, Tăng Thư Thư cười khan, nhún nhún vai, bước
chân theo. Lý Tuân từ đằng sau nhìn theo bóng dáng yểu điệu, đột nhiên thầm
thở dài, đối với y, bóng hình đó thật không biết đã xuất hiện trong cơn mơ của
y bao nhiêu làn, nhưng quả thực khi có cơ hội để ở bên nhau, khoảng cách tựa
hồ xa càng thêm xa.
Y trầm ngâm một lát, khoát tay, gọi mấy vị sư đệ đằng sau lưng đi theo.
Ở đằng xa, gần bức tượng đá thần bí nơi cửa hang Sân Ma Cổ Động, đột ngột có
một bóng đen lướt qua, rượt vào trong hang, chính là bóng của Hắc Mộc.
Y vừa lướt vào, sâu trong hang bỗng vô cớ vang lên một tiếng rên khẽ, chính là
tiếng của hung linh Hắc Hổ, tiếp đó hơi sương hư ảo trong không trung bắt đầu
ngưng tụ, cho thấy hung linh sắp xuất hiện lần nữa. Đúng lúc đó, Hắc Mộc ẩn
sau bộ áo đen đột ngột hét lên gấp gáp: “Đại ca, huynh đừng ra vội, nghe đệ
nói”.
Hung linh Hắc Hổ cười gằn, nhưng hơi sương màu trắng trong không trung bắt vẫn
tiếp tục ngưng tụ, hiển nhiên không màng đến lời Hắc Mộc: “Súc sinh ngươi còn
dám quay về ư?”.
Hắc Mộc đứng trong bóng âm u nơi góc hang: “Sau khi huynh hiện thân, khó tránh
khỏi kinh động những người vừa lại đây, hôm nay người đến Sân Ma cổ động ùn ùn
không ngớt, vì việc gì, lẽ nào huynh còn không biết?”.
Hơi sương trắng hư ảo đột nhiên dừng lại giữa trời, không tiếp tục tăng thêm,
mà cũng không có ý định tan ra, giây lát sau, tiếng Hắc Hổ lạnh lẽo vang lên:
“Ngươi có ý gì?”.
Hắc Mộc rì rầm: “Họ đến đây, tự nhiên là muốn đối phó với người trong hang
này, bất kể thế nào, đây chẳng phải là điều huynh vẫn hy vọng sao? Huống hồ
lúc sớm huynh đã để người ta vào, hiện tại sao không để thêm nhiều người vào
nữa, có gì là không được?”.
Bên ngoài cửa hang, xa xa vẳng đến tiếng bước chân, những người đó, đã đến gần
hang động cổ xưa âm u sâu thẳm này.
Hơi sương đột nhiên tản ra, nháy mắt đã tan biến trong luồng gió âm u mạnh rát
thổi tới từ sâu trong huyệt động, hầu như cùng lúc, bóng đen của Hắc Mộc cũng
lẩn luôn vào màn tối.
Lục Tuyết Kỳ, Tăng Thư Thư và mấy người bọn Lý Tuấn, một khắc sau, xuất hiện
trước cửa hang Sân Ma Cổ Động.
Tăng Thư Thư dè dặt nhìn sâu vào bóng tối thăm thẳm của huyệt động, chau mày,
hiển nhiên cảm thấy có chút bất an trước nơi mà bên trong yêu khí nặng nề lại
nguỵ dị khó lường vậy. Lý Tuấn bên cạnh y cũng có mấy phần tương đồng, cũng
chau mày, nhưng trên nét mặt, ánh mắt lại ẩn uớc lộ ra đôi chút kinh ngạc và
bất ngờ, y chầm chậm đi lại mấy bước gần cửa hang, nhưng tất cả đều bình tĩnh,
ngoài luồng gió âm u cắt da cắt thịt thì không có một âm thanh gì cả.
