Phải mất một hồi lâu ba người bọn Tăng Thư Thư mới hết ngỡ ngàng, khôi phục
lại vẻ bình thường, nhưng cả ba đều nhìn ra được vẻ kinh hãi và nghi hoặc
trong mắt đối phương, duy chỉ có một điểm khác biệt là trong mắt của hai nữ tử
Lục Tuyết Kỳ và Văn Mẫn còn ẩn ước vài phần kinh hoảng mà mê hoặc nữa.
Chuyện này vốn chỉ có vài đệ tử Tiểu Trúc Phong, Đại Trúc Phong mới biết được,
hơn nữa Đạo Huyền Chân Nhân đã ba lần bốn lượt nghiêm lệnh không được truyền
ra ngoài, vậy mà tại sao Vân Dịch Lam lại biết được?
Tăng Thư Thư không giống như Văn Mẫn và Lục Tuyết Kỳ, gã không hề biết chuyện
xảy ra với Tru Tiên Cổ Kiếm, điều làm gã kinh ngạc chính là bản thân tin tức
này. Nhưng sau khi hồi phục lại tinh thần, gã đã lập tức cười vang, thần tình
thoải máu nói: “Vân sư bá, người sao lại đùa cợt với ba kẻ hậu sinh vãn bối
như vậy? Vừa rồi xém chút nữa vãn bối đã bị người làm sợ chết khiếp rồi. Tru
tiên cổ kiếm là bảo vật chí cao vô thượng của Thanh Vân Môn, do đích thân
chưởng môn sư bá bảo quản, làm sao có thể tổn thất được chứ? Hì hì…”.
Tăng Thư Thư không ngừng vừa cười vừa lắc đầu, đoạn quay người sang nhìn hai
vị đồng môn cùng đi, định xem thử xem dáng vẻ của họ khi nghe được lời đồn đãi
đáng buồn cười, chỉ là sau khi gã quay người lại, nụ cười trên môi dường như
hơi sững lại một chút. Gương mặt Lục Tuyết Kỳ và Văn Mẫn không hề có chút tiếu
ý, mà ngược lại, cả hai nữ tử này đều đang chau mày, thậm chí sắc diện còn có
phần tái đi.
Trong đại sảnh, chỉ có tiếng cười của Tăng Thư Thư vang động truyền đi truyền
lại, nhưng tiếng cười của hắn cũng nhanh chóng nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất.
Vân Dịch Lam khẽ cười cười nói: “Thì ra chỉ là truyền ngôn thôi, như vậy thì
tốt quá rồi! Bằng không chuyện ấy ắt sẽ kinh động cả thiên hạ mất”.
Lục Tuyết Kỳ đột nhiên bước lên một bộ, lạnh lùng hỏi Vân Dịch Lam: “Vân sư
bá, chuyện này đương nhiên chỉ là tin đồn bừa bãi, không đáng để tin, nhưng
không biết tiền bối đã nghe được tin nhảm nhí này từ đây vậy?”.
Càng về cuối câu thanh âm của Lục Tuyết Kỳ càng trở nên lạnh lùng, nghe ra
thậm chí ẩn ẩn ước ước một chút vô lễ. nhưng tu dưỡng của Vân Dịch Lam dường
như rất tốt, lão chẳng hề để ý tới thái độ của Lục Tuyết Kỳ, chỉ khẽ xua tay
một lượt, nói với vẻ nhân từ hòa ái như lúc đầu: “kỳ thực tin này cũng mới lưu
truyền ở Nam Cương mấy ngày gần đây mà thôi. Ta trong một lần vô ý đã nghe mấy
tên đệ tử trong cốc nói chuyện về tin này, ta liền đoán ngay tin này đã quá
nửa là tin đồn nhảm rồi. về sau, càng nghĩ lại càng thấy đúng, Đạo Huyền Chân
Nhân thần thông quảng đại, làm sao có thể để những chuyện như vậy xảy ra chứ?
Có điều nhân tiện có ba vị hiền diệt lên đây bái phỏng, lão phu mới thuận
miệng hỏi qua mà thôi. Sau khi biết được đó là tin đồn, trong lòng lão phu
cũng được an ủi phần nào…”
Trong tiếng cười của Vân Dịch Lam, cả ba đệ tử của Thanh Vân Môn đều như trầm
hẳn xuống. Lục Tuyết Kỳ sắc mặt như sương, lạnh lùng giống như thiên tiên
giáng phàm, đôi mắt đẹp long lanh càng lúc càng khó coi hơn nữa. Tăng Thư Thư
là người giáo hoạt nhanh nhẹn, vừa thấy không khí trong Sơn Hà Điến có vẻ càng
lúc càng lung túng khó xử, liền đằng hắng một tiếng, đứng lên chắn trước mặt
Lục Tuyết Kỳ nói: “Vân sư bá, chư vị sư trưởng phái đệ tử tới Nam Cương, chính
là để truy bắt yêu nghiệt Thú Thần kia, không biết các vị có đầu mối gì thì
xin nói cho bọn đệ tử để tránh khỏi phải uổng công một phen”.
Vân Dịch Lâmđ mắt nhìn Tăng Thư Thư, mỉm cười gật đầu, nhưng không nói gì, mà
chỉ liếc về phía sau một lượt. Lý Tuân hiểu ý, liền bước lên phía trước, cung
tay nói với Tăng Thư Thư: “Tăng sư huynh, tại hạ Lý Tuân, phụng mệnh sư tôn
làm hướng đạo cho các vị trong thời gian tới đây…”
“Hừ!”.
Lục Tuyết Kỳ không đợi Lý Tuân nói hết đã lạnh lùng hừ lên một tiếng, quay
người bỏ đi. Lý Tuân lập tức sững người, sắc mặt biến đổi khó coi vô cùng.
Cũng may Văn Mẫn lanh trí, vội vàng cười làm hòa: “Lý sư huynh, chuyện này
không cần làm phiền đến huynh. Trong bọn tôi cũng có người đã từng đến Nam
Cương, tuy không thông thạo lắm nhưng cũng không đến nỗi bị lạc đường đâu”.
Lý Tuân hít sâu một hơi, ánh mắt chạm phải bóng hình của bạch y nữ tử xinh đẹp
ấy, khóe miệng khẽ giật giật, bao nhiêu nộ khí tựa hồ như tiêu tán chỉ trong
một sát na ngắn ngủi. chỉ thấy y thở dài một tiếng, cười khổ nói: “Vị sư tỷ
này, không phải tại hạ muốn như vậy, chỉ là gần đây phái đã dò ra tin tức của
Thú Thần…”
Lời này vừa thốt ra, ba người bọn Tăng Thư Thư, Lục Tuyết Kỳ và Văn Mẫn liền
lập tức động dung. Tăng Thư Thư vui mừng hỏi: “Chuyện này là thật chứ?”.
Lý Tuân gật đầu nói: “Không sai. Bất kể thế nào Phần Hương Cốc cũng đã có cơ
nghiệp mấy trăm năm ở Nam Cương này, nói gì thì nói cũng biết nhiều hơn những
người từ nơi khác đến như các vị một chút”. Nói xong, y làm như vô ý liếc nhìn
Lục Tuyết Kỳ một cái, nhưng chỉ thấy sắc mặt nàng lạnh như băng tuyết, quay
đầu nhìn ra phía Bắc.
Tăng Thư Thư lại hỏi tiếp: “Lúc này Thú Thần đang ở đâu?”
Lý Tuân nói: “Theo tin tức của bản phái, yêu nghiệt đó đã trốn vào trong Thập
Vạn Đại Sơn kỳ dị âm u, hiện giờ đang tìm đường về với sào huyệt của hắn”.
Tăng Thư Thư thoáng ngẩn người ra trong giây lát, đoạn thốt lên: “Thập Vạn Đại
Sơn?”.