Điều này khiến Lý Tuấn hơi thắc mắc, y chăm chú nhìn Sân Ma cổ động, im lìm
không nói, tựa như đang nghĩ ngợi điều gì.
Khác với hai chàng trai, sau khi đến bên ngoài hang động, Lục Tuyết Kỳ lập tức
chuyển sự chú ý từ bóng tối tăm mịt mù thâm u trong động sang pho tượng đá phụ
nữ thần bí mà cô độc đứng bên, nàng chậm rãi đi đến trước mặt pho tượng, chăm
chú nhìn nó.
Người phụ nữ bằng đá không biết đã trải qua gió sương mưa tuyết bao nhiêu
tháng năm, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng hằn in những vết tích hao mòn và
tàn phá, nhưng dường như có cảm ứng, Lục Tuyết Kỳ nhận thấy rõ rành rành, sắc
thái của tượng đá vẫn sinh động như còn sống, gương mặt nàng hơi sầu héo, man
mác thương cảm, trong đôi mắt nàng, phảng phất vẻ mê mang, lặng lẽ nhìn sâu
vào trong cổ động thần bí, như mong đợi điều gì, lại như tâm sự điều gì.
Chỉ là trong hàng ngàn hàng vạn năm, có ai đã nghe thấy những lời tâm sự ấy?
“Lục sư muội, Lục sư muội!”
Đột nhiên mấy tiếng gọi kinh ngạc từ bên cạnh vẳng sang, Lục Tuyết Kỳ giật
mình, bất giác thụt lùi, bừng tỉnh khỏi nỗi trầm tư khó hiểu của mình, đưa mắt
nhìn xem.
Khuôn mặt Tăng Thư Thư ra chiều kinh dị, còn thoáng vẻ lo lắng: “Lục sư muội,
huynh gọi muội mấy lần rồi, sao muội đều không nghe thấy cả vậy?”.
Lục Tuyết Kỳ mặt trắng bệch, nắm tay buông hai bên hông từ từ nắm chặt, tự
dưng phát hiện là bắt đầu từ khi nào, lòng bàn tay mình đã nhơm nhớp mồ hôi.
Nàng hít thở thật sâu, trấn tĩnh lại nhạt nhẽo nói:
“Không sao, các huynh phát hiện được gì chưa?”.
Tăng Thư Thư lắc đầu: “Chưa, ở đây ngoài gió tà có vẻ ngụy dị cứ lùa từng cơn,
đến tông tích một con yêu thú cũng không nhìn thấy”.
Đoạn y ngoảnh sang Lý Tuân: “Lý sư huynh, huynh có phát hiện ra điều gì
không?”.
Lý Tuân trầm ngâm giây lâu, cũng lắc đầu: “Chẳng có gì, nhưng ở đây đúng là cổ
quái…”.
Tăng Thư Thư lạ lùng: “Cổ quái, cái gì cổ quái?”.
Lý Tuân giật mình, vội vã cười khan: “Không có, ta thấy nơi này vốn dĩ là sào
huyệt của Thú Yêu, sao lại không có bóng dáng Thú Yêu, vì vậy mới cảm thấy kỳ
quái”.
Tăng Thư Thư mỉm cười: “Nói cũng đúng, ta cũng đang cảm thấy lạ, muội thì sao,
Lục sư muội?”.
Lục Tuyết Kỳ không đáp ngay, cặp mắt trong trẻo của nàng từ từ loé sáng, liếc
nhìn Lý Tuân, Lý Tuân vô duyên vô cớ, đột nhiên ho khục khặc, ngoảnh đầu nhìn
các đệ tử khác của Phần Hương cốc: “Mấy người tới đây, đừng đứng xa quá”.
Lục Tuyết Kỳ nín lặng giờ lâu, ngoảnh đầu liếc nhìn pho tượng đá của người phụ
nữ: “Bất kể ra sao, chúng ta đã đến đây, quyết không thể nữa đường bỏ dở, mọi
người cùng vào đi”.