Lý Tuân gật đầu nói: “Chính thị. Không cần tại hạ nói, chắc chư vị cũng sớm đã
nghe về Thập Vạn Đại Sơn rồi. Nơi đó hung hiểm kỳ dị, thần bí khôn lường, là
một trong những đại hung địa trong thiên hạ. Thực ra thì, nếu như các vị không
tới, tại hạ cũng đang định dẫn theo một số sư đệ xuất phát tiến vào Thập Vạn
Đại Sơn tìm kiếm. Lần này vừa hay có ba vị tới đây, mọi người kết bạn đồng
hành, như vậy càng tốt hơn hay sao? Tại hạ ở đây chẳng hề có ý gì khác, chỉ là
dù sao đi nữa thì tại hạ đã sống ở Nam Cương nhiều năm, ít nhiều gì cũng biết
được về vùng đất hung hiểm đó nhiều hơn ác vị một chút. Có tại hạ làm hướng
đạo, đối với các vị chỉ có lợi chứ đâu hề có hại!”.
Nói tới đây, y liền cười khan hai tiếng lạnh lùng.
Tăng Thư Thư khẽ chau mày, quay về sau nhìn Lục Tuyết Kỳ và Văn Mẫn một lượt,
đoạn nói: “Lý sư huynh có thể đợi ba chúng ta thương nghị một chút được
không?”.
Lý Tuân gật đầu nói: “Chư vị cứ tự nhiên!”.
Ba người bọn Tăng Thư Thư lui lại một góc, nhỏ tiếng rì rầm bàn tán. Từ phía
Lý Tuân nhìn qua, chỉ thấy đa phàn đều là Tăng Thư Thư nói chuyện, có lúc Văn
Mẫn cũng xen vào một hai âu, còn Lục Tuyết Kỳ thì chẳng nói lấy một lời, chỉ
trầm mặc gật đầu hoặc là lắc đầu thôi.
Nữ tử bạch y dường như vĩnh viễn thanh lệ xuất trần, lặng lẽ đứng ở đó. Lý
Tuân từ xa nhìn Lục Tuyết Kỳ, nhất thời như si như dại. Chính vào lúc này, đột
nhiên có người vỗ lên vai gã, Lý Tuân giật mình kinh hãi, không ngờ có người
đến gần như vậy mà mình cũng không phát giác, vội vàng quay đầu lại xem, thì
ra chính là Vân Dịch Lam.
Lý Tuân đỏ mặt, thấp giọng nói: “Sư phụ, đệ tử thất thố rồi, có chuyện gì
không ạ?”.
Vân Dịch Lam liếc mắt về phía Lục Tuyết Kỳ, mặt vô biểu tình, chỉ điềm đạm
nói: “Con đừng quên nhiệm vụ của mình!”.
Lý Tuân khẽ run lên, t hấp giọng nói: “Đệ tử biết rồi!”.
Vân Dịch Lam khẽ gật đầu nói tiếp: “Con hãy chiếu cố bọn họ, ta có việc đi
trước!”. Nói xong, lão cũng chẳng chào hỏi gì ba đệ tử Thanh Vân Môn mà cứ thế
đi thẳng. Lý Tuân nhìn theo bong Vân Dịch Lam khuất dần sau cánh cổng Sơn Hà
Điện, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, cả nét mặt cũng không ngừng biến
đổi.
Lúc này, ba người Tăng Thư Thư hình như đã thương lượng xong, quay người bước
trở lại. Tăng Thư Thư mỉm cười đi tới nói: “Lý sư huynh, ba người chúng tôi đã
nghĩ kỹ rồi, lần này… ủa, Vân sư bá đâu?”.
Lý Tuân tỏ vẻ áy náy nói: “Gia sư có chuyện bên mình, lại thấy ba vị đang
thương lượng cho nên không muốn làm phiền, đã tự mình đi trước rồi. Quả thật
có chỗ thất lễ, mong các vị rộng lượng bỏ quá!”.
Tăng Thư Thư vội vàng nói: “Đâu có, đâu có, là chúng tôi thất lễ mới đúng, vừa
rồi nếu có gì không đúng, mong Lý sư huynh thay chúng tôi thỉnh tội với Vân sư
bá. Ba chúng tôi chỉ là hàng tiểu bối không biết lễ số, không biết trời cao
đất dày, lão nhân gia người không trách là may lắm rồi”.
Thấy Tăng Thư Thư nói huyên thuyên từng tràng, từng tràng dài nhe lưu thủy
hành vân, Lục Tuyết Kỳ và Văn Mẫn đều cảm thấy ngượng ngùng, nhưng họ Tăng thì
vẫn thản nhiên như không, chẳng hề biểu lộ một chút ngại ngùng gì cả. Lý Tuân
mỉm cười khẽ gật đầu, không nói thêm gì, chỉ hỏi một câu: “Vậy kết quả tương
lượng của ba vị thế nào?”.
Tăng Thư Thư cung tay nói: “Lần này vẫn phải phiền Lý sư huynh vậy”.
Trên gương mặt Lý Tuân thoáng hiện lên vẻ vui mừng, cúi người hoàn lễ nói:
“Đâu có, đâu có. Chúng ta vốn là người cùng một nhà, theo lý cần phải giúp đỡ
lẫn nhau”.
Nói đoạn, ánh mẳt của y lại liếc về phía Lục Tuyết Kỳ, sau đso lập tức thu
hồi, đằng hắng mấy tiếng rồi nói tiếp: “Có điều Thập Vạn Đại Sơn là nơi hung
hiểm vô cùng, các vị tốt nhẩt hãy có chuẩn bị thfi hơn. Để ta nói cho ba vị
biết những điều cần chú ý…”
Tăng Thư Thư cười cười nói: “Làm phiền Lý sư huynh rồi!”.
Nói đoạn gã liền quay lại vẫy tay gọi hai người Lục Tuyết Kỳ, Văn Mẫn: “Hai vị
sư tỷ, hai người cũng đến đây nghe đi!”.
Lục Tuyết Kỳ khẽ chau mày, cơ hồ như có gì không nguyện ý, nhưng bị Văn Mẫn
đứng bên kéo tay, nên cũng đành phải nhấc chân bước tới.
Tiếng rì rầm vang lên trong Sơn Hà Điện…
Thập Vạn Đại Sơn.
Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi cuối cùng cũng ra khỏi khu rừng đen tối này. Bên ngoài
hắc lắm, ngày hôm nay thời tiết của Thập Vạn Đại Sơn lại đẹp hiếm thấy, mặt
trời chiếu rọi những tia sáng rực rỡ xuống đại địa, sưởi ấm thế gian, chiếu
xuống những tán cây rậm rạp, chỉ có điều ánh nắng vẫn không thể chiếu xuyên
qua được khu rừng rậm rạp thần bí sau lưng họ mà thôi.
Kim Bình Nhi ngửa mặt đón nhận ánh nắng ấm áp, trong lòng cảm thấy thoải mái
phi thường. mặc dù nàng đã tới đây một lần, nhưng khi ra khỏi cánh rừng tối om
ấy, nàng vẫn có cảm giác như vừa trút được một gánh nặng trong lòng. Đích thực
nếu như mấy ngày liền đều chỉ ở trong một nơi đầy những rắn rết độc xà, mưa
gió dầm dề thì ai cũng không cảm thấy thoải mái được.
Bên ngoài khu rừng, ngay cả không khí cũng trở nên ôn hòa ấm áp hơn rất nhiều.
Kim Bình Nhi hít sâu một hơi, quay sang nhìn Quỷ Lệ, thấy trên nét lạnh lùng
vô vị của hắn cũng thoáng hiện ra vẻ thoải mái như vừa trút được gánh nặng.