Tăng Thư Thư gật đầu: “Không sai”.
Nói đoạn, y ngoảnh sang Lý Tuân: “Lý sư huynh, ý huynh sao?”.
Lý Tuân vẫn chau mày, nhận thấy một ý nghĩ khó lý giải đang trì níu trong
lòng, nhưng giây lát sau vẫn đáp: “Lục sư muội nói rất đùng, chúng ta nên
vào”.
Tăng Thư Thư xoay mình: “Đã vậy mọi người cùng đi. Nhưng nơi đây không phải
bình thường, nên cẩn thận thì tốt hơn. Thế này nhé, ta đi trước mở đường, Lục
sư muội đi theo tiếp ứng, Lý sư huynh đoạn hậu, các vị sư huynh khác của Phần
Hương cốc đi ở giữa, có được không?”.
Lý Tuân gật đầu, vừa định tán thành, đột nhiên Lục Tuyết Kỳ ở một bên lạnh
lùng nói: “Như vậy không thoả đáng lắm, hay là đổi lại một chút”.
Tăng Thư Thư và Lý Tuân đồng thời ngơ ngác, Tăng Thư Thư hỏi: “Lục sư muội, ý
muội thế nào?”.
Lục Tuyết Kỳ trầm ngâm: “Muội đi đầu tiên, Tăng sư huynh, đi cuối cùng, tất cả
những người khác và Lý sư huynh đi ở giữa, Lý sư huynh và các vị đều là đệ tử
Phần Hương cốc, vạn nhất xảy ra chuyện bất ngờ, cũng có người dễ bề chỉ huy
bàn bạc”.
Lý Tuân sắc mặt thay đổi, tựa hồ định nói gì, nhưng Tăng Thư Thư đã cười: “À,
cũng đúng, huynh sao không nghĩ đến điểm này, Lục sư muội nói có lý lắm, vậy
quyết định làm thế nhé”.
Lý Tuân cau mày, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, không hề hé môi, coi như mặc
nhiên chấp nhận. Lục Tuyết Kỳ liếc nhìn y, rồi quay sang dặn Tăng Thư Thư:
“Tăng sư huynh, huynh đi sau cùng, tầm nhìn sẽ bao quát, dễ nắm bắt được cục
diện, dễ bề trù tính”.
Tăng Thư Thư tủm tỉm, ở một góc độ mà Lý Tuân và bọn đệ tử Phần Hương cố kia
không trông thấy, y mau mắn quay lưng lại họ, nháy nháy mắt với Lục Tuyết kỳ,
rồi lập tức cười xoà: “Lục sư muội yên tâm , có ta đoạn hậu, phiền phức gì
cũng không sợ, ha ha ha…”.
Lục Tuyết Kỳ nhìn thật sâu vào mắt y, đột nhiên, từ khoé miệng lộ ra nét cười,
rất mờ, rồi tan biến ngay, cho dù vậy, khoảnh khắc rực rỡ ấy đã thấy bọn đệ tử
trẻ tuổi của Phần Hương cốc đang đứng đằng xa thi thoảng lén lút nhìn trộm
nàng cũng phải lạc hồn ngơ ngẩn, có kẻ không cầm lòng còn thở dài.
Lý Tuân hừ khẽ, mặt nghiêm lạnh, những âm thanh bất bình thường kia vụt lặng
tắt, Lục Tuyết Kỳ lấy lại vẻ băng lãnh muôn thuở, nhìn lướt xung quanh: “Chúng
ta vào nào”.
Nói xong, không để ý đến ai khác, nàng cất bước đi trước.
Tăng Thư Thư xoay mình cười với Lý Tuân: “Lý sư huynh, chúng ta cũng đi thôi”.