Quỷ Lệ chậm rãi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn ra phía xa xa. Trong một ngày
thời tiết đẹp như hôm nay, tầm nhìn được mở rộng, phía xa xa cơ hồ như vẫn là
những rặng núi liên tiếp kéo dài liên miên bất tận.
Quỷ Lệ hơi biến sắc, Kim Bình Nhi thấy thế liền bước lại bên cạnh, mỉm cười
hỏi: “Thế nào, không ngờ Nam Cương ác địa lại rộng lớn vậy phải không? Lúc ta
lần đầu tới đây, cũng kinh hãi như ngươi vậy đó”.
Quỷ Lệ vẫn nhìn về phía xa xăm, điềm nhiên nói: “Sân Ma Cổ Động đó có còn xa
đây không?”.
Kim Bình Nhi nhoẻn miệng cười tươi, bước lên hai bước, ngước mắt nhìn về phía
rặng núi trước mặt một hồi, sau đó đưa tay lên chỉ vào một ngọn núi hình dáng
quái dị nói: “Nhìn thấy ngọn núi màu đen kia không? Chúng ta vượt qua ngọn núi
ấy là đến. Sân Ma Cổ Động ở ngay dước chân núi”.
Quỷ Lệ đôi mắt nhìn theo tay nàng, quả nhiên nhìn thấy một ngọn núi hình dáng
thập phần quái dị. Nơi đó dường như chẳng hề có một chút ánh dương quang,
ngược lại, thủy chung đều bị một tầng sương vụ màu đen bao trùm, thần bí vô
song.
Quỷ Lệ khẽ gật đầu nói: “Vậy chúng ta đi thôi!”.
Nói đoạn hắn cất bước đi luôn. Kim Bình Nhi không ngờ lại không có phản ứng,
vẫn đứng nguyên chỗ đó.
Quỷ Lệ đi được mấy bước, cảm thấy Kim Bình Nhi không đi theo, thì ngạc nhiên
quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì?”.
Kim Bình Nhi lừ mắt nhìn hắn một cái, nhưng dù thần tình có cổ quái một chút,
dáng vẻ của nàng trong ánh sáng rực rỡ của vầng thái dương vẫn hết sức xinh
đẹp yêu kiều: “Ngươi tự nhiên là nhân vật lợi hại rồi, chỉ đáng tiếc trước mặt
ngươi lại là một nữ tử yếu nhược, hiện giờ người ta không đi nổi nữa rồi”.
Quỷ Lệ thản nhiên nói: “Thiên hạ nữ tử này có đếm đi đếm lại mấy lần cũng
không đến lượt cô nương làm nữ tử yếu nhược cái gì đó”.
Kim Bình Nhi cười tươi như hoa, chẳng hề lộ vẻ tức giận, tìm một tảng đá khô
sạch sẽ gần đó rồi ngồi xuống.
Quỷ Lệ dù không tin Kim Bình Nhi nói thật, song nghĩ lại mấy ngày nay ở trong
khu rừng thần bí kia, hai người đích thực chưa từng được nghỉ ngơi tử tế, nên
cũng không kiên quyết lên đường, mà bước tới ngồi xuống một tảng đá khác không
xa Kim Bình Nhi.
Con khỉ Tiểu Hôi vẫn ngồi trên vai hắn đột nhiên kêu lên hai tiếng “khẹt
khẹt!”, cơ hồ như bị ai làm giật mình vậy, nó nhảy từ trên vai Quỷ Lệ xuống
đất, nhìn quanh bốn bề, ba con mắt cứ nhấp nháy không ngừng, sau đó vẫy đuôi
một cái, tung mình chạy vao ftrong bụi cỏ, trong nháy mắt đã không thấy đâu
nữa.
Kim Bình Nhi nhìn theo bóng con khỉ, mỉm cười nói: “Nơi này hung hiểm vạn
phần, con khỉ của ngươi chạy lung tung, không sợ có chuyện hay sao?”.
Quỷ Lệ lắc đầu nói: “Không việc gì, cho dù hai chúng ta có chuyện thì tiểu tử
ấy cũng vẫn khỏe như thường”.