Lý Tuân gật gật đầu, gọi các sư đệ, rồi bước lên theo. Đợi bọn Lý Tuân và Lục
Tuyết Kỳ băng vào trong không gian âm ám sâu thẳm đó rồi, Tăng Thư Thư ung
dung nhìn khắp lượt phong cảnh xung quanh, tựa hồ trầm tư điều gì lát sau, y
mới mỉm cười thần bí, khoan thai tiến vào trong hang động cổ xưa ấy.
Tiếng bước chân sè sẹ vang vất trong bóng tối âm u, cửa vào Sân Ma cổ động lại
chìm lút giữa bầu không khí tịch mịch. Tiếng bước chân càng lúc càng khẽ, càng
lúc càng xa, cuối cùng mất hút, trong bóng đêm, vụt chớp lên một thân ảnh, sau
đó thân hình của Hắc Mộc từ bóng tối bước ra, chậm rãi đi đến trước pho tượng
phụ nữ kia, lẳng lặng nhìn.
Sau lưng y, hơi sương hư ảo dần dần trỗi lên, ngưng tụ, thân ảnh to lớn của
hung linh Hắc Hổ cũng xuất hiện, nhưng lúc này y không văng ra những lời ác
khẩu với Hắc Mộc, mà quay mình dõi vào bóng sâu thẳm thâm u của hang động một
lúc rất lâu, cười khẩy: “Bọn người Trung Thổ này, xâu xé lẫn nhau mãi không
thôi, lần này đến đây, cũng vẫn lục đục không ngừng”.
Hắc Mộc quay mình, nhạt nhẽo: “Nhân tâm xưa nay đều như vậy, đừng nói là bọn
chúng, mà đến hai huynh đệ ta, thậm chí nương nương năm xưa, lẽ nào không như
vậy?”.
“Cái gì?”. Thân hình đồ sộ của hung linh Hắc Hổ quay phắt lại, vì tốc độ quá
gấp quá nhanh, đến nỗi trên không phát ra âm thanh đục rít như tiếng gào rống
trầm trầm của dã thú, nhìn đến mặt y đã đầy sắc giận, nanh ác vô cùng, y gầm
lên: “Ngươi nói cái gì, ngươi bạo gan khi mạn nương nương, mà lại ngay trước
mặt thần tượng của nưong nương sao?”.
So với thân hình khổng lồ đáng sợ của hung linh, vóc dáng Hắc Mộc trông rõ
ràng nhỏ bé vô cùng, nhưng không hiểu sao, tuy không nhìn rõ mặt y, nhưng từ
giọng nói bình tĩnh, có thể nhận ra y không hề sợ hãi, hơn nữa, còn nhuốm vè
chán ngán mởi mệt.
“Đại ca, nếu nương nương ban đầu không có tâm kế, bao nhiêu năm nay, huỵnh cho
rằng cái gì có thể phong ấn thứ yêu nghiệt đó bất tử bất diệt trong cổ động
này?”.
Hung linh Hắc Hổ rõ ràng là nghẹn lời, nhưng y vẫn không muốn thừa nhận, khăng
khăng gầm lên: “Ngươi nhăng cuội cái gì vậy, đó đều là nương nương năm
xưa…”.
“Hay lắm…”. Đột nhiên, Hắc Mộc tỏ ra khác hẳn với bình thường, cắt ngang lời
hung linh Hắc Hổ: “…huynh khỏi phải đem nương nương ra treo mãi ở mồm như
thế, lòng tôn sùng thành kính với nương nương, đệ không ít hơn huỵnh một li
một tí nào”.
Thân hình to lớn của hung linh Hắc Hổ cứng đơ, mặt không kềm được vẻ kinh ngạc
vô cùng, giờ lâu, cơn giận của y vẫn chưa bùng phát, thần tình bỗng dưng lãnh
tĩnh, nhìn người thân kiếp trước một lượt từ trên xuống dưới, y đột nhiên bật
cười, sau đó lạnh nhạt bảo:
“Ngươi làm sao thế, xưa nay ngươi chưa từng ăn nói với ta như vậy?”.