Kim Bình Nhi bật cười khúc khích, che miệng nói: “Cái gì mà tiểu tử chứ, rõ
ràng chỉ là một con khỉ thôi mà?”.
Quỷ Lệ đưa mắt nhìn dung nhan như ngọc của Kim Bình Nhi, khóe miệng lộ ra một
nụ cười, tiếp đó ánh mắt dịch dần về phía Tiểu Hôi vừa chạy đi, chậm rãi nói:
“Trong lòng ta, nó còn tốt hơn vô số người khác”.
Kim Bình Nhi nhìn gương mặt hơi tái đi của Quỷ Lệ, nụ cười trên mặt nàng cũng
dần dần biến mất. Quỷ Lệ hơi chau mày, sắc mặt chợt trầm xuống.
Hay là, hắn đột nhiên phát hiện ra mình đã nói gì đó không đúng trước mặt nữ
tử xinh đẹp này?
Kim Bình Nhi trước giờ đều là một nữ tử thông minh và tuyệt đối không phải
hạng thục nữ an phận thủ thường, vậy mà giờ đây nàng lại lặng lẽ nhìn Quỷ Lệ,
ánh mắt ôn nhu mà hòa dịu, ấm áp. Có điều, trong mắt nàng, sắc mặt của Quỷ Lệ
càng lúc càng khó coi.
Hai hàng lông mày của Quỷ Lệ càng lúc càng nhíu chặt, Kim Bình Nhi đột nhiên
hỏi: “Ngươi sao vây?”.
Quỷ Lệ ngẩn người: “Chuyện gì?”.
Kim Bình Nhi nhìn y, nét mặt như muốn cười mà không cười, nhẹ giọng nói:
“Ngươi dường như không được thoải mái?”.
Quỷ Lệ ho khan một tiếng: “Không có!”.
Kim Bình Nhi cơ hồ như không nghe thấy hắn trả lời vậy, tiếp tục nói: “Có phải
là trước mặt một nữ tử như ta, ngươi lại đột nhiên nói ra những điều thầm kín
trong lòng, chuyện này khiến ngươi lúng túng đúng không?”.
Gương mặt Quỷ Lệ dường như phủ một lớp sương lạnh, nhưng hắn chưa kịp nói gì
thì Kim Bình Nhi đã cướp lời nói tiếp: “Mười năm nay, đặc biệt là sau khi Bích
Dao có chuyện, ngươi chưa từng ở với một nữ tử nào khác lâu như vậy phải
không? Có phải trong mấy ngày ở với nhau, địch ý của ngươi với ta ngày càng ít
đi, trong lúc vô ý ngươi lại nói ra những lời trong lòng, nên nhất thời cảm
thấy có lỗi với nàng hay chăng?”.
Quỷ Lệ nhìn thẳng vào Kim Bình Nhi, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết: “Cô nói
vậy là có ý gì? Còn nữa, tại sao lại nhắc đến Bích Dao?”.
Quỷ Lệ đứng vụt dậy, tức giận nói: “Ta sợ cái gì? Nếu còn nói bừa ta sẽ không
khách khí nữa đâu…”.
“Ngươi sợ mình sẽ quên Bích Dao!” Kim Bình Nhi đột nhiên cao giọng nói như
chém đinh chặt sắt.
Quỷ Lệ sững người, không thốt lên được tiếng nào, giống như bị ai đó đánh
trúng chỗ yếu hại vậy. Kim Bình Nhi cũng đột nhiên trầm mặc, không gian xung
quanh hai người bao trùm trong một sự yên tĩnh đáng sợ. Không có bất cứ một âm
thanh nào cang lên.
Lúc này, bầu trời xanh thăm thẳm, một cơn gió từ rặng núi xa xa thổi tới làm
cây cỏ phát ra tiếng động rì rào.
Trời đã về chiều.
Gió thổi tới làm mái tóc hai người bay phất phới.