Hắc Mộc cười lạnh như tự trào, chậm rãi đưa mắt nhìn sang bức tượng đá của Vu
nữ nương nương Linh Lung, thong thả thốt: “Phải, đệ trước đây quyết không tuôn
ra những lời như vậy, nhưng vì sao hiện tại đệ lại thành như thế này? Đệ tự
mình cũng không biết, ai có thể giải thích hộ đệ nhỉ?”.
Hung linh Hắc Hổ lạnh lùng: “Đó là chuyện của ngươi, ta không có hứng cũng
không muốn biết, ngươi chỉ cần nói cho ta một chuyện này là được”.
Hắc Mộc thờ thẫn nhìn pho tượng Linh Lung, lầm rầm: “Gì?”.
Hung linh Hắc Hổ nói: “Lúc đầu ngươi quay lưng lại di huấn của nương nương,
đại nghịch bất đạo, lén lút giúp yêu nghiệt kia tìm lại đủ năm thánh khí của
năm tộc ở Nam Cương, phục sinh cho y. Đến nay ngươi vì sao lại để ta cho người
vào động, ý đồ bất lợi với y?”.
Ánh mắt Hắc Mộc từ nãy đến giờ chưa từng rời khỏi tượng đá Linh Lung, một lúc
lâu, thanh âm của y vang lên, trầm thấp mà bi thống: “Nương nương năm đó phong
ấn Thú Thần, là làm sai. Chúng ta đi theo nương nương, mưu cầu bí thuật trường
sinh, vì vậy tạo ra những thánh vật ấy, cũng là sai. Đệ cho rằng Thú Thần tội
không đáng như vậy, không ngờ y chuyển cơn giận sang thiên hạ chúng sinh, đến
nỗi tạo ra một trường hạo kiếp lớn nhất thế gian, đệ cũng là sai nốt”.
Y cười thảm thiết, đột nhiên quay người, dang rộng hai tay, thanh âm thê lệ,
ngửa mặt hét: “Sai…sai…sai…! Tất cả chúng ta vốn dĩ đều sai cả…”.
Tiếng hô hoán đó vang vọng ra xa, núi non vọng hưởng, nhưng trời đất vẫn lạnh
lùng, không mảy may thay đổi, lanh lẽo nhìn thế gian phàm tục.
Hung Linh Hắc Hổ khổng lồ đứng bên cạnh, thấy hắc Mộc đột nhiên đau đớn thảm
não như vậy, cũng lặng người đi hổi lâu, không nói một câu, chỉ im lìm đứng
sau lưng y tròng mắt gờn gợn những ẩn tình phức tạp, nhưng tuyệt nhiên không
có một chút nuớc mắt nào.
Bất luận là y hay Hắc Mộc, trên thế gian thảm thương này, hàng ngàn hàng vạn
năm nay, đều sớm đã đánh mất đi cải quyền được khóc.
Lục Tuyết Kỳ đang đi trong Sân Ma cổ động, đột nhiên cảm thấy là lạ, bèn ngưng
bước, quay nhìn con đường vừa đi qua, nhưng sau lưng một màn đen đặc tĩnh
mịch, ngoài sự trầm mặc ra, không có một âm thanh nào khác.
Một nỗi run sợ đột nhiên ập đến, lòng nàng nhón nháo lộn nhộn, lâu lắm không
bình tĩnh lại được.
Lý Tuân đi không xa sau lưng khe khẽ hỏi: “Lục sư muội, sao thế, muội phát
hiện ra điều gì?”.
Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ quay mình, hướng về phía trước, nơi đó cũng là một màn
mịt mờ đen đặc.
Nàng trầm ngâm giây lát, sau đó lặng lẽ đáp: “Không có gì, đi tiếp nào!”.
Rồi hít thở thật sâu, trấn định tinh thần, hiên ngang bước tiếp, bóng tối
trước mặt nàng từ từ tan đi, vì trong tay, Thiên Gia thần kiếm dần dần sáng
lên, ánh sáng lam sắc ôn nhu nhẹ nhàng bao phủ lấy mình nàng, trong như một ảo
ảnh.
Sau lưng, không biết có bao nhiêu người đang nín thờ.
Bóng dáng mỹ lệ của người con gái ấy, quyết nhiên bước tiếp theo con đường tối
tăm phía trước, tuy phảng phất vẻ cô đơn, nhưng không hề tỏ ra lưỡng lự.
Đoạn đường này, đời người như thế này, nên đi qua, nên sống như thế nào?
Nàng không hể ngoảnh lại.
Sâu trong Sân Ma cổ động.
Ngọn lửa trong lò sưởi lâu đời lặng lẽ cháy, nhưng nếu nhìn kỹ một chút, sẽ
phát hiện ra trong lò, dưới ánh sáng của ngọn lửa, không có những thứ nhiên
liệu như củi hoặc dầu thắp, ngọn lửa cháy không ngừng, mà lại là một ngọn lửa
không biết cháy lên nhờ đâu.
Ngọn lửa trong lò sưởi lâu đời lặng lẽ cháy, nhưng nếu nhìn kỹ một chút, sẽ
phát hiện ra trong lò, dưới ánh sáng của ngọn lửa, không có những thứ nhiên
liệu như củi hoặc dầu thắp, ngọn lửa cháy không ngừng, mà lại là một ngọn lửa
không biết cháy lên nhờ đâu.
Ngọn lửa nhấp nháy trong không trung, lưỡi lửa ngoe nguẩy, chiếu sáng gương
mặt Thú Thần, cũng chiếu sáng bóng dáng một nam nhân dần dần lại gần.
Quỷ Lệ bước đến phía bên kia ngọn lửa, gương mặt gã trong vầng sáng chầm chậm
nhìn sang, cùng lúc trông thấy gương mặt quen thuộc phía trước.
Thú Thần vẫn ngồi trên bệ đá nhỏ dưới đất mỉm cười, nhìn Quỷ Lệ một lượt từ
trên xuống dưới: “Ta biết sớm muộn gì cũng có người đến, nhưng không ngờ ngươi
lại là người đầu tiên đến nơi này”.
Y ngừng lời, mỉm cười: “Vừa bắt gặp thần tình của ta, ngươi tựa hồ không ngạc
nhiên, có phải trước đây lúc chúng ta gặp mặt, ngươi đã biết được thân phận
của ta?”.
Quỷ Lệ thong thả lắc đầu, đối mặt với người đàn ông nhìn còn rất trẻ mà ôn hoà
đó, không thể liên tưởng với một Thú Thần trước đây đã đem đến những hạo kiếp
kinh hoàng cho thiên hạ chúng sinh, thế nhưng đấy mới là sự thực – “Ta sau này
mới đoán ra” – gã lặng lẽ đáp.
Thú Thần nhìn gã, nhẹ nhàng bảo: “Ồ, ta rất hừng thú đấy, ngươi làm sao đoán
ra được, là do nghe mô tả tướng mạo của ta, y phục của ta, hay vô vàn những cử
chỉ của ta, mà đoán ra thân phận?”.
“Đều không phải”. Quỷ Lệ nói.
Thú Thần tựa hồ thích thú: “Ồ, vậy là cái gì?”.
Quỷ Lệ liếc mắt sang bên cạnh y: “Là nó”.
Thú Thần chầm chậm gật đầu: “Không sai, đây đúng là biện pháp tốt nhất, không
thể sai trật được”.
Bên cạnh y, ác thú Thao Thiết gầm gừ nho nhỏ.
Thú Thần thò tay ra, từ xa nhìn lại, Quỷ Lệ thậm chí cũng có thể nhận ra cánh
tay đó chợt nhạt một cách kỳ lạ, tựa hồ vốn không phải là tay người, cánh tay
đó khô héo vỏ vàng đến nỗi y như cánh tay gã nhìn thấy khi gặp đại vu sư lần
đầu ở Thất Lý Đồng.