Hai người đứng im lặng nhìn nhau, không nói một lời.
Kim Bình Nhi nhìn thẳng vào nam nữ trước mặt mình, hai mắt không ngừng chớp
chớp, như đang thương hại, lại như đang chế nhạo y.
Hồi lâu sau nàng mới đưa tay lên vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán,
thanh âm cũng ôn hòa đi đôi chút: “Vì chuyện năm ấy mà đến nay cả bản thân
mình ngươi cũng không dám tin nữa, có phải vì sợ trong lúc vô ý sẽ quên đi
nàng ta hay không?”.
Nụ cười của nàng ảm đạm như cơn gió lướt qua trên cây cỏ lá hoa: “Kềm nén bản
thân, không ngừng nhắc nhở mình không được quên một người, thiên hạ này có ai
hiểu được đại tướng Quý Lệ của Quý Vương Tông mà ai ai cũng khiếp sợ lại là
một kẻ đáng thương như vậy chứ?”.
Sắc mặt Quỷ Lệ biến đổi không ngừng, lúc xanh lúc trắng. Đột nhiên hắn ngửa
mặt hít sâu một hơi, sau đó lại chậm rãi thở ra. Sau đó, nét mặt hắn cũng dần
dần trở lại bình thường, không còn thấy một chút bi thương hay vui vẻ gì nữa,
chỉ là một gương mặt lạnh lùng như gỗ đá.
“Cô nương là gì mà nói ta như vậy? Tại sao không thử nghĩ về bản thân mình
đi?”.
Hắn chậm rãi nói, trong mắt thoáng hiện vẻ châm biếm, cơ hồ như đã quên hết
chuyện mình vừa thất thái vừa rồi.
Kim Bình Nhi mỉm cười nói: “Ta? Ta chẳng là gì cả, chỉ bất quá là một nữ nhân
đang đi với ngươi mà thôi”.
Quỷ Lệ không thèm lý đến ý châm chọc trong lời nói của nàng, quay đầu đi chỗ
khác. Lúc này bụi cỏ đột nhiên xao động, Tiểu Hôi từ trong đó nhảy vụt ra,
nhấp nhô jai cái đã nhảy đến bên cạnh Quỷ Lệ. Nhìn kỹ lại chỉ thấy trên tay
con khỉ đã có thêm mấy thứ quả rừng, trong mồm vẫn còn đang nhồm nhoàm không
ngừng, chẳng trách mà vừa rồi không nghe thấy tiếng “khọt khẹt” quen thuộc của
nó.
Quỷ Lệ bế con khỉ lên, xòa tay ra. Tiểu Hôi khọt khẹt cười, đặt thứ quả rừng
vừa hái được lên tay Quỷ Lệ. Chỉ thấy thứ quả ấy đỏ như son, trông đáng yêu vô
cùng, tuy rằng không lớn lắm, nhưng trông rất mập và mẩy.
Quỷ lệ cầm một trái lên cho vào miệng, nhai nhai vài cái, cảm thấy mùi vị hơi
chát, nhưng càng nhai thì nước càng nhiều, vừa ngọt vừa thơm, đúng là giai
phẩm hiếm có.
Hắn khẽ gật đầu, rồi chia ra làm mấy phần, liếc mắt nhìn Kim Bình Nhi, chìa
tay ra nói: “Tiểu Hôi trời sinh đã có khả năng phân biệt chất độc, những thứ
quả nó hái về đều có thể ăn được”.
Kim Bình Nhi không tiếp lấy ngay, mà đảo mắt nhìn mấy trái cây trên tay Quỷ
Lệ, mỉm cười nói: “Ngươi chia thế này trong lòng không cảm thấy gì sao?”
Quỷ Lệ chau mày, hừ nhẹ một tiếng, bàn tay nắm lại, chậm rãi rút về.
Không ngờ Kim Bình Nhi lại đột nhiên vươn tay ra, chộp lấy tay hắn, mỉm cười
nói: “Ta muốn, ta muốn…”.
Quỷ Lệ thoáng biến sắc, liếc nhìn Kim Bình Nhi rồi chậm rãi mở tay ra, để lộ
mấy trái cây màu đỏ.
Lúc này ánh mắt của Kim Bình Nhi đột nhiên trở nên ôn nhu hòa dịu, dạt dào như
sóng nước, nàng nhón mấy ngón tay mềm mại trắng muốt nhặt từng quả một trong
tay Quỷ Lệ lên.
Những móng tay nhỏ nhắn vô ý cạ lên làn da tay thô ráp của Quỷ Lệ, trong sự ấm
áp lại mang theo mấy phần lạnh lõe.
Nàng ngưng thị nhìn vào nam tử trước mắt này, chậm rãi buông tay, đưa một quả
lên miệng nhai, đoạn mỉm cười nói: “Ngon lắm!”.
Nụ cười của nàng, rực rỡ tựa một đóa hoa kiều diễm dưới ánh mặt trời, hấp dẫn
vô cùng.
Quỷ Lệ nhìn nàng không nói một lời.
Kim Bình Nhi càng cười càng rực rỡ: “Sao vậy, chẳng nói câu gì, giống một tên
ngốc vậy…”.
Quỷ Lệ nhìn Kim Bình Nhi đang che miệng cười, trên mặt không lộ chút biểu tình
gì. Hồi lâu sau, đột nhiên hắn lên tiếng nói: “Tử Mang Nhận là pháp khí hung
tà chí âm trong thiên hạ, cô nương có thể luyện đến mức Nạp Âm Quy Nguyên, hòa
nhập với khí mạch bản thân thành một thể, quả đúng là tài giỏi!”.
“Ồ?”.
Mấy trái cây trên tay Kim Bình Nhi lập tức vỡ nát, nước quả bắn ra tung tóe
lập tức bị đông cứng thành băng, rơi xuống đất.
Sắc mặt ôn hòa cười tươi rạng rỡ của nàng lập tức biến mất, thay vào đó là ánh
mắt sắc bén như dao, nhìn chằm chằm vào Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ dường như chẳng hề cảm giác, chỉ thản nhiên nói tiếp: “Chỉ là tuy cô
nương là thuần âm chi thể, tương thông với linh tính của Tử Mang Nhận, nhưng
khí âm hàn quá thịnh, cô âm bất trường, cô nương lại cố cưỡng ép tu hành, để
âm khí nhập thể, kinh mạch khí huyết vì vậy mà bị thọ thương. Uy lực của pháp
bảo tự nhiên được tăng cao, song nếu cô nương muốn tu luyện thêm một tầng nữa,
tiến thêm một bước nữa, chỉ e khó lại càng thêm khó!”.
Nói xong, hắn không để ý đến gương mặt cực kỳ khó coi của Kim Bình Nhi nữa,
quay người bước đi, cùng lúc vẫy tay ra hiệu một cái. Con khỉ Tiểu Hôi đang
đứng ăn hoa quả liền nhảy vọt lên vai hắn. một người một khỉ đi thẳng về phía
dãy núi đen.
Chỉ còn lại Kim Bình Nhi vẫn đứng yên chỗ cũ, nhìn theo bóng Quỷ Lệ đi xa dần.
nàng chậm rãi đưa tay lên, dưới ánh mặt trời, bàn tay xinh đẹp nhỏ nhắn trắng
muốt như ngọc thạch, chỉ là ở nơi sâu thẳm nhất, tuy rằng không rõ lắm, nhưng
vẫn có thể nhìn thấy những đường nhỏ màu xanh không tự nhiên lắm giống như
những huyết quản nhỏ ly ti phân bố dày đặc trên tay nàng vậy.
Kim Bình Nhi lặng lẽ trầm ngâm, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, không nói tiếng
nào, cất bước đi theo Quỷ Lệ. Những trái cây đã bị nàng biến thành băng mới
nãy, vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ dưới gót chân.