Cánh tay nhìn có vẻ yếu ớt đó khe khẽ phủi mấy lần, tựa hồ được an ủi, Thao
Thiết bình tĩnh lại, từ từ phục xuốg đất. Đồng thời, con khỉ Tiểu Hôi vẫn đợi
từ nãy đến giờ trên vai Quỷ Lệ lại dần dà trượt xuống, đứng trên mặt đất gãi
đầu một lúc, rồi nhìn Quỷ Lệ và Thú Thần, cảm thấy giữa hai người này không có
ý hằn thù mạnh mẽ như nó dự tưởng.
Nó nghĩ ngợi giây lát, sau đó chầm chậm, chầm chậm đi lại gần Thao Thiết, Thao
Thiết hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm này, ngoái đầu nhìn sang, chú ý theo
dõi bước chân của con khỉ xám ba mắt. Rất nhanh, Tiểu Hôi lại gần bên mình
Thao Thiết, nó nhách miệng cười, dang rộng hai tay, cái đuôi sau lưng vểnh lên
hạ xuống, sau đó, nó chậm rãi thò tay ra, rờ lên đầu Thao Thiết.
Ánh mắt của Quỷ Lệ và Thú Thần, tạm thời đều bị thu hút về phía Tiểu Hôi, có
điều hai người họ đều không lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát. Nhìn động tác
của Tiểu Hôi, Quỷ Lệ đột nhiên bàng hoàng, đã có lần, nhiều năm về trước, khi
gã còn là Trương Tiểu Phàm bình dị trên ngọn Đại Trúc Phong, Tiểu Hôi cũng đã
tiếp cận với con chó ta Đại Hoàng của Điền Bất Dịch như vậy.
Thao Thiết thận trọng nhỏm mình, nhưng không đứng dậy ngay, hơi nghi hoặc, nó
ngoảnh đầu nhìn chủ nhân, thấy thái độ của THú Thần có vẻ không mấy bận tâm,
cũng không khó chịu chút nào, tức thời nó ngoảnh đầu lại, tay của Tiểu Hôi đã
rờ tới trên đầu nó.
Trong mũi trong miệng Thao Thiết, đột nhiên bật ra một tiếng phì phì, tựa hồ
thị uy, Tiểu Hôi giật thót, rụt vội tay về, sau đó phát hiện Thao Thiết không
hề có ý tấn công, nhưng trong ánh mắt ánh lên vẻ cảnh giác, nhìn mình.
Tiểu Hôi nhe răng “chí chí”, nó lểnh khểnh bước đi trên đất, đột nhiên nhảy
lên, vọt đến đừng bên mình Thao Thiết. Thao Thiết giật mình, thân hình hơi rúm
lại, nhưng con khỉ Tiểu Hôi đã chậm rãi xoa đầu nó. Đối với Tiểu Hôi, cái đầu
hung dữ đanh ác của THao Thiết chỉ như một nơi rất thân quen.
Cái mồm ta đỏ lòm của Thao Thiết phát ra những tiếgn gừ gừ khe khẽ, tựa hồ oán
hờn, nhưng giây lát sau, nó đã uể oải, duỗi mình lại như cũ, đầu ngả lên chân
trước, bộ dạng buồn rũ như muốn ngủ, mà Tiểu Hôi ngồi sát bên mình, thi thoảng
cười khe khẽ “chi chi chi chi”, vuốt ve cái đầu con thú.
Giữa hai con linh thú, dường như đã không còn rào cản nào.
Ánh mắt của Quỷ Lệ và Thú Thần, chậm rãi rời khỏi bọn chúng, nhất thời cùng
trầm mặc.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Thú Thần đột nhiên mỉm cười:
“Kỳ thực bọn chúng còn khoái lạc hơn chúng ta, có phải không?”.
Quỷ Lệ im lìm không đáp.